Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 11
Lúc Mạnh Thịnh Nam nhận được giấy thông báo lọt vào vòng tứ kết là vào cuối tháng 12.
Lúc ấy đang gần sát kỳ thi cuối kỳ, bầu không khí trong phòng học rất căng thẳng, ngay cả giờ ra chơi cũng không ái dám tụm năm tụm bảy nói chuyện, trên bàn chất đầy đề thi mô phỏng, ai ai cũng cúi đầu nghiên cứu hàm số cosin và đường parabol, sắp tới Tết nguyên đán cũng phải học, không có thời gian lo nghĩ, mấu chốt là giáo viên chủ nhiệm nói lần này sẽ dựa vào thành tích của kỳ thi để xếp chỗ ngồi, tổ chức họp phụ huynh, không phải chỉ nói suông như lần trước.
Mạnh Thịnh Nam vùi đầu vào làm bài tập Tiếng Anh.
“Trời, cậu khoanh trúng nhiều câu quá.” Không biết từ khi nào Tiết Lâm đã lại gần cô.
Niếp Tĩnh cũng ghé người qua. “Vì sao cậu lại chọn B, hôm qua tớ mới làm, hình như là A mà.”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Tớ chưa so đáp án.”
“Tớ mới so rồi, là B mà, cậu nhìn lộn hay sao ấy chứ.” Tiết Lâm nhìn về phía Niếp Tịnh.
Niếp Tịnh nhíu mày lại. “Thật không? Để tớ xem lại.”
Lớp tự học đang sóng yên biển lặng, sau khi làm xong Tiếng Anh, Mạnh Thịnh Nam định nghỉ một lát lại thấy lớp trưởng cao 1m7 đứng lên tiến tới bục giảng gõ gõ vào bảng đen.
“Trước Tết Nguyên Đán, chủ nhiệm lớp để chúng ta tự tổ chức tiệc.”
Vừa dứt lời, phòng học đang yên tĩnh đột nhiên dậy sóng, có mấy người ở phía sau cô đã bắt đầu ồn ào.
“Lý Nham biết khiêu vũ.”
“Lớp trưởng hát một bài đi.”
“Là bài Tất cả vinh dự hôm qua ấy.”
Mạnh Thịnh Nam nghe được tên Lý Nhan thì có hơi sửng sốt, khuôn mặt cô không có biểu cảm gì liếc mắt nhìn xung quanh lớp rồi thu tầm mắt lại tiếp tục vùi đầu vào sách. Sau đó lớp trưởng phân công từng nhóm phụ trách mỗi thứ, cô và đại biểu Ngữ Văn phụ trách chuyện mua đồ trang trí lớp.
Bình thường hai người cũng hai chào hỏi nhau.
Chỉ là không ngờ được, hôm sau đại biểu Ngữ Văn đột nhiên có chuyện, giao hết tất cả mọi chuyện cho Mạnh Thịnh Nam khiến cô dở khóc dở cười. Buổi trưa, vừa mới tan học cô đã về nhà báo cho cha mẹ mình, buổi chiều sau khi tan học, cô một mình đi dạo trên phố.
Bên ngoài rất lạnh, Mạnh Thịnh Nam đi bừa vào một cửa hàng bán đồ cũ.
Bên trong cửa hàng có vô số đồ vật, cô đi vòng vòng mua được bình xịt tuyết, bong bóng và ruy băng, lượn vài vòng nữa, cô dừng lại ở quầy bán đồ dùng học tập.
Thích Kiều biết Mạnh Thịnh Nam có một sở thích rất đặc biệt.
Cô thích sưu tầm sách, viết chữ hay vẽ đều phải dùng giấy trắng tinh, bình thường trong cặp phải có hơn 20 cái bút chì khác nhau, còn có cả mấy viên kẹo sữa, lúc nào căng thẳng có thể ngậm trong miệng. Cho nên thấy trên quầy bày bút chì, cô không nhấc nổi bước chân.
“Bà chủ, cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Người phụ nữ 50 tuổi liếc qua. “Bán cả hộp, đồ vẫn còn mới. 17 tệ.”
Mạnh Thịnh Nam tính toán một chút số tiền còn dư lại sau đó nhặt nó lên rồi đi thanh toán.
Bà chủ nói. “Tổng cộng hết 107 tệ.”
