Thâm Sơ

Chương 14


Đọc truyện Thâm Sơ – Chương 14

Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

May mà Khương Sơ kịp tỉnh táo lại, một giây trước khi môi chạm môi cô dùng sức đẩy Hứa Đình Thâm ra. Cô ngạt thở, vội vàng nghiêng sang một bên hít lấy hít để, ngực phập phồng mãi chưa thể bình tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ như bông hoa hồng dính sương sớm.Hứa Đình Thâm nhìn không chớp mắt, vươn tay ra định hái nhưng bị Khương Sơ né tránh.

“Anh… Anh lưu manh.” Khương Sơ thở hổn hển, tỉ mỉ suy nghĩ, “Nếu tôi không ở đây anh sẽ làm chuyện này với Minh Dĩ Hân, anh… Mặt người dạ thú… Mặt người dạ thú…”

Khương Sơ nghẹn hồi lâu, “Vô sỉ hạ lưu!”

Hứa Đình Thâm phì cười nhìn cô nỗ lực nghĩ từ, “Còn gì nữa không?”

Khương Sơ hơi hé môi, nhận ra anh đang trêu mình thì thẹn quá hóa giận, giơ tay định đánh thì bị anh nắm cổ tay.

“Lưu manh?” Hứa Đình Thâm hơi cúi xuống, giọng nói như lông chim gãi ngứa, thanh âm khàn khàn làm rung động lòng người, “Còn có thể lưu manh hơn nữa đấy, có muốn thử không?”

Hốc mắt Khương Sơ đỏ lên, không biết là bị dọa hay tức giận, bộ ngực đầy đặn phập phồng quyến rũ ma sát vào ngực anh.

Đôi mi Hứa Đình Thâm hơi run rẩy, anh vội vàng rời mắt, “Em nghĩ anh sẽ làm vậy với cô ta?”

Khương Sơ trợn mắt nhìn anh, “Rõ ràng lúc nãy anh nói…”

“Để em hiểu lầm.” Hứa Đình Thâm chặn lời cô, quay người ngồi lên ghế, thong thả lấy quyển tạp chí dưới bàn ra xem, “Ý anh là, nếu như em không ở đây cô ta sẽ quyến rũ anh. Nhưng rất tiếc là chuyện đó anh chỉ có hứng thú với mình em.”

Câu nói gần như thổ lộ ấy khiến Khương Sơ không thở nổi, chết người nhất là đúng lúc này cô lại nhớ tới khoảnh khắc mê mệt trong nụ hôn của anh, đôi mắt không tự chủ được nhìn đôi môi mềm mại của Hứa Đình Thâm.

Cô lắc đầu, nội tâm không ngừng gào thét bản thân tỉnh táo trước loại người chẳng bao giờ thật lòng như Hứa Đình Thâm, không thể tin tưởng anh ta, vì vậy cô lại mở miệng nhưng mang theo sự xa cách, “Anh Hứa, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, nếu quan hệ hợp tác đã kết thúc, chúng ta không cần phải gặp dịp thì chơi nữa. Chuyện ngày hôm nay, anh có thể từ chối thẳng cô Minh, cớ gì phải kéo tôi vào?”

Hứa Đình Thâm cứ nghĩ mình buông bỏ tự tôn thổ lộ tình cảm, Khương Sơ tối thiểu sẽ cảm động một chút nhưng không ngờ lại đổi lấy lời nói gây tổn thương như vậy của đối phương. Sự phẫn nộ vọt lên não, môi anh hơi giật giật, lời nói làm tổn thương người khác cứ thế phun ra, “Chẳng phải cô thích nhất là gặp dịp thì chơi à?”

Khương Sơ không dám tin nghiêng đầu nhìn anh, không khí mập mờ trong phòng biến mất trong nháy mắt.


Hứa Đình Thâm lạnh lùng nói tiếp, “Khương Sơ, anh cứ nghĩ em sẽ hối hận.”

“Tôi chưa từng hối hận.” Mắt cô hơi ươn ướt, cho rằng Hứa Đình Thâm chỉ muốn cười nhạo mình, “Bàn về chuyện gặp dịp thì chơi, làm gì có ai so được với đại diễn viên như anh đây.”

Cửa phòng bị đóng sầm lại, đầu ngón tay Hứa Đình Thâm khẽ run lên.

Giết địch một nghìn, ta tổn tám trăm. Chính là thế này thôi.

Không biết đã ngồi trên ghế bao lâu, miệng anh ngậm một điếu thuốc lá chưa đốt. Hứa Đình Thâm thừa nhận anh không quên được cô một phần là do đau đớn không cam lòng, thế nhưng hơn hết đó là mối tình đầu ngọt ngào sâu sắc, nếu không tại sao anh lại dùng hết cách để trốn tránh cô. Hứa Đình Thâm biết, chỉ cần anh tiếp cận cô, lòng tự tôn của anh sẽ bị giẫm nát hết.

