Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 106
Lương Thành Văn bị thái độ thay đổi chóng mặt của Thiệu Hoa Trì làm cho choáng váng.
Từ khi gặp thất điện hạ tới nay, hắn chưa bao giờ thấy y thất thố như thế.
Đang định trả lời, hắn lại nhớ đến Phó Thần từng dặn mình giữ bí mật, cho nên lại im lặng.
Hắn vẫn quyết định làm theo lời Phó Thần.
Lúc gặp mặt trước kia, Phó Thần cũng từng nhắc đến chuyện vì sao mình lại xuất hiện ở huyện Lô Tích cách Loan kinh xa như thế.
Hơn nữa, điều kỳ lạ là hắn nhận ra vẻ mặt Phó Thần khi ấy, cực kỳ cẩn trọng.
Thậm chí bọn họ còn phải dùng những nét vạch dài ngắn trên thân cây làm ám hiệu để hẹn nơi gặp gỡ, lén lút vô cùng.
Hơn nữa, bên cạnh Phó Thần vẫn luôn có cao thủ theo sát nhất cử nhất động, cho nên số lần gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phó Thần từng nói ngắn gọn chuyện mình được thất hoàng tử đưa về từ chỗ hoàng quý phi, nhưng điều này rất bất thường.
Thậm chí, hắn còn nói vài câu ám chỉ mình đang bị truy sát, không nên báo tin cho điện hạ.
Hắn không thể phỏng đoán được chuyện gì đã xảy ra trước khi hắn rời thành.
Phó Thần bị ai truy sát ? Ai lại muốn truy sát một thái giám nhỏ nhoi như vậy? Những chuyện này không có cơ hội để hỏi.
Chẳng lẽ, việc Phó Thần ra đi có liên quan tới thất điện hạ?
Lương Thành Văn hoài nghi như vậy không chỉ vì những lời nói của Phó Thần mà còn từ những hành vi khó hiểu của Vanh Hiến tiên sinh ở huyện Lô Tích.
Hắn dựa theo lời Phó Thần mà kể lại, “Người này hành tung bí ẩn, phiêu dạt khắp nơi.
Lúc thần hái thảo dược thì tình cờ giúp đỡ hắn.
Thần ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, đối phương mới cho thần phương thức.
Thần đã xem qua, cách làm này hết sức táo bạo, trước nay chưa có người nào từng làm thử, cho nên thần vẫn quyết định dâng cho điện hạ xem trước.”
Trong lời nói có lẽ có lỗ hổng, nhưng chẳng còn cách nào khảo chứng nữa.
Không ai biết thời gian ấy, Lương Thành Văn đã đi đâu, gặp ai, làm gì.
Dù Thiệu Hoa Trì có muốn điều tra cũng chẳng biết lần từ đâu.
Những lời của Lương Thành Văn nói, Thiệu Hoa Trì chăm chú lắng nghe từng từ, không bỏ qua bất kỳ kẽ hở nào.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng thái giám thúc dục, nói thái hậu muốn gặp thất điện hạ gấp.
Thiệu Hoa Trì hạ sốt còn chưa lâu, lúc này thân thể chưa khỏe hẳn, nhưng trong mắt mọi người, thất điện hạ vẫn luôn là hài tử hiếu thuận.
Mỗi khi có chuyện liên quan đến thái hậu, y không chậm trễ một giây, tự mình đến săn sóc.
Nhưng lần này, Thiệu Hoa Trì mắt điếc tai ngơ, giống như không nghe thấy âm thanh sốt sắng bên ngoài.
Nghe xong những lời của Lương Thành Văn, y im lặng thật lâu, không nói gì.
Y giở đi giở lại cuốn tập, sau đó phát hiện nét chữ nhìn qua có điểm giống nhau, nhưng phong cách viết thì hoàn toàn khác với Phó Thần lúc còn ở trong cung.
Thiệu Hoa Trì cảm thấy bản thân thật nực cười.
Di hài của hắn còn nằm trong hà bao bỏ vào ngực áo, vậy mà y lại có thể hoang tưởng đến mức này, chẳng đáng cười hay sao.
Y không khỏi vỗ trán.
Chỉ là nhìn hơi giống một chút thôi mà đã bay hết cả ba hồn bảy phách, hù dọa người ta.
Y vừa phỉ nhổ chính mình, vừa nắm quyển tập không buông.
Vẫn quyết định hỏi một câu, “Gặp người đó ở đâu?”
“Ở gần huyện Lô Tích.”
Thiệu Hoa Trì gật đầu.
Y nhớ trong thư Lương Thành Văn hình như cũng từng nhắc đến chuyện này.
Hắn mở một tiệm thuốc trong thị trấn, như vậy để tiện cho hàng ngày lên núi hái thuốc, nghe rất hợp lý.
Nhưng chính vì rất hợp lý đến chẳng có kẽ hở nào như thế mới càng giống như vì sợ hắn hỏi thăm cho nên với cố tình tìm cách che giấu hoàn hảo.
Thiệu Hoa Trì có cảm giác Lương Thành Văn không lý gì phải làm thế, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác kỳ quái không sao xua đi được.
Chắc vi y đã quá quen với sự xảo quyệt khó lường của người nào đó rồi.
“Nếu rảnh rỗi, ta cũng sẽ đến Tây bộ một chuyến.
Nơi đó tai họa không ngừng, ta cũng nên đại biểu cho triều đình đi thăm bách tính.”
“Điện hạ có thiện tâm là phúc của muôn dân.” Lương Thành Văn nheo mắt, nghĩ dù điện hạ có đi chắc cũng không gặp Phó Thần đâu.
“Ít nói mấy lời này thôi, bản điện không cần nịnh hót.” Chép miệng một cái, Thiệu Hoa Trì mới lật sách ra xem.
Nào là thời kỳ rụng trứng của nữ….!Thời gian biểu….Cái gì đây? Lại còn cả ống dẫn vào cơ thể nữ giới….
Tuy rằng xem không hiểu, nhưng chẳng biết sao y cảm thấy sách viết rất có lý.
Chết tiệt, rõ dàng là kỹ xảo tà dâm, bàng mô tả đạo ! Sắc mặt Thiệu Hoa Trì đỏ bừng.
Những tri thức và ý tưởng trước nay chưa từng khó khiến cho Thiệu Hoa Trì mở mang tầm mắt, nghẹn họng trân trối.
