Đọc truyện Thâm Cung – Chương 621
Gã thái giám thọt chân đáng ngờ kia tên gọi Tiểu Vạn Tử.
Hắn hầu hạ ở trong cung đã gần chục năm, những năm gần đây chuyên lo việc bảo quản ấm chén nấu thuốc của Hoàng Đế.
Lý Thọ tra ra mới biết, lần xuất cung này Tiểu Vạn Tử có tật ở chân, vốn dĩ không được đi theo nhưng trong đoàn có người đột ngột bị ốm ngay hôm xuất hành.
Người dưới cho là chuyện nhỏ, không bẩm báo với Lý Thọ mà tự ý chọn một người có kinh nghiệm thay vào.
Người được chọn ấy không ai khác ngoài Tiểu Vạn Tử.
Chuyện này vừa nghe đã thấy có mùi mờ ám.
Lý Thọ một mặt dẫn Cẩm y vệ đến dược phòng bắt Tiểu Vạn Tử, một mặt phân phó người lật tung phòng ở của Tiểu Vạn Tử lên, quyết tìm cho được chứng cứ.
Bắt người chẳng phải việc quá khó khăn, nhưng chứng cứ thì đúng là phải lật từng viên gạch lát phòng lên mới tìm được.
Người của Lý Thọ tìm thấy hai lọ sứ nhỏ dưới hai viên gạch riêng biệt ở hai góc phòng, liền mang đến cho Đàm Mộc kiểm nghiệm.
Còn Lý Thọ nghe tin này quá đỗi vui mừng, đem Tiểu Vạn Tử giao cho Cẩm y vệ trông coi rồi tự mình vừa lăn vừa chạy đến báo tin cho Hoàng Đế.
Đàm Mộc có sở trường là nghiên cứu dược lí, hai lọ thuốc kia chẳng làm khó được ông ta.
Chưa đầy nửa canh giờ, Đàm Mộc đã mang kết quả đến: một lọ là độc Cát Đằng, lọ còn lại là một loại nhựa cây, có thể là thuốc dẫn.
Hung thủ đã bắt được, chứng cớ cũng đầy đủ.
Chỉ tiếc trên đời xưa nay nào có chuyện dễ dàng như thế?
Đối với đầu mối quan trọng như Tiểu Vạn Tử, Lý Thọ vạn phần thận trọng.
Ngay sau khi bắt được Tiểu Vạn Tử, Lý Thọ lập tức ép hắn uống một loại thuốc Nội thị giám đặc chế để tra khảo cung nhân phạm tội.
Thứ thuốc này uống vào sẽ làm toàn thân mềm nhũn không còn sức kháng cự, chỉ có thể nằm một chỗ thều thào, ngay cả sức lực để cắn lưỡi tự vẫn cũng không có.
Vì tầm quan trọng của Tiểu Vạn Tử, Lý Thọ chưa dám dụng hình mà chỉ tấn công bằng lời lẽ, vừa dụ dỗ vừa đe dọa.
Miệng lưỡi Lý Thọ không tầm thường, trải qua ba ngày, Tiểu Vạn Tử đã bắt đầu lung lay.
Thế nhưng khi hắn vừa mở miệng định khai ra thì lại hộc máu mà chết.
Đầu mối duy nhất thế là đã chẳng còn.
Hoàng Đế vì việc này mà nóng giận vô cùng.
“Ngươi quản Nội thị giám như thế nào mà để lọt một kẻ như thế vào đoàn tùy giá? Chỉ có một tên tội nhân cũng không giữ nổi, trẫm nuôi ngươi để làm cái gì?”
Cơn giận của Hoàng Đế như lửa cháy trên đồng cỏ khô, càng lúc càng dữ dội.
Hắn mắng xong, tiện tay ném luôn ấm trà trên bàn về phía Lý Thọ.
Ấm trà chạm đất vỡ tung tóe ngay sát chỗ Lý Thọ đang quỳ làm thân hình to béo của hắn run bắn lên nhưng chẳng dám né tránh, chỉ có thể khóc lóc dập đầu lạy:
“Nô tài vô năng, xin Hoàng Thượng trị tội!”
