Tham lam sự ngọt ngào

Chương 79


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 79:

Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh ngủ dã ngoại.
Sau khi xem mưa sao băng xong, cô vào túi ngủ sớm và chia sẻ với bạn bè khung cảnh hoàng hôn mà cô chụp hôm nay, đáng tiếc khi trận mưa sao băng xẹt qua, cô chỉ lo ước nguyện.
Hoắc Tư Niên nằm xuống bên cạnh cô, Mạnh Ninh cười tủm tỉm chủ động lăn vào trong lồng ngực anh, dụi dụi cái đầu lông xù xù vào ngực người đàn ông, tìm được tư thế thoải mái dựa vào lồng ngực anh, tiếp tục tán gẫu với bạn bè.
Tôn Dĩnh: “Hoàng hôn này đẹp quá!!! Dẫn bạn gái đi ngắm mưa sao băng trên đỉnh núi, không hổ là Hoắc Tư Niên.” Mẫu bạn trai số một giới giải trí quả thực không phải là nói suông.
Tưởng Ý Hoan: “Ninh Ninh nhìn thấy mưa sao băng sao? Có ước nguyện không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh nghiêng đầu, gối đầu lên cánh tay của Hoắc Tư Niên, cầm điện thoại trả lời: “Có thấy ~ Chỉ là chưa kịp chụp ảnh, nhưng tớ đã ước nguyện giúp cho các cậu~”
“Tôn Dĩnh thoát FA càng sớm càng tốt, luôn vui sướng và phát tài, định cư yên ổn ở thủ đô càng sớm càng tốt.”
Quả nhiên là bạn cùng phòng tốt, ước nguyện còn không quên ước thay cho bọn họ, sau khi Tưởng Ý Hoan cảm ơn xong liền lo lắng hỏi: “Đã muộn như vậy, bây giờ hai người xuống núi có an toàn không?”
Mạnh Ninh: “Đêm nay bọn tớ ở trong lều, sáng mai hừng đông sẽ xuống núi.”
Mạnh Ninh không biết câu trả lời của cô làm Tưởng Ý Hoan liên tưởng đến điều gì, đối phương rất hào hứng đáp:
“Oa ~ Cậu muốn qua đêm ở bên ngoài! Ngẫm lại đều muốn đỏ mắt gà [mắt lấp lánh]”
Mạnh Ninh không khỏi nhíu mày, cô không biết có gì kích thích khi ngủ trong lều vào buổi tối cho đến khi Tưởng Ý Hoan gửi biểu tượng cảm xúc “khuôn mặt vàng” và “bịt máu mũi cười ngốc”.
Tôn Dĩnh cũng theo sau phụ hoạ: “Tuyệt, tình cảnh này mà không làm chút gì đó thì thật sự rất đáng tiếc!”
Hai người kẻ xướng người hoạ, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra ý mà hai người ám chỉ là cái gì, hai má Mạnh Ninh nóng bừng, cô sợ Hoắc Tư Niên nhìn thấy cuộc nói chuyện giữa ba người, nên cô khẽ trả lời: “Đừng đoán mò, bọn tớ chỉ đơn thuần là ở đây một đêm thôi.”
Tôn Dĩnh: “Được rồi, chúc hai người có một đêm vui vẻ [chờ mong]”
Tưởng Ý Hoan: “Đến đến đến, chúng ta hát một bài “Đêm nay khó quên” cho Ninh Ninh [cụng ly]”
Mạnh Ninh: “…”
Hoắc Tư Niên ở một bên vừa trả lời xong tin nhắn của Trương Khiêm, đang định hỏi người trong lòng xem nơi bị muỗi đốt còn ngứa không, khi cụp mắt xuống, vô tình nhìn thoáng qua cuộc đối thoại giữa Mạnh Ninh và những người bạn cùng phòng của cô.
Hoắc Tư Niên khẽ nhướng mày, đôi mắt đen ẩn hiện nụ cười xấu xa, anh thề anh tuyệt đối không phải có ý muốn nhìn lén.
