Đọc truyện Thâm Cung – Chương 100
Ngọc Thủy vẫn đang cười ngằn ngặt, không nói được gì, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Tiểu Phúc Tử càng thêm phấn khích, khoa tay múa chân loạn cả lên:
– Đêm qua tuyết lớn, con đường chính dẫn tới Thượng cung cục bị tuyết phủ dày.
Thế là đám người ở Nội thị giám phải ra cào tuyết.
Nô tài và Thủy tỷ tỷ đành phải đi tắt vòng ra phía sau Ngự hoa viên.
Lúc trở về, chúng nô tài gặp Trịnh phi nương nương cùng với Thanh tỷ tỷ đang chơi trò ném tuyết.
Trịnh phi liền gọi chúng nô tài vào chơi chung…
Con đường mà Tiểu Phúc Tử nói đến, ta từng đi qua nhiều lần nên chẳng lạ lùng gì.
Nơi ấy có thể coi là hẻo lánh, đường sá xa xôi, lại chẳng được lót đá êm như đường chính.
Nếu không phải muốn tránh mặt kẻ khác thì ngày thường chẳng ai thèm đi đường ấy cả.
Tính Trịnh Vân Anh vẫn còn trẻ con, tuyết đẹp thế này, muội ấy không kéo Thanh Nhi ra ngoài chơi mới lạ.
Ta nhíu mày nhìn Tiểu Phúc Tử và Ngọc Thủy:
– Thế là hai ngươi ham chơi, đến tận bây giờ mới về à?
Ngọc Thủy lắc đầu, cố nín cười mà không được.
Tiểu Phúc Tử mau miệng thanh minh:
– Không phải ạ…!Chúng nô tài chỉ mới nán lại một chút…!chỉ một chút thôi đã bị đuổi đi rồi ạ…
Nghe Tiểu Phúc Tử cố nhấn mạnh từ “một chút”, ta hiểu ngay “một chút” của hắn cũng phải tầm nửa canh giờ là ít.
Dẫu bực mình nhưng thấy ngay cả Ngọc Thủy cũng khoái chí ra mặt, ta không khỏi tò mò:
– Ai đuổi các ngươi?
Tiểu Phúc Tử chắp tay, trịnh trọng đáp:
– Là vạn tuế gia!
Ta giật bắn mình:
– Hoàng thượng bắt gặp Vân Anh nghịch tuyết sao? Vân Anh không bị phạt đấy chứ?
Tiểu Phúc Tử cười ha hả, xua tay:
– Trịnh phi nương nương vốn muốn ném nô tài đấy, nhưng nô tài nhanh nhẹn cúi xuống né được.
Hòn tuyết của Trịnh phi nương nương thế là bay vút ra xa, xa thật là xa…!sau đó, đáp trúng tà áo của hoàng thượng.
Lúc ấy, nô tài sợ muốn vỡ tim.
Cả Trịnh phi nương nương cũng tái mặt…
Trịnh Vân Anh vốn nhát gan, bình thường muội ấy sợ hoàng đế còn hơn sợ cọp.
Vừa thấy bóng hoàng đế, toàn thân Trịnh Vân Anh đã run bắn.
Đám nô tài lại càng kinh hãi hơn bội phần.
Không ai bảo ai, cả bọn đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội.
Nhưng chẳng ai ngờ hoàng đế lại không hề nổi giận.
Hắn phì cười, đỡ Trịnh Vân Anh đứng lên: “Có mỗi một tên tiểu thái giám mà cũng ném không trúng, thực là làm mất mặt trẫm quá.
Lúc trẫm nhỏ hơn nàng mấy tuổi, lão Tô có chạy thế nào trẫm đều ném trúng.”
Như để chứng tỏ mình không nói khoác, hoàng đế bèn cúi xuống vo lấy một nắm tuyết ném thẳng về phía Lý Thọ ở phía sau.
Nắm tuyết bay sượt qua chóp chiếc nón lông cừu Lý Thọ đang đội.
Lý Thọ vóc dáng to béo nhưng đầu lại nhỏ một cách kì quái.
Chiếc nón này vốn là của hoàng đế ban cho hắn.
