Thám Tử Kỳ Duyên

Chương 20


Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 20

Chương 20

Một đêm rất ngon giấc,
Mình thức dậy trong trạng thái rất khỏe khoắn, Khôi Nguyên không có ở bên cạnh, ảnh đã dậy từ rất sớm, lúc nào anh ấy cũng thức trước mình.
Ngọc Diệp mơ màng nhớ lại đêm hôm qua, Ngọc Diệp đã ôm anh ấy ngủ. Tụi mình cứ giống như vợ chồng mới cưới vậy đó, chỉ có khác là tụi mình giữ khoảng cách, không có mấy chuyện “xyz” kia là được rồi. Mình yên tâm tuyệt đối!
Bất giác mình đỏ mặt, rồi bật cười khúc khích. Mình bước xuống giường, đến khung cửa sổ kéo bức rèm màu tím hoa cà để xem quang cảnh bên ngoài.
Một vùng trời bình yên mở ra trước mắt mình, Ngọc Diệp thấy những áng mây trắng đang bay thong thả trên nền trời xanh thẳm. Mặt trời chứa chang những tia nắng ấm áp sưởi ấm đồi trà sau một đêm sương giá buốt. Trên những thảm cỏ xanh nhung, từng đôi bướm vàng hò hẹn. Tiếng chim chào mào hót lanh lảnh hòa với tiếng gió nhẹ vi vu vờn vũ trên mặt hồ xanh màu ngọc bích. Những cánh chuồn chuồn với đủ mau sắc đua chen tắm mát… lòng mình trào lên cảm xúc lân lân.
Đã đến lúc mình bước xuống nhà đánh răng, súc miệng, vệ sinh thân thể… ăn điểm tâm, nói chuyện với “người ấy”, sau đó cùng nhau, tiếp tục điều tra vụ án giải nổi oan cho cô Hoàng Lan tội nghiệp.
-A, chào Ngọc Diệp! Nướng đến giờ mới chịu đấy!
Đó là tiếng của anh Quốc Việt, anh ấy đang ngồi bàn chuyện với Khôi Nguyên. Mình mỉm cười nói với anh ấy:
-Anh đến từ lúc nào vậy?
-Đến từ hồi sớm kia. Em xuống đánh răng, rửa mặt đi! Anh có mua mì quảng cho em, để dưới nhà bếp đó.
-Cám ơn anh, Quốc Việt.
Hôm nay, anh Quốc Việt mặc đồng phục cảnh sát, chắc ảnh đi từ cơ quan đến. Còn Khôi Nguyên thì ăn mặc rất lịch lãm. Ảnh mặt vest chính hiệu, quần tây, áo sơ mi thẳng tắp, cả hai thứ một màu đen tuyền, kết hợp với đôi giày tây mũi nhọn nữa là đủ bộ. Chỉ có chiếc áo vest là màu đỏ, như mình có lần kể, ảnh thích nhất ba gam màu: Đen, đỏ và tím hoa cà.
Mình ra sau nhà bếp, đánh răng. Nghe được hai ảnh nói chuyện với nhau. Anh Quốc Việt đáp lời Khôi Nguyên:
-Cậu muốn tớ truy bắt ông ta?
-Chẳng phải đuổi bắt là sở trường của cậu sao?
-Liệu ông ta và đám người Hoa kia có quan hệ khắn khít với nhau không?
-Tớ không dám chắc, nhưng việc ông ta bỏ trốn nhất định là có lý do.
-Được rồi, tớ sẽ cho người lùng sục bắt ông ta, nếu có tin gì tớ sẽ gọi cho cậu.
-Cám ơn cậu Quốc Việt!
-Ôi, cái cậu này, có còn xem tớ là bạn nữa không.
-Luôn luôn nhà như vậy, anh bạn à!
Anh Quốc Việt cười rất sảng khoái, mình cũng thấy vui vui nên chạy lên nhà trên, nói:

