Thạch Kiếm

Chương 37: Đãng tử


Đọc truyện Thạch Kiếm – Chương 37: Đãng tử

Chiếc cáng do bốn người khiêng chạy phăng phăng trong đêm, dự trù tới giờ dần thì có thể đến rừng tùng đầu
đường Tân Hổ. Cáng là một phương tiện di chuyển có từ lâu, nhưng trước
đây chỉ dùng cho các bậc quyền thế và phụ nữ. Sau này, nó được phổ cập
trong dân gian, nhà giàu không mấy ai là không có cáng và phu cáng riêng để dùng khi cần đến.

Bây giờ chỗ nào cũng có cáng. Ở kẻ chợ cũng như thôn quê gần các trấn
không lấy gì làm sầm uất, nếu vội hay mệt mỏi không muốn đi bộ, khách du vẫn có thể thuê cáng hai hoặc bốn người khiêng tùy theo túi tiền mình
có. Cáng thuê thường xấu và thô sơ, đan bằng mây hoặc đóng bằng ván mỏng treo dưới cái đòn tre. Trong cáng, lủng lẳng nhiều sợi dây da sống để
khách giữ cho khỏi ngã. Phu cáng đi nhanh thường hát những bài hát bình
dân cho bước chân đều nhịp và quên mệt nhọc. Khách ngồi cáng không muốn
bị xóc phải giữ chặt những sợi dây da treo ấy và nhún nhảy theo.

Chiếc cáng này đã bốn người khiêng lại còn thêm tên bộc đeo ống tre,
mang đèn lồng và bốn phu dự phòng chạy theo. Cả bọn thở hồng hộc. Mặc
dầu chiếc đèn lồng mang tên hiệu của một thanh lâu nổi tiếng vùng Osaka, người ta không thấy dấu hiệu gì khác chứng tỏ khách ngồi cáng là một
gái giang hồ. Trong đêm lạnh, hơi thở của họ trắng như khói.

Bỗng có tiếng từ trong cáng vọng ra:

– Quách Minh ! Đem rượu !

Tên bộc vội vã chạy vượt lên, tháo ống tre khoác trên vai đưa vào.

– Còn sớm. Hãy dừng chân nghỉ chút đã.

Không ai bảo ai, bốn phu cáng đều chậm bước. Đến chỗ khoảng khoát, họ
dừng cả lại, để cáng xuống, rút khăn lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Trong cáng, Hoa Sơn Điền Chính nằm dài, đầu gối lên chiếc gối nhỏ, xung
quanh quần áo ngổn ngang lẫn lộn với nhiều ống tre đựng rượu mới uống
hết.

– Chà, sương lạnh quá. Đây là đâu thế ?

– Đồng Matsubara rồi ! Còn chừng mười dặm nữa thì đến đại kiều đường Gojo.

– Nhanh đấy. Bây giờ mới đầu giờ sửu.

– Sĩ Khánh đại ca đang nóng ruột chờ. Xin huynh trưởng gấp cho.

Mới tu được vài hớp, rượu đã hết, Điền Chính vứt ống tre xuống đất. Hắn trút cơn bực dọc lên đầu tên bộc:

– Biết rồi ! Đã bảo mua kha khá rượu vào mà chỉ được có chút thế này !

Hoa Sơn Điền Chính, em Sĩ Khánh, uống rượu như cái hũ chìm, càng uống
mặt càng tái đi. Tính hắn nóng như lửa, khác xa với tính tình Sĩ Khánh,
nhưng kiếm thuật của hắn cũng tinh vi hơn Sĩ Khánh một bậc. Lúc còn sinh thời Hoa Sơn Khổ Bích, có người dám cả gan so sánh kiếm kỹ của hắn với
của lão nhân gia và thấy nhiều chỗ kiếm chiêu của hắn, nếu được khai
triển và luyện tập công phu hơn, còn có phần ảo diệu hơn cả của Khổ
Bích. Trong võ đường, khi hai anh em giao đấu với nhau, Điền Chính đôi
lúc nhường Sĩ Khánh mà Sĩ Khánh không biết. Điều đó khiến hắn kiêu ngạo. Khi Hoa Sơn Khổ Bích quy tiên, giao võ đường lại cho Sĩ Khánh, Điền
Chính không bằng lòng, nhưng chỉ để bụng và từ đấy thôi không tham gia
vào bất cứ sinh hoạt gì của phái Hoa Sơn nữa.

