Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 31
Về nhà, Thịnh Điển đã nấu xong cơm.
Mạnh Hàng thấy cô trở về, chân nhỏ nhanh chóng chạy ra, vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy cô. Mạnh Thịnh Nam ôm đứa nhỏ vào trong ngực, xoa xoa đầu Mạnh Hàng, cười. “Lớn thêm chút nữa rồi, chị ôm không nổi.”
Mạnh Hàng bĩu môi. “Vậy để anh rể ôm ạ.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Cô xoa xoa miệng nhỏ của Mạnh Hằng. “Lắm chuyện lắm đấy.”
Đứa nhỏ kiêu ngạo hừ một tiếng, cô không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ của Mạnh Hàng, Tiểu Hàng tức giận nhíu mày. “Chị ơi…”
“Sao thế?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“…”
“Nếu bị Trương Gia Hòa Hòa bắt gặp sẽ cười em thối mũi đấy.”
Mạnh Thịnh Nam nín cười. “Lúc nào cũng nhắc tới Trương Gia Hòa, thích người ta hả?”
“Bình thường thôi ạ.” Mạnh Hàng suy nghĩ một chút.
Cô “À” một tiếng. “Bình thường hả? Vậy lúc nào dẫn về nhà chơi, giới thiệu cho chị một chút chứ?”
“Được ạ.” Mạnh Hàng không tình nguyện nói.
Mạnh Tân đứng trong phòng bếp gọi hai người vào ăn cơm. Trên bàn cơm, cô và Tiểu Hàng lại tiếp tục đùa giỡn, Thịnh Điển làm bộ lạnh mặt, hai người nhìn nhau thè lưỡi một cái sau đó cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. Cô mới nhấp một hớp canh, điện thoại di động đã vang lên. Cô để đũa xuống mở ra xem, là một số lạ.
“Alo?”
“Thịnh Nam sao?”
Cô lấy lại tinh thần. “Cô Trần ạ?
“Là cô đây.” Trần Tư cười, nói.
Nói vài câu, cô cúp điện thoại quay lại bàn ăn, Thịnh Điển hỏi. “Cô Trần à?
“Vâng ạ.”
Thịnh Điển nói. “Hai năm qua chưa gặp lại cô ấy, nghe nói sức khỏe không tốt nữa.”
“Vâng.” Mạnh Thịnh Nam nói. “Cảm giác già hơn trước đây rất nhiều.”
Thịnh Điển thở dài. “Không bận gì thì tới chơi với cô ấy chút.”
Cô nhìn rau xanh trong đĩa, chậm rãi gật đầu.
“Cô ấy mới gọi điện thoại cho con bảo ngày mai qua ăn cơm ạ.”
Một lát sau, Thịnh Điển đột nhiên hỏi. “Mẹ nhớ cô Trần có một người con trai, bây giờ đang làm gì nhỉ?”
Cô xoa xoa mặt. “Chuyện này con cũng không rõ lắm.”
“Tính toán một chút.” Thịnh Điểm nghiêm túc suy nghĩ. “Hẳn là không lớn hơn con bao nhiêu.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Trong TV ngoài phòng khách, trên kênh truyền hình trung ương đang chiếu một bộ phim hot, Lý Vân Long hô hào kêu nã pháo. Mạnh Tân thích nhất là đoạn này, bưng bát cơm chạy ra ngoài xem. Lực chú ý cửa Thịnh Điển lập tức dời sang Mạnh Tân, nói Mạnh Tân vài câu. Mạnh Thịnh Nam thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc ấy, Trì Tranh mới vừa làm xong việc, tùy tiện ăn mấy miếng cơm.
Anh dựa vào cửa hút thuốc.
Sử Kim lái xe qua đây, cầm 4 chai bia đi vào trong tiệm, Trì Tranh liếc mắt nhìn, rít một hơi thuốc lá rồi hỏi. “Chuyện gì mà vui đến vậy?”
“Anh em hôm nay nhận được đơn hàng lớn.” Sử Kim cười, giơ tay ra. “Kiếm nhiều hơn hôm qua.”
“Có tiền đồ đấy.” Trì Tranh cười,
Sử Kim nhún vai. “Không còn cách nào nữa, ai bảo cậu không làm, anh em vẫn chờ cơ hội lăn lộn với cậu.”
Trì Tranh không lên tiếng, đầu lưỡi đá đá vào má, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó dập tắt thuốc, cầm một chai bia cắn nắp chai ra sau đó ngẩng đầu uống hết nửa chai. Anh tựa vào cửa kính, lấy tay lau miệng một cách qua quýt.
“Là anh em đây lắm mồm rồi.” Sử Kim tự phạt, ngửa đầu uống một chai.
Trong cửa hàng vẫn yên tĩnh, hồi lâu sau, Trì Tranh lại châm một điếu thuốc, anh rít mạnh vài hơi rồi nhả khói ra sau đó kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay, hai cánh tay lười biếng khoát lên hộc tủ, khói thuốc vờn quanh, Trì Tranh nheo mắt lại.
“Xin lỗi nhé.” Anh nói.
Sau đó anh thở hắt một hơi rồi uống hết nửa chai còn lại.
Sử Kim “Này” một tiếng. “Anh em nhà mình cả…”
“Mẹ kiếp.”
Trì Tranh hừ một tiếng, bật cười. Anh dựa vào ngăn tủ hút thuốc, điện thoại di động vang lên. Trần Tư gọi điện bảo trưa mai anh về nhà một chuyến, anh đồng ý. Sử Kim nghe được, cười hỏi. “Gần đây dì hay gọi điện cho cậu, chắc sẽ không nói chuyện vợ con chứ?”
