Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 17-18
Chương 17
Công chúa Ngọc Trà nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình cực kì cổ quái, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Thịnh Duệ, giật mình nói: “Hoàng huynh, huynh sao lại hỏi như vậy? Cái gì gọi là mẫu hậu đối với muội luôn luôn không sai? Bà đối đãi ba người huynh muội chúng ta như thế nào, huynh hẳn là rõ ràng nhất.”
Vũ Văn Thịnh Duệ không có hành động gì, chỉ lạnh lùng nói: “Mẫu hậu lãnh đạm với hai huynh đệ chúng ta là không sai, nhưng ngài đối với ngươi, cũng là thật sự yêu thương. Nhưng sau khi ngươi lớn lên, liền dần dần bất hòa với mẫu hậu, thậm chí đến mức đối chọi gay gắt, trở mặt thành thù. Chẳng lẽ ngươi đả thương mẫu hậu xong, đến một chút cảm giác áy náy lo lắng đều không có sao? Đến bây giờ ngay cả mẫu hậu cũng không kêu, bách thiện hiếu vi tiên, hay là ngay cả đạo lý này ngươi cũng không biết? Sách thánh hiền đọc xong đều quăng vào bụng chó rồi sao?”
Vũ Văn Thịnh Duệ nói lời này, không thể coi là nhẹ, nói làm Ngọc Trà công chúa mở to mắt, vẻ mặt không dám tin.
Nô tài quỳ trên mặt đất, lại cúi thân mình phục càng thấp, hận không thể đem cả người dán sát xuống đất đi.
“Hoàng huynh, huynh đây là làm sao vậy? Vì sao luôn bênh vực bà ấy? Ngài trước kia cũng không như vậy. Huống chi, nói lời này đại bất kính, nhưng hoàng huynh, không phải ngài cùng lạnh lùng với Thái Hậu, thậm chí là ghi hận trong lòng sao?” Ngọc Trà nghẹn ngào kêu oan ình, trong lòng nàng thậm chí suy nghĩ, Thái Hậu đến tột cùng là cho hoàng huynh uồng cái thuốc mê hồn gì, làm cho hoàng huynh nghiêng về phía bà ta như vậy?
“Trẫm cùng mẫu hậu xảy ra mâu thuẫn trước đây, là vì chính kiến không hợp, cũng không phải là ân oán cá nhân. Huống chi, trẫm chưa từng giống ngươi, nói năng lỗ mãng với mẫu hậu, thậm chí làm ra cử chỉ động thủ đánh người ngỗ nghịch này? Trẫm lúc ấy thật sự là bị ma quỷ ám, mới có thể thay ngươi cầu tình với mẫu hậu. Loại hành vi này của ngươi, cho dù là ở nhà bình dân, cũng là đại nghịch bất đạo, nên phạt nặng. Chính là mẫu hậu nhớ tình mẫu tử của ngài và ngươi, mới cho ngươi đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Nhưng ngươi nhìn xem ngươi đang làm cái gì? Không có chút ý hối cải, thậm chí công khai ra cung, làm trái ý chỉ của mẫu hậu. Loại hành động này của ngươi, còn giống chuyện một đứa con gái nên làm sao? Ô nha phản bộ, dương cao quy nhũ*, đạo lý này ngay cả lũ súc sinh đều biết, còn ngươi vì sao ngay cả chúng nó cũng bằng?”
Ô nha phản bộ, dương cao quy nhũ: quạ đen phụng dưỡng cha mẹ, dê con quỳ dưới vú
Những lời này của Vũ Văn Thịnh Duệ vô cùng độc, có thể nói là rõ ràng đang mắng nàng không bằng súc sinh. Nhưng ai bảo Ngọc Trà quá phận đến cực điểm như thế, làm cho hoàng đế luôn luôn mặt lạnh ít nói đều nhịn không được nói liền một tràng, có thể thấy được phẫn nộ bất mãn trong lòng hắn.
Công chúa Ngọc Trà từ nhỏ đến lớn, nghe được đều là lời nịnh hót, được mọi người nâng niu ở trong lòng bàn tay, Thái Hậu mặc dù lãnh đạm với nàng, cũng không từng nói nặng một câu với nàng. Nhưng là lời nói đau xé lòng như vậy, lại từ trong miệng hoàng huynh nàng kính yêu nhất nói ra, loại tương phản thật lớn này, bảo nàng làm sao chấp nhận? Đã sớm khóc đến không ra hình người.
