Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 105: Mật thám
Làm… Trắc phi của Thành Vương?
Thượng Trang hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, lúc này, nàng còn thời gian quản cấp bậc lễ nghĩa nữa?
Hoàng đế không để ý tới biểu cảm của nàng, vẫn tiếp tục: “Thân phận của Mộ Dung Vân Khương hiện tại không thích hợp ở trong cung. Nếu còn như vậy, trong triều tất sẽ có lời đàm tiếu. Trẫm mặc dù là thiên tử cũng có những chuyện không thể không cố kị. Trẫm, cần Mộ Dung tướng.” Ánh mắt ông nhìn nàng như muốn nói: Việc này, trẫm tin ngươi biết rõ.
Đúng vậy, Thượng Trang hiểu.
Đây chính là chuyện bất đắc dĩ của thiên tử, ông phải lui từng bước để đổi lấy lòng trung thành của trọng thần. Cho dù thế nào, đối với Hoàng đế mà nói, đây là chuyện bình thường, bởi vì đó là nguyện vọng giang sơn Nguyên gia muôn đời thiên thu của ông.
Cho nên ngay từ đầu Thượng Trang đã biết, ông sẽ không để Mộ Dung Vân Khương làm phi tử của ông, bởi vì sau khi ông đi, nàng ấy sẽ vì vậy mà chôn cùng, hoặc là bầu bạn với Phật.
Ông thở dài: “Khó có được Mộ Dung Vân Khương tự mình lên tiếng, trẫm quyết định tứ hôn.”
Thượng Trang khiếp sợ tới cả người bất giác run lên, nàng không màng lễ nghĩa, bật thốt lên hỏi: “Mộ Dung tiểu thư và Thành Vương điện hạ sao?” Lời này, nàng hỏi bằng thừa. Ý của Hoàng đế còn chưa rõ ràng sao?
Hoàng đế không trả lời, chỉ nói: “Trẫm không tin bọn họ, cho nên trẫm muốn ngươi tới Thành Vương phủ, giám thị bọn họ.” Thời điểm nói câu này, ánh mắt vốn thản nhiên bỗng dưng trở nên sắc bén.
“Bọn họ” trong câu nói của ông, rốt cuộc là chỉ huynh muội Mộ Dung, hay mẫu tử Nguyệt Duật Diệp, hoặc là tất cả?
Thượng Trang bối rối, nhất thời không thể xác định.
Còn một việc nữa khiến nàng cảm thấy nghi hoặc. Ông không tin bọn họ, lại đi tin nàng hay sao? Lúc này nàng vẫn nhớ rõ thái độ của ông ngày đầu nàng tiến cung.
Ông ấy sẽ khống chế nàng?
Độc dược, hay là thứ khác?
Đang nghĩ, nàng nghe Hoàng đế cười khẽ: “Không cần nghĩ nữa, trẫm có thể nói ra lời này, đương nhiên là có chuẩn bị. Ngày sau tới Thành Vương phủ, nhất cử nhất động của bọn họ đều phải báo cho trẫm. Nếu có một ngày trẫm mất, ngươi cũng phải…” Nói tới đây, ông đột nhiên im lặng, thần sắc có chút khác thường.
Thượng Trang hiểu ý của Hoàng đế, nếu ông không còn, nàng tất nhiên phải bẩm báo với tân đế. Chỉ là ông có thể nói như thế, chứng tỏ ông sẽ không đả động với vị trí của Thái tử. Thái tử ở trước mặt ông làm ra nhiều chuyện như vậy nhưng ông vẫn không để trong lòng, còn cho hắn cơ hội.
Nhưng từ một tia chần chờ vừa rồi, Thượng Trang biết ông vẫn có khúc mắc với Thái tử. Nếu không, ông sẽ thoải mái nói thẳng ra cái tên Nguyên Duật Phong.
Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu đã như vậy, Hoàng đế vì sao phải làm ra vẻ với Nguyên Duật Diệp? Ông là người thương con mà.
Cho nên mới nói, tâm tư của Hoàng đế quá phức tạp, nàng đoán không ra.
Ho khan mấy tiếng, Hoàng đế mới tiếp tục: “Nếu ngươi không làm theo lời trẫm, trừng phạt chắc hẳn sẽ ngoài tưởng tượng của ngươi.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nữ tử, ông khẽ cười, “Trẫm đã hạ mật chỉ, nếu ngươi phản bội, cho dù trẫm mất cũng sẽ có người lấy nó ra.”
Hai tay bất giác siết chặt thành quyền, thì ra thứ kiềm chế nàng lại là một đạo mật chỉ.
Đạo mật chỉ này viết cái gì, nằm trong tay ai quả thật khiến Thượng Trang phải để ý.
Nàng cúi đầu, cắn răng nói rõ từng chữ: “Nô tỳ đa tạ sự ưu ái của Thánh Thượng, chỉ là nô tỳ không thể làm trắc phi của Thành Vương.”
Hoàng đế nhíu mi định quát, Thượng Trang lại cướp lời: “Thánh Thượng đừng tức giận, hãy nghe nô tỳ nói hết.” Nàng hít một hơi thật sâu, “Nô tỳ có thể làm mật thám cho ngài mà không cần làm trắc phi của Thành Vương. Ở chung lâu ngày sẽ sinh tình, nô tỳ chỉ sợ đến lúc đó bản thân sẽ vì người mình yêu mà làm liều.”