Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 21
Chương 21
—
– Có đấy Khôi Nguyên. Cô sẽ cho cháu địa chỉ và số điện thoại của Minh Hằng. Cháu cứ gọi cho nó, nói với nó cô giới thiệu thì Minh Hằng sẽ gặp cháu ngay, không có khó khăn gì đâu.
Cô Thúy mỉm cười nói, sắc diện của cô đã tốt hơn rất nhiều, so với cuộc gặp lần trước. Mình đã trông thấy nụ cười hiếm muộn trên môi cô. Một nụ cười rất duyên!
– Dạ, cám ơn cô, nhất định cháu sẽ gọi cho Minh Hằng.
– Hai đứa vẫn ở lại căn nhà đó sao?
Cô Thúy hỏi thăm tụi mình, ánh mắt cô ra chiều ngóng đợi câu trả lời của Khôi Nguyên.
– Cháu muốn tìm thêm một vài manh mối nữa, rồi sẽ rời đi. Cũng đã đến lúc rồi.
Cô Thúy có vẻ tò mò. Không đợi cô cất tiếng hỏi, Khôi Nguyên nói luôn:
– Bà Thùy Dung đã biết cháu là thám tử.
– Sao? – Cô Thúy thốt lên.
– Cô yên tâm đi! Cháu sẽ có cách đối phó với bà ta.
– Không được rồi Khôi Nguyên à! Cháu và Ngọc Diệp phải dọn đi thôi.
Nét mặt cô Thúy rất lo lắng.
– Sao vậy cô?
– Con mụ điên đó mắc bệnh tâm thần. Mụ ấy sẽ không chịu để yên đâu, mụ ấy rất là nguy hiểm đấy Ngọc Diệp à!
Cả mình và Khôi Nguyên đều tập trung chờ đợi cô Thúy nói tiếp. Hình như, cô Thúy biết điều gì đó về mụ Thùy Dung.
Cô Thúy bắt đầu kể chuyện:
– Cách đây mười năm, có một người thanh niên – cậu ấy là sinh viên năm thứ hai, đại học dân lập Hoàng Phố – cậu ấy cũng vì ham nhà rẻ, nên đã thuê lại căn nhà đó. Hai cháu cũng biết rồi, mụ Thùy Dung luôn cho thuê nhà với hợp đồng dài hạn, không biết lý do gì khiến mụ làm như vậy. Nhưng, như cô đã có lần nói. Những người thuê nhà đó, nữ thì mất tích, còn nam thì bị tai nạn, rồi điên khùng. Cậu thanh niên đó cũng không ngoại lệ, có lần cậu ấy đã xích mích với mụ Thùy Dung về chuyện gì đó, hai người cãi nhau dữ lắm. Mụ ấy đã bợp tai cậu thanh niên đó, kèm theo những lợi đe dọa khủng khiếp. Với nhân dạng yêu tinh của mụ, ai mà không khiếp, thế nhưng cậu thanh niên đó thì hình như không sợ mụ cho lắm. Cậu ta tức khí vì bị mụ bợp tai nên đã xảy ra dằn co với mụ. Trận ẩu đả đó, chẳng biết kết cục như thế nào. Chỉ biết, sau đó một tháng, thì cậu thanh niên đó bị điên. Bây giờ vẫn còn trong trại Hòa Phát đấy!
– Có chuyện như vậy ư! Nhưng sao cô biết được?
– Sự việc xảy ra dưới đồi trà, lúc đó, Kiều Oanh đang trên đường qua nhà Minh Hằng; nó đã trông thấy tường tận, mới về nói lại với cô.
– Hình như cô biết rất rõ về người thanh niên đó?
– Cũng không nhiều lắm đâu Khôi Nguyên, bởi vì dì của cậu ta là bạn cùng học lớp Yoga với cô, nên cô mới biết thông tin về cậu Hải Ninh đó. Khi nghe được chuyện Hải Ninh thuê lại nhà của mụ Thùy Dung, cô đã nói lại chuyện đó cho bà Tuyền – dì của Hải Ninh nghe. Chắc do bà Tuyền về nói lại chuyện đó với cậu Hải Ninh, cậy ấy có lẽ đòi trả nhà và lấy lại tiền nên mới xích mích với mụ Thùy Dung cũng không chừng. Cô cũng không ngờ kết cục của cậu ấy lại bi đát như vậy. Nhưng so với những người khác bị mất tích và tai nạn chết thì cậy ấy… ôi! Cũng không thể nói là may mắn được, thà chết còn hơn sống đời ngây dại như thế.