Khả Vũ Văn Thịnh Duệ đối với việc này căn bản là không động, vẫn lạnh lùng đứng tại chỗ. Có thể nói, hắn đối với Ngọc Trà vẫn chưa đến nông nỗi chán ghét, nhưng cũng là rất bất mãn.
Trước kia, bởi vì nàng là muội muội ruột duy nhất của mình, lại vẫn kiên định đứng về phía mình, mới có nhiều dung túng cho nàng. Kỳ thật, ở một khắc nàng đả thương Thái Hậu, hắn đã có chút bất mãn, bất quá, nhìn đến thương thế của Thái Hậu không nặng, lúc ấy Ngọc Trà đến cầu hắn, cũng biểu hiện ra lòng hối hận lo lắng, hắn sợ mẫu hậu tức giận một mạch giết chết Ngọc Trà, thế này mới đồng ý giuớ nàng đi gặp mẫu hậu thỉnh tội.
Cho nên, sau khi biết chuyện này, Vũ Văn Thịnh Duệ đối với Ngọc Trà không chỉ là bất mãn, quả thực là tâm sinh cáu giận. Nếu không giáo huấn nặng một phen, về sau nhất định nàng còn có thể gây ra mối họa lớn hơn nữa.
Ngọc Trà thấy bộ dáng hoàng huynh lạnh lùng, càng thêm thương tâm, khóc đến cơ hồ ngất đi. Tống ma ma đau lòng công chúa, muốn nói lại thôi, nhưng khiếp sợ uy thế của hoàng đế, quỳ trên mặt đất, không dám tiến lên một bước.
“Còn có các ngươi đám nô tài to gan lớn mật này, đều phạt đánh ba mươi gậy, tất cả cung nữ đều biếm đi hoán y cục, toàn bộ thái giám biếm làm thái giám tạp dịch.”
Theo thánh chỉ của Hoàng đế, người đến đem ba, bốn mươi nô tài trong điện Di Nguyệt kéo đi ra ngoài. Có thể nói, những người này trên cơ bản đều là người Ngọc Trà công chúa tín nhiệm nhất. Trừng phạt bọn họ, liền tương đương với loại bỏ trợ thủ đắc lực của công chúa.
Mặc dù bị phạt đánh, lại đều bị nhét vải vào miệng, chỉ nghe tiếng gậy đánh vào mông bốp bốp, không có truyền đến một tia kêu rên, có thể thấy được quy củ nghiêm cẩn trong cung đình.
Nhìn thấy cung thị muốn kéo Tống ma ma ra ngoài, công chúa Ngọc Trà rốt cục bừng tỉnh chạy lại, quỳ xuống giữ chặt vạt áo Vũ Văn Thịnh Duệ, hai mắt đẫm lệ cầu xin: “Hoàng huynh, không cần a! Không cần trừng phạt Tống ma ma! Tống ma ma cho tới nay đều hết sức tận tâm chiếu cố ta, bà ấy có cái gì sai? Ngài trừng phạt bà, giống như là trừng phạt trưởng bối của ta, ngươi bảo tiểu muội làm sao chịu nổi chứ. Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu muội, tiểu muội cũng không dám ngỗ nghịch Thái…… mẫu hậu nữa, xin hoàng huynh nương tay!”
Hai chữ ‘Mẫu hậu’, Ngọc Trà cơ hồ là từ trong kẽ răng bài trừ ra, đến Hoàng Thượng cũng hoàn toàn có thể cảm giác được hận ý bên trong.
Bốp –
Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên vung tay lên, Ngọc Trà công chúa liền bay ngược ra sau hai thước, té trên mặt đất đứng lên không nổi, trên một bên mặt lại lập tức sưng lên, khóe miệng tràn ra một chút máu.
