Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 15-16
Chương 15
Vũ Văn Thịnh Duệ nhìn thấy bộ dáng này của mẫu hậu, trong mắt chợt có một tia ngạc nhiên kinh hỉ, nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại dâng lên một tia hờn giận. Nhất là khi liếc thấy tất cả mọi người nhịn không được vụng trộm phóng ánh mắt tới trên người mẫu hậu, chút hờn giận kia chuyển hóa thành một cỗ lửa giận không tên, không kịp nghĩ lại vì sao mình có loại cảm xúc không hiểu này, Vũ Văn Thịnh Duệ bình tĩnh mặt, tiến lên một bước, giữ chặt cổ tay Lam Y Y, cường ngạnh kéo nàng vào trong điện Sùng Chính.
“Cũng không ai được vào!”
Vũ Văn Thịnh Duệ hạ mệnh lệnh, làm Vương Phúc vốn muốn đi theo vào nhất thời dừng lại, không khỏi nhìn về phía chủ tử Thái Hậu nương nương của hắn. Thái Hậu bị hoàng đế lôi kéo, vội vã đi theo hoàng đế, chỉ tới kịp khoát tay với hắn, Vương Phúc thấy thế lập tức lui đi ra, đứng hạ mắt ở ngoài điện Sùng Chính.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không cho Thái Hậu một mình ở cùng hoàng đế, nhưng hiện tại, nhìn đến quan hệ hài hòa của hoàng đế cùng Thái Hậu, hắn còn phải lo lắng cho chủ tử của hắn sao?
Vũ Văn Thịnh Duệ hai chân thon dài, đi như rồng cọp cất bước, bước ra một bước thậm chí có thể bằng hai bước của Lam Y Y, nhất là hiện tại hắn lại đi nhanh, đi thẳng một đường, cơ hồ đem thân thể nhỏ xinh của Lam Y Y ôm dính trên người.
Lam Y Y không biết đứa con tùy tiện của mình tức giận cái gì, chỉ mơ hồ cảm thấy rất khả năng liên quan đến mình, bởi vậy, vẫn đều là mím chặt cánh môi anh đào, trầm mặc không nói. Dù sao, nếu đứa con tùy tiện của mình nổi giận lên, cũng không phải chuyện đùa.
Vũ Văn Thịnh Duệ kéo Lam Y Y đến sau ngự án, xoay người lại, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn nhu thuận cực kì hiếm thấy của mẫu hậu, không hiểu sao, trong lòng tức giận hắn giảm hơn phân nửa. Nhưng hắn vận nghiêm mặt lạnh, đỡ hai vai mẫu hậu, cường ngạnh ấn nàng ngồi ở phía trên ngai vàng.
“Hoàng…… Hoàng nhi?” Lam Y Y thật sự là rất kinh ngạc , hoàng đế này đến tột cùng là có ý gì? Mặc dù ở thời điểm nàng còn buông rèm chấp chính, nàng cũng chưa bao giờ ngồi lên ngai vàng này.
Phải biết rằng, ngai vàng này là chỉ có hoàng đế mới có thể ngồi, nếu bị các đại thần biết được, cho dù nàng có quyền thế tột bậc như trước kia, cũng sẽ bị mọi đại thần chỉ trích, bởi vì, đây chính là đại nghịch bất đạo. Nếu là có người bởi vậy mà đòi phế thái hậu, cũng là có khả năng.
Thái Hậu buông rèm chấp chính, gián tiếp nắm trong tay quyền lực triều chính, các đại thần có thể chấp nhận; Nhưng nếu là Thái Hậu muốn đá bay hoàng đế, chính mình ngồi trên ghế rồng, vậy tuyệt đối là tội cướp đoạt chính quyền, tội nhân thiên cổ, sẽ không ai ủng hộ nàng.
Nghĩ vậy, Lam Y Y lập tức cảm thấy mình ngồi không an, mông như bị lửa đốt, ngồi như thế nào đều cảm thấy không thoải mái. Loại tình huống này, làm cho nàng buộc lòng phải nghĩ theo hướng tiêu cực.