Mình nhìn qua gương mặt của Khôi Nguyên, anh ấy hơi chau mày lại trước những thông tin mà cô Thúy vừa cung cấp. Còn mình thì cảm thấy chuyện này rất kỳ bí, lúc này mình không thể lý giải được bằng lời lẽ, tại sao mình lại đề phòng mụ Thùy Dung đến vậy. Nhưng, cảm nhận của mình thì rất đậm, mụ ta là kẻ vô cùng nguy hiểm.
—
Khôi Nguyên đã gọi điện thoại cho Minh Hằng. Cần nói qua, Minh Hằng hiện là giáo viên tiểu học trường Lý Thường Kiệt. Lúc mà Khôi Nguyên gọi, là lúc Minh Hằng đang đứng lớp. Khôi Nguyên nói muốn gặp Minh Hằng để hỏi một số thông tin về Kiều Oanh, và anh ấy đã nói qua điện thoại cho Minh Hằng biết người giới hiệu là cô Thúy mẹ của Kiều Oanh, nên Minh Hằng đã đồng ý gặp mặt nói chuyện. Thế là, tụi mình khẩn trương tìm đến trường Lý Thường Kiệt, lớp 1 B, nằm bên dãy C. Mình thấy khó hiểu nên mới hỏi Khôi Nguyên, lúc này tụi mình đã ra khỏi nhà cô Thúy.
– Chỉ hỏi về thông tin của người đàn ông đó, có gì mà phải đến tận trường để gặp cô ấy. Như thế có mất công quá không?
Khôi Nguyên rít một hơi thuốc, phả ra làn khói thơm phức, rồi từ tốn đáp:
– Lười biếng như cô có mà hỏng chuyện. Cái tôi cần khai thác không đơn giản là lời nói với những thông tin thôi đâu. Tôi cần quan sát nét mặt, biểu hiện ngôn ngữ cơ thể của người đối diện để tìm thêm manh mối có giá trị. Tôi đã từng thành công rất nhiều nhờ vào điều đó, con người dù có thông minh đến mấy cũng không thể che giấu được vô thức của mình đâu. Và một thám tử chuyên nghiệp phải biết khai thác mảnh đất màu mỡ đó trên gương mặt bọn tội phạm.
– Chưa gì anh đã nói người ta là tội phạm rồi. Người ta là giáo viên đó anh ạ!
Mình cảm thấy bực mình vì thái độ phách lối, kiêu ngạo của anh ấy.
Khôi Nguyên vẫn điềm tĩnh đáp:
– Tôi nói cô ta là tội phạm hồi nào?
– Anh vừa nói còn gì.
– Tôi thấy chúng ta đang mất thời giờ để đôi co đấy. Đi thôi!
Mình lấy chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây móc trên cần lái.
– Để tôi!
Khôi Nguyên định mang mũ cho mình. Cán cân tình yêu đang ngã về phía mình, mình phải tranh thủ mà cho anh ấy một bài học mới được. Mình làm cao:
– Không cần, để tôi tự làm lấy!
Khôi Nguyên không cười, không giận, nét mặt trơ như đá. Nhưng, ánh mắt của ảnh, ôi! Nó đã nói lên điều gì? Rằng ảnh đang đi guốc trong bụng mình. Ảnh xem mình giống như đứa con nít vậy.
—
Trường tiểu học Lý Thường Kiệt mới xây dựng lại, nằm ở một nơi hẻo lánh gần khu du lịch Dinh Bảo Đại. Trường cũ bị đập bỏ do nằm ở một địa thế khá đắc địa về mặt thương mại. Người ta đã bán nó đi cho những người có địa vị quyền lực giàu có. Cũng tốt thôi! Vì như thế các em học sinh không có nguy cơ gặp tai nạn giao thông, do trường cũ tọa lạc ở vùng trung tâm mua bán. Khốn thay, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Trường mới lại nằm gần đoạn tam giác tử thần, tai nạn nhiều như rươi. Khôi Nguyên đến gặp chú bảo vệ. Mình theo đuôi ảnh, trông tụi mình cứ như phụ huynh học sinh.
– Chào chú!
– Chào cậu!
– Vợ chồng tôi đến gặp cô Minh Hằng để nói về tình hình học tập của cháu. Tôi đã có hẹn trước.
Khôi Nguyên nói cứ như thật, ảnh còn ôm lấy vai mình ép sát vào người ảnh. Chú bảo vệ mỉm cười nói:
– Hai người vào đi! Lớp 1 B nằm ở khu C đấy!