Hắn đội vào rộng đến nỗi sụp xuống tận lông mày.
Cũng vì quá rộng cho nên khi hòn tuyết vừa sượt qua, chiếc nón đã xộc xệch chực rơi xuống.
Không bảo quản tốt đồ ngự ban là trọng tội.
Lý Thọ hoảng hồn vội đưa tay đỡ, nhưng không biết lóng ngóng thế nào phải tung hứng mấy lượt mới chụp được nón.
Trịnh Vân Anh thấy thế không nhịn được bật cười.
Hoàng đế cũng cười theo: “Lâu ngày thân thủ cũng mai một đi nhiều, có lẽ phải nhân dịp này luyện tập một chút.”
Bầu không khí căng thẳng cứ thế theo tiếng cười sảng khoái của hoàng đế mà tan biến.
Đám nô tài khôn hồn, tự biết điều mà lui ra thật xa, chừa chỗ cho hoàng đế và Trịnh Vân Anh đùa nghịch.
Hoàng đế bẩm sinh ham vui, chỉ vì đã khoác long bào lên mình nên đành từ bỏ những ngày tháng rong chơi nghịch ngợm.
Người trong cung ai cũng nghiêm trang đạo mạo, chẳng dễ gì tìm được kẻ có gan cùng hoàng đế đuổi nhau ném tuyết thế này.
Bởi vậy, Trịnh Vân Anh và hắn cũng có thể coi là một dạng tri kỉ.
Chuyện này xem như Trịnh Vân Anh gặp may.
Nếu hoàng đế không có tính mê chơi, muội ấy ném trúng hắn như vậy nhất định sẽ bị phạt nặng.
Hai người chơi đùa chán chê rồi, hoàng đế chợt nổi hứng xoa đầu Trịnh Vân Anh: “Trẫm nhớ độ này năm ngoái đã được ăn Lạp Mai Trì của Trịnh phi rồi, cớ sao năm nay vẫn chưa thấy gì nhỉ? Phải chăng lâu quá nên quên cách làm rồi?” (*)
Nhắc đến bánh trái, Trịnh Vân Anh lập tức vênh mặt: “Bánh thì thiếp làm xong rồi, đang định mang sang Cát Tường điện…”
Hoàng đế bĩu môi trêu: “Thật không? Hay lại nhờ kẻ nào làm…”
Trịnh Vân Anh không có tài cán gì đặc biệt, chỉ có tay nghề làm bánh là đáng để tự hào.
Bị hoàng đế khi dễ như thế, muội ấy bực mình, bèn kéo hắn đi thẳng về Minh Ngọc cung: “Hoàng thượng đã không tin, vậy thiếp sẽ tự tay làm cho người xem!”
Hoàng đế lừa ăn thành công, lập tức vui vẻ đi theo Trịnh Vân Anh.
Chuyện này vốn đã có thể coi là tốt đẹp nếu như không tồn tại kẻ thứ ba – Giang Tiểu Ái.
Phụ thân Giang Tiểu Ái là một viên thị lang không lớn không nhỏ, nàng ta vào cung cũng chỉ là một phi tần thường thường bậc trung.
Nếu không nhờ hoàng hậu nâng đỡ, Giang Tiểu Ái chưa chắc đã leo lên nổi chức quý tần.
Chỉ tiếc con người nàng ta hữu dũng vô mưu, nhan sắc cũng chẳng đọ nổi với ai, hoàng hậu thấy nàng ta đã hết thuốc chữa nên dạo gần đây không còn ưu ái giúp đỡ như trước.
Giang Tiểu Ái một thân một mình tranh sủng thực là khổ sở.
Nàng ta dò la được hôm nay hoàng đế sẽ đi ngang đoạn đường vắng này, liền trang điểm thật lộng lẫy rồi chạy ra nghênh đón.
Cứ ngỡ đã chớp được thời cơ trở mình, chẳng ngờ nàng ta vừa nịnh nọt hoàng đế mấy câu thì hòn tuyết của Trịnh Vân Anh vèo vèo phi đến.
