Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 6


Đọc truyện Thái Tử Phi Có Bệnh – Chương 6


Mặc dù Thẩm Tân Di vẫn luôn được người nhà nuông chiều, nhưng cũng sẽ không bị nuôi dưỡng thành loại người tính tình ngang ngược, không biết nói lý.

Cảm nhận về đạo đức của nàng rất mạnh mẽ: “Là ta không đúng, ta chỉ muốn đến tìm bảng chữ mẫu, không chú ý nên đã làm rơi đồ của ngươi mà thôi.”
Sắc mặt của Lục Diễn vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như trong ánh mắt còn hiện lên một chút chán ghét và đề phòng: “Nàng làm gì có chỗ không đúng chứ? Là ta không đúng, ngược lại đã quên nói cho nàng biết rằng thư phòng là nơi không thể tùy tiện ra vào.” Hắn thản nhiên ra lệnh xuống dưới: “Canh giữ thư phòng thật nghiêm ngặt cho ta, ngoài ta ra, bất luận kẻ nào cũng không được cho phép đi vào.”
Thẩm Tân Di nhíu mày lại, giải thích: “Ta chỉ tới đây để tìm bảng chữ mẫu, cũng không có động vào đồ vật khác của ngươi, càng không có ý gì khác.”
Lục Diễn nhìn hộp gỗ đỏ rơi trên mặt đất, thế mà lại nhẹ nhàng cười một cái.

Ý cười lạnh băng, giọng nói đầy mỉa mai: “Là không có động hay là chưa kịp động vào?” Thư phòng ở mỗi nhà đều là nơi quan trọng không được tùy tiện ra vào, nàng xuất thân từ Hầu phủ, chẳng lẽ không biết điều đó hay sao?
Vốn dĩ Thẩm Tân Di đang rất xấu hổ nhưng bây giờ còn bị hắn sỉ nhục như vậy, nên phủi phủi bụi đất trên người, thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm đi, sau này ngươi có mời ta cũng sẽ không tới.”
Nàng trở về tẩm điện, Trương ma ma tươi cười ra đón: “Tiểu thư đã tìm được bảng chữ mẫu rồi sao?”
Nàng bắt đầu tức giận, đùng đùng kể lại chuyện vừa rồi một lần nữa, cuối cùng lạnh lùng nói thêm một câu: “Thời tiết đang lạnh, để cho Thái Tử tiêu đời luôn đi.”
Trương ma ma cũng cảm thấy Thái Tử quá mức lạnh nhạt lẫn cứng rắn, nhưng mà chỉ có thể trấn an Thẩm Tân Di: “Thái Tử không vui cũng là chuyện bình thường.

Không cần nói đâu xa, thư phòng ở Hầu phủ của chúng ta cũng không phải ai cũng có thể vào, dù ít hay nhiều thì bên trong đều có chứa công văn quan trọng, Hầu gia cũng thường trao đổi chuyện bí mật ở thư phòng, tiểu thư xem có phải không?”
Sắc mặt của Thẩm Tân Di trở nên tốt hơn, không khỏi gật đầu đồng ý.

Trương ma ma nhẹ nhàng cười, nói tiếp: “Chúng ta còn phải chép Kinh Phật, mặc kệ điện hạ có thái độ gì, chúng ta đều phải hoàn thành chuyện này thật tốt, người nói có đúng không?”
Thẩm Tân Di lại buồn bực mà đáp ứng: “Ma ma, người có phải là không thương ta không? Tại sao lại luôn nói giúp cho người khác vậy chứ?”
Trương ma ma đau lòng mà ôm lấy nàng: “Ai nói chứ? Nô tỳ thương Ngũ tiểu thư nhất.

Nhưng nay tiểu thư đã gả cho người khác, dù sao đi nữa người cũng phải sống cho thật tốt.” Nói xong, bà kêu Ngọc Yên chuẩn bị giấy bút, muốn giúp Thẩm Tân Di an tâm sao chép kinh văn.
Thẩm Tân Di không am hiểu nhiều đối với thể chữ của Triệu Mạnh Phủ, bởi vậy viết từng nét bút rất chậm, nhưng dần dần trong lòng bắt đầu ổn định, nét chữ càng thêm đoan trang thanh tú.


