Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 11-12


Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 11-12

Chương 11
Lam Y Y dùng xong bữa trưa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, chợt nghe có thái giám đến báo, Lưu Hồng Thị muốn tiến cung cầu kiến Thái Hậu.
Lam Y Y vốn không nghĩ để ý tới, nhưng thái giám truyền lời còn nói, vẻ mặt Lưu Hồng Thị cấp bách, thậm chí còn nói, nếu Thái Hậu không gặp bà, bà sẽ phanh phui ra rất cả mọi chuyện Thái Hậu làm trước đây, làm cho ai cũng không dễ sống.
Tiểu thái giám vừa lắp bắp nói xong, liền cảm thấy một cỗ áp suất thấp cực mạnh, cực lạnh từ trên người Thái Hậu phát ra, hắn sợ tới mức quỳ trên mặt đất, run run, ứa ra mồ hôi lạnh.
“Thái Hậu?” Ánh Phong thật cẩn thận nhìn về phía Thái Hậu, trong lòng lại là kinh ngạc phẫn nộ, thầm mắng Lưu Hồng Thị không biết tốt xấu, dám xúc phạm uy nghiêm của Thái Hậu.
Phải biết rằng, làm thiên tử giận dữ, chịu đòn trăm trượng. Uy lực lửa giận của Thái Hậu, cũng không kém hơn lửa giận của thiên tử bao nhiêu.
Quan trọng là, Thái Hậu giận dữ, gặp họa trước tiên là bọn họ.
“Xoảng!”
Một chén trà dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người bị quăng xuống nền đá cẩm thạch, rơi dập nát, mảnh vỡ văng khắp nơi. Các cung nữ thái giám nhất thời đồng loạt quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, không dám ngẩng.
“A? Ai gia sao lại không nhớ rõ đã từng làm cho bà ta chuyện gì. Truyền ý chỉ ai gia, lệnh nhị phẩm phu nhân Lưu Hồng Thị lập tức yết kiến, ai gia gặp mặt bà ta.”
Giọng của Thái Hậu tuy rằng cực kì bình thản, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể cảm nhận được cơn tức giận ngập trời bên trong.
Thái giám truyền chỉ lập tức như được đại xá, rất nhanh lui ra ngoài.
Chính là mọi người ở lại cũng không thoải mái như vậy, vẫn quỳ trên mặt đất, một đám thầm mắng chửi Lưu Hồng Thị.
Bất quá, bọn họ cũng không có quỳ bao lâu, bởi vì trước khi Lưu Hồng Thị đến, lại có thái giám báo, Hoàng Thượng giá lâm.

Đế vương mang khuôn mặt lạnh lẽo đi vào chính điện cung Vĩnh Ninh, nhìn đến thái giám cung nữ quỳ đầy đất cùng với chén trà vỡ vụn, không khỏi nhíu mày, tiến lên hành lễ với Thái Hậu.
Lam Y Y còn đang nổi nóng, thấy hắn cũng không lộ ra vẻ hoà nhã.
Vũ Văn Thịnh Duệ thấy thế, chẳng những không có hờn giận, ngược lại trong lòng có chút vui vẻ, bởi vì hắn phát hiện, gần đây mẫu hậu ở trước mặt hắn, càng ngày càng ít che dấu cảm xúc chân thật, điều này nói lên, mẫu hậu là thật coi hắn là người một nhà. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy, mẫu hậu ngẫu nhiên nháo lên như vậy thật sự là đáng yêu.
Vũ Văn Thịnh Duệ vừa đến, mọi người lập tức cảm thấy áp lực giảm bớt không ít, không phải nói bọn họ không sợ uy nghiêm của đế vương, mà là, một đoạn thời gian gần đây, chỉ cần hoàng đế cùng Thái Hậu ở cùng một chỗ, bọn họ là có thể tránh đi cái nơi làm người ta kinh hãi run sợ này.
Ánh Phong sai cung nữ quét tước sạch sẽ mảnh vỡ, sau đó cung kính lui ra ngoài.