Tay cầm điện thoại di động của Mạnh Ninh hơi nóng. Sau khi trò chuyện, cô đặt điện thoại di động sang một bên, vùi đầu vào túi ngủ, ngay sau đó trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói khàn khàn mang theo ý cười của người đàn ông: “Ninh Bảo, hay là thử ngoài trời?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe vậy tim Mạnh Ninh đập loạn một nhịp, đôi mắt đen tròn xoe nhìn Hoắc Tư Niên không chớp mắt, trong lòng rất bất an, giọng điệu anh nửa là nghiêm túc nửa là vui đùa, nhìn như ngo ngoe rục rịch.
Mạnh Ninh nuốt nuốt giọng nói, nghi ngờ hỏi: “Anh không phải… đã nhìn thấy cuộc trò chuyện của em rồi chứ…?”
Hoắc Tư Niên nghiêm túc gật đầu, cũng không có phủ nhận, thành thật nói: “Thực xin lỗi, thật sự không cố ý nhìn lén.”
“…”
Đây là đỉnh núi, còn là ở trong một cái lều, muốn làm loại chuyện này vào thời điểm này sao? Hiển nhiên địa điểm không được, ở nhà cô còn xấu hổ muốn chết, huống chi là ở ngoài trời!
Mạnh Ninh vô thức sờ lên chóp tai đỏ bừng, lắc đầu như chim cút, mơ hồ chuyển chủ đề: “Thời, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Sáng mai còn phải về sớm.
Mạnh Ninh nói xong, giả vờ bình tĩnh nhắm mắt lại, một bộ dáng chính mình rất mệt và chuẩn bị đi ngủ, nhưng chỉ có chính cô biết tim mình đập nhanh đến mức nào, hô hấp cũng không thể nào thông thuận.
Một tay Hoắc Tư Niên chống đầu, đôi mắt hồ ly sâu thẳm hẹp dài hơi nhướng lên, ánh mắt rơi vào hàng mi đang run rẩy của cô gái nhỏ, khóe môi cong thành hình vòng cung như là cười mà cũng không phải cười, rồi anh vội vàng nghiêng người lại gần, ghé vào tai Mạnh Ninh, đôi môi mỏng khẽ hé mở, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật sự không muốn thử?”
Đôi môi ấm áp của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, thật lâu mà không tản đi, trái tim Mạnh Ninh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô hít một hơi thật sâu, thật sự không thể tiếp tục giả bộ ngủ được nữa, mở to đôi mắt vừa thẹn vừa bực mà trừng Hoắc Tư Niên: “…Có thể đừng nói nữa được không?”
Hoắc Tư Niên vẻ mặt làm bộ chịu đả kích, chậm rãi chớp chớp lông mi, mất mát nói: “Nếu bạn gái không thích, anh sẽ không nói.”
Mạnh Ninh cười tủm tỉm mà sờ sờ đầu anh, như là muốn an ủi sủng vật: “Ngoan, vậy ngủ đi ~”
Nói xong, Mạnh Ninh liền thu tay vào trong túi ngủ nhắm mắt ngủ, Hoắc Tư Niên im lặng một hồi, đành phải tắt đèn trong lều, bật một cái đèn ngủ nhỏ trong góc.
Ngoan ngoãn ngủ? Tất nhiên là không có khả năng.
Cơn buồn ngủ của Mạnh Ninh đến nhanh chóng, trong trong một mảnh yên tĩnh, mơ mơ màng màng bên tai cô truyền đến âm thanh sột soạt, lúc đầu Mạnh Ninh không quan tâm, cho đến khi bàn tay của ai đó duỗi ra làm loạn, cô mới ý thức thì đã quá muộn.
……
Sáng hôm sau, khi Mạnh Ninh được Hoắc Tư Niên đánh thức, cô vẫn còn hơi mơ hồ, Hoắc Tư Niên khoác áo cho cô, sau đó kêu Mạnh Ninh đợi trong xe còn chính mình thì đi tháo dỡ lều trại và công cụ rồi đem từng cái đặt vào trong cốp xe.
