Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 46:
“Tất cả lại tại tớ nói chuyện khó nghe, tớ chỉ lo người nhà cậu bị lừa thôi, dù sao một bộ sản phẩm chăm sóc da cũng không rẻ.”
Vẻ mặt Tiêu Như Vũ vừa vô tội lại vừa tự trách, giống như thể thật lòng xin lỗi cô nhưng Mạnh Ninh không nói gì.
Cô không muốn hẹp hòi như vậy nhưng đây là tấm lòng của Hoắc Tư Niên, người ta nghi ngờ nó như vậy, trong lòng Mạnh Ninh rất khó chịu, cho nên cô cúi đầu làm chuyện khác, vờ như không nghe thấy lời xin lỗi của Tiêu Như Vũ, thậm chí không nhìn đối phương.
Thấy thái độ Mạnh Ninh không muốn nói chuyện với mình, Tiêu Như Vũ ngập ngừng muốn nói lại thôi, quay về chỗ ngồi, bực bội một mình.
Hai người khác trong ký túc xá đều không nói gì, Tôn Dĩnh không muốn nảy sinh mâu thuẫn với bất kỳ ai nên cúi đầu, không đắc tội bên nào. Tưởng Ý Hoan đang đọc tin tức tuyển dụng trên diễn đàn trường, nghe thấy Mạnh Ninh và Tiêu Như Vũ nói chuyện với nhau, cô ấy trợn mắt nhìn lên trời, âm thầm trách mắng hành vi của Tiêu Như Vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết người này EQ quá thấp hay cố ý muốn chọc giận người khác, dù là khả năng nào thì cũng đều rất đáng ghét, chẳng trách tốt tính như Mạnh Ninh cũng phải tức giận.
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, họ phải thi sổ tay sinh viên. Tuy đây chỉ là một bài thi nhỏ nhưng Mạnh Ninh vẫn rất để tâm, cô cố gắng bỏ qua cảm xúc tiêu cực Tiêu Như Vũ mang lại, tập trung vào sổ tay sinh viên.
Phòng ký túc bỗng im lặng, Tiêu Như Vũ không thích bầu không khí nặng nề này, cô ta đeo tai nghe giảm tiếng ồn vào, leo lên giường xem điện thoại di động.
Đọc xong sổ tay sinh viên, Mạnh Ninh cầm cốc đi lấy nước nóng, tới khi cô quay lại, màn hình điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.
Cô nhấp xem, là một đoạn video do Hoắc Tư Niên gửi.
Đó là đoạn video mà Mạnh Ninh nhìn thấy trên hot search vào buổi chiều.
Mạnh Ninh nhìn chăm chú vào màn hình, mím môi cười khẽ: “Lúc nghỉ ngơi buổi chiều em đã xem rồi, bài hát mới rất hay [Xoay tròn] [rắc hoa].”
Gâu Gâu Gâu: “Lần đầu tiên viết tình ca, bạn gái chấm bao nhiêu điểm?”
Nhìn tin nhắn trong khung chat, Mạnh Ninh không nhịn được phì cười, khóe môi cong lên.
“Nếu tối đa là 100 thì cho anh 99 điểm nhé!”
Hoắc Từ Niên mỉm cười, ngón tay dài với khớp xương rõ ràng chạm vào màn hình: “Tại sao không phải là điểm tuyệt đối?”
Mạnh Ninh cắn môi dưới, ý cười lan tỏa trong đáy mắt: “Nếu anh hát trước mặt em thì chưa biết chừng sẽ được điểm tuyệt đối đó!”
Gâu Gâu Gâu: “Chuyện này chẳng phải quá dễ sao?”
Đọc tin nhắn Hoắc Tư Niên gửi tới, Mạnh Ninh còn chưa kịp hiểu ra sao, một giây sau khung chat bỗng hiện dòng chữ: “Gâu Gâu Gâu” mời bạn tham gia cuộc gọi video…
Mạnh Ninh tròn mắt, giật mình vì cuộc gọi video bất ngờ, cô bất giác nhìn các bạn cùng phòng, ngoài Tiêu Như Vũ đã leo lên giường nằm, những người khác đều đang ngồi ở bàn của mình đọc sách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để tránh ảnh hưởng đến người khác, Mạnh Ninh cầm điện thoại di động rời khỏi phòng ngủ, lại sợ Hoắc Tư Niên cúp điện thoại, vì thế chạy một mạch đến sân thượng lầu sáu mới thở hồng hộc ấn nút nghe.
