Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 18:
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vọng đến bên tai, từng lời từng chữ lạnh lùng cứng ngắc được thốt ra từ khe hở giữa hai hàm răng, khiến người ta không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Nghe vậy, Mạnh Ninh và người đàn bà trung niên ngước mắt lên, khi thấy người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt, hai người đồng thời sững sờ.
Mạnh Ninh ngây người, cả người như bị ấn nút tạm dừng, tựa như thế giới cũng dừng lại theo, chỉ còn bóng hình ấy đọng lại trong con ngươi đen nhánh và trong veo.
Người đàn ông trước mặt đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp, mái tóc vàng bù xù dưới vành nón. Đôi mắt anh hẹp dài, sâu thẳm, trầm lặng và sắc bén, nay đã không còn vẻ lười biếng khi xưa. Bình thường khi cười, khóe môi anh sẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, lúc này bờ môi lại mím chặt, không có chút ý cười nào, đáy mắt đen kịt giống như một vòng xoáy khó lường, âm thầm sôi trào một cách mãnh liệt.
Hai mắt của Hoắc Tư Niên có hơi trống rỗng, lực tay càng lúc càng siết chặt làm người đàn bà đau đến mức cau mày, cảm giác xương cốt của mình như sắp vỡ vụn, sau đó bị anh dùng sức hất ra ngoài. Bà ta hét lên một tiếng, đôi giày cao gót và mảnh lảo đảo vài bước, suýt chút đã ngã chổng vó, may mà con gái chạy đến đỡ kịp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn bà sờ lên cổ tay đang đau âm ỉ, tức giận trừng mắt: “Cậu là cái thá gì? Từ khi nào đã đến lượt cậu lo chuyện bao đồng hả?”
Hoắc Tư Niên không để ý đến tiếng hét giận dữ như nhảy cẫng lên của người đàn bà, sau khi nhìn sơ một vòng, ánh mắt anh dừng lại trên người của Mạnh Ninh. Lúc nhìn thấy vết xước rõ ràng trên má cô gái, anh cau mày, sự tàn bạo trên mặt đột nhiên tăng lên, khóe môi cứng lại.
Đôi mi dài của Hoắc Tư Niên rũ xuống, ánh mắt đang nhìn Mạnh Ninh bỗng dịu lại: “Vết thương còn đau không?”
Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, hơi khàn và ôn hòa, như lại có một loại ma lực vỗ về. Mạnh Ninh khẽ nghiêng đầu, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đôi mắt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Cô không nói gì, chỉ lắc đầu, bức tường đá mà cô dựng lên trong lòng phút chốc sụp đổ.
Một giây trước, cô còn tưởng rằng mình có thể chống lại những đòn tấn công và ác ý thẳng thừng ấy, giống như một chiến binh mặc áo giáp, không hề sợ hãi.
Nhưng khi Hoắc Tư Niên đột nhiên xuất hiện như một vị khách từ đâu đáp xuống đi đến hỏi cô có đau không, Mạnh Ninh cảm thấy bản thân như bị ai đó lấy mất đi xương cốt, sống lưng cứng đờ khẽ sụp xuống, lớp vỏ bảo vệ giả tạo vỡ tan, cô cảm thấy vừa tủi thân vừa thảm hại.
Đôi mắt cô bé đỏ hoe như mắt thỏ, trong mắt dường như còn có một lớp sương ngưng tụ, nhưng cô vẫn kiên cường không để rơi một giọt nước mắt nào.
Hoắc Tư Niên giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi khóe mắt đỏ hoe của cô gái, hàng nước mắt ấy vừa ấm vừa ẩm.
Mạnh Ninh vội vàng cúi đầu như muốn che lại, trên hàng mi dài còn đọng vài giọt nước, cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế mùi vị chua chát xộc lên mũi.
Hoắc Tư Niên dùng tay ghì chặt bờ vai gầy yếu của cô, kéo cô qua, ôm hờ cô vào lòng, cắt đứt mọi ánh nhìn tựa dao găm có vẻ đang đánh giá cô của người xung quanh.
Anh kìm nén cơn tàn bạo và thịnh nộ của mình, dịu dàng nói: “Chanh Nhỏ đừng sợ.”
Cổ họng khô khốc của Mạnh Ninh khó khăn nuốt xuống một cái, hai tai cô tự động chặn đứng các âm thanh xung quanh, nhìn đôi môi đang mấp máy của người đàn ông, hơi thở của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, trái tim như thể bị siết chặt lại.
