Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 78:
Hôm thứ sáu, Mạnh Ninh biết Hoắc Tư Niên sẽ đến trường đón cô, vì vậy cô đã gửi nội dung đã dịch cho giáo sư Trần từ sớm, thu dọn cặp sách và đi gặp Hoắc Tư Niên.
Cô bước ra khỏi thư viện, từng bước bước xuống bậc thang, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, hai mắt Mạnh Ninh khẽ nheo lại, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm.
Ở phía dưới bậc thang cách đó không xa, một người đàn ông thân hình thon dài vẫy tay với cô, Mạnh Ninh trợn to mắt, trên mặt nở nụ cười, cô tung tăng nhảy nhót xuống bậc thang, chạy về hướng Hoắc Tư Niên.
“Tại sao lại đợi em ở đây?” Mạnh Ninh kinh ngạc nhìn người trước mặt, trong mắt lộ ra ý cười.
Trước đây, hai người đều gặp nhau ở cổng trường, không nghĩ tới lần này anh lại đợi ở ngoài thư viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên cầm lấy chiếc ô trong tay cô mở ra, giọng nói ấm áp dễ nghe phát ra từ cổ họng: “Đương nhiên là muốn nhìn thấy em sớm.”
Ô mở ra che đi ánh mặt trời thiêu đốt phía trên hai người, Mạnh Ninh tự nhiên vươn tay ôm Hoắc Tư Niên, cười tủm tỉm mà tới gần anh.
Trong kỳ nghỉ hè có rất ít học sinh trong trường, xe ngoài trường được phép vào, xe của Hoắc Tư Niên đỗ bên bồn hoa cách đó không xa, anh nắm lấy bàn tay mềm mại mảnh khảnh của cô gái nhẹ nhàng nhéo nhéo, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay có mệt không?”
Mạnh Ninh thành thật gật đầu: “Có chút mệt mỏi.”
Mấy ngày nay khối lượng công việc phiên dịch có chút nặng nề, các đàn anh và đàn chị tham gia công việc phiên dịch đều lần lượt xin nghỉ phép về nhà vì trong nhà có chuyện, nhanh nhất cũng phải một tuần sau mới trở lại làm việc. Công việc ban đầu thuộc về bốn người bây giờ tất cả đều dồn lên người Mạnh Ninh và giáo sư Trần.
Mỗi buổi sáng Mạnh Ninh mở mắt, cô chỉ đơn giản rửa mặt, sau khi ăn sáng thì ở trong thư viện, từ sáng đến tối lật xem các loại tài liệu, hai mắt cô cũng sắp mù đến nơi rồi.
Đương nhiên, giáo sư Trần bên kia cũng không thoải mái. Ngoài việc phiên dịch, ông còn phải nhận tài liệu của Mạnh Ninh và góp ý chỉnh sửa cho cô.
Hai người cùng nhau lên xe, Hoắc Tư Niên cúi người giúp Mạnh Ninh thắt dây an toàn, nói: “Cuối tuần này có còn sức cùng anh leo núi không?”
Mạnh Ninh nhướng mi: “Sao đột nhiên nghĩ đến đi leo núi?”
Hoắc Tư Niên không nhịn được cười: “Anh nghe nói đêm mai sẽ có mưa sao băng Perseids*.”
*Perseids:là một trận mưa sao băng liên hoàn liên quan đến sao chổi Swift – Tuttlepresent. Các sao băng được gọi là Perseids vì từ vị trí đó chúng xuất hiện mưa sao băng (được gọi là điểm phát) nằm trong chòm sao Anh Tiên.
Hôm nay khi ở trong studio, anh đã nghe thấy cuộc thảo luận của mấy chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu xung quanh, nghe nói rằng nó sẽ chỉ xuất hiện năm năm một lần, là một cơ hội hiếm có.
Hoắc Tư Niên nghĩ có lẽ Mạnh Ninh cũng sẽ thích, nếu Mạnh Ninh rảnh rỗi thì anh sẽ đưa cô đi xem.
Quả nhiên, ngay khi anh nói xong, đôi mắt của cô gái bên cạnh anh lập tức sáng lên, đôi mắt trong veo đầy chờ mong: “Ý anh là chúng ta cùng nhau ngắm mưa sao băng sao?”
