Tham lam sự ngọt ngào

Chương 92


Đọc truyện Tham lam sự ngọt ngào – Chương 92

Ngày hôm sau, Mạnh Ninh ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh. Cô bị Hoắc Tư Niên lăn lộn cả đêm, bây giờ chân tay đều mềm nhũn hết.
Đêm qua, lúc dừng lại cũng đã rạng, sáng, Mạnh Ninh vừa mệt vừa buồn ngủ, cô cảm thấy còn mệt hơn bài kiểm tra chạy 800 mét. Vậy mà Hoắc Tư Niên lại vô cùng tỉnh táo, không mệt, tinh thần phấn chấn.
Trong lúc mơ màng, Mạnh Ninh cảm thấy hình như có ai đó đang nắm cổ chân cô, nhờ ánh sáng của bóng đèn trên tường nhìn ngắm hồi lâu không biết đang nhìn gì, Mạnh Ninh yếu đuối phản kháng chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.
Mạnh Ninh nhíu mắt, vươn tay vớ lấy điện thoại. Hôm nay cô không chỉ ngủ thẳng đến trưa mà còn bỏ qua rất nhiều tin nhắn và điện thoại.
Tối qua, sau khi buổi concert kết thúc, Tương Ý Hoan và Tôn Dĩnh còn kích động hơn người được cầu hồn là Mạnh Ninh. Hơn hai giờ sáng, hai người đó còn hỏi chuyện cô ở trong nhóm chat, hỏi cô chừng nào đăng ký kết hôn với Hoắc Tư Niên, khi nào thì cử hành hôn lễ, hai người đã bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch làm phù dâu cho Mạnh Ninh rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh khung trò chuyện đến xuất thần, trong đầu cô bắt đầu nhớ lại màn cầu hôn ngày hôm qua và sự ngọt ngào hưng phấn của lần đầu. Chuyện nào cũng khiến cho cô mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn nhịp.
Màn cầu hôn tại concert của Hoắc Tư Niên đã gây náo động suốt một đêm, điện thoại của Mạnh Ninh bị những tin nhắn chúc phúc từ khắp nơi oanh tạc, mọi người đều hô hào hai người mau kết hôn đi.
Ngay cả ông nội Hoắc sáng nay cũng gọi đến một cuộc, định hỏi về chuyện kết hôn của hai người nhưng Mạnh Ninh vẫn chưa ngủ dậy nên cuộc gọi bị nhỡ.
Sau khi trả lời hết tin nhắn, Mạnh Ninh với chậm chạp lật chăn xuống giường, bây giờ cô mới nhận ra tối qua sau khi xong việc cô không hề mặc áo ngủ.
Mạnh Ninh đang định xuống giường nhặt quần áo mặc vào nhưng chân phải vừa chạm đất đã mềm nhũn, suýt đứng không vững.
Mỗi lần rời giường đều không thấy Hoắc Tư Niên đâu, Mạnh Ninh nhíu mày ngồi lên mặt thảm cạnh giường, hai tay chống lên thành giường, mắng người nào đó một tràng.
Lúc Hoắc Tư Niên đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi dưới đất, trên người chỉ có một tấm chăn mỏng, chỉ để lộ bờ vai trắng nõn được ánh sáng bao phủ, cô đang vò mái tóc rối bời, trông rất hờn dỗi.
Hoắc Tư Niên nheo mắt, chân dài lập tức sải bước đến bên cô. Mạnh Ninh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Tư Niên đang đi từ cửa vào chỗ cô. Người đàn ông không nói lời nào, cúi người bế cô từ dưới mặt đất đặt lên giường.
“Sao em lại ngồi dưới đất?” Hoắc Tư Niên nói, tay bắt đầu không thành thật nhéo hai má non mềm của cô gái, thích thú không muốn buông tay.
Mạnh Ninh trề môi hừ khẽ, kéo chăn mỏng choàng qua vai, phồng má tức giận nói: “Còn không phải vì anh…vừa nãy chân em mềm nhũn, không đứng vững.”