Thấy người nào đó bận trước bận sau, Mạnh Ninh cũng muốn xuống xe giúp đỡ, nhưng có lòng mà không có sức. Tối hôm qua ngủ quá muộn, cả người cô uể oải ỉu xìu, tưởng tượng đến “hành động ác liệt” của Hoắc Tư Niên, tốt nhất cứ để anh một mình bận.
Mạnh Ninh ngồi trên xe buồn chán muốn ngủ thiếp đi, cô vô tình liếc thấy tin tức mới nhất được Weibo đẩy đến trên màn hình điện thoại di động, nhìn thấy cái tên quen thuộc, Mạnh Ninh nâng mắt nhìn ra thân hình cao gầy mạnh mẽ bên ngoài xe.
Mạnh Ninh nhấp vào, trang chủ Weibo của Hoắc Tư Niên cùng với động thái mới nhất của anh hiển thị trên màn hình.
Như thế nào mà người nào đó lại bí mật đăng Weibo khi cô đang ngủ? Mạnh Binh vô cùng khó hiểu.
Hoắc Tư Niên V: “Mang chanh nhà tôi lên đỉnh núi để ngắm mưa sao băng.”
Ở phía dưới dòng chữ còn có một bức ảnh của cô, đó là bức ảnh mà Mạnh Ninh đang ngắm hoàng hôn vào chạng vạng ngày hôm qua, Hoắc Tư Niên đã lợi dụng việc cô không chú ý mà lén chụp.
Trong bức ảnh, chỉ có nửa bên sườn mặt mơ hồ của Mạnh Ninh, trên người cô đang khoác chiếc áo khoác chống nắng to rộng màu đen của Hoắc Tư Niên, thân ảnh tinh tế đơn bạc được ánh chiều tà phác hoạ, giống như người trong tranh.
Mạnh Ninh sững sờ nhìn bức ảnh này, ngày hôm qua cô quên hỏi Hoắc Tư Niên để xin bức ảnh chụp, không ngờ cô trong bức ảnh của anh còn khá xinh đẹp.
Khóe miệng Mạnh Ninh hơi cong, cười tủm tỉm nhấp vào khu bình luận, chậm rãi lướt xem bình luận:
“A a a, không ngờ anh Niên lại đi xem mưa sao băng! Còn dẫn bạn gái đi xem! Con chó độc thân này vừa hâm mộ vừa khóc!”
“Xem địa phương hẳn là núi Ngọc Sơn, hai người đi xem mưa sao băng Perseids đúng không!!! Tối qua tôi cùng bạn đến núi Ngọc Sơn, tại sao tôi không gặp được anh Niên và bạn gái của anh QAQ, đây có gì khác khi bỏ lỡ một tỷ chứ!”
“Bỗng nhiên cảm thấy thật tốt! Đây là loại tình yêu thần tiên nào vậy! Hoắc Tư Niên cũng quá chiều chuộng bạn gái của mình đi! Người qua đường thuần túy đã trở thành fan CP.”
“Trọng điểm hẳn là cô gái trong ảnh! Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng xem hình dáng có vẻ khá xinh đẹp?”
“Còn tốt, chỉ có hình dáng không có chính mặt. Nhỡ đâu chính mặt nhìn khó coi, nên mới để sườn mặt [cười khóc]”
“Không ngờ người anh Niên đang yêu lại là cái dạng này. Tin tức trên trang chủ đếm được trên cả hai bàn tay, hơn nửa trong số đó liên quan đến bạn gái. Tôi vừa khổ sở vừa hâm mộ. Nếu gặp được một người như bạn trai giống như anh Niên, tín nữ sẵn sàng không ăn gà rán trong một tháng!”