Giang Tiểu Ái bỗng dưng trở thành người thừa, chỉ biết há hốc miệng căm tức nhìn hoàng đế và Trịnh Vân Anh chơi đùa, sau đó lại dắt tay nhau đi mất.
Bấy giờ, Ngọc Thủy cười đã thấm mệt.
Nàng thở dốc, lắc đầu tiếp lời Tiểu Phúc Tử:
– Trông Giang quý tần lúc đó thực đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Trịnh phi nương nương vậy.
Tiểu Phúc Tử gật đầu xác nhận:
– Ấy vậy mà khi hoàng thượng cùng Trịnh phi rời đi, Giang quý tần vẫn còn có gan chạy theo gọi: “Hoàng thượng, ban nãy đã nói sẽ cùng thiếp thưởng trà cơ mà…”
Ta phì cười hỏi:
– Thế hoàng thượng trả lời sao?
Tiểu Phúc Tử bắt chước hoàng đế nhếch môi cười gian ác:
– Hoàng thượng phẩy tay áo, lạnh lùng nói: “Nếu nàng thích uống trà, lát nữa trẫm bảo Lý Thọ mang đến cho nàng một ít.”
Đến nước này, cả ta cũng phải ôm bụng cười sặc sụa.
Hoàng đế đúng là rất biết cách làm người ta đau lòng.
– Chuyện này…!- Ta cố nhịn cười căn dặn – Các ngươi nhớ đừng nói ra ngoài…
Ngọc Thủy rụt cổ, nhe răng cười:
– Không cần chúng nô tỳ nói ra thì chuyện này cũng sẽ truyền khắp hậu cung thôi.
Xưa nay những kẻ to gan quản chuyện hoàng thượng đi đâu, làm gì đều không có kết cục tốt đẹp.
Ta cảm thấy Ngọc Thủy nói cũng có lí.
Giang Tiểu Ái đã phạm phải điều cấm kị của hoàng đế.
Nếu là lúc trước khi hắn còn bị độc tính trong người chi phối thì Giang Tiểu Ái đã toi mạng rồi.
Bây giờ, tính tình hắn không còn nóng nảy như trước, nhưng không nói ra không có nghĩa là hắn không phật ý.
Với bản lĩnh của Lý Thọ, tin rằng chỉ chốc lát nữa thôi, cả hậu cung ai ai cũng biết chuyện mất mặt của nàng ta.
Từ nay về sau, nhất định không còn kẻ nào dám giở trò đón đường hoàng đế nữa.
Ta gật gù đáp:
– Dù sao đi nữa, những chuyện thị phi này các ngươi tốt nhất là đừng tham gia.
Nói đoạn, ta chợt nhớ đến Bạch Diệu Hoa.
Dạo trước, nàng ấy sơ ý làm đổ ấm trà khiến cả bàn tay bị bỏng.
Chính nhờ bàn tay tài hoa ấy mà Bạch Diệu Hoa mới giành lại được sự ưu ái của hoàng đế.
Ta cứ sợ có kẻ nhân dịp này mua chuộc thái y giở trò hãm hại nàng nên đã nhờ Lâm Giang đích thân chữa trị thật cẩn thận.
Vậy mà đã nhiều ngày qua, vết thương của Bạch Diệu Hoa vẫn chưa lành.
Mấy lần hoàng đế muốn xem nàng vẽ tranh, Bạch Diệu Hoa đều phải cáo bệnh hẹn dịp khác.
Chuyện này ta cứ cảm thấy có điều khuất tất.
Trà nước trong cung pha xong đều phải đợi nguội bớt mới dâng lên, dẫu Bạch Diệu Hoa có làm đổ trà ra tay cũng không thể bị bỏng nặng như vậy được.
Nếu không phải ta quá hiểu Lâm Giang thì nhất định sẽ nghi ngờ hắn ăn hối lộ.
Một vết thương đơn giản, với khả năng của Lâm Giang ắt chỉ cần vài ngày là khỏi, vậy mà lại kéo dài đến tận bây giờ khiến lòng ta lo lắng không yên.
Nhân lúc Lâm Giang đến thay băng cho Bạch Diệu Hoa, ta quyết định sang chỗ nàng nhìn tận mắt vết thương xem có điều gì mờ ám hay không.