“Hoàng nhi sao lại đến đây?” Thái Hậu trút giận một chút, tức giận trong lòng biến mất không ít, nhìn thấy Vũ Văn Thịnh Duệ, chút tức giận còn lại cũng biến mất, vì thế lại khôi phục bộ dáng bình thường, hỏi.
“Trẫm là muốn nói ẫu hậu một tiếng, Thịnh Hữu gởi thư, nói ít ngày nữa sẽ vềkinh.” Vành tai Vũ Văn Thịnh Duệ ửng đỏ, giọng lại vẫn lãnh đạm. Hắn cũng không nghĩ nói với mẫu hậu, hắn là bởi vì nghe được mẫu hậu tức giận, trong lòng lo lắng mới chạy lại đây. Vừa lúc nhận được tin tức của Thịnh Hữu, liền mượn chuyện này làm cớ. Trước kia, hai huynh đệ gởi thư, hắn chưa bao giờ nói ẫu hậu biết.
Vẻ mặt của Lam Y Y hòa hoãn lại, trong đầu nàng đang hồi tưởng trí nhớ về đứa con trai thứ hai của nàng.
Năm Vũ Văn Thịnh Hữu vừa đến mười tám tuổi, khi hoàng đế đăng cơ, được phong làm Thụy Vương. Sau đó, theo danh sư đi ra ngoài học võ, rất ít khi về cung, thấy mẫu hậu này cũng là ngoài cười nhưng trong không cười. Trong đầu Lưu Thi Vận có rất ít trí nhớ về hắn, xem ra, là chưa từng để đứa con này ở trong lòng.
Lam Y Y than nhẹ một tiếng, lại cái gì cũng chưa nói, trên mặt có chút mờ mịt, có chút cô đơn.
“Mẫu hậu,” Vũ Văn Thịnh Duệ tiến lên một bước, cầm tay nàng, giọng điệu luôn luôn cực lạnh thế nhưng nhu hòa đi rất nhiều, “Hết thảy đều đã tốt.”
Đúng vậy, hết thảy đều đã tốt. Hắn tin tưởng chỉ cần Nhị đệ gặp mẫu hậu, nhất định cũng sẽ thay đổi giống như hắn đối với mẫu hậu.
Lam Y Y nghe vậy mà nao nao, nhất thời nhìn đến đứa con tùy tiện nhà mình, đã thấy bộ mặt như núi băng của hắn đỏ lên trông vô cùng khả nghi, trong lòng không biết vì sao trào ra vui sướng không thể ngăn chặn, nhịn không được cười ra tiếng.

Vừa muốn trêu chọc Vũ Văn Thịnh Duệ vài câu, lại có thái giám báo lại, Lưu Hồng Thị đến, ngay tại ngoài điện chờ triệu kiến.
Lam Y Y thu lại tươi cười, trong mắt hạnh tràn đầy lạnh lẻo, Vũ Văn Thịnh Duệ lập tức biết là Lưu Hồng Thị này chọc giận mẫu hậu của hắn, biểu tình trên mặt không khỏi càng thêm rét lạnh.
“Hoàng nhi, con ngồi ở bên cạnh, không cần lộ diện.” Lam Y Y cười, nói với hắn.
Vũ Văn Thịnh Duệ không nói gì, nhưng lại ngồi xuống phía sau bức rèm che, mang một bộ dáng không quan tâm.
Lưu Hồng Thị đi vào điện, phát hiện các cung nữ thái giám đều bị đuổi ra, chỉ để lại hai vị nữ quan Ánh Phong, Ánh Họa, lại nghĩ là Thái Hậu là khiếp đảm chột dạ, không dám cho người ta biết bà đã làm những chuyện mất mặt, trên mặt không khỏi có chút đắc ý.
Thái Hậu thì thế nào?
Nếu đã không có gia tộc họ Hồng bọn họ ủng hộ, bà ta sao có thể đi lên ngôi vị hoàng hậu? Càng không thể tung hoành ở trong cung đình này như cá gặp nước.
Chương 12
Lần này hoàng đế đến cung Vĩnh Ninh, không có mang theo một hàng dài đội danh dự gây chú ý của hắn, mà là quần áo đơn giản gọn nhẹ, chỉ dẫn theo cung nữ thái giám bên người. Cho nên, Lưu Hồng Thị cơ bản không biết hoàng đế đã ở cung Vĩnh Ninh, bằng không, đánh chết bà cũng sẽ không nói ra những lời sau đây.
“Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu nương nương, chúc Thái Hậu nương nương vạn phúc kim an!” Tuy Lưu Hồng Thị đắc ý trong lòng, nhưng bà cũng biết quyền thế cùng thủ đoạn của Thái Hậu, huống chi, hiện tại bà có việc khẩn cầu Thái Hậu, bởi vậy, cũng chỉ có thể thành thật quỳ xuống hành lễ với Thái Hậu.
Phía sau bức rèm che, một lúc lâu không có động tĩnh, Thái Hậu không lên tiếng, bà căn bản là không dám đứng dậy.
Trong lòng Lưu Hồng Thị lo lắng không thôi, sau khi con gái bà rơi xuống nước, tuy đã được cứu lên, lại bị thương ở mặt, tuy không đến mức bị hủy dung, đối với con gái nhà bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng đối với nữ tử sắp làm hoàng hậu mà nói, chính là một tai nạn khủng khiếp.
Một quốc mẫu, sao có thể có nửa điểm tỳ vết?

Bất quá, nghĩ đến nhà mình từng giúp đỡ Thái Hậu, trong lòng bà lại cảm thấy có một chút may mắn. Năm đó, khi Thái Hậu vẫn là một tần phi nho nhỏ, nhà bà đã cung cấp không ít bạc cho Thái Hậu. Hơn nữa, bà quả thật biết Thái Hậu trước kia vì tranh sủng đoạt lợi mà làm một ít chuyện xấu xa. Nghĩ đến đây, lòng can đảm của bà lại lớn hơn, lặng lẽ liếc mắt phía trước một cái.
Nghe được phía sau bức rèm che vang lên tiếng ‘cộp’ của chén trà đặt lên mặt bàn, thân thể Lưu Hồng Thị run rẩy một chút, lập tức cúi đầu xuống.
“Lưu Hồng Thị, ai gia nghe nói, ngươi ở ngoài cung nói năng bừa bãi uy hiếp ai gia, ai gia thật không biết, ai gia từng làm cái gì với ngươi, mà ngươi lại dám nói ra lời ngỗ nghịch phạm thượng như vậy.” Giọng dễ nghe lại cực kì lãnh đạm uy nghiêm của Thái Hậu truyền ra từ phía sau bức rèm che, làm Lưu Hồng Thị quỳ trên mặt đất toát ra một tầng mồ hôi lạnh trên trán.
Bà thật không ngờ, Thái Hậu lại không kiêng nè nói thẳng ra việc này. Chuyện tình năm đó, có thể nói là tội ác tày trời, loại chuyện dơ bẩn này, không phải là nên gắt gao che dấu, không cho bất kỳ ai biết sao?
“Thái Hậu thứ tội, thiếp thân đã vô tình mạo phạm Thái Hậu nương nương. Chính là bởi vì có việc vội vã muốn gặp Thái Hậu, cho nên, mới không thể không ra hạ sách này.” Lưu Hồng Thị quỳ rạp trên đất, giọng đau thương cầu xin tha thứ.
“Nói như vậy, chuyện này có thật?” Giọng của Thái Hậu không hờn không giận, lại làm cho tâm người ta càng thêm lạnh.
Trong lòng Lưu Hồng Thị có chút hối hận, bà không nghĩ tới Thái Hậu lại không hỏi nguyên do bà làm như vậy, mà cứ dây dưa việc này, làm bà có loại cảm giác có sức mà không có chỗ sử dụng.
Bà biết, chỉ cần mình dám nói ra chuyện năm đó, thanh danh của Thái Hậu dĩ nhiên bị hao tổn, nhưng cái giá bà phải trả là toàn bộ tính mạng, thậm chí ngay cả gia tộc cũng bị liên lụy.
“Thái Hậu nương nương thứ tội, Thái Hậu nương nương tha mạng, thiếp thân biết sai rồi.” Lưu Hồng Thị dập đầu như giã tỏi, cầu xin tha thứ.