Trên màn hình rất nhanh xuất hiện gương mặt đẹp trai quen thuộc của anh, các đường nét khuôn mặt sắc sảo, phông nền là ánh đèn sáng rực, trang trí phòng khách đơn giản, Hoắc Tư Niên hình như vừa tắm rửa xong, mái tóc ngắn đen nhánh trông khá hợp thời trang, trên người mặc quần áo ở nhà màu đen làm nổi bật làn da càng thêm trắng lạnh.
Tình hình bên Mạnh Ninh không tốt lắm, trên sân thượng chỉ có một ngọn đèn, cô phải đứng dưới đèn, ánh sáng mới khá hơn một chút.
Nghe thấy tiếng thở dồn dập của cô bé, Hoắc Tư Niên nhìn Mạnh Ninh trên màn hình, dịu dàng hỏi: “Sao lâu như vậy mới nhận?”
Mạnh Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thành thật giải thích: “Phòng ngủ không tiện lắm, bạn cùng phòng đều đang học bài, em lên sân thượng tầng sáu.”
Trong video, cô bé vừa nói chuyện, vừa điều chỉnh góc độ, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng dưới ánh sáng trở nên rõ ràng, sống mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào mềm mại được ánh đèn trắng lạnh tôn lên những đường nét mềm mại.
Bởi vì thời tiết quá nóng, Mạnh Ninh cột cao mái tóc dài lên thành búi củ tỏi, lộ ra cần cổ thon dài, vài sợi tóc mềm mại không nghe lời xõa ra tai, mặt có vẻ nhỏ hơn.
Hoắc Tư Niên yên lặng nhìn chăm chú cô bé trong video, ánh mắt khóa chặt vào cô, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Năm ngày không gặp, cô bé gầy đi một chút, da cũng đen đi, xem ra phải chịu khổ khá nhiều trong kỳ huấn luyện quân sự.
Thấy Hoắc Tư Niên chủ động gọi điện thoại video nhưng lại không chủ động nói chuyện, Mạnh Ninh chớp chớp bờ mi, bị anh nhìn chằm chằm tới độ ngượng ngùng, bất giác sờ hai gò má ửng hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Có phải anh cảm thấy em bị rám nắng không?”
Hoắc Tư Niên “ồ” một tiếng, đôi mắt hồ ly dài sâu thẳm xếch nhẹ, chậm rãi mở miệng: “Em lại gần một chút, anh không thấy rõ.”
Mạnh Ninh nghi ngờ nhíu mày, từ từ đưa điện thoại lại gần, mắt hạnh chớp chớp, vô cùng ngoan ngoãn.
Hoắc Tư Niên hơi nghiêng đầu, ngũ quan góc cạnh rõ ràng bị ánh đèn phòng khách nhuộm màu dịu dàng, đôi mắt đen láy khiến người ta xao xuyến nhìn Mạnh Ninh chăm chú, đáy mắt cất giấu ý cười nhẹ nhàng.
1 giây, 2 giây, 3 giây
Hai người nhìn nhau qua màn hình điện thoại, Mạnh Ninh mím môi, trái tim đập càng lúc càng nhanh bởi ánh mắt không rõ có ý gì của người nào đó, cô xấu hổ, vừa ngượng ngùng vừa bực mình thúc giục anh: “Nhìn đủ chưa…”
Thấy hai má cô ửng hồng, Hoắc Tư Niên liếm môi cười thành tiếng, giọng nói chân thành và nghiêm túc: “Ừm, hơi rám nắng.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh hơi nhụt chí, cô bôi kem chống nắng ba lần một ngày, không ngờ vẫn đen đi trông thấy, côi bĩu môi, lẩm bẩm: “Rám nắng chắc chắn không đẹp.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên khẽ ngẩng mặt lên, tốc độ nói không nhanh không chậm: “Sao lại vậy? Bạn gái anh dù thế nào cũng vẫn đẹp.”
