Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 67:
Tối đến, Tưởng Ý Hoan và Tiêu Như Vũ một trước một sau về ký túc xá, nhìn thấy những chiếc hộp chưa kịp vứt ở trên bàn Mạnh Ninh, logo trên hợp dường như đều đang phát sáng, tuy rằng đã nghe Tôn Dĩnh kể chuyện này trong nhóm chat nhưng khi tận mắt nhìn thấy những món hàng xa xỉ đó, Tưởng Ý Hoan đã nói hai chữ “hâm mộ” đến mệt luôn rồi!
Cô ấy khẽ cảm khái: “Mấy cái hộp này cộng lại thôi là đã đủ để mua một căn hộ ở huyện thành nhỏ quê tớ rồi đó.”
Tôn Dĩnh nghe xong cũng ở bên cạnh điên cuồng gật đầu. Mạnh Ninh mím môi, nhớ đến những lúc ở cùng với Hoắc Tư Niên, thường ngày cũng chẳng thấy anh tiêu xài như thế, quần áo mặc ngày thường đều là những chiếc áo thun trơn đơn giản, không hút thuốc lá cũng không uống rượu, không có những chi phí phát sinh thêm, cẩn thận nghĩ lại thì người này đúng thật là một cậu thiếu niên năm tốt.
Chú ý đến những chiếc hộp đóng gói những món đồ xa xỉ trên bàn học của Mạnh Ninh kia còn có Tiêu Như Vũ. Cô ta giống như lơ đãng nhìn lướt qua, khi phát hiện logo của những món đồ hiệu đó, trong đáy mắt cô ta xẹt qua sự nghi ngờ, nhất là khi nghe thấy câu nói khoa trương kia của Tưởng Ý Hoan, cô ta càng là không nhịn được mà cười nhạt, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, cái cô Mạnh Ninh này quả thật là có lòng hư vinh quá lớn.
Đống đồ nhiều vô số kể kia cộng lại giá trị ít nhất phải đến bảy chữ số, cô ta không hề tin rằng sau lưng một sinh viên bình thường như Mạnh Ninh lại có nguồn kinh tế lớn đến thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đầu tiên khai giảng khi Mạnh Ninh tặng cho mỗi người bạn cùng phòng một hộp mỹ phẩm dưỡng da với giá cao chót vót kia, Tiêu Như Vũ vẫn luôn rất nghi ngờ, còn cố ý đến tìm lớp trưởng để hỏi thăm tình huống. Cô ta nhớ rất rõ trên địa chỉ hộ khẩu của Mạnh Ninh là khu vực nghèo khó có tiếng, cha mẹ đã mất sớm, không thể có gia cảnh giàu có cho cô tiêu xài như thế được.
Nghĩ đến đây, Tiêu Như Vũ thu hồi ánh mắt khinh thường và ngạo mạn mà cô ta liếc đến chỗ Mạnh Ninh.
……
Sắp qua hai tháng, Mạnh Ninh và Hoắc Tư Niên vẫn luôn chia cách hai nơi, cũng may là chỉ cần có thời gian rảnh rỗi hai người đều sẽ gọi điện hoặc là video call cho nhau. Hai bên chia sẻ những chuyện thú vị xảy ra gần đây, Mạnh Ninh thỉnh thoảng cũng nhìn thấy những tấm ảnh leak liên quan đến hành trình của Hoắc Tư Niên trên Weibo, hiểu biết một chút lịch trình làm việc của anh.
Trung tuần tháng mười hai, cách tết nguyên đán còn nửa tháng, các bộ môn của hội sinh viên cũng đã bắt đầu soạn phương án biểu diễn cho bữa tiệc đêm nguyên đán, cũng cổ vũ các cán sự của hội sinh viên và các thành viên của câu lạc bộ tích cực tham gia.
Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan trước kia chỉ đăng ký vào câu lạc bộ làm gốm, so với các câu lạc bộ phải tham gia biểu diễn trong hội diễn văn nghệ mừng nguyên đán, nhiệm vụ của các cô rất đơn giản, đến lúc đó chỉ cần sang đó phụ trách việc hậu cần là được. Tôn Dĩnh khi đó nóng đầu đăng ký câu lạc bộ kịch nói, vì thế bị trưởng câu lạc bộ kéo đi diễn kịch nói, tuy rằng chỉ là một vai phụ nhưng lời kịch lại không hề ít, mỗi ngày khi về ký túc xá ngoại trừ làm bài tập thì còn phải đau khổ học lời thoại.