Ngọc Trà váng đầu hoa mắt một trận, lắc lắc đầu, mới nhìn rõ ràng gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo của hoàng huynh. Trong mắt hắn lóe ra lửa giận nhìn thấy ghê người, làm cho nàng vẫn chưa bao giờ gặp qua hoàng huynh bộc lộ cảm xúc mà hết hồn, tiếp theo nàng liền nghe được thanh âm của hoàng huynh ẩn chứa phẫn nộ cùng thất vọng cực độ, nói: “Ngọc Trà! Ngươi quả thực làm trẫm rất thất vọng rồi. Trẫm vốn tưởng rằng ngươi chỉ là đơn thuần không hiểu chuyện, mới nhìn không rõ sự thật. Ai ngờ, đến ngay cả tôn ngươi ti cũng không biết.”
“Tống ma ma là loại người gì? Hả? Bất quá là một cái nô tài đê tiện mà thôi. Ngươi lại xưng ả là trưởng bối, còn không tiếc vứt đi thể diện của công chúa cầu tình cho ả? Hừ, ngươi làm như vậy, đem trẫm và mẫu hậu đặt chỗ nào? Ả là trưởng bối của ngươi, vậy chẳng phải là cũng muốn trở thành trưởng bối của trẫm? Thật sự là trò cười lớn nhất của thiên hạ! Ngươi còn có không có để tôn nghiêm của hoàng gia vào mắt, còn có không có tự giác làm một công chúa hoàng thất?”
Vũ Văn Thịnh Duệ tức đến trên trán nổi gân xanh, trong thanh âm cũng mang theo một tia sát ý cực kì rét lạnh: “Nếu ngươi đối với mẫu hậu, tốt bằng một phần mười đối với ả, trẫm cũng không tức giânk giống như bây giờ, tức giận đến trẫm thật muốn một chưởng đánh chết ngươi.”
Nói tới đây, Vũ Văn Thịnh Duệ hít sâu một hơi, lại khôi phục bộ dáng hoàng đế mặt lạnh của hắn, dùng thanh âm cực kì lạnh lùng hạ chỉ: “Truyền ý chỉ của trẫm, trưởng công chúa Ngọc Trà, phẩm hạnh không hợp, lấy hạ phạm thượng, công nhiên cãi thánh chỉ, hủy bỏ danh hiệu trưởng công chúa, bổng lộc, làm con thừa tự cho Ninh Vương đã quá cố, phong làm Ngọc Trà quận chúa, ban thưởng một tòa phủ quận chúa, hưởng bổng lộc của quận chúa. Không có tuyên triệu, không thể vào cung.”
Dứt lời, không lưu tình chút xoay người rời đi.
Ngọc Trà không phải không thích hoàng cung sao? Vậy hắn sẽ theo ý của nàng. Trưởng công chúa Ngọc Trà bị biếm, mọi người đều rất là kinh ngạc, đều nghị luận. Quần thần tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng bọn họ có một loại cảm giác đã sớm nên như thế.
Từ sau khi truyền ra lời đồn Ngọc Trà công chúa đả thương Thái Hậu, tất cả mọi người cảm thấy Thái Hậu khẳng định sẽ không phạt nhẹ nàng, giam cầm nàng, thậm chí là gả đi bộ lạc xa xôi cũng là có khả năng. Ai ngờ Thái Hậu chỉ nhẹ nhàng hạ một mệnh lệnh đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, làm mọi người kinh ngạc không thôi, thầm nghĩ có phải Thái Hậu đổi tính hay không.
Phải biết rằng, nếu chuyện công chúa đánh Thái Hậu là thật, vậy tuyệt đối thuộc loại tội ác tày trời.
Ở luật pháp cũng có quy định rõ ràng, bất hiếu thuộc loại đứng đầu trong ‘thập ác’, cho dù là giết nàng, chính là các lão thần tử bảo thủ, cũng sẽ không nói gì.
Hiện tại, thánh chỉ này ban ra, tất cả mọi người nghĩ là Thái Hậu bày mưu đặt kế, không thấy có cái gì không ổn, Thái Hậu vốn là người có thù tất báo như thế, thậm chí loại phán quyết này, bọn họ còn cảm thấy có chút nhẹ.
Ngay lúc mọi người nghị luận việc công chúa bị biếm, ban đêm, Lưu Thái Sư quyền hành khuynh đảo triều đình lặng lẽ tiến vào phủ của An vương Vũ Văn Thịnh Khải, thật lâu sau mới rời đi.