Hắn bỏ mặc, phủi tay coi mình không có trách nhiệm, vung tiền rong chơi
những nơi trà đình tửu quán, có khi vắng mặt hàng năm không lai vãng gì
đến đường Tân Hổ.

Năm ngoái, sau khi rời khỏi vùng Nara, hắn đến ngụ tại một khách điếm
thuộc tỉnh Yamato. Tin Sĩ Khánh bị hạ nhục tại đồng Đại Tỉnh làm hắn vô
cùng tức giận và dù bất mãn với anh, hắn cũng lập tức trở về võ đường,
xem sự thể ra sao để tìm cách rửa hận.

Điền Chính thuê cáng đi bất kể ngày đêm, thay đổi phu cáng đã mấy lần.
Mỗi khi tinh thần bị căng thẳng hoặc chấn động như thế, hắn lại phải
mượn rượu trấn an. Lần này có lẽ vì tửu lượng không đủ nên sự nóng nẩy
đã bắt đầu ló dạng.

Tiếng chó sủa gần bìa rừng về phía miễu mỗi lúc một nhiều. Phu cáng có người lấy làm lạ. Điền Chính nói:

– Khiêng ra đấy coi xem chuyện gì !

Sau khi Cát Xuyên Mộc bỏ đi, Mãn Hà Chí vùng vẫy tìm hết cách cởi dây trói.

Nhưng sợi dây buộc quá bền chặt mà cách trói của tên du tăng giả kia quả đã tinh tế, gã không làm sao thoát ra được. Thấy vắng người, đàn chó
đến mỗi lúc một đông, vây xung quanh gã, xù lông nhe nanh, sủa rầm rĩ.

Mãn Hà Chí càng sợ càng vùng vẫy, mồ hôi toát ra như tắm. Đêm nay, Mãn
Hà Chí đã hai lần suýt chết trong gang tấc, nay bị trói cả tay chân, bất lực trước đàn chó đói này, gã thấy tình thế còn nguy ngập hơn gấp mấy
lần.

Như đánh hơi được mồi ngon, đàn chó xông vào càng lúc càng gần. Có con
nhảy tới cắn xé áo, gã phải hét lên nó mới lui ra gầm gừ. Tay chân bị
trói chặt, không còn cách gì khác, Mãn Hà Chí chỉ còn bộ mặt là cử động
được. Gã trợn mắt, lè lưỡi, gào bằng mọi thứ giọng của dã thú mà gã
tưởng tượng ra lúc bấy giờ, kể cả những câu chửi rủa tục tằn để mắng
nhiếc ba đời giống chó. Máu ở lỗ mũi tuôn ra, Mãn Hà Chí chẳng biết đau
là gì, nhưng chảy vào mồm làm phiền gã quá. Gã sủa ăng ẳng, gâu gâu rồi
hú lên, hy vọng đàn chó sẽ lầm gã với đồng loại. Chẳng biết đàn chó có
lầm không, nhưng lúc ấy gã sủa hăng quá tưởng chỉ còn thiếu mọc đuôi ra
mà vẫy.

Điền Chính và bọn phu cáng đến gần miễu. Mãn Hà Chí vẫn còn sủa, nhắm mắt vào mà sủa. Trông Mãn Hà Chí thật thảm hại:

chân tay trói quặt vào gốc cây, quần áo xốc xếch rách bươm, mặt mũi đầy
máu, mồm há hốc ra mà gào, tiếng ằng ặc trong cổ họng không ai phân biệt được là tiếng người hay tiếng chó nữa.

Phu cáng đuổi chó đi, đến bên gốc cây. Gã đã ở trong tình trạng gần như
hôn mê rồi. Cắt dây, vã nước vào mặt một lúc, Mãn Hà Chí mới tỉnh.

– Ai như chồng bà chủ quán Vân Nghê đây mà !

– Chồng Ôkô hả ? Ôkô làm gì có chồng !


– Ờ ờ ! Điền Chính đáp. Ta nghe nói nàng ở với Hồ Định !

