Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 5


Đọc truyện Thái Tử Phi Có Bệnh – Chương 5


Editor: Mứt Chanh
Bình thường đều là nữ quyến của hoàng thất phạm tội mới có thể bị nữ quan dạy dỗ quản giáo nghiêm khắc.

Thẩm Tân Di mới vào cửa hai ngày, tại sao Hoàng Hậu lại ngang ngược đến vậy?
Cuối cùng đầu óc của Thẩm Tân Di cũng trở lại cốt truyện bình thường, thế nhưng lúc nàng còn đang hoảng hốt thì Trương ma ma bên cạnh đã ngồi xổm hành lễ, đầy mặt khó xử: “Hoàng Hậu vô cùng hiền từ nhã nhặn nhất, nô tỳ cả gan hỏi một câu, chỗ của Hoàng tử phi Vương phi khác Hoàng Hậu có đưa người đến không? Nếu không có, Hoàng Hậu cưng Thái Tử Phi như vậy chẳng phải là kêu những người khác ghen ghét sao?” Trương ma ma cũng từ trong cung mà ra, trùng hợp được mẹ Thẩm cứu một mạng.

Từ lúc Thẩm Tân Di ba tuổi đã bắt đầu chăm sóc nàng, không nỡ để nàng chịu uất ức.

Lời nói này hợp tình hợp lý, mặc cho ai cũng không bắt bẻ được.
Cung tỳ kia nhếch môi, nàng ta là nha hoàn hồi môn đi theo Tề Hoàng Hậu, ngày thường rất được yêu thích, khinh thường nhìn Trương ma ma một cái, nói với Thẩm Tân Di: “Điện hạ, trong cung thế nhưng không có nô tỳ tùy tùy tiện tiện nói chuyện quy củ, nô tỳ nói bừa như thế nên hung hăng vả miệng mới phải.” Nàng ta nhướng mày cười: “Nếu điện hạ không thể nhẫn tâm trách phạt thì để ta mang đến mấy hình phạt ở đại lao cho ma ma, ngài xem như thế nào?”
Thẩm Tân Di thở dài rồi vẫy tay: “Kéo xuống đi, vả miệng.”
Cung tỳ không nghĩ tới nàng mềm yếu dễ bắt nạt đến vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Bỗng nhiên lại thấy hai người phụ nữ đến kiểm soát nàng ta.

Thẩm Tân Di uống trà làm từ trái cây tươi: “Vả mười cái, cho chút dạy dỗ này rồi thôi.”
Cung tỳ luống cuống, nàng ta chỉ sợ bị vả mười cái sẽ phá tướng, cung nữ phá tướng tất nhiên không thể gần người hầu hạ Hoàng Hậu.

Nàng ta kiệt lực trấn định: “Vì sao Điện hạ vô duyên vô cớ muốn vả miệng ta?”
Thẩm Tân Di buồn cười: “Ngươi vừa nói nô tỳ không thể nói bừa, vừa nói ẩu nói tả ở trước mặt ta, thần thái vô lễ bất kính, chẳng lẽ ngươi không phải nô tài mà là chủ tử của ta sao?” Thật ra nàng không phong kiến như vậy, ở trong cung kêu đánh kêu giết cũng thật đáng giận.

Nàng cũng không sợ con nhãi này cáo trạng, điêu nô khinh chủ, nói toạc trời xanh thì nàng cũng có lý.
Mặt cung tỳ trắng nhợt, người trong điện của Thẩm Tân Di đã lấy ra tấm ván gỗ dùng để vả miệng, không nói hai lời tiến đến chỗ nàng ta.

Cung tỳ kêu thảm thiết, lúc này Lục Diễn đi vào cung Thiếu Dương, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ồn muốn chết.”
Mọi người biết hắn kính trọng Tề Hoàng Hậu, Trương ma ma hơi nhíu mày lại.


Cung tỳ kia như gặp được cứu tinh, quỳ xuống lanh lợi nói: “Nô tỳ phụng ý chỉ của Thái Hậu đưa nữ quan dạy dỗ Thái Tử Phi, nào biết Thái Tử Phi lòng có oán ý, lại trực tiếp muốn vả miệng nô tỳ.”
Trương ma ma thấy nàng ta đổi trắng thay đen như thế thì sắc mặt biến đổi vội nói: “Đúng là thứ nhanh mồm dẻo miệng!”
Lại là chuyện bẩn thỉu chốn hậu cung! Lục Diễn phiền chán mà nhíu mày, căn bản lười quản nàng ta đang khóc thét cái gì.