Mà yến hội cung đình vẫn được phần đông khuê tú vẫn chờ mong cũng sắp bắt đầu.
Chương 18
Phủ An vương, đại sảnh.
Một nam tử mười tám, mười chín tuổi thân mặc áo mãng bào trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ thượng, thân hình hắn thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, ngũ quan chỉ có thể xem như thanh tú, hơn nữa sắc mặt hơi hơi vàng vọt, vừa thấy liền biết là cái ma ốm trường kỳ nằm ở trên giường.
Trên mặt hắn không chút thay đổi, ánh mắt buông xuống, lông mi cong cong thật dài, thoạt nhìn không quá tương xứng với khuôn mặt xem như thanh tú của hắn.
Đột nhiên, một làn gió thơm đánh úp lại, chờ hắn ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện trước mắt có một cô gái xinh đẹp mười bốn, mười lăm tuổi.
Trên mặt nam tử lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo mà lại có vẻ suy yếu, nói: “Ngọc Uyển, vừa rồi muội đều nghe được đi?”
Ngọc Uyển gật gật đầu, ngồi xuống ghế dựa phía bên phải của hắn, sau đó mới từ từ mở miệng nói: “Tứ hoàng huynh, huynh thấy những lời vừa rồi của Lưu lão tặc này, có thể tin sao?”
Khóe miệng Vũ Văn Thịnh Khải hơi hơi gợi lên một độ cong tự tin, nói: “Có thể tin hay không thể tin cũng không quan trọng. Quan trọng là, hắn nhắn cho chúng ta một tin tức. Đó là, hắn cực kì bất mãn đối với hoàng đế đương nhiệm thậm chí là đương kim Thái Hậu. Điểm này đối với chúng ta mà nói, tuyệt đối là tin tức tốt.”
Vũ Văn Thịnh Khải thở dài, nói: “Nhà họ Lưu cầm giữ triều đình bị nhiều năm như vậy, sớm đã vững như thành đồng, chúng ta muốn nuôi trồng thế lực của mình, thật sự là rất khó khăn. Hơn nữa tất cả mọi người đã nghĩ là ta bệnh sắp chết, có người nào sẽ theo ta?”
Ngọc Uyển nghe vậy, trên mặt lộ ra một khinh thường, nói: “Người đi dựa giẫm nhà họ Lưu, đều là là hạng người thiển cận, không đáng trọng dụng. Hừ, nếu hoàng huynh hoàn toàn hiển lộ tài cán cùng năng lực ra, còn không hù chết bọn họ sao.”
Vũ Văn Thịnh Khải nghe vậy từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Ngọc Uyển, muội cũng đừng dát vàng trên mặt ta, tuy rằng vài năm này, thế lực của chúng ta ở trên giang hồ phát triển không tồi, cũng tích lũy không ít của cải, nhưng tại triều đường chúng ta không có một chút nền móng nào, đây là nhược điểm lớn nhất của chúng ta. Hiện tại Lưu lão tặc tự mình đem cơ này đến, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua. Cho nên, tại lúc mấu chốt này, ta chẳng những muốn tiếp tục giả bệnh, thậm chí còn phải yếu đuối vô năng hơn trước kia mới được. Nếu không, khiến cho Lưu lão tặc cảnh giác, có thể sẽ thất bại trong gang tấc.”
Ngọc Uyển nghe vậy, không khỏi kêu oan vì hắn, “Chẳng lẽ hoàng huynh cứ nhẫn như vậy cả đời, làm cho tài hoa của huynh vĩnh viễn không có đường phát huy?”
“Làm sao có thể chứ? Chỉ cần hình thành kết cục, Lưu lão tặc tất yếu sẽ không còn tồn tại. Bổn vương có mấy chục loại phương pháp, có thể lặng yên giết chết hắn.” Ngữ khí của Vũ Văn Thịnh Khải tuy rằng cực nhẹ, lại toát ra một tia sát khí cường đại cùng vô cùng tự tin.
