Thâm Sơ

Chương 13


Đọc truyện Thâm Sơ – Chương 13

Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Đúng lúc Liên Thắng tới, Lâm Kỳ lập tức cáo trạng, “Anh Thắng anh mau xử Hứa Đình Thâm đi, anh ấy không những không hoàn thành công việc mà còn muốn đăng weibo tố cáo với fan, nói tất cả là tại Trì Tinh sai.”

Hứa Đình Thâm nghe cô nói hươu nói vượn thì nhíu mày, sau đó hơi nghiêng người, “Ý này không tệ đấy.”

Nói xong còn thò tay qua định cầm điện thoại.

Liên Thắng giận run người, tiện tay lấy gối ôm trên bàn nện vào ngực anh, “Cậu điên à? Chuyện lần trước cũng đã đồng ý với cậu rồi, có thể an phận đừng có gây chuyện nữa được không hả?”

Hứa Đình Thâm cầm gối, chậm chạp cầm bút kí tên: “Để xem tâm trạng đã.”

Liên Thắng hít một hơi thật sâu, Lâm Kỳ giữ tay anh hỏi, “Ấy? Chuyện gì chuyện gì thế?”

Anh sợ nói ra bệnh tim lại tái phát nên bực bội nói, “Chuyện của người lớn trẻ con đừng có hóng hớt.”

Lâm Kỳ: “…” Cô là trẻ con lúc nào?

Thấy Liên Thắng vào trong phòng, Lâm Kỳ chạy qua dí sát vào người Hứa Đình Thâm, thì thầm hỏi, “Có chuyện gì thế?”

Hứa Đình Thâm nghiêm túc nhìn cô, “Liên Thắng thấy cô suốt ngày hết ăn lại nằm nên định sa thải cô, nhưng nhờ anh xin tha anh ta mới miễn cưỡng đồng ý cho cô ở lại đấy.”

“Cút.”

Nếu không phải đã theo anh từ lâu Lâm Kỳ đã tin rồi. Lúc vừa mới vào phòng làm việc, Hứa Đình Thâm đã lừa cô không ít lần, khi đó Lâm Kỳ còn ngây thơ cho rằng Hứa Đình Thâm là người tốt mà Liên Thắng là đại ma đầu, mỗi ngày đều mang ơn Hứa Đình Thâm chăm chỉ làm việc. Không có việc gì thì lên weibo khuếch đại khen Hứa Đình Thâm là ông chủ tốt, kéo fan về cho anh.

Bây giờ thì… Ha ha.

Hứa Đình Thâm đặt ngón trỏ trắng nõn lên môi: “Tìm chị dâu cho cô đấy, bí mật.”


“Chị dâu á?” Lâm Kỳ đang định hét lên thì bị Hứa Đình Thâm bịt kín môi.

Hứa Đình Thâm duỗi tay đẩy trán cô, “Trẻ con ra chỗ khác chơi.”

Lâm Kỳ khiếp đảm, lập tức nhắn Wechat cho bạn thân, “Mày giữ cho tao một vị trí trong công ty nhé, tao cảm thấy ngày phòng làm việc chỗ tao đóng cửa không còn xa nữa rồi.”

Cô nhìn Hứa Đình Thâm thêm vài lần, nghĩ thầm khó trách dạo này thất thường thế, hóa ra là đang yêu.

Nửa tháng sau phải vào đoàn. Sau khi Hứa Đình Thâm đi công tác từ Úc về thì tham gia lễ cúng khai máy. Khi ấy Khương Sơ đã vào đoàn từ lâu, lúc nhìn thấy Hứa Đình Thâm cô bắt đầu cảm thấy cả người mình không thoải mái.

Trì Tinh bên cạnh còn khoa trương hơn cả cô, đội mũ đeo kính râm chui vào trong góc tránh bị Hứa Đình Thâm phát hiện.

Khương Sơ nghiêng đầu nhìn cậu ta, chỉ nghe thấy Trì Tinh khẽ nói, “Cô đừng có nhìn tôi?”

“Hả?”

Cậu ta hơi kéo chiếc kính xuống để hở đôi mắt đẹp, “Tôi sợ cô say tôi.”

Khương Sơ: “…” Mới còn trẻ mà bệnh đã nặng đến mức đấy rồi.

Thấy Khương Sơ không nhìn mình nữa, Trì Tinh thở hắt ra. Cậu nhìn Hứa Đình Thâm đứng phía xa, nghĩ thầm chắc làm thế này không bị vua ăn dấm để mắt tới đâu nhỉ.

Buổi tối, đoàn làm phim sắp xếp cho diễn viên ở khách sạn. Khương Sơ ăn xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô mở cửa, trợ lí Hiểu Lâm đưa đồ cho cô.

Khương Sơ nhận lấy, đang định đóng cửa thì nhìn thấy một cô gái tóc xoăn mặc váy đứng đối diện cửa phòng. Đó là Minh Dĩ Hân, một diễn viên nữ không quá nổi trong giới, trong bộ phim này là chị dâu của nam chính và có không ít đoạn diễn với Hứa Đình Thâm.