“…”
Đầu ngón tay Mạnh Ninh khẽ chạm vào màn hình, từ từ trượt xuống, thấy một số bình luận thế nhưng bị người nào đó trả lời:

Cư dân mạng A: “Chỉ có bạn gái, không có mưa sao băng, đánh giá kém hai sao.”
Hoắc Tư Niên: “Bạn gái quá đẹp, quên chụp mưa sao băng.”
Cư dân mạng B: “Muốn xem ảnh của anh Niên và chanh! Có thể ngồi xổm xuống được không? [Giơ tay lên]”
Hoắc Tư Niên: “Về sau đi, sẽ có cơ hội.”
Cư dân mạng C: “Anh Niên nhìn em này! Fan CP ở chỗ này! Về sau cứ rắc thêm nhiều cẩu lương như thế này! Em thích xem!!”
Hoắc Tư Niên: “Thỏa mãn bạn.”
Mạnh Ninh cau mày, người này sao lại tích cực vào khu bình luận như vậy??
Hoắc Tư Niên thu dọn tất cả hành lý rồi lên xe, thuận tiện nhìn xem cô gái ngồi trên ghế phụ đã thắt dây an toàn chưa, Mạnh Ninh liếc xéo anh một cái, sau đó đưa điện thoại cho anh, bất mãn lẩm bẩm: “Anh làm sao lại sôi nổi giống như một cái nick giả vậy?”
Trước khi cả hai công khai mối quan hệ, mỗi năm Hoắc Tư Niên chỉ cập nhật động thái hai hoặc ba lần, tin tức còn lại đều do studio gửi. Nếu không phải fans hâm mộ thường xuyên vào trang chủ của anh để điểm danh thì tài khoản của anh sẽ giống như một cái tài khoản zombie vậy.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, hoàn toàn không ý thức được vấn đề: “Sôi nổi à?”
Cô gái trước mặt trịnh trọng gật đầu: “Thật, sôi, nổi.”
Hoắc Tư Niên thong thả ung dung mà chuyển động tay lái, giọng điệu nhẹ nhàng và lười biếng: “Được rồi, sau này anh sẽ cố gắng tỏ ra cao lãnh một chút.”
Mạnh Ninh: “…”

Cuối tuần không có bận rộn luôn ngắn ngủi. Sáng thứ hai, Mạnh Ninh ôm một đống tư liệu đúng giờ đến thư viện. Giờ nghỉ trưa cô mới bớt được chút thời gian để nhìn vào điện thoại của mình, có hơn một chục tin nhắn chưa đọc trong tổ dịch thuật nhỏ. Mạnh Ninh nhấn vào, lướt lên trên lật xem lịch sử trò chuyện, chậm rãi mà nhíu mày lại.
Đàn anh và đàn chị ban đầu dự định sẽ trở lại trường vào thứ hai tuần này, nhưng bây giờ cả hai dường như đã thương lượng trước, cả hai đều bị chậm trễ vì trong nhà có việc. Sau khi hai người uyển chuyển lý do thoái thác, giáo sư Trần mới ở trong cuộc trò chuyện xuất hiện trả lời bọn họ, nếu như bọn họ muốn rời khỏi thì liền nói ra sớm một chút.
Mà đàn anh và đàn chị đúng là nghe theo lời của giáo sư Trần và đưa ra quyết định rời khỏi.
Tâm trạng của Mạnh Ninh từ từ rơi xuống đáy cốc, cô còn đang lo lắng không biết phải làm gì với nhiệm vụ phiên dịch tiếp theo thì đàn chị đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn:
“Mạnh Ninh, chị và Trịnh Chí Phi đã rời khỏi nhóm dịch thuật.”
Mạnh Ninh điều chỉnh cảm xúc của mình, gõ chữ trả lời: “Ừ, em biết rồi.”
Đàn chị: “Bọn chị không cố ý tăng khối lượng công việc cho em, chỉ muốn đến để nhắc em, bọn chị đã làm việc mệt sống mệt chết trong vài tháng để dịch xong tác phẩm và gửi nó đến nhà xuất bản để thẩm duyệt, cuối cùng cũng không nhất định sẽ qua.”
