Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 105


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 105


Ngọn quanh mỏ đá nhanh chóng lan tràn, khói đen cuồn cuộn bốc lên không, chiếc sáng mảnh đất tăm tối này.
Lý Biến Thiên móc từ trong ngực áo ra một nắm hạt nho nhỏ hình tròn, trông như hạt đậu, ném ra bốn phía.

Xung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số pháo hoa nổ sáng lòe, âm thanh lách tác thanh thúy.

Đó là một loại thuốc nổ được cải tiến kích thước, gọi là thổ phóng trân châu.

Dù hình dạng tầm thường nhưng là thứ Lý Biến Thiên dự định sang năm sẽ mở rộng phạm vi sản xuất trên toàn Kích quốc.

Nếu để cho các tiểu thương mang sang nước ngoài buôn bán thì có thể kiếm về món lời kếch sù.

Hiện tại, người dân Kích quốc cũng đã bắt đầu dùng để mua vui dịp lễ.

Thứ hắn mang trên người này là một ít hàng mẫu của các đại thần phụ trách sản xuất thuốc nổ dâng lên.
Âm thanh nổ giòn vang cùng ánh sáng lóe lên bốn phía, thu hút một đám người bu tới đây.

Những tiếng sột soạt cùng tiếng huơ kiếm vù vù đồng loạt vang lên, che lấp âm thanh chạy trốn của hai người.
Dương đông kích tây.

Đây là hạ sách của Lý Biến Thiên trong tình trạng khẩn cấp, đương nhiên hắn cũng đã suy xét kỹ càng.

Một nhóm cao thủ đông như vậy đương nhiên có nhiều ưu thế nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Dù võ công cao, bọn họ thực chất chỉ là một đám người được Thiệu Hoa Dương tập hợp lại một cách tạm bợ, không hề có kỷ luật, đừng nói tới chuyện hợp tác với nhau.

Ai nấy đều có ý đồ lập công lĩnh thưởng, ngay từ đầu đã muốn tự làm theo ý mình.
Phó Thần ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt giật mình.

Bấy giờ hắn mới hiểu rõ ý đồ của Lý Biến Thiên.
Ngoại trừ phát hiện ra Lý Biến Thiên lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi cùng khuyết điểm vốn có để chia rẽ đám người này, hắn còn nhớ tới chuyện Thẩm Kiêu liều mình tự sát, lòng không khỏi cảm khái.

Con người Lý hoàng quả thật khiến người ta kiêng kị hơn nhiều so với những gì được viết trên tư liệu.

Hắn nắm giữ đường dây sản xuất thuốc súng, sau đó lại buôn những sản phẩm sơ sài, kém chất lượng cho ác nước khác, vừa giành được tình cảm hữu nghị vừa giàn tiếp khơi mào chiến tranh, làm suy yếu thực lực đối phương.

Trong lúc đó, hắn sẽ đứng giữa làm ngư ông đắc lợi, hợp nhất mấy quốc gia này.

Hắn buôn thuốc nổ kiếm về món lời lớn, sau đó lại đi khai thác các nước chư hầu.

Lý Biến Thiên đương nhiên hiểu rõ, sức mạnh quân sự mới là nền tảng cho sự hùng cường.
Hắn phát triển sự nghiệp chính nhưng cũng không hề bỏ bê các ngành phụ, dùng thủ thuật che mắt.

Hắn chế tạo ra mấy thứ pháo bông đẹp đẽ này chẳng tạo cho dân chúng niềm vui, mà còn khiến các nước khác buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng hắn không màng việc lớn, là một hoàng đế chỉ biết ăn chơi.
Tấn quốc có gì để so sánh với Lý Biến Thiên? Nhất là khi nanh vuốt của Lý Biến Thiên đã dần dần ghim sâu vào trung tâm quyền lực Tấn quốc.
Phó Thần cũng không biết, nếu không có sự phá hoại của hắn gây ra nhiều phản ứng dây chuyền, có lẽ lúc này, Lý Biến Thiên đã thông qua Thẩm Kiêu, Tưởng thần để tạo thành một mạng lưới tai mắt chặt chẽ không gì phá vỡ ở khắp trong ngoài cung, chứ không phải bị Tấn Thành đế thanh lọc hàng loạt, phá vỡ cục diện kế hoạch như bây giờ.
Lúc ánh lửa lóe lên trong giây lát, Phó Thần nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Trong lúc hắn trầm tư, chợt phát hiện miệng mình bị nhét một thứ gì đó.

Ngón tay phủ lớp chai mỏng khẽ lướt quang môi hắn, đẩy vào trong miệng, ẩn ý không cần phải nói: Nuốt đi.
Phó Thần cắn viên thuốc, nuốt thẳng xuống yết hầu.
Không phải hắn tin tưởng Lý Biến Thiên, mà chỉ là trong tình cảnh này, Lý Biến Thiên chỉ cần quẳng hắn xuống là xong chuyện.

Chắc chắn chẳng bao lâu, hắn sẽ bị xem là đồng đảng của Lý Biến Thiên mà giết chết, không cần làm điều thừa.

Nuốt thuốc xong, hai tay hắn bám chặt quanh Lý Biến Thiên, sợi tóc lạnh lẽo ẩm ướt dán lên cần cổ đối phương.

Không khí lạnh lẽo cùng thân nhiệt nóng bỏng đan xen, mồ hôi vừa chảy xuống đã bị trời đông làm cho đông cứng, có lẽ lúc này, Lý Biến Thiên cõng hắn chẳng khác nào đang khiêng khối băng khổng lồ.

Trong khoảnh khắc ấy, Phó Thần có thể hiểu được vì sao Lý Biến Thiên có thể thu hút nhiều tùy tùng tài trí, khiến họ nhất mực trung thành với mình như vậy.

Ngoài vì hắn có trí tuệ phi phàm, mà còn có nét tính cách đầy mị lực mà Phó Thần không thể nào không thừa nhận : dù trong hoàn cảnh nào cũng không vứt bỏ thuộc hạ của mình.
Cơn đau đớn khi lưỡi kiếm cắt qua máu thịt không làm Lý Biến Thiên nhăn mày.

Mũi kiếm cắm vào tay thậm chí còn chưa rút ra.

Trong nháy mắt, bầu không khí xung quanh hắn bỗng như cô đọng lại, toàn bộ biểu cảm dư thừa trên gương mặt đều bị thu hồi.

Trong hoàn cảnh này, hắn sẽ không làm bất cứ hành động nào vô nghĩa.

Đôi đồng tử hắn tràn ngập sát khí, như một con rắn hổ mang phun nọc độc, thân thể căng cứng, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Toàn bộ nội lực tập trung ở tay.

Chuôi kiếm bỗng vang lên một âm thanh thê lương, bị đẩy ngược về phía người cầm nó.
Trong bụi cỏ rậm, có tiếng người kia bị thanh kiếm đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng, đau đến đổ mồ hôi lạnh đầy đầu mà không than nổi một tiếng.

