Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 68:
Mạnh Ninh ngây ngốc đứng trên thềm bậc thang, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, luôn cảm thấy rất không chân thật.
Cô nuốt nước miếng nhuận họng, do dự mà mở miệng: “Anh…. Không phải là đang ở trong giảng đường hay sao?”
Hoắc Tư Niên Ừ một tiếng, cười khẽ, nói: “Buổi sáng ở trong đó, nhưng sau khi quay chụp kết thúc thì anh ra ngoài luôn rồi.”
Bây giờ ở trong giảng đường chỉ có nữ nghệ sĩ kia và mấy diễn viên quần chúng, thế nhưng người ở bên ngoài đều cho rằng anh vẫn còn ở trong đó.
Mạnh Ninh thật sự cảm khái khả năng xuất quỷ nhập thần của người này, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao anh không nói trước với em một tiếng chứ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đặc biệt là loại chuyện lớn như đến trường của họ để quay chụp như này.
Hoắc Tư Niên chậm rãi chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: “Anh làm vậy chẳng phải là muốn tạo cho em một sự bất ngờ hay sao.”
Mạnh Ninh: “…” Vậy mà lại bị Tưởng Ý Hoan đoán trúng rồi.
Nếu nói anh khiêm tốn thì, người vây xem tại chỗ càng ngày càng nhiều, anh lại còn dám ở dưới mí mắt mọi người mà đi xuống tìm cô. Nếu nói anh thích phô trương thì anh lại che đậy chính mình kín mít, bao nhiêu người qua lại cũng không ai nhận ra anh.
Thấy Mạnh Ninh không nói lời nào, Hoắc Tư Niên còn tưởng rằng ngạc nhiên đã biến thành kinh hãi, giọng điệu vô tội giải thích: “Vừa nãy anh có nhắn tin cho em rồi mà.”
Mạnh Ninh Hả một tiếng, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, trên màn hình quả nhiên có một tin nhắn được gửi tới từ mười phút trước còn chưa đọc.
Gâu Gâu Gâu: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Mạnh Ninh nhớ tới, vừa rồi có quá nhiều người, cô bị kẹp ở giữa đám người, hoàn toàn không cảm giác được chiếc điện thoại di động để trong túi xách đang rung lên, cứ vậy mà bỏ lỡ tin nhắn này.
Mạnh Ninh mím môi cười khẽ, chủ động nắm lấy tay Hoắc Tư Niên nhẹ nhàng đung đưa, có ý muốn xoa dịu bầu không khí: “Tuy rằng đích thực có hơi kinh hách, nhưng em vẫn rất vui vẻ.”
Hoắc Tư Niên dắt cô bước xuống bậc thang, dịu dàng nói: “Trước đây không phải em nói rằng muốn mời anh ăn cơm hay sao? Bây giờ đi luôn nhé?”
Ngay từ lần đầu tiên Mạnh Ninh nói ra miệng, Hoắc Tư Niên đã luôn ghi nhớ trong lòng, lúc ở nơi xa vẫn một lòng ngóng sao ngóng trăng, chỉ chờ đợi vợ yêu dẫn anh đi ăn bữa cơm hoành tráng giá bảy mươi lăm tệ.
Mạnh Ninh cười tủm tỉm gật đầu: “Được thôi!”
Mặc dù là giờ ăn trưa nhưng hôm nay nhà hàng ngoài cổng trường lại ít khách hơn rất nhiều so với mọi khi, ít ra thì lúc đi vào cũng không cần phải xếp hàng.
Mạnh Ninh dẫn Hoắc Tư Niên đi đến một cửa hàng cá nướng, cửa hàng này được các sinh viên đại học A hưởng ứng, hương vị ngon miệng mà giá cả lại phải chăng. Bà chủ cửa hàng dẫn hai người tới một phòng riêng.
Đã gần hai tháng có lẻ không được gặp bạn gái, vốn dĩ Hoắc Tư Niên định thừa dịp không có người mà hôn Mạnh Ninh vài cái, thế nhưng căn phòng riêng của tiệm cá nướng này ấy vậy mà lại không có cửa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên khẽ rít lên một tiếng, chỉ có thể âm thầm cất cái tâm tư rục rịch sắp nắng của mình vào sâu trong lòng mà thôi.
