Bạn đang đọc Thái Hậu Vạn Phúc: Chương 9-10
Chương 9
Sau khi Vũ Văn Thịnh Duệ rời khỏi cung Vĩnh Ninh, liền đi thẳng đến chổ của Thục phi ở cung Dao Hoa.
Thục phi vội vàng giãy dụa muốn xuống giường hành lễ, Vũ Văn Thịnh Duệ vội tiến lên ngăn nàng lại, nói: “Thân thể nàng không khỏe, không cần đa lễ.”
Đôi mắt Thục Phi hơi hơi đỏ lên, trên khuôn mặt đẹp lạnh lùng mang theo một chút bi thương, nức nở nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp vô dụng, không bảo vệ tốt con của chúng ta.”
Sau khi Thái y trị liệu, tình trạng của Thục Phi đã tốt hơn rất nhiều, chính là sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, hơn nữa bi thương quá độ, cả người đều có vẻ vô cùng nhu nhược, so với bộ dáng kiên cường bình tĩnh lúc bình thường của nàng khác xa một trời một vực.
Vũ Văn Thịnh Duệ thấy ánh mắt của nàng hơi hơi hoảng hốt một chút, trong đầu lại nghĩ tới bộ dáng yếu ớt vừa rồi của mẫu hậu. Bất quá, hắn lập tức thu tâm, giọng cũng ôn hòa đi một ít, nói: “Nàng hiện tại cái gì cũng đừng nghĩ, an tâm dưỡng thân thể, còn nhiều thời gian, chúng ta còn có thể có con.”
Ánh mắt Thục Phi hơi sáng lên, trên mặt lộ ra biểu tình kích động, vội vàng hỏi: “Hoàng Thượng, thật vậy sao? Thần thiếp về sau còn có thể có con sao?”
Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nói như vậy, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Chính là, nàng vẫn là nhịn không được xác nhận một chút, chỉ có sinh hoàng tử, nàng mới chân chính đứng vững trong hậu cung.
Vũ Văn Thịnh Duệ đương nhiên biết thâm ý trong những lời này, nhưng vẫn khẽ gật đầu đáp ứng, dù sao, Thục Phi cùng Tần Thái Phó phía sau nàng vẫn đều toàn lực ủng hộ chính mình, hứa cho nàng một đứa con cũng không đủ.
Thục Phi nghe vậy, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, cả người giống như sống lại một lần nữa, hơi ngượng ngùng nói: “Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng.”
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm rảnh rỗi lại đến thăm nàng.” Vũ Văn Thịnh Duệ thấy Thục Phi đã không còn lo lắng, liền muốn trở về xử lý công việc.
Mặt Thục Phi cứng đờ, vội vả nắm lấy ống tay áo Hoàng Thượng, thấy trong mắt Hoàng Thượng hiện lên vẻ không hài lòng, vội buông lỏng tay ra, nhịn xuống một tia sợ hãi trong lòng, trên mặt vẫn nặn ra một chút mỉm cười đúng mực, ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, xin thứ cho thần thiếp thất thố. Thần thiếp chỉ là nói cho Hoàng Thượng một tiếng, chuyện thần thiếp sinh non, không có liên quan đến Thái Hậu, hết thảy đều là thần thiếp không cẩn thận mà ra. Thỉnh Hoàng Thượng trăm ngàn lần không cần bởi vì thần thiếp mà trở mặt với Thái Hậu, nếu không, làm trễ việc lớn của Hoàng Thượng, thần thiếp cho dù chết cũng khó thoát tội.”
“Thục Phi có tâm, chuyện này trong lòng trẫm hiểu rõ.” Nghe được câu nói kế tiếp của Thục Phi, tâm tình hờn giận trong lòng Vũ Văn Thịnh Duệ mới tiêu tan, giọng cũng ôn hòa đi không ít.
Hoàng Thượng đi rồi, ban dược liệu trân quý cho cung Dao Hoa.
Nhìn đến thấy thứ ban thưởng, cung nữ trong cung Dao Hoa đều hiện vẻ vui mừng trên mặt, Thục Phi nương nương được sủng ái, bọn họ tự nhiên cũng vinh quang theo, ở trước những người khác mặt cũng có thể đứng thẳng thắt lưng.
Bất quá, trên mặt Thục Phi lại không có bao nhiêu vui sướng.