Hắn thấp giọng ho khan vài tiếng, bất mãn nói với Thẩm Tân Di: “Lúc nàng đánh người không bịt miệng kín lại à?”
Thẩm Tân Di sửng sốt: “Đã quên, lần tới thử xem.”
Cung tỳ còn tưởng rằng hắn rất thân thiết với Tề Hoàng Hậu, tất nhiên sẽ giúp đỡ mình trừng phạt Thái Tử Phi.

Không ngờ hắn không kiên nhẫn như vậy, nàng ta luống cuống khóc ròng: “Thái Tử, ngài cũng không thể mặc kệ nô tỳ, Hoàng Hậu còn phái nô tỳ tự đưa cho ngài Huyết Sâm, Hoàng Hậu đối với ngài tốt nhất, Hoàng Hậu còn để nô tỳ nói với ngài, ngài cũng không thể cưới Thái Tử Phi thì quên bà…”
Thẩm Tân Di kinh ngạc, Hoàng Hậu dạy dỗ hạ nhân như thế nào? Loại việc xấu xa này mà nàng ta cũng dám lớn tiếng ồn ào ra à?
Lục Diễn hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt mãnh liệt híp mắt.

Cung tỳ không nghe thấy động tĩnh, sau khi nói xong nửa câu đang muốn ngẩng đầu thì đột nhiên bên hông đau nhức.

Người nhẹ đi bị Thái Tử đá xa hơn thước, lúc ấy nôn ra một búng máu.
Ánh mắt của Lục Diễn lành lạnh, quay sang Thẩm Tân Di: “Nàng vả miệng mấy chục cái?”
Thẩm Tân Di kinh ngạc: “Mười.”
“Vả miệng 60 cái, bịt kín miệng ả ta.”
Cung tỳ vừa nôn ra máu vừa bị kéo xuống đánh, mấy nữ quan dạy dỗ cũng bị túm đi.

Thẩm Tân Di vốn dĩ xem kịch ở một bên, thấy thủ đoạn của hắn độc ác như vậy thì nhất thời hơi thất thần.

Giọng Lục Diễn nhẹ nhàng hỏi nàng: “Xem vui vẻ không?”
Lục Diễn hiển nhiên cũng không thật sự muốn biết nàng vui vẻ hay không, hỏi xong câu này lại vào phòng đóng cửa lại cái rầm, mỗi một sợi tóc đều viết không kiên nhẫn.
Thẩm Tân Di đi theo, dù sao thân thể hắn cũng không tốt, sau khi đá xong một chân thì đỡ đầu gối ngồi quỳ sụp trên bàn, sắc mặt trở nên hơi hơi trắng, nàng vươn tay dìu hắn nằm xuống: “Nằm xuống đi, nằm xuống thoải mái một chút.” Thế thân đột nhiên hóa thân thành anh trai lớn tuổi táo bạo khiến nàng rất là ngoài ý muốn.
Lục Diễn liếc xéo nàng, sắc mặt hơi bình tĩnh lại: “Nàng có bình thường không?”
Thẩm Tân Di cầm tay hắn, giúp hắn báo cáo kết quả công tác với bụng: “Tuy rằng hành động của ngươi lấy lòng ta khiến ta rất vừa lòng, nhưng ngươi nhỏ yếu đáng thương lại bất lực như vậy, ta không hy vọng ngươi vì ta mà miễn cưỡng bản thân.”

Lục Diễn: “…”
Hắn lười phải nói nữa nên nhắm mắt không nói gì.

Thẩm Tân Di quyết định hơi dịu dàng với thế thân một chút, giúp hắn cởi áo ngoài, đắp tấm chăn mỏng lên cho hắn, lại căn dặn thuộc hạ sắc thuốc cho hắn.

Lục Diễn mở mắt ra: “Nàng ngược lại hãy cẩn thận.”
Thẩm Tân Di quay lưng lại, thản nhiên nói: “Này chỉ là khen thưởng ngươ, ngươi cũng không nên luân hãm trong sự dịu dàng say lòng người ở ta.