Lúc chuẩn bị gọi đồ ăn, Mạnh Ninh đưa thực đơn cho Hoắc Tư Niên, trong đầu cô bất thình lình xuất hiện bóng dáng của bạn cùng phòng, lúc này cô mới ý thức được là mình đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cô đã bỏ quên bạn cùng phòng ở trường mất rồi! Cô cùng Hoắc Tư Niên ra ngoài ăn cơm, thế nhưng lại quên không nói với mấy người họ rồi.
Mạnh Ninh vội vàng cầm điện thoại di động gửi tin nhắn vào trong nhóm: “@Tưởng Ý Hoan @Tôn Dĩnh, tớ với Hoắc Tư Niên đang ở tiệm cá nướng trước cổng trường, hai cậu lại đây ăn cùng tụi tớ đi.”
Lúc này, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh, dựa vào ý chí vô cùng mạnh mẽ của mình, đã thành công chen chúc đến cửa giảng đường: “???”
Tưởng Ý Hoan: “Ý của cậu là, Hoắc Tư Niên đang ở cùng một chỗ với cậu? Hơn nữa lại còn là ở tiệm cá nướng ngay trước cổng trường?!”
“Đúng vậy.” Mạnh Ninh rất chột dạ, đã bắt đầu sám hối trong lòng rồi.
Tưởng Ý Hoan: “Bấm huyệt nhân trung .jpg” (1)
Tôn Dĩnh: “Hít bình oxy .jpg”
Trách không được các cô ấy đều chen chúc đến cửa phòng giảng đường rồi mà cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Tư Niên đâu, thì ra người ta đã lén lút tìm bạn gái từ đời Tám Hoánh nào rồi!
Sau khi tâm tình đã khôi phục lại bình thường, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh dự định đi căng tin ăn cơm trước, các cô cũng không muốn làm bóng đèn, vì thế nên đã trả lời trong nhóm: “Vậy thì cậu với ai kia cứ tận hưởng thế giới hai người cho thật tốt đi, tớ và Tôn Dĩnh sẽ không đến quấy rầy đâu!”
Tưởng Ý Hoan cười Hê hê: “Nhắc khéo cho cậu biết nè, buổi chiều không có tiết học, hai người cứ chơi vui vẻ đi nhé [smirk].”
Tôn Dĩnh ở phía sau bổ sung: “Người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn đó nha ~~~~”
“…”
Nhìn thấy câu Tiểu biệt thắng tân hôn, Mạnh Ninh rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Hoắc Tư Niên ngồi đối diện còn phải hỏi một câu: “Sao mặt em lại đỏ như vậy?”
Mạnh Ninh dẩu cánh môi lên, thấp giọng Hừ hừ: “Lỡ mặc nhiều quần áo chứ sao.”
Hoắc Tư Niên đề nghị: “Vậy hay là em cởi ra đi?”
Mạnh Ninh dứt khoát lắc đầu, ra vẻ điềm tĩnh nhấp một ngụm trà.
Sau bữa trưa, Mạnh Ninh đang tính trở lại trường học, sau đó lại đến thư viện để ôn tập, sau Tết Nguyên Đán chính là phải thi suốt cả một tuần rồi, kỳ thi cuối kỳ đến trước kỳ thi CATTI (2), cô dự định ôn tập cho thật tốt, nói không chừng sau khi năm học này kết thúc, cô còn có thể nhận được học bổng.
Về phần Hoắc Tư Niên, hôm nay anh tới đây hoàn toàn chỉ là vì giúp đỡ một người bạn đóng vai khách mời tham gia một cảnh quay ngắn trong MV, về phần địa điểm quay phim, lúc ấy, đúng thật là do anh đưa ra ý kiến.
Không nghĩ tới, vậy mà lại để cho anh thật sự gặp được Mạnh Ninh rồi.
Mạnh Ninh nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: “Anh, buổi chiều anh còn phải bận làm việc sao?”
Hoắc Tư Niên: “Không cần, chiều nay em có kế hoạch gì không?”
Mạnh Ninh: “Đến thư viện ôn tập, rất mau sẽ phải thi cuối kỳ rồi.”
Vừa nghĩ đến buổi chiều mình cũng không có việc gì làm, Hoắc Tư Niên nghiêm túc nói: “Vậy thì anh đến thư viện cùng em.”
Có lẽ là sợ Mạnh Ninh đuổi anh về nhà, Hoắc Tư Niên mở miệng trước: “Anh đọc sách một lúc, chắc chắn sẽ không quấy rầy đến việc ôn tập của em đâu.”