Y chỉ xem qua vài lần rồi đóng lại, nói với Lương Thành Văn, “Việc này ta đã biết.
Ngươi cứ chuẩn bị đi.
Ngoài ra, tới chỗ thái giám quản sự của Lưu Túng, kiểm tra xem lần cuối cùng Điền thị báo ngày…”
Lương Thành Văn đang chăm chú nghe, bỗng nhiên Thiệu Hoa Trì ngừng nói.
Lúc này, sắc mặt Thiệu Hoa Trì cực kỳ kém, giống như đang vô thức liếc mắc xuống chỗ nào đó dưới thân.
Nếu không thể xuất ra thì y làm sau sinh được hài tử.
Mới nghĩ vậy, mặt y đã xanh lét.
“Thôi, chuyện này phụ hoàng đã cho ta thời gian thong thả.
Ngươi cứ chuẩn bị đi, ta có thể truyền triệu bất cứ lúc nào.”
Lương Thành Văn: Lại chuẩn bị nữa à?
Người ngoài cửa đã chờ đến sốt ruột.
Thiệu Hoa Trì đang định đi ra, Lương Thành Văn lại kêu lên.
“Điện hạ, quyển tập kia….” Ta còn cần dùng mà.
Hắn đưa quyển tập ra chẳng qua chỉ là muốn cho Thiệu Hoa Trì xem phương thức, báo cáo kết quả.
Nhưng lúc động tay làm thì nhất định phải là hắn, hắn còn vừa làm vừa xem.
Điện hạ mang cuốn tập đi rồi hắn lấy gì mà dùng.
Thiệu Hoa Trì tươi cười, thản nhiên nói.
“Nếu ngươi đã dâng lên cho ta, chẳng lẽ còn muốn lấy lại? Ngươi hẳn phải xem rồi chứ.”
Ngữ khí hết sức hòa ái, tác phong nho nhã, giống hệt như cửu điện hạ, quả nhiên là bị ảnh hưởng một chút từ Thiệu Tử Du.
Y vừa nói vừa cuộn quyển tập lại, để trong lòng.
Lương Thành Văn: Điện hạ, ngài cướp bóc trắng trợn ……
Trong Duyên Thọ cung, những cung nữ thái giám thường ngày hầu hạ bên cạnh thái hậu không biết từ khi nào đã bị Tấn Thành đế loại bỏ.
Cái gọi là tốt khoe xấu che, trước khi thái hậu khỏe lại, Tấn Thành đế không có ý định cho bất cứ ai biết chuyện này, mà chỉ bảo Thiệu Hoa Trì thường xuyên ghé thăm thái hậu, không để trong cung có bất cứ tiếng xôn xao nào.
Hiện giờ, có ai mà không biết thất điện hạ là bảo bối trong mắt Tấn Thành đế.
Không chỉ trong đám hoàng tử tuổi tác tương đương nhau, mà ngay cả các phi tần và đại thần cũng nhận xét kín đáo.
Trong đó cũng có một nhóm nhỏ người chờ xem khi nào hoàng đế chán ghét thất điện hạ.
Ai chẳng biết Tấn Thành đế nổi danh có mới nới cũ, ngay cả đối với con cái mình cũng chỉ nhiệt tình được ba phút thôi.
Nhưng hiện giờ Thiệu Hoa Trì chẳng tính toán mấy chuyện này.
Lúc đến cửa Duyên Thọ cung, nơi này được canh gác sâm nghiêm cẩn mật.
Nhưng Thiệu Hoa Trì đương nhiên hiểu, phái thật nhiều nhân thủ tới chẳng qua chỉ muốn ngăn chặn những lời gièm pha mà thôi.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không ngăn cản.
Người mời y tới chính là hồng nhân trước mặt Tấn Thành đế, An Trung Hải.
Thấy Tấn Thành đế sắc mặt xanh mét đứng ngoài cửa cung, hẳn là đã đến được một lúc nhưng không đi vào.
Thiệu Hoa Trì tới gần cũng nghe thấy vài âm thanh.
Cũng khó trách được, bởi vì thái hậu đã bị trói lại một thời gian rồi.
Những lời chửi mắng hoàng đế của thái hậu cũng biến hóa ngày càng đa dạng.
Cơn thèm khát nha phiến khiến thái hậu đã mất đi lý trí hoàn toàn, trong đầu nghĩ gì đều nói ra cả.
Phó Thần đã từng nói, trước khi tiêu diệt, phải khiến cho đối phương điên cuồng.
Chỉ có chuẩn bị trước một khoảng thời gian như vậy mới có thể khiến Tấn Thành đế đúng lúc nghe thấy những từ ngữ kia.
Từ giờ trở đi, e là không ai muốn giải quyết thái hậu hơn Tấn Thành đế.
Giữa bọn họ chỉ có hư danh, không hề có quan hệ huyết thống.
“Mụ già không biết lý lẽ kia, cái gì cũng dám nói ra ! Mụ không muốn sống nữa rồi !” Tấn Thành đế giận đến bốc khói đầy đầu.
Một người luôn răn dạy đạo hiếu mà dám nói về thái hậu như vậy.
Hiện giờ hắn chỉ thấy quay cuồng.
Lòng tốt của hắn sao có thể bị xuyên tạc thành như thế.
Đáy mắt Tấn Thành đế tràn đầy khí lạnh.
Những thứ thái hậu nói ra đều là bí mật của hoàng thất.
Ngay cả chuyện năm đó bà ta dùng cách nào đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế, những thủ đoạn không thể nào phơi bày cũng nói ra.
Hắn giận xanh mặt, phải sai người xông vào nhét giẻ vào miệng thái hậu mới chịu thôi.
Ầm một tiếng, Tấn Thành đế mới quay đầu, lại nhìn thấy đứa con yêu quý nhà mình đang quỳ xuống.
Hoàng đế vốn dĩ đang lửa giận ngút trời, vẻ mặt thoáng dịu lại, đưa tay đỡ hài tử lên.
“Làm gì vậy, ai bắt con quỳ !”
Tấn Thành đế đương nhiên biết, Thiệu Hoa Trì bồi lễ vì nghe được những lời Tấn Thành đế chửi mắng thái hậu.
Nếu Thiệu Hoa Trì không tỏ thái độ gì, không hề kiêng kỵ mà nghe những lời chửi mắng đó, thì dù ngoài mặt không nói gì, nhưng ắt hẳn Tấn Thành đế sẽ thầm ghi nhớ một chút.