Đối phương khựng lại một chút rồi nở nụ cười nhẹ.
“Đúng thế đấy.”
Sử Kim gật đầu. “Gặp rồi sao?”
Trì Tranh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Ngoại hình thế nào?”
“Tạm được.”
Anh gảy tàn khói một cái, nhớ tới nụ cười của cô gái kia.
Sử Kim chửi một tiếng. “Cậu bảo tạm được à? Có ý với người ta rồi phải không?”
Trì Tranh nhếch mép cười.
Sử Kim nhớ tới gì đó, hỏi. “Cô gái kia đâu?”
“Ai cơ?”
“Hừ, cô gái đánh rơi điện thoại trong xe ấy.”
Trì Tranh liếc mắt nhìn Sử Kim.
“Thì sao?”
Sử Kim cười. “Nếu cậu có người khác rồi thì nhường cho tôi đi.”
Trì Tranh nhíu mày.
“Cậu có cách liên lạc với cô ấy không?”
“Không có.”
Anh nói.
“Không phải chứ.” Sử Kim hoảng sợ. “Tôi nói này, cô gái ấy cũng tốt lắm mà.”
Trì Tranh liêc mắt nhìn, liếm môi.
“Cậu đừng tơ tưởng tới cô ấy nữa.”
Sử Kim. “…”
Buổi tối trong cửa hàng không còn ai tới, Sử Kim ngồi tới 10 giờ lái xe rời khỏi đây, trước khi đi còn ôm một bụng tiếc nuối. Trì Tranh đóng cửa lại, cởi áo tay lỡ trên người, rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Ánh trăng len vào cửa sổ, chiếu xuống gương mặt của người đàn ông.
9 rưỡi hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
Mạnh Thịnh Nam ăn sáng ở nhà xong, ăn mặc đơn giản chút rồi tới nhà Trần Tư, lúc đi Thịnh Điển có làm canh bồ câu cho cô đem đi. Cô khom lưng đổi giày, tiện tay đặt canh lên tủ giày, lúc ra cửa Thích Kiều gọi điện thoại tới làm cô quên béng đi.
Lúc ngồi trên xe buýt mới nhớ ra, tự trách bản thân.
Sau đó cô xuống xe, tới cửa hàng cạnh tiểu khu mua chút hoa quả rồi mới đi vào, trước cổng vẫn còn cái đài phun nước kia, bên cạnh còn đặt một chậu hoa cúc nhỏ. Cô đi chầm chậm vào trong, nhớ lại những nỗi nhớ, tâm tư của mình dằn xuống đáy lòng trong những năm tháng ấy, không khỏi thán phục bản thân.
Lúc vào nhà, trong phòng khách chỉ có mình Trần Tư.
Trần Tư nhiệt tình. “Em tới là được rồi, còn mang mấy thứ này làm gì.”
Cô ngượng ngùng.
“Sau này thường xuyên tới đây chơi đi, không cần mang đồ tới đâu.”
Cô cười cười, “vâng” một tiếng.
Nói rồi Trần Tư kéo cô ngồi xuống salon, bên trong nhà bếp là một dì chừng 50 tuổi, Trần Tư bảo gọi là dì Dương là được, Mạnh Thịnh nam nở nụ cười lên tiếng chào hỏi. Trần Tư lại nói. “Dì Dương, hôm nay A Tranh cũng về, nấu thêm vài món nữa.”
Nghe tên anh, Mạnh Thịnh Nam sửng sốt.
Dì Dương đang ở trong bếp, Trần Tư cười nói. “Em ngồi đây đi, cô đi vào nhìn một chút.”
Mạnh Thịnh Nam sao ngồi yên được. “Em cũng đi giúp ạ.”
Ở trong bếp, cô đang rửa rau.
Trần Tư vừa đánh trứng gà vừa thầm than. “Thời gian trôi qua nhanh thật, lúc ấy em chỉ mới 16, 17 tuổi, bây giờ đã 24 tuổi rồi.”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu nói vâng.
Dì Dương và Trần Tư liếc nhìn nhau nở nụ cười. Bên ngoài có tiếng xe mô tô, trong lòng Mạnh Thịnh Nam hơi căng thẳng, dì Dương bảo nhất định là A Tranh về rồi. Chưa tới mấy phút, có người đẩy cửa đi vào, cô chưa quay đầu lại, giọng nói kia đã vang lên.
“Sao mẹ lại tới phòng bếp thế?”
Trần Tư nói. “Về rồi sao?”
“Vâng.”
Trì Tranh lại chào dì Dương một tiếng, liếc nhìn bóng lưng cô gái đứng bên cạnh. Mạnh Thịnh Nam chậm rãi quay đầu lại, không biết nên dùng biểu cảm gì nhìn anh. Trì Tranh nhướn mày hỏi. “Cậu tới đây khi nào?”
Cô nói. “Vừa mới tới thôi.”
Trần Dương liếc nhìn dì Dương, kéo Mạnh Thịnh Nam ra cửa phòng bếp, đẩy hai thanh niên ra ngoài.
“Ra phòng khách nói chuyện đi, cơm chín mẹ gọi hai người.”
Trì Tranh nhìn cô một cái. “Ngồi bên kia đi.”
Trên ghế salon, cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Khỏi cảm cúm rồi sao?” Trì Tranh hỏi.
“Ừ.”
Trì Tranh ngồi trên salon, làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi. “Lúc cậu học trung học Giang Thành, cậu ở lớp nào?”