– Còn em thì sao, anh Quốc Việt?
– Em… em thì sao hả? Anh không dám nói đâu.
Anh Quốc Việt làm ra vẻ ám muội lắm! Mình thừa biết ý của ảnh là gì. Cứ theo cách nghĩ của ảnh, mình và Khôi Nguyên là một cặp. Khôi Nguyên là bạn ảnh, còn mình là vợ Khôi Nguyên thì làm sao có thể làm bạn với ảnh được, là vợ bạn thì đúng hơn. Rồi mình sung sướng với ý nghĩ một ngày nào đó mình sẽ làm cô dâu, chồng của mình rất tài giỏi, siêu đẹp trai và tính cách lại vô cùng quyến rũ nữa. Nhưng, mình cũng có một ý nghĩ lo sợ, mình sợ người như Khôi Nguyên sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, chắc gì Khôi Nguyên đã thích mình, và dù cho ảnh có thích mình đi nữa thì chắc đâu ảnh đã lấy mình làm vợ, con người ảnh thích cô độc, khép kín… mình hảo huyền rồi.
– Cô làm ơn xuống nhà chùi sạch chỗ kém đánh răng trên miệng đi đã, rồi muốn nói gì thì nói.
Nghe Khôi Nguyên nói vậy mình vội vàng chạy vào phòng tắm soi gương, kiểm tra thử xem. Ai dè đúng là… ôi, miệng mình dính đầy kem đánh răng, vậy mà nãy giờ nói chuyện tỉnh bơ. Anh Quốc Việt thật là… sao không nhắc khéo mình kia chứ! Còn cái gã đáng ghét đó, sao cứ thích lựa chọn những thời cơ thích hợp để chọc cho mình tức điên lên. Đồ bất lịch sự! Ăn nói cộc lốc, không có ý tứ gì cả.

– Ngọc Diệp, anh đi nhé! Gặp lại em sau.
– Dạ, chào anh, chúc anh một ngày may mắn!
– Cám ơn em, em cũng vậy ha. – Trước khi đi anh ấy còn đá lông nheo với nhiều ẩn ý. Anh ấy luôn muốn ghép đôi mình với Khôi Nguyên.
Anh Quốc Việt phải về cơ quan, ảnh còn khối chuyện để làm. Chào tạm biệt mình và Khôi Nguyên ảnh rời khỏi nhà lúc đó đồng hồ điểm 10h15 phút.
Còn lại mình và Khôi Nguyên, lúc này, mình mới bàn về những bước đi tiếp theo trong quá trình điều tra phá án.
– Tiếp theo phải làm gì đây anh Nguyên?
– Trong thời gian chờ đợi Quốc Việt tìm ra tung tích của gã bợm nhậu – ông Bính Lù, chúng ta sẽ đi tìm hiểu về người đàn ông đó.
– Người đàn ông nào?
Mình tò mò.
– Người mà theo lời kể của cô Thúy, trước lúc chết Kiều Oanh đã hẹn hò.
– Nhưng chẳng phải cô Thúy đã nói rồi sao? Cô chẳng biết tên tuổi và lai lịch của anh ta. Chỉ nghe Kiều Oanh kể lại, anh ta là chủ của một thẩm mỹ viện – nhưng điều đó chưa chắc là đúng sự thật nữa, những gã họ Sở nói dối còn hơn Cuội nữa đấy.
– Cũng phải tìm hiểu thử xem sao, không phải cứ thấy khó là bỏ cuộc được. Cô Thúy có thể không biết về người đó, nhưng bạn bè của Kiều Oanh có thể sẽ biết đấy. Chúng ta cần đến nhà Cô Thúy hỏi xem, Kiều Oanh chơi thân với ai nhất, rồi bắt đầu điều tra từ người đó sẽ lần ra manh mối.
– Anh nhất định tin rằng, Kiều Oanh chết vì tình ư?
– Phải.
– Tôi thấy kì lạ.
– Ở chỗ nào?
– Kiều Oanh cũng nằm mộng thấy giống như tôi. Cô ấy cũng gặp ác mộng trước khi chết. Phải giải thích làm sao đây?
– Cô Hoàng Lan báo mộng cho cô và Kiều Oanh, cả hai người đều đến tìm gặp tôi, cô Hoàng Lan muốn tôi điều tra về cái chết của cô ấy và ông Trịnh Vỹ. Tôi dám chắc một điều rằng, cô Hoàng Lan bị chết oan chứ không phải đơn giản là tự tử vì tình như kết quả mà chúng ta được biết đâu. Việc mua lại đồi trà này, và việc xây dựng căn nhà, những người Hoa bí ẩn đó, việc bỏ trốn của ông Bính Lù, thái độ rục rịch của mụ Thùy Dung, những vụ mất tích… nói lên điều gì? Rằng cái chết của ông Trịnh Vỹ, những người từng sống trong ngôi nhà này, ngoài bà Hiền ra. Tất cả đáng để chúng ta phải đặt nghi vấn.