Thiệu Hoa Trì không muốn bị bắt thóp bởi chuyện vớ vẩn này.
Vậy nên y tỏ ra yếu thế trước, khiến cho Tấn Thành đế phải chủ động quan tâm mình, “Con sốt cao mới hạ, trẫm bảo con đến đây chẳng qua là bần cùng bất đắc dĩ.”
“Trung hiếu nghĩa bản lược, hài nhi đã học từ bé, sao có thể phiền hà.
Phụ hoàng nói vậy, khiến nhi thần hổ thẹn.”
“Con ngoan, vốn không định gọi con tới đây đâu, nhưng việc trông coi thái hậu vẫn phải dựa vào con.
Cách làm trước đây của con không tồi.
Lần này trẫm cho phép con dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhất định phải khiến thái hậu bình phục trước yến tiệc giao thừa.”
Yến tiệc giai thừa, dù thái hậu “thân thể bất an” cũng nhất định phải tham dự, để giữ gìn mặt mũi hoàng gia trước các đại thần.
Mà vào thời điểm đó, chí ít phải khiến thái hậu có vẻ bình thường, không để người khác nhìn ra manh mối.
Một câu “bất cứ thủ đoạn nào” của Tấn Thành đế, đương nhiên ý nói cho phép Thiệu Hoa Trì xử lý theo ý mình.
Đáy mắt Thiệu Hoa Trì thoáng chút tiếu ý.
Tấn Thành đế dặn dò thêm vài câu rồi vội vã rời đi.
Lúc này, đại môn Duyên Thọ cung được thân vệ của hoàng đế mở ra.
Thị vệ nâng tay nói.
“Thất điện hạ, mời.”
“Các ngươi đều lui xuống đi, canh gác bên ngoài, ta có vài lời muốn nói chuyện riêng với hoàng tổ mẫu.”
Những người khác lĩnh mệnh lui xuống.
Hôm nay, người chủ quản nơi này là Thiệu Hoa Trì, ngay cả hoàng hậu và hoàng quý phi đều có tư cách can thiệp.
Lúc Thiệu Hoa Trì bước vao trong, y trông thấy thái hậu đã từng ý khí phong phát trước kia nay còn thê thảm hơn kẻ ăn xin nơi đầu đường xó chợ.
Thái hậu ngồi trên chính điện, hai tay hai chân bị cột vào ghế gỗ lim, hoàn toàn không còn vẻ ung dung hoa quý như trước.
Bà ta cũng chỉ quá năm mươi tuổi, vậy mà đầu tóc trắng xóa, rũ rượi che phủ.
Vì lúc trước vùng vẫy kịch liệt nên tay chân đều bị cứa chảy máu.
Từ mắng chửi thậm tệ, đến cầu xin, nước mắt giàn giụa, toàn thân run rẩy, cực kì khốn khổ.
Lúc này, bà ta chẳng còn mắng chửi được lời nào nữa, vì miệng đã bị bịt kín.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi lấy miếng vải ra giúp người.
Người đừng nói những lời tàn ác, được không?” Thiệu Hoa Trì nhẹ giọng nói.
Thái hậu không lên tiếng, Thiệu Hoa Trì vốn cũng không có ý định nghe bà ta trả lời.
Sau khi miếng vải được được lấy đi, thái hậu nhìn Thiệu Hoa Trì, lại cúi gằm mặt xuống.
“Tấn Thành đế, ngươi sẽ không được chết tử tế….” Thái hậu hữu khí vô lực, giọng nói chất đầy căm hận, oán độc.
“Hoàn tổ mẫu, người có còn nhớ tôn nhi là ai không?” Đáy mắt Thiệu Hoa Trì không chút cảm tình, như đang nhìn một người xa lạ.
Vậy mà lời ra khỏi miệng lại hết sức dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy thân mình thái hậu, nhẹ tay vỗ, như dỗ dành một đứa trẻ.
Thiệu Hoa Trì bất động, tùy ý nàng cắn.
“Ta muốn nha phiến…..nha phiến….” Thái hậu không ngừng lẩm bẩm.
Ngay cả xưng hô cũng không màng.
“Nếu hoàng tổ mẫu đồng ý một vài yêu cầu của tôn nhi, tôn nhi sẽ mang nha phiến đến cho người, có được không?” Nha phiến đương nhiên là còn.
Lúc Phó Thần đưa ra yêu cầu y sai người tới biên giới Tây Bắc, tìm mấy kẻ nghiện nha phiến thời gian dài ngắn khác nhau, hắn cũng nói cho y biết mấy tin tức về thứ này.
Trong đó có một điểm mấu chốt, hút nha phiến càng lâu càng khó bỏ, lại còn có khả năng nghiện trở lại.
Nếu liên tục như thế thì càng khó cai hơn trước.
Thiệu Hoa Trì đã kéo dài thời gian như thế, chính là để ra chiêu gậy ông đập lưng ông này.
Trước đó, y đã lén thông đồng với tứ hoàng tử có bệnh về mắt, không được Tấn Thành đế con trọng, chỉ dâng một phần nha phiến lên cho thái hậu, đương nhiên sẽ chẳng có ai chú ý đến số lượng hết.
Quả nhiên, không bao lâu sau, địa vị của tứ hoàng tử trong cung càng lúc càng lên cao, thái hậu cũng khen ngợi y nhiều hơn.
Nhưng chẳng ai biết, Thiệu Hoa Trì vẫn còn cất giữ một chút, để dành cho lúc này dùng.
Vừa nghe đến hai chữ nha phiến, đôi tai thái hậu nhanh nhạy hơn hẳn.
Bà ta mở to cặp mắt phủ đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Thiệu Hoa Trì.
“Được, được, được, chuyện gì ta cũng đồng ý với con, chỉ cần con cho ta nha phiến ! Con là Hoa Trì, Hoa Trì đúng không? Con giống hệt mẫu phi của con, xinh đẹp như thế….”
Thái hậu dường như bỗng nhiên thanh tỉnh, nhìn mặt Thiệu Hoa Trì, chìm vào hồi ức xa xăm.
Giọng điệu của Thiệu Hoa Trì vẫn nhẹ bẫng, tiếp tục nói, “Vậy thì người hãy nghe điều kiện của tôn nhi đi.
Người ở trong cung đã nhiều năm, chắc hẳn có không ít tai mắt.”