Nàng tiến cung ba năm, thận trọng, hao hết tâm tư tìm hiểu sở thích của Hoàng Thượng, lời nói việc làm đều là cố gắng làm ra bộ dáng Hoàng Thượng thích, sau lại toàn tâm toàn ý đối đãi với Hoàng Thượng, vì Hoàng Thượng chia sẻ âu lo, cố gắng làm một nữ nhân tốt đến cực hạn.
Nàng nghĩ đến những chuyện mình đã làm, cho dù là khối băng cũng có thể bị nàng làm cho tan chảy. Nhưng là, Hoàng Thượng lại vẫn không đặt nàng ở trong lòng. Tuy đối xử với nàng không giống với các cung phi khác của hắn, nhưng nàng không phải muốn như vậy.
Nàng muốn là một phần chân tình của Hoàng Thượng, mà không chỉ là ân sủng bình thường của hắn a!
…….
Tin tức truyền trong cung so với gió còn nhanh hơn, cấm cũng cấm không được. Không bao lâu, cơ hồ hơn phân nửa vương công đại thần đều biết được tin tức: Thục Phi sinh non ở cung Vĩnh Ninh, hoàng đế cùng Thái Hậu thiếu chút nữa trở mặt.
Nghe đến tin tức này, tự nhiên là có người vui mừng có người lo âu.
Tần Thái Phó biết được cháu gái mình sinh non ở tẩm cung của Thái Hậu, trực tiếp từ bỏ cái gọi hình tượng là thầy giáo của hoàng đế, chạy đến trước mặt Hoàng Thượng ra sức phê phán Thái Hậu cầm giữ triều cương, làm hại nhân dân, hiện tại lại trắng trợn tổn hại con nối dòng của hoàng gia, dao động nền tảng lập quốc, nên tống vào lãnh cung, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
May mắn trong điện Sùng Chính đều là tâm phúc của hoàng đế, nếu không, chỉ bằng thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán của Thái Hậu, cho dù là làm nhiều người tức giận, cũng tất sẽ nhốt Tần Thái Phó vào đại lao, thậm chí chém cả nhà cũng không phải không có khả năng.
Vũ Văn Thịnh Duệ từ trước đến nay kính trọng Tần Thái Phó, trước kia nghe nói như thế cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng hiện tại nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy rất không thoải mái, huống chi lần này Thái Hậu thật là oan uổng, sắc mặt không khỏi đen đi một nửa.
——
Thái Hậu mặc dù hại nước hại dân, nhưng cũng là mẫu hậu của trẫm, ngươi trước mặt con ruột ngài chửi ngài ầm lên như vậy, ngươi có coi mặt mũi của trẫm hay không?!
Bất quá, nhìn thấy Thái Phó quỳ rạp trên đất, khóc đến lão lệ tung hoành, lửa giận vừa mới dâng lên của Vũ Văn Thịnh Duệ, liền lập tức biến mất một ít. Thái Phó dù sao đã lớn tuổi, lại từng là thầy giáo của hắn, hơn nữa, làm việc nghĩa không chùn bước ủng hộ chính mình, hắn cũng không nỡ để vị này lão thần này lạnh tâm. Nhưng nên răn đe thì vẫn phải là răn đe.
“Thái Phó xin nói cẩn thận!” Vũ Văn Thịnh Duệ lạnh lùng nói, “Chân tướng việc này trẫm sớm đã làm rõ ràng, đều không phải là Thái Hậu gây ra, Thái Phó cũng không cần truy cứu việc này.”
Tần Thái Phó vẫn quỳ rạp trên đất, vẫn chưa nhìn đến sắc mặt hoàng đế, nghĩ hoàng đế là rơi vào đường cùng nghĩ một đằng nói một nẻo, tiếp tục nói: “Bệ hạ, mưu hại con nối dòng của hoàng gia, ở các đời triều đại đều là tội lớn, triều đại trước thậm chí có vị hoàng hậu bởi vì mưu hại con nối dòng của hậu phi mà bị phế hậu. Tuổi của bệ hạ đã hơn hai mươi, lại vẫn chưa có con nối dòng, đều vì Lưu Thái Hậu ra tay, bệ hạ không thể cứ mãi nhường nhịn khiến cho người làm tới a!”
Vũ Văn Thịnh Duệ nghe vậy, trên trán nhảy lên gân xanh, Tần Thái Phó tại sao không thấy được, chính mình không đều để ý, lão kích động như vậy làm cái gì?
