Thâm Cung

Chương 662


Đọc truyện Thâm Cung – Chương 662


Nhớ lại hôm Tô Nhược làm lễ nhập cung, ta lại phải mím môi nén cười.

Ngày hôm ấy, Tô Nhược mặc cung y Uyển nghi, trang điểm tươm tất rồi đến phòng khách lớn quỳ lạy ta và Phong Thể Minh.

“Thần thiếp Uyển nghi Tô thị bái kiến Hòa Hiền phi nương nương.

Nương nương vạn phúc kim an.

Thần thiếp bái kiến Phong Tiệp dư, Tiệp dư tỷ tỷ cát tường.”
Dường như từ sau khi nhập cung, dung mạo của Tô Nhược càng tươi thắm hơn trước, dáng vẻ cũng yểu điệu, đáng yêu hơn nhiều.

Buổi lễ bái kiến này thường là lúc cung chủ ra oai, nhưng ta chẳng có ý định khó dễ Tô Nhược nên không nói đông nói tây làm gì, chỉ làm đại khái như lúc Phong Thể Minh đến:
“Muội muội bình thân.

Sau này muội cùng với Bạch Tiểu nghi ở Đông viện, hi vọng hai vị muội muội có thể hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau.

Chừng khi Thượng Cung cục đưa cung nhân đến, muội chọn thêm sáu người vừa mắt mà dùng.”
Cẩm Tước cung hiện giờ không còn viện trống.

Trong hai chỗ Phong Thể Minh và Bạch Diệu Hoa, ta đành phải để Bạch Diệu Hoa ở cùng Tô Nhược để Cẩm Tước cung tránh khỏi cảnh chiến tranh khói lửa.

Thực ra Bạch Diệu Hoa vẫn còn hơn hai tháng mới hết hạn cấm túc một năm.

Nhưng có lẽ Hoàng Hậu không muốn Tô Nhược đắc ý quá mức nên nhân lúc ta vừa thoát nạn trở về, nàng mượn cớ cầu phúc cho hậu cung mà bãi miễn lệnh cấm túc cho Diệu Hoa.

Không chỉ vậy, Hoàng Hậu còn khen ngợi Diệu Hoa nghiêm túc sám hối, biết sai sửa sai, là tấm gương cho các phi tử khác noi theo, liền thăng vị cho nàng lên tòng lục phẩm Tiểu nghi.

Như vậy vừa khéo chỉ dưới Tô Nhược một bậc, tính ra cũng không quá thua thiệt.

Hành động này của nàng là muốn lôi kéo Bạch Diệu Hoa hay còn tâm cơ nào khác thì ta không dám chắc, nhưng đây rốt cuộc vẫn là chuyện tốt cho Bạch Diệu Hoa nên ta hết sức tán đồng.

Theo lý mà nói, hai phi tử ở chung một chỗ thì người có chức vị cao hơn dĩ nhiên được coi là chủ.

Nhưng thực lòng ta vẫn chưa an tâm về Tô Nhược, dù nàng ta cư xử cũng chẳng đến nỗi nào.

Vì vậy ta chỉ khéo léo nhắc nhở nàng ta chung sống hòa thuận với Bạch Tiểu nghi chứ không đả động chuyện phân rõ chủ vị, hi vọng Tô Nhược biết ý mà đừng ức hiếp Bạch Diệu Hoa.

Tô Nhược vái ta một cái rồi mới chầm chậm đứng dậy, chắp tay thưa:

“Đa tạ nương nương dạy bảo.

Thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng.”
Động tác đúng quy củ mà rất mềm mại, nhìn qua chắc không ai nghĩ nàng ta vừa được Ngọc Thủy hướng dẫn mấy ngày.

Nhớ lại lúc ta đến đây, chỉ biết bắt chước người khác hành lễ, điệu bộ cứng ngắc trông rất buồn cười.

Về sau nhờ Tạ Thu Dung uốn nắn hàng ngày ta mới thành thục được.

Ta hài lòng gật đầu, định cho Tô Nhược lui thì sực nhớ tới Phong Thể Minh.