Mạnh Ninh mím môi, bị phản ứng của Hoắc Tư Niên chọc cười, vì thế, cô bình tĩnh gật đầu: “Vậy anh đến thư viện cùng với em đi.”
Hai người cùng nhau đi từ trong phòng riêng ra, bọn họ chân trước vừa đi, trong gian còn lại cũng có một cô gái bước ra.
Nhìn bóng lưng một nam một nữ, một cao một thấp, Tiêu Như Vũ cau mày, nhanh tay lẹ mắt mà chụp ảnh. Lúc mới bước vào tiệm này, cô đã cảm thấy bóng lưng của người con gái kia rất quen mắt, sau đó mới phát hiện ra là Mạnh Ninh, đã vậy lại còn tay trong ray với một chàng trai khá cao, hơi gầy, đeo khẩu trang, trông có vẻ quan hệ rất thân mật, người bên ngoài nhìn vào đều sẽ cảm thấy đây là một cặp tình nhân.
Nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Mạnh Ninh ở trường học, Tiêu Như Vũ nhịn không được mà để ý nhiều hơn một chút.
…
Thư viện vào buổi chiều tương đối ít người, nhưng lại có rất nhiều người chỉ để lại sách giáo khoa để chiếm chỗ ngồi ở trong phòng tự học, Mạnh Ninh đành phải dẫn Hoắc Tư Niên đến Tàng Thư Các trên tầng tám, ở đó có chỗ trống, hơn nữa còn yên tĩnh hơn phòng tự học rất nhiều.
Hai người đi vào thang máy, nhìn con số đang không ngừng thay đổi trên thang máy, Hoắc Tư Niên hạ thấp giọng hỏi: “Hay là em về nhà ôn tập trong tuần thi sắp tới này đi?”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Mạnh Ninh cẩn thận suy nghĩ vài giây, sau đó ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Vẫn nên ở lại trường thôi.”
Ôn tập trong thư viện cùng với bạn cùng phòng, có vấn đề gì cũng thuận tiện giải quyết, hơn nữa, điều quan trọng là cô có thể tập trung tinh thần vào việc ôn tập.
Hoắc Tư Niên rất mất mát, vốn tưởng rằng thời gian mình trở về là vừa vặn, vừa vặn trùng với tuần thi kết thúc học kỳ của cô gái nhỏ, như vậy, mỗi ngày hai người đều có thể ở cùng một chỗ với nhau.
Cửa thang máy mở ra, Hoắc Tư Niên giống như một đứa trẻ, tự nguyện đi theo phía sau Mạnh Ninh, dưới mũ lưỡi trai là một vẻ mặt ai oán, thấp giọng nói: “Em không cần anh nữa sao?”
Nghe vậy, Mạnh Ninh kinh ngạc quay đầu lại, mí mắt dày cong vểnh lên giống như hai cái bàn chải lông xù, nhẹ nhàng chải hai cái: “Sao lại không cần anh được?”
Hoắc Tư Niên mím môi, trong giọng nói khó nén được cảm giác mất mát: “Thế sao em còn bỏ anh lại một mình ở nhà, thật là tàn nhẫn quá đi.”
Mạnh Ninh: “…”
Chàng trai dũng mãnh này có phải là đang làm nũng với cô không vậy nè???
Mạnh Ninh dẫn theo Hoắc Tư Niên tìm được một chỗ ở gần cửa sổ, sau khi buông cặp sách xuống, cô xoay người sờ sờ đầu của người đàn ông ấy, giọng nói mềm mại thanh thúy đè xuống rất thấp: “Anh mà ở bên cạnh em thì em sẽ không thể nào chuyên tâm vào việc học được.”
Hoắc Tư Niên: “Nhưng anh sẽ cố gắng hạn chế sự hiện diện của mình.”
Mạnh Ninh chớp chớp mắt nhìn anh, đôi mắt nai tơ trong suốt thanh thuần mỉm cười, giọng điệu vừa thành khẩn lại vừa nghiêm túc: “Có phải là anh không biết rằng mị lực của mình lớn đến mức nào hay không?”
Trong thư viện vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ nhân viên quản lý đang ở cách đó không xa thì cũng chỉ có Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh.
Mặc dù vậy, giọng nói của cô gái ấy vẫn rất nhỏ nhẹ, nhưng Hoắc Tư Niên lại nghe thấy rất rõ ràng.