Hoắc Tư Niên bỗng cảm thấy mình hỏi đúng rồi, anh nhẹ gật đầu cười nhẹ: “Đi lên đỉnh núi Ngọc Sơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói đỉnh núi Ngọc Sơn là nơi tốt nhất để ngắm mưa sao băng.
Trên mặt Mạnh Ninh tràn đầy hạnh phúc: “Vậy thì khi nào chúng ta xuất phát?”
Hoắc Tư Niên: “Ngày mai thức dậy liền xuất phát, đến lúc đó cần ở trên núi một đêm.”
Mạnh Ninh “a” một tiếng, cô mở điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm, cần mang theo những thứ cần thiết nào nếu qua đêm ở trên núi?
Nhìn thấy cô gái nhỏ cầm điện thoại di động đánh chữ như bay, bộ dáng rất bận rộn, Hoắc Tư Niên đoán được những suy nghĩ trong lòng của cô, khóe môi nở nụ cười, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết để qua đêm trên núi rồi.”
Hoắc Tư Niên đều chuẩn bị tốt từ lều trại, tấm lót chống ẩm, túi ngủ, kính thiên văn, cho đến nguồn sáng di động, thiết bị sạc, hòm thuốc y tế.
Mạnh Ninh không cần mang theo bất cứ thứ gì, chỉ cần đi cùng anh là được.
Nghe Hoắc Tư Niên nói về việc sắp xếp tỉ mỉ cho chuyến cắm trại, vẻ mặt Mạnh Ninh nghiêm túc, cô yên tĩnh nhìn Hoắc Tư Niên, nhẹ nhàng nói: “Anh, cảm ơn anh đã suy xét chu đáo như vậy.”
Đưa cô đi ngắm mưa sao băng, còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng điều gì cả.
Cô gái nhỏ đột nhiên nói lời cảm ơn, còn rất trịnh trọng, Hoắc Tư Niên hơi nhướng mày, vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa muốn cười, nhẹ nhàng nói: “Đây là việc bạn trai nên làm.”
Sau đó anh nghĩ lại rồi nói một lần nữa: “Nhưng muốn cảm ơn cũng được.”
Mạnh Ninh ở một bên nhìn anh, lông mi dày và cong giống như hai chiếc bàn chải nhỏ lông xù xù, đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp.
Hoắc Tư Niên cong môi nhìn cô đầy ẩn ý, cuối cùng lười biếng cười: “Buổi tối trở về đổi cách cảm ơn khác.”
Mạnh Ninh: “…”
Mạnh Ninh trừng mắt nhìn anh một cái, khuôn mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng vành tai trắng nõn của cô đã hoàn toàn đỏ lên.
Mặc dù Hoắc Tư Niên không có giải thích, nhưng chỉ trong vài giây cô đã hiểu!
Thời gian hai người ở bên nhau càng lâu, Mạnh Ninh càng cảm thấy rằng chính mình là biểu hiện tốt nhất cho câu: gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần Hoắc Tư Niên thì đồi truỵ rồi.
…
Sáng thứ bảy, Mạnh Ninh ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy, thò đầu ra khỏi chiếc chăn bông mỏng, ánh nắng bên ngoài cửa sổ lọt qua những khe hở rèm cửa mà chiếu vào. Cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, theo thói quen sờ điện thoại chuẩn bị xem giờ, không nghĩ đến ngủ một giấc mà đã đến gần trưa rồi!
Mạnh Ninh lập tức tỉnh táo, nhìn vị trí trống không bên cạnh, cô nhấc chăn vội vàng từ trên giường bò dậy.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức là bảy giờ rưỡi sáng, tại sao lại không có chút âm báo nào, vừa mở mắt ra đã là mười một giờ???
Mạnh Ninh tắm rửa sạch sẽ bước ra khỏi phòng ngủ, còn chưa đi đến phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, xâm nhập khứu giác của cô từng chút một.
Mạnh Ninh lần theo mùi thức ăn mà tiến về phía phòng ăn, liền nhìn thấy Hoắc Tư Niên cầm chén đũa từ trong phòng bếp đi ra, trên người mặc tạp dề hình vịt con màu vàng mà cô mua trước đó, có chút tương phản dễ thương, rất đáng yêu.
Hoắc Tư Niên ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Ninh đi tới, liền nghiêng đầu nhìn cô: “Anh đang chuẩn bị gọi em dậy, lại đây ăn tối.”