Lý Thọ là một trong số ít những người Hoàng Đế có thể dùng, trị tội hắn rồi lấy ai làm việc đây? Hoàng Đế mắng một hồi thấm mệt, bèn phẩy tay áo bỏ đi, để lại Lý Thọ lấm lem nước mắt nước mũi đầy mặt.
Hắn ngước nhìn ta, mếu máo:
“Nô tài thực sự không ngờ tới…!Đã bố trí ba lớp Cẩm y vệ canh giữ ở đó mà vẫn để cho bọn chúng lọt vào giết người diệt khẩu.
Bọn phản nghịch còn đây mà manh mối lại mất rồi…”
Ta và Lý Thọ trải qua lần này xem như hoạn nạn có nhau, tất thành bằng hữu.
Thêm vào việc ta từng nói đỡ cho hắn, lại giúp hắn tìm được Tiểu Vạn Tử, Lý Thọ đã tỏ ra cởi mở với ta hơn.
Hắn không dám bào chữa trước mặt Hoàng Đế, chỉ có thể phân trần với ta:
“Tiểu Vạn Tử chỉ có một cha già và một tiểu đệ bị bệnh ngớ ngẩn.
Nô tài tra được hắn từ khi vào cung hầu hạ, tháng nào ít nhiều gì cũng nhịn ăn nhịn mặc gửi bạc về nhà…!Nô tài đem họ ra trao đổi với hắn, vốn sắp lấy được khẩu cung rồi, ai ngờ hắn lại hộc máu chết ngay trước mặt nô tài…!Nô tài thực không còn mặt mũi nào…”
Ta là kẻ chẳng có quyền hạn gì, chỉ biết đỡ Lý Thọ đứng dậy, an ủi:
“Dù sao cũng tìm ra được độc dược, như thế đối với việc chữa trị cho Hoàng Thượng rất có lợi.
Tiểu Vạn Tử chết rồi, thế thì ta từ từ tra những mối quan hệ của hắn.
Cũng chưa hẳn là mất hết manh mối đâu.
Còn người nhà hắn…”
Nhắc tới người nhà, ta đột nhiên ngộ ra một điều: Tiểu Vạn Tử một hoạn quan không thể có con cái, cho dù muốn cầu tài lộc cũng không cần phải dấn thân vào con đường chết như thế.
Nhúng tay vào việc này chỉ e cũng vì cha già và tiểu đệ ở quê nhà.
Ta nói với Lý Thọ:
“Người nhà của Tiểu Vạn Tử, công công vẫn nên để mắt đến bọn họ một chút thì hơn.”
Đầu óc của Lý Thọ rất nhanh nhạy, tức thì hiểu được:
“Phải rồi.
Tiểu Vạn Tử chết, nhất định sẽ có kẻ đến nhà hắn thu dọn đại cục.
Bất luận là đến bù đắp hay đến nhổ cỏ tận gốc, chỉ cần lần theo kẻ này ắt sẽ tới được chỗ chủ mưu.”
Lý Thọ nghĩ thông, đắc ý cười lớn mấy tiếng rồi hối hả bỏ đi sắp xếp Cẩm y vệ đến nhà Tiểu Vạn Tử mai phục.
Lý Thọ đi được một lúc thì đến giờ Hoàng Đế phải châm cứu.
Vừa nhìn thấy Đàm Mộc cùng mấy Ngự y khác khệ nệ ôm thùng thuốc đi tới, ta liền biết điều chào hỏi một câu rồi rời đi ngay.
Vì Hoàng Đế trúng độc đã lâu, chất độc tích tụ trong người khá nhiều, thành ra ngoài việc uống thuốc giải độc còn phải tiến hành châm cứu để ép độc ra ngoài thật nhanh.
Độc Cát Đằng trong người Hoàng Đế sắp chuyển sang giai đoạn mới.
Nếu chần chừ e không cứu kịp nữa.
Châm cứu ép độc nói thì nhẹ nhàng nhưng thực chất đau đớn vô cùng.