Lý Biến Thiên khống chế lực vừa chuẩn, sau khi xác nhận chắc chắn đối phương đã trúng đòn mới dừng tay.
Lúc này, Phó Thần vẫn nằm yên trên lưng Lý Biến Thiên bỗng nhiên ghé đến gần tai hắn, nói vài chữ, sau đó, lại lấy một túi thuốc bột bọc trong giấy mỏng như cánh ve đưa cho hắn.

Sắc trời quá tối, trong ánh lửa chập chờn, hắn không thể nhìn ra thứ này là loại bột gì.
Lý Biến Thiên nghe Phó Thần nói xong mấy lời kia, chợt nghĩ tên nhóc này quả nhiên là lưu manh đường phố, ngay cả ý tưởng tàn nhẫn như thế mà cũng nghĩ ra được.
Phó Thần không muốn tàn sát kẻ vô tội, nhưng trong cảnh ngươi sống ta chết, hắn chỉ có thể lựa chọn tự bảo vệ bản thân.

Từ lần gặp mặt Lương Thành Văn lúc trước, Phó Thần đã có thểm vài vật tùy thân nho nhỏ để ứng phó trong tình thế bất khả khắng.

Đương nhiên những thứ này, nếu chưa cần thiết thì hắn tuyệt đối không dùng trước mặt đám người Lý Biến Thiên.

Hắn không muốn từ nay về sau bị phòng như phòng địch.
“Cẩn Thận một chút, gói này rất mỏng, chỉ dùng sức một chút là sẽ thủng ngay.” Phó Thần nhắc nhở.

Hắn không muốn chưa hại người đã hại mình,
Lý Biến Thiên không quen với giọng điệu đầy cảnh báo này của Phó Thần.

Tuy nhiên, thủ hạ của hắn đầy kẻ tài ba, cũng không thiếu người tính cách thô lỗ, cho nên dù hành xử có chút khác người hắn cũng không quá để tâm.

Hắn hiểu rằng Phó Thần nhắc nhở như thế chẳng có gì quá đáng nên không nổi giận.
Lý Biến Thiên xốc lại người trên lưng, cúi xuống buộc túi thuốc bột trước ngực tên sát thủ đã ngã xuống ban nãy, sau đó lại ném gã lên không.
Tiếng động lớn như thế, đương nhiên có thể thu hút đám người đang hoang mang vì pháo nổ chú ý về phía này.

Thời gian vừa khớp, những cao thủ kia đi tìm khắp những chỗ có tiếng pháo vang lên một lúc mà không thấy người.

Bọn họ cũng không ngốc, biết ngay là mình trúng kế điệu hổ ly sơn.

Nếu cứ tiếp tục mở rộng quy mô tìm kiếm thì rất khó có thể thoát thân.
Ngay lúc đó, Lý Biến Thiên lại ném kẻ treo túi thuốc trên người kia vào giữa trận đại, hiệu quả phát huy ngay tức thì.
Tên kiếm khách bị ném vào bụi cỏ kia đau dớn đến run rẩy toàn thân.

Ngay lúc thân thể gã chạm mặt đất, gói thuốc trên ngực bị lực tác động mạnh mà vỡ ra, thuốc bột bay khắp nơi.

Khi tiếp xúc với da trần, chỗ da đó lập tức bị hàng ngàn con kiến cắn xé, ăn mòn thành thịt rữa.

Nơi đó nhanh chóng thành một lỗ máu to.

Gã kêu lên thảm thiết, khiến đám người kia bu lại.

Đáng lẽ chỉ có một túi bột nhỏ nhưng vì kẻ kia đau đớn lăn lộn nên toàn thân đều phủ đầy chất độc.


Ngay cả quần áo trên người cũng bị độc thiêu đốt, thủng lỗ chi chít.
Trong ánh sáng nhập nhoạng, đám cao thủ kia còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì bị kẻ này lăn lộn chạm vào.

Không những thế, vì quá đau đớn nên gã không ngừng gào thét cầu cứu, vớ được ai thì giữ chặt kẻ đó.

Không bao lâu sau, quần áo của đám cao thủ này đều dính thuốc bột, da thịt cũng bị ăn mòn ít nhiều.
Cả đám loạn như mớ bòng bong, không còn tâm trí đâu mà để ý tới kẻ khác.

Thuốc này dính vào người thì gần như không thể rửa sạch, ăn mòn không ngừng, như giòi bám trên xương.
Lúc này mới có kẻ kinh hãi kêu lên, “Là hủ thi phấn !”
Thứ thuốc độc dạng bột này vô cùng hiếm, được giang hồ đồn là một trong mười loại độc dã man nhất.

Bởi vì chỉ cần nó tiếp xúc với vật thể có hơi ấm là sẽ ăn mòn đến khi thối rữa.

Dù được người đời rỉ tai nhau nhưng thuốc đó thất truyền đã lâu.

Có lời đồn rằng, chỉ truyền nhân của Dược Vương mới có thể làm ra loại phấn độc này, mà dược vương từ lâu đã thành truyền thuyết trên giang hồ.
Thực ra lúc đầu Lý Biến Thiên cũng rất kinh ngạc khi Phó Thần lại có trong tay thứ này.

Nhưng khi nghĩ tới bộ dạng vừa do dự vừa đau xót khi Phó Thần lấy ra gói thuốc, hắn nghĩ chắc là tiểu tử nó cũng phải tiêu tốn không ít mới kiếm về được, bảo sao lúc nào cũng xem như bảo bối, không muốn lấy ra.

Xem ra trong túi chỉ có chừng đó, lại phải dùng hết ở đây.
Lý Biến Thiên vẫn luôn tin tưởng một đạo lý, rằng bất cứ nhân vật nhỏ nhoi nào cũng phải có thủ đoạn để bảo mệnh của riêng mình, cho nên không thể xem thường bất cứ ai.
“Đừng hỏi ta kiếm ở đâu ra.

Ta không muốn lừa gạt ngươi, nhưng cũng không muốn nói.” Phó Thần dựa vào lưng Lý Biến Thiên, giọng nói đầy vẻ quật cường.
Rõ ràng, Phó Thần không bịa ra bất cứ lý do nào.

Hắn không muốn nói mình kiếm thuốc bột này ở đâu ra.

Một lời nói dối sẽ cần thêm rất nhiều lời nói dối khác phụ họa, hắn không cho rằng Lý Biến Thiên không tìm được sơ hở nào trong hàng ngàn lời nói dối đó.

Vì thế, so với nói bừa thì thà rằng thẳng thắn ngay từ đầu.