Ta đến đúng lúc Lâm Giang vừa tháo lớp băng cũ trên tay Bạch Diệu Hoa xuống.
Không hiểu sao hai người bọn họ vừa nhìn thấy ta liền giật bắn mình.
– Vi thần bái kiến hiền phi nương nương! – Lâm Giang cuống quýt đứng lên thỉnh an, vội đến nỗi làm rơi cả dải băng trên tay xuống đất.
Bạch Diệu Hoa nhanh chóng phủ tay áo xuống, gượng gạo nói:
– Tỷ tỷ sang chơi sao không báo trước một tiếng để muội ra đón …
Bạch Diệu Hoa và Lâm Giang đều là người ngay thẳng, không quen dối trá.
Nhìn nét mặt kì quái của bọn họ, ta biết ngay bọn họ nhất định đang giấu giếm điều gì đó.
Ta cúi đầu nhìn dải băng cũ bị Lâm Giang đánh rơi ban nãy, chỉ thấy nó trông thực sạch sẽ, chẳng hề giống mới bị tháo ra từ một vết thương nặng.
Lòng ta không biết nên vui hay nên buồn.
– Lâm đại nhân, chẳng hay đây là chuyện gì? – Ta nhặt dải băng kia lên đưa đến trước mặt Lâm Giang.
Mỗi lần Lâm Giang hoảng sợ thì lại sinh tật nói lắp.
Hắn lúng búng mãi mà không nói được gì:
– Vi thần…!chuyện này…
Bạch Diệu Hoa thấy thế liền đỡ lời:
– Tỷ tỷ, không phải lỗi của Lâm đại nhân…
Ta quay sang nhìn nàng, hạ giọng nói khẽ:
– Kéo tay áo muội lên cho tỷ xem.
Bạch Diệu Hoa cắn môi, chậm chạp làm theo.
Ta hết nhìn chằm chằm vào bàn tay phải trắng trẻo mịn màng, hoàn toàn lành lặn kia rồi lại nhìn Bạch Diệu Hoa, tự nhiên giận đến run người:
– Muội đang làm cái gì thế này? Muội có biết khó khăn lắm hoàng thượng mới nhớ đến muội, muội lại bày trò trốn tránh người…!Đây là tội khi quân! Hoàng thượng mà biết được, muội không chỉ thất sủng thôi đâu…
Nói đoạn, ta chợt nhớ đến Lâm Giang, bèn ngoảnh đầu nhìn hắn.
Nhìn kĩ lại, mặt mũi Lâm Giang cũng khá.
Hắn tuổi trẻ tài cao, chưa lập gia thất, lại trung thực tử tế – đúng là dạng nam tử dễ được lòng nữ nhân.
Có lẽ nào…!Nghĩ đến đây, ta vừa giận vừa sợ.
Ta tin tưởng Lâm Giang mới để hắn chăm sóc sức khỏe cho Bạch Diệu Hoa, không ngờ hắn lại dám thừa cơ tán tỉnh nàng.
Mà nếu giữa hai người họ thực sự có điều gì mờ ám, đừng nói bản thân bọn họ, cả gia tộc hai bên cũng không tránh khỏi liên lụy.
May mà ban nãy ta dẫn theo Ngọc Nga.
Không cần ta ra lệnh, nàng đã hiểu ý, vội vàng kéo Tư Dao ra ngoài đứng trước cửa.
Tư Dao không nhanh nhạy bằng Ngọc Nga nhưng thấy sắc mặt ta nghiêm trọng, nàng cũng cố gắng phối hợp với Ngọc Nga.
Bên ngoài, Ngọc Nga và Tư Dao lớn tiếng trò chuyện vui vẻ.
Trong phòng ta vẫn tức tối nhìn gương mặt anh tuấn sáng sủa của Lâm Giang, tự hỏi nếu mình đánh hắn một trận không ra hình người nữa thì liệu Bạch Diệu Hoa có tỉnh ngộ chăng?
Sau một hồi suy tính, ta thôi ý định hủy dung Lâm Giang, chỉ hỏi thật khẽ:
– Hai người…!đã đến mức nào rồi?.