Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 32
Trong nháy mắt, làn da xù xì ấm áp kia làm cho cả người cô sợ run.
“Có bị sao không?”
Trì Tranh nhẹ giọng hỏi, buông bàn tay đang ôm hông cô ra. Mùi thuốc lá nhàn nhạt lan tràn ra, hơi thở của anh kề cận ngay bên cô. Mạnh Thịnh Nam mím chặt môi, ánh mắt dời sang chỗ khác, đứng thẳng người lại. Cô cúi đầu níu chặt góc váy, anh thoáng nhìn xuống dưới rồi ngẩng đầu nhìn cô.
“Mạnh Thịnh Nam này?”
Cô sững sờ, nâng mắt nhìn anh.
“Cái đó…” Nói lắp bắp.
Anh mặt không biến sắc yên lặng nhìn cô.
“Tôi…đi về trước. Cậu nhớ hâm lại cho cô Trần uống, mới lấy ra từ trong tủ lạnh.” Cô chỉ chỉ cặp lồng trong tay anh, nói xong xoay người rời đi. Anh không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, cô vừa đi một bước đã quay đầu lại. “Cậu…cậu, đi đường cẩn thận.”
Khóe miệng Trì Tranh nhếch lên nhìn cô đi xa.
Ánh mắt trời chiếu vào ngõ hẹp, đậu trên bóng lưng cô gái. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới chạy xe đi. Lúc nghe được tiếng động cơ, Mạnh Thịnh Nam vừa mới mở cửa ra, cô thở phào nhẹ nhõm ngó nhìn đầu ngõ đã không còn ai, không dằn được lòng.
Thịnh Điển đang ngồi trong sân đan áo len, nghe tiếng nhìn sang.
“Sao vậy?”
Cô đóng cửa lại, đi tới cạnh Thịnh Điển.
“Không có gì ạ, Tiểu Hàng đâu mẹ?”
“Cha con dắt đi chơi rồi.”
Thịnh Điển cúi đầu đan một đường, lại hỏi. “Cô Trần vẫn ổn chứ?”
“Ổn ạ.”
Cô đến gần bưng ghế lại ngồi cạnh Thịnh Điển, đặt cằm lên đầu gối nhìn mặt trời. Có gió thổi qua, tóc bên tai cô khẽ bay. Cô thở dài một hơi, đầu óc hỗn độn, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt cô, ấm áp mà mềm mại.
“Gần đây ở trường có bận không?”
Bàn tay đang đan áo lông của Thịnh Điển dừng lại, xoa xoa tóc cô.
Cô rầu rĩ gật đầu.
“Lúc nào thì được nghỉ?”
“Cuối tháng ạ.”
Thịnh Điển thở dài. “Nghỉ hè thì dẫn Tiểu Hàng đi vòng vòng giải sầu chút.”
“Mẹ ơi.”
“Hả?”
Mạnh Thịnh Nam nhìn chằm chằm mặt đất, Thịnh Điển nhẹ vỗ về tấm lưng của cô. Năm đó cô không làm báo chí nữa, về lại Giang Thành, Thịnh Điển nhìn cô sau đó rơi nước mắt, khi đó Thịnh Điển cũng giống như vậy, xoa xoa tóc cô.
“Mệt mỏi thì nói với mẹ một câu.”
“Vâng.”
Thịnh Điển mỉm cười. “Lớn rồi thì không quan tâm tới mẹ nữa.”
Mạnh Thịnh Nam hít sâu một hơi, cũng cười. Chạng vạng tối cô đã đi ngủ rồi. Trong phòng có đèn ngủ, bên ngoài có ánh trăng phủ kín giường. Trong ngõ hẹp có gió thổi qua, radio vang lên, là Trần Tiểu Xuân đang hát Ký ức độc nhất vô nhị, cô ôm gối ngủ say.
Đêm khuya Giang Thành, xa hoa trụy lạc.
Trong cửa hàng sửa chữa, cạnh bàn bật một chiếc đèn bàn, nửa trên Trình Tranh không mặc gì, dựa vào ghế hút thuốc. Lúc ấy đã 2, 3 giờ sáng, xung quanh khói mù mịt. Tròng mắt anh liếc nhìn bên dưới đang ngẩng cao đầu, nhớ tới giấc mộng xuân kia.
“Mạnh Thịnh Nam.”
Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, phiền não vò đầu, nheo mắt lại rít một hơi thuốc rồi nhả khói ra. Ánh đèn bàn mở nhạt, thứ cứng rắn kia vẫn chưa có dấu hiệu mềm đi, cảnh trong mơ vô cùng chân thực, chân thực đến nỗi anh cảm nhận được tiếng rên rỉ, thở dốc của cô ngay gần bên tai mình.
“Mẹ kiếp.”
Anh thầm mắng một tiếng, dụi thuốc vào gạt tàn.
Điện thoại di động để trên bàn đột nhiên sáng lên, anh không nhịn được quét mắt nhìn qua, là một dãy 7 số xa lạ, tiếng chuông reo 4, 5 lần Trì Tranh mới nghe.
“Đoán xem anh em đang ở đâu?”
Bên kia rất ồn, giọng Giang Tấn rất lớn.
“Con mẹ nó, cậu biết mấy giờ rồi không?” Trì Tranh cắn chặt răng.
Giang Tấn nhướn mày.
“Anh em, có nhớ thời huy hoàng cùng nhau đập bàn phím không?”
Trì Tranh hừ một tiếng.
“Mẹ nó, đừng nói nhảm, tôi có việc hỏi cậu.”
Giang Tấn đang ở La Habana, nuốt nuốt nước bọt, giọng nói nghiêm túc.
“Chuyện gì?”