Mạnh Thịnh Nam móc hết tiền mình đem ra rồi đặt ở trên bàn, bà chủ đếm từng tờ từng tờ.
“Cô gái ơi không đủ rồi, còn thiếu hai, ba tệ nữa cơ.”
Mạnh Thịnh Nam kinh ngạc, phí lớp trưởng đưa đều xài hết rồi, cô bắt đầu lục lọi tìm tiền lẻ trong người.. Cặp sách bị lục tung, dĩ nhiên chẳng còn đồng nào, cô nhíu mày đứng ở quầy thu tiền, suy nghĩ có nên trả lại hộp bút chì hay không. Bà chủ vẫn giữ khuôn mặt hiền hào nhìn cô, Mạnh Thịnh Nam thở dài, tay định cầm bút chì lên phía sau lại vang lên âm thanh.
“Lấy bao Hoàng Hạc Lâu này.”
Cô đứng im như tượng.
Sau lưng cô tê cứng, đầu óc ong ong, con mắt nhìn chằm chằm phía trước chưa quay đầu lại. Khoảng cách gần như thế, chúng ta lại gặp nhau rồi. Giọng nói kia rất có từ tính, mùi hương trên người lại quen thuộc tới vậy, cô không phản ứng kịp, suýt chút nữa tim ngừng đập rồi. Bà chủ giơ tay ra phía sau cô nhận tiền, chàng trai đưa 20 tệ cho bà chủ.
Cô cắn môi chậm rãi cúi đầu làm bộ đang tìm tiền lẻ, ngón tay run lên.
“Còn thừa bao nhiêu thì đưa cho cô ấy.” Giọng cậu chẳng có vẻ gì là quan tâm.
Cô ngẩn người ra.
Ngay cả cử động nhỏ cũng không dám, động tác lục cặp đã ngừng lại, dường như ngay cả hơi thở của mình cô cũng sợ cậu nghe được. Tiếng chuông gió treo trên cửa sổ kêu leng keng, phía sau không còn động tĩnh gì nữa.
Cô từ từ quay đầu.
Cậu đã sớm không thấy bóng dáng đâu, Mạnh Thịnh Nam bây giờ mới kịp phản ứng lại, bên ngoài gió đã nổi lên, cô ngây ngốc ôm hộp đồ đi về phía trường học, gió lạnh thổi qua cũng không tiêu tan được nét ửng hồng trên gò má cô, vừa đi vài bước đã cười rộ lên, hối hận vì sao vừa rồi lại không tận dụng cơ hội tốt như vậy. May là hôm nay Thích Kiều không ở bên cạnh, nếu không thấy cô thế này đã mắng cô bị điên rồi.
Trên đường, cách cô không xa, có hai nam sinh đang đứng ven đường.
“Mua quà sao?” Sử Kim hỏi.
“Không.”
Cậu rút một điếu thuốc từ trong túi ra bỏ vào miệng.
“Này người anh em, sao cậu không để ý tới Lý Nham?”
Cậu đốt thuốc lên, ném bao thuốc và cái bật lửa vào trong ngực Sử Kim sau đó cười nhẹ.
“Cậu quan tâm sao?”
“Con mẹ nó.”
Cậu rít một hơi thuốc lá, nói. “Cô ấy quá phiền phức.”
“Cậu nói không biết ngượng, nhìn ngoài kia đi, bao nhiêu em gái xinh đẹp như vậy, Lý Nham cũng ở trong số đó, cậu chơi chưa chán sao?”
Chàng trai giương mắt. “Cậu cô đơn à?”
Sử Kim chậc một tiếng.
“Có thể đừng bóc phốt tớ không?”
Chàng trai giễu cợt. “Thành thói quen rồi, không sửa được.”
Lúc đó Mạnh Thịnh Nam đã về lại phòng học, một hộp đồ lớn như vậy thực sự rất mệt, cô thở phì phò ghé vào bàn, cậu đã xa cô mười phút rồi nhưng Mạnh Thịnh Nam vẫn không nhịn được mà nở nụ cười. Phó Tùng hỏi cô.
“Có chuyện gì mà vui đến thế?”
Mạnh Thịnh Nam cười không nói.
Hôm đó cái cảm giác ấy vẫn kéo dài tới tối, cả đêm cô không ngủ được, lật qua lật lại, trong miệng nhẩm vài bài hát, nằm mơ cũng cười.
