Thâm Cung

Chương 612


Đọc truyện Thâm Cung – Chương 612


Mấy ngày này Lý Thọ vì tra xét vụ án hạ độc Hoàng Đế mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đến nỗi hai cái má vốn béo phệ hóp cả lại.

“Người trong đoàn tùy giá, nô tài đều tra đến cả ba đời rồi, bọn họ đều sạch sẽ cả.

Nguồn dược liệu mấy trăm vị thuốc mang theo Đàm đại nhân cũng đã kiểm kĩ càng, tuyệt không có sai sót.

Nô tài thực tình nghĩ không ra nữa.”
Lý Thọ than thở xong, mặt méo như muốn khóc đến nơi.

Chuyện này ta đã nghĩ mấy tháng nay rồi mà vẫn nghĩ không thông, khó trách hắn quanh quẩn mấy ngày vẫn chẳng lần ra được chút manh mối nào.

Ta nâng chén trà trên bàn lên miệng nhấp một ngụm, ngập ngừng nói:
“Kẻ có thể đầu độc Hoàng Đế trước mũi một đoàn Ngự y như thế đương nhiên không sử dụng phương pháp thông thường.

Nếu cứ nghĩ theo cách thông thường tất không thể giải được bài toán khó này…”
Lý Thọ lắc đầu:
“Nghĩ ngang nghĩ dọc nô tài đều nghĩ cả rồi.

Nhưng ngay cả cách hung thủ hạ độc như thế nào cũng không tra được, thật sự vô phương truy tìm kẻ chủ mưu.”
Lý Thọ than xong, liền đem quá trình chuẩn bị thuốc của Hoàng Đế kể lại lần nữa.

Mọi công đoạn chế thuốc đều do Đàm Mộc tự tay làm, tự thay thử độc bằng kim bạc, sau lại cho thêm một nhóm thái giám uống thử rồi mới rót vào chén cho Lý Thọ mang đi.

Vắt óc nghĩ thế nào cũng không ra độc được thêm vào như thế nào.

Ngón tay ta vô thức lần theo phần viền sứ mỏng trên miệng chén trà, đầu óc lơ mơ lần theo từ lời của Lý Thọ.

Cách nghĩ thông thường nhất là đem độc bỏ vào trong thuốc, nhưng nếu độc không nằm trong thuốc mà nằm trong thứ khác thì sao?
Ta ngẩng đầu nhìn Lý Thọ
“Ấm nấu thuốc, chén đựng thuốc thì sao? Công công có kiểm tra qua chưa?”

Lý Thọ rầu rĩ đáp:
“Đều xem xét cả rồi ạ.

Cái nào cũng sạch sẽ.

Vả lại không cần tra cũng biết, sau khi rót thuốc vào chén, Đàm đại nhân vẫn dùng kim bạc thử lại một lần rồi mới để nô tài mang đi.

Nếu thoa độc vào chén đựng thuốc thì vẫn bị phát hiện.

Còn nếu thoa lên miệng chén, ai mà biết được Đàm đại nhân sẽ dùng chén nào cho đám nô tài thử thuốc, chén nào mang đi dâng Hoàng Thượng, ngộ nhỡ nhầm vào chén cho đám nô tài uống thử thì lộ tẩy ngay.”
Nghe Lý Thọ nói vậy, ta không khỏi thất vọng, hai vai rũ cả xuống.

Suy cho cùng, trước giờ ta sống trong Hậu cung phần lớn dựa vào thận trọng và đa nghi nhiều hơn trí tuệ.

Kẻ lọc lõi như Lý Thọ đã nghĩ không ra, ta càng không có đối sách.

Nhìn lại, bộ dạng Lý Thọ trông còn thảm thương hơn.

Hắn đến cầu cứu ta, mà ta lại chẳng giúp ích được gì, lòng chợt sinh ra áy náy, bèn nói:
“Thôi thì thế này, Lý công công đem danh sách những người có khả năng tiếp cận nguồn dược liệu hoặc ấm chén nấu thuốc cùng với ghi chép về thân thế của bọn họ đến đây cho ta.

Ta biết công công đã tra cả rồi nhưng dẫu sao cẩn tắc vô ưu, ta sẽ giúp công công xem thật kĩ càng lần nữa, có được không?”
Lý Thọ ủ rũ gật đầu, trong chớp mắt đã mang đến đặt trước mặt ta hai quyển sổ dày độ một đốt ngón tay.