Theo Phó Thần từng Phân tích cho Thiệu Hoa Trì, hiện giờ thất điện hạ thiếu nhất là cái gì, đương nhiên là : Người !
Người ở đây đương nhiên không phải loại người vô dụng, nuôi một lúc có cả đám, mà là những kẻ đã cắm sâu được rễ trong cung, có năng lực cùng mạng lưới quan hệ hữu ích.
“Không lẽ ngươi….định? Lão thất, ta không ngờ dã tâm của ngươi lớn đến thế !” Ánh mắt đục ngầu của thái hậu có chút sắc bén trở lại.
Lúc này bà ta còn chưa lên cơn nghiện, mà dù có mất tỉnh táo đi chăng nữa, bà cũng biết chuyện này quan trọng cỡ nào.
Bà ta không thể tiết lộ cho lão thất, một hoàng tử bà ta không ưa mà cũng chẳng có tiền đồ.
Nghe vậy, Thiệu Hoa Trì cười lạnh, hoàn toàn chẳng cảm thấy mình đã làm gì sai.
Dã tâm?
Ta mà không có dã tâm thì có thể sống bình yên vô sự tới bây giờ ư?
Thứ y muốn lúc này là một lực lượng khổng lồ ẩn mình trong cung, làm việc cho một mình y.
Mà người sống trong cung lâu nhất là ai? Không phải Tấn Thành đế, không phải hoàng hậu, hoàng quý phi, mà chính là vị thái hậu nương nương này đây.
“Sao ngươi biết ai gia có?” Nhìn qua, bà ta đã không quản việc hậu cung rất nhiều năm, đáng lẽ không ai nghĩ tới điều này mới phải.
Thiệu Hoa Trì : Ta đương nhiên không biết bà có, thực ra cũng không ai nghĩ là bà có.
Chẳng qua Phó Thần đã nhận thấy.
Hắn từng phân tích cho Thiệu Hoa Trì nghe một lần tình hình trong cung.
Trong đó, người ẩn mình sâu nhất là thái hậu, chính là một điểm mù mà kẻ khác thường bỏ qua.
Thái hậu gả cho tiên đế năm mười lăm tuổi, mang theo bộ tộc A Kỳ Bá đầu phục theo tiên đế khởi binh tạo phản.
Bà ta từng trải qua nhiều lần hiểm tử hoàn sinh, ngay cả hai hài nhi cũng chết trên đường đào vong.
Cuối cùng, bản thân mang đủ thứ bệnh nhưng cũng sống sót lành lặn.
Phụ mẫu, huynh trưởng lần lượt qua đời, sau khi tiên đế kế vị thì chỉ còn lại một ấu đệ thừa kế bộ tộc.
Bà ta ở Tấn quốc đạt được vinh quang không gì sánh nổi.
Một nữ nhân như thế tuyệt đối không phải loại người trong mắt chỉ biết đến nam nhân.
Dù là đấu tranh cho lợi ích của bộ tộc, hay là giữ vững vị thế trong cung, bà ta nhất định sẽ bồi dưỡng lực lượng cho riêng mình.
Mà mấy kẻ này, chỉ cần bà ta không nói thì bất cứ ai cũng chẳng thể tìm ra, bởi vì đã nhiều năm trôi qua lắm rồi, thế lực đã chìm rất sâu!
“Ngươi muốn làm gì, ngươi không sợ ta sẽ nói với hoàng đế sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mang cái thân tàn phế nhà ngươi lên kế vị? Đừng có mơ mộng hão huyền!”
“Ta muốn hay không muốn, không liên quan đến thái hậu.” Bà còn chưa chắc đã sống đến ngày đó cơ mà.
“Ngươi quá tham lam, cho rằng chỉ dùng một chút nha phiến là có thể khiến ai gia giao toàn bộ bài trí suốt mấy thập nhiên cho ngươi.
Ta nhổ ! Ngươi nghĩ cũng rõ đẹp !” Thái hậu nghiến răng nghiến lợi.
Thiệu Hoa Trì nhún vai, không buồn để ý, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chẳng có gì nhiều, chỉ có thời gian là không thiếu.
Chúng ta….cứ từ từ chờ xem.”
Cuộc nói chuyện lần này cũng không khiến Thiệu Hoa Trì nóng giận.
Chỉ là hôm sau, lúc đến thăm, lại mang cho bà ta một ít nha phiến.
Ánh mắt thái hậu ngập tràn khát vọng điên cuồng.
Ghế dưới thân va chạm kịch liệt với mặt đất.
Thiệu Hoa Trì xem như không thấy, mà thái hậu cũng quyết không mở miệng nói.
Bà ta biết mình đang rơi vào tình cảnh nào.
Thái hậu đương nhiên không thể dễ dàng tiết lộ cho Thiệu Hoa Trì, nhưng chẳng ngờ Thiệu Hoa Trì quá âm hiểm, tàn ác.
Kế hoạch ban đầu vốn là ép bà ta cai thuốc, nhưng Thiệu Hoa Trì lại cố tình sai người lâu lâu lại cho thái hậu một ít nha phiến.
Hút thuốc kết hợp với cai nghiện luân phiên thay nhau, khiến cho bà ta bị giằng xé liên tục giữa thiên đường và địa ngục.
Lúc này, thái hậu đã bị tra tấn mà quỷ thần không hay, hàng đêm đều mơ thấy oan hồn trong cung đòi mạng.
Hôm ấy, khi y bước vào cửa điện, nhìn xuyên qua khe hở của song cửa sổ, thấy ánh nắng nghiêng nghiêng tràn ngập căn phòng, tia bụi mờ vắt ngang không trung.
Đó là một ngày đẹp trờ hiếm hoi kể từ khi mùa đông bắt đầu.
Nhưng thái hậu đã tinh bì lực tẫn, từ thân thể đến tinh thần đều kiệt quệ hoàn toàn.
Sự tra tấn của Thiệu Hoa Trì khiến bà ta khổ sở cùng cực.
Đối với Tấn Thành đế, bà ta còn chửi rủa ầm ĩ, nhưng với Thiệu Hoa Trì thì lại âm thầm kiêng kị từ tận đáy lòng.
Thất hoàng tử này quả thật quá ác độc, hoàn toàn không cho rằng bà ta đã đủ khổ.
Cứ ban cho rồi thu lại, ban cho rồi thu lại, đó mới là điều khổ sở nhất.