Hoắc Tư Niên đứng thẳng người lên, mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi người khác của người đàn bà trung niên mà hỏi cảnh sát, sau đó đi vào phòng thẩm vấn kiểm tra camera. Người đàn bà cho rằng anh đang giở trò gì đó nên liền nhanh chóng kéo con gái đi theo.
Phương Tịnh Hàn che vết thương trên mặt, sắc mặt không hề tốt, nhất là sau khi Hoắc Tư Niên xuất hiện, ánh mắt cô ta không ngừng nhìn chằm chằm vào anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông trước mặt có cảm giác quen thuộc khó tả, mặc dù đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, nhưng đường nét trên gương mặt vẫn luôn khiến cô ta liên tưởng đến một người khác, chỉ là suy đoán như vậy thật vô lý và nực cười.
Cảnh quay trong camera rất rõ ràng, từ lúc Mạnh Ninh bị chặn đường, cho đến sau khi cô tháo chạy rồi bị bắt lại và kéo vào một góc, Phương Tịnh Hàn đốt cặp và sách của cô, tiếp đến là cảnh kháng cự của cô bé khi bị một nhóm người cùng nhau xâu xé.
Hoắc Tư Niên xem rất chăm chú, đuôi mắt sắc bén nhíu chặt, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Mạnh Ninh đứng ngây tại chỗ xem lại trò hề vừa rồi, trong lòng như bị một viên đá đè nặng xuống. Ngày thường cô không phải như thế, cảm giác này như thể mặt mũi bản thân cố gắng gìn giữ bao lâu nay bị người khác vạch trần, lo sợ bị đối phương nghi ngờ rằng mọi thứ đều là giả dối.
Sau khi xem xong camera, sắc mặt của Hoắc Tư Niên trở nên u ám, hàng lông mi thẳng tắp và rậm rạp rũ xuống, tạo thành một vệt bóng mờ.
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu người đàn bà trung niên nhìn thấy đoạn phim trong camera này, dáng vẻ kiêu căng của bà ta đã giảm bớt vài phần, nhưng vẫn rất ngang ngược.
Đầu lưỡi của Hoắc Tư Niên áp vào má trong, dùng ánh mắt tĩnh mịch và sắc bén nhìn chằm chằm vào người đàn bà trung niên trước mặt, giọng nói lạnh như băng: “Camera rõ mồn một như vậy, là con gái bà kiếm chuyện trước, còn bé nhà tôi chỉ tự vệ chính đáng.”
Hoắc Tư Niên nói với tốc độ không nhanh cũng không chậm, đứng bảo vệ bên cạnh Mạnh Ninh, giống như một hàng rào bảo vệ kiên cố. Khí thế bức người quét ngang giữa những người đang ở đó, khiến ai cũng vô thức lạnh sống lưng.
Người đàn bà không phục, vẫn la toáng lên: “Con gái tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chẳng qua chỉ đùa chút thôi.”
Hoắc Tư Niên hơi nhướng mày, khóe miệng giật nhẹ: “Dẫn cả đám người chặn đường, đốt cả cặp lẫn sách, cái nào không phải do con gái bà làm đâu nào?”
Người đàn bà còn muốn phản bác, nhưng bắt gặp ánh mắt u ám của người đàn ông, bà ta khựng lại, vẻ kiêu ngạo đã kiềm chế hơn lúc nãy rất nhiều: “Vậy thì sao?”
Hoắc Tư Niên “hừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Quả nhiên người đàn bà đã nhận ra người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình còn khó đối phó hơn rất nhiều so với một cô bé, thế là bà ta cắn chặt vào một chỗ mãi không buông: “Mặt mũi con gái tôi đã thành ra như vậy, mấy người còn muốn làm gì nữa?”
Hoắc Tư Niên nói ngắn gọn: “Bồi thường.”
Người đàn bà giễu cợt, trợn ngược hai mắt lên trời: “Muốn bồi thường à? Không có cửa đâu!”
Hoắc Tư Niên lười biếng gật đầu: “Vậy cứ làm theo quy trình bình thường, nói chuyện với luật sư của tôi.”
Sắc mặt của người đàn bà cứng đờ: “Ý cậu là gì?”
Hoắc Tư Niên cười nhẹ, chậm rãi nói: “Rất đơn giản, tôi muốn con gái của bà bị lưu hồ sơ.”
Nghe vậy, sắc mặt người đàn bà lập tức tái mét, rõ là đã hoảng hồn.
Đôi mắt hồ ly dài và hẹp của Hoắc Tư Niên khẽ cong, môi mỏng nhếch lên: “Chẳng phải con gái bà muốn thi vào học viện điện ảnh sao? Chẳng phải muốn gia nhập làng giải trí sao?”