Trong khi đó, Lục Diễn đã trở lại tẩm điện, thế nhưng nàng lại không phát hiện ra.

Lục Diễn quay đầu nhìn bóng dáng nàng vài lần, thấy ngón tay của nàng tinh tế cầm bút ngọc xanh, cổ tay giơ cao, cúi mặt chăm chú viết cực kỳ nghiêm túc.

Ánh mắt hắn dừng lại, sau đó quay đầu rời đi thật nhanh.
Thẩm Tân Di chép kinh mãi cho đến lúc đi ngủ thì nàng được Ngọc Yên hầu hạ lên giường, hoàn toàn không chờ chồng trở về mà tự mình đi ngủ trước.
Hôm nay Lục Diễn trở về tương đối muộn, vừa về đã thấy Thẩm Tân Di tự mình ngủ trước.

Hắn nhướng mày, hừ lạnh một tiếng.

Vốn đang định thu dọn đồ đi thiên điện để ngủ thì đúng lúc lại nhìn thấy Trương ma ma đang sắp xếp kinh văn mà Thẩm Tân Di đã sao chép ngày hôm nay.

Hắn bước đến bên cạnh bàn, cầm lên một xấp mở ra xem: “Đây là đang viết cái gì?” Buổi chiều hắn đã nhìn thấy nàng viết những thứ này.
Trương ma ma cung kính hành lễ: “Hồi điện hạ, Thái Tử Phi lo lắng cho thân thể của ngài nên đã dự định sao chép mấy quyển kinh cầu phúc để dâng lên Phật Tổ, cầu cho ngài có thể khoẻ mạnh.”
Lục Diễn không nhịn được mà nhớ lại nụ cười tà mị của Thẩm Tân Di.

Thật khó mà tưởng tượng được người như vậy sẽ sao chép kinh văn.

Hắn cúi đầu nhìn lại, đúng thật là kinh cầu phúc, lười nhác mà hỏi thêm: “Chính tay nàng đã chép ư?”
Trương ma ma trả lời: “Việc đó là đương nhiên ạ, Thái Tử Phi còn nghe được ngài có sở trường về thể chữ của Triệu Mạnh Phủ, nên đã đặc biệt tới thư phòng để tìm bảng chữ mẫu, định chép ra để làm ngài vui vẻ nữa.”
Lục Diễn nghĩ lại việc xảy ra ở thư phòng vào lúc chiều, trong lòng khẽ động nhưng nét mặt lại không có một chút thay đổi nào, còn làm ra dáng vẻ có hơi giễu cợt: “Thể chữ Triệu cũng không phải tùy tiện luyện một chút là có thể sẽ viết được.”
Trương ma ma biết nếu càng nói nhiều lời thì sẽ càng sai nhiều, nên không tiếp tục câu chuyện này nữa mà hành lễ lui ra ngoài.

Lục Diễn tiện tay xếp kinh văn lại, Thẩm Ngũ vì hắn sao chép kinh văn đã làm hắn kinh ngạc không ít, cũng khiến trong lòng của hắn cảm thấy thêm nhiều vi diệu.

Nhưng mà hắn không có ý định huỷ bỏ lệnh cấm ở thư phòng, cũng không định giải thích với nàng cái gì.

Dù sao thư phòng đúng thật là nơi quan trọng, không thể xem thường được.
Hắn nhắm mắt ngẫm nghĩ một lát thì quyết định không đi thiên điện nữa, mà lại đi thay áo ngủ nằm xuống bên cạnh Thẩm Tân Di.

Không lâu sau, Thẩm Tân Di bỗng mơ màng ngồi dậy muốn đi tiểu.

