Đọc truyện Thâm Cung – Chương 651
Từ ngày ta hồi cung đến nay, ngoảnh đi ngoảnh lại đã gần một tháng trôi qua.
Những ngày này, hậu cung nói loạn thì không loạn nhưng bầu không khí lúc nào cũng nặng nề.
Liễu Yến Yến và Triệu Lam Kiều có gia tộc chống lưng, lại tranh đấu sứt đầu mẻ trán mấy năm nay mới bám trụ được hai chức Thục, Đức.
Thế mà một kẻ như ta chớp mắt lại leo lên đầu bọn họ, tự nhiên trở thành Hiền phi nương nương, còn có cả bảo bối kim bài miễn tử hộ thân, bọn họ không cam tâm cũng là lẽ thường tình.
Triệu Lam Kiều đã quen vờ vịt, cho dù trong lòng không vui thì mỗi ngày gặp mặt ta vẫn chào hỏi rất ngọt ngào.
Liễu Yến Yến lại không nhẫn nại được như vậy.
Ta thăng thành Hiền phi rồi, nàng ta một mặt tránh ta như tránh tà, một mặt lại giở trò sai người đi khắp nơi khiêu khích cung nhân của ta.
Chỉ cần có kẻ nổi nóng kháng cự, nàng ta còn chờ gì mà không gán cho ta tội ỷ sủng sinh kiêu, không biết quản giáo hạ nhân? Chiêu trò nhỏ nhen này ta chẳng lạ.
Liễu Yến Yến không muốn hành lễ thì thôi, ta cũng chẳng chấp nhất.
Không hành lễ thì chính bản thân nàng ta phạm tội vô lễ, nào có hề hấn gì tới ta? Ta chỉ cố gắng bảo ban người trong cung phải biết giữ mình, kẻ nào ỷ thế chủ nhân ra ngoài làm càn liền bị trả về Thượng cung cục ngay tức khắc.
Cũng nhờ sự quản lý gắt gao của Ngọc Thủy, cung nhân ai nấy đều giữ đúng bổn phận, Liễu Yến Yến chẳng bắt bẻ được gì.
Bệnh tình của Hoàng Đế sau một thời gian điều trị đã có khởi sắc.
Chứng đau đầu của hắn thuyên giảm rất nhiều, tâm trạng cũng ổn định, không còn dễ cáu gắt như trước.
Ngày đó, hắn bỗng nhiên nghĩ quẩn, tinh thần xuống dốc như thế có lẽ cũng vì tác dụng phụ của loại thuốc giải mới dùng mà thôi.
Đàm Mộc đã thẳng thắn tâu rằng, độc trong người Hoàng Đế tích tụ nhiều năm, việc chữa trị không phải ngày một ngày hai là xong được.
Thể lực của Hoàng Đế lại không tốt, không thể dùng thuốc có dược lực quá mạnh nên thời gian sẽ càng kéo dài.
Chung quy là hắn sẽ còn phải chịu nhiều vất vả, nhưng chỉ cần thận trọng và đừng quá lao lực thì không mất mạng được.
Khổ nỗi đám đại thần lại vin vào vụ hành thích và bệnh trạng gần đây của Hoàng Đế rồi đồng loạt dâng sớ xin hắn tập trung nghỉ ngơi, tạm lập Nhiếp chính quan mà giao lại chuyện triều chính.
Có kẻ nói Thái Hậu nương nương từng nhiếp chính, kinh nghiệm trị quốc dày dạn, là người thích hợp nhất.
Cũng có người phản đối, cho rằng Thái Hậu nhiều năm nay xa rời chính sự, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, nếu phải lập Nhiếp chính quan thì nên lập hẳn Thái sư đại nhân Hà Viễn mới là phải lẽ.
Lại có người cảm thấy Nhiếp chính quan trách nhiệm nặng nề, phải là người đức cao vọng trọng, môn đệ trải khắp thiên hạ như Thái phó đại nhân Liễu Nhất.
Thậm chí còn có người đề nghị mời Triệu Tướng gia từ Tây Lạt nhậm chức Nhiếp chính quan, vì Triệu Tướng cả đời chinh chiến, hiểu rõ thế cục, lại có uy trấn định được các nước lân bang.
Cứ như thế, mỗi người một ý, tranh cãi ỏm tỏi cả Ngự thư phòng.
Hoàng Đế nghe quần thần bày tỏ tấm lòng son sắt với giang sơn xã tắc xong, chỉ kết luận một câu ngắn gọn: “Cút – hết – cho – trẫm”.
Trung thần ít ỏi, quan lại trong triều chủ yếu là những kẻ chỉ biết khư khư giữ lấy mão ô sa.
Một mình Hoàng Đế tranh đấu với đám gian thần suốt bảy năm ròng rã, khó khăn lắm mới nắm được quyền hành tương đối như hiện nay, bây giờ buông tay chẳng khác nào tự sát.
Bởi vậy, hắn có chết cũng sẽ nhất quyết không lập Nhiếp chính quan.
Thời gian thiết triều thu lại còn ba ngày một lần.