Hoắc Tư Niên rũ mắt nhìn chân của Mạnh Ninh, vô thức muốn vén chăn trên người Mạnh Ninh để xem cô có làm sao không. Mạnh Ninh tưởng anh lại muốn giở trò nên vội vàng ngăn tay anh lại, đè lên đùi mình. Cô nổi sùng lên nói: “Anh, anh định làm gì đó…”
Đôi mắt đen láy của người đàn ông lại rất chân thành: “Để anh xem chân của em.”
Mặt Mạnh Ninh nóng lên, bây giờ cô không mặc quần áo, cả người chỉ có chăn mỏng che đậy. Trưa trời trưa trật, cô không muốn ‘thẳng thắn nhìn mặt’ với anh đâu. Cô lí nhí: “Chân có cái gì đẹp đâu.”
Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô gái, ánh mắt Hoắc Tư Niên dịu dàng hơn, liếm môi cười khẽ: “Chẳng phải tối qua đã nhìn thấy hết rồi à? Sao bây giờ lại xấu hổ rồi?”
Nhắc đến tối hôm qua, cả người Mạnh Ninh nóng cả lên, không thể ngồi yên, hai tay cô bịt lỗ tai, lẩm bà lẩm bẩm: “Anh đừng có nói nữa được không!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên vẫn dửng dưng nhìn cô gái trước mặt, ý cười dưới đáy mắt không thể che giấu. Một lúc sau anh mới nắm tay Mạnh Ninh, khẽ dỗ dành: “Được được được, anh không nói.”
Anh lại hỏi tiếp: “Chân còn đau không?”
Mạnh Ninh chớp mắt, chậm rãi lắc đầu: “Không đau nhưng không có sức.”
Mạnh Ninh vẫn nhớ bản thân chưa mặc quần áo nên bảo Hoắc Tư Niên đến phòng giữ đồ lấy quần áo cho cô.
“Được, chờ anh.”
Chẳng mấy chốc, Hoắc Tư Niên cầm nội y và quần áo ở nhà quay về, Mạnh Ninh vươn tay nhưng Hoắc Tư Niên không đưa, sắc mặt không chút thay đổi: “Để anh mặc giúp em.”
Mạnh Ninh liếc anh một cái, cúi đầu ‘ò’ một tiếng. Hoắc Tư Niên lôi chăn mỏng trên người cô ra, cô không tình nguyện chút nào.
Bắt đầu mặc quần áo cho cô, Hoắc Tư Niên rũ mi, đôi mắt tối đen như mực nhìn Mạnh Ninh không chớp mắt. Mạnh Ninh nhìn vào vị trí anh ngắm nhía, mặt lập tức đỏ lên!
Lúc nãy cô khoác chăn mỏng nên không nhìn thấy dấu vết trên người, bây giờ cô mới phát hiện người nào đó để lại hai hàng dấu răng cân xứng ở trên người cô!

Mạnh Ninh vội vàng giành lấy quần áo trên tay Hoắc Tư Niên, tự mặc vào, tức giận lên án: “Đều tại anh, anh còn dám nhìn!”
Hoắc Tư Niên nghiêng đầu, đầu lưỡi đẩy quai hàm, cười xấu xa: “Vợ anh đẹp như thế, sao không được nhìn?”
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, tức giận mặc quần áo không nói lời nào.
Hoắc Tư Niên cứ như thế mà đứng nhìn cô mặc quần áo, nói thế nào cũng đứng trước mặt Mạnh Ninh không chịu đi. Sau khi mặc quần áo xong, Mạnh Ninh đứng dậy nhưng chân vẫn còn tê mỏi, Hoắc Tư Niên vừa lúc đỡ eo cô, lông mi đen dài như lông quạ rũ cuống, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Cô bé đáng thương, tối hôm qua anh cắn đau lắm à?”
Mạnh Ninh: “…”
Mạnh Ninh đã xấu hổ đến mức không nói nên lời mà đụng phải kẻ mặt dày như Hoắc Tư Niên. Mỗi lần nhắc đến chuyện tối qua là đôi mắt cáo già cứ sáng quắc lên.
Hơn nữa, lúc anh hỏi hôm qua anh cắn đau lắm à, dáng vẻ vô tội như muốn cắn cô một lần nữa.
Mạnh Ninh không thèm để ý đến anh, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, dáng vẻ vội vã như chạy trốn, xem Hoắc Tư Niên như mãnh thú, dòng lũ vậy.
Hoắc Tư Niên cong môi, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, anh còn không quên nhắc cô vợ nhỏ của mình nhớ phải ra ăn trưa.
Mạnh Ninh đi vào nhà tắm, vì sự an toàn cô còn khóa trái cửa, sợ Hoắc Tư Niên đột nhiên ông vào, chuyện tối qua sẽ lặp lại lần nữa.
Mạnh Ninh chuẩn bị đánh răng thì vô tình nhìn thấy mình trong gương, đôi mắt đen láy lập tức trợn to.
Hóa ra ở nơi cô không nhìn thấy, ở sau gáy có mấy dấu vết màu đỏ, quần áo cao cổ cũng không thể che hết!
Mạnh Ninh vừa thẹn vừa giận. Cô bỗng nhớ ra một chuyện, cô vén vạt áo lên, xem eo mình.
Quả nhiên có hai dấu tay rõ ràng.
Mạnh Ninh: !!!

Dáng vẻ dịu dàng ngày thường của người nào đó toàn giả dối, đến buổi tối mới lộ ra vẻ mặt thật sự.