Hoắc Tư Niên rõ ràng đang an ủi cô, Mạnh Ninh mím môi cười, tỏ ý “nhìn thấu biểu cảm của anh”, cô nói: “Anh nói ngon ngọt dỗ dành em.”
Bộ dáng lắc đầu của cô bé rất đáng yêu, ngay cả giọng nói cũng nũng nịu.
Hoắc Tư Niên yên lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc, hoàn toàn không giống trêu ghẹo: “Nào dám chứ, những gì anh nói đều là sự thật.”
Đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, trái tim Mạnh Ninh bỗng tan chảy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cuộc đối thoại chiều nay với Tưởng Ý Hoan, cô nhịn cười nói: “Hôm nay nghe người khác nói, anh không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.”
Hoắc Tư Niên nghe được hơi nhíu mày: “Nghe ai nói?”
Mạnh Ninh cũng không bán đứng bạn cùng phòng của mình, vì thế nói: “Cư dân mạng đó, nói anh rất lãnh đạm với các nghệ sĩ nữ từng hợp tác, ngay cả một người bạn khác giới cũng không có.”
Thì ra là như vậy, giọng điệu Hoắc Tư Niên lười biếng: “Như anh là biết giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc vì vợ.”
Vợ gì chứ, thủ thân như ngọc gì chứ!
Mạnh Khải bĩu môi, bất mãn hừ hừ: “… Anh lại nói lung tung.”
Cô bé này thật sự rất nghiêm túc trong chuyện xưng hô, Hoắc Tư Niên nhếch môi, cổ họng tràn ra một tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe, bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, đúng là thời khắc thỏa mãn nhất trong ngày của anh.
Thấy trong ống kính có côn trùng bay xẹt qua, Hoắc Tư Niên lại hỏi: “Trên sân thượng có nhiều muỗi, mang theo dầu thơm không?
Mắt cười của Mạnh Nghiên cong cong, đáy mắt trong veo như chứa đầy những vì sao tinh xảo, cầm bình thuốc đuổi muỗi trên tay lắc lắc về phía anh: “Mang rồi!”
Cô bé cười rất vui vẻ, khẽ nâng cằm nhỏ nhọn, tựa hồ đang chờ anh khen ngợi cơ trí của mình.
Hoắc Tư Niên phụ họa gật đầu, rất nể mặt khen ngợi: “Giỏi lắm, rất cẩn thận.”
Nghĩ đến vừa rồi đánh giá bài hát kia 99 điểm, Mạnh Ninh dừng một chút, môi phấn khép lại: “Anh, bài hát anh viết thật ra rất hay, em cho 100 điểm!”
Đuôi mắt mảnh khảnh của Hoắc Tư khẽ nhếch lên, nhịn không được trêu ghẹo: “Ồ? Vừa rồi không phải còn nói 99 điểm sao?”
Mạnh Ninh: “Còn không phải sợ anh sẽ kiêu ngạo.”
Hoắc Tư Niên thấp giọng hỏi: “Vậy còn muốn nghe anh hát lại một lần nữa không?”
Trái tim Mạnh Ninh bỗng nhiên đập mạnh một chút, chần chờ mở miệng: “Bây giờ được sao?”
Hoắc Tư Niên nhếch môi: “Đương nhiên là được.”
Nói xong, người đàn ông trong video tìm một cái giá đỡ đặt điện thoại di động lên, sau đó cầm cây đàn guitar bên cạnh, ôm chân ngồi xếp bằng trên thảm cashmere trước sô pha.
Mạnh Ninh cứ như vậy đứng dưới ánh đèn duy nhất, duy trì ánh sáng hiện tại, mắt nai đen và trong veo nhìn chằm chằm Hoắc Tư Niên trong video không chớp mắt.
Giai điệu đã sớm quen thuộc trong lòng vang lên, hô hấp mạnh mẽ bất giác dịu nhẹ hơn.
Lúc này đây không có đệm đàn piano, chỉ có cây đàn guitar của Hoắc Tư Niên, anh mặc quần áo ở nhà rộng rãi giản dị, cổ áo hơi rộng lộ ra xương quai xanh trắng lạnh, đường nét uyển chuyển, giơ tay nhấc chân lộ ra một nét gợi cảm khó tả.