Dù sao, giữa ngươi và ta chỉ là một hồi giao dịch dơ bẩn.”
Lục Diễn: “…!Còn rất gieo vần.”
Thẩm Tân Di chờ hắn ngủ, lúc này mới đóng cửa lại đi ra ngoài.
Trương ma ma vội vàng đi tới, bất đắc dĩ lại cưng chiều mà nhìn Thẩm Tân Di một cái, nhẹ giọng trách cứ: “Người á, thật không cần lợi hại như vậy, để nô tỳ tới nói không phải giống nhau sao? Hoàng Hậu đã biết nhất định sẽ trách người.” Bà thở dài: “Ôi, không nghĩ tới Thái Tử lợi hại như vậy.” Hôm qua bà còn lén nói Thái Tử quá mức lãnh đạm với nương tử nhà mình, hôm nay xem ra, Thái Tử cũng hòa ái dễ gần với nương tử.
Thẩm Tân Di chẳng hề để ý: “Ma ma suy nghĩ nhiều rồi, sao ta có thể để bọn họ động đến ma ma?” Nàng nghĩ ngợi, không phải không hề đắc ý mới nói: “Hơn nữa, Hoàng Hậu sùng bái ta, sùng bái muốn chết muốn sống, sao sẽ trách ta? Thích ta còn không kịp nữa là.”
Trương ma ma: “…” Bà thấy nương tử nhà mình không thể nói chuyện vì thế đành phải tìm người từ đầu chí cuối truyền lời ra ngoài, dù sao việc này tóm lại là nương tử có lý.

Quả nhiên, Hoàng Hậu nhìn thấy cung tỳ bị đánh chết khiếp, quả nhiên cực kỳ tức giận, đang muốn tìm Thẩm Tân Di tính sổ thì bị Thái Hậu kêu qua.

Thái Hậu làm rõ chuyện cung tỳ kia ở cung Thiếu Dương, lời nói đều lặp lại một lần nữa, lại nói tốt với Tề Hoàng Hậu một hồi.

Tề Hoàng Hậu lập tức héo úa không đề cập tới vụ này nữa.
Bà ngẫm nghĩ lại nói: “Mẹ chồng bình thường cho dù có bất mãn đối với con dâu đi nữa cũng sẽ giả vờ mấy ngày, ngài và Thái Tử tân hôn cũng chỉ mới một ngày mà Hoàng Hậu đã khó xử ngài như vậy, chỉ sợ nguyên nhân không chỉ là do Thẩm Quý Phi mà hẳn là tin vịt được tung năm đó.”
Sắc mặt của Thẩm Tân Di mê mang: “Sao?”
Trương ma ma biết bệnh ngốc của nàng khi tốt khi xấu, có một số việc có thể nhớ lại cũng có một số việc đã quên cho nên bà phải giảng lại cho Thẩm Tân Di một lần nữa.
Việc này phải nói từ nhà họ Tề.

Nhà họ Tề vốn là Thái Tổ của từ long chi thần, sau đó lại càng thêm hưng thịnh, thậm chí có chút để ý đến ngôi vị hoàng đế.


Mà nhà họ Thẩm lúc trước chỉ phụ thuộc vào nhà họ Tề mà thôi.

Cao Tổ (ông nội của Thái Tử) lúc ấy tuổi còn nhỏ, bị buộc cưới Thái Hậu hiện tại, sinh hạ Văn Xương Đế lập làm Thái Tử.

Văn Xương Đế cũng cưới con gái nhà họ Tề, đó là tiên hoàng hậu.

Nhưng khác với Cao Tổ và Thái Hậu, Văn Xương Đế có tình cảm sâu đậm với tiên hoàng hậu, hai người năm đó có thể nói là gắn bó keo sơn.
Cao Tổ tài năng tuyệt vời, nghĩ ra kế sách đối phó nhà họ Tề.

Con cháu nhà họ Tề được nuôi dạy mù mờ vô năng trầm mê tửu sắc.

Chờ Văn Xương Đế đăng cơ thì nhà họ Tề đã không bằng trước, nhưng tiên hoàng hậu và em trai của tiên hoàng hậu là Tề Vân Hạo lại cực kỳ lợi hại.

Cô Thẩm cũng tiến cung vào lúc này, cha bà ta cũng đánh giặc ở dưới trướng Tề Vân Hạo, sau đó tiên hoàng hậu và Tề Vân Hạo trước sau chết thảm.

Nhà họ Tề hoàn toàn không có trụ cột, sống qua ngày dựa vào tước vị.

Mà nhà họ Thẩm không bao lâu đã trở nên giàu có.

Rất nhiều người đều nói hai chị em tiên hoàng hậu đều là do nhà họ Thẩm làm hại.
Sau đó không biết Thái Hậu và Hoàng Thượng làm giao dịch gì, Tề Hoàng Hậu hiện tại lúc này mới vào cung, chỉ là nhiều năm không mang thai, cũng không được yêu thương.

Cho nên Tề Hoàng Hậu hận Thẩm Tân Di là hoàn toàn có lý do, không lấy cây trâm thọc nàng cũng xem như là có thể nhịn.