– Nghi vấn?
– Phải, đó là, có thật không? Ông Trịnh Vỹ đã chết do bất cẩn. Nếu đằng sau cái chết đó là một âm mưu thâm độc thì sao? Và nếu đúng vậy, thì kẻ nào đã sắp đặt mọi chuyện. Và động cơ của kẻ đó là gì?
Mình bắt đầu thấy những đường nét cơ bản của vụ án, sau khi nghe Khôi Nguyên phân tích.
– Nói như anh, có một mối dây liên hệ giữa những điều bí ẩn đó với Kiều Oanh?
– Cô đừng quên lời cô Thúy đã nói với chúng ta. Gia Đình của Kiều Oanh và gia đình cô Hoàng Lan là bà con với nhau. Bà Ngoại của Kiều Oanh là chị ruột của bà Thanh Mai – mẹ của cô Hoàng Lan. Tính theo vai vế, Kiều Oanh phải gọi cô Hoàng Lan bằng cô. Bây giờ Kiều Oanh đã mất, cái chết của cô ấy phải được xác nhận rõ ràng. Cô ấy chết vì tình, hay vì một điều gì khác? Muốn chứng thực thì chúng ta phải tìm cho được người đàn ông đó, anh ta đang nắm giữ một mảnh ghép của bức tranh mà chúng ta đang muốn tìm.
– Tôi hiểu rồi. Bây giờ chúng ta sẽ đi luôn hay sao?
– Ừm, đi thôi. Cô nhớ mang theo cây đèn pin, để đề phòng chúng ta gặp sự cố, nếu có về tối thì còn có cái để rọi đường.
– Tôi đi chuẩn bị đây. Anh còn muốn mang theo thứ gì nữa không?
– Không, vậy là đủ rồi Ngọc Diệp.

Khôi Nguyên nổ máy chiếc cào cào của anh ấy,
Ảnh đưa cho mình chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây, ảnh cũng có một cái màu xanh lá cây y hệt.
Mình đội mũ bảo hiểm vào, bấm dây đeo mãi mà chẳng được.
Trông thấy bộ dạng vụng về của mình, Khôi Nguyên nói:
– Lại đây nào!
Mình giống như đứa con nít ngây thơ, mình đến gần để ảnh đeo mũ bảo hiểm cho mình. Khôi Nguyên bắt đầu quan tâm đến mình rối đấy! Mình thật hạnh phúc.
Hôm đó, mình mặc quần jean bụi bặm lắm, áo sơ mi kẻ sọc cũng bụi bụi, tóc dài mình buột đuôi gà. Trông mình chẳng khác gì một cô gái giang hồ. Mình phải tự hào về vóc dáng của mình, mình vô cùng quyến rũ, gợi cảm.
Khôi Nguyên cũng đã thay bộ đồ lịch lãm, để khoác lên người bộ đồ thám tử đặc dị của anh ấy, quần jean, bốt cao mũi nhọn, chiếc áo nhung đen ôm gọn cơ thể, anh ấy không mang mũ thám tử mà để đầu trần, mình nhìn lướt qua khuôn mặt mỹ tuyệt của ảnh, trên làn da ngăm căng mịn lún phún những sợi râu, ảnh rất bụi bặm nhé! Tâm Đan. Dám cá với bồ, con gái chúng mình đứa nào nhìn thấy ảnh cũng đem lòng yêu cho coi.
Chiếc cào cào nhảy vọt, mình ngồi sau lưng ảnh, không dám ôm eo ảnh vì ngại ngần. Ảnh biết tâm lý của mình nên nói thẳng luôn:
– Ôm tôi vào đi!
Mình chỉ chờ có câu đó thôi, thế là mình ôm cứng ảnh. Thật là, sung sướng quá thể, cứ như đang ở cõi tiên vậy, nếu có điều ước, mình chỉ ước ảnh cho xe chạy đến một chỗ nào đó thật đẹp và lãng mạn bên hồ, ảnh dừng lại, bước xuống, nâng cằm mình lên và hôn mình đắm đuối. Mình đã tính rồi, khi đó mình sẽ kháng cự đôi chút, nhưng sẽ buông xuôi cho ảnh thích làm gì thì làm. Ôi, mình bị làm sao thế này? “Mày tỉnh lại đi Ngọc Diệp ơi!”
– Tôi đã biết chiếc cào cào của anh vì sao lại màu xanh lá cây rồi đấy!
Mình bắt đầu gợi chuyện.