Nàng ngồi bên phải ta, đang chống cằm săm soi Tô Nhược từ đầu đến chân bằng ánh mắt tò mò.

Ta nhấc chung trà lên hớp một ngụm, cười hỏi:
“Tiệp dư còn điều gì muốn căn dặn Tô Uyển nghi chăng?”
Phong Thể Minh gãi cằm, ngẫm nghĩ trong chốc lát mới cất tiếng hỏi:
“Cô thật sự là tiên nữ giáng trần à?”
Một lời cất lên khiến cho cả gian phòng đột nhiên chìm vào im lặng.

Ngụm trà ta vừa uống suýt chút là phun cả ra ngoài.

Ta thấy Tô Nhược ngẩn ra, đang định nói đỡ một lời thì nàng ta đã ngước nhìn Phong Thể Minh, mỉm cười bẽn lẽn:
“Bẩm Phong Tiệp dư, thần thiếp có cơ may diện kiến long nhan, được Hoàng Thượng cùng Hiền phi nương nương thương yêu là phúc phận…”
Tô Nhược định biện hộ thế nào, chúng ta đều không có cơ hội được nghe trọn vẹn.

Bởi lẽ khi ánh mắt nàng ta chạm đến Phong Thể Minh, tất thảy vẻ ngây thơ, e thẹn trong đó đều hóa thành kinh hãi.

Lời nói cũng vì thế mà không thốt ra nổi nữa.

Lúc này, Phong Thể Minh vẫn ngồi nghiêng người sang phía ta.

Tóc mây đen nhánh bới hơi trễ, cài nghiêng một đóa hoa lan còn đọng hơi sương, vừa nhìn đã biết là tiện tay bứt trộm trong hoa viên của ta lúc sang đây.

Phong Thể Minh lúc nào cũng thế.

Phục trang, son phấn chưa bao giờ là mối bận tâm của nàng.

Nhưng cũng chính sự mộc mạc ấy càng làm nổi bật thêm vẻ tươi đẹp xán lạn.


Gian phòng khách bố trí theo quy củ nhàm chán của ta như vì sự hiện diện của Phong Thể Minh mà trở nên rực rỡ, khỏe khoắn hẳn lên.

Nàng nhìn chằm chằm vào Tô Nhược, một tay nàng chống cằm, một tay vân vê nghịch gấu áo, hiển nhiên chẳng hề nhận ra dung mạo diễm lệ đến chói mắt của mình đã dọa kẻ đối diện sợ hãi tới mức nào.

Tô Nhược có chút nhan sắc, cũng ý thức được nhan sắc của mình.

Nếu không, nàng ta đã chẳng có dũng khí bày tỏ trước long nhan như thế.

Tô Nhược không phải con dòng chính thất, có lẽ từ nhỏ đã ít được giao thiệp với người ngoài.

Sự hiểu biết hạn chế khiến nàng ta thêm phần tự phụ đối với bản thân.

Phi tần đầu tiên mà nàng gặp lại là một kẻ nhạt nhòa như ta, khó tránh nàng càng tin tưởng vào sắc đẹp của mình.

Một phi tử có tuổi tác và tướng mạo thường thường bậc trung như ta mà còn được sủng ái nhường này, vậy thì hậu cung cũng đâu có gì ghê gớm? Hẳn nàng ta nghĩ bản thân mình trẻ đẹp như vậy, con đường độc sủng ắt chẳng khó khăn gì.

Đến khi nhìn thấy một tuyệt đại mỹ nhân như Phong Thể Minh, sự kiêu ngạo thầm kín như bị tạt một gáo nước lạnh, niềm hi vọng hão huyền kia hẳn đã vỡ vụn rồi.

Phong Thể Minh không hiểu được nỗi bàng hoàng trong lòng Tô Nhược.