Mạnh Ninh nói với Hoắc Tư Niên những điều này, lại không nhịn được mà bắt đầu nhớ anh, vừa hồi hộp chờ đến kỳ thi cuối kỳ sau tết nguyên đán, vừa lại mong thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút nữa, như vậy thì có thể gặp được Hoắc Tư Niên rồi.
Hoắc Tư Niên nhìn lịch trình, dịu dàng an ủi nói: “Chờ anh xong việc rồi thì sẽ về thăm em trước, có được không?”
Đáy lòng Mạnh Ninh lại bốc cháy lên một tia hy vọng: “Xong việc là khi nào thế?”
Hoắc Tư Niên thong thả cong môi cười, giờ lại không chịu tiết lộ: “Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết thôi.”
Mạnh Ninh nhụt chí, theo bản năng cảm thấy còn phải đợi thật lâu mới đến “xong việc”.
Sáng thứ năm, Mạnh Ninh còn đang học một tiết Tiếng Anh Thông dụng cuối cùng, cách giờ tan học còn mười phút, Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đã bắt đầu thảo luận giữa trưa ăn gì trong nhóm chat chung, một lát sau, Tôn Dĩnh ngồi ở cuối lớp đột nhiên gửi một đường link vào nhóm, sau đó điên cuồng tag hai cô bạn cùng phòng.
Mạnh Ninh rũ mắt nhìn, ánh mắt chợt khựng lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và bất ngờ.
Tôn Dĩnh: “Các chị em mau xem bài viết trên diễn đàn kìa! Mọi người đều đang thảo luận, nói Hoắc Tư Niên hình như đến trường của chúng ta quay MV!!!”
Tôn Dĩnh: “Trên diễn đàn đều như ong vỡ tổ cả rồi! Trên bài đăng đó còn có ảnh chụp của sinh viên, Hoắc Tư Niên thật sự đến trường của chúng ta đó, đang ở giảng đường chỗ khu giảng đường số bốn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan nhanh chóng nhấp vào link rồi lướt xuống, đôi mắt hơi hơi trợn to: “Đậu, thật này!”
“Ninh Ninh, người đàn ông của cậu đến trường chúng ta quay MV, sao cậu không báo trước cho bọn tớ một tiếng hả!”
Tưởng Ý Hoan kích động mà lướt bài post, trên diễn đàn còn có rất nhiều người muốn kéo băng đi xin chữ ký, có người đăng ảnh lên, liếc mắt nhìn một cái ở giảng đường kia thì thấy toàn là người với người, hành lang thì càng là chen chúc nhau đến chật như nêm cối.
Trên bài đăng chỉ có một tấm ảnh chụp HD, vẫn là tấm chụp lúc người đàn ông đó vừa mới bước vào cổng trường. Đối phương mặc một bộ đồng phục xanh trắng đan xen, không hề có cảm giác không ổn, mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng sạch sẽ, mặt mũi tuấn tú, ngũ quan sâu sắc lập thể, bị đám người vây quanh mà tiến về phía trước, làn da trắng nõn dưới ánh nắng trắng đến gần như trong suốt.
Nhịp thở của Mạnh Ninh hơi khựng lại, lần này rốt cuộc khẳng định đây đúng là Hoắc Tư Niên.
Không phải anh còn đang vội vàng chạy show ở nơi khác sao?? Sao lại đột nhiên quay về rồi? Hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện ở trường các cô nữa!
Lúc này còn đang ở cách cô chỉ hai khu giảng đường mà thôi.
Đi theo phía sau Hoắc Tư Niên còn có một nghệ sĩ cũng mặc đồng phục, thấp hơn anh rất nhiều, chỉ là bị trợ lý ở bên cạnh bung dù che nên hoàn toàn không nhìn thấy mặt.
Các nhân viên đi theo cùng đi về phía giảng đường, nhìn thoáng qua khí thế không nhỏ.
Mạnh Ninh đã ngớ người luôn rồi, có phần trở tay không kịp, nhất là sau khi nhìn thấy tấm ảnh chụp lén của bạn cùng trường thì càng không thể tin vào hai mắt mình, nhỏ giọng lúng ta lúng túng: “Anh ấy chưa hề nhắc tới chuyện này với tớ bao giờ mà…”
Mấy ngày trước cô còn hỏi khi nào thì anh về thành phố A, tên kia vẫn cứ luôn úp úp mở mở không chịu nói, hóa ra là chờ chơi chiêu lớn đây.