– Nói tôi nghe xem nào!
– Vì con cào cào thường màu xanh.
– Ôi!
Khôi Nguyên thở dài ngao ngán.
– Sao vậy, không lẽ tôi nói sai?
– Đầu óc của cô đúng là…
– Anh phải nói đi chứ!
Mình hối thúc.
– Thôi, để tôi tập trung lái xe nào. Đường này nguy hiểm lắm, cô cũng biết rõ còn gì.
– Nói đi!
– Để ngụy trang, cô vừa lòng chưa hả?
– Ồ, cũng đúng… cũng đúng.
– Hừ,
– Á, coi chừng!
Mình hét lên khi thấy chiếc xe bị mất lái xém chút đâm vào thân cây bên đường. Khôi Nguyên nhanh như chớp chẻ tay lái qua rồi gập lại để chiếc xe về đúng quỹ đạo. Mình thán phục tài chạy xe của ảnh. Con đường rất khó đi, hết lắc qua bên này rồi lại chao qua bên kia, có khúc mình bị dồn lại phía ảnh khiến cả ngực mình ép sát lưng ảnh, không còn thời gian để mà đỏ mặt nữa, mình ôm dính lấy ảnh.
– Anh cừ thật!
Mình khen ngợi.
– Cô đã quá khen rồi.
– Anh học lái xe từ khi nào vậy?
Khôi Nguyên thắng “kít”, cho xe dừng lại. Tụi mình đã xuống được phía dưới đồi trà.
– Xe bị làm sao vậy?
Mình thấy ảnh cho xe thắng lại, không nói năng gì, lạ quá mới hỏi.
– Chẳng bị làm sao cả.
– Vậy thì đi tiếp thôi.
– Tôi sẽ bỏ cô ở lại đấy nhé!
– Tại sao?
– Cô ngồi sau lưng tôi cứ hỏi hết cái này đến cái kia, có biết như thế rất nguy hiểm không hả?
– Ơ,

– Lần này tôi bỏ qua, lần sau tôi cho ở nhà đấy.
– Anh…
Mình bắt đầu thấy khó chịu, mình rất dễ giận hờn. Mình định xuống xe về lại. Mình xuống thật.
– Cô đi đâu đấy?
– Chẳng phải anh muốn tôi ở nhà còn gì. – Mình ấm ức.
– Ôi, chỉ vậy thôi mà cô đã giận rồi sao?
Mình không thèm nói nữa, mình bỏ đi.Nói trong bụng: “Mau lên! Đuổi theo tôi đi chứ!”
Nhưng mình đi một đoạn dài mà chẳng thấy tiếng gọi của “hắn”, con người gì mà chẳng tâm lý chút nào cả, hay là “hắn” bỏ lại mình, đi thật rồi? nếu vậy thì mình biết phải làm sao đây? Chẳng lẽ quay lại ngôi nhà đó, ôi! Mới nghĩ đến đã nổi da gà rồi.
Vừa tức, vừa sợ, vừa thất vọng… mình cứ lầm lũi bước đi.
Khôi Nguyên đánh vào vai mình, mình sướng rung cả người, cuối cùng thì anh ấy cũng đến để làm hòa với mình.
-Hãy để tôi về. – Mình làm nũng.
-Ai nói với cô là tôi sẽ năn nỉ cô đi theo mình, tôi đến là để lấy cái mũ bảo hiểm, tôi không muốn cô trong lúc tức giận lại đập bể nó đâu, tôi mới mua đấy.
Mình tức điếng người, môi run run, má cứ giật giật lên. Mình nói một cách mất bình tĩnh:
-Anh… anh… anh đối… đối xử với tôi như vậy đó hả?
Mình nhìn anh ấy với ánh mắt căm giận, trong mắt là những giọt rưng rưng.
-Cô khóc đấy à!
-Ai thèm khóc, – giọng mình ấm ức, mình quát anh ấy: – Anh cút đi cho khuất mắt tôi.
-Thôi, đừng khóc nữa, tôi chọc cô một chút thôi mà, tôi đến để gọi cô đi theo đấy!
-Mặc kệ tôi. – Mình bướng bỉnh.
Khôi Nguyên, không cần biết mình có muốn hay không. Ảnh nắm tay mình kéo đi.
-Buông tôi ra! – Mình la lên.
Anh ấy mới đúng là đồ mặt dày, không thèm nghe lời mình nói, cứ nắm chặt tay mình ép mình phải đi theo ảnh, đến chỗ chiếc cào cào, ảnh bế thốc mình lên trong sự kinh ngạc của mình.
Mình hướng mắt nhìn lên, hai đôi mắt tình cờ gặp nhau.
Hai má mình bắt đầu nóng rang, ửng hồng lên khi nào chẳng biết, e thẹn mình quay mặt đi chỗ khác, ảnh vẫn đang bế mình trên tay. Rồi ảnh nhẹ nhàng đặt mình ngồi lên xe, Khôi Nguyên không nói một câu nào, nét mặt lạnh lùng băng giá. Ảnh không cần mình cho phép, cứ thế nắm lấy tay mình vòng vào lưng ảnh.
-Giữ cho chặt nhé!
Chiếc cào cào nhảy vọt, mình không dám tin… mọi thứ chỉ là giấc mơ thôi sao? Không. Đó là hiện thực, ảnh vừa bế mình, vừa chủ động kéo tay mình ôm sát vào người ảnh. Mình vẫn chưa hết bàng hoàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.