Tỉnh rồi lại ngủ.
Chiều hôm sau, cuối tiết hai toàn trường đều không phải học, các phòng học trong ban bắt đầu trang trí lớp học, mấy bạn gái trong lớp quây thành một vòng thổi bong bóng, buộc ruy băng, cả phòng học trông vô cùng ấm áp, ai ai cũng vui vẻ.
Mạnh Thịnh Nam đang thắt ruy băng.
“Nghe lớp trưởng nói hôm nay có 4, 5 tiết mục cơ.” Niếp Tịnh buộc bóng lại, nói.
Mạnh Thịnh Nam liếc nhìn Lý Nham.
Niếp Tịnh hỏi. “Này? Cậu thắt gì đó?”
“Hình đỗ quyên đấy.”
“Thật là đẹp, dạy tớ đi.”
Tiết Lâm cũng đã thắt xong một cái, quay lại nhìn.
“Nhìn hoa hồng của tớ đi, đẹp không?”
“Hoa hồng không đẹp, chỉ có cậu đẹp thôi.” Mạnh Thịnh Nam nói.
Mấy cô gái cười vui vẻ.
Sau khi trời tối, trong phòng học đã trang trí xong, trên cửa sổ dùng bình xịt tuyết vẽ vài thứ, bóng bay, ruy băng cũng đã trang trí xong, mấy chàng trai trong lớp đang xếp bàn ghế thành hình chữ nhật, mọi người ngồi xuống, vây quanh thành một bòng.
Đêm trước tết, ai cũng vui vẻ.
Mỗi người ai cũng được phát một chai xịt tuyết xịt lung tung, trên bàn đặt một đĩa hạt dưa, kẹo chocolate và động phộng, tiếng vỗ tay vang lên, từng tiết mục văn nghệ bắt đầu được biểu diễn.
“Ngày mai có…bận gì không?” Trong tiếng ồn áo, Phó Tùng bên cạnh hỏi cô.
“Tớ ở nhà thôi.” Mạnh Thịnh Nam nhìn cậu ta, hỏi. “Sao vậy?”
“Sách mượn đã xem hết chưa?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. “Một quyển cũng chưa đọc xong.”
“Chậm thế?”
“Quyển cậu lấy của tớ đâu rồi?”
Phó Tùng cười. “Đang đặt ở đầu giường.”
“Định khi nào trả tớ đây?”
“Chừng nào cậu tới thư viện trả sách thì tớ trả cậu.”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
“Lần trước cậu viết cái bài cảm tưởng gì gì đấy tới đâu rồi?” Phóng Tùng hỏi.
“Xong rồi.
“Tiểu thuyết hay gì?”
Mạnh Thịnh Nam gãi gãi mặt. “Là tiểu thuyết, viết vớ vẩn thôi.”
“Trách không được…”
“Sao thế?”
Phó Tùng cười. “Điểm Văn cậu cao như vậy.”
“Tớ viết cái này không giống viết văn.” Cô hơi ngượng ngùng.
“Tỏ tình với người ta à?”
Không nghĩ tới chuyện cậu ta lại nói thẳng ra, Mạnh Thịnh Nam chẳng còn gì để nói.
Phó Tùng cười. “Sau này cậu muốn thi đại học gì?”
“Còn cậu?” Mạnh Thịnh Nam chưa nghĩ tới chuyện này.
Phó Tùng dừng một chút, nói. “Tớ muốn thi đậu Viện khoa học Trung Quốc.”
Niếp Tịnh ở bên cạnh liếc nhìn hai người, thấy hai người không nói gì nên tôi.
“Nghiên cứu triết học?” Con mắt Mạnh Thịnh Nam trợn to.
Phó Tùng cười, lại hỏi cô thi trường gì.
Mạnh Thịnh Nam nói. “Tớ chưa nghĩ ra.”
Tiết mục tiếp theo làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ, Lý Nham mặc cái váy ngắn màu xanh chuẩn bị múa. Mạnh Thịnh Nam yên lặng ngồi trong đám người, nhìn Lý Nham rồi lại nhìn đồng phục học sinh trên người mình, bên trên còn bị dính mấy bông tuyết trắng.
Không ai là không thích cô gái như vậy.