Ăn trưa xong, Mạnh Ninh nằm ì trên ghế dài trong phòng khách xem phim. Hoắc Tư Niên vốn đang xem phim với cô nhưng bây giờ phải nhận vô số cuộc gọi hỏi thăm về màn cầu hôn ở buổi concert đêm qua.
Ông nội Hoắc đã hỏi hai người khi nào thì đăng ký kết hôn, khi nào tổ chức đám cưới, còn dặn hai người về nhà một chuyến, cùng mọi người lựa chọn ngày lành tháng tốt.
Hoắc Tư Niên nghe giọng điệu của ông nội còn nóng vội hơn anh, hận không thể ẵm chắt ngay.
Chuyện đăng ký kết hôn và đám cưới, Hoắc Tư Niên đều đã có tính toán, sau khi thuyết phục ông nội thì cuộc gọi bên kia mới ngắt máy.
Ngay sau đó là cuộc gọi của Viên Dịch, lúc đầu Hoắc Tư Niên còn trả lời vài câu rồi đứng dậy đi mở cửa.
Mạnh Ninh hơi tò mò, hôm nay Hoắc Tư Niên được nghỉ ngơi mà còn bận như thế. Cho đến khi cô nhìn thấy Viên Dịch mang hai cái hộp lớn đóng kín đến, bảo người ta mang vào trong phòng khách.
Viên Dịch không ở lại lâu, đặt hộp xuống rồi ra về.
Hoắc Tư Niên vẫy tay với Mạnh Ninh, ra hiệu cho cô đi đến.
Mạnh Ninh không nghĩ ngợi gì, đặt máy tính bảng xuống, lê dép đi đến.
Hoắc Tư Niên mở hộp ra, đưa một hộp đóng gói đẹp đẽ cho cô: “Mở ra xem?”
Trực giác Mạnh Ninh nhắc nhở cô, hai cái hộp này có thể là quần áo, túi xách linh tinh gì đó. Cô cẩn thận gỡ cái nơ trên hộp ra, mở ra mới nhận ra đó là bộ sườn xám màu trắng xám được cắt may tỉ mỉ.
Hoa văn trên sườn xám không giống với bộ cô mua ở trấn cổ nhưng màu sắc và kiểu dáng vô cùng giống.
Ngoài màu trắng xám ra thì trong hộp còn có màu xanh lục, màu đỏ thắm, màu sắc kiểu dáng gì cũng có, mỗi bộ đều có một hộp đóng gói riêng.
Mạnh Ninh ngạc nhiên nhìn Hoắc Tư Niên, lúng túng hỏi: “Sao lại nhiều sườn xám thế…”
Hoắc Tư Niên nhìn bộ sườn xám màu trắng xám trên tay cô, cong môi cười: “Chẳng phải tối qua anh đã xé hư sườn xám của em à?”
Mạnh Ninh: “…”

Nhớ đến một màn kiều diễm tối qua, Mạnh Ninh vô thức nuốt nước miếng, chiếc sườn xám kia không thể dùng từ ‘xé hư’ để hình dùng mà phải dùng từ tàn phá.
Tối qua, lúc sắp ngủ, nó đã trở thành một mảnh vải nhăn nhúm.
Mạnh Ninh nhăn mũi, hé môi phấn hồng: “Em tưởng anh quên rồi.”
Hoắc Tư Niên chậm rãi nói: “Sao quên được?”
Đêm qua cô vợ nhỏ của mình khóc vô cùng thảm thương vẫn không quên nhắc đến bộ sườn xám cô mới mặc được hai lần đã bị phá hư, còn ồn ào bắt anh đền, Hoắc Tư Niên vẫn ghi tạc trong lòng.
“Anh nói sẽ đền cho em, ở đây có một trăm bộ, em mặc chắc chắn là rất đẹp.”
Ngoài miệng Hoắc Tư Niên nói vậy nhưng vẫn ẩn giấu chút tâm tư.
Mạnh Ninh thầm nghĩ: Mua nhiều sườn xám như thế, sao cô mặc hết được.
Mạnh Ninh còn đang nhìn sườn xám trong hộp, Hoắc Tư Niên đứng bên cạnh ngắm cùng cô, cuối cùng anh chỉ vào bộ sườn xám đỏ xẻ cao, khóe môi khẽ nhếch, thanh khẩn đề nghị: “Da em trắng, mặc màu đỏ sẽ đẹp lắm.”
Mạnh Ninh ghé mắt nhìn bộ sườn xám trên tay anh rồi nghe người đàn ông bên cạnh không nhanh không chậm nói: “Đêm nay bắt đầu từ bộ này.”
Mạnh Ninh: “?”
Mạnh Ninh ngước mắt nhìn anh, lông mi dày cong vút: “Là sao?”
Hoắc Tư Niên vươn tay, ôm cô gái nhỏ vào lòng, đáy mắt tối đen ẩn chứa sự gian trá: “Sợ anh mặc không hết nên…”
Mạnh Ninh nghe anh nói: “Một nửa để mặc, một nửa để làm chuyện chính.”
Mạnh Ninh: “…”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.