Mãn Hà Chí mệt nhọc lắc đầu. Ai hỏi gì, gã cũng mặc kệ. Gã không còn hơi sức đâu mà xác nhận hay chối cãi điều gì nữa chứ đừng nói đến giải
thích.

Mọi người chán quá, để yên gã ngồi dựa gốc cây. Họ có việc cần kíp phải
làm, chỉ khuyên gã cẩn thận đừng để chó tới gần nữa. Điền Chính bước vào cáng. Y thèm rượu, bảo phu cáng chạy nhanh cho chóng đến Kyoto rồi nhắm mắt thiu thiu ngủ, quên hẳn chuyện vừa qua như không có việc gì xảy ra
cả.

oo Sĩ Khánh mở mắt. Cây đèn cạnh chỗ nằm, qua chiếc lồng giấy màu xanh
nhạt, tỏa ánh sáng mờ dịu làm căn phòng thêm ấm cúng. Sĩ Khánh cảm thấy
dễ chịu.

Đã bốn ngày nay, Sĩ Khánh nằm liệt giường. Hết mê lại tỉnh, bây giờ sốt
đã bớt nhưng cơn đau vẫn còn râm ran, đôi khi buốt nhói đến tận óc. Bốn
bề vắng lặng. Tiếng ngáy nho nhỏ của một võ sinh túc trực ngoài cửa vọng vào càng làm tăng sự yên tĩnh.

Không biết giờ này là giờ gì, đêm khuya hay sắp sáng, Sĩ Khánh định gọi gia nhân hỏi nhưng lại thôi.

Y sinh chữa cho hắn nói vết thương quan trọng nhất vào những ngày đầu.
Xương bả vai vỡ vụn, nếu chỗ dập nát ấy có triệu chứng làm độc thì khó
cứu lắm. Một nửa mình bên phải hắn cuốn băng kín mít, vết máu loang ra
tận ngoài đã khô thành từng mảng nâu thẫm trên nền vải trắng.

Sĩ Khánh run run giơ tay kéo tấm chăn đắp lên ngang ngực. Cử động nhỏ ấy cũng làm hắn đau xét thịt, hắn cắn răng giữ cho khỏi kêu, nước mắt ràn
rụa.

“Thôi thế là hết ! Nhưng còn tổ phụ, còn môn phái ! Trời ơi !” Sĩ Khánh
hét lên căm phẫn, nhưng tiếng hét dường như tắt nghẹn lại trong cổ họng.

Gà gáy sang canh. Ngọn đèn dầu lụi dần rồi tắt phụt trong tiếng”xèo” của dây bấc rớt vào lòng đĩa. Gian phòng tối sầm lại, khung cửa sổ dán giấy trắng hơn. Hình như bên ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng. Sĩ Khánh nằm
lặng nhìn trần nhà. Hồi tưởng lại lúc đối diện Thạch Đạt Lang ở đồng Đại Tỉnh, hắn còn như trông thấy trước mặt đôi mắt dữ đội đỏ như hổ phách
của địch thủ.

“Đáng lẽ chẳng nên gặp hắn. Ta chưa sẵn sàng. Giá tránh mặt một thời
gian và luyện tập thì may ra còn có cơ hội cứu vãn được thanh danh. Ta
vội quá !” Lại nghĩ đến những năm dài mê mãi truy hoan, Sĩ Khánh hối hận vô cùng, tự giận mình ươn hèn và đánh giá quá thấp địch thủ.

Những bước chân di động ngoài hiên cùng với nhiều tiếng ồn ào cắt đứt
dòng tư tưởng của hắn. Hắn đưa mắt nhìn ra cửa. Người võ sinh túc trực
bên ngoài bước vào, nét mặt hết sức khích động:

– Đại ca ! Thiếu gia đã về !

Nỗi vui mừng hiện lên nét mặt, Sĩ Khánh chớp chớp mắt nhìn bọn gia nhân
chạy nhốn nháo, đổ thêm than vào lò và thay đèn mới. Than chưa kịp bắt
lửa đã nghe Điền Chính oang oang:

– Thế nào ! Đại ca tỉnh chưa ?