“Hừ, thứ tội? Tha mạng? Ngươi cũng biết ngỗ nghịch phạm thượng tội nặng cỡ nào phải không? Ai gia bị ngươi uy hiếp phạm thượng, ngươi còn dám xin ai gia tha ngươi, ta xem ngươi quả thực là không để ta vào trong mắt! Chẳng lẽ nói, ở trong mắt ngươi, ai gia dễ dàng bị lừa gạt, dễ khi dễ như vậy sao?”
Giọng của Thái Hậu phi thường sắc bén, tức giận trong lời nói, làm cho Lưu Hồng Thị cảm thấy kinh hãi, nhớ tới thủ đoạn của Thái Hậu đối phó với kẻ địch trước kia, cổ không khỏi lạnh lẽo.
“Thiếp thân không dám!” Dứt lời, liền quỳ rạp trên mặt đất.
“Thôi, nể tình ngươi sinh con nối dòng cho Lưu gia, lần này ai gia chỉ trừng phạt nhẹ tội của ngươi, lần sau lại không biết tốt xấu như thế, cẩn thận đầu của ngươi!” Lưu Hồng Thị nghe vậy, biết mạng mình không có nguy hiểm, trong lòng mừng rỡ, hiện tại ngẫm lại, vừa rồi Thái Hậu căn bản là hù dọa bà, sao có thể thực trừng phạt bà, vì bà là con dâu của Lưu gia.
Lưu Hồng Thị còn chưa cao hứng xong, đã nghe đến giọng nói uy nghiêm của Thái Hậu lại vang lên: “Người tới, truyền ý chỉ ai gia, nhị phẩm phu nhân Lưu Hồng Thị bịa đặt lời đồn, dĩ hạ phạm thượng, từ nhị phẩm phu nhân giáng xuống ngũ phẩm, xem như trừng phạt.”
Đã có thái giám chờ đợi truyền chỉ ngoài điện đi chấp hành ý chỉ của nàng. Giáng phẩm bậc có thủ tục phức tạp, Thái Hậu nương nương đã nói ra lời vàng ngọc, vậy là chuyện ván đã đóng thuyền.
Huống chi, Hoàng Thượng ở bên cạnh, vẫn chưa nêu ý kiến phản đối gì.

Kỳ thật, khi Vũ Văn Thịnh Duệ nhìn đến biểu tình đắc ý của Lưu Hồng Thị lúc vào điện, cũng đã thực mất hứng, sau lại nghe bà nói lời uy hiếp mẫu hậu, lửa giận cùng lãnh ý trong lòng không kém mẫu hậu nửa phần. Thái Hậu trừng phạt như vậy, hắn thấy còn nhẹ.
Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang? Là đây.
Lưu Hồng Thị không nghĩ tới, trừng phạt sẽ nặng như vậy. Tuy rằng trên người bà không có bị thương, nhưng toàn bộ mặt mũi của bà bị mất hết. Không bao lâu, toàn bộ mọi người ở kinh đô sẽ biết tin tức bà đắc tội với Thái Hậu, bị giáng phẩm bậc, các phu nhân trước kia nịnh hót bà bởi vì bà là em dâu của Thái Hậu, khẳng định sẽ chê cười bà, cái này so với đánh bà ba mươi gậy còn làm cho bà khó chịu hơn.
“Thái Hậu, bà không thể đối với ta như vậy.” Lưu Hồng Thị không ngờ đến thủ đoạn của Thái Hậu đối phó với bà quá ác độc như vậy, giết người không thấy máu. Bởi vậy, bị cơn tức giận bao trùm, lạnh lùng chất vấn Thái Hậu.
“Thái Hậu, bà chẳng lẽ đã quên, năm đó bà làm sao lên được ngôi vị hoàng hậu? Nếu không có Hồng gia cùng Lưu gia chúng ta giúp, bà làm sao có thể ngồi yên trên cái vị trí kia? Càng không có khả năng nắm quyền lực trong tay nhiều năm như vậy. Hiện tại bà đạt thành tâm nguyện, liền qua cầu rút ván, không để ý sống chết của chúng ta? Ăn cháo đá bát cũng không cần gấp như vậy. Không có Lưu gia cùng Hồng gia ở sau lưng ủng hộ, bà cũng chỉ là cái nữ nhân đáng thương không quyền không thế, trên triều đình người nào sẽ nghe mệnh lệnh của hạng nữ lưu như bà? Ai sẽ để Thái Hậu bà vào mắt?”