Nhưng kỳ quái chính là Thái Hậu cũng không hận nàng chút nào, ngược lại còn quan tâm khắp nơi.
Thẩm Tân Di gật đầu: “Ta nhớ ra rồi, cũng do sức quyến rũ của ta quá lớn, Tề Hoàng Hậu hiện tại thích ta không nhịn được, thù hận đều buông xuống.”
Thế nhưng Thẩm Tân Di lúc trước biết được việc này cũng chả tin chút nào.

Vốn nhà họ Thẩm và nhà họ Tề là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu nên hoàn toàn không có lý do làm hại nhà họ Tề, cho dù là sau đó vinh hoa cũng là do cha nàng một đao liều mạng, cũng không quan gì với người nhà họ Tề có chết hay không.
Trương ma ma: “…” Bà làm bộ không nghe thấy, mặt lộ vẻ lo lắng: “Chỉ sợ Thái Tử cũng tin.” Nhìn Thái Tử lạnh nhạt với Thái Tử Phi như vậy, chỉ sợ là thật sự tin.

Thẩm Tân Di nhấp ngụm trà, tự tin mang lớp mật ong trên mặt: “Ma ma đừng sợ, cho dù hắn tin cũng không sao cả.

Hiện tại hắn đã là người của ta!”
Trương ma ma khuyên nhủ: “Cứng rắn đấu với Hoàng Hậu cũng không tốt, dù sao bà ấy cùng là mẹ chồng của người, người phải nghĩ biện pháp uyển chuyển tránh đi.”
Thẩm Tân Di hỏi: “Ma ma có cao kiến gì không?”
Trương ma ma nói: “Bệnh tình của Thái Tử lại tái phát, chẳng phải người cũng lo lắng sao? Không bằng sao chép một quyển kinh Phật cung phụng với Phật trước, cầu khẩn bình an khoẻ mạnh, trong cung tất nhiên sẽ khen ngợi người săn sóc phu quân.

Nhưng trong lúc sao chép kinh Phật cần phải trai giới tắm gội, ăn chay mấy ngày, không thể tùy ý bị quấy rầy.

Kể từ đó, nếu Hoàng Hậu lại khó xử người thì hậu cung đều sẽ nói bà ấy không phải.”
Bà tạm ngừng rồi cười: “Nô tỳ hỏi qua những người khác, năm đó Thái Tử thích thi họa, yêu thích nhất là thư pháp Triệu Mạnh Phủ.

Nếu nương tử có thể sử dụng thư pháp của Triệu Mạnh Phủ sao chép kinh Phật thì Thái Tử tất nhiên là vui mừng rồi, người nói có phải hay không?” Biện pháp này thực sự tốt, một công ba việc.
Thẩm Tân Di nghiêng đầu ngẫm nghĩ, quyết định lại khen thưởng một chút cho thế thân nho nhỏ kia, gật đầu đáp ứng ngay.
Nàng thiên về thể chữ Nhan ngay ngắn nghiêm cẩn cho nên đối với thư pháp Triệu Mạnh Phủ thì không thế nào am hiểu, tính toán tìm bảng chữ mẫu luyện tập trước.
Nếu Thái Tử am hiểu thư pháp của Triệu Mạnh Phủ thì thư phòng tất nhiên sẽ có bảng chữ mẫu theo thể Triệu Mạnh Phủ.

Nàng đứng dậy đi vào thư phòng của Thái Tử, tìm tìm kiếm kiếm ở kệ sách.

Trong lúc vô ý lại thấy chỗ cao nhất của kệ sách bày một hộp gỗ đỏ, hình thức hộp đơn giản mộc mạc.

Bên trong đặt vài vật cũ tựa như là ngọc bội nhẫn ban chỉ mà đàn ông đeo.
Nàng nổi lên tò mò, vươn tay lấy cái hộp gỗ đỏ kia, lại không để ý đụng vào nó, hộp rơi trên mặt đất phát ra một âm thanh kinh thiên động địa.

Đồ bên trong rơi đầy đất, Thẩm Tân Di bị âm thanh này làm cho hoảng sợ.
Nàng vội vươn tay muốn thu dọn cho tốt thì lúc này Lục Diễn lại đi vào.

Buổi sáng còn mang sắc mặt bình thường thì giờ lại như là sương lạnh, lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm nàng, không nói một lời nào.
Thẩm Tân Di nhíu mày giải thích: “Ta…”
Lục Diễn lạnh lùng lên tiếng: “Ai cho phép nàng chạm vào nó?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.