Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 47:
Hoắc Tư Niên im lặng một lát, đôi môi mỏng khẽ chuyển động, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Học lúc nào vậy?”
Cô gái trong video cười híp mắt, môi nhếch lên vẽ một vòng cung: “Buổi chiều bài hát lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cho nên em thuộc luôn.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên cảm thấy trái tim bỗng mềm nhũn, như bị một luồng điện mạnh đánh trúng, tê tê dại dại truyền đến lồng ngực, thẩm thấu khắp người.
Mạnh Ninh chớp mắt, có chút ngượng ngùng nhắc nhở anh: “…. Anh còn chưa chấm điểm đó.”
Hoắc Tư Niên nhếch môi cười khẽ: “Em hát rất hay, anh cho 99 điểm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh: “Vì sao không phải là 100 điểm?”
Hoắc Tư Niên: “Nếu lần sau gặp mặt, em hát ngay trước mặt anh thì có lẽ sẽ được tròn điểm đấy.”
Mạnh Ninh: “…”
Vì sao lời này lại quen như vậy? Rõ ràng vừa rồi cô cũng trêu đùa anh như vậy, Hoắc Tư Niên học theo rất ra hình ra dáng.
Không biết những cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt có dính nhau như bọn họ không, Mạnh Ninh suy nghĩ, gương mặt cũng càng lúc càng nóng hơn.
Hình như nghĩ đến cái gì đó, Hoắc Tư Niên dịu dàng hỏi: “Mấy ngày nay huấn luyện quân sự có mệt không?”
Trong đêm tối, Mạnh Ninh đứng dưới ngọn đèn lâu đến mức chân tê rần, ngay sau đó cô tìm cái bậc thang ngồi xuống: “Hơi mệt một chút, nhưng mà vẫn ổn, cơ thể khỏe mạnh hơn trước kia nhiều.” Nhưng mà phơi nắng đen hơn rất nhiều.
Hoắc Tư Niên khẽ rũ mi, trầm ngâm một lát: “Còn mấy ngày nữa là hết huấn luyện quân sự?”
Mạnh Ninh: “Chắc là sáu ngày nữa, thứ sáu tuần sau là biểu diễn tổng kết huấn luyện quân sự.”
Hoắc Tư Niên như suy nghĩ gì đó, sau đó anh gật đầu: “Được, đến lúc đó chắc anh cũng hết bận rồi, chiều hôm đó anh sẽ đi đón em.”
Nghe vậy, đôi mắt của Mạnh Ninh lập tức sáng rực lên, gương mặt bị ánh sáng chiếu vào càng thêm xinh đẹp rạng rỡ hơn: “Thứ sáu tuần sau là có thể được nhìn thấy anh sao?”
Người đàn ông trong video mỉm cười: “Ừm.”
Trong lòng Mạnh Ninh chợt bừng lên niềm vui sướng hân hoan, cô nhỏ giọng nói: “Vậy… Em chờ anh.”
Hoắc Tư Niên: “Được.”
Hai người lại trò chuyện một chút, thấy trời đã khuya rồi, mặc dù Mạnh Ninh rất luyến tiếc, nhưng cô vẫn phải chào tạm biệt anh: “Anh, em về phòng trước nhé, chút nữa phòng ngủ sẽ tắt đèn.” Điều càng bi thương hơn là, 7 giờ sáng ngày mai cô cần phải dậy sớm huấn luyện quân sự, tiếp tục phơi nắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên gật đầu, trong cổ họng phát ra giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Trở về ngủ sớm một chút.”
Mạnh Ninh chớp mắt, khẽ mím đôi môi: “Anh, anh cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừm.”
Hai người tạm biệt nhau, sau đó đều cùng chờ đối phương cúp điện thoại. Mạnh Ninh im lặng một lúc lâu sau mới chậm rì rì ấn phím màu đỏ kia, sau đó đứng dậy trở về ký túc xá.
Lúc này Hoắc Tư Niên lười nhác dựa vào lưng ghế sô pha, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn khung thoại ghi cuộc gọi kết thúc, hãy còn mất tâm trung.
Anh một mình ở nơi này đã nhiều năm, bình thường thích nhất là hưởng thụ thời gian một mình, không bị ai quấy rầy, nhàn rỗi tự tại, thậm chí còn rất ít khi quay về nhà cũ. Nhưng mà sau khi Mạnh Ninh xuất hiện, càng ngày anh càng chăm chạy về nhà cũ.