Vừa thẳng thắn vừa thành khẩn lại có chút kiêu cạo, vừa thể hiện tính cách của bản thân lại vừa cho phép hắn phần nào đó đánh mất chính mình.
Dù có là kẻ thông minh đến mấy cũng không tránh được việc suy nghĩ theo thói quen.
So với một kẻ nói dối đầy sơ hở thì người ta đương nhiên sẽ thích kẻ “ta không muốn nói cho ngươi, nhưng cũng không muốn dối gạt ngươi” hơn rồi.
“Không cần miễn cưỡng.” Lý Biến Thiên lập tức khôi phục lại dáng vẻ thường này, trong lời nói hàm chứa ý cười.
Lúc này, viên thuốc Lý Biến Thiên đút cho Phó Thần ban nãy đã hoàn toàn tan trọng dạ dày, ngấm vào tứ chi bách hài.

Phó Thần cảm nhận được thể lực bị bào mon đang dần khôi phục lại, viên thuốc kia chắc hẳn vô cùng quý giá, thậm chí ngay cả tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Giải quyết được một đám người này, Lý Biến Thiên cũng không hề để lỡ thời gian, giữ lấy hai chân Phó Thần, lao ra khỏi bụi cỏ.
Nhưng hoàn cảnh sau đó lại khiến bọn họ kinh ngạc.
Đưa mắt nhìn ra xa, họ trông thấy một khoảng đất hình tam giác đất tương đối bằng phẳng.

Thay vì nói đất phẳng, gọi là dốc núi có lẽ chính xác hơn.
Mà bên dưới vách núi chính là dòng nước tối đen, chảy xiết, tựa một con thú dữ há miệng nuốt chửng vạn vật.
Bọn họ chỉ đứng bên trên đã có thể cảm nhận được hơi nước cuồn cuộn ấp tới.
Thiệu Hoa Dương không ngờ rằng Lý Biến Thiên là kẻ tâm ngoan thủ lạt đến thế.

Đoạn đường sỏi đá kia phủ đầy mỡ, lửa bốc lên cực nhanh, như một con rồng uốn lượn.

Dù y đã theo đám tử sĩ, nhanh chân chạy ra khỏi khu mỏ đá nhưng vẫn phải hy sinh vài người.

Những người này đều là cận vệ trung thành, được mẫu hậu và thừa tướng dày công bồi dưỡng, từ nhỏ đã theo bên cạnh để phụ trách sự an toàn của y.

Cũng nhờ mấy người đó mà y có thể rời Loan kinh, không bị người của Lý Biến Thiên hay quân của Tấn Thành đế phát hiện.

Y hết sức coi trọng chuyến đi này mới hao tốn nhiều nhân lực vật lực như thế.

Những người đó đều sẽ trở thành cánh tay của y sau khi đăng cơ.

Lúc này, nhìn bọn họ từng người bị nuốt sống trong biển lửa, y sao có thể không đau lòng.
Nhóm thân tín cuối cùng dập tắt đám lửa thiêu đốt trên quần áo, cắn răng chịu đau, nhìn mỏ đá sau lưng giờ đã biến thành phế tích.

Nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi hơn cả chính là, nhị điện hạ luôn được nuông chiều từ nhỏ, trang phục hoa lệ trên người đã bị lửa đốt hơn phân nửa, lộ ra cánh tay đã cháy đen, vết thương hết sức nghiêm trọng.
“Điện hạ, chúng ta sẽ đưa ngài rút lui ngay !”
Thiệu Hoa Dương đẩy thân tín ra, xé bỏ quần áo, cắn răng nhịn cơn đau thấu xương cốt để tự băng bó cho mình.

Trải qua lần rèn luyện này, Thiệu Hoa Dương ngày càng trở nên nhẫn nại, mơ hồ để lộ sự ngoan cường có thể chấn áp mọi người.

Y nhìn chằm chằm hướng truy binh, “Hôm nay mà bỏ lỡ hắn thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.

Hơn nữa, các ngươi cho là hắn sẽ tha cho ta sao?”
Thiệu Hoa Dương nhìn con đường núi giữa những dãy núi trùng trùng biến mất trong màn đêm đen đặc.

Trận đá lở ban nãy đã chặn đứng đường xuống núi.
Thời gian chính là sinh mệnh, đối với Thiệu Hoa Dương cũng thế.

Trước khi người của Lý Biến Thiên tìm được tới đây, y nhất định phải bóp chết tên rắn độc đó.

Không chỉ vì những thân vệ đã bỏ mạng, mà còn vì ân oán nhiều năm giữa y và Lý Biến Thiên.

Quan trọng hơn cả, y phát hiện sự tồn tại của Lý Biến Thiên sẽ trở thành mối uy hiếp to lớn với Tấn quốc.

Nếu để hắn thoát, Tấn quốc sẽ không còn là Thiên triều thượng quốc nữa !
Khi Thiệu Hoa Dương dẫn theo đám thân tín đuổi theo hướng hai người kia bỏ chạy, họ trông thấy một đám thi thể thối rữa nằm rải rác trong bụi cỏ.

Hiện trạng quằn quại, thảm thương của bọn họ trước khi chết đều hiện rõ.

Trên thân thể xuất hiện sững lỗ sâu hoắm, bị ăn mòn đến thối rữa.

Mùi tanh nồng gay mũi phảng phất trong không khí khiến người ta khó nhịn nổi cơn buồn nôn.
Để tập hợp được đám người đó, Thiệu Hoa Dương gần như đã dùng hết mọi tích góp của mình và hoàng hậu suốt bấy lâu nay.

Vậy mà đều chết sạch tại chỗ này.
Trong lòng y căm hận nhường nào, khỏi cần nghĩ cũng biết.
Sắc mặt Thiệu Hoa Dương ngày càng thâm trầm, “Mau lên !”
Trước mắt bọn họ chính là hình ảnh Lý Biến Thiên ngồi bên vách núi.

Chỉ một mình hắn, tay chân thả lỏng, phong thái nhàn nhã, như cười như không ngồi nhìn đám người Thiệu Hoa Dương đuổi tới.

Gió rét thổi bay góc áo, làm bớt phần cô độc.

Nếu không phải toàn thân thấm đẫm máu tươi thì dáng vẻ hắn lúc này có thể so sánh với tiên nhân.
Hắn chẳng những không trốn, mà còn ở đây chờ.
Thiệu Hoa Dương chỉ xác định một điểm duy nhất, đó là sau lưng Lý Biến Thiên là vách núi.

Như vậy có nghĩa Lý Biến Thiên không hề có ý định ngồi đây chờ chết.

Nếu muốn tìm chết thì chỉ cần nhảy xuống là xong, cần gì phải dùng dằng.
“Nhị điện hạ, ngài chẳng lẽ đang sợ điều gì? Sao không tới bắt ta?” Lý Biến Thiên thấy Thiệu Hoa Dương không xông lên, cất tiếng hỏi.
Thiệu Hoa Dương nheo mắt.