Ngủ đến giờ này mới tỉnh, hơn nữa Hoắc Tư Niên còn làm xong cơm trưa rồi, hai má Mạnh Ninh ửng hồng, cảm thấy xấu hổ nên vội vàng lê dép lê lộc cộc chạy tới.
Nhận lấy bát đũa người đàn ông đưa cho, Mạnh Ninh nhíu chóp mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không cố ý ngủ dậy muộn như vậy.”
Hoắc Tư Niên bình tĩnh “ừm” một tiếng, khuôn mặt lạnh lộ ra vẻ phúc hậu và biểu tình vô hại, nghiêm túc nói: “Tất cả đều là lỗi của anh, khiến em ngủ muộn như vậy.”
Hôm qua hai người đi ăn tối ở bên ngoài, vừa trở về thì Mạnh Ninh liền bị Hoắc Tư Niên ôm vào phòng tắm, lặp lại sự tình đã làm vào ngày hôm đó.
Mạnh Ninh nhớ kỹ kinh nghiệm lần đầu tiên và phản ứng của Hoắc Tư Niên, cho nên vừa bắt đầu liền hút hai phát, Hoắc Tư Niên thật sự không ngờ bạn gái nhà mình lại đột nhiên giở chiêu dùng miệng này với anh, càng khó tin hơn là thế mà anh lại không kìm được…
Mạnh Ninh rất vui khi thấy phản ứng của anh, mặc dù lần này ngắn hơn lần trước rất nhiều, cô chớp chớp đôi mắt to ngây thơ cười hỏi: “Hôm nay có thể kết thúc sớm hơn được không?”
Mạnh Ninh rất nghiêm túc hỏi, nhưng không hiểu sao sắc mặt của Hoắc Tư Niên tối sầm lại, diễn biến tiếp theo không giống như cô tưởng tượng.
Sau đó, việc chỉ mất một tiếng vào tối hôm qua đã nhân đôi lên trong tối hôm nay.
Đến khi Mạnh Ninh mơ hồ gối đầu lên gối, vẫn luôn cảm giác như một thế kỷ vừa trôi qua sao mà dài như vậy.
Buổi sáng, đồng hồ báo thức của Mạnh Ninh đúng giờ vang lên, nhưng nó chỉ đánh thức một mình Hoắc Tư Niên, anh tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, nhưng Mạnh Ninh vẫn đang ngủ, cô gái nhỏ thích cuộn tròn khi ngủ, mái tóc dài đen nhánh mềm mại rối tung, che mất nửa khuôn mặt xinh đẹp và trắng trẻo.
Tối hôm qua bọn họ chiến rất lâu, từ phòng tắm đến giường lớn trong phòng ngủ, đương nhiên là mệt, vì thế Hoắc Tư Niên thuận tay tắt đồng hồ báo thức của Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh đỏ mặt, nhảy qua cái chủ đề có chút đồi truỵ này, nghiêm túc hỏi: “Ăn trưa xong rồi đi có muộn không?”
Hoắc Tư Niên thong thả ung dung gắp món ăn vào bát của cô: “Không muộn. Mưa sao băng thường xuất hiện từ sáu giờ tối đến rạng sáng.”
Bây giờ đi qua đó dựng lều vẫn kịp.
–
Rất nhiều người đã đến núi Ngọc Sơn để ngắm mưa sao băng, cũng may là mọi người đều chọn địa điểm ngắm khác nhau, Hoắc Tư Niên đưa Mạnh Ninh đến địa điểm đã xác định trước đó và bắt đầu dựng lều.
Mạnh Ninh đi theo sau anh từng bước, đóng vai trò là trợ lý đắc lực nhất của Hoắc Tư Niên, thỉnh thoảng giao công cụ cho anh.
Không phải cái gì Hoắc Tư Niên cũng biết, trước đây cũng chưa từng dựng lều, vì lần này ngày hôm nay còn cố ý tìm trên mạng tìm rất nhiều bài hướng dẫn, còn ở nhà luyện tập một lần, cho nên hôm nay dựng lều một lần nữa cũng thuần thục không ít, quan trọng là cô gái nhỏ chuyển động vây quanh bên cạnh luôn nhìn anh với vẻ mặt sùng bái.