Gương mặt sinh đẹp, vóc dáng mảnh mai lại còn biết múa. Mạnh Thịnh Nam nghiêm túc xem, ánh mắt hơi liếc Phó Tùng, gái xinh cũng làm cậu bạn thay đổi. Sau đó không biết ai ở dưới hô một tiếng.
Bên dưới có tiếng xì xào bàn tán.
“Người đứng ở cửa kia là Trì Tranh phải không?”
“Trời ơi.”
“Quả nhiên, trai xinh gái đẹp.”
“…”
Mạnh Thịnh Nam mím môi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cậu dựa người vào trên cửa, một tay đút vào túi quần, khóa kéo đồng phục bị kéo rộng mở, bóng dáng thật gầy, nở nụ cười bất cần đời, trong ánh mắt có sự ấm áp mà cô không nói thành lời..
Trong tiếng ồn ào, Lý Nham lắc lắc eo nhỏ chạy tới bên cạnh cậu.
Trong nháy mắt, Mạnh Thịnh Nam nhớ tới tiết thể dục buổi chiều hôm trước, cô run run đứng sau cửa nghe giọng nói của đôi nam nữ bên trong, phóng đãng, ve vãn.
Cô nhắm hai mắt, dời tầm mắt mình đi.
Buổi tối trên đường về nhà, một mình cô đạp xe đạp, đi qua sân rộng nhưng chậu hoa cúc nhỏ kia đã không thấy nữa, cũng không nghe được nụ cười của cậu, không còn thấy hình ảnh cậu chở ai đó. Thậm chí cô nghĩ tới tình cảm mãnh liệt dạt dào đêm nay của mình với cậu.
Cậu học lớp 10 Lý, cô học lớp 04 Văn.
Cách nhau không chỉ một tòa nhà mà còn cách nhau cả thế giới.
Tết Nguyên Đán qua đi, mọi người lại khôi phục trạng thái học tập như thường, Mạnh Thịnh Nam cũng vậy, đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất vẫn là học tập, cô không dũng cảm như Thịnh Điển, cô đã quen chôn giấu tình cảm mình vào trong lòng.
Khi đó, thời gian trôi qua thật nhanh.
Bởi vì kỳ khảo sát tháng 11 Mạnh Thịnh Nam đứng thứ 4 đếm ngược từ dưới lên nên thi cuối kỳ bị xếp xuống phòng 26, ngồi ở lớp 22 Lý. Khoảng thời gian đó lầu hai đang sửa chữa, phòng học không đủ có mấy học sinh phải dồn chung cả ban tự nhiên và xã hội, cô cũng dính.
Khi đó lúc ôn tập cũng cảm thấy trời đất tăm tối mù mịt.
“Mạnh Thịnh Nam, trước “bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân” là câu gì?” Niếp Tịnh đang đọc thuộc lòng mấy bài thơ trong sách Ngữ Văn.
“Trầm chu tắc bạn thiên phàm quá”[1]
Niếp Tịnh lại hỏi. “Khuyến quân cạnh tận nhất bôi tửu, câu tiếp theo?”[2]
Bài này Mạnh Thịnh Nam mới ôn hôm qua.
Chiều hôm đó cô đang đọc sách, đang nhẩm nhẩm lại thấy bóng lưng cao gầy đứng ngoài cửa sổ, người nọ vô ý quét mắt vào phòng học, chắc là cậu tìm Lý Nham.
“Nói mau, là gì?” Tiết Lâm cũng hỏi.
Một lát sau, Mạnh Thịnh Nam thất thần đáp. “Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.”
“Cậu không tập trung.” Phó Tùng đột nhiên xen miệng vào.
Niếp Tĩnh mím môi, liếc mắt nhìn cậu ta.
Mạnh Thịnh Nam hoàn hồn. “Hả?”
“Không yên lòng, liếc mắt về phía trước nhưng lại không để ý, lời nói bên tai mà lại không nghe.” Phó Tùng nói.
Ba cô gái. “…”
Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Mạnh Thịnh Nam gặp người đặc biệt như vậy, Phó Tùng đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, trong phòng học, cô nín cười, Tiết Lâm thì khác, cười haha.
“Phó Tùng, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu.” Tiết Lâm rèn sắt khi còn nóng.
Cậu ta giương mắt nhìn.