Ngọc Uyển nghe vậy cười thoải mái, nói: “Đó là đương nhiên! Hoàng huynh là đệ tử chân truyền duy nhất của quỷ y, muốn giết một người thật sự là rất dễ dàng. Huống chi, thủ hạ của hoàng huynh còn có nhiều tuyệt thế cao thủ chỉ nghe huynh sai khiến, tùy tiện phái một người đi ra, có thể làm cho lão tặc kia đầu và thân ở hai nơi.”
“Đáng tiếc, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc, chúng ta không thể đụng tới hắn.” Vũ Văn Thịnh Khải thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Ngày mai, Thái Hậu sẽ mở tiệc chiêu đãi các khuê tú , nói không chừng, muội và ngọc linh công chúa cũng sẽ tiếp khách. Đến lúc đó, nếu muội thấy Quân nhi, liền nghĩ biện pháp truyền tin cho nàng, bảo nàng không cần kháng cự an bài của nhà họ Lưu, tạm nhẫn nại thời, tương lai ta…… tất sẽ không phụ nàng.”
Ngọc uyển vừa nghe liền rất giật mình, “Hoàng huynh, huynh đang nói cái gì? Triệu tiểu thư không phải vẫn là nữ tử trong lòng huynh sao? Ý tứ của Lưu lão tặc này, là muốn cho nàng tiến cung làm phi tử. Chẳng lẽ huynh thực muốn nghe theo hắn an bài, lấy Lưu Tử Nhàn làm chính phi?”
Trên mặt Vũ Văn Thịnh Khải cũng toát ra một tia bất đắc dĩ, nói: “Chuyện này ta cũng không có cách nào khác. Vì làm Lưu lão tặc yên tâm, ta phải lấy Lưu Tử Nhàn. Huống chi, cưới ả xong, còn có một chỗ rất có lợi. Ngoại trừ được nhà họ Lưu trợ giúp, ta còn có thể được gia tộc họ Hồng có thế lực suốt mấy trăm năm tương trợ. Có hai gia tộc này ủng hộ, khả năng ta đoạt vị thành cũng tăng cao. Phải biết rằng, nếu tương lai ta ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Lưu Tử Nhàn chính là hoàng hậu. Ở trong mắt bọn họ, ta chỉ là con rối vô cùng dễ khống chế thôi, tuyệt đối tốt hơn Vũ Văn Thịnh vẫn đối chọi gay gắt với bọn họ nhiều.”
“Vậy Triệu tiểu thư làm sao bây giờ? Huynh thật sự nỡ giao nàng cho người khác sao? Hơn nữa, nếu nàng trở thành…… phi tử, tương lai nếu huynh đoạt được ngôi vị hoàng đế, có thể đặt Triệu tiểu thư ở chỗ nào?”
Ngọc Uyển cực kì có thiện cảm với nữ tử xinh đẹp tao nhã như hoa sen kia, huống chi, hoàng huynh lại một lòng say mê nàng ấy, nàng thật hy vọng nàng ấy và hoàng huynh có thể có kết quả tốt.
Lần này, Vũ Văn Thịnh Khải không có lập tức trả lời, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Bổn vương về sau sẽ tạo cho nàng một cái thân phận mới, sắc phong nàng làm phi. Chờ Lưu Tử Nhàn vừa chết, vị trí hoàng hậu tự nhiên sẽ là của nàng.”
Ngọc Uyển cắn cắn môi, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng. Nàng vẫn cảm thấy, sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Một nữ không lấy hai chồng.
Triệu tiểu thư thật sự có thể chấp nhận được chính mình hầu hạ hai đế vương sao?
Bất quá, hiện tại nghĩ mấy thứ này, hẳn là còn sớm.
“Ngọc Uyển, những thứ muội đưa cho Thái Hậu lúc trước, bà ta có dùng không?” Vũ Văn Thịnh Khải thản nhiên hỏi.
Vừa nói đến đây, trên mặt Ngọc Uyển liền lộ ra biểu tình cực kì thất bại phẫn nộ, nói: “Bà già đó thật sự là khó hầu hạ, muội dùng hết tâm tư làm bà ta vui, vẫn không chiếm được nửa điểm tín nhiệm của bà ta. Vô luận muội đưa cái gì, bà ta cũng không thèm liếc mắt một cái. Nhất là một đoạn thời gian gần đây, tựa hồ bà ta càng thêm ru rú trong phòng. Ngay cả muội cùng với Ngọc Linh đi thỉnh an mỗi ngày, cũng không cho bọn muội vào điện, đã lâu muội không có nhìn thấy bà ta.”