Không thể không nói, đối với anh mà nói, những lời này vô cùng hữu dụng, vừa bay vào trong lỗ tai giống như là có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa xoa trái tim của anh, ấm áp mềm mại, có chút không được tự nhiên ở trong lòng cũng bị cuốn đi.
Đôi mắt đen của Hoắc Tư Niên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mạnh Ninh, im lặng vài giây rồi mới khàn giọng đáp lại: “Được, cái gì anh cũng nghe theo lời em.”
Mạnh Ninh khẽ cười lên một cái, lấy sách giáo khoa ở trong cặp sách ra để ôn tập, Hoắc Tư Niên ngồi đối diện cô, đầu tiên là xem điện thoại di động, sau đó lại đứng dậy lấy quyển sách về đọc.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Mạnh Ninh đã làm xong hai bộ đề thi dịch thuật, sách trong tay Hoắc Tư Niên mới lật xem được mấy trang, vì không quấy rầy bạn gái ôn bài, Hoắc Tư Niên người này rất biết cách tự mình giải trí, không có việc gì thì tự tìm việc để làm.
Anh chụp một bức ảnh của cuốn sách trong tay của mình, sau đó lại tiện tay đăng thẳng lên vòng bạn bè, kèm theo một dòng chữ: “Thư viện trường đại học A vào buổi chiều [Ánh nắng mặt trời] [Cà phê] [Quả chanh]”
Ngay sau khi bức ảnh được đăng tải, đã có rất nhiều lượt like, có người hỏi anh vì sao lại ở đại học A, còn có người hỏi anh có phải là đi tìm bạn gái rồi không.
Đối với câu hỏi phía sau, Hoắc Tư Niên biểu thị rằng, đám người này thật là hiểu lòng anh.
Mà Mạnh Ninh ngồi đối diện anh còn đang ôn tập, vẫn chưa hề ngẩng đầu lên, chiếc bút làm bài tập trên tay cô vẫn chưa từng dừng lại trên mặt vở, đương nhiên là sẽ không thể phát hiện ra được hành động nhỏ mờ ám của người nào đó rồi.
Hoắc Tư Niên hơi rũ mắt, vân đạm phong khinh (3) nhìn từng lượt like và bình luận hỏi thăm dưới trạng thái vừa cập nhật trong vòng bạn bè của mình, sau đó, anh gộp chung lại trả lời bằng một câu: “Sắp tới, bạn gái tôi phải thi cuối kỳ, đang bồi em ấy ôn tập trong thư viện.”
Câu trả lời gộp chung này, trong nháy mắt đã làm cho đám cá ươn chỉ nhấn like vừa nãy sống lại rồi.
Lương Gia Ngộ: “Bạn gái vậy mà cũng phải thi cuối kỳ ấy hả? Hai chữ Cầm thú ông đây đã nói đến mệt rồi!!”
Trương Khiêm: “Ông chủ à, đã có ai từng nói với ngài rằng, ngài răm vải chưa?”
Viên Dịch: “Anh Niên, anh đã quên mất nhà đầu tư vừa mới thêm mấy ngày trước rồi sao? Còn không mau tem tém lại một chút đi [Chảy nước mắt] [Đau lòng nhức óc]
Hoắc Đình Ân: “Thì ra em cũng quan tâm đến 《Nghiên cứu về các quốc gia và khu vực sử dụng tiếng Ả Rập》.
Thấy anh hai trả lời, Hoắc Tư Niên hơi rướn mày lên, lúc này mới nghiêm túc nhìn lướt qua cuốn sách trên tay mình, đệch, trong sách thật đúng là tiếng Ả Rập, trách không được vừa rồi anh nhìn nửa ngày mà một từ cũng không hiểu nổi, thế nhưng Hoắc Đình Ân vậy mà lại giỏi thật, chỉ nhìn tấm ảnh anh đăng lên kia thôi mà đã biết ngay anh đang cầm sách gì.
Vì để mau qua đoạn thời gian kế tiếp, Hoắc Tư Niên đành phải đứng dậy đổi quyển sách khác để xem, anh vừa trả lại sách về vị trí ban đầu thì đã nhận được tin nhắn do trợ lý gửi tới, phải đi ra ngoài một chuyến.
Nghĩ đến hai tuần thi kế tiếp đều không gặp được Mạnh Ninh, trong lòng Hoắc Tư Niên vẫn có hơi vặn vẹo, vì thế, anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gõ chữ trên màn hình, sau đó nhấn nút gửi đi.