Anh lười biếng nghiêng đầu, khóe miệng lóe lên ý cười: “Lưu hồ sơ, cho cô ta ra mắt luôn.”
Phương Tịnh Hàn trợn tròn mắt kinh hãi, rõ là đã cuống lên, song người đàn bà vẫn không khuất phục, vô thức nhìn sang người cảnh sát bên cạnh, người cảnh sát cũng đau đầu, lực bất tòng tâm: “Người ta là bên bị hại, nếu như không chấp nhận bỏ qua, vậy thì phải bị lưu hồ sơ.”
Đến lúc này người đàn bà mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt đột ngột thay đổi, thái độ quay ngoắt 180 độ: “Chỉ là chuyện cỏn con, không cần phải mời luật sư, chúng ta giải quyết riêng là được rồi.”
Hoắc Tư Niên nhướng mày, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn người đàn bà trung niên trước mặt, giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.
Anh không thèm quan tâm, thông báo cho luật sư ngay trước mặt người đàn bà, sau đó nắm tay Mạnh Ninh nói: “Chúng ta đi thôi.”
Thấy vậy, người đàn bà cố gắng vùng vẫy để can ngăn nhưng bị Hoắc Tư Niên tránh né một cách thẳng thừng.
Người đàn ông di chuyển ánh mắt lạnh lùng và u ám sang, chỉ ném cho bà ta một chữ: “Cút.”
…
Hai người ra khỏi đồn cảnh sát, vốn Hoắc Tư Niên định đưa Mạnh Ninh đến bệnh viện, nhưng nghe cô bé một mực nói không sao nên mới thôi, chỉ có thể dẫn cô đến hiệu thuốc gần nhất.
Mạnh Ninh cứ thế ngoan ngoãn đi theo Hoắc Tư Niên đến tận khi cảm nhận được độ ấm không dễ phớt lờ trên tay. Cô vô tình cụp mắt xuống, mới nhận ra hai người đang nắm chặt tay nhau, vẫn chưa chịu buông ra.
Những đốt tay rõ ràng của Hoắc Tư Niên đang nắm lấy tay cô, mu bàn tay anh trắng sáng và trơn nhẵn, mạch máu xanh nhạt kéo dài một mạch, nổi rõ những đường gân.
Mạnh Ninh hơi nghiêng đầu, đôi mắt yên tĩnh và ôn hòa nhìn chằm chằm bóng lưng phẳng phiu bị ánh đèn lờ mờ bao phủ của người đàn ông, bờ vai ngay ngắn thẳng tắp, khi đứng chắn trước mặt cô sẽ liền mang đến cho cô một cảm giác an toàn chưa từng có.
Từ lúc Hoắc Tư Niên xuất hiện ở đồn cảnh sát đến giờ, Mạnh Ninh cảm thấy tất cả những chuyện này đều rất hư ảo, y như đang nằm mơ.
Cô tưởng rằng người đến sẽ là trợ lý, quản gia hay thậm chí là tài xế bên cạnh ông nội Hoắc, chứ chưa bao giờ dám nghĩ rằng đó là anh.
Mạnh Ninh đứng ngây người thất thần, giống như một con rối mặc cho Hoắc Tư Niên dẫn đi. Cuối cùng người đàn ông trước mặt chậm rãi dừng lại, liếc nhìn về phía cô, ánh mắt rũ xuống, trầm giọng hỏi: “Ngoài khuôn mặt ra, còn chỗ nào khác bị thương nữa không?”
Hoắc Tư Niên cúi người, nhìn chòng chọc vào vết xước ở đuôi mắt của cô bé, ánh mắt thẳng tắp, tựa như biển cả sâu thẳm khó lường.
Mạnh Ninh lắc đầu, mím chặt môi, nhẹ nhàng nói: “Anh Tư Niên, em vẫn ổn, anh không cần phải lo lắng.”
Cô bé thật thà đứng yên, đôi mắt trong veo và ngoan ngoãn, hàng mi dài và mảnh giật nhẹ hai lần, mái tóc đuôi gà trở nên lỏng lẻo sau trận hỗn chiến vừa rồi, giống như một vị tướng quân bại trận với vài sợi tóc lòa xòa từ tuột ra khỏi sau tai, rơi trên gò má hơi ửng hồng của cô.
Khóe môi Hoắc Tư Niên khẽ giật, đôi mắt màu đen của anh dán chặt vào cô, anh nhớ đến đoạn phim trong camera, cảnh cô bé không chịu khuất phục, ra sức phản kháng cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh.