“Lão yêu bà kia trước giờ làm việc luôn cẩn thận, nếu không, làm sao bà ta có thể sinh tồn ở hậu cung thảm khốc này, Hừ, sớm muộn gì sẽ có một ngày, ta muốn tự tay đâm lão yêu bà này, báo thù ẫu phi ta chết thảm.”
……
Cung Vĩnh Ninh
Lam Y Y lười biếng nằm trên tháp mỹ nhân, có chút buồn ngủ.
Ánh Phong đang bóp chân cho nàng thấy thế, không khỏi khuyên nhủ: “Thái Hậu, đêm đã khuya, sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
Lam Y Y che miệng ách xì một cái, trong thanh âm mang theo một tia buồn ngủ, nói: “Chờ một chút, ai gia còn thức được.”
Ánh Phong bất đắc dĩ cười nói: “Thái Hậu, ngài muốn đợi tin tức, cũng không thức đêm đợi a! Chúng ta thu được tin tức, sẽ lập tức báo cho ngài. Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng biết ngài khuya như vậy còn không ngủ, khẳng định sẽ rất lo lắng. Nói không chừng, ngay sau đó, sẽ tự mình tới khuyên ngài.”
Nói tới đây, chính Ánh Phong cũng cảm thấy khó hiểu. Ở mấy tháng trước, vô luận như thế nào nàng cũng tưởng tượng không đến, quan hệ của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu sẽ trở nên tốt như vậy. Hơn nữa, hiện tại xem thái độ của hoàng đế đối với Thái Hậu, đều nhanh vượt qua hai mươi bốn tấm gương nhị thập tứ hiếu rồi.
Lam Y Y nghe vậy sắc mặt nhất thời hoảng hốt, lập tức từ trên tháp đứng dậy, nói: “Ai gia mệt mỏi, Ánh Phong còn không mau hầu hạ ai gia nghỉ ngơi.”
Cũng khó trách Lam Y Y kích động. Bởi vì gần đây, đứa con tiện nghi nhà nàng đối với nàng quản thật sự quá rộng, cũng quá ngạc nhiên. Chẳng hạn như, lần trước bởi vì ở trong không gian nàng ăn nhiều linh quả, cho nên khi dùng bữa ăn rất ít. Không biết tại sao, chuyện này bị rơi vào tai Vũ Văn Thịnh Duệ, vì thế, hắn nghĩ thân thể của nàng không khoẻ, liền dẫn theo một hàng dài Thái y, đi vào cung Vĩnh Ninh của nàng, khám bệnh cho nàng.
Kết quả, Thái y chẩn đoán đương nhiên là một chút bệnh tật đều không có, ngược lại còn phi thường khỏe mạnh. Làm ánh mắt các Thái y nhìn bọn họ có chút u oán.
Chỉ là bởi vì ăn cơm ít một chút, liền ầm ĩ mọi người như vậy, cái này…… cái này cũng quá chuyện bé xé ra to đi?!
Lam Y Y tự nhận da mặt mình đã đủ dầy, cũng nhịn không được hơi hơi đỏ mặt lên.
Dù vậy, con trai tiện nghi của nàng vẫn hé ra mặt lạnh với nàng. Mặc cho nàng giải thích như thế nào cũng không nghe. Bởi vậy, về sau mỗi khi dùng bữa, nàng đều đã tận lực duy trì khẩu phần như bình thường.
Hiện tại, nàng cũng không nghĩ tái phạm sai lầm giống như vậy.
Bất quá, Lam Y Y vẫn không thể lập tức nghỉ ngơi, bởi vì, nàng rốt cục đợi đến tin tức nàng muốn.
Lam Y Y xem tin tức thật vất vả mới thu thập được này, biểu tình trên mặt vẫn đều thực bình tĩnh, tựa hồ mấy tin tức này đều ở trong dự kiến của nàng. Mà khi nàng nhìn phần tin tức quan trọng nhất, không khỏi ngẩn ra. Mắt hạnh hơi hơi nheo lại, lộ ra một tia cười lạnh.