Tưởng Ý Hoan nhịn cười, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn, toàn bộ đều là dáng vẻ ship CP online, đè thấp giọng nói: “Tớ biết rồi! Người đàn ông này đang nhảy dù đến đây, cố ý khiến cho cậu bất ngờ đấy.”
Trên mặt Tôn Dĩnh đã bắt đầu liên tục bốc lên bong bóng phấn hồng: “Wow~ lãng mạn quớ~”
Mạnh Ninh: “…”
Kinh ngạc đúng là có, nhưng kinh hãi rõ ràng là càng nhiều hơn có được hay không hả.
Sự thật chứng minh, độ nổi tiếng của Hoắc Tư Niên còn cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Mạnh Ninh, ngay khoảnh khắc khi anh xuất hiện ở trường đại học A, trang chủ của diễn đàn gần như đều là những bài đăng có liên quan đến anh, thậm chí còn leo lên hot topic trên Weibo, rất có chiều hướng xông lên top 1.
Mạnh Ninh suy tư, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Hoắc Tư Niên, hỏi anh: “Sao anh lại đột nhiên đến trường của bọn em thế?”
Không chờ được tin nhắn trả lời của đối phương, Mạnh Ninh chờ được tiếng chuông báo tan học.
Chuông vừa vang lên thì Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh đã đứng dậy, xách theo cặp sách đã được thu dọn xong, cũng thúc giục Mạnh Ninh tăng tốc lên. Mạnh Ninh vừa sốt ruột hoảng hốt thu dọn đồ đạc, vừa an ủi: “Đừng vội, hôm nay phòng học ở gần canteen, chúng ta không cần phải chạy.”
Tôn Dĩnh nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy: “Chúng ta không phải đi canteen mà đi đến giảng đường xem Hoắc Tư Niên!”
Tưởng Ý Hoan cầm lấy túi đựng bút trên bàn nhét vào chiếc cặp sách bằng vải bố của Mạnh Ninh rồi dứt khoát lưu loát kéo fermeture lại.
Mạnh Ninh “Hả” một tiếng, do dự nói: “Không ăn cơm trưa hả?”
Tưởng Ý Hoan khẽ hít hà một tiếng, trực tiếp xách cô gái đang ngồi trước mặt lên: “Người đàn ông của cậu ở ngay sát bên, từng đó người muốn xin chữ ký lận đó, cậu còn nuốt trôi được cơm à?”
“…”
Mạnh Ninh thầm nghĩ, đương nhiên là nuốt trôi rồi.
Vì thế trong tiếng thúc giục của các bạn cùng phòng, Mạnh Ninh đeo cặp sách đi cùng với các cô ấy, bay thẳng đến giảng đường chỗ Hoắc Tư Niên.
Dọc theo đường đi, các bạn cùng trường chạy ngang qua các cô không ít, nhìn thì có vẻ giống như đang đến canteen ăn cơm nhưng thật ra cũng giống như các cô, đều chạy về hướng giảng đường đó.
Mạnh Ninh bị Tưởng Ý Hoan túm chạy, trong lòng lén lút nghĩ, lúc trước Hoắc Tư Niên đến trường tìm cô đều đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cả người bịt kín mít, như thế thì sẽ chẳng có bao nhiêu người chú ý, không ngờ là khi lộ mặt rồi thì lại được chào đón ở trường như thế.
Không thể không nói, lúc này thật đúng là quá phách lối, chẳng trách anh nói đến khi đó cô sẽ biết.
Hóa ra là mọi người trong trường đều biết hết.
Cách giảng đường một khoảng ngắn, Mạnh Ninh đã nhìn thấy đám người mênh mông tụ tập ở bên nhau, cho dù còn không nhìn thấy bóng Hoắc Tư Niên đâu mà đã có người cầm di động điên cuồng chụp ảnh hiện trường.
Tôn Dĩnh cũng kinh ngạc, lúng ta lúng túng mở miệng: “Nhiều người không đi canteen như thế đều là đến đây xem Hoắc Tư Niên hả?”
Cánh tay Tưởng Ý Hoan khoác trên vai Mạnh Ninh, tấm tắc cảm khái: “Cậu nói thử xem, nếu như đám người này biết bạn gái chính quy của Hoắc Tư Niên giờ đây đang đứng ở sau lưng các cô ta thì sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?”