“Tác giả của cuốn sách này hiện đang gây tranh cãi rất nhiều ở nước ngoài. Bọn chị đã mất vài tháng để dịch nó hoàn chỉnh, và rất có thể sẽ như giỏ tre múc nước, công dã tràng.”
“Chị nghĩ nói nhiều như vậy, còn việc rời nhóm hay không thì đều do em quyết định.”
Tuy rằng bọn họ bỏ nhóm dịch giữa chừng, quả thực có chút hố đồng đội, nhưng công việc phiên dịch năm nay đã định sẵn là sẽ không có kết quả tốt, vậy tại sao lại phải lãng phí thời gian và công sức vào một việc không được đền đáp.
Mạnh Ninh an tĩnh nhìn khung đối thoại với đàn chị, bên kia đang cố gắng thuyết phục cô dừng kịp thời để ngăn tổn hại, nhưng cô đã đầu tư rất nhiều thời gian và tâm sức vào bộ tác phẩm này, lúc này nói từ bỏ, cô cảm thấy không cam lòng.
Sau một hồi cân nhắc, Mạnh Ninh tiếp tục vội vàng phiên dịch. Không lâu sau, cô nhận được điện thoại từ giáo sư Trần, để không làm phiền các sinh viên khác trong thư viện, Mạnh Ninh đứng dậy cầm điện thoại di động và đi ra lối đi an toàn bên ngoài thư viện.

Sau khi xác nhận Mạnh Ninh không có ý định rời khỏi nhóm, giáo sư Trần thở phào nhẹ nhõm, sau đó giao lại nhiệm vụ phiên dịch cho hai thành viên một lần nữa, sau này ngoài tranh luận của tác giả nguyên tác, còn có nhà xuất bản thẩm duyệt, đến lúc đó ông ấy khẳng định phải chạy qua chạy lại mấy bận.

Lần đầu tiên Mạnh Ninh cảm thấy kỳ nghỉ hè sẽ dài và gian nan như vậy, mỗi ngày cô đều nhìn một đống tài liệu phiên dịch, chỉ có mỗi đêm trở về ký túc xá để nói chuyện phiếm với Tưởng Ý Hoan và trò chuyện với Hoắc Tư Niên là giây phút thư thái nhất trong ngày của cô.
Hôm nay trở lại ký túc xá, Mạnh Ninh hiếm thấy Tưởng Ý Hoan trầm mặc ngồi ở chỗ của mình, chán nản gục đầu xuống, bộ dáng thút tha thút thít giống như vừa mới khóc.
Mạnh Ninh vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra.
Vốn dĩ cảm xúc của Tưởng Ý Hoan đã hoà hoãn, nhưng vừa nghe thấy sự quan tâm của Mạnh Ninh, nước mắt của cô ấy lại trào ra.
Mặc dù Tưởng Ý Hoan không cần đọc các loại tài liệu phiên dịch rườm rà, nhưng mỗi ngày đều soạn bài và giảng bài cho Hoắc Sâm, đầu cũng muốn to lên rồi.
Cô ấy trăm triệu lần không nghĩ tới nền tảng môn đại cương của anh chàng đẹp trai lại kém như vậy, hỏi về thứ hạng trong kỳ thi cũng không nói, Tưởng Ý Hoan đành phải bắt đầu từ bài dạy cơ bản nhất trong sách giáo khoa, tuy rằng thường xuyên bị Hoắc Sâm tính tình xấu làm cho tức giận, nhưng ai bảo cô ấy lại là một nhan cẩu lâu năm a.
Mỗi khi Tưởng Ý Hoan nhìn chằm chằm khuôn mặt phúc hậu vô hại, anh tuấn lại giàu có của Hoắc Sâm trong ba giây, liền sẽ nhịn xuống cơn tức giận, nhưng tình hình hôm nay hiển nhiên có chút mất kiểm soát.