Lần đầu tiên Hoắc Tư Niên phát hiện tâm tình của mình bị dao động chính là khi thấy một con mèo con ngoan ngoãn đáng yêu giương bộ móng vuốt, cũng có thể là một con dã thú nhỏ hung hãn gan dạ.
Khi anh nghĩ về điều đó, đôi lông mày hơi cau lại giãn ra, trên gương mặt lãnh đạm hiện lên vẻ dịu dàng, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện như thế thường xuyên xảy ra sao?”
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, im lặng hai giây, nhận ra đối phương đang hỏi chuyện bị bạn học bắt nạt, cô không thoải mái khịt mũi một cái, tâm trạng có chút phiền muộn và ủ rũ, lẩm bẩm: “Hôm nay là lần đầu tiên.”
Dường như Hoắc Tư Niên còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt của cô bé, anh quyết định đi mua thuốc rồi tính tiếp.
Mạnh Ninh ngoan ngoãn đi theo sau anh, theo lời khuyên của nhân viên hiệu thuốc, anh mua băng keo cá nhân và thuốc kháng viêm. Sau khi tính tiền, ánh mắt của nhân viên không biết vô tình hay cố mà cứ nhìn vào người Hoắc Tư Niên, giống như muốn nhìn rõ gương mặt thật bên dưới vành mũ của anh. Nhưng người đàn ông trước mặt lại chỉ tập trung vào phần hướng dẫn sử dụng thuốc kháng viêm, suốt quá trình không hề ngẩng đầu.
Hoắc Tư Niên lái xe tới, sau khi hai người lên xe, anh cầm băng keo cá nhân giúp Mạnh Ninh xử lý vết xước ở đuôi mắt, lại vô tình chạm vào bắp chân của cô, cô bé cau mày khẽ hừ một tiếng.
Đôi mắt của Hoắc Tư Niên khựng lại một chút, giữa hàng lông mày hiện lên một nếp nhăn sâu, trầm giọng hỏi: “Ở bắp chân cũng có sao?”
Mạnh Ninh cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ gật đầu.
Hoắc Tư Niên cởi chiếc mũ lưỡi trai ném qua một bên, trong tay cầm một cây tăm bông và lọ thuốc, môi mỏng động đậy: “Duỗi chân qua đây.”
“…”
Cánh tay đang buông thõng bên cạnh của Mạnh Ninh vô thức nắm chặt lại, cứ lẳng lặng nhìn anh như thế. Hai giây sau, cô xắn ống quần đồng phục bên chân trái lên rồi duỗi thẳng chân sang bên kia.
Hoắc Tư Niên rũ mắt xuống, trước mặt anh là đôi chân trắng nõn và nhẵn nhụi của cô gái, nhưng vết xước trên bắp chân đã nhuộm đỏ, còn dính một chút bụi, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày anh sâu hơn, như thể đang hờn dỗi với chính mình.
Anh đưa tay từ từ đỡ bắp chân của Mạnh Ninh đặt lên chân mình, nhúng tăm bông vào thuốc rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cô, vừa kiên nhẫn vừa tỉ mỉ, chỉ sợ làm cô đau.
Khi thuốc nước chạm vào vết thương sẽ mang đến cảm giác đau đớn khó tránh khỏi, giống như có vô số con kiến đang cắn xé, cả cơ thể đang dựa vào ghế của Mạnh Ninh bỗng cứng đờ, trong lúc nhìn Hoắc Tư Niên bôi thuốc, ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên thận trọng.
Lòng bàn tay to dày và ấm áp của người đàn ông dễ dàng bao lấy bắp chân của cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô không thoải mái mà cử động một cái, khẽ run lên.
Trong ánh sáng lờ mờ, Mạnh Ninh nghe thấy nhịp tim và hơi thở của cô dần dần trở nên phập phồng dữ dội, lúc nhắm mắt lại, hốc mắt cô cũng nóng rực.
Vừa rồi ở đồn cảnh sát, khi một mình đối mặt với người đàn bà trung niên, cô cũng không đến nỗi căng thẳng bối rối, giống hệt đang giấu một con thỏ đấm đá lung tung trong lồng ngực như bây giờ.
Mạnh Ninh nhìn Hoắc Tư Niên vài giây, trước khi đối phương phát giác ra, cô đã nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác, sợ rằng chỉ với một ánh mắt cũng sẽ để lộ ra vẻ bối rối của mình.
Giây tiếp theo, giọng nói ấm áp ngọt ngào xen lẫn chút dịu dàng của người đàn ông bỗng vang lên trong khoang xe yên ắng:
“Tới gần hơn chút nữa.”