Đứng đằng sau cô ta – đối diện với cô là Hứa Đình Thâm.

Sao Hứa Đình Thâm lại đứng đối diện mình? Hai người này đang định làm gì thế? Một loạt vấn đề xuất hiện trong đầu Khương Sơ.


Minh Dĩ Hân cũng nhìn ra được đại khái nghi ngờ của cô.

“Tôi với anh Thâm đang định tập kịch bản.” Cô ta hất tóc, cười ngọt ngào, nói xong còn quay lại cười với Hứa Đình Thâm, “Đúng không.”

Hứa Đình Thâm nhíu mày, “Ừ”

Khương Sơ hơi gật đầu, mắt quét qua hai người một vòng, trong lòng bỗng thấy không thoải mái. Cô đang định đóng cửa thì giọng nói lười biếng của Hứa Đình Thâm truyền đến tai, nếu để ý còn nghe ra vài phần không vui, “Cùng luôn đi.”

“Hả? Tôi á?” Khương Sơ ngây người, “Cùng cái gì?”

“Tập thoại.”

“…” Cô im lặng, “Hai người tự tập là được rồi mà.”

Nhìn cục diện này ai cũng biết Minh Dĩ Hân có ý với Hứa Đình Thâm, hai người cô nam quả nữ cùng ở chung một chỗ, đương nhiên là hẹn hò. Người ngoài như cô tự dưng xuất hiện làm gì? Định làm bóng đèn chắc?

Thế là không được đâu.

Khương Sơ ngẩng đầu nhìn Minh Dĩ Hân, nhưng người đằng sau lại dùng ánh mắt không vui kì lạ nhìn cô, cảm giác như chuẩn bị ăn thịt cô vậy thế mà suốt ngày ra cái vẻ ung dung vui vẻ. Khương Sơ đột nhiên hiểu ra, nhất định là Hứa Đình Thâm muốn hành hạ cô đây mà.

Cô xoay người định chuồn, Hứa Đình Thâm lại nhếch môi, “Tôi mời cô tập kịch bản cô có vẻ không vui?”

“Tôi…”

“Không muốn thì thôi, dù sao có rất nhiều người muốn.” Hứa Đình Thâm rũ mắt, ra vẻ không để ý sửa tay áo, “Còn tưởng cô chuyên nghiệp thế nào, không ngờ cái chuyện cỏn con như tập kịch bản cũng không muốn làm.”


“…” Khương Sơ khóc không ra nước mắt, Hứa Đình Thâm nhất định là một con hồ ly xảo quyệt, lúc nào cô cũng tự nguyện bước vào bẫy của anh ta hết. Khương Sơ tuyệt vọng đành gật đầu, “Tôi đi.”

Cảm xúc trên mặt làm như sắp ra chiến trường đến nơi.

Anh vui vẻ thưởng thức biểu cảm trên mặt cô, miệng khẽ mỉm cười.

Nói là tập kịch bản nhưng chẳng liên quan gì đến Khương Sơ lắm. Minh Dĩ Hân với Hứa Đình Thâm có khá nhiều lời thoại còn cô chỉ có một đoạn ngắn mà thôi. Hứa Đình Thâm rất nghiêm túc tập lời với Minh Dĩ Hân, Khương Sơ ngồi bên cạnh nhìn mà ngáp lên ngáp xuống.

Chán thật đấy, rồi lại ngồi ngẩn người.

Minh Dĩ Hân tức đến hộc máu, cô ta đến tìm Hứa Đình Thâm nhưng không thật sự muốn đến dượt lời với anh, không ngờ Hứa Đình Thâm lại quá chuyên nghiệp, mặt mày nghiêm túc, hoàn toàn là trạng thái lúc làm việc.

Trước khi đến cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối. Không ít diễn viên nữ muốn vào phòng Hứa Đình Thâm, cho dù không xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần có scandal để được chú ý cũng tốt. Thế nhưng người như Hứa Đình Thâm lại vô cùng cẩn thận, cũng chẳng có nhu cầu tạo scandal với người khác.

Trước khi Khương Sơ xuất hiện, Hứa Đình Thâm còn ngăn không cho cô ta vào phòng, khuôn mặt vẫn là nụ cười lịch sự xa cách với mọi người, một tay đút túi quần mang theo vẻ vô lại, người không biết còn tưởng anh là công tử nhà giàu. Thậm chí lúc đó anh còn có hứng cười đùa với cô ta, thoạt nhìn rất bình thường.

Nhưng một bước cũng không cho cô bước vào, có anh đứng ở cửa cứ như gian phòng và hành lang có một khoảng cách không bao giờ có thể bước qua vậy.

Minh Dĩ Hân đã chuẩn bị rời đi nhưng không ngờ Khương Sơ vừa xuất hiện Hứa Đình Thâm lại đồng ý, nhưng còn chưa kịp vui mừng anh lại gọi Khương Sơ.