Mà mỗi lần bà ta mở miệng mắng chửi Thiệu Hoa Trì, đợt tra tấn này càng tàn bạo, khiến cho mỗi lần Thiệu Hoa Trì mặc một thân hoa phục đi tới hành lang, mái tóc bạc trắng, tiếu ý ôn hòa, không nặng không nhẹ nói lời an ủi, là khiến bà ta run rẩy từng hồi.
“Được….!Ai gia đồng ý với ngươi.” Máu tóc rũ rượi trước trán, nước mắt nước mũi dường như trét đầy gương mặt già nua.
Dung nhan vốn được bảo dưỡng đích đáng lúc trước, nhìn qua còn tưởng mới ba mươi bốn mươi tuổi của thái hậu, giờ đã thành bà lão sáu mươi.
Thái hậu có ý chí kiên định đến mấy, vẫn bị sự thèm khát nha phiến điên cuồng khiến cho đầu hàng.
Đó là sự kiên nhẫn có thể phá hủy nhân tính cùng quan điểm nhân sinh.
Hơn nữa, đã một thời gian như vậy mà Tấn Thành đế đều chẳng hề phản ứng gì với chuyện của bà ta.
Thái hậu biết, Tấn Thành đế đã hoàn toàn bỏ rơi bà ta rồi.
Bà đương nhiên không biết, tất cả mọi chuyện đều do nam nhân trước mắt này bày mưu.
Thiệu Hoa Trù ngồi xuống, đôi mắt vừa trong suốt lại vừa thâm trầm.
Lúc y cười rộ lên, đuôi lông mày hơi cong, độ cong duyên dáng ấy có thể khiến người ta nhớ đến dáng vẻ tao nhã của Lệ phi.
Ánh nhìn ôn hòa gợn sóng chiếu vào thái hậu, “Nếu người đồng ý sớm hơn một chút, có phải không cần phải chịu đựng khổ sở bấy lâu rồi không?”
Trong mắt thái hậu chỉ có hận ý không nguôi cùng nỗi thống khô khi không thể không cúi đầu.
Bên cạnh đó còn có chút niềm vui quỷ dị, bà ta cuối cùng cũng được hút nha phiến, “Danh sách vẫn luôn để ở dưới ván gỗ thứ hai trong giường của ai gia.”
Trong danh sách đó ghi lại những thế lực cùng tai mắt ẩn mình suốt mấy thập niên thái hậu ở trong cung, mỗi người đều có mạng lưới của riêng mình.
Thế mà Thiệu Hoa Trì dành được dễ như trở bàn tay, chẳng mất một binh một tốt.
Sau khi lấy danh sách, Thiệu Hoa Trì mới lật ra xem, xác định là đồ thật mới nhét vào ngực áo.
Lúc này, y biết, thế lực của y trong cung chỉ qua một đêm đã có thể bành trước đến mức độ trước kia không dám tưởng tượng.
Tiến tới một bước này là vô cùng quan trọng.
Mà sự khởi đầu ấy do chính Phó Thần khởi xướng.
Sau đó, Thiệu Hoa Trì tư mình châm nha phiến, nhưng lại để tẩu thuốc trước mặt thái hậu, cố tình không cho hút.
Được nhìn mà không được ăn, đáng sợ đến nhường nào !
“Ngươi, ngươi mau cho ta, cầu xin ngươi !” Thái hậu điên cuồng gào thét.
“Tôn nhi vẫn còn một yêu cầu quá đáng nữa, không biết hoàng tổ mẫu có thể đồng ý hay không?”
“Ngươi nói đi!” Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, biết rõ là cạm bẫy nhưng bây giờ đã chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
Bà ta quá sợ hãi thủ đoạn của tên nhãi tàn độc này.
Cũng chẳng biết y giống ai, Lệ phi khuynh thành khuynh quốc nhưng nhu nhược, Tấn Thành đế lại càng vô dụng hơn.
Y chỉ giống chính mình!
Thái hậu dùng ngón tay, vén những sợi tóc hỗn độn của thái hậu.
Khi đầu ngón tay chạm tới da mặt, thái hậu lạnh toát cả sống lưng, rùng mình một cái, giọng đầy khẩn cầu, “Ngươi rốt cuộc muốn ai gia làm gì, mau nói đi.
Chỉ cần không khó, ai gia đều hứa với ngươi.”Thời gian tạm ngừng đã đủ dài, Thiệu Hoa Trì mới từ tốn nói.
“Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Chỉ muốn thái hậu nương nương trong bữa yến tiệc giao thừa, có thể tỏ rõ quan điểm mình đứng về phe cửu hoàng tử.”
Sau khi hoàn thành công sự, cửu hoàng tử ngày càng ý khí phong phát.
Cùng lúc đó, đại hoàng tử được gia tộc cùng phụ tá sau lưng chỉ điểm, vẫn đang kiên nhẫn chờ thời, án binh bất động.
Đây không phải cảnh tượng Thiệu Hoa Trì muốn thấy.
Nếu đôi bên đều quá bình tĩnh, thì y châm cho ít lửa.
“Ngươi rốt cuộc muốn là gì, định đảo loạn cục diện sao ! Ngươi muốn đạt được gì chứ? Chẳng lẽ là….” Ngôi vị hoàng đế?
Không, không, không có khả năng ! Thất hoàng tử tuyệt đối không thể kế vị.
Thái hậu vẫn luôn lánh xa trận tranh đoạt này, cũng không có ý định hỗ trợ Thiệu Hoa Trì.
Nếu không có chuyện nha phiến thì tên thất hoàng tử là gì chắc bà ta cũng chẳng nhớ.
Lúc này mới nhận ra, thất hoàng tử đang muốn vắt sạch mọi giá trị từ bà.
Nếu bà ta công khai ủng hộ cửu hoàng tử như lời y nói thì sau đó sẽ là một trân long tranh hổ đấu.
Kết cục thế nào, đôi bên sẽ đối phó với nhau ra sao?
“Ngươi không thể làm vậy, Hoa Trì.
Thân ngươi tàn tật, không thể kế vị, cần gì dính vào vũng nước đục này?”
“Ai gia chỉ là thái hậu, đã lâu không quản việc gì…” Lời này ý nói lời của bản thân không có giá trị, ngoài thân phận tôn quý ra thì chẳng còn gì khác.
“….”