Tưởng Ý Hoan đưa cho Hoắc Sâm một tờ giấy kiểm tra, tất cả đều là những câu hỏi cơ bản, nhưng Hoắc Sâm chỉ làm câu hỏi trắc nghiệm, còn lại tất cả những câu hỏi khác đều để trống, những câu hỏi trắc nghiệm này từ đầu đến cuối hầu như đều sai. Những gì mà Tưởng Ý Hoan dạy cậu trong những ngày qua, Hoắc Sâm một chút cũng không nghe lọt.
Tưởng Ý Hoan kiên nhẫn nói lại với cậu, nhưng cố tình Hoắc Sâm lại bày ra bộ dáng không để ý đến cô ấy. Vì thế Tưởng Ý Hoan không nhịn được nữa, tức giận đến mức bật khóc, còn lo bị trừ lương nên chỉ có thể vừa khóc vừa tiếp tục giảng đề cho Hoắc Sâm.
Đến hôm nay, Tưởng Ý Hoan mới hiểu tại sao chín người thầy đức cao vọng trọng lại bị Hoăc Sâm làm cho tức giận mà bỏ đi.
Mạnh Ninh càng nghe càng tức giận, Tưởng Ý Hoan là một người ngày thường thích cười nói, Hoắc Sâm có thể làm cô ấy tức đến bật khóc, có thể nói việc làm của đứa trẻ này đã quá mức chịu đựng.
Mạnh Ninh lấy ra hai mảnh giấy lau nước mắt cho cô bạn rồi nhẹ nhàng an ủi: “Ý Hoan đừng khóc, nếu thật sự tức giận, có lẽ có thể đổi một gia sư khác?”
Tưởng Ý Hoan hít hít cái mũi, hai mắt đỏ hoe: “Kỳ thật tớ cũng đã nghĩ tới việc từ bỏ.”
Đặc biệt là khi Hoắc Sâm không nghe lời, ý nghĩ từ bỏ của Tưởng Ý Hoan rất mạnh mẽ, nhưng trong đầu vẫn như có hai người đang tranh cãi, cô ấy vẫn còn do dự, nên đã khóc nức nở nói ra suy nghĩ thật nhất của mình: “Nhưng mà, mức lương mà nhà họ Hoắc trả cho tớ rất cao, hơn nữa còn vì một lý do rất quan trọng.”
Mạnh Ninh: “Lý do gì?”
Tưởng Ý Hoan lau đi nước mắt trên mặt, nghiêm túc nói: “Hoắc Sâm thật đẹp trai.”
Mạnh Ninh: “…”

Hai tháng sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Mạnh Ninh sửa sang lại phần cuối của tài liệu phiên dịch và gửi chúng đến hòm thư của giáo sư Trần, thời điểm ấn nút gửi đi tài liệu kia, rốt cuộc cô cũng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Mặc dù vẫn còn một số khúc chiết cần phải trải qua trước khi xuất bản, nhưng Mạnh Ninh nhìn vào thành quả mà chính mình nỗ lực, cảm thấy đã tiến một bước dài để đi đến thành công.
Sau khi nhận được câu trả lời của giáo sư Trần rằng không có vấn đề gì, Mạnh Ninh vội vàng gửi tin vui cho Hoắc Tư Niên, nhân tiện hỏi anh bao lâu nữa thì về thủ đô.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều bận việc riêng, Hoắc Tư Niên thường xuyên đi công tác, mỗi lần trở về thủ đô vừa vặn kịp giờ học của Mạnh Ninh, hai người chỉ vội vàng gặp nhau vào giờ ăn trưa.
Lần này địa phương mà Hoắc Tư Niên đi công tác không có sân bay, phải mất ba tiếng đồng hồ để đến thủ đô bằng tàu cao tốc.
Anh liếc nhìn thời gian khởi hành của mình, sau hai giây lại gửi thời gian cho Mạnh Ninh.