Sĩ Khánh vừa mừng vừa tủi. ”Rồi ! Giờ khắc trông đợi đã đến !” Hắn mong
được gặp em, muốn nói mấy câu mừng rỡ nhưng lại vô cùng ngần ngại. Mặc
dầu chính hắn là người ra lệnh cho đi gọi Điền Chính về nhưng trong thâm tâm hắn sợ, chẳng biết giải thích ra sao về sự thất bại này, nhất là
đối với Điền Chính, người em đã nhiều lần coi thường hắn. Nỗi mừng gặp
em không che lấp được sự lo lắng ấy. Gương mặt Sĩ Khánh trông thiểu não.

– Hà ! Đi suốt đêm mệt quá ! Đại ca thấy chưa, khi gặp khó khăn thì
thằng đãng tử này đâu có bỏ đại ca ! Bây giờ tiểu đệ đã về đây rồi,
thách đứa nào dám đụng đến bản phái.

Sĩ Khánh mỉm cười hài lòng. Điền Chính đến ngồi bên, xoa tay hơ lên mặt lò sưởi.

Nhìn tên gia nhân bưng trà đến, gã cau mặt:

– Gì thế ?

– Dạ, xin mời thiếu gia dùng trà !

– Ta không uống trà ! Hâm cho ta bình rượu !

Ngắm Sĩ Khánh nằm dài trên chiếu, da mặt xanh như tàu lá, Điền Chính mủi lòng.

Xa nhau mới hơn một năm, gã thấy anh mình già đi có đến hàng chục tuổi.
Gã hỏi, giọng thương cảm, nhưng không giấu vẻ kiêu ngạo che chở:

– Sao đại ca lại để đến nỗi thế này ? Khi gặp nó đại ca sử chiêu kiếm gì ? Thằng ấy chỉ là một tên vô danh, sao để nó tập kích thình lình như
vậy ?

Gia nhân mở hé cửa thò đầu vào:

– Trình thiếu gia, rượu đã hâm xong.

– Đâu ?

– Tiểu nhân để ở phòng bên. Xin thiếu gia đi tắm rồi giải khát.

– Ta không cần tắm. Mang rượu vào đây !

– Vào phòng đại ca đang dưỡng thương hay sao ?

– Chứ còn gì nữa ! Đồ ngu ! Bao lâu nay ta không gặp anh ta, bây giờ hàn huyên, để ta uống với anh ta một chút rượu không được à ?

– Dạ dạ …

Rượu bưng vào, Điền Chính hối hả rót, uống, rót, uống …

– Khà ! Cái này đáng gọi mỹ tửu đây. Đại ca dùng một chút không ?

Sĩ Khánh mệt nhọc lắc đầu, khe khẽ nói:

– Hiền đệ …Hiền đệ đừng uống rượu trước mặt ta được không ?


– Đại ca bảo gì ?

– Hiền đệ đừng uống rượu. Rượu gợi cho ta nhiều kỷ niệm không vui …

– Chà, đại ca không đùa đấy chứ ?

Sĩ Khánh nghiêm mặt:

– Ta nghĩ đến tiên nghiêm. Nếu người còn sống, chắc chẳng muốn chúng ta sống buông thả thế này đâu !

Điền Chính cười ha hả:

– Đại ca sảng rồi !

– Không, ta không sảng. Bây giờ hiền đệ chưa thấy, còn ta, ta thật hết sức hối tiếc những việc đã làm.

Điền Chính nhếch mép cười chế giễu:

– Đấy là ý riêng đại ca. Đại ca tính tình đa cảm, chí không quyết thì hỏng việc.

Uống vài chung rượu, sao gọi là buông thả ?

Rồi nghiêm giọng, gã tiếp:

– Nếu đại ca muốn biết sự thật thì đây đệ xin nói:

Đại ca giao chiến với Thạch Đạt Lang là lầm lẫn. Không phải vì nó giỏi giang gì nhưng vì đại ca không có máu kiếm sĩ.

Đã nhiều lần, đệ yêu cầu đại ca phong kiếm quy ẩn, để chức chưởng môn
lại cho đệ, nhưng đại ca không nghe, cứ khăng khăng bảo đó là nghiêm
mệnh. Bây giờ nếu võ đường này giao cho đệ xử lý thì đoan chắc với đại
ca, nó sẽ phát triển gấp mười lần lúc trước …

Điền Chính dốc ngược bình rượu, rót những giọt cuối cùng vào chén.

Sĩ Khánh nhăn mặt:

– Điền Chính !