Bây giờ hai người vừa gọi điện thoại xong, sau khi giọng nói mềm mại, ấm áp quen thuộc của cô gái biến mất, xung quanh bỗng trở nên thật tĩnh lặng, Hoắc Tư Niên không quen lắm, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy có chút cô đơn.
Nếu Mạnh Ninh ở đây thì tốt rồi.
…
Trong lúc 12 ngày huấn luyện quân sự dần dần đi đến hồi kết, lúc đầu Mạnh Ninh lo lắng sẽ bị phơi đen, ngày ngày cần cù chăm chỉ bôi kem chống nắng, nhưng vẫn càng ngày càng đen, thế nên cô trực tiếp bất chấp tất cả, phơi đen thì phơi đen, dù sao cũng chẳng được mấy ngày.
Buổi sáng lúc huấn luyện, có rất nhiều đàn anh, đàn chị đi ngang qua đội ngũ huấn luyện của bọn cô, có một số người đứng thành tốp năm tốp ba ở dưới bóng cây, thỉnh thoảng lại nhìn về đội ngũ huấn luyện, cười hì hì tán gẫu gì đó.
Cuối cùng cũng đến thời gian nghỉ ngơi, Mạnh Ninh ôm bình nước ừng ực uống nước, Tưởng Ý Hoan thì một tay cầm cây quạt nhỏ, một tay lướt điện thoại, bỗng nhìn thấy trong nhóm phòng ngủ hiện lên tin nhắn mới.
Là Tôn Dĩnh chia sẻ lại một bài đăng trên diễn đàn trường, tiêu đề viết: “Bỗng nhiên phát hiện năm nay trường học của chúng ta có gái xinh như mây, rảnh rỗi nhàm chán quá nên làm cuộc bình chọn hoa khôi, mọi người đi dạo qua nhớ ghé vào xem nhé!”
Tưởng Ý Hoan nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Làm gì vậy? Bình chọn hoa khôi?”
Tôn Dĩnh: “Đúng vậy, quan trọng nhất chính là tớ nhìn thấy Mạnh Ninh trong bài đăng này!”
Tưởng Ý Hoan ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng, sau đó nhắc nhở Mạnh Ninh mau xem điện thoại.
Tôn Dĩnh: “Cũng không biết bức ảnh của Mạnh Ninh là ai chụp lén, thật sự rất đẹp đó!”
Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan nhìn nhau, hơi ngơ ngác bấm vào bài đăng, nhìn thấy chủ bài đăng đã gửi lên rất nhiều hình ảnh của bạn nữ, từ học viện kiến trúc, học viện sinh thái cho đến học viện phiên dịch của bọn cô, dưới mỗi bức ảnh còn có ghi số phiếu đã bầu chọn.
Mạnh Ninh rũ hàng mi dài xuống, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, nhìn từng bức ảnh trên bài đăng, mãi cho đến khi lướt đến cuối cùng, cô mở to mắt, thế nhưng thật sự nhìn thấy ảnh của mình!
Trong ảnh, Mạnh Ninh mặc áo màu xanh quân đội, dáng đứng thẳng tắp ở hàng phía trước, bị huấn luyện viên gọi ra đi đều một mình.
Cô không đội mũ quân đội, gương mặt đón ánh nắng chói chang, vài sợi tóc đen mềm mại bị mồ hôi thấm ướt dán vào trán, dáng vẻ không khỏi có chút chật vật.
Mạnh Ninh rất ngạc nhiên, cô không có chút ấn tượng gì về bức ảnh này, thậm chí còn không biết bị người ta chụp lén lúc nào.
Cuộc bình chọn hoa khôi này rất hot, có rất nhiều người tham gia thảo luận, gần như dưới mỗi bức ảnh đều có rất nhiều người nghị luận.
“Ôi trời, lúc chưa vào bài đăng tôi còn cảm thấy ad thật nhàm chán, vào rồi thì trực tiếp quỳ ad. Mấy chị gái xinh đẹp trong này đều là sinh viên trường chúng ta sao? Đẹp quá đi!”
“Tôi vốn cho rằng ad nói ‘gái xinh như mây’ là nói quá, không ngờ lại có nhiều em gái xinh đẹp như vậy! Đây nào phải gái xinh như mây chứ, rõ ràng đều là tiên nữ giáng trần mà, hu hu hu…”
“Tôi nhớ năm ngoái cũng có bài đăng giống thế này đúng không? Lúc đó người được bầu chọn làm hoa khôi hình như là một đàn chị bên chuyên ngành máy tính, không thể không nói, năm nay bên ngành phiên dịch có nhiều em gái xinh đẹp quá!”