Trì Tranh móc một điếu thuốc trong hộp thuốc trên bàn rồi bỏ vào trong miệng, cầm bật lửa châm sau đó ném về trên bàn. Anh trầm ngâm một hồi mới hỏi.
“Tôi nhớ năm đó cậu tham gia cuộc thi viết phải không?”
“Đúng vậy, sao?”
Trì Tranh cắn thuốc lá, âm thanh mơ hồ.
“Trong đó có cô gái nào tên Thư Viễn không?”
Giang Tấn hơi khựng lại.
“Hỏi chuyện này làm gì?”
“Không biết thì thôi.”
Anh làm bộ bộ tắt máy, Giang Tấn ở bên kia rống lên. “Đừng mà.”
“Nói.” Anh nhàn nhạt.
Giang Tấn nở nụ cười. “Bây giờ cậu nhắc tới làm tôi nhớ tới em gái nuôi của tôi.”
Trì Tranh nhíu mày.
“Nói với cậu một chuyện, em gái nuôi tôi cũng là người Giang Thành.”
Người đàn ông híp mắt lại.
“Họ Trì kia, cậu không có hứng thú với em gái nuôi tôi chứ?”
“Con mẹ nó, cậu…”
Trì Tranh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nuốt lại lời nói của mình.
“Cậu nói cái gì cơ?”
Đầu bên kia đã không còn âm thanh nào nữa, anh vội cúi đầu nhìn di động, cuộc gọi đã kết thúc rồi. Chờ anh gọi lại bên kia cũng không nghe nữa, Trì Tranh lạnh mặt vứt điện thoại di động qua một bên, nhớ tới có mấy lần Giang Tấn gọi điện thoại trước mặt đám bọn họ, lúc đó ai mà nghĩ tới cô “em gái nuôi” bên kia của Giang Tấn lại có quan hệ sâu sắc với anh như vậy. Anh suy đoán, thăm dò, nói bóng nói gió, mặc dù sớm phát hiện nhưng lại cảm thấy phiền muộn.
“Mạnh Thịnh Nam.”
Anh nỉ non một tiếng, cau mày mở máy vi tính ra tìm cái tên Thư Viễn một làn nữa, có mấy câu chuyện đã được đăng tải cách đây một, hai năm rồi, trừ chuyện đó ra cũng không thu hoạch được gì nữa. Nghĩ đấy mấy năm nay tác phẩm cô viết không được xuất bản nữa, đầu Trì Tranh lại thấy tê dại.
Ngoài cửa sổ, ánh bình minh đã dần ló dạng.
Ngày hôm đó, Mạnh Thịnh Nam giải quyết bữa trưa xong rồi tới trường học, một mình cô ngồi trên xe buýt nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có học sinh đạp xe đạp chạy qua, dường như chuyện cô học trung học chỉ mới là chuyện hôm qua.
Cô yên lặng.
Cô rút điện thoại trong túi ra, muốn gọi một cuộc điện thoại cho Thích Kiều, bên kia hình như đang bận, giọng nói rất nhỏ. Cô không quấy rầy nữa, vội vã tắt đi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên đường xuất hiện một người phụ nữ ôm bé gái, vóc người hơi mập, tóc hơi rối, cúi đầu đi mau.
Rõ ràng là đang khóc.
Lúc cô nhìn sang, xe buýt đã quẹo vào ngõ, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy hơi đau lòng, nhớ năm đó khi lần đầu nhìn thấy Niếp Tịnh, cô nàng thắt bím đuôi ngựa chăm chú đọc sách, bây giờ nhìn lại chỉ có thể thở dài. Chuyện tương lai không ai đoán được, lần trước gặp lại Niếp Tịnh, cô về nhà kể cho Thịnh Điển nghe.
Thịnh Điển thở dài. “Đường đều là tự mình đi, chẳng trách ai được.”
Bầu trời hình như muốn mưa.
Lúc cô tới trường học đã 3 giờ chiều, lúc tới chung cư tình cờ gặp Tiểu Lâm. Cô nàng 25, 26 tuổi bị tình yêu cảm hóa, mặc váy ngắn đi giày cao gót, vẻ mặt xinh đẹp. Cô tới gần thăm dò cười hỏi. “Bạn trai đi rồi sao?”
“Mới đi thôi.” Tiểu Lâm mấp máy môi. “Sao hôm nay cô tới sớm thế?
Cô gật đầu. “Rảnh rỗi nên đi sớm thôi.”
“Buổi chiều không đi ra ngoài chơi sao?” Tiểu Lâm lại hỏi.
“À không, sao vậy?”
Tiểu Lâm xua tay một cài cầm mấy cái túi đồ lớn lên.
“Đi tới phòng tôi thôi.”
Cô giật mình, cười, nói. “Được.”
Chung cư của giáo viên đều được bố trí giống nhau, phòng Tiểu Lâm ở tầng 4, trong phòng tất cả đều là búp bê, quả thật có tâm hồn thiếu nữ. Cô ngồi trên ghế salon, cô nàng thay một bộ đồ đi ra cho cô góp ý.
“Cái này thế nào?”
Cô nhìn váy, màu trắng là màu chủ đạo, có thêm một ít màu làm ở dưới, đơn giản lại trang nhã.
“Rất đẹp.”
Tiểu Lâm cười, đi vào thay đổi một bộ đồ nữa rồi đi ra.
“Cái này thì sao?”
Mạnh Thịnh Nam cho ý kiến đúng trọng tâm. “Tôi thấy phải trả lại bộ thứ nhất thôi.”
“Thật?”
“Ừ.”
Tiểu Lâm dọn dẹp xong ngồi trên salon nói chuyện phiếm với cô.
“Anh ấy mua cho cô sao?” Mạnh Thịnh Nam hỏi thăm.