– Cám ơn chú, cô Minh Hằng đã cho tôi biết rồi.
Qua được cổng trường, vào được bên trong, Khôi Nguyên mới buông mình ra. Mình đã tỉnh lại sau hành động bất ngờ của ảnh, mình quay sang nói:
– Tại sao anh lại nói dối như Cuội vậy hả? Chúng ta là vợ chồng hồi nào? – Mình bỉu môi, lặp lại lời ảnh nói với chú bảo vệ, – “vợ chồng tôi đến gặp cô Minh Hằng để nói về tình hình học tập của cháu” anh mới tỉnh làm sao. Ở với anh chắc tôi điên quá!
– Hừ, cô tưởng tôi sung sướng lắm sao khi làm chồng cô. Đừng có mà ảo tưởng.
– Tôi ảo tưởng?
– Không phải sao!
– Nè, đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng, anh xem lại đi, ai mới là người ảo tưởng?
– Thôi, thôi, tôi mệt với cô lắm rồi, đừng mất thời gian nữa, đến nơi rồi đấy.
—
Bảng tên lớp 1 B hiện ra trước mắt. Tụi mình tiến lại gần. Khôi Nguyên kéo tay mình, nói:
– Khoan hãy vào đã!
– Sao vậy?
– Tôi muốn quan sát cô ấy một chút trước khi tiếp cận.
Thế là, hai đứa mình đứng ngoài lén xem Minh Hằng giảng bài cho tụi nhỏ. Minh Hằng đang dạy môn toán, một trò nam đầu tóc rối bù đang bị trách phạt vì “tội chậm hiểu”. Minh Hằng là cô giáo trẻ trung xinh đẹp, khuôn mặt cô ấy rất phúc hậu. Dáng dấp thanh cao, giọng nói nghe qua đã biết con người cao nhã, quý phái. Cô ấy, mặc trên người bộ áo dài màu tím hoa cà, màu mà Khôi Nguyên rất thích. Hình như Khôi Nguyên có vẻ thích thú trước dáng điệu nền nã của Minh Hằng. Điều đó khiến mình nóng ruột, mình quay sang nhìn anh ấy chằm chằm, cho đến lúc anh ấy trông thấy, mới hỏi mình:
– Sao cô nhìn tôi giữ vậy?
– Không nói.
Thái độ của mình hờn trách.
– Xứ sở khó hiểu.
Khôi Nguyên tiếp tục quan sát Minh Hằng. Minh Hằng yêu cầu cậu học trò đầu tóc rối như ổ quạ:
– Em hãy trả lời lại cho cô, 3 + 3 bằng mấy?
– Dạ bằng 8.
Minh Hằng thở dài, bọn học trò ngồi bên dưới nín thinh thít.
– Không đúng. Nói lại xem nào!
– Dạ bằng 8 ạ!
– Này nhé! Em có ba ngón tay, cộng thêm ba ngón của cô nữa, bằng mấy?
Minh Hằng gợi ý cho cậu học trò nhỏ.
– Dạ bằng sáu ngón tay ạ!
– Đúng rồi, vậy cô hỏi lại nhé! 3 + 3 = , – Minh Hằng viết phép tính lên bảng, sau đó quay xuống lớp học, hỏi lại cậu bé, – trả lời xem nào?
– Dạ bằng 8.
Cậu bé vẫn trả lời sai. Minh Hằng lắc đầu ngao ngán, hỏi:
– Em tính làm sao ra bằng 8 hả Khôi Nguyên?
Mình ở ngoài nghe tên thằng bé thì cười khúc khích.
– Cô cười gì thế?
– Hi hi, thằng bé ngốc nghếch ấy cùng tên với anh đó.
– Hừ, nó không ngốc như cô nghĩ đâu. Cả tôi và cô đều kém thông minh xa nó đấy.
– Anh còn bênh vực nó?
Nhưng, Khôi Nguyên đã nói đúng. Mình nhìn vào lớp học nghe câu trả lời của cậu học trò nhỏ.
– Dạ, lấy hai số 3 ghép (phép +) lại với nhau thì ta được số 8 ạ.
Cô Minh Hằng ngơ ngác, đứng lặng một hồi lâu. Mình cũng vậy, tái người đi trước sự thông minh của thằng nhóc.
– Sao rồi, cô có còn cười được nữa không? Sau này, thằng bé đó sẽ là một thiên tài đấy.
Tôi chỉ mong sao cho nền giáo dục của chúng ta đủ sức để chứa nó.