“Anh em mau đến xem bức ảnh cuối cùng đi! Là đàn em ngành phiên dịch của chúng ta đầu bảng! Thật sự nở mày nở mặt cho ngành phiên dịch của chúng ta, năm nay hoa khôi chắc chắn sẽ đổi người [cười lé mắt]”
“Rốt cuộc là ai chụp bức ảnh này vậy? Thế mà lại là ảnh gốc, hơn nữa phải nói nhan sắc của đàn em này thật sự quá đỉnh, một bức ảnh chụp lúc huấn luyện quân sự thế mà lại hút hồn mọi người [buông tay]”
“Gương mặt của đàn em này nhỏ thật đấy! Ở đây xin tên và lớp học chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“…”
Tưởng Ý Hoan mỉm cười lướt xem bài đăng, nhìn rất chăm chú. Có ai ngờ đến cuối cùng Mạnh Ninh chỉ cần một bức ảnh huấn luyện quân sự thế mà lại nhận được số lượt bình chọn cao nhất, bạn cùng phòng của cô ấy là hoa khôi, chuyện này nói ra sẽ có biết bao người hâm mộ.
Mạnh Ninh đọc phần bình luận nhanh như gió, trong lúc nhất thời có chút không biết phải nói gì, đặc biệt là khi nhìn thấy ảnh lúc huấn luyện quân sự của mình bị người ta đăng trên mạng, cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ.
Trước kia, cuộc sống thời cấp ba của cô chỉ có học tập, cấp hai thì mọi người có lén lút thảo luận bạn nữ nào xinh nhất. Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy bài đăng công khai bình chọn hoa khôi như vậy, hơn nữa cũng không ngờ mọi người đều rất nhiệt tình.
Tưởng Ý Hoan ở bên cạnh lại vô cùng vui vẻ, cảm thấy người chụp ảnh cho Mạnh Ninh rất biết chọn góc chụp, vậy nên cô ấy vội bấm chữ trên màn hình điện thoại, trả lời Tôn Dĩnh ở trong nhóm chat: “Chẳng trách hôm nay lúc huấn luyện lại có nhiều người đứng vây xem ở xung quanh đội ngũ của chúng ta như vậy, có khi là đến nhìn Mạnh Ninh đấy, ha ha ha.”
Tôn Dĩnh: “Chị em nắm tay! Phòng ngủ của chúng ta có hoa khôi, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ rồi.”
Mạnh Ninh chớp mắt, im lặng nhìn tin nhắn trong nhóm chat, một lát sau, khung thoại hiện lên tin nhắn của Tiêu Như Vũ:
“Có phải các cậu suy nghĩ quá nhiều không [cười khóc], tớ thấy hình như là trợ giảng của lớp khác đến giám sát tình hình huấn luyện.”
Nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Như Vũ, Tưởng Ý Hoa khẽ hít hà một cái, mắt trợn tròn, thật sự không nhịn không được nên phàn nàn: “Tiêu Như Vũ có vấn đề về đầu óc à? Sao nói chuyện nghe cứ móc mỉa thế nào ấy?”
Mạnh Ninh mím môi, trải qua mấy ngày chung sống, cô thật sự cảm thấy con người Tiêu Như Vũ có chút kỳ quái. Lúc mới đầu cô cảm thấy cô ta chỉ là hơi nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý, nhưng ở chung lâu hơn, Mạnh Ninh dần dần nhận ra không phải như vậy.
Có lẽ có những người là bẩm sinh đã không hợp nhau, không cần phải cưỡng cầu họ làm bạn bè làm gì.
Bởi vì những lời này của Tiêu Như Vũ mà nhóm chat trở nên yên lặng, Tưởng Ý Hoan không nói nữa, Tôn Dĩnh cũng đáp lại một câu cho đỡ xấu hổ: “Cũng có thể là vậy.”
Tiêu Như Vũ: “Tớ cũng chỉ đoán bừa thôi, có khi thật sự là đến nhìn Mạnh Ninh đó [đáng yêu]”
Mạnh Ninh nhìn thoáng qua, sau đó bỏ điện thoại vào lại trong cặp sách. Tưởng Ý Hoan cũng không quan tâm nữa, vừa lúc huấn luyện viên thổi còi tập hợp, vì thế hai người vội đứng lên khỏi mặt đất, tiếp tục huấn luyện.