Bản thân y cũng có chút sợ hãi trước một Lý Biến Thiên như thế.
Lý hoàng vẫn giữ nguyên điệu bộ thong thả, chỉ đơn giản ngồi một chỗ, chẳng hề làm gì.


Nhưng tình cảnh này lại khiến người ta có cảm giác đối phương đang nắm chắc phần thắng.

Cân nhắc nhiều lần, Thiệu Hoa Dương quyết định không hành động thiếu suy nghĩ, “Ta có gì phải sợ.

Bệ hạ, ngài đang chờ ta tới sao?”
Cùng lúc đó, trong đầu Thiệu Hoa Dương cũng thiên nhân giao chiến rất ác liệt.

Hắn đang tìm cách hoãn binh, hay là đều có dự tính từ trước? Lý Biến Thiên chính là người như vậy, luôn có khả năng làm ra những chuyện không ai lường được.

Nhiều lúc nhìn hắn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng không ai biết trạng thái đó là thật hay giả.
Lý Biến Thiên trước giờ luôn là kẻ xảo quyệt, giả dối, không chừng hắn cố tìn dụ y tới đây.
“Chẳng qua, ta còn vài bí mật muốn nói cho nhị điện hạ, không biết ngài có hứng thú hay không?”
Lý Biến Thiên đảo mắt qua cánh tay phải bỏng đen của Thiệu Hoa Dương, thầm nghĩ thật đáng tiếc, không thể thiêu chết tên hoàng tử ngốc nghếch dễ xúc động này tại đó luôn.
“Ta không có hứng thú.

Lý hoàng bệ hạ vẫn nên nói lời trăn trối đi, e là lát nữa sẽ không có cơ hội đâu.” Thiệu Hoa Dương nâng tay, chỉ cần y hạ tay xuống là toàn bộ thân tín sẽ đồng loạt tấn công Lý Biến Thiên.

Y vẫn quyết định sẽ thẳng tay giải quyết Lý Biến Thiên.

Thà rằng mạo hiểm một chút còn hơn chờ quân tiếp viện đến.

Đám sĩ tử bên cạnh Lý Biến Thiên đều là hạng người không tiếc mạng.
Hơn nữa, ai mà chẳng biết Lý Biến Thiên đã cùng đường mạt lộ?
Dường như đoán được lựa chọn của Thiệu Hoa Dương từ trước, Lý Biến Thiên cũng không hề vội vàng.

Quanh thân hắn tràn ngập khí tức áp bách, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống Thiệu Hoa Dương, “Bí mật này liên quan đến ngôi vị hoàng đế, không biết ngài có còn nhớ, vài năm trước tà từng viết thư cho ngài, đề cập tới một bí mật liên quan tới việc kế vị.”
Được Lý Biến Thiên nhắc nhở, Thiệu Hoa Dương cũng mơ hồ nhớ ra quả thực đã từng có chuyện như thế.

Vài năm trước, lúc y còn liên lạc với Lý Biến Thiên cùng đám thuộc hạ Thẩm Kiêu, dùng thư từ để trao đổi qua lại.

Trong đó, có một phong thư Lý Biến Thiên tự tay viết, có nhắc tới một thông tin rất khó xác định, cũng khiến năm đó y canh cánh trong lòng suốt một thời gian dài.

Suy cho cùng, y rất quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, không thể nào không để ý được.

Hơn nữa, Lý Biến Thiên còn lên ngôi sớm hơn phụ hoàng đến vài năm, không chừng hắ thật sự biết được một vài sự thật về hoàng tộc Tấn quốc.
Vẻ mặt Thiệu Hoa Dương thoáng do dự.

Quả như Lý Biến Thiên đã đoán trước, chỉ cần y chần chừ một chút thôi là được.
“Ta nghĩ nhị điện hạ cũng không thiếu một chút thời gian, sao không nghe ta nói hết đã, rồi cứ việc làm thứ ngài muốn làm.

Hơn nữa, ngài xem….” Lý Biến Thiên mở rộng hai tay, tỏ rõ mình không hề mang vũ khí trên người.

“Ngài có năng lực tự vệ, chẳng lẽ còn sợ không bắt được một kẻ thân cô thế cô như ta.”
Phép khích tướng quả nhiên rất thích hợp để đối phó với dạng người như Thiệu Hoa Dương.
“Nhị điện hạ, ngài ngàn vạn lần đừng mắc mưu hắn!” Thân tín nói, Lý hoàng rõ ràng đang kéo dài thời gian.
“Ta biết.” Nhiều năm hợp tác với Lý hoàng, y đương nhiên biết rõ hoàng đế này giảo hoạt, khó lường như thế nào.

Không, có lẽ hình dung như vậy cũng không chuẩn xác.

Phải nói, trong mắt nam nhân này chỉ có thiên hạ, những chuyện khác đều chẳng quan trọng gì.
Nhưng những gì Lý Biến Thiên nói cũng đúng.

Hơn nữa, chuyện này còn liên quan tới việc y có cơ hội ngóc đầu dậy một lần nữa, để lọt vào mắt phụ hoàng lần nữa hay không.

Nghĩ tới đám tử sĩ của Lý Biến Thiên, dù có nhanh tới đâu cũng không thể đuổi tới đây ngay lập tức, vậy y nghe vài câu cũng có ngại gì.
Đang lúc đám thân tín Thiệu Hoa Dương mang theo định đồng loạt xông lên, Lý Biến Thiên khẽ lắc đầu.

“Chẳng lẽ ngài thật sự muốn để cho người khác nghe được bí mật này?”
Đúng vậy, bí mật liên quan đến ngôi báu, là mấu chốt để leo lên ngai vàng, không thể để bất cứ ai nghe thấy.
Thiệu Hoa Dương ngăn đám người lại.

Những thân tín đề tỏ vẻ không tán thành, “Điện hạ!”
“Ta biết.

Lý hoàng bệ hạ hẳn là không ngu ngốc.

Trong tình cảnh chúng ta có nhiều người như vậy, hắn đương nhiên không dám động chân động tay với ta, phải không?” Đuôi mắt Thiệu Hoa Dương cong lên đầy mỉa mai.

Tuy y nói với thân tín nhưng ai cũng hiểu là muốn Lý Biến Thiên nghe.
“Đương nhiên rồi.” Lý Biến Thiên gật đầu.

Hắn tuân theo yêu cầu của Thiệu Hoa Dương, tự trói hai tay mình, dùng răng thắt nút chết.
Trong trạng thái hai tay không cử động được, Lý Biến Thiên có muốn giở trò gì sau lưng cũng phải cân nhắc.
Nhưng vẫn e ngại về khả năng diễn xuất lừa người của Lý Biến Thiên, trói tay thôi cũng không đủ khiến bọn họ an tâm.

Trong ánh mắt lo lắng của đám thân tín, Thiệu Hoa Dương đi tới chỗ Lý Biến Thiên, nhìn cái bóng của mình phủ chậm rãi phủ lên người hắn đầy tính xâm lược, cảm xác đó khoan khoái không gì sánh bằng.