“Thái Phó không cần nói nữa, trẫm đã nói qua, việc này không liên quan đến Thái Hậu, chẳng lẽ nghĩ ngươi trẫm có thể nói dối sao?” Trong lời nói, mang theo một tia tức giận.
Tần Thái Phó cuối cùng thấy rõ tình thế, biết mình đã cậy già lên mặt chọc tới Hoàng Thượng, vì thế, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đáng thương cho tâm của các bậc cha mẹ trong thiên hạ, hắn cũng là vì muốn cháu gái mình có thể sống ở trong cung tốt hơn một chút thôi, cũng không thật sự cho rằng, hoàng đế sẽ động thủ với Thái Hậu vào lúc này, dù sao, thời cơ chưa tới.
Tần gia buồn rầu, Lưu gia tự nhiên là vui mừng hớn hở.
Vui mừng đồng thời còn có chút may mắn, bọn họ cũng đều biết, một khi Thục Phi sinh con trai đầu lòng, sẽ trở thành người có khả năng cạnh tranh ngôi vị hoàng hậu nhiều nhất, may mắn là Thái Hậu thánh minh, phá bỏ cái thai trong bụng Thục Phi, bằng không thật đúng là phiền toái lớn.
Hôm qua, Thái Hậu không chịu gặp Lưu Hồng Thị, trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi, khó tránh khỏi suy nghĩ miên man. Hiện tại nhìn thấy Thái Hậu vì làm cho con mình có thể đi lên hậu vị, mà không tiếc trở mặt với Thánh Thượng, làm bọn họ lại lại tìm được niềm tin, không khỏi đắc ý dào dạt, Lưu gia vốn kiêu căng nay càng thêm kiêu ngạo.
Đáng tiếc, bọn họ kiêu ngạo không được mấy ngày, đã bị một tin tức làm ờ mịt.
Trong cung truyền ra tin tức, Thái Hậu đang cho người thu thập các bức họa cùng với tư liệu về các thiên kim của nhà đại vương công thần, thậm chí còn tính bày tiệc ở hậu cung, chiêu đãi các vị thiên kim.
Các hành động liên tiếp này của Thái Hậu, có phần làm người ta đoán không ra, hơn nữa trước mắt hậu vị còn treo lơ lửng, ai cũng không thể không để tâm lên.
Hoàng hậu, ngoại trừ Thái Hậu, là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này. Lưu gia không phải là vì ra một hoàng hậu mà một bước lên trời sao? Hiện tại cơ hội đưa ra trước mặt bọn họ, sao có thể không tranh thủ một phen?
Trước kia, trong nhà đều biết Thái Hậu nhìn trúng cháu gái mình, ngoại trừ những người kiên định ủng hộ Hoàng Thượng, không ai nguyện ý đối nghịch với Thái Hậu. Đáng tiếc, người Hoàng Thượng trọng dụng đều là người trẻ tuổi, thế lực không đủ, cho dù có con gái đưa vào trong cung, cũng chỉ là tần phi cấp thấp.
Mặc kệ ý định của Thái Hậu đến tột cùng là cái gì, đây đều là một cơ hội hiếm có. Cho dù không vào được vị trí hoàng hậu, vị trí tứ phi không phải còn hai chỗ trống sao? Về sau không lẽ không lên nổi hậu vị.
Chương 10
Ban đêm, Vũ Văn Thịnh Duệ phê xong tấu chương, cầm lấy tách trà nóng vừa mới pha nhấp một ngụm, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, có thám tử vẫn theo dõi cung Vĩnh Ninh truyền tin đến, trong cung Vĩnh Ninh vẫn đèn đuốc sáng trưng, Thái Hậu không biết vì sao lại vẫn chưa ngủ.
Vũ Văn Thịnh Duệ sửng sốt, nghĩ tới sau khi mẫu hậu cùng mình ngả bài, gần nửa tháng nay ở chung, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia mỉm cười cực nhẹ.
Tuy rằng không thể nói rõ quan hệ của bọn họ thân mật được bao nhiêu, nhưng đã dịu hơn trước kia nhiều lắm. Mỗi ngày thỉnh an, mẫu hậu đều lôi kéo hắn nói chuyện một chút, hỏi han ân cần, ngẫu nhiên còn có thể dùng bữa cùng hắn. Thậm chí, khi hắn thức đêm phê tấu chương, còn phái người đưa canh tẩm bổ cho hắn. Khi hắn nói chuyện, mẫu hậu luôn dùng mắt hạnh trong suốt xinh đẹp cơ trí của nàng chăm chú nhìn hắn, tựa hồ mỗi một câu của hắn đều được nàng cất vào trong lòng, làm cho tâm hắn cảm thấy thỏa mãn lại ấm áp.