—
Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày biểu diễn tổng kết huấn luyện quân sự, địa điểm là sân thể dục ở khu phía tây của trường. Đội ngũ của Mạnh Ninh là đội ngũ hình vuông thứ 12, gần như là đội cuối cùng lên sân khấu. Trước khi đến lượt bọn họ, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dưới trời nắng chói chang, không được tùy ý lộn xộn.
Mạnh Ninh nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, nghĩ buổi chiều là có thể được nhìn thấy Hoắc Tư Niên, cũng không biết gặp mặt với trạng thái như vậy có bị anh chê hay không.
Mạnh Ninh híp mắt lại, bị ánh nắng nướng đến mức ủ rũ không có tinh thần, trong đầu miên man suy nghĩ, mãi cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng còi chói tai, ngay sau đó là giọng nói mạnh mẽ vang dội của huấn luyện viên: “Tất cả nghiêm!” Mạnh Ninh lập tức tỉnh táo lại, cơ thể theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người.
Đội hình phía trước bước đều nhịp, mạnh mẽ vững vàng đi ra tầm nhìn của mọi người, mấy người Mạnh Ninh cũng bắt đầu dậm chân tại chỗ, sau đó bước về phía sân khấu trong tiếng nhạc hào hùng sôi động của bài “Khúc quân hành giải phóng quân”.
Tiếng bước chân đúng tiêu chuẩn lưu loát rơi xuống đất, tất cả đồng đội bước chân đều đặn, mạnh mẽ vang dội truyền vào tai Mạnh Ninh, cô không cảm nhận được tiếng thở của mình, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được trái tim trong lòng ngực đang chấn động.
Trời chập tối, buổi biểu diễn huấn luyện quân sự kết thúc, sau khi đội ngũ giải tán tại chỗ, tất cả mọi người lại không vội vàng rời đi, mà là đi tới chào tạm biệt với các huấn luyện viên.
Mạnh Ninh đang cầm khăn giấy lau mồ hôi thì điện thoại trong túi xách rung lên. Cô lấy ra nhìn xem, là Hoắc Tư Niên gửi tin nhắn, nói nửa tiếng sau anh đến cổng trường.
Mạnh Ninh cúi đầu trả lời tin nhắn của anh, Tưởng Ý Hoan xem đồng hồ, sau đó nói: “Mạnh Ninh, lát nữa tớ phải đi tham gia phỏng vấn gia sư, không thể cùng cậu đến nhà ăn được.”
Mạnh Ninh: “Không sao, tớ cũng không định đi nhà ăn, bữa tối tớ phải ra ngoài một chuyến.”
Tưởng Ý Hoan kéo dài chữ “Ồ”, cười hì hì trêu ghẹo: “Chắc không phải là hẹn hò với bạn trai đấy chứ?”
Mạnh Ninh chớp mắt, khóe môi nở nụ cười tươi: “Đoán đúng rồi.”
Tưởng Ý Hoan: “Đi mau, đi mau, tớ chúc cậu hẹn hò vui vẻ nhé!”
Sau khi tạm biệt bạn cùng phòng, Mạnh Ninh về ký túc xá trước, cô tắm rửa rồi đổi bộ đồ quân đội thành quần jean và áo thun trắng đơn giản. Thật ra cô rất muốn mặc váy liền áo đi gặp Hoắc Tư Niên, nhưng mà tay chân để lộ ra có màu da khác biệt quá rõ ràng, đành phải thôi.
Đáp ứng yêu cầu của bạn gái, Hoắc Tư Niên dừng xe ở vùng có ít học sinh qua lại, là cửa bắc mới xây dựng.
Hoắc Tư Niên cũng không chờ quá lâu, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Mạnh Ninh thì vô tình ngước mắt lên, chợt nhìn thấy một bóng hình uyển chuyển nhẹ nhàng quen thuộc đang chạy chậm về phía anh.
Có lẽ bởi vì thời tiết quá oi bức, nên cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, để lộ phần cổ thon dài yếu ớt, vẫn gầy như cũ.
Nhìn thấy bóng dáng thon dài quen thuộc bước xuống xe hơi màu đen, tuy người đàn ông đội mũ lưỡi trai và kéo thấp xuống, không thấy rõ gương mặt, nhưng Mạnh Ninh vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Hoắc Tư Niên.