Đây là Lý Biến Thiên, kẻ chưa từng nếm mùi thất bại, luôn cao cao tại thượng, được đám bách tính ngu muội của Kích quốc tôn làm thần.
Y thưởng thức cho đủ dáng vẻ của Lý Biến Thiên, mới chầm chậm cúi xuống, “Bản điện đã ở đây.

Ngươi muốn nói gì thì có thể nói được rồi.”
Lý Biến Thiên không có bất cứ động tác gì, ít nhất trong mắt đám thân tín kia là như thế.

Hắn nhẹ giọng thì thầm mấy tiếng bên tau Thiệu Hoa Dương, “Nhị điện hạ không phải con ruột của hoàng hậu.”
Thiệu Hoa Dương sững sờ như bị sét đánh.

Y sao có thể không phải là hài tử của mẫu hậu ! Lý Biến Thiên dám nói bừa như thế! Lẽ ra y không nên lãng phí thời gian tới đây, giết quách hắn ngay từ đầu mới phải, “Ngươi nói lung tung cái gì….”
Còn chưa kịp nói hết câu, Thiệu Hoa Dương đã im bặt.
Một vật lạnh lẽo, cứng rắn kề lên cổ y.
“Ai !”
Không ai nhận ra bóng người vừa xông ra từ trong bụi cỏ là kẻ nào, bởi bọn họ đều đang dồn hết sự chú ý vào Lý Biến Thiên.
Thực ra những trò biểu diễn ảo thuật đều có chung nguyên lý này.

Trong lúc mọi người tập trung quan sát một điểm nào đó thì sẽ rất ít khi chú ý xung quanh, tạo điều kiện cho nhà ảo thuật sắp xếp những dụng cụ khác.

Thân tín của Thiệu Hoa Dương quả thật là cao thủ, nhưng ngay từ đầu đã bị Lý Biến Thiên làm cho lo sợ, thu hút mọi sự chú ý, cho nên đương nhiên không phát hiện ra trong bụi cỏ có người.

Hơn nữa, trong lòng bọn họ, ngoài Lý Biến Thiên ra thì những kẻ khác đều là tôm tép, dẫu có chú ý cũng chẳng để trong lòng.Mà khả năng nhẫn nại của Phó Thần lại rất tốt.

Hắn ngồi xổm nguyên một chỗ rất lâu, khống chế được khí tức toàn thân, bất động ẩn mình trong đám cỏ như một người đã chết.

Ngay cả hít thở cũng chậm rãi lấy hơi, hạ cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

Cho dù là cao thủ cũng phải cẩn thận lắm mới phát hiện ra hắn, đừng nói tới chuyện bọ họ đều đã bị Lý Biến Thiên đánh lạc hướng cả rồi.
Đám thân tín của Thiệu Hoa Dương không dám tiến chẳng dám lùi.

Phó Thần bất ngờ uy hiếp Thiệu Hoa Dương, khiến bọn họ trở tay không kịp.

Không kịp ngăn Phó Thần lúc hắn lao ra, giờ có muốn hành động cũng đã muộn.

Vì tính mệnh của Thiệu Hoa Dương, bọn họ không thể làm gì.

Ánh lửa phía xa chiếu lên gương mặt Phó Thần, Thiệu Hoa Dương ngây ngẩn cả người.

“Ngươi…..”
Suốt buổi tối hôm nay, y chưa từng một lần chú ý đến nhân vật nhỏ như tên tiểu tư bên cạnh Lý Biến Thiên.

Ngay cả khi sai thủ hạ đánh ngất toàn bộ thôn dân, bắt đến mỏ đá này cũng chưa từng nhìn tới diện mạo của bọn họ.

Trong lòng y, bọn họ đều là một đám người sắp chết, chẳng đáng cho y phung phí một cái liếc mắt.
Nhưng lúc này, có kẻ đang uy hiếp tính mạng mình, người từng khiến y không thèm để ý, giờ lại không thể không chăm chú nhìn.
Y phát hiện ra tên tiểu tư này rất quen mắt, không phải tại vì hắn theo bên cạnh Lý Biến Thiên, mà nhất định đã từng trông thấy ở đâu rồi !
Nhưng y chưa bao giờ để ý tới bất cứ hạ nhân nào cũng như những kẻ không quan trọng khác, làm sao có thể nhớ ra hắn là ai.

“Ta trước kia từng gặp….” ngươi.
Phó Thần không để Thiệu Hoa Dương có cơ hội lên tiếng, càng không nói những lời uy hiếp thừa thãi, thẳng tay đẩy thanh chủy thủ về phía trước, máu tươi phun trào.
Hắn dùng lực rất lớn, khiến cho sinh mệnh của Thiệu Hoa Dương chấm dứt ngay dưới tay mình.
Máu tươi bắn lên mặt, độ ấm bỏng rát.
Trong khoảng khắc đó, ánh mắt Phó Thần có chút ngây dại, có chút không đành lòng, lại có chút tự ghét.
Vẻ mặt Thiệu Hoa Dương vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi không tin nổi, e rằng sau đó y cũng chẳng có cách nào thay đổi biểu tỉnh.

Y trừng mắt nhìn Phó Thần.

Ánh mắt này khiến Phó Thần nhớ tới vị cung nữ từng bị Tấn Thành đế chém đầu trong Vị Ương cung của Lệ phi, ánh mắt xuyên thấu linh hồn.
Có người từng bảo, ánh mắt người chết biết nói.
Hắn trơ mắt nhìn vị thái tử không chính thức từng hô mưa gọi gió ở Tấn quốc, tắt thở dưới tay một nhân vật nhỏ bé như mình.
Phó Thần đương nhiên biết câu Thiệu Hoa Dương muốn nói trước khi chết là gì, Thiệu Hoa Dương đã từng gặp hắn.

Hắn từng hầu hạ bên cạnh Thiệu Hoa Trì, có lẽ đối phương cũng có chút ấn tượng với hắn.

Nhưng hắn chỉ là một thái giám nhỏ, đường đường là nhị điện hạ, chắc chắn không thể nào nhớ kỹ khuôn mặt hắn.
Trong lòng Phó Thần, Thiệu Hoa Dương sống vẫn tốt hơn là chết.
Ít nhất nhị hoàng tử không thực sự có tâm tư tạo phản.

Lúc trước, khi hắn phát hiện ra phủ nhị hoàng tử có động thái bất thường, hắn nhờ Thiệu Hoa Trì sai người theo dõi, đồng thời cũng bảo mấy người Túc Ngọc tìm cách điều tra tung tích của y.

Hắn chỉ dám khẳng định một điều duy nhất, nhị hoàng tử đã để một kẻ thế thân trong phủ của mình, còn chính mình ra ngoài lẩn trốn.