Cô ta nhìn Khương Sơ, dùng giọng đùa vui nói, “Khương Sơ à, cô có biết bao nhiêu người thèm muốn căn phòng của cô không?”

Khương Sơ dụi mắt, khó hiểu hỏi, “Thèm muốn cơ á, vì sao?”

“Vì đối diện phòng Hứa Đình Thâm chứ sao.” Cô ta khẽ cười.

Minh Dĩ Hân không tin đây là trùng hợp, cô ta chắc mẩm Khương Sơ phải dùng thủ đoạn gì mới được ở đối diện Hứa Đình Thâm nhưng không ngờ Khương Sơ lại ngáp cái nữa, ra vẻ tiếc nuối nói, “Tiếc nhỉ, bây giờ muốn đổi phòng cũng không được nữa rồi.”

Vì sao hết lần này đến lần khác cô cứ phải đối diện với Hứa Đình Thâm chứ, Khương Sơ đầy oán niệm nghĩ.

Hứa Đình Thâm lập tức biến sắc, bàn tay đặt trên kịch bản nắm chặt lại. Anh nghiêm túc nhìn khuôn mặt Khương Sơ, cô thật sự thấy tiếc, chứ không phải giả vờ không quan tâm.

Minh Dĩ Hân không ngờ Khương Sơ lại có phản ứng như vậy, “Tất cả mọi người đều thích thầy Hứa mà, chẳng lẽ cô không thích?”


Khương Sơ không hiểu chuyện người khác thích Hứa Đình Thâm với chuyện cô không thích Hứa Đình Thâm có liên quan gì đến nhau. Cô đang định mở miệng phản đối thì giọng nói lạnh lùng của Hứa Đình Thâm truyền đến cứ như không muốn nghe đáp án vậy, “Tiếp tục tập đi.”

Khương Sơ không nói gì nữa.

Bầu không khí trong phòng nghiêm túc trở lại. Qua một lúc lâu sau, Khương Sơ đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, trong mơ cô vẫn còn nguyền rủa Hứa Đình Thâm, chán quá, không biết bao giờ mới có thể đi. Hai người họ hẹn hò thì cứ hẹn hò đi, sao cứ phải lôi kéo cô ngồi ở đấy chứ.

Minh Dĩ Hân thấy Khương Sơ nhắm mắt thì đưa tay hơi đẩy cô, “Đã muộn vậy rồi, hay cô về trước đi.”

Cô ta nghĩ chỉ cần Khương Sơ đi về, mình sẽ có cơ hội ở riêng với Hứa Đình Thâm, không ngờ Hứa Đình Thâm lại buông kịch bản, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: “Khá muộn rồi, cô Minh cũng nên về.”

Minh Dĩ Hân mở to mắt, ngón tay dài nhọn chỉ vào mũi, không xác định hỏi lại, “Tôi á?”

“Không thì ai?” Hứa Đình Thâm nghiêng đầu, lộ ra nốt ruồi gợi cảm trên cổ.

Minh Dĩ Hân còn định nói gì nhưng thấy người đàn ông đối diện không còn dễ nói chuyện như vừa nãy, dường như ánh mắt cũng thay đổi, nhìn qua khiến người khác không dám nói chữ “Không” với anh.

Minh Dĩ Hân nhìn Khương Sơ thật kĩ, sau đó không cam lòng đi ra ngoài.

Khương Sơ vẫn còn mơ hồ, đến lúc tỉnh táo lại thì phát hiện trong phòng chỉ còn mình và Hứa Đình Thâm, không biết Minh Dĩ Hân đã đi từ bao giờ. Cô đứng dậy chuẩn bị đi thì thấy Hứa Đình Thâm nhấc chân bước về phía mình, “Có biết cô ta đến phòng anh để làm gì không?”

“Không phải để tập thoại à?” Tiện thể hẹn hò luôn.

Khương Sơ bị sự chuyên nghiệp của hai người khuất phục, rõ ràng đã lâu thế rồi, mặt cô có vài phần không vui, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Đình Thâm.

Hứa Đình Thâm bị chọc tức, anh hé mắt, bước hai bước về phía Khương Sơ, giọng hơi khàn, “Em biết nếu hôm nay em không ở đây sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Khương Sơ lui về phía sau một bước, “Xảy… Xảy ra chuyện gì?”

Hứa Đình Thâm vây cô trong lòng, cô mở to mắt, hai tay chặn ngực anh nhưng không ngăn được hormone nam tính trên người anh tỏa ra, tim cô đập thình thịch, trong không khí chỉ toàn mùi hương thuộc về anh.

Mùi nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi, Khương Sơ ngẩn ngơ nghĩ thầm.

Khương Sơ nuốt nước bọt, vừa ngẩng mặt lên thì thấy đôi môi khêu gợi mềm mại dần hạ xuống như một giây sau sẽ hôn mình, nai con trong lòng cô chạy loạn cả lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.