Lần trước trúng phải một mũi tên độc của Hảo Nương, ta cũng phải nếm qua mấy lần châm cứu như vậy.
Một kẻ đã sớm chai lì với đòn roi từ nhỏ như ta mà lúc châm cứu vẫn còn phải ứa nước mắt, nói gì tới Hoàng Đế vốn yếu ớt…!
Hoàng Đế nhất định là không muốn ta nhìn thấy cảnh tượng khó coi của hắn, cho nên mỗi lúc phải châm cứu đều sẽ đuổi ta đi sang chơi với Huyên Thái phi.
Ta biết tâm tính hắn cao ngạo, sợ mất thể diện nên cũng không phản bác gì.
Ta và Huyên Thái phi mới quen biết nhau, thật ra không có nhiều chuyện để nói.
Chủ yếu chỉ là Huyên Thái phi mang hết thức ăn ngon ra mời ta, còn ta thì cố gắng ăn sạch sẽ rồi ra về thôi.
Cứ đến làm phiền bà mãi cũng ngại, hôm nay ta quyết định chỉ đi dạo loanh quanh một vòng hành cung.
Dù sao sau lần đó, Hoàng Đế đã cho thêm Cẩm y vệ đến trông coi nơi ở của Hạ Thái tần.
Thiết nghĩ bà ấy cũng không có thân thủ phi phàm đến mức đánh bại được cả Cẩm y vệ để chạy ra ngoài.
Thế nên, ta rất yên tâm cùng Ngọc Nga và Thái Hương đi dạo.
Thời tiết mát mẻ, ta ngồi trên một chiếc liễn nhỏ hai người khiêng, Thái Hương và Ngọc Nga mỗi người đi một bên.
Cứ qua mỗi cung điện, Thái Hương lại kể cho chúng ta nghe những chuyện xưa liên quan đến nơi đó.
Ngọc Nga thỉnh thoảng hỏi thêm, Thái Hương đều nhiệt tình giải thích.
Hành cung Thanh An bố trí giản dị, cảnh sắc mộc mạc yên bình khiến lòng người cũng thư thái phần nào.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện quên cả thời gian, mãi đến khi thấy mặt trời đã chói chang trên đầu mới nhớ chuyện quay về.
Thế nhưng vừa quay liễn lại thì chợt nghe một giọng nói yểu điệu khe khẽ vang lên:
“Dân nữ bái kiến Hòa phi nương nương.”
Ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là kẻ mà ta không muốn gặp nhất.
Ta thở dài trong lòng, mặt theo thói quen tự động treo lên một nụ cười tươi tắn:
“Tô tiểu thư đấy à? Không cần đa lễ như thế, mau đứng lên!”
Tô Nhược bẽn lẽn bước đến trước mặt ta, rụt rè nói:
“Tô Nhược nghe danh nương nương đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, thực là vinh hạnh…”
Tô Nhược quả là một tiểu mỹ nhân.
Dáng vẻ nàng vừa tao nhã, vừa dịu dàng.
Nhất là đôi mắt bồ câu ướt át lúc nào cũng như đong đầy tình cảm, khiến cho người ta nhìn vào mà rung động không thôi.
So với những giai nhân khuynh quốc khuynh thành trong cung như Hoàng Hậu, Liễu Yến Yến, Phong Thể Minh thì còn thua rất rất xa, thậm chí chưa chắc sánh nổi với Quỳnh Tử Yên hay Tiệp Tuyết.
Chỉ là, năm nay nàng vừa tròn mười sáu, đương là độ tuổi đẹp đẽ nhất trong đời, chưa từng trải qua mưa máu gió tanh như đám nữ nhân trong Hậu cung bọn ta nên trong vẻ đẹp lại có thêm mấy phần trong trẻo.
Đối diện với một đóa hoa vừa nở rộ rực tràn nhựa sống như thế, một nữ tử sắp bước qua tuổi hai mươi mốt như ta không thể không cảm thấy chua xót.
Mà sự chua xót ấy lại làm ta giật mình.