Nàng chẳng phải người quá kiên nhẫn, chờ đợi hồi lâu vẫn chỉ thấy Tô Nhược kinh hãi nhìn mình không chớp mắt, liền hỏi tiếp chẳng chút kiêng dè:
“Tô Uyển nghi định nói gì, sao không nói tiếp đi?”
Tô Nhược bị hỏi dồn, càng thêm hoảng hốt, nhất thời chẳng biết nói gì:
“Thần thiếp…”
Ta lặng lẽ uống nốt chỗ trà còn lại, không muốn Tô Nhược hổ thẹn đến chết ở đây nên đành phải xen vào:
“Uyển nghi muội muội mới đến, còn nhiều thứ phải sắp xếp.

Tỷ muội chúng ta khi khác lại trò chuyện cũng chưa muộn.”
Tô Nhược như bắt được vàng, vội vã cáo từ ngay tức khắc.

Phong Thể Minh chớp mắt nhìn Tô Nhược bỏ chạy, nghĩ ngợi đôi chút rồi quay sang bảo với ta:
“Nàng ta nhìn thế nào cũng không giống thần tiên.”
Câu chuyện đến đây là kết thúc.

Ta cũng chỉ biết đến vậy.


Thăng lên Hiền phi đồng nghĩa với rất nhiều thay đổi.

Từ y phục, trang sức đến vật dụng hằng ngày cũng phải đổi theo quy chế mới để khỏi bị kẻ khác bắt lỗi.

Số lượng cung nhân cũng bắt buộc phải tăng lên, ta không thể giữ khư khư những người cũ không nhận thêm ai.

Riêng việc lựa chọn người do Thượng cung cục đưa đến đã tốn không ít thì giờ, khiến ta bận đến tối mặt tối mày, chẳng có nhiều thời gian để tâm đến Tô Nhược.

Trịnh Vân Anh nghe rồi, nét mặt non nớt lại thoáng vẻ ưu tư, dường như nàng có điều muốn nói mà không biết có nên nói hay không.

Hoàng Hậu thấy muội ấy lưỡng lự, bèn cười hỏi:
“Tiểu Anh có chuyện gì sao?”
Trịnh Vân Anh cau mày, ngập ngừng nói:
“Có một việc, muội không biết thực hư thế nào…!Nhưng mấy ngày nay cứ nghĩ đến là lại ngủ không ngon…”
Trịnh Vân Anh không để tâm đến sủng ái, một mình ở một cung chẳng tranh giành đấu đá với ai, xưa nay cũng hiếm khi để việc gì trong lòng.

Chuyện có thể khiến muội ấy mất ngủ hiển nhiên không phải tầm thường.

Cả ta lẫn Hoàng Hậu đều không khỏi lo lắng.

Hoàng Hậu nắm tay Trịnh Vân Anh, dịu giọng như người ta dỗ trẻ con:
“Đừng lo, có việc gì muội cứ nói ra.

Hay là kẻ nào ức hiếp muội? Nói cho đại tỷ biết, chúng ta nhất định không để muội chịu thiệt thòi.”
Trịnh Vân Anh nuốt nước bọt, dè dặt nhìn ta:
“Chuyện này thực ra không liên quan tới muội, mà là chuyện ở Cẩm Tước cung…”
Nghe đến chuyện nhà mình, tai ta lập tức dỏng lên, nhưng cũng không hối thúc.

Trịnh Vân Anh hít sâu một hơi, chậm chạp nói tiếp:
“Mấy hôm trước, muội sai Thanh Nhi đi làm ít việc vặt.

Trên đường về ngang qua cổng sau Cẩm Tước cung, Thanh Nhi nghe có tiếng khóc khe khẽ, nhìn vào thì thấy một cung nữ nhỏ tuổi đang ngồi khóc sau cánh cổng.

Thanh Nhi sợ chỗ tỷ tỷ xảy ra chuyện không hay, gặng hỏi mới biết tiểu cung nữ đó là người mới đến hầu Tô Uyển nghi.

Nàng ta nói Tô Uyển nghi rất hay cáu gắt, mỗi khi tỷ tỷ được Hoàng Thượng triệu đi nàng ta càng gắt gỏng hơn.