Quan lại ai có tấu sớ gì cứ mang đến điện Cát Tường nộp cho Tô Trường Tín.
Mỗi ngày, Đàm Mộc chỉ cho Hoàng Đế chừng hai canh giờ để đọc tấu chương, thời gian còn lại phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Tuy nhiên, Hoàng Đế thường hay lén giấu tấu chương trong chăn, thỉnh thoảng mỗi khi Đàm Mộc có việc đi khỏi, hắn liền lấy ra tranh thủ đọc.
Đàm Mộc giận lắm, hễ bắt được là lại càu nhàu đến tận hôm sau mới thôi.
Vụ án hạ độc Thiên tử tạm thời Hoàng Đế vẫn chưa cho phép công bố ra ngoài.
Thủ phạm trực tiếp hạ độc bị diệt khẩu, ngay cả phương thức hạ độc như thế nào còn chưa rõ, huống hồ một vụ hành thích không thành đã đủ loạn rồi.
Vì vậy, trước mặt người ngoài, Đàm Mộc chỉ phán rằng Hoàng Đế đi đường nhiễm gió lạnh, long thể bất an cần tĩnh dưỡng.
Mà lâu nay long thể hắn lúc nào chẳng bất an, triều thần không lấy làm lạ.
Đám gian thần mượn cớ gây sức ép chẳng qua vì năm trước hắn đã mạnh tay trừ bỏ nhiều ung nhọt trong triều.
Có thể có kẻ chỉ muốn thừa nước đục thả câu, nhân dịp Hoàng Đế ngã bệnh đòi lập Nhiếp chính quan để chiếm thêm lợi ích; cũng có thể có kẻ chủ mưu hãm hại Hoàng Đế, muốn thừa cơ tước đoạt hoàng quyền.
Việc điều tra tiến hành đã lâu nhưng vẫn chưa tiến triển gì, đủ chứng tỏ kẻ đứng sau chuyện này có thế lực không hề nhỏ.
Thế lực ấy, thậm chí có thể bao trùm cả hậu cung.
Vì vậy, từ khi hồi cung, Hoàng Đế không hề triệu ai ngoài ta đến Cát Tường điện.
Ai nấy đều tin rằng bởi ta liều mình hộ giá khiến Hoàng Đế cảm động cho nên mới thăng tiến nhanh như thế, một bước trở thành đệ nhất sủng phi, tiền đồ vô hạn.
Sự thù ghét đối với ta ngày một dâng cao.
Nhưng ta cũng chẳng rảnh rỗi mà lo lắng mấy việc này, thời gian trong ngày ta không ở Cát Tường điện chăm sóc Hoàng Đế thì cũng bị Hoàng Hậu gọi đến Triêu Lan cung dạy bảo.
Nói đến Hoàng Hậu, ta lại cảm thấy đau đầu.
Thánh chỉ sắc phong đã ban bố từ lâu nhưng loan ấn Hiền phi Hoàng Hậu vẫn chưa hề giao cho ta.
Sự thăng tiến bất ngờ này chẳng những vượt xa kì vọng của ta mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến tính toán của Hoàng Hậu.
Đối với nàng, một quân cờ hữu dụng là một phi tử có thân phận đủ cao quý nhưng không được ảnh hưởng đến gia tộc của nàng, có địa vị đủ thuận tiện để làm việc cho nàng nhưng không được quá cao để lấn lướt nàng, sủng ái không quá ít nhưng cũng không được quá nhiều để làm đảo lộn hậu cung của nàng.
Ta vốn dĩ là một quân cờ hoàn hảo.
Tiếc rằng thế sự đổi dời, ta không chỉ nghiễm nhiên bước vào hàng Tứ phi, lại độc sủng suốt từ đó đến nay.
Hoàng Hậu khó tránh sinh lòng nghi kị.
Mỗi ngày, sau lễ thỉnh an, nàng đều mượn cớ muốn ta chia sẻ việc quản lí hậu cung để giữ ta lại.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là có thêm Trịnh Vân Anh.
Ngày trước, thời điểm này vốn là lúc ba người chúng ta tán chuyện giải sầu.
Nhưng hiện nay, Hoàng Hậu muốn dành thời gian thăm dò cũng như kiềm chế ta, tất nhiên sẽ không giữ Trịnh Vân Anh ở lại.
Đáng tiếc, con người Trịnh Vân Anh đơn thuần, nào hiểu được lí lẽ này.
Qua một thời gian bị Hoàng Hậu đuổi khéo, muội ấy cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nhất quyết đòi ở lại cho bằng được, khiến cho cả Hoàng Hậu cũng phải chịu thua.
Một buổi sáng cuối xuân, hoa anh đào như những áng mây hồng nhạt sáng bừng cả một khoảng trời.
Ba người cùng ngồi bên kỷ trà, chợt tưởng như quay lại một năm về trước.
Khi ấy, ta mới đến Bách Phượng, trong tay không có gì ngoài một chức phi hữu danh vô thực, chỉ trông chờ tìm một nơi nương tựa.
Bây giờ, ta đã là nhất phẩm Hiền phi, có kim bài miễn tử, lại có sự che chở của nam nhân cao quý nhất trong thiên hạ.
