Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 12
Nói thật, ai mà không thích không phải kiểm tra, Mạnh Thịnh Nam cũng như thế.
Nhưng mấy hôm nay ngày nào cô cũng thấy dài, trong lòng kỳ lạ, ước gì một giây tiếp theo có thể bay tới trường thi, ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy cậu. Buổi thi sáng hôm đó, cô cố ý mặc bộ quần áo mà Thịnh Điển mới mua cho mình, trên đường tới trường gặp phải Tiết Lâm, cô nàng híp mắt nhìn cô.
“Mặc đẹp như vậy làm gì hả Mạnh Thịnh Nam?”
Cô mím môi ngại ngùng cười, sợ người ta phát hiện ra tình cảm trong lòng, cô vội vàng mượn cớ rời khỏi. Trên đường đi rất nhanh, tới gần phòng thi mới bước chậm lại, hơi lo lắng.
Cô đi vào trong, cậu vẫn chưa tới.
Mạnh Thịnh Nam thở phào một cái, đi một vòng quanh lớp giả vờ như đang tìm số báo danh của mình, cô nhận ra cậu ngồi phía sau mình, trên bàn gỗ dán số báo danh còn ghi cả tên cậu. Cô đè xuống sự rung động đang trào dâng trong lòng mình, im lặng ngồi xuống bàn sau đó nhìn chằm chằm cửa, khẽ xoay bút.
Giống như mọi khi.
Ngoài cửa vang lên vô số tiếng cười, vài nam sinh kề vai đi tới, hết thảy thí sinh trong phòng đều xếp hạng đếm ngược từ dưới lên, phòng này chỉ có đám cà lơ phất phơ không ra gì.
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu.
Cậu đút tay vào túi quần, lướt qua dãy bàn, qua chỗ ngồi của cô rồi đi tới hàng cuối cùng, hai người giống như con tướng trên bàn cờ vua. Nam sinh tên Sử Kim ngồi ở phía sau cô. Giám thị xé phong bì đựng bài thi, bọn họ vẫn đang còn cà lơ phất phơ. Sự lo lắng của cô không phải là vì sắp tới giờ thi mà vì cậu ngồi phía sau cô, chỉ cười nhẹ một tiếng thôi cũng đủ để làm cô đỏ mặt tim đập.
Cô cúi đầu giả bộ xem số báo danh, vểnh tai nghe đám người xung quanh nói chuyện.
Sử Kim nhắc. “Lát nữa trắc nghiệm cậu khoanh to chút để tôi nhìn cho rõ.
“Sai thì đừng trách tôi.”
“Tôi là người như thế sao?”
Cậu cười. “Người anh em, ngại quá, tôi thấy cậu là người như thế đấy.”
“Nhờ cậu cả.”
Giờ kiểm tra văn.
Mạnh Thịnh Nam làm xong toàn bộ bài thi, giám thị ra ngoài một lát, trong phòng bắt đầu hò hét qua lại.
Sử Kim thấp giọng hỏi. “Câu thứ tư cậu chọn gì?”
“Tự xem đi.”
“Tớ có thiên lý nhãn à?”
Trì Tranh lật bài thi qua trang đầu tiên sau đó giơ lên, Sử Kim thấy rõ từng chữ.
“Đm, cậu làm nhanh thật.”
Trì Tranh liếc mắt nhìn cậu ta.
Sử Kim lại hỏi. “Trước cái câu “Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên” là câu gì?”
“Không biết.”
Sử Kim nhíu mày nhìn xung quanh.
Mạnh Thịnh Nam đang xem lại bài, phía sau bị người ta chọc một cái, cô quay đầu lại, Sử Kim nhìn cô cười.
“Bạn học, có thể chép của cập được không?”
Lần đầu tiên Mạnh Thịnh Nam gặp phải chuyện thế này, sao lại trắng trợn như thế chứ. Cô nhìn thoáng qua bài thi của cậu ta, câu thơ “Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ khôi phi yên diệt.”
Cô nhìn, thấy cậu ở phía sau đang xoay bút, hình như vẫn chưa làm.
