Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 17:
Di động rơi xuống đất kêu loảng xoảng một tiếng, Mạnh Ninh bị người ta túm cổ áo, đẩy vào một ngã rẽ bỏ hoang không người.
Phương Tịnh Hàn cao hơn Mạnh Ninh một chút, lúc này cô ta cụp đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, mày chạy cũng giỏi ha.”
Mạnh Ninh bị hai nữ sinh đẩy bả vai dồn vào góc tường, cặp sách cũng bị một người kéo xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm.
“Không phải chạy giỏi lắm sao, giờ mày chạy tiếp đi.” Phương Tịnh Hàn chầm chậm tới gần, lập tức hung hăng bóp mạnh cằm Mạnh Ninh, buộc cô ngẩng đầu.
Mạnh Ninh vùng vẫy mấy cái song bị hai người giữ chặt lại. Hàng mi dài của cô hé mở, nhìn về phía Phương Tịnh Hàn bằng khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi sinh ra cô đã có đôi mắt đẹp tự nhiên, con ngươi đen, trong veo lại thanh khiết, không cần phấn trang điểm thì mặt mày và ngũ quan đã rất tinh xảo, làm cho Phương Tịnh Hàn càng tức hơn.
Phương Tịnh Hàn liếc nhìn Mạnh Ninh, miễn cưỡng nhìn ra hướng khác, ý muốn nhờ người đem cặp cô qua. Một nữ sinh hiểu ý, lập tức đá cặp sách đang bị giẫm dưới chân qua cho Phương Tĩnh Hàn.
Mọi người châm chọc cười nhạo, giống như đang chơi bóng đá, chiếc cặp học sinh màu xanh nhạt lăn lộn trên mặt đất, dính đầy bụi đất dơ bẩn làm mất đi màu sắc ban đầu, xám xịt lại.
Mạnh Ninh giãy giụa ngăn cản, lại bị người khác đẩy một cái. Sau đó, cô nhìn thấy Phương Tịnh Hàn ngồi khuỵu một gối xuống, mở dây kéo cặp sách ra, bên trong là những quyển sách giáo khoa xếp gọn gàng.
Phương Tịnh Hàn lấy ra một quyển lật vài cái, trang sách bị gió thổi lay lay, lộ ra những chữ viết tinh tế trên đó. Đuôi mắt cô ta nhướng lên, đoạn lấy một cái bật lửa ra từ túi áo.
Mạnh Ninh như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, thoáng cái đã mở to mắt, cứng đờ nhìn chằm chằm vào tay Phương Tịnh Hàn.
Phương Tịnh Hàn cụp mắt, ánh chiều tà chiếu rọi trên khuôn mặt, cô ta nở nụ cười ngả ngớn lại tàn nhẫn: “Cũng không biết sách của học sinh giỏi có phải sẽ khác sách của tụi mình không ha.”
Nói xong, ngón tay cái Phương Tịnh Hàn chậm rãi gảy cái bật lửa, làm phát ra mấy tiếng “lạch cạch”, “lạch cạch”.
Mạnh Ninh ý thức được cô ta muốn làm cái gì, sự bình tĩnh ôn hòa mơ hồ sụp đổ, hô hấp hỗn độn dồn dập, viền mắt đỏ bừng trừng cô ta: “Cô dừng tay!”
“Mày đang ra lệnh cho tao ấy à?” Ánh mắt vừa lạnh lùng vừa kinh ngạc của Phương Tịnh Hàn ngước lên nhìn cô, dưới sự chú ý của mọi người, cô ta cười hì hì mà bật lửa lên. Ánh lửa lan tới gần sách giáo khoa chỉ trong chớp mắt, rồi cũng chính ngọn lửa ấy chợt bùng lên một ánh sáng bức người.
Hơi thở của Mạnh Ninh như dừng lại, âm thầm siết chặt hai bàn tay cứng ngắc và lạnh như băng.
Phương Tịnh Hàn ném cuốn sách giáo khoa đang cháy vào cặp sách bẩn thỉu của Mạnh Ninh như ném rác, ngọn lửa tiếp tục lên cao, tỏa ra một làn khói màu xanh đen.
Ngay lúc cô ta đứng dậy, Mạnh Ninh dùng sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích, giống con thú nhỏ đang phẫn nộ, đôi mắt đỏ hoe, vồ tới chỗ Phương Tịnh Hàn.