Cô nàng hắng giọng nói. “Có phải từ nhỏ cậu đã thế này không?”
Mạnh Thịnh Nam cũng nhìn cậu ta, Phó Tùng ngồi xuống bàn không nói gì.
“Lần trước cậu thi toán được bao nhiêu điểm?”
Cậu ta không trả lời mà còn hỏi ngược lại, Mạnh Thịnh Nam sửng sốt, Niếp Tịnh cũng thấy hiều kỳ, Tiết Lâm thoải mái trả lời.
“77, liên quan gì sao?”
Phó Tùng lắc đầu. “Quá thấp.”
“Cái gì?” Cô ngàng sửng sốt.
“Không trách logic cậu kém như vậy.”
Ba cô gái. “…”
Tiết Lâm không cam lòng. “Cậu khinh thường tớ à, sớm muộn gì tớ cũng được 120 điểm khi thi đại học.”
“Cậu biết câu nước chảy đá mòn không?” Phó Tùng nở nụ cười.
Cô ngàng không tin được.
Phó Tùng nói tiếp. “Nước đấu tranh với đá, nước luôn thắng, biết vì sao không?”
“Vì sao?”
“Không phải vì lực lượng mà là do kiên trì.”
Ba cô gái. “…”
Câu hỏi cổ quái này làm bọn họ vừa vui vẻ thì đã nhức đầu, kỳ thi cuối kỳ đã bao trùm lên đầu các thành viên trong lớp rồi. Tiết Lâm lại càng vì chứng minh mình mà cố gắng hơn, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, còn thiếu điều viết chữ rồi buộc lên đầu.
Buổi chiều trước khi thi…
Tiết Lâm vẫn còn ở dưới tầng không ngừng xoay sở với phương trình parabol, Niếp Tịnh đã nhanh chóng làm xong bài tập, khí thế hai người này thực sự chẳng kém nhau bao nhiêu, Mạnh Thịnh Nam đã sớm dọn dẹp xong cặp sách rời khỏi phòng học.
Trong hành lang có mấy cô bạn đang nói chuyện phiếm.
Có một bạn nam đi qua lên tiếng chào hỏi, chỉ có một cô gái nói tạm biệt với lớp trưởng, người nọ đi rồi, một cô gái huých khuỷu tay cô gái đứng bên mình.
“Lý Nham, sao tớ thấy hình như lớp trưởng có ý với cậu rồi.”
Cô gái bị hỏi hừ một tiếng khinh miệt.
“Ai để ý tới cậu ta, là cậu ta tự mình đa tình.”
“Đúng rồi, làm sao so sánh với Trì Tranh nhà cậu.”
Cô gái đắc ý ngửa đầu cười.
“Được rồi, cậu ngồi phòng nào? Cô gái kia lại hỏi.
“11.”
Cô gái nói. “Tớ 14, chắc chúng ta ở chung một lầu. Aiz, được rồi, Trì Tranh ở phòng nào?”
“Anh ấy, hình như là..”
Mạnh Thịnh Nam đi chậm lại, nghiêng tai lắng nghe.
“Hình như là 22 Lý.”
—
[1] Trích từ Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng.
(Xem xong viết tặng lại Lạc Thiên trong cuộc gặp gỡ tại Dương Châu)
Trầm chu tắc bạn thiên phàm quá,
Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân.
Kim nhật thính quân ca nhất khúc,
Tạm bằng bôi tửu trường tinh thần.
Dịch nghĩa:
Thuyền chìm nhìn nghiêng thấy cả ngàn cánh buồm vẫn vượt qua,
Cây bị bệnh thấy trên đầu hàng vạn cây xanh tốt.
Hôm nay được nghe ông ngâm bài thơ tặng,
Tôi tạm nhờ men rượu giúp tinh thần vươn cao dài.
(Nguồn: Đường thi giám thưởng từ điển, nhóm Tiêu Địch Phi, Thượng Hải từ thư xuất bản xã, 2007)
[2] trích từ Vị thành khúc – Tống Nguyên nhị sức An Tây.
(Khúc hát vị thành – Tiễn Nguyên nhị đi sứ An Tây)
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
Dịch nghĩa:
Xin anh hãy uống cạn chén rượu
Ra khỏi Dương Quan về phía tây e không còn có bạn nữa.