“Câu nào?” Mạnh Thịnh Nam hỏi Sử Kim.
Sử Kim cười haha. “Đây đây.”
Cô nhìn cậu ta một cái, xoay người đem câu thơ mình chép đưa cho cậu ta, Sử Kim cảm ơn, chép xong còn không quên gọi Trì Tranh.
“Anh em, haha, nhìn này.”
Trì Tranh nhìn sang, giễu cợt.
Sử Kim nói. “Có muốn không? Gọi anh đi.”
“Cút.”
Mạnh Thịnh Nam nghe cậu chửi tục, cô bật cười.
Chuông báo hết giờ vừa vang lên, phòng học bắt đầu loạn như chiến trường, Mạnh Thịnh Nam đang bỏ bút vào túi đã nghe tiếng Sử Kim gọi mình.
“Cảm ơn bạn học, cậu ở ban nào?”
“Văn 4”
“Ui, học Văn sao?”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
Trì Tranh chầm chậm đi tới, Mạnh Thịnh Nam dọn đồ xong cũng xoay người rời đi, Sử Kim chửi người trước mặt.
“Cậu dọa người ta chạy rồi kìa.”
Trì Tranh giương mắt.
“Cô gái này thật xinh đẹp, viết chữ cũng đẹp.”
Trì Tranh lười trả lời, hai người vừa trò chuyện vừa đi ra bên ngoài.
Sử Kim hỏi. “Được rồi, câu cuối cùng cậu điền cái gì?”
“Bắt đầu từ khi nào cậu chăm học như thế?”
“Đề ra có ý tứ gì đó, tớ chỉ hỏi cậu chút thôi.”
Trì Tranh châm thuốc. “Câu nào?”
“Cái câu liễu thụ đào hoa gì đó nói lên tâm trạng gì các tác giả?”
Trì Tranh cười một tiếng.
“Cười gì mà cười.”
Cậu rít một hơi thuốc. “Con mẹ nó, sao tớ biết tâm trạng ông ta là gì?”
“Con mẹ nó.”
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cũng chỉ có 2 tiếng, Mạnh Thịnh Nam ở bên ngoài tiệm mì ăn một tô mì rồi quay về trường, trường học không có ai, cô ngồi lại vị trí cũ, khi ấy đã 1 giờ rồi.
Bắt đầu thi Tiếng Anh…
Hôm đó không quá lạnh, hơn nữa trong phòng học có máy sưởi, Mạnh Thịnh Nam mặc áo len cảm thấy hơi nóng. Lúc này Trì Tranh và Sử Kim đã đi tới, cô giương mắt nhìn một chút, hai người đều ăn mặc phong phanh, Trì Tranh còn cởi khóa kéo của áo khoác, bên trong là áo sơ mi mỏng.
Hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Sử Kim nói. “Sắp xong rồi.”
“Hôm nay cậu có bệnh à?” Âm thanh cậu nhàn nhạt.
Sử Kim nói. “Mới thấy Tiếng Anh đã đau đầu, tớ nói này, cậu định tăng mấy điểm?”
Trì Tranh sờ lỗ mũi, khẽ cười.
“Được, 27 điểm.” Sử Kim cong môi lên.
Trì Tranh không nói chyện, giơ chân lên, “Cút cho ông.”
“Đừng nha, tức thế sao còn tìm Lý Nham chơi?
Trì Tranh cười xấu xa. “Cái này còn phải hỏi cô ấy.”
“Haha, duma.”
Bọn họ cứ cợt nhả như vậy, trong lòng Mạnh Thịnh Nam sớm đã loạn lên, sau khi thi Tiếng Anh mới dần hồi phục lại, làm xong hết tất cả vẫn đang còn nhiều thời gian, cô kiểm tra lại các câu trả lời rồi mã đề thi, sau đó định ngồi sáng tác văn.
Mạnh Thịnh Nam viết viết rồi quay đầu nhìn xuống bên dưới, cậu đang ghé vào mặt bàn ngủ. Xem ra cái 27 điểm quả thật không oan ức gì. Mạnh Thịnh Nam quay đầu lại, nghiên túc xem lại đáp án, không hiểu vì sao lại thấy trong người có gì đó không đúng, tay cô sờ sờ dưới mũi.