Hay là, đứa con tùy tiện này là không có tha thứ cho nàng, muốn dùng phương thức này đem nàng trị tội?
Thấy biểu tình trên mặt mẫu hậu biến hóa não nề, bộ dáng hồn bay lên trời, Vũ Văn Thịnh Duệ liền biết mẫu hậu khẳng định là nghĩ sai lệch, nhưng hắn không có giải thích, mà lạnh giọng hỏi: “Mẫu hậu vì sao tới đây? Còn ăn mặc kỳ cục như vậy? Chẳng lẽ mẫu hậu quên thân phận của mình sao?”
Lam Y Y vừa nghe, lập tức phục hồi tinh thần, xem biểu tình con trai mình cũng không giống như là muốn trở mặt với mình, lập tức thả lỏng, sửa vẻ mặt cười tủm tỉm nói: “Ai gia còn không phải vì không muốn làm cho người ta biết thân phận sao? Huống chi, sau khi con tự mình chấp chính, nếu ai gia cứ hiên ngang đi đến điện Sùng Chính, sáng mai, chỉ sợ mấy Ngự Sử dâng tấu sớ buộc tội ai gia, có thể chất đầy hai cái ngự án của con!”
Vũ Văn Thịnh Duệ kỳ thật sẽ không tức giận chuyện vừa rồi, tuy rằng chính hắn cũng cảm thấy không hiểu vì sao tức giận, hiện tại nghe được mẫu hậu giải thích, cũng liền biết thời biết thế gật đầu, sắc mặt dịu đi rất nhiều, tiếp tục hỏi: “Mẫu hậu không ngại cải trang muốn gặp trẫm, đến tột cùng là vì chuyện gì?”
Lam Y Y nghe vậy, biểu tình thoải mái trên mặt nhất thời biến đổi, trong mắt xẹt qua một tia tức giận khó có thể che dấu, khóe miệng mang ý cười cũng trở nên lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Hoàng nhi không hỏi, ai gia cũng quên mất chuyện chính.”
Mẫu hậu từ trước đến nay lòng dạ thâm sâu, trừ lúc cố ý, sẽ không dễ dàng lộ cảm xúc ra ngoài. Bản thân Hoàng đế cũng di truyền điểm này của Lưu Thái Hậu. Nhưng là hiện tại, dựa trên lòng dạ của mẫu hậu, cũng không thể che dấu cơn tức giận này, có thể thấy được, trong lòng mẫu hậu tức giận đến cỡ nào.
Vũ Văn Thịnh Duệ hạ mi mắt, che lại lo lắng cùng lãnh ý trong mắt, đi qua phía trước Thái Hậu, ngồi ở trên ngai vàng. Ngai vàng rất lớn, mặc dù hai người ngồi cũng không hiện chật chội.
“Mẫu hậu bớt giận, chọc tức thân thể sẽ không có lợi. Đến tột cùng là ai đắc tội mẫu hậu? Nói cho trẫm, để trẫm phân ưu giải nạn ẫu hậu.” Vũ Văn Thịnh Duệ kéo bàn tay nhỏ bé mịn màng mềm mại của mẫu hậu, nắm trong bàn tay to của mình, trong lòng âm thầm cảm thán mẫu hậu như một chiếc lá non nhỏ xinh mềm mại, mặt lại không chút thay đổi nói.
Lam Y Y nghĩ đứa con tùy tiện của mình là đang an ủi mình, cho nên, đối với hành vi có thể nói là chiếm tiện nghi của hắn, chẳng những không có kinh ngạc phẫn nộ, ngược lại trong lòng có thêm rất nhiều an ủi, thầm vui mừng mình cố gắng một thời gian dài tới nay không uổng phí, tình cảm mẹ con càng ngày càng hòa hợp.