Thái hậu nói suốt một hồi, không thấy Thiệu Hoa Trì đáp lại, mà hương vị nha phiến càng lúc càng nồng, không sao chịu nổi.
“Cho nên, người cự tuyệt sao?” Thiệu Hoa Trì nghe vậy cũng không dây dưa lằng nhằng, cầm tẩu thuốc định rời đi.
Lúc này, thái hậu còn kiêng nể gì nữa, “Ta….Ta nhận lời ngươi là được mà !”
Thiệu Hoa Trì ngoái đầu mỉm cười, mị hoặc tràn lan.
“Vì sao lần nào người cũng phải lãng phí thời gian như vậy.
Người nhìn xem, nha phiến của người, thời gian của tôn nhi, đồng ý sớm một chút chẳng phải là ai nấy đều vui vẻ hay sao.
Người vui, ta cũng vui.” Y tự mình dâng tẩu thuốc tới.
Thái hậu chẳng còn nghe được Thiệu Hoa Trì nói gì nữa, bà ta như một con cá mất nước, hút lấy hút để.
Thiệu Hoa Trì nhìn bộ dạng thái hậu.
Y biết mình ti tiện làm sao, nhưng y sẽ tiếp tục ti tiện như thế.
Cần phải thế, mà cũng chỉ có thể như thế.
Sau khỏi Duyên Thọ cung mù mịt chướng khí, Thiệu Hoa Trì ngửa đầu nhìn vạn dặm trời xanh cùng hoàng cung chìm trong tuyết trắng tang tóc, im lặng thật lâu.
Khi Phó Thần “qua đời”, hắn từng để lại cho y vài đề nghị phương hướng phát triển sau này cùng một túi gấm.
Những việc làm với thái hậu chẳng qua chỉ là tùy cơ ứng biến.
Mà tùy cơ ứng biến chính là kế sách vẹn toàn nhất, bởi vì chẳng ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Phó Thần đưa cho y một số phương án, kế hoạch.
Dù trước khi hắn đi vẫn chưa có cơ hội triển khai, nhưng sau khi hắn đi rồi, tiến hành từng việc một, sức ảnh hưởng ngày càng lớn.
Đáy mắt Thiệu Hoa Trì bỗng tràn ngập chua xót.
Như vậy thử hỏi y làm sao quên hắn đây?
Phó Thần, ngươi thật sự tàn nhẫn hết sức.
Người đã không còn nhưng sức ảnh hưởng chưa từng mai một, giống như một gợn sóng, càng lúc càng lan rộng.
Các Duyên Thọ cung khá xa, một bóng người chợt vụt qua.
Thiệu Hoa Trì nheo mắt, mơ hồ trông thấy điều gì, chợt cười lạnh.
Mục Quân Ngưng, ngươi đúng là chưa đến đường cùng chưa chịu thôi, lại muốn bày trò quỷ gì? Ngươi cho rằng cứ phái người theo dõi tà là các tác dụng sao?
Sau khi nghe Mặc Trúc báo cáo, Mục Quân Ngưng đứng trong thính đường của Phi Vũ các, đi qua đi lại.
Đây vốn là nơi ở của Mai phi, nhưng sau khi Phó Thần “qua đời”, Mai Giác tự mình cung kính đến phật đường Phúc Hi cung bái kiến, hai người bọn họ lại trở thành “cùng hội cùng thuyền” với nhau.
Phó Thần mất tích khó hiểu, thậm chí còn lập cả bài vị và bia mộ, nhưng sự việc này quá mức kỳ quái.
Chẳng sớm chẳng muộn, người bỗng nhiên biến mất.
Mục Quân Ngưng không ngừng tìm kiếm cả trong lẫn ngoài cung.
Lúc nàng vào cung đã từng chịu một lần mất mát, chẳng ngờ rằng đến tuổi này rồi còn phải chịu nỗi đau này.
Cảm giác thống khổ tột cùng ấy xen lẫn sự hối hận khi đã buông tay thỏa hiệp để Phó Thần rời đi khiến Mục Quân Ngưng chẳng thể ngủ yên hàng đêm.
Cơn giận dữ nàng kìm nén nhiều năm, bỗng nhiên bộc phát.
Theo lý thuyết, hoàng quý phi và Mai phi đều là phi tử của Tấn Thành đế, dù có chết cũng không thể nào cùng chung một thuyền, càng không bắt tay hợp tác với nhau.
Ai bảo các nàng đều cung phụng một nam nhân cơ chứ.
Hơn nữa, các nàng đều là cung chủ một cung, một có quyền lực, một được sủng ái, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng lúc này, chỉ vì cái chết của một nam nhân mà hai người cùng nhau đoàn kết, thậm chí mối quan hệ còn tương đối hòa thuận.
Mai Giác rót trà cho Mục Quân Ngưng.
Nàng đẩy chén trà tới, thấy nét mặt hoàng quý phi đầu lo âu, nhẹ giọng nói, “Tỷ vẫn nên nghỉ ngơi một lát, uống một ngụm trà.
Chỗ thất điện hạ, chỉ e không phải nơi chúng ta có thể động tới được.”
“Cái này còn không chắc.” Mục Quân Ngưng ngồi xuống, hỏi, “Ta nghe nói, lúc trước muội có thể hiến vũ tại quốc yến, ít nhiều là nhờ Thiệu Hoa Trì?”
“Đúng vậy.
Nhưng đó là do Phó Thần giật dây bắc cầu thôi, bản thân muội không có giao thiệp gì với thất điện hạ.
Phần nhân tình này, nếu về sau còn cơ hội, ta nhất sẽ báo đáp.”
Mục Quân Ngưng chăm chú nhìn lá trà xoay tròn trong chén, bỗng nhớ tới điều gì, nở nụ cười.
“Không chừng muội sắp có cơ hội rồi.”
“Tỷ có ý gì?” Mai Giác biết quý phi nương nương đã sống trong cung nhiều năm như vậy, chắc hẳn không ăn nói lung tung.
“Hiện giờ muội còn chưa có con, Thiệu Hoa Trì chưa được ghi tên lên ngọc điệp (đại khái như gia phả), vẫn còn cách thay đổi.
Sau muội không tìm môt hài tử cho riêng mình?” Nàng có nhi có nữ, đương nhiên có thể có thêm một hoàng tử được sủng ái.