Không cần biết thao tác của anh đúng hay sai, mỗi lần Mạnh Ninh đều thổi rắm cầu vồng cho anh, mở miệng liền một câu “anh thật tuyệt”. Không thể không nói, Hoắc Tư Niên quả thực rất thích kiểu này, số lần nói càng nhiều, anh càng làm không thấy mệt, tốc độ nhanh chóng, càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Đây là điều kỳ diệu khi có bạn gái bên cạnh.
Lúc chạng vạng, những đám mây tía phía chân trời trở nên dày đặc hơn, giống như tơ lụa từ từ trôi nổi, màu sắc dần dần nhiễm lên, ánh hoàng hôn xuyên qua từng tầng mây chiếu thẳng xuống, như thể phủ lên mây một lớp ánh vàng, phóng tầm mắt nhìn ra, thành phố phồn hoa ầm ĩ bị ánh vàng ấm áp loá mắt bao phủ.
Mạnh Ninh đứng bên ngoài lều, trên vai khoác áo khoác của Hoắc Tư Niên, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp của ánh chiều tà lúc mặt trời lặn phủ lên trên gương mặt cô, rồi nhanh chóng bị gió núi thổi tan, cả thế giới dường như yên tĩnh lại, bên tai lại nghe thấy tiếng chim kêu giòn giã.
Không có nơi nào yên bình và tĩnh lặng hơn khoảnh khắc này.
Hoắc Tư Niên làm xong bước cuối cùng cho lều trại, vừa đứng dậy rửa tay liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt:
Cô gái đứng đối diện với ánh sáng, dáng người mảnh mai uyển chuyển được phác họa bởi ánh sáng và bóng tối, mái tóc dài đến thắt lưng bị gió núi thổi bay, giống như một tinh linh vô tình đi lạc vào nhân gian, đẹp giống như một bức tranh sơn dầu, lại khiến người lo lắng giây tiếp theo cô sẽ biến mất.
Đôi mắt đen của Hoắc Tư Niên bình tĩnh nhìn chăm chú, sự dịu dàng và thâm tình hiện lên trong mắt anh đến nỗi chính anh cũng chưa từng nhận ra.
Anh tìm máy ảnh SLR, điều chỉnh tiêu cự và góc độ, rồi nhấn nút chụp hình cô gái.
Mạnh Ninh đang thất thần thì một tiếng “răng rắc” đột nhiên vang lên bên tai cô, đó là âm thanh của máy chụp ảnh.
Mạnh Ninh mở mắt ra nhìn về hướng âm thanh truyền đến, Hoắc Tư Niên đang đứng cách đó không xa, nở nụ cười nhìn cô sau đó bình tĩnh lắc chiếc máy ảnh SLR trong tay.
Hóa ra là có người nào đó đang chụp lén, khóe miệng Mạnh Ninh cong lên cười khẽ, đôi mắt đen trắng sáng ngời.
Lần này, trái tim của Hoắc Tư Niên như chịu một đòn nghiêm trọng, lập tức mềm nhũn thành một vũng nước, chắc chắn Mạnh Ninh không biết, lúc này cô đứng trong ánh chiều tà đã làm anh rung động vô cùng.
Vào ban đêm, cả hai đứng trước kính thiên văn, mong chờ trận mưa sao băng kế tiếp.
Đáng tiếc, bên ngoài lều có quá nhiều muỗi, da thịt non mềm của Mạnh Ninh bị hai vết cắn, sưng tấy đỏ lên, Hoắc Tư Niên đau lòng nhíu mày, sau đó vào lều lấy thuốc đuổi muỗi và thuốc mỡ tiêu sưng.
Mạnh Ninh không để ý lắm, ghé vào trước kính viễn vọng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào kính mắt, rất sợ bỏ lỡ mưa sao băng.
Cô muốn thực hiện một điều ước ngay khi sao băng xẹt qua, tuyệt đối không thể lãng phí từng phút từng giây.
Hoắc Tư Niên cầm thuốc đuổi muỗi và thuốc mỡ đi tới, Mạnh Ninh cũng không ngẩng đầu lên, cô chỉ duỗi cánh tay bị muỗi đốt ra, âm thanh mềm mại làm nũng, nhờ anh bôi giúp.