Hắn gượng ngồi dậy, nhưng đau quá phải dùng tay trái nắm cổ tay em:

– Này ! Đổ rượu bây giờ !

Điền Chính giữ tay Sĩ Khánh, chuyển chén rượu sang tay kia. Sĩ Khánh thều thào:

– Thì ta …thì ta sẵn sàng nhường võ đường lại cho ngươi. Bây giờ còn
biết làm sao khác được ! Ngươi thay ta điều khiển bản phái, cố làm rạng
danh …

Chưa nói hết câu, dường như không chịu nổi mệt nhọc, Sĩ Khánh để rơi đầu xuống gối, quay đi tránh tia mắt em, hai giọt lệ lăn trên đôi gò má
xanh xao.

Im lặng nặng nề bao trùm cả gian phòng. Một lúc lâu mới nghe Điền Chính cất tiếng:

– Được ! Nếu đại ca chỉ muốn có thế …

– Hiền đệ ! Đừng coi thường lời ta nói. Hiền đệ nên nghĩ kỹ, địch thủ
của chúng ta rất lợi hại. Nếu hiền đệ lại tái phạm vào những lỗi lầm ta
đã phạm thì thà đóng cửa võ đường còn hơn. Ta …ta không muốn danh dự
tiên phụ bị Ô nhục thêm lần nữa.

– Đại ca yên tâm. Tiểu đệ không như đại ca đâu.

– Hiền đệ hứa tu tỉnh chứ ?

– Tu tỉnh cái gì ? Nếu phải bỏ rượu thì tiểu đệ không nghe lời đại ca
được. Đại ca miễn chấp, khi nào cần, đại ca không thể không có rượu …

Sĩ Khánh thở dài:

– Ừ, thôi cũng được. Miễn điều độ. Vả lại rượu chẳng phải là lỗi lầm duy nhất.

Điền Chính hơi mỉm cười:

– Nhược điểm của đại ca là nữ sắc, đệ biết rồi. Khi nào bình phục, có lẽ đại ca nên lập gia đình đi là vừa, để sống vào khuôn phép …

– Không ! Ta không còn muốn bon chen gì trên trường danh lợi thị phi, nhưng lấy vợ lập gia đình thì chưa phải lúc.

Nghĩ một lúc, hắn tiếp:

– Thế nhưng có một người ta nghĩ ta có trách nhiệm phải cưu mang. Nếu
người đó sung sướng thì thật ta không còn mong gì hơn nữa. Ta sẽ sống
cuộc đời tàn còn lại, đơn độc, trong một gian nhà cỏ ở ven rừng cũng đủ

– Ai thế ?

– Ngươi biết mà làm gì ? Đấy là chuyện riêng, ta sẽ gắng chuộc lỗi. Thôi, ra ngoài đại sảnh gặp anh em đi, ta muốn nằm nghỉ.

– Đại ca yên tâm. Đệ hứa sẽ trả mối thù không đội trời chung này. Thằng Đạt Lang bây giờ ở đâu ?

– Điền Chính ! Sĩ Khánh chằm chằm nhìn em. Thì ra hiền đệ vẫn chưa hiểu ý ta sao ? Ta vừa cảnh cáo ngươi đừng phạm vào những lỗi lầm ta đã phạm

– Thằng đó là kẻ thủ không đội trời chung với bản phái. Chính đại ca sai người đi tìm tiểu đệ về, nếu không phải để rửa hận ngay thì tại sao lại phải vội vàng thế ?


Sĩ Khánh lắc đầu, nghiêm giọng:

– Không hấp tấp được. Lúc này …lúc này …ta cấm hiền đệ giao đấu với nó …

Điền Chính ngạc nhiên, bực tức. Sự cấm cản của người anh trong thâm tâm gã không phục chỉ làm gã khó chịu.

– Tại sao ?

– Vì ngươi không thắng được nó !

Điền Chính mặt xám lại:

– Tại sao không ? Một kiếm phái lẫy lừng như Hoa Sơn phái mà không thắng nổi tên vô danh tiểu tốt ấy à ?

– Không !

Thanh âm Sĩ Khánh tuy nhỏ nhưng đầy xác tín và bi phẫn.