Cô nhanh chân chạy tới, ngực nhảy lên nhảy xuống, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hoắc Tư Niên dùng một tay đỡ cánh tay của Mạnh Ninh, một tay khác vỗ nhẹ phần lưng gầy của cô gái, giúp cô điều chỉnh hơi thở, thấp giọng nói: “Thời tiết nóng bức, sao em chạy nhanh như thế?”
Mạnh Ninh liếm đôi môi khô khốc, thành thật nói: “Sợ anh chờ lâu.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên nhếch môi, nhịn không được mà duỗi tay xoa đầu tóc mềm mại của cô gái nhỏ: “Lần sau không cần phải vội như vậy, chờ bao lâu anh cũng bằng lòng.”
Giọng điệu của Hoắc Tư Niên trầm thấp lại dịu dàng, nói chuyện cũng rất bình tĩnh, nhưng Mạnh Ninh nghe vậy, trong lòng có chút ngại ngùng, Hoắc Tư Niên không vội, nhưng cô rất nóng lòng.
Nóng lòng muốn mau chóng được nhìn thấy anh.
Hai người lên xe, trong xe có mở điều hòa, Mạnh Ninh ngồi vào vị trí phụ lái, tức thì cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Hoắc Tư Niên đưa mắt nhìn cô: “Có đói bụng không?”
Mạnh Ninh: “Có chút ạ.” Buổi chiều đi đều xong, bụng cô cũng bắt đầu kêu réo.
Hoắc Tư Niên nhếch môi cười khẽ, duỗi tay lấy một túi giấy mua sắm không lớn không nhỏ ở ghế sau và đưa qua.
Mạnh Ninh nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái: “Đây là cái gì?”
Hoắc Tư Niên nhấn ga, đôi mắt đen như mực nhìn về phía trước, không nhanh không chậm xoay chuyển tay lái: “Anh nhớ em thích bánh ngọt của Từ Ký, vừa rồi đi ngang qua nên anh mua một ít.”
“Lót dạ trước nhé.”
Vừa nghe là anh mua đồ ăn vặt cho cô, Mạnh Ninh vui vẻ chớp mắt, đuôi lông mày và khóe mắt đều là ý cười, giọng điệu dịu dàng mềm mại nói câu cảm ơn.
Mạnh Ninh cũng sắp quên mất, ngày đó cô có nói với anh một câu là bánh tart trứng ở Từ Ký rất ngon, không ngờ Hoắc Tư Niên lại ghi nhớ trong lòng, hôm nay còn cố ý mua cho cô. Cảm giác được người khác luôn luôn để ý thật sự rất tốt đẹp.
Xe dừng ở ngã tư đường, Hoắc Tư Niên nhìn thoáng qua Mạnh Ninh ở bên ghế phụ lái, cô gái nhỏ đặt túi mua sắm trên đùi, tay trái cầm hộp bánh tart trứng, tay phải cầm một cái bánh và cắn một miếng, quai hàm mềm mại hơi phình lên, lúc ăn gì đó vô cùng nghiêm túc, giống như cô hamster nhỏ kiếm ăn, trông rất đáng yêu.
Hoắc Tư Niên cảm thấy sau 12 ngày huấn luyện quân sự, thật ra Mạnh Ninh không thay đổi quá lớn, chỉ là da hơi đen một chút, qua một khoảng thời gian sẽ trắng trở lại, tính cách thì hình như rộng rãi hơn trước kia một chút.
Có lẽ cảm nhận được người bên cạnh đang nhìn mình, Mạnh Ninh hơi nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Hoắc Tư Niên. Cô khẽ nhấp môi, theo bản năng đưa hộp bánh tart trứng đến trước mặt Hoắc Tư Niên, nhẹ nhàng hỏi: “Anh, anh có muốn nếm thử một miếng không?”
Hoắc Tư Niên khẽ rũ hàng mi, đầu tiên là nhìn thời gian đèn đỏ, còn mười mấy giây, sau đó đôi mắt hồ ly thon dài sâu thẳm khẽ nhếch lên: “Được.”
Anh nói: “Anh lái xe không tiện lấy, em đút anh được không?”
Hoắc Tư Niên nói rất chân thành, hàng mi đen như lông quạ chậm rãi chớp một cái, mặt mày trắng trẻo tuấn tú, trông phúc hậu lại vô hại.
Mạnh Ninh “À” một tiếng, sau đó cầm miếng bánh tart trứng đưa tới bên môi anh, một bàn tay ở phía dưới hứng vụn bánh, sợ rơi xuống làm dơ xe.