Nàng leo trực tiếp qua người Lục Diễn, không chú ý bị vấp một cái, lập tức nhào đầu từ trên giường xuống đất.
Nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, bỗng cảm nhận được một cánh tay thon dài như ngọc ôm ngang lấy mình, kéo nàng trở lại giường.

Vừa rồi nàng còn buồn ngủ mà bây giờ đã bị dọa cho hoàn toàn tỉnh rồi.

Nàng ngồi một lát mới thấy có gì đó không đúng nên vội cúi đầu nhìn xuống, thì thấy bản thân đang ngồi trên bụng Lục Diễn, một bàn tay của hắn còn đang ôm lấy eo của mình.
Thẩm Tân Di vội bước xuống giường.

Lúc đầu nàng còn thầm nghĩ muốn cảm ơn nhưng mà cảm thấy làm như vậy thật không có tổng giám đốc bá đạo nữa.

Thế nên đã dùng cách của tổng giám đốc bá đạo để nói lời cảm ơn: “Tên đàn ông kia, ngươi làm không tệ, nói đi, muốn ta thưởng cho cái gì nào?”
Lục Diễn nhíu mày lại, nhìn cánh tay của mình vừa rồi kéo nàng.


Nghe thấy lời này thì tức giận liếc nhìn nàng một cái.

Vốn không muốn để ý đến nàng nhưng mà nàng lại không buông tha tiếp tục nói: “Đừng làm ra vẻ rụt rè, mau nói cho ta biết ngươi muốn cái gì đi!” Hắn liếc xéo nhìn nàng thêm lần nữa: “Ta muốn nàng đổi giọng điệu nói chuyện đó đi.”
Thẩm Tân Di đáp ứng yêu cầu của hắn.

Đang từ kiểu tổng giám đốc bá đạo lại đổi thành lãng tử phóng túng, nhanh chóng giở trò lưu manh sờ soạng eo của hắn, rồi thu tay lại thật mau, bộ dạng cười phóng đãng: “Thân hình không tồi.”
Lục Diễn: “…”
……
Tối hôm qua Thẩm Tân Di náo loạn một trận, nên buổi sáng thức dậy hơi trễ.

Trương ma ma tiến tới đỡ nàng dậy: “Mới vừa rồi Hoàng Hậu lại phái người đến nói muốn tiểu thư học tập quy củ.

Nhưng nô tỳ đã nói rằng ngài đang chép kinh Phật vì Thái Tử nên bọn họ chỉ có thể đi về, chắc hẳn tạm thời sẽ không dám đến nữa đâu.” Bà thấy Thẩm Tân Di gật đầu lại nói tiếp: “Còn có Thẩm Quý Phi nói nhớ tiểu thư nên muốn mời tiểu thư sau khi thức dậy thì đi thăm người, ngài ấy sẽ chờ tiểu thư ở bên cạnh hồ sen trong Khung Ngọc Viên.”
Nàng gật đầu: “Ta cũng nhớ cô, đợi lát nữa chuẩn bị vài thứ rồi đi thăm người.”
Thẩm Tân Di thu dọn xong xuôi thì khởi hành đến Khung Ngọc Viên.

Tại đây, Thẩm Quý Phi đang ngồi trong Đình Vũ Đả uống trà thưởng cảnh.

Phía sau là hai cung nữ đang quạt mát, còn thêm hai cung nữ nữa đang đấm chân, trông rất là sung sướng, thoải mái.

Thẩm Tân Di thấy vậy thì trêu ghẹo: “Cô thật là nhàn nhã quá nha.”
Thẩm Tân Di và bà có bốn năm phần giống nhau, nhưng càng xuất chúng hơn hơn bà.

Xưa nay bà rất yêu thương người cháu gái lớn lên giống mình này nên vừa nhìn thấy nàng thì ôm lấy không buông, không ngừng gọi tâm can .

Thẩm Tân Di chỉ có thể để cho bà tùy ý ôm mình: “Con cũng đã lâu rồi không gặp cô, thật sự rất nhớ người đó.”