“Ý tỷ là…..!Chẳng lẽ khiến cho thất hoàng tử trở thành con thừa tự của muội trên danh nghĩa?” Mai Giác có chút khiếp sợ.
Tuy chỉ cần trên nhị phẩm là có tư cách nhận con thừa tự, nhưng nàng không nghĩ mình có bản lĩnh nuôi con sói hoang kia.
“Hơn nữa….Muội cũng không lớn hơn y là mấy….”
“Chỉ cần bối phận của muội là đủ….” Mục Quân Ngưng mỉm cười.
Nếu còn để Thiệu Hoa Trì dưới danh nghĩa hoàng hậu nuôi nấng thì y cũng sẽ mang danh đích tử.
Dù có phải con thân sinh của hoàng hậu hay không, chỉ cần mang danh này thì rất khó động đến y.
.
Nhận thấy dưới sự trợ giúp của Thiệu Hoa Trì, thái hậu quả nhiên khỏe lên nhiều, cuối cùng tâm tình Tấn Thành đế cũng tốt hơn một chút.
Hiện giờ thái hậu cũng rất ít khi nói lời cay độc, thậm chí lúc tỉnh táo cũng có thể nói chuyện vài câu như lúc trước, càng luôn miệng khen Thiệu Hoa Trì hiếu thuận.
Điều này khiến cho Tấn Thành đế tin, việc cai nghiện cho thái hậu bước đầu đã có thành quả.
Người gặp việc tốt thì tinh thần cũng phấn khởi, vì vậy hắn hứng trí đi Ngự Hoa viên.
Dù là mua đồng nhưng nơi này vẫn đủ thứ cây cối được chăm chút kỳ công, vẫn nhìn ra màu sắc rực rỡ.
Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt lộ chút ý cười.
Hắn còn “tình cờ gặp” mấy vị phi tần, nhưng đều bị Tấn Thành đế đuổi đi.
Từ sau khi Mai phi tấn chức, hoàng đế giống như tu thân tĩnh dưỡng, thường ngày không xử lý triều chính thì đến Phi Vũ các.
Lúc đi ngang hồ Dịch Đình, nơi này vẫn thanh tĩnh như trước kia.
Hắn nhìn mặt hồi, hỏi An Trung Hải vẫn luôn cúi đầu đợi mệnh, “Ngươi nói xem, hoàng hậu thế nào?”
“Hoàng hậu nương nương chính là mẫu nghi của một nước, đương nhiên tài đức vẹn toàn, ôn lương hiền thục.” An Trung Hải không dám đoán tâm tư hoàng đế, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
“Ha ha.” Tấn Thành đế như bị câu nói ấy chọc cười, “Cái hiền lương thục đức của nàng ta đều dùng ở những nơi không nên dùng.
Nhưng nàng ta vẫn là hoàng hậu của trẫm, trẫm không đụng tới nàng.
Trái lại.
hài tử ngốc Tiểu Thất kia lại rất cung kính, hiếu thuận với nàng.”
An Trung Hải biết mình nghe được điều gì ghê gớm, cũng không dám lắm lời.
Lão biết hoàng đế đang đưa ra quyết định, không phải hỏi chủ ý lão.
“Hoàng hậu địa vị tôn quý, để nàng làm mẫu hậu của Tiểu Thất cũng phù hợp.”
Lời này lại hơi khác.
Hoàng hậu nương nương là đích mẫu của tất cả hoàng tử hoàng nữ trong cung, thất hoàng tử có ở thời điểm nào cũng phải tôn xưng nàng là mẫu hậu.
Như vậy, hoàng thượng chắc chắn không nói đến nghĩa đen.
An Trung Hải nhớ lúc trước hoàng thượng từng đề cập đến việc để Thiệu Hoa Trì làm con thừa tự của hoàng hậu.
Nhưng sau đó, rất nhiều việc phát sinh, đặc biệt là nhận ra hoàng hậu chỉ có mặt ngoài tỏ ra quan tâm đến Thiệu Hoa Trì chứ trên thực tế lại mảy may không chăm sóc, cho nên việc làm con thừa tự kia vẫn đang bỏ ngỏ.
Hiện giờ lại bỗng nhiên nhắc đến, hơn nữa còn hạ thấp hoàng hậu.
Có lẽ trong lòng hoàng thượng lúc này, địa vị của thất tử e rằng còn quan trọng hơn hoàng hậu.
Địa vị của hoàng hậu, cho thất tử làm con thừa tự….
Lẽ nào hoàng thượng muốn địa vị của thất tử tăng thêm một bước?
Chiếm được danh sách từ chỗ thái hậu, có thể nói chiến lực “thâu tóm được lực lượng ẩn náu trong hậu cung” đã tạm thời kết thúc.
Áp lực đè nặng Thiệu Hoa Trì lâu này cuối cùng cũng vơi nhẹ đi chút.
Y quay về chỗ ngủ, là căn phòng đơn sơ của Phó Thần lúc trước ở Trọng Hoa Cung.
Thực ra Phó Thần cũng rất ít khi ở đây.
Hắn là thái giám thân cận của Thiệu Hoa Trì, có nhiều khi phải trực đêm không rời một tấc.
Nhưng khắp hoàng cung rộng lớn, chỉ có chỗ này mới thật sự khiến Thiệu Hoa Trì cảm thấy an ổn dung thân.
Buổi sang, trước khi ra ngoài, y sai Bích Thanh chuẩn bị một ít mật sáp.
Mật sáp là thứ được đế quốc Ross ở bên kia đại dương tiến cống vào cung đầu năm Kiền Bình.
Thứ này chỉ trong cung mới có, dân chúng thông thường muốn mua cũng không được, chỉ có thể dùng sáp ong, sáp trùng.
Cung nữ, thái giám, thậm chí các chủ tử không được sủng ái cũng chỉ được phân một lượng dầu nhất định để đốt đèn.
Phải là hoàng tử được sủng như Thiệu Hoa Trì mới có được đãi ngộ bậc ấy.
Nhưng ngày nào cũng thắp mật sáp đầy phòng, xa xỉ như vậy, hoàng đế cũng sắp không cung cấp nổi.
Đốt mười ba cây mật sáp, căn phòng u ám bỗng được phủ lên một tầng ánh sáng mềm mại.
Rõ ràng chỉ là phòng ốc đơn sơ mộc mạc của hạ nhân, vậy mà lại lung linh như tiên cảnh.
Ánh sáng quả là thứ ma thuật thần kỳ nhất.