Bất quá, vừa nghĩ đến đứa con gái tùy tiện làm ình phẫn nộ kia, tâm tình của nàng nhất thời lại có chút tối tăm, có chút tức giận bất bình nói: “Ta tự thấy từ nhỏ liền chưa bao giờ bạc đãi nó, thậm chí đối với nó còn tốt hơn so với hai huynh đệ các con. Tuy rằng vài năm gần đây, quan hệ của chúng ta lãnh đạm đi, nhưng cũng chưa bao giờ làm khó nó. Thậm chí ngay cả khi nó đả thương ta, ta đều không có thật sự trừng phạt nó. Ai gia tự nhận chưa bao giờ làm chuyện phải xin lỗi nó, mặc dù nó thích Vu Hồng Phi, ta cũng nghĩ thuận theo tự nhiên, cũng không có phản đối nữa. Nhưng nó thì sao? Đả thương ta, thế nhưng còn không biết hối cải. Ai gia phạt nó đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Xử phạt đơn giản như vậy, nó còn dám bằng mặt không bằng lòng với ai gia, vụng trộm chuồn ra cung, không có một câu thăm hỏi thương thế của ai gia.”
Nói tới đây, Lam Y Y quay đầu nhìn Vũ Văn Thịnh Duệ, trong mắt hạnh ẩn chứa sương mù lại hiện lên phẫn nộ, chua xót cùng khó hiểu, “Hoàng nhi, con nói xem, nó làm như vậy, có phải vì trong lòng cực kỳ hận ai gia hay không? Ai gia căn bản là không biết, đến tột cùng mình đã làm cái gì, mới làm cho nó hận ai gia đến thế này!”
Đây là từ khi Lam Y Y trọng sinh tới nay, lần đầu tiên phẫn nộ như thế, xưng hô cũng thay đổi, biểu hiện ra trong lòng nàng kích động như thế nào, làm Vũ Văn Thịnh Duệ cảm giác rõ ràng phẫn nộ cùng đau đớn trong lòng nàng.
Dứt lời, đôi mắt Lam Y Y đỏ lên, cố nén mới không có rơi lệ.
Khổ sở trong lòng nàng là thật, dù sao, ở phương diện khác mà nói, nàng cũng là Lưu Thi Vận, đối với công chúa Ngọc Trà yêu thương từ bé làm sao không có cảm tình? Nhất là nàng lại dung hợp linh hồn hai người, cảm xúc cũng không ít hơn trước kia, cách làm của Ngọc Trà, quả thực giống như là sau khi hung hăng đâm vào lòng nàng một đao, lại còn xát muối lên.
Vũ Văn Thịnh Duệ tự nhiên là hiểu biết công chúa Ngọc Trà, đương nhiên cũng biết, mẫu hậu đối xử với nàng cho tới bây giờ đều tốt hơn vói hai huynh đệ bọn họ, trước kia không thấy có cái gì không tốt, hiện tại, nhìn đến mẫu hậu thương tâm như vậy vì nàng, trong lòng phẫn nộ đồng thời cũng dâng lên một cỗ ghen chua chát.
Hắn kéo mẫu hậu đang cố nén nước mắt vào trong lòng, một bàn tay ôm vào bên hông của nàng, một bàn tay đỡ sau gáy nàng, làm cho cái cằm tinh xảo của nàng gác trên vai mình, ôm thật chặt, dùng giọng cực kì chân thành nói: “Mẫu hậu, đừng nóng giận! Ngài còn có con, con vĩnh viễn sẽ không làm ngài thương tâm.”
Lam Y Y nhắm mắt, trong lòng dâng lên một tia vui mừng, một tia cảm động, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên, sau đó, dùng sức gật đầu. Nàng nhớ kỹ lời nói của đứa con tùy tiện, hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không thể đổi ý.
Cảm giác được cảm xúc của mẫu hậu biến hóa, trên gương mặt lạnh băng của Vũ Văn Thịnh Duệ cũng lộ ra một tia mỉm cười rất nhỏ, thanh âm không khỏi địa thêm mềm nhẹ, nói: “Về phần Ngọc Trà, đều là trẫm sơ sẩy. Chuyện này, trẫm nhất định sẽ ẫu hậu một câu trả lời vừa lòng.”