Cuối tháng mười hai, hệ thống sưởi ấm trong thư viện rất đầy đủ, Mạnh Ninh khoác áo khoác của mình lên ghế, chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, gương mặt trắng nõn được hệ thống sưởi ấm làm nóng lên, hơi phiếm hồng, cô vừa học xong một trang từ vựng, lúc này mới duỗi cánh tay, đang chuẩn bị đến phòng nước để rót một ly nước ấm thì màn hình điện thoại di động bên cạnh quyển sách bỗng nhiên sáng lên một cái.
Nhìn thấy là của Hoắc Tư Niên gửi tới, cô cầm điện thoại di động, theo bản năng nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng người ấy ở đâu cả.
Hình như anh đi mượn sách, nhưng đã nửa ngày rồi mà chưa thấy quay lại.
Mạnh Ninh cúi đầu đọc tin nhắn.
Gâu Gâu Gâu: “Nội dung ôn tập của hôm nay đã làm xong hết chưa?”
Mạnh Ninh trả lời: “Ôn tập cũng được tàm tạm rồi ạ.”
Lúc này Hoắc Tư Niên đang đứng ở trước hàng giá sách cuối cùng ở phía cuối của Tàng thư các, dáng người thon dài như ngọc, tựa như đang tắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
Anh nói: “Vậy thì em lại đây, giúp anh tìm một cuốn sách đi.”
Sau đó Hoắc Tư Niên chia sẻ vị trí cụ thể của mình cho cô. Mạnh Ninh không hề nghi ngờ là có chuyện gì khác, đặt ly nước trong tay xuống, đi về phía cuối Tàng thư các.
Thư viện lúc chạng vạng vô cùng yên tĩnh, ánh hoàng hôn còn vương lại, len lỏi chiếu vào qua từng ô cửa sổ, phản chiếu từng dãy giá sách, lại kéo dài đến mặt đất, giống như là bức tranh sơn dầu được ánh sáng chiếu ra vậy.
Mạnh Ninh đi qua từng dãy giá sách, rốt cục cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia ở trong góc của hàng cuối cùng, người đàn ông ấy nhàn nhã, lười biếng, dựa vào bên cửa sổ, gương mặt trắng nõn thanh tú như được ánh hoàng hôn ấm áp tưới đẫm, phác họa ra vẻ đẹp anh tuấn sâu sắc, đường nét lập thể rõ ràng, đẹp không giống người thật.
Mạnh Ninh xuất thần vài giây, ý niệm trong lòng vừa nổi lên, trực tiếp đi về phía Hoắc Tư Niên, nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh muốn tìm quyển sách nào vậy?”
Hoắc Tư Niên liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không nói gì, dắt Mạnh Ninh đi về phía giá sách.
Mạnh Ninh cảm thấy kỳ quái, bước chân cũng không kìm được mà tăng nhanh tốc độ, cho đến khi người đàn ông trước mặt bỗng nhiên dừng lại, con ngươi đen láy nhìn chăm chú vào cô, đôi môi mỏng hơi hé ra: “Vừa nãy nhận được tin nhắn của Viên Dịch, anh phải đi rồi.”
Mạnh Ninh chậm rãi chớp chớp mắt, cô còn tưởng rằng hai người có thể cùng nhau ăn cơm tối nữa chứ.
Cô mím môi, an ủi anh: “Không sao đâu, anh cứ đi đi.”
“Công việc quan trọng hơn.”
Hoắc Tư Niên rũ mắt xuống, ánh mắt u ám thâm thúy ngưng tụ lại trên gương mặt ửng hồng mềm mịn của cô gái ấy, mái tóc đen mềm mại buông xuống trước ngực, vừa yên tĩnh lại vừa dịu dàng ấm áp, yết hầu của anh khẽ động, nói: “Trước khi đi, anh còn có một việc quan trọng cần phải làm.”
Mạnh Ninh A một tiếng, vẻ mặt mơ mơ màng màng, theo bản năng nói: “Muốn mượn sách sao?”
Vừa nãy, lúc cô ôn tập đã thấy anh đọc sách, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Hoắc Tư Niên cười lắc đầu, khom lưng cúi người kề sát vào tai cô, nói: “Muốn hôn em.”
Nhìn gương mặt tuấn tú được phóng đại gấp n lần trước mắt này, Mạnh Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, bờ mi dài bất an mà quạt động rì rào, đây chính là thư viện, tuy rằng không có nhiều người cho lắm, nhưng làm như vậy thật sự là không tốt.