Không biết từ bao giờ ta lại đi đố kị với diện mạo của một nữ nhân khác? Con người của ta trước nay đâu hề để tâm chuyện này?
Ta lắc đầu xua đi những suy nghĩ kì quái kia, phất tay ra hiệu cho thái giám khiêng liễn hạ xuống đất, cười nói:
“Bản cung cũng thường nghe Hoàng Thượng nhắc tới Tô tiểu thư.
Cứ định mời tiểu thư đến cùng thưởng trà, trò chuyện nhưng sức khỏe không tốt nên lần lữa mãi.
Tiểu thư đừng trách bản cung đấy.”
Nghe Ngọc Nga nói, Tô Nhược có cầu kiến ta mấy lần nhưng ta đều từ chối không gặp.
Nghĩ bụng, ta và Hoàng Đế ở cùng một chỗ, cầu kiến ta hẳn cũng chỉ là kiếm cớ đến Khai Dương điện chờ gặp mặt Hoàng Đế thôi.
Anh hùng với thuyền quyên à? Ta cứ không tác hợp đấy.
Đằng nào thì Hoàng Đế cũng thu nhận nàng ta rồi.
Vào cung sớm muộn cũng sẽ nhận được ân sủng.
Có cái gì mà phải nôn nóng? Ở trước mặt ta mà cũng làm ra vẻ yểu điệu nhường này, không biết trước mặt Hoàng Đế còn động lòng người đến mức nào.
Tô Nhược không ngờ lại lấy lời khách sáo của ta mà xem là thật.
Nàng ta đỏ mặt, bối rối mân mê tà áo, chẳng dám ngẩng đầu:
“Hoàng Thượng có nhắc tới tiểu nữ sao?”
Vẻ thơ ngây này khiến cả Ngọc Nga lẫn Thái Hương đều phải đen mặt.
Ta cứng họng mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, nuốt nước bọt đáp một cách cứng ngắc:
“Tiểu thư dung mạo như hoa, lại dịu dàng hiền thục…!Cả bản cung đây còn phải thương mến huống hồ gì Hoàng Thượng…”
Ta chưa kịp nói dứt câu, Tô Nhược đã ngước đôi mắt ướt át của mình lên, nhìn ta đầy cảm kích:
“Được nương nương và Hoàng Thượng yêu thương là phúc phận của tiểu nữ.
Sau này, tiểu nữ nhất định cố hết sức mình để đền đáp tình cảm này.”
Đến đây thì ta chẳng biết nói gì nữa.
Tô Nhược ấy thế mà lại chẳng hề đếm xỉa đến sự im lặng cùng nét mặt kì quái của ta.
Nàng tha thiết nói:
“Tiểu nữ may mắn nhận được sự ưu ái của Hoàng Thượng, trong lòng mừng vui không ngớt nhưng vẫn cứ trăn trở…!sợ nương nương vì điều này mà phật ý…!Nay mới biết nương nương cũng yêu thương tiểu nữ, tiểu nữ như trút được gánh nặng trong lòng.
Tô Nhược một lòng ái mộ Hoàng Thượng, chỉ mong được hầu hạ bên người là đã mãn nguyện lắm rồi, không dám ước vọng gì hơn.”
Tô Nhược khẩn khoản nói xong, lại quỳ xuống ngay ngắn lạy ta ba cái rồi mới cáo lui.
Ta trước sau đều không tin nổi vào mắt mình, nhịn chẳng đặng phải quay sang hỏi Ngọc Nga:
“Cái quái gì thế?”
Ngọc Nga mặt đen sì, lẳng lặng giơ hai tay đầu hàng.
Ta hít sâu một hơi, nghiến răng nói:
“Về Khai Dương điện.”
Phải, ta nhất định phải về hỏi Hoàng Đế cho ra lẽ.
Hắn làm thế nào lại ném cho ta một nữ tử đầu óc bất thường như thế này?! Nếu nàng ta giả vờ thì không nói làm gì.
Nhưng nhược bằng quả thực thơ ngây ngốc nghếch như thế, Hậu cung lang sói rình rập mọi nơi, ta làm sao lo nổi cho nàng?