– Anh nói đúng Khôi Nguyên à! Trí tưởng tượng của nó thật là kỳ quặc.
– Nhưng một ngày nào đó, đầu óc của nó sẽ bị nhồi nhét lắm thứ vô bổ thôi.
—
Khôi Nguyên thấy đã đến lúc phải cho Minh Hằng biết đến sự hiện diện của mình. Ảnh đến trước cửa lớp để Minh Hằng trông thấy. Minh Hằng đã thấy ảnh, cô đứng ngây ra một chặp, mới mỉm cười với Khôi Nguyên. Có lẽ cô ấy bị hớp hồn trước vẻ ngoài siêu đẹp trai của ảnh. Mình nhắc lại nhé! Khôi Nguyên rất đẹp, đẹp không thua kém gì Phan An, Tống Ngọc.
– Chào cô, Minh Hằng!
– Chào anh!
Minh Hằng đưa mắt nhìn mình. Mình và cô ấy mới thật tương phản, cô ấy trông tà áo dài duyên dáng, còn mình thì trong nhân dạng lãng tử, gái giang hồ. Minh Hằng khẽ cúi đầu chào mình.
—
Tụi mình ra chỗ gốc cây khuynh diệp đứng nói chuyện. Khôi Nguyên nhanh chóng vào đề:
– Chắc cô Thúy đã nói cho Minh Hằng nghe về tôi rồi. Tôi không nói lại nữa, mong Minh Hằng giúp cho.
– Vâng, cô Thúy đã cho Hằng biết rồi ạ! Anh cứ hỏi, biết gì Hằng sẽ trả lời đó.
Minh Hằng nói giọng mới ngọt lịm, mình dám chắc là cô ấy đang làm quá lên! Tại sao lại ra vẻ hiền thục như vậy cơ chứ? Cứ sống thật với mình đi. Giọng điệu của cô ấy khi nói chuyện với Khôi Nguyên làm mình bực bội. Mà cái gã thám tử chết băm đó cũng vậy, gã nói chuyện với cô ta ngọt cứ như mía lùi, còn với mình thì… hừ… tức quá đi mà.
– Minh Hằng à! Làm phiền cô rồi.
– Không có gì đâu mà anh Nguyên.
“Anh Nguyên, anh Nguyên… nghe mới yểu điệu làm sao.” Mình càng lúc càng nóng ruột, chỉ mong sao ảnh hỏi chuyện cho nhanh mà biến gấp.
– Nghe cô Thúy nói, Minh Hằng chơi rất thân với Kiều Oanh. Minh Hằng có nghe nói đến người bạn trai đã hẹn hò với Kiều Oanh, trước lúc cô ấy mất hay không?
– Kiều Oanh hơi kín đáo trong chuyện tình cảm, và Hằng cũng không hay đề cập đến chuyện đó. Nhưng Hằng biết cô ấy có quan hệ rất khăn khít với một người con trai tên Phú – người đó đang dạy võ ở trường Yersin. Hằng biết là nhờ mấy lần đi chơi chung với nhau, anh Phú đó thường gọi điện cho Kiều Oanh, và lần nào cũng tha thiết muốn gặp Kiều Oanh để nói chuyện.
– Ngoài người có tên Phú đó ra, Minh Hằng không biết về người đàn ông nào khác có quan hệ với Kiều Oanh nữa sao? Một anh chàng giàu có, đẹp trai chẳng hạng.
– Không biết đâu anh Nguyên à! Vì Kiều Oanh có rất nhiều người tán tỉnh. Nhưng Hằng chỉ thấy Kiều Oanh thân với anh Phú hơn. Anh Phú cũng đẹp trai và giàu có vậy.
– Một tháng trước khi Kiều Oanh mất, Minh Hằng có thấy biểu hiện gì lạ ở Kiều Oanh không?
– Tội nghiệp cho Kiều Oanh lắm! Gương mặt cô ấy khi đó xanh xao hốc hác, hai mắt cô ấy bầm tím do mất ngủ. Người cô ấy gầy quánh đi, và đôi môi thì khô héo bợt bạt. Giống như thể cô ấy bị mất máu rất là nhiều vậy.
– Kiều Oanh có hay kể với Minh Hằng về những cơn ác mộng của cô ấy chứ?