Hắn còn bảo Thiệu Hoa Trì mang tin tức quan trọng này báo cho cửu hoàng tử, khiến cửu hoàng tử chống lại nhị hoàng tử, càng có lợi cho phe thất hoàng tử hành động.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Sau đó, nhạc phụ của Thiệu Hoa Dương, chính là Tiết tướng xin cáo lão hồi hương, trên đường đi còn thất lạc.

Mọi manh mối đứt đoạn tại đó.

Phó Thần không sai người điều tra tiếp nữa, bởi điều đó đã vượt quá phạm vi thế lực của hắn.
Rốt cuộc, hắn lại nghe được nguyên nhân kết quả tại đây, mới biết Thiệu Hoa Dương từ chối lời đề nghị của Lý Biến Thiên.

Nếu bản thân Thiệu Hoa Dương chết thì cục diện sẽ thay đổi thế nào, không thể biết được.

Nhưng hắn không cho là Lý Biến Thiên sẽ bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Cho nên, quả thật đối với Phó Thần, hắn không mong Thiệu Hoa Dương chết, lại còn chết tức tưởi như vậy.
Nhưng hôm nay hắn nhất định phải làm thế, bởi vì hắn biết rất rõ, nếu hắn không làm, thì điều chờ đợi hắn tiếp theo sẽ là phải rời khỏi Lý Biến Thiên.

Rời khỏi ở đây, nói cách khác là chết.

Lý Biến Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho một kẻ biết nhiều như thế mà còn không đứng về phe nước mình.
Ngay khi Lý Biến Thiên tính toán dùng chính bản thân làm mồi nhử để kéo Thiệu Hoa Dương vào bẫy, đưa ra đề nghị, bảo Phó Thần nấp ở bên kia hỗ trợ.

Lúc ra tay giết Thiệu Hoa Dương, Phó Thần nhận ra, ánh mắt Lý Biến Thiên lúc ấy, lạnh lẽo, không một tia hơi ấm.
Lý Biến Thiên khi đó sẽ không đời nào chấp nhận lời cự tuyệt của Phó Thần, cái hắn muốn là kết quả.

Cái chết của Thiệu Hoa Dương là kết quả duy nhất!
Từ đó, Thiệu Doa Dương, hoàng tử ngang ngược nhất kinh thành, thậm chí còn trấn áp đa số hoàng tử khác, chính thức lìa đời.
Khi nhìn thấy Phó Thần chẳng nói hai lời đã thẳng tay hạ sát chủ tử, đám thân tín gần như phát điên, muốn xông đến ngay tức thì.
Nhưng Phó Thần đời nào để bọn họ tới.

Hắn ném thi thể Thiệu Hoa Dương về phía họ.
Đối với thân tín, trên đời này chẳng có gì quan trọng hơn chủ tử của bọn họ.

Những người này hành động đúng như Phó Thần đã dự tính, lập tức luống cuống tay chân, đỡ lấy thân thể Thiệu Hoa Dương.
Nhân cơ hội ngắn ngủi này, Phó Thần lập tức lao về phía Lý Biến Thiên đã chuẩn bị xong, hai người cùng nhau nhảy xuống vách núi.
Từ lúc Phó Thần xuất hiện, giết Thiệu Hoa Dương cho tới khi chạy trốn, tất cả vỏn vẹn trong vài cái chớp mắt.

Có thể nói, mọi thứ hắn làm đều khiến kẻ khác bất ngờ, trở tay không kịp.
Trong những tiếng hô hoán, Phó Thần nghỉ nghe thấy âm thanh gió thét ào ào bên tai.

Nét tươi cười trên mặt Lý Biến Thiên vẫn không hề phai nhạt.

Hắn thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt người đó một lời khen ngợi, tựa như đang nói : làm không tồi.
“Đều trông vào ngươi.” Trước khi rơi xuống nước, Phó Thần nghe thấy Lý Biến Thiên nói với mình như vậy.
Bọt sóng bắn lên tung tóe, cả hắn và Lý Biến Thiên đều chìm xuống lòng sông.

Phó Thần bơi lội xem như không tồi, nhưng trước đó bọn họ đều ở trên vách núi, không cách nào xác nhận được mực nước cùng tốc độ dòng chảy của con sông.

Bây giờ hắn mới phát hiện, nước ở đây chảy xiết, người nào rơi xuống cũng khó điều khiển chính mình.
Mà hai tay Lý Biến Thiên lại bị trói, không thể bơi lội.
Phó Thần giữ chặt người.

Dù động tác của hắn không tồi nhưng cũng không thể chống lại sức chảy của sông.

Sức lực thân thể đã cạn kiệt, chỉ còn dựa vào lý trí chống đỡ.

Thực ra, việc có dòng sông chảy qua nơi này, bản thân đã là chuyện bất bình thường.

Nếu thật sự không có vấn đề, vì sao bách tính không uống nước ở đây?
Nhưng hiện tại, Phó Thần đã không còn sức nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ mỗi việc ôm người, nổi lên mặt nước đã hao tốn không biết bao nhiêu thể lực.

Hắn cũng không có cách nào cởi dây trói cho Lý Biến Thiên khi nước đang chảy siết như thế.
Mà điều khiến hắn càng sốt ruột hơn, chính là những tiếng rơi xuống nước tùm tùm.

Quả nhiên bọn họ vẫn đuổi theo.
Hắn nhất định phải tìm cách rời khỏi đây.
Hiện giờ, điểm tốt duy nhất chính là bốn phía xung quanh đều tối đen.

Ở nơi không có chút ánh sáng này, chỉ có thể dựa vào âm thanh để xác định phương hướng, bất lợi cho cả việc chạy trốn lẫn truy đuổi.

Bọn họ có thể trôi tới chỗ nào cũng không biết, cho nên người của nhị hoàng tử chưa chắc đã tìm ra.
Khi Phó Thần bị dòng nước đẩy va vào đá lần thứ năm, hắn cuối cùng mới bám vững được.

Hai tay bám chặt lấy một khối đá trên sông, chật vật bò lên.
Lý Biến Thiên im lìm không tiếng động, chắc là bị va vào đâu đó ngất đi rồi.
Phó Thần cũng chẳng phải loại biết thương hương tiếc ngọc gì, đối phương là nam nhân, càng không cần nói.
Nhân lúc Lý Biến Thiên không nhúc nhích được, hắn cũng không thèm khách khí nữa.
Nhìn người đã gần như hôn mê, Phó Thần vuốt mái tóc ướt sũng, nheo mắt cảm nhận tư vị ở bên cạnh Lý Biến Thiên.

Ở nơi không có ánh sáng, hắn chỉ có thể dùng xúc xác để thăm dò.
Không có đám người A Nhất A Tam ở đây, Lý Biến Thiên dù có giá trị vũ lực cao thế nào cũng chẳng khác gì phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà.