Tất cả đều là máu.
Cô không biết làm thế nào, nhanh chóng tìm giấy lau.
“Bạn học kia, em không sao chứ?” Thầy giám thị đi tới.
Máu mũi giống như được vặn vòi, làm cách nào cũng không ngăn được, tay Mạnh Thịnh Nam đầy máu cuống quýt lau mũi mình, chỉ sợ máu rớt vào bài thi hoặc là rơi xuống quần áo. Trong phòng học có một vài người đã nhìn qua đây, cô muốn tìm cái lỗ nào đó để trốn vào.
“Nếu không thì em đi rửa đi.” Giâm thị nói.
Mạnh Thịnh Nam nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cô che mũi, bối rối đi tới nhà vệ sinh, cô rửa rất nhiều lần, thời gian thi còn chưa hết, xung quanh quá yên tĩnh. Mạnh Thịnh Nam nhắm mắt lại, vừa rồi thật sự là quá mất mặt, không biết cậu có thấy hay không.
Cô không có dũng khí quay lại phòng học nữa.
Cũng chính vì thế, Sử Kim liếc mắt nhìn bài làm của Mạnh Thịnh Nam, chép quên trời quên đất.
Vừa mới gác bút, cô liền đi vào, Sử Minh làm như không có chuyện gì, trong giọng nói ẩn chứa sự quan tâm.
“Bạn học, không sao chứ?”
Mạnh Thịnh Nam được quan tâm mà bỗng thấy lo sợ, cười cười, lắc đầu, ánh mắt nhìn chàng trai đang nằm ngủ kia rồi liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Mấy hôm thi sau cũng rất bình thường, trôi chảy như nước, giám thị bê ghế ra ngoài cửa ngồi phơi nắng, thỉnh thoảng đi vào ngó một chút.
Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu.
Ban tự nhiên và xã hội chỉ có mình môn Văn và Tiếng Anh trùng đề, trong phòng này chỉ có 7 học sinh học ban xã hội được thầy giáo phát đề riêng, tới ngày hôm sau, Sử Kim không còn cách nào nhìn bài Mạnh Thịnh Nam nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Thịnh Nam làm bài rồi nộp.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, trong trường bắt đầu náo loạn.
Tiếng chuông vang lên, Mạnh Thịnh Nam còn lề mề hôi lâu, cuối cùng vẫn phải nộp bài thi cho giám thị, cô đi ra ngoài, lại quay đầu vụng trộm liếc nhìn cậu, chàng trai đưa lưng về phía cô đang tán gẫu cũng người khác, cô hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi phòng.
Ra cổng trường chờ Thích Kiều, cô nàng cười tỉm tỉm chạy tới, ôm cổ cô hỏi.
“Hai ta đi chơi không?”
“Cậu không đi với Tống Gia Thụ sao?”
“Cậu ấy muốn cùng mấy người bạn học Rock n Roll, tớ không thèm đi.”
Mạnh Thịnh Nam nhìn cô nàng. “Hôm nay cậu hơi lạ.”
“Lạ chỗ nào?”
“Bình thường hay đi cùng Tống Gia Thụ cơ mà, hai người cãi nhau à?”
Thích Kiều bĩu môi, buông bàn tay đang ôm cổ cô ra, ủ rũ nói.
“Nhanh thế đã bị cậu phát hiện ra rồi.”
Mạnh Thịnh Nam cười.
“Cậu còn cười?”
“Chẳng lẽ lại khóc?”
“Cậu là bạn tớ à?”
“Ừ, nhưng mà chẳng liên quan gì tới chuyện tớ cười cả.”
Thích Kiều. “…”
Mạnh Thịnh Nam vỗ vỗ lưng cô nàng. “Yên tâm đi, đảm bảo đêm nay cậu ta sẽ tới tìm cậu.”
“Thật?”
“Ừ.”
“Lỡ như không tới thì sao?”
“Thì chia tay thôi.”