Tiểu cung nữ đó quét phòng để sót một sợi tóc nhỏ mắc dưới chân giường liền bị Tô Uyển nghi trách phạt rất nặng.”
Ta vẫn luôn có cảm giác Tô Nhược không được bình thường, nhưng chưa từng nghe chuyện nàng ta phạt nặng hạ nhân, bèn nói:
“Tô Uyển nghi dù sao cũng là chủ của mấy cung nhân đó.

Nàng ta có dạy bảo người của mình đôi chút cũng là chuyện thường.”
Trịnh Vân Anh lắc đầu, giận dữ nói:

“Nếu là dạy bảo thôi thì đâu có gì.

Đằng này, nàng ta đem người vô tội ra trút giận…!Tỷ có biết không, tiểu cung nữ kia bị nàng ta dùng kim khâu đâm sâu vào mặt trong cánh tay, cả hai tay đều chi chít vết kim đâm cả cũ lẫn mới, có chỗ xanh tím, có chỗ còn rướm máu…!Nàng ta còn dọa đám cung nhân đó, nói nếu kẻ nào để lộ ra ngoài thì sẽ bị trả về Thượng Cung cục làm việc nặng đến chết.

Thanh Nhi phải mang cả muội ra đảm bảo sẽ bảo vệ tính mạng cho tiểu cung nữ đó thì nàng ấy mới dám nói ra.

Con người như thế thực độc ác quá…”
Trịnh Vân Anh kể đến đây, mắt đã hơi đỏ lên.

Muội ấy cắn môi, ấm ức nói:
“Muội biết chuyện từ miệng một người nói thì không thể tin hoàn toàn.

Nhưng nếu có kẻ muốn giá họa cho Tô Uyển nghi, chẳng phải nên để cung nữ đó bị đánh ở những chỗ dễ nhìn thấy, rồi để nàng ấy đến tố cáo với tỷ tỷ sao? Cần gì phải tự đâm kim vào chỗ khuất rồi ngồi khóc một mình như thế? Tô Uyển nghi đó xem ra có lòng đố kị với tỷ, mà nàng ta lại ác độc đến mức này, tỷ tỷ phải cẩn thận mới được.”
Chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng của ta.

Trịnh Vân Anh tâm tính thiện lương nhưng không phải là kẻ vô tri, nghi ngờ của nàng thực sự không phải vô căn cứ.

Tô Nhược từ khi nhập cung đến nay vẫn chưa được sủng hạnh, thậm chí vẫn chưa được diện kiến long nhan lần nào, lại còn phải nhìn ta được triệu đi suốt nên có sinh lòng đố kị cũng dễ hiểu.

Cái ta không nghĩ đến là nàng ta dám dùng hình phạt ác độc như vậy trút giận lên cung nữ, lại giấu được cả Ngọc Thủy vốn luôn cảnh giác xem chừng Đông viện, hóa ra cũng có chút thủ đoạn.

Hoàng Hậu thong thả nâng chung trà lên môi thổi nhẹ một cái, nét mặt không thay đổi:
“Tô Uyển nghi đó, Nguyệt nhi lưu tâm một chút là được.

Thân thế như vậy, cũng chưa chắc đã làm nên trò trống gì.

Còn Tiểu Anh, từ nay về sau những việc ngoài Minh Ngọc cung, muội đừng để ý quá nhiều.

Nô tỳ hai cung qua lại với nhau ở cổng sau như thế trong mắt người ngoài không hay ho gì đâu.”
Lời này chẳng những là khuyên bảo Trịnh Vân Anh mà còn hàm ý trách cứ ta không quản tốt việc nhà.

Hoàng Hậu hết lòng thương yêu Trịnh Vân Anh, tất không muốn muội ấy vì ta mà gặp phiền phức.

Ta hiểu được điều này, bản thân càng không muốn muội ấy bị liên lụy gì.

Bao nhiêu nỗi băn khoăn ta đều giấu cả trong lòng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười vô tư nói với Trịnh Vân Anh:
“Tỷ tỷ nói phải.

Những việc nhỏ nhặt này, ta tự lo liệu được.

Muội không cần lo lắng.”
_______________________________________________________
Credit: Cảm ơn Ah Mei xinh đẹp đã beta chương này cho trẫm (。♥‿♥。).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.