– Có. Đó là những giấc mơ rùng rợn. Kiều Oanh nói trong mơ hay gặp một bóng ma mặc áo dài trắng, bóng ma thường vắt vẻo trên cành cây, có lúc bóng ma đó đi lởn vởn trước mặt cô ấy, bóng ma với mái tóc suông, bóng lạnh như gương, và ớn lạnh ở chỗ bóng ma không có chân. Mỗi lần kể về những cơn ác mộng đó, Hằng nhớ rất rõ biểu hiện khủng hoảng thần kinh của Kiều Oanh, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, toàn thân cô ấy run rẩy khiếp lắm!
Nghe Minh Hằng kể về tình trạng của Kiều Oanh, người mình bỗng dưng ớn lạnh. Nói chuyện một hồi nữa,
(…)
(…)
(…)
Khôi Nguyên thấy đã đến lúc phải rời đi, không muốn ảnh hưởng đến công việc của Minh Hằng.
– Cám ơn Minh Hằng rất nhiều! Nếu có thời gian rảnh, tôi muốn mời Minh Hằng đi uống cà phê.
Minh Hằng mỉm cười, công nhận cô ấy có nụ cười hớp hồn người ta thật.
– Dạ, chào anh Nguyên, cám ơn lời mời của anh. Khi nào rảnh, anh hãy gọi điện thoại báo cho Hằng biết.
“Chà, sẵng sàng đến vậy cơ đấy!” – Mình nói thầm trong bụng.
– Được rồi, tôi sẽ thu xếp và gọi cho Minh Hằng.
– Dạ, Hằng vào lớp trước nghe! Chào hai người.
—
Minh Hằng vào lớp rồi, tụi mình cũng rời đi. Mình điên cả đầu, chỉ muốn đá cho “hắn” một cái. Mặt mình hầm hầm, Khôi Nguyên trông thấy được. Thái độ cũng đủ biết anh ấy đang rất sướng.
– Thích quá ha! – Mình bậm môi, sắp chịu hết nổi rồi.
– Sao lại không thích, cô không trông thấy người ta hay sao? Nền nã, dịu dàng… kết bạn với những người đó với tôi là một vinh hạnh lớn của tôi đấy.
– Ơ! Anh…
– Cô bị làm sao vậy? Hình như cô không được vui cho lắm!
Khôi Nguyên muốn châm dầu vào lửa.
“Bốp”
Mình đá thẳng vào cẳng chân anh ấy, rồi mang tâm trạng bực bội bỏ đi.
– Đồ dở hơi kia, lần này mà bắt được, tôi sẽ không tha cho cô đâu!
Khôi Nguyên ngồi ôm chân, hét với theo. Mấy thầy cô đang giảng bài nghe thấy âm thanh lớn, ló đầu ra những cánh cửa nhìn tụi mình.
—
Trên đường trở về nhà, tụi mình đi ngang qua cánh cổng bệnh viện Hòa Phát – một chi nhánh của bệnh viện tâm thần Biên Hòa. Khôi Nguyên cho xe dừng lại bên kia đường – đối diện với cổng bệnh viện.
– Có chuyện gì vậy?
– Cô không nghe thấy gì sao?
Mình tập trung lắng nghe, phát hiện ra những âm thanh vang lên sau cánh cổng bằng sắt to lớn của bệnh viện.
“1”
“2”
“3”
Có một ai đó đằng sau cánh cổng kia đang đếm số, nhưng đếm đến số “3” thì ngưng. Không chỉ mình và Khôi Nguyên tò mò, mà một số người đi đường cũng tò mò không kém. Một anh chàng bự con, nhìn có vẻ bặm trợn lắm! Thấy mọi người đang đứng tập trung trước cổng bệnh viện đã đóng kín bưng, thì lên mặt quát tháo:
– Giải tán hết!
Mọi người hình như rất sợ anh chàng, có lẽ anh chàng là giang hồ trùm khu vực đó. Anh chàng hỏi một anh thanh niên ốm yếu đang đứng gần đó, chắc là người quen biết.
– Có chuyện gì thế?
– Dạ, anh Đại nghe đi!
Anh chàng tập trung lắng nghe.
“1”
“2”
“3”
– Ồ, có gì bên trong đó vậy ta? – Anh chàng tò mò.
Liền đó, Anh chàng xáng lại cánh cổng, ló mắt nhìn qua cái lỗ nhỏ bằng quả trứng gà trước cổng bệnh viện, để xem bên trong đang diễn ra điều gì.
Bất ngờ.
“Phặp”
Một ngón tay từ bên trong cánh cổng chọt ra đâm vào mắt anh chàng. Anh chàng rú lên trong sự kinh hoàng của người dân đứng xung quanh. Bên trong bệnh viện lại vang lên tiếng đếm.
“1”
“2”
“3”
Và lần này là: “4”