Đọc truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi – Chương 104: Trắc phi
Nghe vậy, cơn giận của Tề Hiền phi cũng dịu đi: “Hài tử ngốc, ra đây làm gì? Mẫu phi sẽ trở lại thăm con, chỉ cần con khỏe mạnh, mẫu phi sẽ vô cùng cao hứng.”
Hắn gật đầu: “Nhi thần biết rồi.”
Bên ngoài Thành vương phủ đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn. Ti Y đỡ Tề Hiền phi lên xe, Thượng Trang vốn muốn chạy lại giúp đỡ, nhưng thấy Ti Y cũng theo lên xe, nghĩ nghĩ một hồi, nàng cũng đi lên.
Trên đường, Tề Hiền phi đột nhiên nhắc tới An Lăng Tễ, nói là trước đó không lâu nghe tin hắn sẽ hồi kinh.
Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Tề Hiền phi không tiếp tục truy hỏi, chỉ tán gẫu vài chuyện cùng Ti Y. Thượng Trang không thể chen miệng vào, chỉ yên lặng ngồi hầu một bên.
Về cung, nàng lập tức tới tẩm cung của Hoàng đế.
Trần Trung canh giữ bên ngoài, thấy nàng, hắn liền bước lên phía trước: “Vu thượng nghĩa về rồi sao? Mau vào bẩm báo lại chuyện của Thành Vương điện hạ đi, ngày nào Thánh Thượng cũng ngóng trông tin tức của ngài ấy.”
Thượng Trang gật đầu, lập tức đi vào. Bên trong, Hoàng đế đang nửa nằm trên ngự tháp, nhắm mắt dưỡng thần.
“Nô tỳ tham kiến Thánh Thượng.” Nàng thấp giọng.
Hoàng đế không mở mắt, chỉ nhẹ giọng: “Về rồi sao? Xem ra thương thế của Thành Vương đã không còn gì đáng ngại.”
Nàng vẫn cúi đầu: “Sức khỏe Vương gia khá hơn rất nhiều, hiện tại đã có thể xuống giường. Trọng Thái y vẫn còn ở lại vương phủ thỉnh mạch cho Vương gia mỗi ngày, Thánh Thượng không cần phiền lòng.”
“Vậy trẫm an tâm rồi. Khụ khụ…” Hoàng đế ho khan mấy tiếng.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, sắc mặt ông đã tái nhợt hơn lúc trước. Thượng Trang có thể nhìn ra, thân thể ông mỗi ngày càng suy kiệt.
Già đi, ai có thể trốn tránh được?
Hoàng đế vẫn nằm đó, ông không nói câu nào nhưng cung mày vẫn khóa chặt.
Thượng Trang đứng hầu một bên, cũng không lên tiếng.
Đột nhiên, nàng cảm thấy hiểu được ông một chút. Phía sau một Hoàng đế cao cao tại thượng, ông ấy chỉ là một lão nhân gia. Ở thời điểm cuối cùng trong sinh mệnh của mình, ông ấy vẫn không thể hưởng thụ một chút bình yên.
Tiền triều hậu cung ám toán khắp nơi, nếu nàng có thể nhìn ra, ông ấy tất nhiên có thể phát hiện.
Toàn bộ tẩm cung im lặng tới đáng sợ, nếu hiện tại có một cây châm rơi xuống đất cũng sẽ phát ra tiếng vang làm người ta sợ hãi. Thượng Trang cố gắng hít thở nhẹ nhàng, nhàm chán nhìn ra cái bóng đang khắc lên cánh cửa bên ngoài.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: “An Lăng Vu.”
Thượng Trang cả kinh, sau đó nhanh chóng hoàn hồn: “Có nô tỳ.”
Hoàng đế chậm rãi mở mắt, thân hình nhỏ bé của nữ tử dần dần trở nên rõ ràng. Ông đưa tay, Thượng Trang liền tiến tới dìu ông ngồi dậy. Ngồi thẳng người rồi, ông mới nói: “Mấy ngày nay, trẫm đã suy nghĩ rất nhiều.”
Nàng kinh ngạc đưa mắt nhìn ông, nhưng sau đó liền lập tức cúi đầu. Mấy ngày nay ông ấy suy nghĩ cái gì không phải chuyện mà nàng nên hỏi. Chỉ khi ông ấy muốn nói, nàng mới có tư cách để nghe.
Hoàng đế đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Trẫm thật không ngờ người cuối cùng ở bên cạnh trẫm lại là người của An Lăng gia.” Dừng một lát, ông mới tiếp tục, “Trẫm thật già tới hồ đồ rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ, há có thể gây ra đại sự gì? Mạng của ngươi nằm trong tay trẫm, có ra sao đương nhiên cũng do trẫm định đoạt.”
Thượng Trang nghe tới hồ đồ.
Người trên ngự tháp đứng dậy, đi về phía trước mấy bước. Bỗng dưng ông ngừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm nàng: “Trẫm không nhìn lầm ngươi, ngươi rất thông minh, so với những kẻ trong cung, thậm chí là người hầu hạ bên cạnh trẫm thông minh hơn nhiều.”
Cả người run lên, nàng lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ không dám.”
“Trẫm không thể không thừa nhận sự thật này.” Thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền tới, “Trẫm định ban ngươi cho Thành Vương làm trắc phi.”