Ta lật sơ qua liền thấy bên trong ghi chép đầy đủ tên tuổi, quê quán, nhân thân và thậm chí cả các mối liên hệ thân giao trong cung của cả Ngự y lẫn cung nữ, thái giám rửa chén, quét dọn không thiếu điểm nào.

Thiết nghĩ cả một cung nữ nho nhỏ hay qua lại với ai mà Lý Thọ còn biết tường tận thế này, hẳn là ngày nào ta đi qua chỗ Hoàng Hậu chơi bao lâu, lén ăn của Vân Anh bao nhiêu cái bánh hắn cũng rõ cả.

Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, đợi Lý Thọ đi rồi mới sai Ngọc Nga mang giấy mực đến.


Hai quyển sổ này, quyển dày hơn chép lại những người thường hầu Hoàng Đế trong cung, quyển mỏng chép những người được đi theo đoàn tùy giá lần này.

Ta cẩn thận đối chiếu hai bên, ghi nhận những cái tên trùng lặp giữa hai bảng danh sách.

Thuốc của Hoàng Đế bị hạ độc từ ở trong cung, đến đây vẫn có độc, như vậy chắc chắn kẻ trực tiếp ra tay phải nằm trong những cái tên trùng lặp này.

Đoàn Ngự y có mười người, cung nữ và thái giám chạy việc cũng có đến mười người nữa.

Ba mươi lăm người thực sự quá nhiều.

Mệt mỏi day trán một lúc, ta chợt nhớ ra theo phán đoán của Lâm Giang thì Hoàng Đế trúng độc bốn đến năm năm rồi, thời gian có thể xê xích nhưng như vậy vẫn loại được những người mới được bổ nhiệm dưới hai năm.

Ta nâng bút lướt qua từng cái tên một: Mười Ngự Y đều là người thâm niên làm việc từ thời Tiên Đế, không thể loại trừ được ai.

Hầu hạ ở Ngự tiền cần nhiều kinh nghiệm nên hầu hết đám cung nữ, thái giám đều là người có tuổi.

Xem tới xem lui cũng chỉ loại được chừng ba cung nữ và hai thái giám mới đến.

Ba mươi người vẫn rất nhiều.

Làm sao tiếp tục thu hẹp lại đây?
Những cái tên này ta đã đọc đi đọc lại cả buổi, càng đọc đầu càng nhức.

Hết thảy Ngự y trong đoàn đều có thân thế rõ ràng, không ai là không xuất thân từ danh gia vọng tộc mấy đời.

Nếu tham gia mưu hại Thiên tử mà bại lộ, chẳng những phải lãnh án tru di cửu tộc mà ô danh ngàn đời sau cũng không rửa nổi.

Trên đời có tồn tại thứ lợi ích lớn đến mức người ta chấp nhận đánh liều thanh danh cùng với sinh mạng chín đời gia tộc hay sao? Hoặc là bị uy hiếp chăng? Ta nghĩ không ra.


Đã nhúng tay vào loại tội này, dù thành hay bại cũng sẽ nắm chắc cái chết.

Ta lại cúi đầu nhìn qua danh sách, thầm nghĩ hẳn có thể loại đi những người không còn phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội.

Gạch thêm được hai cái tên nữa, nhưng vẫn chẳng đi tới đâu.

Ta thở dài, quyết định đọc lại bản ghi chép về hai mươi tám người này lần cuối.

Lần này cũng chỉ là cố vớt vát trong tuyệt vọng, ấy thế mà lại nhìn ra một điểm đáng ngờ.

Trong những thái giám lo việc lau rửa ấm chén có một người chân trái bị tật.

Thánh giá xuất cung là điều hệ trọng, mọi thứ liên quan đến đoàn tùy giá đều phải hoàn hảo không được có bất cứ tì vết nào.

Ngự tiền cũng phải lựa ra những người thật khỏe mạnh, nhanh nhẹn.

Miên Như và Miên Duệ là hai trong số ít những cung nữ Ngự tiền được Hoàng Đế vừa ý nhất nhưng cũng vì sức khỏe hơi yếu, không ngồi xe ngựa đường xa được nên vẫn bị bỏ lại Hoàng cung.

Ngay cả Ngọc Nga là cung nữ thân cận của ta mà còn bị tra lên tra xuống, vì cánh tay từng bị rắn cắn cử động không tiện mà nàng cũng suýt bị bỏ lại.