Nói đến mầy lời cuối, thanh âm là so với bình thường còn muốn lạnh hơn vài phần, trong mắt lại vụt qua một chút tức giận.
Bởi vì quan hệ với mẫu hậu dịu đi, cũng xác định mẫu hậu sẽ không tìm Ngọc Trà gây phiền toái, hắn đã gọi người canh giữ ở bên người Ngọc Trà trở về. Ai ngờ, mới vài ngày, Ngọc Trà liền gây ra chuyện như vậy. Chuyện này, không chỉ đơn giản là ngang nhiên coi rẻ quyền uy của Thái Hậu, quan trọng nhất là, nàng đã làm mẫu hậu thương tâm rất nhiều.
Đối với điểm ấy, cho dù là hắn, cũng cảm thấy cực kì phẫn nộ, huống chi là mẫu hậu đã yêu thương nàng từ nhỏ? Cho nên lần này, hắn phải cho Ngọc Trà một trận giáo huấn nghiêm khắc.
Chương 16
Điện Di Nguyệt.
Người Thái Hậu phái tới đi rồi, mọi cung nữ thái giám, đều run run quỳ trên nền đá cẩm thạch trong điện Di Nguyệt không dám đứng dậy, vẻ mặt kinh sợ.
Thẳng đến một cô gái mặc trang phục phấn hồng của cung nữ bình thường đi vào đại điện, trên mặt mọi người mới lộ ra một tia tươi cười như trút được gánh nặng, nhưng lập tức, biểu tình của bọn họ đều lại khôi phục vẻ khổ ải.
Cho dù bọn họ là hạ nhân, cũng biết công chúa lần này gây họa lớn, tuy rằng Thái Hậu chưa trừng phạt bọn họ, nhưng như vậy càng làm cho bọn họ thêm lo lắng đề phòng.
Bọn họ hiện tại đều hối hận trong lòng, không nên bởi vì ham vài thỏi bạc, cứ như vậy che dấu cho Ngọc Trà công chúa nhiều lần, bây giờ đi đêm lắm có ngày gặp ma đi?
Ngẫm lại thủ đoạn trước kia của Thái Hậu, bọn họ liền không rét mà run. Có cung nữ, thái giám nhát gan, thậm chí còn sợ đến ngất xỉu đi.
“Các ngươi đều quỳ trên mặt đất làm cái gì? không phải là cung nghênh bản cung chứ?”
Công chúa Ngọc Trà bởi vì thấy tình lang, tâm tình đặc biệt tốt, trên mặt còn mang một tia đỏ ửng chưa phai, nhìn thấy mọi người quỳ trên nền đá cẩm thạch lạnh như băng, không khỏi đùa giỡn cười nói.
“Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngài đã trở lại rồi.” một vị ma ma hơn bốn mươi tuổi quỳ gối ở hàng đầu nói một câu, nhất thời đứng lên, hai vị cung nữ đi theo công chúa Ngọc Trà lập tức tiến lên đỡ bà.
Trên mặt Ngọc Trà lộ ra một tia biểu tình nghi hoặc, đi lên phía trước, hỏi: “Tống ma ma, phát sinh chuyện gì sao?”
Vị Tống ma ma này cũng có thể nói là người do Vũ Văn Thịnh Duệ phái tới, từ sau khi công chúa Ngọc Trà cùng Thái Hậu bất hòa, tất cả nội thị bên người, nàng đều thay đổi hết, Thái Hậu bởi vì tức giận con gái, đối nàng cũng không để bụng, liền để tùy nàng. Trong những người này, có một bộ phận là Hoàng Thượng sai đến.