Mẫu hậu từng nói, nàng sẽ không lại giúp Lưu gia, nhưng cũng sẽ không giúp hắn. Hắn muốn củng cố sự thống trị của mình, nhất định phải dùng chính năng lực mình của mình. Nàng cũng không kiên trì muốn cho Lưu Tử Nhàn làm hoàng hậu, chỉ cho hắn một ít đề nghị, cuối cùng chọn người, lại cần bản thân hắn gật đầu mới được.
Nghĩ đến mẫu hậu khuya như vậy còn không nghỉ ngơi, Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên sinh ra một loại xúc động mãnh liệt muốn đi thăm nàng ngay trong đêm.
Vì thế, hắn liền đơn giản mang theo vài thái giám tùy tùng, đi thẳng đến cung Vĩnh Ninh.
Cung Vĩnh Ninh, trừ chính điện, còn có bốn thiên điện, trừ một gian phòng ngủ của chủ tử, một gian thư phòng, còn có hai gian phòng khách, giờ phút này Lam Y Y ở trong thư phòng chỗ thiên điện.
Dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ thư phòng nhưng không làm chói mắt.
Lam Y Y mặc váy dài thanh lịch màu trắng, đứng ở sau án thư, tay cầm bức hoạ, mái tóc dài mềm mại xõa ở sau vai, thẳng đến đùi, trên mặt chưa thoa phấn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thuần khiết, dưới ánh sáng của dạ minh châu, bóng loáng động lòng người. Lông mi dài thản nhiên tạo bóng râm ở đáy mắt, bày ra độ cong cực kì mê người, cánh môi hồng nhạt, giống như đóa hoa nở rộ xinh đẹp.
Án thư đây
Khi Vũ Văn Thịnh Duệ tiến vào, chính là tình cảnh như vậy.
Vừa rồi sớm có thái giám thông báo Vũ Văn Thịnh Duệ đã đến, bất quá Lam Y Y nghĩ nếu bọn họ đã vô cùng quen thuộc, lại là quan hệ mẹ con, cũng không dùng kiêng dè so đo nhiều, hiện tại nàng ở trước mặt Vũ Văn Thịnh Duệ, cũng không phòng bị chặt chẽ, luôn luôn tính kế giống như ban đầu phòng.
Trong thời gian ở chung nửa tháng, thay đổi không chỉ là Vũ Văn Thịnh Duệ.
Ánh Phong đứng hầu ở án thư thi lễ với hoàng đế xong, liền lặng lẽ đi ra ngoài. Đây là thói quen nửa tháng nay, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng nói chuyện, luôn ít khi cho người ta biết, cho dù là nàng cũng không ngoại lệ.
“Hoàng nhi, mau tới đây!” Lam Y Y nghe được tiếng vang, ngẩng đầu mỉm cười, vẫy tay với hắn, chờ hắn đi vào, mới nói tiếp: “Mấy cô gái này xuất thân, tính cách, dung mạo đều không sai, nói không chừng, hoàng hậu của con về sau sẽ từ chọn lựa từ những người này, nhìn xem có thích không.”
Vũ Văn Thịnh Duệ tuy rằng cũng không cảm thấy hứng thú với mấy cô gái trên bức họa, nhưng vẫn không tự chủ được đi qua.
Nhẹ nhàng liếc mắt một cái xong, liền dời ánh mắt đi. Đối với hắn mà nói, là ai làm hoàng hậu đều không sao cả, dù sao, làm hoàng đế, không cần nhất chính là mấy thứ tình cảm vô vị.
Bất quá, thấy bộ dáng mẫu hậu hưng trí bừng bừng, hắn không đành lòng quét đi hưng trí của nàng, thế này mới có chút không chút để ý mà phối hợp.
Không đành lòng?
Vũ Văn Thịnh Duệ nheo nheo đôi mắt sắc nhọn hẹp dài của hắn, trong lòng hiện lên kinh sợ.
“Hoàng nhi?” Lam Y Y thấy Vũ Văn Thịnh Duệ nheo mắt nhìn một bức tranh, thật lâu không chịu buông, không khỏi ló đầu qua nhìn nhìn.
Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên cuộn bức tranh lại, tùy tay đặt trở lại đống tranh trên án thư, sau đó lui ra sau một bước, rủ mi mắt nói với Lam Y Y: “Đêm đã khuya, mẫu hậu sớm nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui.”
Dứt lời, cũng không chờ Lam Y Y nói gì, liền xoay người rời đi, để lại một mình Lam Y Y giật mình ở tại chỗ, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: “Tiểu tử, ầm ĩ cái gì chứ?”
Vì thế, bị hành động quỷ dị của đứa con tùy tiện nhà mình ảnh hưởng đến tâm tình, Lam Y Y cũng không có hưng trí tiếp tục chọn lựa con dâu, gọi Ánh Phong hầu hạ đi ngủ .
……
Cảnh xuân tươi đẹp thời tiết tốt, trong phủ quốc cửu cũng là một mảnh u ám.
Lưu Khánh Dương cùng Lưu Hồng Thị ngồi ở trong đại sảnh đều mặt co mày cáu, con trai thứ Lưu Kì cũng đang ngồi.
Lưu Hiên có diện mạo anh tuấn, phong thái hòa nhã, nhưng ánh mắt vô cùng ngạo nghễ, tựa hồ trừ hắn, bất kỳ kẻ nào cũng không lọt vào được trong mắt hắn.
Lưu Kì ngồi lệch qua một bên trên ghế, diện mạo không anh tuấn bằng đại ca hắn, loè loẹt không nói, còn mang một bộ dáng buông thả quá độ, thấy mọi người không nói chuyện, không khỏi ngáp một cái, không kiên nhẫn nói: “Cha, nương, có cái gì thì nói đi, con còn có việc phải đi ra ngoài đó!”
“Ngươi có thể có chuyện gì? Còn không phải cùng đám bạn tệ hại của ngươi đi kỹ viện lêu lổng sao! Ta hạ nhân nghe hầu hạ ngươi nói, ngươi gần đây ngay cả tiểu quan cũng chơi, thật sự là càng ngày càng kỳ cục.” Tâm tình Lưu Khánh Dương không tốt, nhìn thấy Lưu Kì ra vẻ ta đây như thế, lại bốc lửa giận, nghiêm khắc quát lớn.
“Nương~” Lưu Kì bị cha mắng, vội vàng quay sang mẹ tìm kiếm bảo vệ.
“Lưu Khánh Dương, tâm tình ông không tốt, sao lại phát cáu với con ông? Ông có bản lĩnh thì tiến cung tìm chị gái ông mà trút cơn giận đi! Chỉ biết dạy con thì có bản lĩnh gì chứ?” Lưu Hồng Thị thương con trai bé nhỏ của mình, không khỏi nhướng mày nhìn Lưu Khánh Dương, tức giận nói.
“Hừ, nó không có tiền đồ như vậy, chính là bị bà nuông chiều mà ra, con hư tại mẹ.” Lưu Khánh Dương nhỏ giọng lầm bầm, chứ cũng không dám to giọng với vợ.
Lai lịch của Lưu Hồng Thị không tầm thường, gia thế cực kì thâm hậu. Ở mấy triều đại trước, từng có rất nhiều người làm Tể tướng, qua mấy trăm năm, tích lũy vô số của cải, triều đại này tuy rằng không có người làm quan trong triều, nhưng lại kết thông gia với nhiều nhà quyền quý, hình thành thế lực to lớn làm hoàng đế của các vương triều Đại Yên đều có chút kiêng kị, không nắm được nhược điểm của bọn họ, hơn nữa bọn họ làm việc rất cẩn trọng, mới dễ dàng được hoàng đế tha thứ.
Đại gia tộc giống như họ Hồng, còn có họ Lý và họ Vương.
Trước kia, khi Lưu Thi Vận còn là tần phi trong cung, đã nhiều lần được Hồng gia dùng tài lực ủng hộ, có thể nói, bà có thể đi lên ngôi vị hoàng hậu thành công, gia tộc họ Hồng đóng vai trò không ít.
Gia tộc học Hồng đầu tư, tự nhiên cũng thu được hồi báo không nhỏ. Thái Hậu quả thật là có qua có lại, ban cho bọn họ rất nhiều ân sủng, chỉ cần Thái Hậu không bị ngã, thì gia tộc họ Hồng bọn họ, sẽ không có họa xét nhà diệt tộc.