Sáng hôm sau, Mạnh Ninh rời nhà sớm và đến ga tàu cao tốc.
Sau một trận mưa lớn, cuối mùa hè ở thủ đô cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ hơn một chút, ngay khi Mạnh Ninh xuống taxi liền cảm thấy cơn gió thổi tới xen lẫn chút ẩm ướt.
Bên ngoài ga tàu cao tốc có rất ít người. Mạnh Ninh đi về phía lối ra của sân ga, cô cụp mắt xuống liếc nhìn thời gian, nghĩ rằng mười phút nữa mình sẽ có thể nhìn thấy Hoắc Tư Niên, bước chân của cô trở đều trở nên nhẹ nhàng.
Ngoài lối ra sân ga còn có một băng ghế công cộng, Mạnh Ninh bước tới ngồi ở đó, do dự không biết nên gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Niên hay là tạo bất ngờ cho anh. Suy cho cùng, cô đến sớm hơn hai tiếng so với thời gian mà anh thông báo~
Mạnh Ninh khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vị trí đỉnh đầu kia đến xuất thần, ý cười trong mắt cô bất giác lan tràn, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nữ trẻ tuổi, Mạnh Ninh ngước mắt theo tiếng động và phát hiện có người đang bán hoa bên đường.
Có lẽ là chú ý thấy Mạnh Ninh đang nhìn cô, cô gái bán hoa dường như đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh, vội vàng chạy lại chỗ Mạnh Ninh và cười nói: “Chị gái xinh đẹp, chị đang đợi người sao?”

Mạnh Ninh chớp mắt, gật đầu.
Đôi mắt cô gái sáng lên, nhanh chóng cho cô xem một bó hoa lớn trên tay, nhiệt tình nói: “Nếu không chị mua một bó hoa tặng cho người mà chị đang chờ đi!”
Nụ cười của cô gái rất có sức cuốn hút, Mạnh Ninh nhấp môi cười khẽ, bỗng nhiên có chút tâm động, ánh mắt rơi vào bó hoa oải hương màu tím, trái tim bỗng dưng mềm nhũn.
Cô còn nhớ trong buổi lễ trưởng thành mà trường tổ chức vào năm thứ ba trung học, Hoắc Tư Niên một đường mệt mỏi nhưng vẫn đến chỉ vì tham gia thời khắc quan trọng nhất của cô, vào ngày hôm đó, anh đã đích thân tặng cô một bó hoa oải hương tuyệt đẹp.
Thấy Mạnh Ninh đang nhìn chằm chằm vào bó hoa oải hương, cô gái vui vẻ giải thích: “Chị gái xinh đẹp không phải đang đợi bạn trai sao? Mua một bó hoa oải hương cũng không tồi!”
“Ngôn ngữ của loài hoa này là chờ đợi tình yêu, rất thích hợp với chị!”
Nghe tiếng, mi mắt Mạnh Ninh cong cong, nhẹ giọng nói: “Chị muốn bó hoa oải hương này.”
Từ sau khi cô mua hoa oải hương từ cô gái kia, Mạnh Ninh đã suy nghĩ về loại bình hoa sẽ trang trí khi cô về nhà.
Nghe thấy âm thanh quảng bá trong sân ga, Mạnh Ninh cầm hoa đứng dậy, đi về phía lối ra cùng với những người qua đường đến đón người.
Chờ một lúc lâu, số người ở lối ra dần dần tăng lên, người xách vali không ngừng đi ra, Mạnh Ninh nhìn không chớp mắt vì sợ bỏ lỡ với Hoắc Tư Niên.
Cho đến khi một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trong đám đông, người đàn ông đội mũ lưỡi trai thấp màu trắng, áo sơ mi đen giản dị và quần tây đen, dáng người mảnh khảnh, đeo tai nghe chống ồn trên cổ. Lúc này, anh đang đẩy một chiếc vali nhỏ ra khỏi lối ra.