Điền Chính cười ha hả, rung động cả hai vai. Gã uống nốt chén rượu,
chống tay đứng lên, đá chiếc bình không lăn lông lốc trên sàn, hét lớn:

– Mang bình rượu khác vào đây. Hết rồi !

Người nhà mang rượu đến, nhưng Điền Chính đã bỏ đi. Sĩ Khánh nằm
nghiêng, đầu lệch sang bên. Tên người nhà hoảng hốt quỳ xuống đỡ đầu chủ đặt ngay ngắn lên gối và kéo chăn đắp. Sĩ Khánh mệt nhọc bảo:

– Thiếu gia đâu, mời trở lại, ta còn muốn nói câu chuyện.

Yên tâm vì tình trạng Sĩ Khánh không có gì đáng ngại, tên người nhà lùi ra ngoài đi tìm Điền Chính.

oo Ngoài đại sảnh, bọn Ưng Đằng, Tích Quang, Hạ Nguyên Cát và hai ba
người khác vào hàng cao cấp của phái Hoa Sơn đang họp nhau bàn bạc, nét
mặt nghiêm trọng.

Thấy Điền Chính đến, cả bọn đứng dậy thi lễ.

– Thiếu gia đã gặp đại ca chưa ?

– Ta vừa ở đó ra.

– Đại ca có vui mừng được tái ngộ thiếu gia không ?

– Cũng vậy thôi. Ta với anh ta tính tình xung khắc, ít khi đồng ý về việc gì, nên gặp nhau mà chẳng mãn ý.

– Đại ca nói những gì về chuyện bản phái ?

– Đại ca trao quyền chưởng môn cho ta. Hiện nay bào huynh ta còn mệt, chắc sẽ có văn thư sau …

– Thế còn việc trả hận ? Chúng đệ phải làm gì ?

– À …à …việc đó chưa quyết định rõ ràng …và cũng chính là điều bất đồng ý kiến giữa anh em ta.

Mọi người yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý kiến riêng. Ưng Đằng lấy
tư cách người có niên kỷ cao nhất trong bạn, đưa ra lời khuyên:

– Thiếu gia với đại ca tính tình xung khắc ai cũng biết. Nhưng chẳng may đại ca thương tích trầm trọng chưa hồi phục, thiển nghĩ thiếu gia chẳng nên tranh luận làm gì…

Điền Chính hơi bực mình nhưng nể Ưng Đằng, gã chỉ ôn tồn vỗ vai lão:

– Ưng đệ không biết, bào huynh ta có ý chê ta không đủ tài thắng tên đó nên cấm ta giao đấu với nó …

Ưng Đằng gật gù:

– Đệ hiểu.

Điền Chính chăm chú nhìn lão:

– Hiểu là hiểu thế nào ?

Ưng Đằng không giải thích nhưng rõ ràng lão cho Sĩ Khánh nói phải. Bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Vừa may tên người nhà mở cửa bước vào:

– Xin mời thiếu gia trở lại. Đại ca có lệnh muốn được đàm đạo thêm với thiếu gia.

Điền Chính cau mặt:

– Rượu đâu ?

– Dạ ! Để ở phòng đại ca.

– Mang đến đây !

Tích Quang ngập ngừng:

– Thế thiếu gia không muốn trở lại xem đại ca muốn …

Gã chưa kịp nói hết câu, Điền Chính đã cắt ngang:

– Không cần !

Rồi quay sang hất hàm bảo tên người nhà:

– Đi lấy rượu ! Đứng đấy à ?

Mọi người nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên hiện trên nét mặt. Điền Chính giận dữ:

– Các ngươi sao thế ? Sợ tên khốn kiếp ấy cả chăng ?

Mấy ngày nay, đồ chúng Hoa Sơn họp nhau lại từng nhóm, bàn tán rất nhiều về mối nhục thất trận của chưởng môn. Không ai không uất hận, nhưng đến khi tìm cách trả thù thì ý kiến chia thành hai phái:

một phái muốn giết Thạch Đạt Lang ngay. Phái này có những phần tử cực
đoan, đòi hạ thủ hắn ngay tức khắc, dù bằng những phương tiện không
chính thống, không được võ lâm coi trọng, tỷ như dò la chỗ ở của Đạt
Lang rồi đặt người phục kích quăng lưới bắt sống, hoặc lấy câu liêm giật cho ngã. Thậm chí có kẻ còn đề nghị dùng ngụy kế lừa gạt và đầu độc
nữa. Phái kia ôn hòa hơn, chủ trương rửa hận trong danh dự, kêu gọi anh
em nhẫn nhục một thời gian để cải tổ và tập luyện cho hoàn chỉnh rồi mới hành động. Đứng đầu phái này là Tích Quang, có Ưng Đằng ủng hộ và
chưởng môn Sĩ Khánh mặc nhiên chấp thuận.