Phương Tịnh Hàn không hề phòng bị, mắt còn nhìn chằm chằm vào chiếc cặp đang bốc cháy trên mặt đất. Giây tiếp theo, mắt cô ta đã tối sầm lại vì bị người đằng sau lao tới đẩy ngã nhào, gáy cô ta “bịch” một tiếng đập mạnh xuống đất.
Phương Tịnh Hàn đau đến kêu rên, mắt nhắm chặt, Mạnh Ninh nhân cơ hội túm tóc và cổ áo cô ta, đè cô ta xuống mặt đất, nhất định không buông tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Tịnh Hàn vừa lấy lại ý thức thì giương nanh múa vuốt phản kháng, lại bị Mạnh Ninh dùng tay kia ra sức nhấn đầu trên mặt đất, tay chân chỉ có thể múa may lung tung.
Tuy rằng Mạnh Ninh trông nhỏ nhắn và mảnh mai nhưng sức tay lại rất mạnh, Phương Tịnh Hàn bị cô đè ở dưới thân, không hề có cơ hội phản kháng.
Hốc mắt Mạnh Ninh đỏ bừng, lại quật cường không chịu cúi đầu, đôi mắt đen láy trừng lên với người dưới thân mình. Cô mở miệng gằn từng chữ một, bàn tay nắm lấy tóc đối phương cũng ngày một siết chặt: “Cô, mau, xin lỗi.”
Phương Tịnh Hàn còn mạnh miệng: “Mơ đi!”
Nói xong, cô ta nhìn mấy người phía sau, chửi ầm lên: “Mẹ nó bọn mày không thấy đường à? Còn không mau lại đây phụ tao!”
Mấy người kia như đột nhiên tỉnh lại, sau khi ý thức được thì xông về phía Mạnh Ninh. Người xé quần áo, người kéo tóc, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng.
Không lâu sau, tiếng còi cảnh sát truyền đến bên tai. Mạnh Ninh đang tuyệt vọng trông được một tia hy vọng, thấy vài người mặc chế phục cảnh sát nhân dân chạy tới. Họ phải cố sức lắm mới tách được mấy người đang đánh nhau ra.
–
Nửa giờ sau, ở phòng thẩm vấn đồn cảnh sát.
“Tên.”
“Mạnh Ninh.”
“Tuổi.”
“18.”
“Cháu đã gọi cảnh sát phải không? Tại sao lại đánh nhau với bạn?”
Cô gái trước mặt hơi cụp mắt xuống, đuôi mắt còn một vết xước rõ rệt, lúc này một chút cảm xúc cũng không có: “Mấy cô gái đó chặn cháu lại, đốt cặp sách và sách giáo khoa của cháu.”
Nghe vậy, cảnh sát nhân dân tò mò, đánh giá cô gái thoạt nhìn xinh đẹp lại nho nhã trước mặt, sau đó ngó sang đám con gái trông còn thảm hại hơn, hỏi: “Cho nên cháu đánh nhau với mấy bạn nữ đó?”
Mạnh Ninh mím môi, vẻ mặt ỉu xìu, cúi đầu không nói chuyện. Lúc đó rất hỗn loạn, cô nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ có người khác đánh cô một chút, cô sẽ lập tức dùng sức đánh trả lại.
Chú cảnh sát già có chút bất lực, đám con gái đứng xếp hàng dài trước mắt ông, mặt ai nấy cũng đều tái mét. Trong số nữ sinh của nhóm này còn có hai đứa là khách quen của bọn họ, trước đó không lâu bởi vì say rượu làm loạn nên bị báo cáo, nhưng do còn vị thành niên, cảnh sát cũng chỉ đành phê bình giáo dục rồi thả người.
Sau một hồi làm công tác tư tưởng, cảnh sát nói: “Tôi đã gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ các cháu rồi.”
“Chờ họ đến nhận người, ký tên rồi là có thể đi.”
Nghe vậy, trái tim Mạnh Ninh cũng đập mạnh một cái, cuối cùng giữa đôi lông mày bình tĩnh của cô cũng lóe lên nỗi hoang mang nho nhỏ, lông mi cô bất an khẽ run lên. Nếu như vậy, ông nội Hoắc chắc chắn sẽ biết chuyện cô đánh nhau với người ta rồi.
Trái tim Mạnh Ninh từ từ rơi xuống đáy vực, bị sự mù mịt không tan bao phủ, vừa rồi khi bị người ta vây quanh chặn đường cô cũng chưa tuyệt vọng như vậy.
Ngày đó ông nội qua đời, Mạnh Ninh đã đồng ý với ông, sau khi đến nhà họ Hoắc, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không gây phiền toái cho người khác. Từ đó tới giờ cô vẫn rất cẩn thận, mặc dù bị Hoắc Sâm gây khó dễ cũng không có một câu oán hận, không ngờ hôm nay lại làm loạn tới mức phải đến đồn cảnh sát.