Ta từ một quân cờ được Hoàng Hậu yêu thích, chỉ trong một năm đã trở thành kẻ mà nàng phải kiêng dè.
“Quyển Đồng sử ta đưa cho muội hôm qua, muội đã xem đến đâu rồi?”
Giọng nói mềm mại thân thuộc của Hoàng Hậu kéo ta về thực tại.
Nàng đang mỉm cười dịu dàng, châm trà vào chén của ta.
Ta đáp lại bằng một nụ cười khổ sở:
“Muội biết ít chữ nghĩa, không quen xem sổ sách, đêm qua đã cố xem cho hết nhưng cũng không thông tỏ được bao nhiêu.”
Nụ cười trên môi Hoàng Hậu không hề suy suyển, tươi sáng đến mức anh đào rực rỡ trên cành cao cũng bị lu mờ đi mấy phần.
Nàng kiên nhẫn động viên:
“Không hề gì, một lúc không hiểu thì từ từ xem kĩ là sẽ hiểu.
Ta từ từ dạy cho muội, chẳng có gì ghê gớm đâu.
Dù sao sau này muội cũng phải cùng ta san sẻ việc quản lí hậu cung, tập xem sổ sách là điều cần thiết, tránh để bọn hạ nhân lấy vải thưa che mắt thánh.
Bắt đầu từ những thứ đơn giản như Đồng sử trước rồi tiến tới sổ sách thu chi, nhân sự…!Thực ra lúc trước Đồng sử cũng khá rối rắm, nhưng may sao dạo này ghi chép đơn giản hơn nhiều, mới học cũng có thể xem được.”
Từng câu từng chữ tưởng chừng ấm áp đầy khích lệ, mấy ai ngờ ẩn ý bên trong lại sắc bén như vậy.
Gần đây Hoàng Đế chỉ triệu kiến mình ta, ngoài ra không sủng hạnh ai khác, Nội thị giám đương nhiên sẽ không có gì nhiều mà ghi vào Đồng sử.
Bọn hạ nhân lấy vải thưa che mắt thánh? Hoàng Hậu thực sự cho rằng ta tài trí đến mức tính toán được việc mũi tên kia sẽ bắn vào chỗ nào để lao ra giở khổ nhục kế tiến thân? Nàng thực sự tin một người như Hoàng Đế sẽ vì ta mà bỏ quên hậu cung?
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, kéo theo vô vàn cánh hoa tung bay như tuyết điểm hồng, trải xuống mặt đất một thảm hoa mềm mại.
Ánh mắt ta khẽ lướt qua những đóa hoa đẹp đẽ khoe sắc trên cành, lại dừng ở thảm hoa dập nát dưới chân.
Mặc cho cơn ớn lạnh cứ chực dâng trào, ta ngẩng đầu, nặn ra nụ cười thành thật nhất có thể:
“Muội muội ngu dốt, e có cố cũng học không nổi.
Khi trước ngày nào Tạ tiểu thư cũng đem một đống sách tới bắt muội đọc, giờ chỉ cần nhìn thấy chữ nghĩa là đã rùng mình rồi, sợ rằng không giúp đỡ được tỷ tỷ…”
Trịnh Vân Anh ngồi nghe ta và Hoàng Hậu nói chuyện, chẳng mảy may hiểu hàm ý bên trong, nghe đến đây liền chen vào tán thành:
“Mấy thứ sổ sách này ngay cả muội nhìn thấy cũng muốn bỏ chạy.
Buồn ngủ chết đi được! Đại tỷ, chúng ta đừng nói chuyện nhàm chán này nữa…”
Nói đoạn, nàng quay sang kéo kéo tay áo ta, hào hứng hỏi:
“Nguyệt tỷ, tiên nữ tỷ tỷ đó giờ thế nào rồi? Nghe nói tính khí của nàng ta không được bình thường.
Nàng ta không ức hiếp Bạch tỷ tỷ đấy chứ?”
Không hiểu có phải ta hoa mắt hay không mà sự hào hứng trên mặt Trịnh Vân Anh hình như lại có phần gượng gạo.
Ta không biết nàng vì sao lại đột ngột quan tâm đến Tô Nhược, nhưng có đề tài khác để nói cũng tốt.
Ta kín đáo liếc qua chỗ Hoàng Hậu, thấy nàng chỉ cười nhẹ mà không có ý phản đối, bèn cười theo, vỗ nhẹ lên tay muội ấy:
“Có tỷ tỷ ở đây, ai dám ức hiếp Diệu Hoa? Tô Uyển nghi đúng là có chút đặc biệt, nhưng cũng không đến nỗi nào…”
Ngày trước khi Phong Thể Minh dọn đến ở Cẩm Tước cung, Dương Quý cơ độc mồm độc miệng từng mỉa mai chỗ của ta là chốn đất lành chim đậu.
Ban đầu có một công chúa hòa thân, sau thêm một quận chúa dị tộc, giờ lại có cả tiên nữ hạ phàm.
Đến cả ta cũng phải đồng ý với Dương Quý cơ.
Đất nơi này lành quá mức cần thiết rồi..