Anh lấy tờ giấy thổ lộ trong ví ra, mắt hơi lóe lên, sau đó xé tờ giấy thành mảnh nhỏ. Trong ví còn có một bức ảnh hai người chụp chung, khi đó Khương Sơ còn rất non nớt, tóc tết đuôi sam, mặc váy xanh trắng, ngay cả dựa vào vai anh cũng không dám.

Hứa Đình Thâm không dám chạm vào bức ảnh, cúi đầu nhắm chặt mắt, anh khẽ cười tự giễu, “Nhục thật.”

Nếu không cam tâm chịu nhục thì sao lại cố ý tham gia game show để tiếp cận cô, tạo cơ hội để được quay phim cùng cô, và cố tình sắp xếp để phòng cô đối diện phòng mình.

Liên Thắng từng nói, cậu cứ bắt đầu một tình yêu mới thì sẽ quên được cô ấy. Nhưng anh không làm được, ngay cả thứ khó cai như thuốc lá anh cũng làm được nhưng lại chẳng thể quên được cô.

Hôm sau quay phim ba người đều làm rất mượt, tất cả là nhờ buổi tập đêm qua, đoạn phim ấy trôi qua thuận lợi đến mức Khương Sơ cũng thấy khó tin.

Hứa Đình Thâm còn có mấy đoạn diễn nữa còn cô thì đã quay xong nên ngồi một bên uống nước, bên cạnh là Chúc Hàm Dục diễn vai Hoàng tử, anh ta đi cửa sau, khá đẹp trai, là người bên đoàn hát chính, vất vả lắm mới tìm được cơ hội làm diễn viên.

Nhưng không hiểu vì sao mọi người đều không thích tiếp xúc với anh ta. Nhìn thấy Khương Sơ, Chúc Hàm Dục như gặp được đồng loại, vô cùng nhiệt tình đưa một chai nước chưa mở cho cô, “Cô tên là Khương Sơ à?”

Khương Sơ quay đầu, thấy là Chúc Hàm Dục thì hơi nhíu mày, “Ừ.”

“Ầy, thấy cô tôi dễ chịu hơn hẳn.” Chúc Hàm Dục uống một hớp nước, “Hình như tôi đã xem phim cô diễn rồi.”


Chúc Hàm Dục ngồi nói một lượt về những phim cô đã đóng, Khương Sơ lễ phép phụ họa theo, anh ta lại thấp giọng nói, “Tôi vừa bước chân vào nghề diễn, trùng hợp hai ta đều vào nhờ quan hệ, về sau xin chỉ bảo nhiều hơn.”

Vẻ cầu xin trên mặt Chúc Hàm Dục như đang nói: Chị gái à, đừng bỏ tôi nhé!

Ý cười trong mắt Khương Sơ tắt dần, cô chớp mắt, “Anh vừa nói cái gì cơ?”

Lời này như sấm sét giữa trời quang, Khương Sơ ngây ngẩn cả người, thật lâu sau cô mới nghiêng đầu nhìn Hứa Đình Thâm đang diễn ở bên kia, ngọn lửa bừng bừng trong lòng đang dần cháy to hơn.

“Sao anh biết?”

“Tôi có quan hệ nên đương nhiên biết rồi.” Chúc Hàm Dục mở điện thoại ra, “Hơn nữa scandal giữa cô và Hứa Đình Thâm đã bay đầy trời rồi.”

Chúc Hàm Dục dùng từ hơi khoa trương, bình thường anh ta lướt diễn đàn khá thường xuyên nên biết rất nhiều tin vỉa hè.

Anh ta mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi, “Có phải hôm qua cô ở trong phòng Hứa Đình Thâm đến hơn hai giờ không?”

Khương Sơ quay đầu nhìn Chúc Hàm Dục đang mang tư thế hóng hót, lạnh mặt cười ha ha.

Chúc Hàm Dục: “…” Thật đáng sợ.

Trần Niệm Niệm quay về thấy mặt Tiểu Sơ Sơ tràn đầy tức giận thì lườm Chúc Hàm Dục: “Anh bắt nạt chị tôi đấy à?”

Chúc Hàm Dục nuốt nước bọt nhìn Khương Sơ, cẩn thận suy nghĩ xem mình nói sai chỗ nào thế nhưng nghĩ nửa ngày vẫn không ra.

Trần Niệm Niệm ném cho anh ta ánh mắt sắc như dao.


Đến chiều chờ mãi mới diễn xong, Khương Sơ đang định đi thì bị Minh Dĩ Hân gọi lại, “Chúng ta cùng đi ăn cơm đi?”

Cô ta biết nếu mình mời một mình Hứa Đình Thâm thì anh nhất định sẽ không đồng ý nên mời thêm Khương Sơ nữa.