Mạnh Ninh cứ như vậy nhìn anh, nghe anh hát, loại cảm giác này hoàn toàn không giống với video hot search mà cô nhìn thấy chiều nay, Mạnh Ninh lặng lẽ lấy tay che vị trí trái tim mình, không biết đây đã là lần thứ mấy mình động lòng.
Mỗi phút mỗi giây ở chung với anh, tựa hồ đều đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Phía sau Hoắc Tư Niên là ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà bên ngoài cửa sổ, Mạnh Ninh ở nơi này yên tĩnh và thanh bình, thỉnh thoảng sẽ có tiếng vài con ve sầu đột ngột xuất hiện, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự tập trung của Mạnh Ninh, thâm tình của Hoắc Tư Niên.
Chỉ có guitar đệm đàn, giọng nói của người đàn ông trong đêm yên tĩnh càng lúc càng rõ ràng, giống như dòng suối chảy trong thung lũng sâu thẳm, trầm thấp dễ nghe, lại giống như gió đêm dịu dàng giữa mùa hè, khoảnh khắc khẽ vuốt ve khuôn mặt giống như nụ hôn giữa người yêu.
“Điệp khúc đầu tiên vừa kết thúc, dừng lại
Không biết em còn lắng nghe hay không
Đừng đổ lỗi cho anh không để ý đến em, xin em hãy tin tưởng
Bởi vì anh đang nhớ em, còn nhớ em, đang nhớ em” (*)
Trong nháy mắt hai người nhìn nhau, ánh mắt Hoắc Tư Niên thâm tình lưu luyến làm cho người ta không kìm lòng nổi phải đắm say.
Mạnh Quân bất giác hát theo, giọng hát của cô nhẹ nhàng hơn Hoắc Tư Niên rất nhiều, vừa khẽ vừa êm dịu, giống như kẹo bông bảy sắc cầu vồng trong công viên giải trí.
Hoắc Tư Niên từ từ dừng lại, có chút sững sờ, có chút kinh ngạc, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô bé trong video, yết hầu từ từ trượt lên trượt xuống.
“… Thật ra em biết bí mật nhỏ của anh
Trong tâm trí em chỉ có một giai điệu, lặp đi lặp lại
Bởi vì em đang nhớ anh, còn nhớ anh, đang nhớ anh…”
Mạnh Ninh hát rất chậm, mỗi một chữ mỗi một âm đều được điều chỉnh, hát không kém anh là bao.
Mãi đến khi hát xong toàn bộ phần đó, Mạnh Ninh mới dừng lại, đôi mi đen và dày chớp chớp hai cái, ngoan ngoãn nhìn về phía người đàn ông ở đầu kia của điện thoại di động, chờ anh đáp lại.
Hoắc Tư Niên lại chậm chạp không nói gì, đôi mắt hồ ly đen như mực kia tối đen sâu thẳm, trầm mặc một lúc lâu, nhưng tim đập nhanh dị thường.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh hát trước mặt Hoắc Tư Niên, hơn nữa còn hát bài hát gốc của anh, trong lòng cô không yên tâm, căn bản không biết mình hát thế nào, hát hay hay không.
Bầu không khí hơi xấu hổ, hết lần này tới lần khác Hoắc Tư Niên vẫn không lên tiếng, Mạnh Ninh đỏ mặt, lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, giấu mình đi.
Cô giơ tay sờ chóp mũi mình, giống như đang giảm bớt lúng túng, giọng nói mềm mại nhỏ như muỗi: “… Em, em chỉ biết hát đoạn này.”
Trái tim Hoắc Tư Niên đập mạnh vài nhịp, cổ họng anh nghẹn lại, tiếng nuốt nước bọt rất khẽ vang lên trong phòng khách rộng lớn im lặng.
Anh cố gắng duy trì sự bình tĩnh bên ngoài, kiềm chế sự khô nóng dâng lên từ đáy lòng, đang muốn mở miệng đáp lại, nghe thấy cô bé nhẹ giọng hỏi anh: “Anh ơi, anh cảm thấy em hát thế nào? Có được 100 điểm không?”