Liệu hắn có nên giải quyết người này ngay tại đây không?
Sát khí ẩn nhẫn đã lâu trong mắt Phó Thần tràn ra.

Hắn chưa bao giờ để lộ, nhưng lại phát sinh ngay trong hoàn cảnh đen tối này.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh vô ba như trước, bởi hắn còn lo ngại, Lý Biến Thiên đang giả vờ.
Ai biết liệu đây có phải một bài kiểm tra khác của Lý Biến Thiên hay không?
Hắn là “người mới” duy nhất bên cạnh Lý hoàng.

Suốt dọc đường đi, chỉ cần hắn phạm bất cứ sai lầm nào cũng có thể chết không có chỗ chôn thây, trải qua không biết bao lần khảo nghiệm mới tới được ngày hôm nay.
Lý Biến Thiên trước nay chưa bao giờ là người dễ tin tưởng kẻ khác.
Hắn cũng như Thiệu Hoa Dương, có thể phỏng đoán được hành động của Lý Biến Thiên, nhưng chính vì đoán được nên mới do dự khi đưa ra quyết định.
Nam nhân này không bao giờ đặt câu hỏi rõ ràng, nhưng lại hết lần này đến lần khác, âm thầm kiểm nghiệm những người xung quanh.
Lý Biến Thiên như một vị thần từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng như thể những kẻ khác chỉ là đám hề mua vui cho hắn mà thôi.
E là bất cứ nam nhân nào cũng không thể ưa nổi một kẻ như hắn.
Nhưng suy cho cùng, đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Phó Thần động sát khí vốn luôn ẩn nhẫn bấy lâu nay, mà vì đám tê tước mà Lý Biến Thiên đang sở hữu.
Sau khi đoán ra Lý Biến Thiên chính là chủ tử đứng đằng sau đám người Thẩm Kiêu, Tưởng Thần, Phó Thần vẫn luôn chờ một cơ hội.


Nếu không đến thời điểm chắc chắn hoàn toàn, hắn cũng không dám nghĩ đến ý định có thể khiến hắn bại lộ này.
Hắn có thể khẳng định, Lý Biến Thiên không biết hắn, nếu không thì cần gì hao tâm tổn trí đưa hắn tới tận đây.
Như vậy, ngay từ đầu, vì sao Thẩm Kiêu, Tưởng Thần lại quyết tâm giết hắn, nhất định nhằm vào hắn.
Đương nhiên còn điều gì đó hắn chưa thể lý giải hoàn toàn, nhưng mà không quan trọng nữa.

Chỉ cần Lý Biến Thiên chết đi, những lý do đó đều bị chôn vùi duới lòng đất, tai họa từ những kẻ muốn truy giết hắn cũng có thể chấm dứt theo.

Hắn vẫn còn nhiều thời gian để tìm đáp án vào lúc khác.
Phó Thần vừa im lặng suy nghĩ, vừa kéo Lý Biến Thiên lên trên tảng đá.

Hắn ngồi bên cạnh suy nghĩ, một tay còn để trên người Lý Biến Thiên.

Bởi vì xung quanh không có ánh sáng, không thể quan sát nên hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác để xác định Lý Biến Thiên vẫn đang ở đây.

Hiện giờ tình trạng của hắn cũng không hề tốt.

Sau khi mất máu nhiều, tuy dùng thuốc của Lý Biến Thiên khiến tinh thần và thể lực được phục hồi, nhưng vừa ngâm nước, miện vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Phó Thần sờ sờ khuôn mặt Lý Biến Thiên, lần xuống dưới, cảm nhận được hô hấp và mạch đập của đối phương dưới làn da ướt đẫm.

Hắn chờ một lúc, vẫn không có động tĩnh gì.
Hắn yên lặng tính toán sác xuất tỉnh lại của Lý Biến Thiên.

Cơ hội chỉ có một lần.

Để lỡ lần này, liệu hắn có lần tiếp theo không?
Lý Biến Thiên còn thuốc không? Nếu còn thì sao lúc này vẫn hôn mê?
Đáng để đánh cược một lần !
Thanh chủy thủ dùng để giết Thiệu Hoa Dương ban nãy vẫn còn.
Phó Thần lần tìm bên hông, ánh mắt sáng rực tinh quang.

Sau khi xác định vị trí thích hợp trên thân thể Lý Biến Thiên, hắn mới nhắm vào lồng ngực mà đâm tới.
Chát !
Một cánh tay mạnh mẽ, hữu lực tóm lấy tay Phó Thần.

Âm thanh không lạnh không nóng cất lên, là một câu trần thuật.

“Nhân lúc ta hôn mê, định giết ta.”
Trong màn đêm đen đặc, xung quanh là dòng nước chảy xiết, cách đó xa xa còn có tiếng truy binh hô hào.
Những thứ đó đều đã biến mất trong cảm quan của Phó Thần.

Lúc này đây, hắn chỉ biết Lý Biến Thiên đột ngột vùng dậy, ngăn hắn lại, trở tay khiến chủy thủ kia quay ngược lại, hướng vào động mạch cổ Phó Thần.

Trong khoảng khắc đó, Phó Thần đã cảm nhận thấy mũi nhọn đâm vào da thịt đau đớn.
Và bên tai là hơi thở ấm áp, phập phồng của Lý Biến Thiên.

Âm thanh từ tính tràn đầy khí tức nguy hiểm.

Một câu hỏi nhỏ khẽ cất lên, “Phải không?”
.
.
.
Thiên điện Dưỡng Tâm điện.

Khi Lương Thành Văn lấy cây thảo mộc dùng để giải độc ra, Thiệu Hoa Trì im lặng hồi lâu.
Dáng vẻ im lìm không lên tiếng của y khiến người ta chẳng thể đoán được y đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, khi chân Lương Thành Văn quỳ trên sàn đã chết lặng, y mới nói, “Đây chính là thứ thiên hạ kích độc mà ngươi nói, Thiên Tinh thảo phải không? Ta nhớ ngươi từng bảo, ta trúng độc một thời gian dài, độc tố đã xâm nhập cốt tủy, không có cách nào giải được.

Biện pháp duy nhất chính là lấy độc trị độc.”
“Ngài nhớ không sai, đây đích thực là cách duy nhất.”
Giải trừ độc tính, khôi phục dung mạo, có thể xem là khát vọng của Thiệu Hoa Trì từ trước tới nay.

Chính vì nó mà từ nhỏ đến lớn, y phải chịu mọi vũ nhục, khiến Tấn Thành đế mười mấy năm nay đều cho rằng y là kẻ tàn phế, không xứng đáng thừa kế ngôi vị.
Những ký ức ấy không hề biến mất, mà theo thời gian càng trở nên rõ ràng, khắc sâu.

Tuy nhiên, Thiệu Hoa Trì không xúc động.