Mạnh Ninh “Hả” một tiếng, thế này rồi mà còn phải gần hơn nữa sao?
Cô chớp mắt, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh của Hoắc Tư Niên thì ngoan ngoãn tiến lại gần thêm một chút.
Trước đây Hoắc Tư Niên đã từng nhiều lần tự xử lý vết thương, tất cả chỉ vì năm học lớp 8 anh rất nóng nảy, đánh nhau như cơm bữa.
Nhưng trước mặt anh giờ lại là một cô bé yểu điệu, mặc dù Hoắc Tư Niên đã khống chế lực tay, động tác rất chuyên tâm, nhưng cũng không tránh khỏi được sự đau đớn do thuốc nước gây ra.
Nhìn thấy Mạnh Ninh cau mày nhịn để không phát ra tiếng, Hoắc Tư Niên khựng lại, ánh mắt sâu thẳm vừa kiềm chế vừa dịu dàng: “Đau lắm à?”
Mạnh Ninh nhìn anh rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Có lẽ là do nhận thấy sự thất thần và ủ rũ trên gương mặt của cô gái, Hoắc Tư Niên nhàn nhạt nói: “Đừng lo lắng quá, anh đảm bảo, ngày mai trời vừa sáng, em sẽ nhìn thấy cặp và sách mới.”
Về phần ghi chú trong sách của cô, nếu Mạnh Ninh cần, mời gia sư đến phụ đạo cho cô cũng không thành vấn đề.
Mạnh Ninh thoáng run lên, trái tim như được xoa dịu, khoảnh khắc ấy cô thấy rất cảm động.
Mọi suy tư của cô, dù cho không nói ra anh cũng đoán được.
Mạnh Ninh lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở, chân thành nói với giọng điệu vừa cảm kích vừa áy náy: “Anh Tư Niên, em xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Hoắc Tư Niên cong môi cười, lông mày tuấn tú cùng ánh mắt dịu dàng, đưa tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ bù xù của cô gái, đáy mắt đen như mực nhưng lại kiên nhẫn và dịu dàng.
“Đừng nói như vậy.”
Sau khi xử lý vết thương xong thì người đàn ông chậm rãi đứng dậy, đôi mắt màu đen lặng lẽ nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ một: “Xưa nay anh chưa từng cảm thấy em phiền phức.”
Một làn gió buổi tối mát nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi bay mái tóc mềm mại và bồng bềnh trước trán của cô gái, lướt qua hàng lông mày tuấn tú nhô ra của người đàn ông.
Lúc này Mạnh Ninh vô cùng tỉnh táo, nghe xong những lời này, những nỗi uất khổ sở ức dồn nén trong lòng trào dâng, cô mở to hai mắt không dám chớp, vì sợ mùi vị chua chát trong hốc mắt sẽ trào ra ngoài.
Đến khi không nhịn được nữa, Mạnh Ninh mới khịt mũi một cái, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, thì thầm: “Nhưng em thật vô dụng, luôn cần anh giúp đỡ.”
Còn có đoạn video hôm nay cô đánh nhau với bạn học, liệu Hoắc Tư Niên có nghĩ rằng, ngang ngược và thô lỗ mới là bộ mặt thật của cô không?
Hoắc Tư Niên mỉm cười, anh không ngờ gánh nặng tâm lý của cô bé lại quá lớn, nhưng trong mắt anh, những thứ này không quan trọng bằng cô.
Anh chậm rãi cong môi, hơi nghiêng đầu, giọng điệu dịu dàng trầm thấp như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Bởi vì em vẫn còn là một đứa trẻ.”
Nghe vậy, Mạnh Ninh im lặng nhìn anh, hơi thở của cô trở nên nhẹ nhàng hơn.
Người đàn ông trước mặt có hàng lông mày thanh tao và đôi mắt đen láy, mặt mũi cân đối khôi ngô, lúc không cười, nét mặt sẽ luôn trông bình tĩnh, lãnh đạm. Nhưng khi nhìn thẳng vào bạn và cười, ánh mắt lại lóe lên giống như một đầm nước tĩnh lặng khó lường, khiến người ta không muốn rời mắt, ngay lập tức bị mê mẫn.
Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu xuống, đầu ngón tay thon dài rõ nét gập lại, xoa nhẹ chóp mũi thanh tú của cô gái, giọng nói trầm thấp kiên định mang theo ý cười: “Nhưng cũng đừng lo lắng, trẻ con sẽ ngày một lớn lên.”
Anh nói: “Anh sẽ đợi đến ngày em trưởng thành.”