Thẩm Quý Phi che miệng cười nói: “Ngày hôm qua không được trò chuyện nhiều nên đành phải chờ đến hôm nay mới mời con đến đây.

Khó lắm mới được tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện với con.” Bà nói xong thì lệnh cho cung nữ dâng lên điểm tâm mà nàng thích ăn.
Thẩm Tân Di cắn một miếng bánh phục linh, ngạc nhiên hỏi: “Cô, người đã tự tay làm cái này sao?” Sau đó nàng lại thắc mắc nói tiếp: “Nhưng không phải là cô phải quản lý lục cung hay sao? Làm bánh này sẽ phiền phức lắm đó?”
Thẩm Quý Phi dùng khăn giúp nàng lau đi bột bánh dính ở khóe môi: “Mới vừa rồi có thêm các nữ tử Giang Nam vào cung, Hoàng Thượng cũng sẽ không muốn để một mình ta quản lý lục cung đâu, cho nên đã tìm mấy người Lưu phi, Tôn phi giúp ta san sẻ việc.”
Thẩm Tân Di cảm thấy lời này không bình thường nên nắm lấy tay bà: “Cô…” Thẩm Quý Phi vuốt mặt nàng: “Con không cần phải lo lắng cho cô, ta ở trong cung nhiều năm như vậy nên ít nhiều cũng có sức tự bảo vệ mình được.

Nhưng mà ngày hôm qua có phải Hoàng Hậu lại cho người tìm con gây khó dễ không?”
Thẩm Tân Di còn chưa trả lời thì Thẩm Quý Phi đã cười lạnh, nắm lấy tay nàng trấn an: “Tề Uyển Dung mới đắc ý được mấy ngày mà đã dám ra tay với con rồi sao? Con yên tâm đi, ta vừa mới tặng cho bà ta một ít rắc rối nên gần đây sẽ không có thời gian để làm phiền con đâu.”
Thẩm Tân Di ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu: “Vẫn là cô thương con.”
Thẩm Quý Phi khẽ cười vuốt mặt nàng, ánh mắt lại hiện lên chút buồn phiền: “Hoàng Hậu bất mãn đối với cuộc hôn nhân này cũng không phải ngày một ngày hai, Thái Tử chỉ sợ cũng…!Haizz, nếu lúc trước con có thể định hôn ước với lão át thì tốt quá rồi.

Đương nhiên cô rất thương con, ngay cả biểu huynh của con cũng rất thích con.

Ngần ấy năm nó cũng không thành hôn, vẫn luôn một mực chờ con đó.” Bà ta nói lão Bát chính là Bát điện hạ, tên gọi là Lục Trạch, con trai ruột của bà ta, lớn hơn Thái Tử nửa tháng.

Bà ta sớm đã muốn giúp con trai và người cháu gái này định ra hôn ước, tiếc rằng vẫn luôn không được, giữa chừng thì bị Thái Tử cắt đứt.
Thẩm Tân Di không tiện nói thêm gì, chỉ ậm ừ đáp: “Người là tốt nhất rồi.”
Thẩm Quý Phi thấy nàng không có chút phản ứng nào thì ánh mắt trở nên hơi tối lại, nhẹ nhàng ai da một tiếng: “Tố Tố, cô phải đi thay quần áo trước, con chờ ở đây một lát, cô sẽ trở lại ngay.”
Thay quần áo là cách nói khéo của việc đi nhà xí, Thẩm Tân Di gật đầu: “Cô cứ tự nhiên đi, không cần phải để ý đến con đâu.”
Thẩm Quý Phi dẫn theo các cung nữ rời đi.

Ban đầu Thẩm Tân Di còn yên lặng ngồi chờ, nhưng qua một hồi lâu không thấy cô trở về, nàng hơi nôn nóng.

Vốn đang muốn đứng lên đi tìm thì lại nghe thấy cách hòn núi giả không xa vang lên một giọng nam trầm thấp mê người: “Em họ, đã lâu không gặp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.