Nếu không phải vì ta lấy địa vị ra cam đoan rằng nàng rất được việc, tuyệt sẽ không làm chậm trễ chuyện gì thì Ngọc Nga đã chẳng theo được đến đây.

Khắt khe như thế mà lại để một thái giám thọt chân lọt vào đoàn tùy giá chẳng phải là kì lạ lắm ư?
Đây là hoài nghi của riêng ta, rất có khả năng chỉ là chuyện tình cờ.

Nhưng cho dù chỉ là bọt nước ta cũng phải bắt lấy, bèn đứng phắt dậy ôm sổ sách định chạy đi tìm Lý Thọ.

Vừa hay khi ta ra đến cửa thì gặp Lý Thọ mặt mũi phờ phạc đang đỡ Hoàng Đế hầm hầm tiến vào.

Hoàng Đế nhìn ta một lượt từ đầu đến chân, cau mày hỏi:
“Nàng đi đâu mà vội vã thế?”
Ta vừa tìm được manh mối, vui đến mức quên cả phép tắc, kéo tay Hoàng Đế vào trong:
“Ban nãy thiếp xem lại những ghi chép của Lý công công đưa đến, mới phát hiện có chỗ kì lạ nên đang định đi tìm Lý công công hỏi cho rõ.”
Ta vừa nói, vừa lật sổ đến trang ghi chép về tên thái giám thọt chân kia, chỉ cho Lý Thọ:

“Đây, công công nhìn xem, sao trong đoàn tùy giá lại có người bị tật thế này?”
Lý Thọ nheo nheo đôi mắt bằng hai hạt đậu đọc chữ xong, liền hốt hoảng kêu lên:
“Ừ nhỉ?! Sao lúc trước nô tài lại không để ý chỗ này nhỉ?!”
Hoàng Đế hơi nhướn mày, liếc nhìn Lý Thọ:
“Mắt ngươi dạo này kém đi rồi nhỉ? Bình thường đếm ngân phiếu vẫn chuẩn lắm mà?”
Lý Thọ sợ rúm người, chẳng dám phân bua, nhanh như chớp đã quỳ xuống lạy đến mấy chục cái:
“Nô tài đáng tội! Là nô tài cẩu thả! Hoàng Thượng khai ân!”
Việc nên làm bây giờ là đi tra tên thái giám nọ, muốn xét tội Lý Thọ thì để khi khác cũng được.

Ta nghĩ đến đại sự, bèn lên tiếng nói đỡ cho Lý Thọ:
“Hoàng Thượng minh xét, đây chỉ là một chi tiết rất nhỏ trong hàng chục chi tiết mô tả ngoại hình của các cung nhân, Lý công công lúc trước chỉ tập trung tra xét xuất thân họ hàng, giao thiệp thân sơ của bọn họ nên không để ý đến cũng dễ hiểu.

Thần thiếp cũng phải đọc đến mấy lần mới nhìn thấy.

Thực ra cũng chưa chắc có liên hệ gì hay không, nhưng vẫn nên sớm điều tra một chút, có phải không ạ?
Lý Thọ được ta nói đỡ, lập tức hùa vào:
“Xin Hoàng Thượng cho nô tài lập công chuộc tội! Nô tài xin đi tra xét tên thái giám này ngay!”
Hoàng Đế vẫn còn bực mình nhưng cũng chẳng trách gì thêm, chỉ phẩy tay một cái:
“Làm gọn gàng, đừng đánh rắn động cỏ.”
Lý Thọ nghe xong mừng húm, tức tốc chạy đi ngay.

Chỉ còn lại hai người, ta mới nhấc ấm trà lên rót cho Hoàng Đế một chén.

Lòng ta hồi hộp, mà lòng hắn có lẽ cũng chẳng được yên.

Hai người lặng lẽ ngồi bên nhau, chậm rãi uống trà chờ thời gian trôi đi.

Độ chừng nửa canh giờ sau, từ đằng xa vọng đến tiếng bước chân bình bịch của Lý Thọ.

Thân hình to béo của hắn chạy như bay về phía chúng ta, khi vào phòng còn bị vấp bậc cửa, lăn tròn một vòng vừa vặn đến trước mặt Hoàng Đế.

Y phục của hắn vì chạy tới chạy lui mà xộc xệch nhăn nheo, mồ hôi đổ ròng ròng, tóc tai cũng dựng hết cả lên nhưng trên mặt lại là một nụ cười toe toét:
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã tìm được hung thủ hạ độc!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.