– Bào huynh ta nhát như cáy ngày, trúng thương một lần đã rụt vòi lại.
Chim bị tên sợ cây cong, chẳng nói làm gì, nhưng ta đâu phải kẻ khiếp
nhược mà phải nghe lời bào huynh ?

Rượu mang đến, Điền Chính tự tay rót uống rồi đẩy khay sang cho mọi người.

Không khí cởi mở hơn.

– Ưng đệ có mặt tại đồng Đại Tỉnh ngày hôm đó, thấy những gì kể lại ta nghe.


– Thưa thiếu gia, ngày hôm đó tuy đệ có mặt ở đồng Đại Tỉnh thật nhưng
không được tận mắt mục kích trận đấu. Tuy nhiên theo lời tên võ sinh Tạ
Minh Chí theo hầu đại ca thì dường như đại ca bị tập kích.

Và Ưng Đằng thuật lại hết những chuyện đã xẩy ra như lời Tạ Minh Chí nói.

– Hừ ! Điền Chính gật gù. Bào huynh ta rõ ràng bị tập kích rồi, nhưng
bảo là bị đánh lén thì cũng không đúng. Hai bên đã trực diện nhau. Bào
huynh ta chí không quyết nên bị sơ hở.

Hắn cầm chén rượu uống cạn:

– Ta sẽ tìm Thạch Đạt Lang quyết tử với nó.

Tích Quang vội cất tiếng can:

– Thưa thiếu gia ! Không ai ngờ vực tài năng của thiếu gia, nhưng …

Vừa định rót thêm rượu, Điền Chính khựng lại:

– Nhưng cái gì ?

– Theo thiển ý, giao đấu với Thạch Đạt Lang không phải là chuyện quan trọng.

Quan trọng là danh dự của môn phái nằm trong kết quả của sự giao đấu ấy. Xin thiếu gia nghĩ đến hiểm họa …

Điền Chính dằn mạnh chén rượu xuống bàn:

– Hiểm họa ! Hiểm họa ta thua nó chăng ?

– Tiểu đệ không có ý nghi ngờ …Tích Quang lắp bắp. Tiểu đệ xin rút lại …

Nhưng mũi tên đã bắn đi, hậu quả không ngăn lại được nữa. Điền Chính đứng phắt dậy nắm áo Tích Quang đẩy mạnh vào tường.

– Cút ! Đồ hèn. Ta không muốn có những tên đồ đệ nhát như cáy. Cút đi cho khuất mắt.

Mặt Tích Quang xám lại vì ngạc nhiên và căm giận. Nhưng gã tự kềm chế. Gã chỉ xốc lại áo, cúi đầu điềm đạm:

– Xin đa tạ thiếu gia đã lưu tình.

Rồi đến trước bàn thờ tổ ở cuối phòng thắp hương làm lễ và lặng lẽ bỏ đi.

Không ai nói câu gì. Bầu không khí trong phòng tưởng như có phiến đá
ngàn cân đè nặng. Điền Chính một mình ngồi rót rượu uống hết chén này
đến chén khác, một lúc lâu mới cất tiếng:

– Nào, chúng ta cùng nâng chén rồi giải tán thôi. Ta chắc thằng Đạt Lang chưa rời khỏi Kyoto này đâu. Nó còn quanh quẩn đâu đó để khoe khoang
thành tích. Anh em hãy trở về võ đường dượt lại và hướng dẫn võ sinh tập luyện. Bảo họ phải hết sức và nói cho họ biết ta sẽ không nhẹ tay như
bào huynh ta đâu !

Đúng một tuần sau, một võ sinh hớt hải về báo cáo:

– Đã biết chỗ nó trốn rồi !