Mục tiêu tiếp theo của bọn họ, chính là lại nâng đỡ một vị hoàng hậu, bảo đảm gia tộc họ Hồng mãi mãi hưng thịnh, mà Lưu Tử Nhàn có được huyết mạch hai nhà Lưu, Hồng chính là một lựa chọn vô cùng tốt.
Lưu Hiên không làm Phò mã cũng không có vấn đề gì, nhưng Lưu Tử Nhàn không thể không làm hoàng hậu.
“Chớp mắt Nhàn nhi sẽ cập kê, chỉ còn chờ thời gian vừa đến, liền tiến cung làm hoàng hậu, đây đã sớm là chuyện ván đã đóng thuyền. Làm sao hiện tại lại……”
Trong lòng Lưu Hồng Thị thầm oán Lưu Thái Hậu qua cầu rút ván, cũng là không dám biểu lộ ra, chỉ có thể nói bóng nói gió, “Ông nói, Thái Hậu đến tột cùng là có ý gì?”
Trong lòng Lưu Khánh Dương cũng không hiểu, nhưng Thái Hậu luôn luôn đối với ông không tệ, bởi vậy, hiện tại cũng không có suy nghĩ tiêu cực, nói: “Thái Hậu đại khái là sợ người khác nói bà độc đoán lộng quyền, muốn làm cái hình thức. Dù sao Nhàn nhi cũng ở trong dah sách được mời đến, nói không chừng, Thái Hậu chính là muốn ọi người thấy phong thái của hoàng hậu tương lai, cũng thuận tiện bịt miệng mọi người.”
Lưu Hồng Thị nghe vậy yên tâm không ít, nhưng lại vẫn có chút do dự, nói: “Nhàn nhi có tướng mạo tài học đều cũng không tệ, nhưng chỉ có tính tình, haizz, cũng không biết là giống ai. Nếu ta có thêm một đứa con gái thì tốt rồi.”
Dứt lời, hung hăng trừng Lưu Khánh Dương một cái.
Lưu Tử Nhàn vốn luôn luôn ôn nhu thành thật, tính tình thậm chí còn có chút yếu đuối, rất tuân thủ tam tòng tứ đức. Việc này khi chưa gả thì là một việc tốt, nhưng là sau khi xuất giá, lại sẽ chịu thiệt rất nhiều, huống chi, nơi nàng đến là hậu cung ăn thịt người.
Lưu Khánh Dương chỉ có một đứa con gái dòng chính thất này, mấy người vợ lẻ cũng sinh cho hắn hai đứa con gái, một đứa đã xuất giá, một đứa khác cũng mới mười sáu tuổi, bộ dạng tài học cũng không tệ, quan trọng nhất là lòng dạ tâm cơ cũng không tệ, đáng tiếc, thân phận không đủ, nếu không, tuyệt đối thích hợp tiến cung hơn Lưu Tử Nhàn.
Lưu Hồng Thị từ trước tới nay là một bình dấm chua, nếu không có Lưu Thái Hậu cường thế, không để cho em trai mình có cái danh sợ vợ, nếu không, mấy vợ lẻ kia đã sớm bị Lưu Hồng Thị đuổi ra ngoài, bất quá, vợ lẻ không có sinh con trai, điểm ấy làm bà vô cùng vừa lòng.
“Hiên nhi cũng mười chín tuổi rồi, nếu không phải vì chờ công chúa Ngọc Trà cập kê, làm sao có thể kéo dài tới hiện tại?” Lưu Hồng Thị nói xong, miệng không khỏi ai oán một chút, “Hừ, kết quả là, nó lại cố tình không chịu gả. Con ta làm sao không tốt, sao nó lại không để con ta vào mắt?”
“Nương, nếu công chúa không để con vào mắt, con cũng có kiêu ngạo cùng tự tôn của con, nếu nàng không chịu gả, thiếu nữ tốt trong thiên hạ rất nhiều đi, con nhất định tìm một thiếu nữ ưu tú hơn công chúa Ngọc Trà cưới làm vợ, đến lúc đó, con sẽ làm nàng hối hận.” Lưu Hiên ngạo nghễ nói.
Lưu Hồng Thị vui mừng gật đầu, nói: “Như thế rất tốt, nương tin tưởng Hiên nhi.”
Đúng lúc này, có nha hoàn bỗng nhiên hoảng hốt chạy vài báo, “Không tốt rồi, tam tiểu thư rơi xuống nước.”