Mạnh Ninh khẽ cúi đầu, cắn chặt môi, trong lòng có đủ các loại cảm xúc. Cô nghĩ đến cặp và sách vở đều bị cháy hỏng, rồi nghĩ phải làm sao mới có thể đối mặt với người nhà họ Hoắc, cô nên nhận sai hay là nên biện minh đây?
Đang lúc Mạnh Ninh ão não, từ cửa đồn cảnh sát truyền đến tiếng náo loạn. Đôi giày cao gót chạm đất phát ra âm thanh dồn dập, một người phụ nữ trung niên có giọng nói phẫn nộ và sắc bén vang lên theo:
“Tôi hỏi anh, người đâu rồi! Ai đánh con gái tôi thì cút ra đây!”
“Cô Tiền, cô đừng kích động như vậy, chuyện này chúng tôi đã phê bình giáo dục rồi…”
“Con gái tôi bị thương thành như vậy, tưởng phê bình giáo dục thì xong chuyện à?! Nằm mơ đi!”
Giọng nói cùng ngôn từ dữ dội của người đàn bà kia vang vọng khắp phòng tiếp khách khiến mấy người ở đây phải đồng loạt nhìn sang. Chỉ thấy một người đàn bà ăn mặc hoa lệ, trang điểm tinh xảo đang hùng hổ đi tới, còn phía sau lưng bà ta là một cô gái cao gầy, trên mình có vết thương. Hai người giống nhau đến mấy phần, trông thì hẳn là mẹ con.
Bất chấp sự ngăn cản của cảnh sát, người đàn bà kia nổi giận đùng đùng, không kiềm chế được mà lao tới. Phương Tịnh Hàn đi theo phía sau. Sau khi nhìn thấy Mạnh Ninh, cô ta nhếch khóe miệng mỉa mai và nói gì đó vào tai người đàn bà trung niên kia, bà ta nhanh chóng tập trung vào Mạnh Ninh, đôi mắt trở nên sắc bén, hùng hổ đi thẳng về phía Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh đang ngồi ở khu vực chờ, còn đang băn khoăn không biết giải thích trò hề này thế nào với người lớn nhà họ Hoắc thì một đôi giày cao gót màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cô còn chưa kịp ngước mắt lên nhìn thì giọng nữ trung niên sắc bén và châm biếm đã vang vọng từ đỉnh đầu:
“Mày là Mạnh Ninh, người đã làm con gái tao bị thương đúng không? Trông cũng không đến nỗi, sao tâm địa lại độc ác thế?!”
Mạnh Ninh bị bất ngờ đến độ sững ra hai giây. Cô ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trung niên đang tức giận đùng đùng trước mặt và Phương Tịnh Hàn bên cạnh, giờ mới chậm rãi nhìn rõ tình cảnh trước mặt.
Hai bên một ngồi một đứng, người đàn bà kia đang trừng mắt nhìn cô, như thể bà ta sẽ lao lên để động thủ ngay trong giây tiếp theo.
Mạnh Ninh bình tĩnh đứng dậy, liếc nhìn qua xương mày được băng bó cẩn thận và sống mũi bị thương của Phương Tịnh Hàn, sau đó đón nhận ánh mắt lạnh như băng của một người đàn bà kia, bình tĩnh nói ra sự thật: “Dì ơi, chính con gái dì đã gây sự trước…”
Mạnh Ninh chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn bà kia tức giận cắt ngang: “Đừng gọi tao là dì, đừng có hòng thấy sang bắt quàng làm họ! Đánh người ta thành thế này rồi mà còn muốn nói dối hả!”
Người đàn bà này vênh váo hung hãn, là kiểu người không dễ chọc. Bà ta chỉ thẳng vào mũi Mạnh Ninh chửi ầm lên: “Tao nói cho mày biết, con gái tao với mày không giống nhau đâu! Sau này con bé sẽ thi vào vào học viện điện ảnh, mày có biết khuôn mặt này đối với con bé có ý nghĩa gì không!”
Người đàn bà hung hăng dọa người, cũng không cho rằng Phương Tịnh Hàn có chút lỗi lầm nào. Bà ta nói chuyện mà nước bọt văng ra túng tóe, nói ba câu không câu nào tách khỏi chuyện tương lai của con gái. Bà ta ăn nói trịnh trọng như thể Phương Tịnh Hàn đã là một tên tuổi lớn trong ngành giải trí.