Sau khi xác định người kia là Hoắc Tư Niên, ánh mắt Mạnh Ninh vội vàng đuổi theo, cô cầm bó hoa oải hương xuyên qua đám người, đi theo sau người đàn ông.
Mạnh Ninh vốn định gọi anh ại, nhưng Hoắc Tư Niên chân dài nên bước đi rất nhanh.
Lúc này, Hoắc Tư Niên đang chuẩn bị đến một tiệm cà phê gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi, chuyến tàu cao tốc mà anh đi là chuyến đầu tiên đến thủ đô, đến lúc tám giờ mười lăm phút. Suy xét đến việc Mạnh Ninh muốn đi tới ga tàu cao tốc đón anh, ít nhất phải dậy sớm hơn một tiếng, sau khi cân nhắc, Hoắc Tư Niên đã báo sai giờ đến hai tiếng, nghĩ cô gái nhỏ tỉnh ngủ lại qua đây.
Ngay khi Hoắc Tư Niên chuẩn bị dùng di động để gọi món, một tin nhắn mới hiện lên trên đầu màn hình, là Mạnh Ninh gửi đến.
Hoắc Tư Niên hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên, thời gian này hẳn là lúc cô đang ngủ mới đúng.
Chanh nhỏ: “Anh à, anh đừng đi nhanh như vậy, em không theo kịp anh.”
Khoảnh khắc nhìn thấy hàng chữ này, Hoắc Tư Niên kinh ngạc mở to hai mắt, bước chân đột nhiên dừng lại, trái tim hung hăng co rút, anh im lặng nắm lấy điện thoại sau đó quay người, trong đám người cách đó không xa, nhìn thấy cô gái mặc váy đang vẫy tay với anh, dường như cô đang ôm một thứ gì đó trên tay, trông giống như một bó…hoa oải hương?
Trước mặt Mạnh Ninh có mấy người con trai cao lớn, chỉ có thể kiễng chân vẫy tay về phía Hoắc Tư Niên, hy vọng anh có thể nhìn thấy cô.
Hoắc Tư Niên đẩy va li sải bước về phía Mạnh Ninh, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô gái dắt ra khỏi đám đông.
Cuối cùng cũng chờ được Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh đưa cho anh đóa hoa oải hương mình ôm trên tay đã lâu giống như hiến vật quý, đôi mắt trong suốt cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười tủm tỉm nói: “Đây, quà gặp mặt cho anh~”
Nói xong Mạnh Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì lạc mất anh.”
Hoắc Tư Niên hơi giật mình, ngơ ngác nhìn đóa hoa oải hương do Mạnh Ninh tặng cho mình, ánh nắng chói chang rơi vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô gái, lung linh sáng ngời.
Hoắc Tư Niên nhận lấy đóa hoa oải hương, trái tim mềm thành một mảnh, nhất thời không biết được là bất ngờ hay là cảm động, cổ họng khô khốc nuốt xuống, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú: “Không phải đã nói là mười rưỡi đến đón anh sao?”
Mạnh Ninh chớp chớp đôi mắt, gương mặt trắng nõn xinh đẹp mang theo chút kiêu ngạo: “Em tìm kiếm chuyến tàu của anh, phát hiện lúc tám giờ mười lăm là sẽ tới, nên em đến đây nha.”
Hoắc Tư Niên liếm môi cười khẽ, tựa như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đầu quả tim anh, anh không nhịn được vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô gái, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn cô đầy thâm tình lưu luyến.
“Chanh nhỏ nhà chúng ta thật thông minh, vốn muốn cho em ngủ nướng một chút rồi hẵng tới.”
Anh ở tiệm cà phê đợi lâu thêm chút cũng không thành vấn đề.
Mạnh Ninh lắc đầu, liếc nhìn đóa hoa oải hương mà Hoắc Tư Niên đang cầm trên tay, ý cười trong mắt chậm rãi lan tràn: “Ngủ nướng nhiều cũng chán nha.”
Cô nói: “Em vẫn muốn gặp anh càng sớm càng tốt.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.