Thích Kiều. “…”
Hôm đó đi dạo với Thích Kiều vài vòng rồi Mạnh Thịnh Nam về nhà, Thịnh Điển đã làm xong cả bàn đồ ăn đợi cô, Mạnh Tân ngồi ngoài salon xem tin tức, có mùi gà rán bay ra.
Mạnh Thịnh Nam bỏ cặp xuống chạy vội vào bàn ăn, vừa muốn đụng vào cái tay đã bị Thịnh Điển đánh một cái.
“Chưa rửa tay đã ăn.”
Cô cười hì hì.
Kết quả mới gặm đùi gà được một nửa điện thoại đã vang lên, cô bỏ miếng đùi gà đang cắn dở chạy ra nghe điện thoại.
“Alo.”
Đầu dây bên kia vui tới nở hoa.
“Đêm hôm khuya khoắt không sợ bị người ta chửi à?” Mạnh Thịnh Nam nói.
“Có cậu ấy ở đây còn sợ gì nữa.”
“Làm lành rồi?”
Thích Kiều cười một tiếng. “Ngày mai cậu ấy đưa tớ đi chơi.”
Ở trong cái bầu không khí sắp ăn tết này, cuối cùng Mạnh Thịnh Nam cũng hiểu được cô bạn thân có người yêu, mỗi ngày đều vung thức ăn cho chó vào miệng cô là cảm giác gì, cô quay đầu nhìn Thịnh Điển và Mạnh Tân đang ngồi trên bàn cơm, hai người đang cười, không biết nói gì.
“Ngày mai cậu có việc gì không?” Thích Kiều hỏi.
“Sao?”
“Đi cùng nhé.”
“Thích Tiểu Kiều, cậu thành tâm thành ý hay vẫn cứ lừa dối tình cảm của tớ?”
“Tớ yêu cậu mà.”
“Im đi”
Thích Kiều cười.
Hai người nói chuyện vài câu, Mạnh Thịnh Nam cúp điện thoại quay về bàn ăn, Thịnh Điển nhấn máy hát dừng lại, gắp cho cô một miếng gà rán.
“Là Kiều Kiều sao?”
“Vâng.”
“Cuối tuần có giấy báo điểm phải không?”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
“Đến lúc đó thì bàn với Kiều Kiều xem đi nơi nào chơi đi.”
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một hồi, tới lúc đó thì nói sau.
Cả một tuần Mạnh Thịnh Nam đều ở lì trong nhà, cô muốn đọc hết sách mình mượn trong thư viện, nếu có cảm hứng sẽ mở máy tính ra viết đôi ba dòng, ánh nắng lọt qua cửa sổ, chiếu sáng khắp gian phòng.
Biểu tượng chim cánh cụt vang lên, Giang Lan Tài Tẫn và Chữ như gà bới đang thảo luận chuyện giờ đó, từ chuyện Schrödinger tới chuyện Einstein song song vũ trụ. Trí thông minh này khiến Mạnh Thịnh Nam hơi mặc cảm. Nhớ tới hôm đó khi gặp mặt lần đầu tiên ở khách sạn Thượng Hải, hai người này đã hợp nhau, hết nói chuyện nam thích nữ rồi lại nhắc tới nữ thần Audrey Hepburn. Còn Lục Hoài vừa mới online đã liên tục nhắc tới bộ phim đang hot tên Tiểu Lý Phi Đao. Nguyên nhân là do Lý Tưởng lớn lên giống Tiêu Ân Tuấn tới 6 phần.
Thật là một đám biết đùa.
Dưới lầu, Thịnh Điển đang nói chuyện với thím Khang, trong ngõ có vài đứa nhỏ chạy lon ton cầm pháo hoa trong tay.
Nghe đi….
Trời cao biển rộng.
Núi cao sông dài.
—
(*) Trích Cẩm Sắt ( Đàn Gấm) – Lý Thương Ẩn
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Dịch nghĩa
Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ
(**) Trích Niệm Nô kiều – Xích Bích hoài cổ –
Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.
Dịch nghĩa:
Phe phẩy quạt khăn,
Khoảng tiếu đàm,
Quân giặc tro tiêu khói diệt.