Mạnh Ninh mím chặt môi, nghe mấy lời chính nghĩa nghiêm trang của người đàn bà nọ, tức tới mức hai má hơi đỏ bừng, hoàn toàn không thể nói lại được câu nào.
Người đàn bà trung niên chua ngoa đanh đá tiếp tục hét lên: “Bây giờ mày làm xước mặt con bé, có sẹo rồi đấy, mày tính lấy cái gì bồi thường hả?”
Mạnh Ninh không muốn gây rắc rối cho nhà họ Hoắc vì chuyện riêng của cô. Vì vậy cô chỉ có thể nhẫn nại, im lặng một lúc mới nói: “Ngài muốn giải quyết thế nào?”
Người đàn bà hừ lạnh một tiếng nói: “Giải quyết? Tiền thuốc thang, chi phí chữa trị khuôn mặt, tổn thất tinh thần, dưỡng thương làm trễ tiến độ học tập của con gái tao, 165 triệu là còn ít!”
Bà ta vừa mở miệng đã đòi 165 triệu, làm cảnh sát và những người qua đường có mặt vừa nghe thấy đều cau mày. Thế này không phải lừa con gái nhà người ta sao? Một vết thương nhỏ trên mặt, bà ta thực sự dám đòi 165 triệu bồi thường. Có cảnh sát không thể chịu đựng được, nhỏ giọng thuyết phục: “Cô Tiền, đây là chuyện của mấy đứa nhỏ, hai bên đều có lỗi, cô yêu cầu bồi thường rất không hợp lý.”
Người đàn bà vừa nghe thấy thì lại lớn tiếng hơn: “Tại sao lại không hợp lý? Cô ta đâu chỉ làm ảnh hưởng đến khuôn mặt của con gái tôi, nó còn liên quan đến tương lai của con bé!”
Người đàn bà nhìn Mạnh Ninh, tất cả sự chanh chua đều hiển hiện hết trên mặt: “Tao nói cho mày biết, không những cần bồi thường 165 triệu mà mày còn phải viết bản kiểm điểm, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường mày, trịnh trọng xin lỗi con gái tao!”
Đòi hỏi của bà ta càng ngày càng quá đáng, mỗi lời nói đều như tát vào mặt Mạnh Ninh. Bàn tay đang buông thõng bên người của cô nắm chặt lấy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hung hăng càn quấy của người đàn bà kia, nói từng chữ: “Nằm mơ đi.”
Cô gái đang im lặng đột nhiên lên tiếng làm người đàn bà sững sờ. Bà ta tưởng mình nghe không rõ, cau mày chỉ vào mũi Mạnh Ninh: “Mày lặp lại xem!”
Mặt mũi cô gái trước mặt bình tĩnh trong sáng, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng bắt gặp ánh mắt của bà ta không hề sợ hãi hay né tránh: “Tôi nói, bà không chỉ điếc, mà còn rất giỏi nằm mơ.”
Lúc này Mạnh Ninh không gọi bà ta là “Ngài” nữa, kẻ mới lớn tuổi chút lại chua ngoa đanh đá này không xứng để được gọi bằng từ ngữ tôn trọng.
Người đàn bà tức giận: “Mày dám chống đối tao? Quả thực là thứ mất dạy!”
Mạnh Ninh không quan tâm: “Con của bà sinh thì có dạy đấy nhỉ, Phương Tịnh Hàn đã đốt cặp sách và sách giáo khoa của tôi kia kìa. Như vậy chính là được cha mẹ giáo dưỡng hay sao?”
Người đàn bà cho rằng cô gái trước mặt bà ta là cô bé khúm núm, chỉ biết phục tùng người khác. Bà ta không ngờ cô lại nhanh mồm nhanh miệng, mỗi câu nói ra đều khiến bà ta thấy quái gở.
Đây là châm chọc bà ta không biết dạy con ư?
Người đàn bà tức giận, cứ thế giơ tay lên: “Đồ mất dạy, hôm nay tao sẽ thay người lớn trong nhà mày cho mày một bài…”
Bà ta còn chưa kịp nói xong, một bóng người cao gầy đã đột nhiên xuất hiện. Một bàn tay lành lạnh, trắng trẻo với những đốt ngón tay rõ ràng từ đằng sau vươn tới nắm chặt lấy cổ tay đang giơ lên của người đàn bà, mạnh mẽ siết chặt như thể nó có thể bóp nát xương của bà ta ngay khoảnh khắc này.
“Bà động vào cô ấy thử xem?”