Nếu Phó Thần quay lại mà tối quá không thể nhìn thấy người, làm như thế này là được phải không?
Phó Thần chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của y, xem chừng ngay cả mộng cũng không thèm đến gặp.
Nhưng y vẫn luôn mong ước xa vời, rằng lúc đêm xuống, người đó có thể trở về nhìn xem, dù một lúc thôi cũng được.
Y từn nghe Lý Tường Anh nói lão trông thấy lửa ma trơi ở trong cung, là những người bị lão hại chết trước kia quay về đòi nợ.
Âm khí trong cung nặng như thế, Phó Thần cũng là người có oán, cũng sẽ tìm đến chứ?
“Là ta hại chết ngươi, ngươi không tìm ta lấy mạng đã cam tâm rồi sao?” Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng nói, khóe miệng còn lưu luyến chút dịu dàng chờ đợi, hư ảo như bong bóng, chạm vào sẽ vỡ tan.
Y lôi Phó Thần vào trận tranh đoạt điên cuồng này, khiến hắn xương nghiền thành tro, Phó Thần sao không hận y?
Nhưng Phó Thần hận y, còn y thì sao?
Y có hận Phó Thần hay không?
Thiệu Hoa Trì sai đám người Quỷ Tử mang rượu đến chất đầy phòng, bọn họ không nhịn được, lên tiếng khuyên nhủ, “Chủ tử, ngài còn phải dưỡng bệnh, không nên uống rượu nhiều.”
“Cút!”
Bọn Quỷ Tử không ai nhúc nhích.
“Cút mau ! Nhất định cứ phải cãi lời ta như hắn à? Cút hết cả đi!”
Hắn là ai, có lẽ mọi người đều hiểu rõ, là kẻ không được nói tên ra.
Bấy giờ bọn họ rời đi.
Bọn họ biết Thiệu Hoa Trì lúc này tựa như trái bóng bị đè ép đến cực hạn, không thể nhận thêm bất cứ kích động nào.
Y mở nút bình, chẳng cần bát, vô tri vô giác dốc vào miệng.
Chỉ có say, y mới có thể hoàn toàn giải phóng chính mình, mới có thể nói ra những lời thường ngày không thể nói.
Uống hết bình này đến bình khác.
Sau đó, Thiệu Hoa Trì gục xuống bàn, khóc nấc lên, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
“A……A…” Y ôm chặt bình rượu, hai mắt mê ly, trống rỗng vô thần, say đến mất hết ý thức.
“Phó Thần, đến tìm ta đi, ta rất nhớ ngươi.”
“Rất nhớ ngươi…….Vì sao ngay cả trong mơ ngươi cũng không đến.”
“Ngươi không muốn gặp ta, cũng không sao, ta không ép ngươi……Không ép ngươi đâu…….” Y chống một tay lên mặt bàn, đầu cúi xuống.
Những rợi tóc ủ rũ, che khuất gương mặt.
Y nói từng từ, “Nhưng liệu ngươi có thể….”
“Có thể….ra khỏi thế giới của ta không? Ta không muốn nhớ đến ngươi nữa.
Đau khổ lắm.
Cảm giác ấy……!Ta không muốn chết, không muốn đi cùng ngươi, nhưng đầu óc ta không khống chế được……..”
“Ta muốn sống, chết rồi ta chẳng còn gì cả.”
“Còn rất nhiều việc ta chưa làm được….”
“Ngươi dựa vào cái gì chứ ! Ngươi muốn đi thì đi đi!”
“Đi cho thật xa vào, đừng xuất hiện trong đầu ta!”
“Đau lắm…..” Y che ngưc.
“Cút đi…..Đừng đến nữa……”
Âm cuối có chút run rẩy.
Y lại vô tri vô giác nốc thêm ngụm rượu nữa.
Trước lúc ngất đi, y mơ mơ màng màng cười rộ lên.
Lỗ tai ong ong, hô hấp dồn dập, mí mắt dâng ngập tủy quang, tầm nhìn nhòe nhoẹt.
Y thích cơn đau này, đau đến cực hạn sẽ hết cảm thấy đau.
Phó Thần……
Xin ngươi, buông tha cho ta đi.
Trong căn phòng chập chờn ánh lửa, sự điên cuồng, hung hãn kia lại càng có vẻ…yếu ớt.
.
Ở một vách núi tối tăm không ánh sáng, cách kinh thành rất xa về phía Tây Bắc.
Hai người cùng dựa vào tảng đá, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau trong đêm.
Lý Biến Thiên đã cởi được nút thắt dây thừng không biết từ khi nào.
Một tiếng “phải không” nhẹ nhàng ấy khiến Phó Thần giật mình.
Phó Thần:”……”
Hắn sờ cánh tay run rẩy của Phó Thần, như cái lưỡi của rắn độc liếm qua, khiến Phó Thần nổi cả da gà.
“Còn nhớ lời ta từng nói không.
Ta từng trải qua ba trăm mười ba lần ám sát….!Muốn giết ta? Cũng được….Chỉ cần ngươi có bản lĩnh.”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ướt đẫm của phó Thần, cảm nhận sự lạnh lẽo của nước và hơi ấm của da thịt đan xen lẫn nhau, nở nụ cười, mặc kệ thiếu niên toàn thân cứng ngắc.
Lộ tẩy rồi.
Lần cược này, hắn thua trắng tay.
Toàn bộ sự nhẫn nại lúc trước, đều đã bị chôn vùi!
Lúc này, Phó Thần hết sức tỉnh táo nhận ra điều ấy.
“……”
Không một âm thanh, im lặng rất dài.
Phó Thần gọi vài tiếng, không được đáp lại, mới sờ khuôn mặt Lý Biến Thiên lần nữa, phát hiện ra hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, nhưng đây nhất định là cơ hội của hắn !
Nhất nhất định phải nhân lúc Lý Biến Thiên ngất đi lần nữa để nghĩ một biện pháp không chút sơ hở.
Hoặc làm hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, chẳng qua là tìm thời cơ khác mà thôi.
Vất vả lắm mới kéo được người lên bờ, Phó Thần đang nghĩ cách.
Hắn biết mình yếu ớt, tốc độ lại chậm, phải nhanh lên trước khi đám A Nhất A Tam tìm đến !
Giữa bốn phía đen kịt, hắn bỗng trông thấy một tia sáng phía xa..