Mạnh Ninh vừa định nói chuyện thì Hoắc Tư Niên lại dựa vào càng gần hơn, sau đó, anh thẳng thừng chặn lại cánh môi đang hơi mở ra của cô gái ấy, hai tay ôm lấy eo cô, kề sát thân thể của mình, hơi thở nặng nề ùn ùn kéo đến bao trùm lên cả người cô.
Ý thức được anh đang làm cái gì, Mạnh Ninh Ưm một tiếng, vừa xấu hổ vừa tức giận mà giãy dụa.
Hoắc Tư Niên dịu dàng an ủi: “Ngoan nào, anh chỉ cần năm phút thôi.”
Hơn hai tháng không gặp mặt, có trời mới biết mỗi ngày anh đều đang suy nghĩ cái gì, nhịn từ lúc hai người gặp mặt nhịn đến tận bây giờ, anh chỉ cần năm phút thôi là được rồi.
Nói xong, Hoắc Tư Niên lại say đắm hôn lên, ngay từ đầu chỉ là khẽ cọ sát để nếm thử, nhưng trái tim của Mạnh Ninh sắp nhảy ra đến nơi rồi, cô giống như một bức tượng được điêu khắc không dám động đậy.
Nụ hôn của người đàn ông ấy càng thêm dữ dội, nỗi nhớ nhung và thế công chiếm cứ vậy cuồn cuộn mà đến, muốn ngăn cũng không ngăn lại được, Mạnh Ninh chỉ có thể ổn định lại tâm trạng của mình, dần dần bị Hoắc Tư Niên dẫn dắt, chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, thật cẩn thận ngửa đầu nghênh đón.
Sự thật đã chứng minh, Hoắc Tư Niên thật sự là không hề lãng phí năm phút trong tòa thư viện này một chút nào, càng hôn càng sâu, Mạnh Ninh ngay cả cơ hội thở dốc cũng rất ít, còn phải lo lắng đề phòng, chỉ sợ có học sinh tới mượn sách, đụng phải một màn khiến người ta khó có thể mở miệng như này.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông trước mặt mới lưu luyến buông cô ra, tuy rằng Mạnh Ninh không dùng điện thoại di động để tính thời gian nhưng cô cũng đoán được, năm phút trong miệng của người này so với năm phút thực tế dài hơn rất nhiều.
Cơ thể của Mạnh Ninh hơi lui về phía sau một chút, lồng ngực phập phồng lên xuống, thở hổn hển, hai gò má còn đỏ hơn cả lúc hôn môi vừa rồi, chóp tai đều nóng hết cả lên.
Lần đầu tiên trong đời, hôn nhau trong thư viện, lại còn là với Hoắc Tư Niên.
Mạnh Ninh ngẫm lại đều cảm thấy cả người nóng đến mức sắp cháy lên rồi.
Hô hấp của Hoắc Tư Niên rất nặng, mí mắt như lông quạ rào quanh con ngươi đen kịt, an tĩnh, lặng im nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, hơi thở nóng rực tản ra bốn phía.
Anh không nhanh không chậm giơ tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn vén lọn tóc lẻ hơi rối đang thả trước ngực của Mạnh Ninh về phía sau, giọng nói khàn khàn, thấp giọng nỉ non: “Anh xin lỗi, bảo bối.”
“Ở thư viện mà lại hôn em như vậy, quả thật đã bôi nhọ văn hóa rồi.”
“…”
Mạnh Ninh Liêu rũ khóe miệng xuống, hốc mắt rõ ràng đã ướt sũng, xấu hổ đến mức sắp khóc thành tiếng luôn rồi.
Tại sao lại có người quá đáng như vậy được kia chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay anh Niên có làm người không nhể?
Đáp: KHỒNG. 🙂
Chú thích:
(1) Huyệt nhân trung: Huyệt Nhân Trung là huyệt đạo có vai trò quan trọng, nằm trên rãnh môi và mũi, huyệt này có nhiều công dụng giúp điều trị nhiều chứng bệnh.
(2) Kỳ thi CATTI: CATTI là viết tắt của China Accreditation Test for Translators and Interpreters, là cuộc thi lấy chứng chỉ Biên dịch và Phiên dịch của Trung Quốc.
(3) Vân đạm phong khinh: 云淡风轻 Nghĩa là mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo – Xuân nhật ngẫu thành:
“Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên,
Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.”
Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.