Sau khi mong ước bấy lâu có khả năng thành hiện thực, y lại nhận ra, dung mạo, kịch độc, tàn phế, từ lâu đã không còn là điều y quan tâm nữa.
Giống như mẫu phi từng nói, ấn tượng về sự tàn phế, trúng độc, khiến kẻ khách khinh thị lại trở thành tấm khiên chắn cho y.

Lúc này đây, y không thể động tới khuôn mặt này.
Thiệu Hoa Trì gỡ xuống nửa bên mặt nạ, để lộ những nơi gồ ghề, mọc đầy những khối u ác tính.
Y từ tốn vuốt ve cây thảo dược, rồi mới mở miệng nói, “Cứ chế thành dược hoàn trước đã, đợi khi ta tìm được cơ hội thích hợp thì dùng.”
Lương Thành Văn sửng sốt.

Hắn còn tưởng thất điện hạ gấp gáp như vậy, hẳn phải muốn dùng luôn chứ.
“Ngoài ra, liên lạc với Cảnh Dật bên ngoài cung, phối hợp với y, tìm cách tạo ra một tấm da mặt thật ghê tởm, giống như khuôn mặt hiện tại của ta.” Y dường như cố tình cường điệu hai chữ “ghê tởm”, chẳng biết là đang mỉa mai cách người ta mô tả về mình, hay đang tự giễu.
Cảnh Dật?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lương Thành Văn, Thiệu Hoa Trì mới nhớ ra hắn đi khỏi cung lâu lắm rồi, đương nhiên không biết người này, bèn giới thiệu đơn giản một chút, dùng phương thức trước kia y thường dùng để liên lạc với Vanh Hiến tiên sinh, trao đổi với Cảnh Dật.
Từ lời nói của thất điện hạ, có thể nhận ra, điện hạ rất tin tưởng người tên Cảnh Dật này.
Cảnh Dật đương nhiên chưa từng vào cung, y không phải là thái giám.

Y đương nhiên không thể tự biến mình thành thái giám để ở cạnh Thiệu Hoa Trì như đám Quỷ Tử, cho nên chỉ có thể ở ngoài cung.

Bây giờ, y gần như tiếp quản toàn bộ công việc của Vanh Hiến tiên sinh, giúp Thiệu Hoa Trì quản lý thế lực bên ngoài, đồng thời báo cáo vào những lúc Thiệu Hoa Trì xuất cung.

Khi có việc khẩn cấp, y cũng có những cách liên lạc nhanh hơn.
Không biết có phải ảo giác của Lương Thành Văn hay không, hắn cảm thấy sau lần trở về này, điện hạ hình như thay đổi rất nhiều.

Không chỉ là mái tóc đen giờ đã bạc trắng, mà còn cả khí chất.
Tuy khuôn mặt không đổi, như thần thái lại khác hẳn trước kia.
Những người ngày ngày ở bên cạnh Thiệu Hoa Trì như đám Quỷ Tử còn có thể cảm thấy được, thì người lâu ngày không gặp như Lương Thành Văn càng dễ dàng nhận ra.
Chính là sự uy nghi, áp lực khiến hắn không dám ngẩng đầu lên.
Bên ngoài vang lên tiếng Quỷ Tử nhẹ giọng bẩm báo, nói Duyên Thọ cung xảy ra chuyện, muốn Thiệu Hoa Trì tự mình tới xem.
“Biết rồi, ta lập tức tới thăm thái hậu.”
Người ngoài cửa trầm mặc cáo lui.
“Việc ngươi ra ngoài tìm dược cho ta lần này, phụ hoàng đương nhiên biết rõ.

Ngươi cứ nói là không tìm được đi.” Thiệu Hoa Trì không cảm giác Tấn Thành đế hy vọng mình khôi phục dung mạo.

Đến lúc đó, e là những sủng ái không hề cố kỵ như bây giờ đều sẽ bị thu hồi.
Đánh vỡ sự cân bằng chính là vảy ngược của Tấn Thành đế, mà hiện giờ y chưa muốn đụng tới vảy ngược đó.
Trước mắt, y vẫn phải dối gạt phụ hoàng.
Lương Thành Văn lặng lẽ phỏng đoán suy nghĩ của thất điện hạ.
Thuộc hạ có thể thông minh, nhưng nhất định phải biết lúc nào nên làm bộ như không thông minh.
Trước khi ra khỏi cửa, y khoác thêm áo choàng lông tuyết hồ, hoàn toàn cân xứng với mái tóc bạc trắng, nhìn vào càng thêm phần thanh lãnh, tao nhã.
Ban đầu, tóc y chỉ lốm đốn hoa râm, bây giờ đã bạc trắng hoàn toàn, thời gian cũng chỉ qua mấy tháng.

Thiệu Hoa Trì đã vượt qua những ngày đau thương cùng cực, ít nhất thì trong mắt những người xung quanh, y đang “mạnh mẽ hướng về phía trước.”
Thiệu Hoa Trì chậm rãi đeo mặt nạ lên.

Chuẩn bị xong xuôi, đang định rời đi, y mới bỗng nhớ ra điều gì, nhìn xuống Lương Thành Văn đang quỳ trên đất, “ta nhớ từng sai ngươi tìm cách làm chuyện đó, có manh mối gì không?”
Chuyện đó, chính là khiến Điền thị mang thai mà y không cần đụng vào nàng.
Đây là một quyết định điên rồ, có thể nói là chưa từng nghe thấy.

Dù Lương Thành Văn chính là thần y hạ phàm cũng không thể nào làm được.
Lại nói, hắn là viện sử ở Thái y viện, cũng từng cùng phụ thân phục vụ mẫu tử Lệ phi, hắn đương nhiên biết rõ Thiệu Hoa Trì rất khỏe mạnh trên phương diện kia.

Cùng là nam nhi, hắn không sao hiểu nổi suy nghĩ của Thiệu Hoa Trì.
Chỉ là cắm vào rút ra, lặp đi lặp lại mấy động tác nguyên thủy như vậy, rất dễ dàng học được.

Vì sao còn muốn làm khó một cấp dưới như hắn? Chuyện này không phải cố tình hành hạ sao?
Lương Thành Văn âm thầm thở dài một tiếng.
Hắn thật sự không hiểu vì sao Phó Thần lại biết rõ điện hạ sẽ đưa ra yêu cầu biến thái như vậy.

Ngay cả chuyện ấy mà cũng nghĩ tới, thế mà nói lại xảy ra thật mới tài.
Hắn lấy một quyển rổ ra khỏi tay áo, trình lên.

“Điện hạ, thần vô tình gặp một vị thần y lang thang.

Người đó có cho thần một phương thức, nhưng không cam đoan có thể thành công.”
Thiệu Hoa Trì nhướn mày, nhận cuốn sổ.

Lúc mở ra, y đứng hình trong giây lát.
Vẻ mặt y có chút vặn vẹo, lại tựa hồ như vui sướng, siết chặt tay Lương Thành Văn, “Ai viết cuốn này !”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.