Bởi vì Ngọc Trà vô cùng sùng bái Vũ Văn Thịnh Duệ, cho nên rất trọng dụng những người này, nhất là Tống ma ma, chiếu cố nàng cẩn thận, Ngọc Trà cơ hồ coi bà trở thành trưởng bối của mình. Tống ma ma có qua có lại, tự nhiên cũng toàn tâm toàn ý vì Ngọc Trà suy nghĩ.
Lần này, bà sở dĩ dám bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của Thái Hậu, cũng là ỷ vào mình là người hoàng đế phái tới, Ngọc Trà lại được hoàng đế yêu thương, hơn nữa nhận định Thái Hậu rất ít chú ý nơi này, thế này mới làm cho bà có chút không có sợ hãi.
Nhưng bà thật không ngờ, Thái Hậu lại đột nhiên muốn triệu kiến công chúa. Ngay từ đầu, bà cảm thấy có chỗ dựa là công chúa cùng hoàng đế, tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nên vẫn chưa quá sợ hãi, thẳng đến khi thời gian trôi qua, Thái Hậu không có ra lệnh trừng phạt như lúc trước, bà mới bắt đầu sợ hãi khủng hoảng lên, cảm thấy có một loại điềm báo mưa gió muốn kéo đến rồi. Mãi cho đến công chúa Ngọc Trà trở về, tâm bà mới có thể thả lỏng một chút.
Bởi vì ở trong ý thức của bà, chỉ cần công chúa Ngọc Trà đi cầu xin Hoàng Thượng, Hoàng Thượng khẳng định sẽ làm chỗ dựa, biện hộ cho công chúa. Lần trước công chúa phạm vào tội lớn như vậy, Thái Hậu cũng không có trọng phạt, hiện tại chẳng qua là hơi không làm theo ý chỉ của Thái Hậu một chút, liền không có vấn đề gì, vì thế Tống ma ma đã phân tích nguyên nhân hậu quả rõ ràng.
Công chúa Ngọc Trà nghe vậy quả nhiên mang một bộ biểu tình không sao cả, tùy ý ngả người lên trên tháp, cầm một trái chuối tiêu trên đĩa sứ, vừa ăn vừa nói: “Ta còn thắc mắc là chuyện lớn gì? Làm ta giật cả mình. Đều đứng lên cho bản cung, có cái gì mà kinh sợ chứ?”
Mọi người thấy thế, đều là hai mặt nhìn nhau, muốn đứng dậy, lại có một chút do dự.
Công chúa Ngọc Trà thấy thế không vui, đặt trái chuối tiêu xuống, lớn tiếng quát: “Các ngươi làm cái gì vậy? Ngay cả lời bản cung nói cũng không nghe? Bản cung nói đây là việc rất nhỏ, các ngươi cũng dám hoài nghi sao.”
“Nô tài không dám!” Mọi người nghe vậy chẳng những không có đứng dậy, ngược lại lại quỳ rạp trên đất, cùng kêu lên.
“Vậy còn không mau đứng lên! Chỉ có cung Vĩnh Ninh mới có quy củ nhiều như vậy, điện Di Nguyệt chúng ta không thịnh hành mấy thứ này. Bản cung không muốn thấy nhất chính là loại lễ nghi phiền phức này, phiền muốn chết. Haizz, bản cung thật muốn sinh ra ở nhà dân chúng tầm thường, mà không phải trong hoàng cung dơ bẩn dối trá này.”
“Công chúa, ngài trăm ngàn lần đừng nói những lời này! Có bao nhiêu người tu mấy kiếp cũng không thể làm công chúa, sao ngài lại có thể ghét bỏ địa vị công chúa?” Tống ma ma không đồng ý nói.
“Hừ, bản cung mới không hiếm lạ đâu! Tại cái hoàng cung lạnh như băng này, bản cung căn bản là không cảm giác được một tia ấm áp, nếu không phải Tống ma ma ngươi vẫn chăm sóc bản cung, hoàng huynh cũng chiếu cố bản cung nhiều, bản cung đã sớm rời cung trốn đi, không bao giờ trở lại nữa.” Ngọc Trà công chúa nói, trong giọng nói khó nén loại tình cảm chán ghét đối với hoàng cung.