Khương Sơ đen mặt, “Các cô đi đi, tôi có việc rồi.”

Minh Dĩ Hân kéo tay cô lại, “Chỉ một bữa cơm thôi mà, có gì đâu…”

Hứa Đình Thâm cũng đang giận, nhất là lúc sáng thấy cô nói chuyện với Chúc Hàm Dục thì trong lòng càng thấy khó chịu hơn. Anh nghĩ đến lời cô nói hôm qua, giọng càng thêm lạnh lùng, “Cô ấy có việc thì thôi, đừng có bắt ép.”

Khương Sơ nhìn anh thật lâu rồi quay người rời đi.

Minh Dĩ Hân không ngờ mình có cơ hội ở riêng với Hứa Đình Thâm, cô ta còn chưa kịp vui thì thấy Hứa Đình Thâm gọi Trì Tinh qua, “Cùng đi ăn đi.”

Trì Tinh: “?” Mẹ nó, cậu chỉ là người qua đường thôi mà.

Minh Dĩ Hân hơi ủ rũ, nhưng nghĩ mình có thể ăn cơm cùng anh đã là chuyện vui rồi nên xốc lại tinh thần. Cô không ngờ thu dọn đồ đạc xong quay lại chỉ còn mình Trì Tinh.

Minh Dĩ Hân nhìn bốn phía: “Thầy Hứa đâu?”

Vừa dứt lời Wechat Trì Tinh vang lên, “Tạo cơ hội cho hai người đấy. Hôm nay tôi có việc, không cần cảm ơn.”

Trì Tinh: “…” Tên súc sinh này bao giờ mới bị sét đánh chết?

Minh Dĩ Hân đang định gọi cho Hứa Đình Thâm thì Trì Tinh nói: “Cậu ta có việc rồi, chúng ta gọi thêm mấy người nữa đi ăn đi.”

Vì vậy kế hoạch của Minh Dĩ Hân hỏng hết.

Trì Tinh không dễ lừa như Hứa Đình Thâm, cố ý gọi nhiều người đi để không bị tạo scandal với cô ta. Minh Dĩ Hân nhếch môi, lặng lẽ dò la: “Có phải thầy Hứa thích Khương Sơ không?”

“Cô thật sự muốn biết?”

Minh Dĩ Hân gật đầu, “Muốn.”


Trì Tinh ngoắc tay, trông như định nói chuyện bí mật gì với cô ta, hai mắt Minh Dĩ Hân tỏa sáng sán lại gần, sau đó nghe Trì Tinh nói: “Thật ra Hứa Đình Thâm là gay, không thích nữ giới.”

Minh Dĩ Hân khiếp sợ, trong giới có rất nhiều người là gay nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy Hứa Đình Thâm có quan hệ gì với từ này, cô ta nuốt nước bọt, “Không thể nào?”

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì Hứa Đình Thâm luôn giữ mình trong sạch, chưa từng có scandal với các diễn viễn nữ khác, cũng chưa từng cho bọn họ cơ hội thân mật, thật sự rất giống việc không thích phụ nữ.

Trì Tinh trông cô ta nghiêm túc suy nghĩ thế thì phì cười, “Thế mà cô cũng tin.”

Minh Dĩ Hân: “…”

Minh Dĩ Hân mang thù ngày hôm sau tố cáo với Hứa Đình Thâm. Cô ta cố tình tìm chỗ không có nhân viên công tác, trừng mắt ngạc nhiên nói: “Thầy Hứa, trông anh thực sự không giống…”

Hứa Đình Thâm: “?”

Minh Dĩ Hân thấp giọng nói: “Gay.”

Hứa Đình Thâm híp mắt: “Ai bảo cô thế?”

Minh Dĩ Hân nhìn Trì Tinh, người kia như có cảm ứng bước tới gần, sau đó cậu ta thấy diêm vương Hứa Đình Thâm đang nhìn mình.

Trì Tinh lần đầu gây chuyện chưa gì đã bị phát hiện.

Đúng lúc này Khương Sơ đi tới, cô thấy Hứa Đình Thâm với Minh Dĩ Hân đang thân mật đứng sát nhau, đang định lùi sang một bên giảm cảm giác tồn tại thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trêu tức của Hứa Đình Thâm, “Tôi có phải gay hay không, Khương Sơ là người biết rõ nhất.”

Khương Sơ đột nhiên bị điểm danh: “?”

Minh Dĩ Hân trợn mắt há mồm: “Hai người các người?”

Cô ta đã biết được bí mật khủng khiếp gì đây.

Lời này nghe thực sự quá mờ ám, Trì Tinh với Minh Dĩ Hân lập tức dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Khương Sơ, cô thuận miệng đáp: “Ừ, anh đúng là như vậy đấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.