Tôn Dĩnh nghiêm mặt nói: “Chắc là chẳng ai tin đâu.” Trước kia hai cô ấy còn tự xưng là người vợ ẩn hôn của Hoắc Tư Niên nữa là, nếu như nói thế, tất cả các nữ sinh ở hiện trường này đều là thế.
Mạnh Ninh bất đắc dĩ: “Nhiều người như thế, hay là chúng ta về đi.”
Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh trăm miệng một lời nói: “Không phải vội, đi xem trước đã.”
Mạnh Ninh: “…”
Vì thế ba người xuyên qua biển người chen chúc, xuyên qua trùng trùng ngăn trở, cuối cùng chen được đến hành lang ở bên kia giảng đường chỉ để nhìn Hoắc Tư Niên lúc làm việc. Đến cũng đến rồi, Mạnh Ninh dứt khoát thuận theo tự nhiên, đứng từ rất xa nhìn anh một cái cũng được.
Nhưng qua hơn mười phút rồi, người ở hiện trường càng lúc càng đông, ba cô gái trông mòn con mắt mà nhìn cửa giảng đường nhưng cả một sợi tóc của Hoắc Tư Niên cũng chẳng thấy đâu, trừ phi chính anh bước ra thì các cô mới có thể nhìn thấy được.
Chen chúc cả buổi trời, giày của Mạnh Ninh suýt chút nữa bị dẫm rớt, cô bất đắc dĩ chỉ đành phải từ bỏ. Tưởng Ý Hoan và Tôn Dĩnh thì lại rất nhiệt tình, bị kẹp trong đám người, càng lúc càng đi về phía trước.
Mạnh Ninh thở dài, dường như đoán được các bạn cùng phòng muốn xin chữ ký của Hoắc Tư Niên nhưng lại ngại làm phiền cô. Thật ra chỉ cần các cô ấy mở miệng, cô nhất định sẽ đồng ý, còn Hoắc Tư Niên luôn luôn chiều cô, cô muốn mấy tấm, anh nhất định sẽ cho cô gấp đôi.
Nhìn đám người ầm ĩ cách đó không xa, hiện trường có thể so được với lúc vào cổng của concert mà năm đó Hoắc Tư Niên tổ chức, người qua đường cuồn cuộn không ngừng mà xuất hiện, Mạnh Ninh đang nhìn về phía hai người bạn cùng phòng thì đột nhiên bị sinh viên từ bên cạnh chạy đến đụng vào. Cô lảo đảo lùi về sau hai bước, vốn không hề chú ý ở đằng sau chính là cầu thang.
Mạnh Ninh sợ hãi hô một tiếng, vốn tưởng rằng lần này sẽ bị ngã đập gáy xuống đất, đằng sau lại đột nhiên có một bàn tay vươn ra, cánh tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy cô, vững vàng đỡ eo cô, đẩy nhẹ cô về phía trước một chút, để cô an toàn đứng lại trên bậc thang.
Mạnh Ninh che ngực, sợ tới mức tim đập thình thịch, vừa quay đầu lại định nói một tiếng cảm ơn với người ở đằng sau thì lại bất thình lình chạm phải một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Người đàn ông trước mặt đội mũ lưỡi trai kéo thấp, còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt hồ ly đang cười như không cười mà liếc nhìn cô, đuôi mắt hẹp dài xếch lên hơi cong cong.
Mạnh Ninh gần như chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay đối phương là ai, cả người hóa đá ngay tại chỗ, đôi mắt tròn xoe trừng lớn, lông mi vì hồi hộp và bất an mà run rẩy, kinh ngạc đến mức hoàn toàn không nói được lời nào.
Không phải anh đang ở trong giảng đường sao? Sao lại xuất hiện ở đây thế?
Anh có biết vô số người vây quanh cách đó không xa đều đang chờ xin chữ ký của anh hay không hả!
Người này đột nhiên xuất hiện ở đây, tại sao lại không hề báo trước tiếng nào thế!
Thấy cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, dáng vẻ giống như còn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Tư Niên hơi nghiêng đầu, khóe miệng dưới khẩu trang giương lên thành một ý cười xán lạn.
Anh cúi người khom lưng, bốn mắt nhìn nhau cùng với cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt đen sáng lấp lánh. Anh không nhịn được mà giơ tay, gập ngón tay dài lại nhẹ nhàng cọ cọ trên chóp mũi xinh xắn của Mạnh Ninh, ngữ điệu chậm chạp và lười biếng, mỉm cười hỏi: “Bé con, đến bạn trai của mình mà em cũng không quen biết hay sao?”