“Ngọc Trà, ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Đúng lúc này, thanh âm của Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên từ ngoài điện truyền đến, mọi người đều chấn động, tiếp theo đó là sợ hãi ngập đầu đánh úp lại, làm cho ngoại trừ công chúa Ngọc Trà, tất cả mọi người lạnh run quỳ sát đất , hô vạn tuế ba lần.
“Hoàng huynh, huynh đến thăm muội sao?” Ngọc Trà làm như không thấy khuôn mặt lạnh như băng của Vũ Văn Thịnh Duệ, bởi vì ở trong mắt nàng, hoàng huynh luôn luôn đều là như thế, cho nên, trên mặt không có lộ ra một chút sợ hãi, ngược lại vẻ mặt kinh hỉ đứng dậy nghênh đón, tùy tiện thi lễ cho Vũ Văn Thịnh Duệ một cái, liền đứng thẳng lên, chờ mong nhìn Vũ Văn Thịnh Duệ.
Vũ Văn Thịnh Duệ thấy thế, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Trước kia Ngọc Trà cũng chưa bao giờ chịu hành lễ quy củ, bởi vì nàng là muội muội ruột duy nhất của hắn, mới không so đo với nàng, hiện tại tâm tính thay đổi, ánh mắt nhìn người cũng bắt đầu thay đổi, phát hiện rất nhiều vấn đề trước kia chưa từng chú ý tới.
Bất quá, hiện tại không phải thời điểm rối rắm mấy thứ này, Vũ Văn Thịnh Duệ tiếp tục lặp lại vấn đề vừa rồi, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa rồi nói không muốn sống ở hoàng gia là sự thật?”
Ngọc Trà nghe vậy ngẩn ra, khuôn mặt tươi cười cũng cứng ngắc một chút, nhất là giờ phút này toàn thân hoàng huynh đều tản ra một cỗ hơi thở cường thế không thể làm trái, không chấp nhận cho nàng đùa giỡn dời đề tài, bởi vậy, Ngọc Trà chỉ có thể gật gật đầu, nói: “Đúng vậy. Hoàng huynh, tiểu muội cảm thấy hoàng cung này căn bản là không có một chút tình cảm cin người, hiện tại tiểu muội thầm nghĩ ……” Sắc mặt Ngọc Trà hơi hơi đỏ lên, mới nhỏ giọng tiếp tục nói: “Thầm nghĩ nhanh xuất giá, rời khỏi nhà giam hoa lệ này.”
Vũ Văn Thịnh Duệ nheo mắt, hỏi: “Nói như vậy, ngươi muốn gả cho Vu Hồng Phi, chỉ là vì muốn rời khỏi hoàng cung?”
“Không, không phải!” Ngọc Trà vội vàng ngẩng đầu phủ nhận, “Muội là thật tình thích hắn.”
Vũ Văn Thịnh Duệ từ chối cho ý kiến, nói: “Nếu trẫm nói, ngươi có thể không cần lập gia đình, cũng có thể rời hoàng cung thì sao?”
Ngọc Trà công chúa nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, hưng phấn nói: “Hoàng huynh, là thật sao? Muội thật sự có thể rời hoàng cung, sống cuộc sống giống người thường sao?”
“Đương nhiên!” Vũ Văn Thịnh Duệ không có nhìn nàng, trong môi mongt phun ra hai chữ cực kì lạnh như băng.
Công chúa Ngọc Trà không nghĩ tới trên trời sẽ rớt xuống một cái bánh ngọt lớn như thế, cả người đều có chút lâng lâng.
“Bất quá, ngươi phải vứt bỏ thân phận công chúa của ngươi, từ nay về sau, chỉ có thể làm dân thường, không có tư cách tiến cung nữa.” Vũ Văn Thịnh Duệ tại lúc công chúa Ngọc Trà sắp nói ra lời cảm kích, lạnh giọng bổ sung.