Hoắc Tư Niên đưa mắt nhìn cô, cúi đầu dựa sát vào tay cô gái, theo tư thế của cô há miệng cắn một ít bánh tart trứng.
Người đàn ông trước mặt ăn từng miếng nhỏ, dáng ăn rất tao nhã, quý phái. Nhưng khi anh cắn một miếng, trái tim Mạnh Ninh cũng thình thịch đập mạnh, ngón tay thon dài theo bản năng khẽ cuộn tròn lại.
Trong một giây đó, cô rõ ràng cảm nhận được đôi môi mỏng ấm áp của người đàn ông như có như không chạm vào đầu ngón tay của cô.
Rất mềm và rất nhẹ nhàng, như lông chim khẽ lướt qua.
“Ừm, rất ngọt.”
Hoắc Tư Niên lướt qua hương vị, bình tĩnh đưa ra nhận xét, sau đó như không có việc gì mà thong thả ung dung ngồi thẳng lưng. Đúng lúc này, đèn đỏ ở phía trước cũng chuyển sang màu xanh.
Mạnh Ninh mặt đỏ tim đập thu tay về, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, nhìn cái bánh tart trứng trong tay bị người nào đó cắn một miếng, không ăn thì quá lãng phí, nhưng ăn thì, cứ cảm thấy hai người như gián tiếp hôn môi vậy.
Dù sao cũng không phải chưa hôn nhau, cũng không cần để ý trực tiếp hay gián tiếp gì, Mạnh Ninh thầm an ủi ở trong lòng, đồng thời chậm rãi ăn hết cái bánh tart trứng dư lại kia.
Mặc dù Hoắc Tư Niên đang lái xe, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới cô gái ở bên cạnh, thấy Mạnh Ninh ngoan ngoãn ăn hết miếng bánh tart trứng kia, Hoắc Tư Niên cảm thấy đáng yêu, cũng cảm thấy vui vẻ, anh khẽ liếm môi, lặng lẽ mỉm cười.
Mạnh Ninh lo lắng chút nữa mình lơ cơm, cho nên cô chỉ ăn hai miếng bánh tart trứng, sau đó cầm khăn ướt lau khô ngón tay.
Nhà hàng Hoắc Tư Niên nói nằm ở trung tâm thành phố, hơi xa trường đại học A. Mạnh Ninh cảm thấy hơi nhàm chán, nên cô lấy điện thoại ra xem trạng thái của bạn bè.
Ba phút trước, Tưởng Ý Hoan đăng trên trang cá nhân, nói là cô ấy phỏng vấn gia sư thành công. Tôn Dĩnh bình luận ở phía dưới, nói câu “Chúc mừng”. Mạnh Ninh cũng vui mừng thay cô ấy, cô cười tủm tỉm nhấn like.
Mạnh Ninh hơi rũ đầu xem điện thoại, mím môi khẽ mỉm cười, đầu ngón tay dần lướt xuống, xem nhiều trạng thái hơn, mãi cho đến khi cô nhìn thấy Hoắc Tư Niên chia sẻ trên trang cá nhân.
Con ngươi khẽ rung động, phản ứng đầu tiên của Mạnh Ninh là cảm thấy mình nhìn nhầm rồi. Vậy nên cô cẩn thận nhìn lại lần thứ hai, xác định đúng là sự thật.
Cô nhíu mày, vừa thẹn thùng, vừa bực mình nhìn về phía Hoắc Tư Niên, lên án nói: “Anh nhìn thấy bài đăng này ở đâu vậy?”
Hoắc Tư Niên chậm rãi lái xe vào gara, anh đưa mắt nhìn điện thoại bị cô gái nhỏ tức giận đưa đứa trước mặt.
Anh liếc nhìn, quyết định thẳng thắn nhận khoan hồng: “Ở trang thông tin công khai của trường em.”
Mạnh Ninh: “…”
Mạnh Ninh há miệng thở dốc, xấu hổ muốn chết: “Anh, sao anh lại chia sẻ lên trang cá nhân chứ…!”
Ai có thể ngờ buổi sáng cô nhìn thấy bài bình chọn hoa khôi vậy mà lại bị anh chàng này chia sẻ lên trang cá nhân!
Đáng sợ hơn chính là người này còn không biết xấu hổ mà ghi dòng chữ: “Các bạn, tới bầu chọn cho vợ tôi một phiếu.”
Mạnh Ninh: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Niên: Không có ai khiêm tốn hơn tôi.