Hoắc Tư Niên khẽ cúi đầu cười thầm, xem ra mưa sao băng còn quan trọng hơn anh. Anh nắm lấy cánh tay gầy của cô gái nhỏ, trước tiên bôi thuốc mỡ lên chỗ cô bị cắn, sau đó xịt thuốc đuổi muỗi lên cơ thể cô để tránh bị cắn lần nữa.
Anh định đề nghị lát nữa lại xem, nhưng chưa kịp nói thì cô gái trước mặt anh bỗng phấn khích vẫy tay, vui mừng nói: “Anh mau nhìn, mưa sao băng! Mưa sao băng thật sự xuất hiện!”
Nhìn thấy một vài tia sáng vụt qua trong kính mắt, Mạnh Ninh nhanh chóng nhắm mắt lại chắp tay, đôi môi hồng lúc đóng lúc mở, thanh âm mềm như bông nói: “Sao băng a sao băng, hy vọng mỗi ngày tôi và anh Tư Niên đều vui vẻ hạnh phúc, vĩnh viễn không rời xa nhau ~”
“Gia đình và bạn bè xung quanh đều khỏe mạnh ~”
“Đúng rồi đúng rồi, còn phải phù hộ cho nhiệm vụ phiên dịch của tôi hoàn thành thuận lợi!”
Hoắc Tư Niên hơi giật mình nhìn, hô hấp ngừng lại trong giây lát, không phải vì trận mưa sao băng lộng lẫy mà là vì phản ứng của cô gái, anh dịu dàng không tiếng động nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi đẹp được ánh sáng và bóng tối tôn lên của Mạnh Ninh, trái tim hóa thành một mảnh mềm mại.
Mạnh Ninh có rất nhiều điều ước, một hơi nói vài cái, khi mở mắt ra mới phát hiện người đàn ông trước mặt đang nhìn cô chăm chú.
Cảm nhận được sự nóng bỏng và cảm xúc trong ánh mắt của đối phương, Mạnh Ninh có chút ngượng ngùng đỏ mặt khi bị Hoắc Tư Niên nhìn, nhỏ giọng hừ hừ: “Anh, điều ước của em quá nhiều, liệu sao băng có để lọt mất không?”
Hoắc Tư Niên không nhịn được cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, đè thấp tiếng nói nhẹ nhàng mà kỳ lạ: “Làm sao có thể? Bạn gái của anh đáng yêu như vậy, sao băng nhất định sẽ giúp em thực hiện điều ước.”
Mạnh Ninh khẽ mím môi, đôi mắt nai tơ lấp lánh: “Vậy thì em sẽ ước thêm vài điều nữa!”
Nói xong, Mạnh Ninh lại chắp tay, nhắm mắt lại và tự lẩm bẩm một mình: “Hy vọng Tưởng Ý Hoan có thể kiếm được nhiều tiền và cùng mẹ cô ấy ổn định cuộc sống ở thủ đô.”
“Hy vọng Tôn Dĩnh sẽ sớm thoát ế và tìm được một người bạn trai tốt như anh Tư Niên~”
“…”
Hoắc Tư Niên ở bên cạnh cẩn thận lắng nghe từng điều ước nhỏ trong miệng Mạnh Ninh, nhìn cô gái mỉm cười dịu dàng, trong vài giây cô nhắm mắt nói ra một điều ước, trong lòng anh cũng thành kính mà ước một điều ước.
Mạnh Ninh nói ra tất cả những điều ước cô có thể nghĩ ra, nhưng cô sợ mình bỏ lỡ điều gì đó, cô ghé mắt nhìn về phía Hoắc Tư Niên, đột nhiên có chút tò mò cười hỏi: “Anh à, anh đã ước sao”
“Đúng vậy.”
Mạnh Ninh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời như ẩn chứa vô số vì sao nhỏ, sáng rực lên: “Điều ước của anh là gì?”
Hoắc Tư Niên nhìn cô chằm chằm, nắm tay Mạnh Ninh, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, tầm mắt khóa chặt lên người cô, từng chữ nhẹ nhàng mà rõ ràng: “Anh nói, sao băng a sao băng, hy vọng tôi và Tiểu Ninh sẽ mãi mãi không tách rời.”
Đời này vĩnh viễn không đủ, anh còn muốn vô số năm tháng nữa.
Trong tương lai dài sắp tới, sẽ yêu cô hết lần này đến lần khác, rung động vì cô, mãi mãi thần phục.