Cái gì?! Biếm làm thứ dân!
Ngọc Trà công chúa sợ ngây người, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình. Nàng ra cung rất nhiều lần, tự nhiên biết cuộc sống của dân thường là cái dạng gì. Nàng hâm mộ nhà ấm áp tình cảm của bọn họ, chính mình cũng hướng tới cuộc sống như vậy, nhưng là, nàng chưa nghĩ đến trở thành một dân thường thật sự.
Nàng lại không ngốc, tự nhiên biết thân phận công chúa mang đến nhiều vinh quang cùng địa vị cho nàng. Nhưng nếu là thành dân thường, mấy thứ này đều cách xa nàng, thậm chí du côn lưu manh đều có thể khi dễ nàng.
Ở trong suy nghĩ của nàng, nàng vừa không muốn vứt bỏ loại cuộc sống ăn ngon mặc đẹp này, lại muốn có cái gọi là ý vị nhân gian. Cho nàng tạm thời đi thể nghiệm cuộc sống dân thường một chút, nàng sẽ mừng rỡ như điên, nhưng cho nàng chân chính trở thành dân thường, nàng tuyệt đối không muốn. Cái loại gian khổ này, nàng sẽ không có khả năng tiếp nhận.
Nghĩ đến đây, công chúa Ngọc Trà vội vàng lắc đầu, trong mắt rưng rưng, nói: “Hoàng huynh, tiểu muội…… Tiểu muội……”
Muốn nói lời phản bác, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Lúc trước nàng đã nói, muốn sống cuộc sống của người thường, không phải là muốn biếm làm dân sao thường? Hoàng huynh đáp ứng nàng rồi, nàng lại liều mạng lắc đầu, là chuyện gì xảy ra?
Vũ Văn Thịnh Duệ căn bản là không cần câu trả lời của nàng, lạnh lùng nói: “Trẫm hoàn thành nguyện vọng của ngươi, vì sao ngươi lại mất hứng?”
Lúc này, Ngọc Trà rốt cục hiểu được, hoàng huynh đây là tức giận chính mình, vội quỳ xuống thỉnh tội, nói: “Hoàng huynh, Ngọc Trà biết sai rồi, Ngọc Trà vừa rồi chẳng qua là nói bậy mà thôi, ngài tuyệt đối không nên cho là thật! Hoàng cung tuy rằng lạnh như băng, nhưng Ngọc Trà còn có hoàng huynh, Ngọc Trà sao có thể cam lòng rời hoàng huynh đi đâu? Hoàng huynh là người quan trọng nhất đối với Ngọc Trà.”
Vũ Văn Thịnh Duệ nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia hàm xúc không rõ ý tứ, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Trà cũng tràn ngập phức tạp –
Có thể nói ra lời này, xem ra, trước kia là hắn xem thường muội muội ruột này của hắn, thì ra, nàng cũng không phải là cái đơn thuần không biết thế sự như vậy.
“Vậy mẫu hậu thì sao?” Vũ Văn Thịnh Duệ hỏi nhẹ nhàng bâng quơ.
“A?” Ngọc Trà bối rối trừng mắt nhìn, nghi hoặc nói:”Chuyện lày liên quan gì đến Thái Hậu?”
“Thái Hậu?” Thế nhưng ngay cả mẫu hậu cũng không kêu sao?
Từ lúc tiến vào điện, lửa giận của Vũ Văn Thịnh Duệ liên tục nổi lên, hiện tại đạt tới đỉnh cao nhất, chẳng qua, hắn đều là hé ra khuôn mặt lạnh băng từ đầu tới cuối, Ngọc Trà căn bản là không có phát giác lửa giận của hắn.
Ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Thịnh Duệ nhìn về phía Ngọc Trà, lạnh giọng hỏi: “Ngọc Trà, trẫm nhớ rõ mẫu hậu luôn luôn đối với ngươi không sai, vì sao ngươi đối xử với ngài như thế?”
Công chúa Ngọc Trà