Trong thời gian ấy, Điền Chính cũng không xao lãng việc luyện tập. Buổi
tối, gã ôn lại những bí kíp võ công, những chiêu thức bí mật chỉ truyền
cho người cầm đầu môn phái. Ban ngày, sau ba bữa rượu thường lệ, gã ra
võ đường tiếp cận đại sảnh cùng với đồ chúng Hoa Sơn dượt lại những
chiêu kiếm của môn phái. Sức mạnh của gã cùng cách sử dụng tinh xác
những chiêu kiếm bình thường này mà hàng ngày võ sinh vẫn đem ra tập
luyện với nhau làm mọi người ngạc nhiên và hãnh diện vô cùng. Mọi hy
vọng phục thù đều đặt trong tay Điền Chính.

Điền Chính ngưng tập dượt. Gã gác kiếm lên giá, gỡ mặt nạ, lau tay, quay ra hỏi tên võ sinh đứng cúi đầu chờ lệnh.

– Hay lắm. Ngươi thấy nó ở đâu ?

– Trình thiếu gia, ở ngõ Kim Phong. Thạch Đạt Lang tới ngõ Kim Phong thì đi thẳng vào tư thất Cổ Huy Đạo.

Điền Chính nhìn về phía trước, mặt đăm chiêu:

– Quái ! Sao tên quê mùa ấy lại biết Cổ Huy Đạo ?

– Tiểu nhân không rõ.

– Thôi được, đi ra !

Đoạn Điền Chính quay ra nói với mọi người:

– Anh em chuẩn bị ! Ta đến ngõ Kim Phong bây giờ !

Nhưng Ưng Đằng và Hạ Nguyên Cát vội chạy theo:

– Thiết nghĩ làm thế không ổn. Người ngoài sẽ cho mình sinh chuyện gây hấn. Nếu có thắng cũng không tránh khỏi dị nghị.

– Cần quái gì ! Nghi lễ là để dùng ở võ đường. Trên chốn giang hồ, trong những cuộc tranh phong, kẻ nào thắng là thắng, xá gì đến nghi lễ.

– Đúng vậy ! Nhưng xin thiếu gia nghĩ kỹ, tên đó đâu có thắng đại ca
bằng cách ấy. Mình là chưởng môn một danh môn chính phái phải thủ lễ
chứ. Thiếu gia khoan đã, hãy gửi cho nó một phong thư định ngày tháng và nơi hẹn, rồi đường đường chính chính mà thắng nó chẳng hơn ư ?

– Ừ, Ưng đệ nói có lý. Chúng ta làm thế cũng được !

Đoạn thêm:

– Ưng đệ bảo người viết thư ngay. Mà ta không muốn bào huynh ta hay bất
cứ người nào ngăn cản ta làm việc này. Ta nhất định phải giết nó, không
trì hoãn lâu được !

– Thiếu gia không ngại.

Hạ Nguyên Cát nói trấn an:

– Chúng đệ sẽ không để xảy ra chuyện như vụ Tích Quang và Hồ Định. Thiếu gia thấy có cần phải trình đại ca về việc này không ?

– Dĩ nhiên phải cho đại ca biết. Nhưng chuyện đó để ta làm.

Cả hai theo chân Điền Chính. Đến phòng Sĩ Khánh, họ đứng ngoài chờ, thầm cầu nguyện cho hai anh em nhất trí hành động, đừng mỗi người một ý. Một lúc sau thấy vẫn im lặng, đồ chừng câu chuyện đã dàn xếp xong, Ưng Đằng và Hạ Nguyên Cát bắt đầu bàn bạc về ngày giờ thuận tiện nhất cho cuộc
gặp gỡ. Thì bỗng nghe tiếng Điền Chính gọi lớn:

– Ưng Đằng, Hạ Nguyên Cát, vào cả đây ! Cần lắm !

Cả hai đẩy cửa ùa vào, thấy Điền Chính đứng sững giữa phòng, mặt tái
mét. Gã cầm phong thư dài, tay run run cố kìm sự giận dữ chỉ chực nổ
tung:

– Này ! Các ngươi xem ! Thật u mê cực độ ! Ra lệnh chỉ cấm ta và toàn
phái đối đầu với nó lúc này. Đóng triện son rồi bỏ đi không biết nơi nào nữa. Hèn nhát thế này thì làm sao nghe lời được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.