Thoải mái nói xong, trong lòng Lưu Hồng Thị cảm thấy một trận dễ chịu, càng nói càng cảm thấy thật hợp lý.
Thái Hậu dựa vào cái gì mà uy phong như vậy? Còn không phải sau lưng có hai đại gia tộc bọn họ ủng hộ sao. Chỉ cần bà ta còn tham luyến quyền thế, liền không dám đắc tội bọn họ. Lưu, Hồng hai nhà cần Thái Hậu nâng đỡ, đó là không sai, nhưng Thái Hậu không có bọn họ cũng chính là một bàn tay không thể vỗ thành tiếng. Bởi vậy, trong lòng không sợ hãi cái gì, lại cười lạnh một tiếng nói: “Không có chúng ta ở sau lưng nâng đỡ bà, chỉ sợ bà đã sớm bị con trai Hoàng đế của bà nhốt vào lãnh cung, vĩnh viễn không thấy mặt trời.”
“Lưu Hồng Thị, ngươi tự tiện phỏng đoán thánh ý, lại dám nói năng lỗ mãng với Thái Hậu, trẫm thấy ngươi chán sống rồi.” Một giọng nói lạnh như băng, âm ỉ tức giận từ phía sau bức rèm che truyền đến, tiếp theo một trận tiếng động kéo bức rèm che, đương kim thánh thượng thân mặc long bào, liền xuất hiện ở trong tầm mắt Lưu Hồng Thị.
Vẻ mặt Lưu Hồng Thị là khiếp sợ không thể tin, bà căn bản không thể tưởng tượng đến tình cảnh Thái Hậu cùng Hoàng Thượng chung sống hoà bình trong một căn phòng, càng không thể ngờ hoàng đế nghe được những lời đại nghịch bất đạo bà vừa nói với Thái Hậu.
“Người tới, kéo Lưu Hồng Thị ra ngoài đánh ba mươi gậy, lập tức chấp hành. Cũng hủy bỏ mọi phẩm bậc, biếm làm thứ dân, vĩnh viễn không thể vào cung.” Vũ Văn Thịnh Duệ căn bản không có cho bà thời gian phản ứng, lớn tiếng hạ lệnh.
Lập tức có nội thị tiến lên, đem Lưu Hồng Thị còn chưa phục hồi tinh thần lôi ra ngoài.
Nếu không kiêng kị thế lực của Lưu gia và Hồng gia, hắn cảm thấy giết chết Lưu Hồng Thị một trăm lầm cũng không thể giải hận. Bất quá loại phương pháp này, chỉ sợ so với giết Lưu Hồng Thị còn làm cho bà ta khó có thể chịu đựng hơn. Ít nhất, sau chuyện này, Lưu Tử Nhàn tiến cung cơ hồ đã trở thành chuyện không có khả năng. Xem đến thái độ hôm nay của mẫu hậu, căn bản cũng sẽ không gả Ngọc Trà cho Lưu gia.
Không thể phủ nhận, nhìn thấy mẫu hậu trở mặt với Lưu Hồng Thị, trong lòng Vũ Văn Thịnh Duệ cảm thấy phi thường khoái trá. Có vui sướng vì liên minh thế lực hùng mạnh nhất uy hiếp mình nhất sắp chia rẽ, lại có một loại vui mừng vì mẫu hậu không lừa hắn.
Thay đổi của mẫu hậu hắn đều thấy, nhưng trong lòng lại vẫn mang theo một chút hoài nghi. Sợ hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, vừa chạm vào sẽ biến mất, sợ tất cả đều là mẫu hậu lừa gạt hắn mà thôi.
Nhưng sự tình hôm nay làm cho hắn tin tưởng, mẫu hậu thật đã buông quyền thế, chân chính hướng về phía hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.