Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 14
CHƯƠNG 13: LẠC ĐƯỜNG.
I had my heart set on you ( em đã giành trọn con tim cho anh)
And nothing else hurts like you do ( và ngoài anh ra chẳng ai tổn thương em cả.)
Who knew that love was so cruel (Ai biết được yêu là tội lỗi)
And I ( Còn em)
Waited and waited so long ( Đợi mãi, đợi mãi )
For someone who never e home ( Đợi người mà không bao giờ trở lại)
Its my fault to think youll be true ( thật sai lầm khi nghĩ rằng anh sẽ trở lại)
Its my fault to think youll be true
Im just a fool
I’m just a fool for you. ( Em đã dại khờ vì anh)
[khuyến cáo cả nhà nên nghe Just A Fool của Christina ft. Blake Shelton để cùng cảm nhận.]
Nốt nhạc cuối cùng vừa ngắt, tôi như bừng tỉnh. Trên tay vẫn là chiếc ipod quen thuộc nhưng trước mắt khung cảnh thì hoàn toàn xa lạ. Tôi chẳng nhớ mình đã đi được bao lâu nữa. Khi nãy tâm sự với bà Beck xong tôi lấy cớ xin bà đi mua Yogurt và sẽ trở về ngay. Nhưng mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình tôi đã đến đây.
Khi nãy bị bà phát hiện tình cảm của mình tôi đã vội ra khỏi nhà mà không thể xách theo điện thoại và ví tiền, chỉ vội khoác một chiếc áo len mỏng và tiện tay cầm theo ipod. Đường Monash lần đầu nghe tên, nhìn ngược lại hướng mình vừa đi thì cảm thấy lạ lẫm hơn nữa. Lúc đi đường phải cố gắng tập trung lắm tôi mới có thể nhớ được hướng đi, nhưng khi nãy thì không nên bây giờ chịu chết rồi. Tiền không có, điện thoại không mang làm sao đây? Tôi liền hỏi mọi người xung quanh đường về trường Melbourne, nếu tìm được trường tôi có thể dễ dàng về nhà. Một số người chỉ hướng đi nhưng lại rất mơ hồ, một số người nói tiếng Anh tôi lại không thể nghe rõ, còn có một người nhiệt tình hơn đã vẽ hẳn bản đồ ra cho tôi nhưng tôi cũng chịu. Tôi bị bệnh mù phương hướng nên có nhìn cũng chẳng xác định được thế nào. Không mang tiền lại chẳng dám xin người ta gọi điện thoại, càng không tiện mở miệng nhờ người ta dẫn đi nên dù không hiểu cũng phải cố mà đi theo chỉ dẫn của người kia.
Trời đã xế chiều, có lẽ tôi đã đi rất lâu rồi, bây giờ chân mới có cảm giác rã rời. Đành phải ngồi xuống trước đã rồi tính sau. Suy nghĩ lại mọi chuyện, haiz, vẫn là người kia có khả năng chi phối cảm xúc của tôi nhất.
– Này cô, có phải cô sống ở gần đại học Melbourne ở trên làn Stationary không? – một chiếc xe hơi dừng trước mặt và một người đàn ông ló đầu ra hỏi tôi.
– … – tôi nhìn anh ta nghi ngờ.
– Cô có phải thuê nhà ông bà Smith không?
– Dạ, sao anh biết?
– Haiz, đúng là cô rồi. Cô là Anh Trần đúng không? Tôi là John Smith, con trai của ông bà. Tối nay tôi muốn ghé thăm ông bà và ăn cơm tối. Ông bà dặn là dọc đường có thấy cô gái nào thì xem chừng. Bố mẹ tôi lo lắng cho cô lắm đấy.
– Chào anh, tôi lạc đường.
– Cô lên xe đi tôi đưa cô về.
Cảm giác người này không xấu và đáng lo lắm nên tôi ngoan ngoãn lên xe. Anh ta có nét giống bà Beck, mắt màu nâu rất đẹp. Không hiểu sao tôi có cảm giác tin tưởng. Anh là con của bà, thì cũng như anh trai tôi vậy. Vì là con một nên tôi luôn cảm thấy ganh tị với những đứa bạn có anh chị em, đặc biệt là có anh trai, vì anh trai rất cưng em gái.
– Anh là anh trai của em được không? – nghĩ thế nào, tôi lại buộc miệng hỏi anh ấy. Hu hu, dạo này tôi càng ngày mặt càng dày, lần trước là bà Beck, hôm nay là anh.
– Ha ha – chẳng hiểu anh ta cười cái gì. – Cô thơ ngây vậy sao? Lỡ tôi là người xấu thì thế nào?
– Người xấu thì em cũng đã lên xe rồi ạ. Hy vọng làm em gái người xấu để đỡ phải cực khổ hơn. – tôi thè lưỡi.
– Em rất đáng yêu đấy Trần. – Anh nhìn tôi qua kính chiếu hậu.
– Hì, gọi em là Anh được rồi ạ. Anh bao nhiêu tuổi ạ?
– 32, còn em?
– 25 sắp sửa 26 ạ. Bà Beck thương em lắm, ông cũng thế, anh cũng phải thương em nhé?
– Ha ha, em lúc nào cũng thẳng thắn thế này sao?
– Dạ, em thích có anh trai từ lâu lắm rồi cơ! Anh nhé?
– Ok, thế em có bạn trai chưa? Anh trông em rất quen.
– Quen thế nào được chứ ạ, em mới đến Melbourne lần đầu thôi ạ. Em chưa có bạn trai. – chủ đề nhạy cảm nhất trong những đề nhạy cảm, và tôi không muốn nhắc đến. – anh có vợ chưa ạ?
– Chưa em ạ, anh đang quen bạn gái. Em đến từ Việt Nam à?
– Dạ, Việt Nam, anh đã đến đó chưa ạ?
– Chưa em, nhưng anh có quen một người bạn cũng đến từ Việt Nam, tụi anh quen nhau lúc anh học ở Anh. Cậu ấy học rất giỏi đấy.
– Vâng ạ. Anh ơi … em chưa báo cho bà Beck, em không mang điện thoại bên người. Anh …
– Anh báo cho bà rồi, em yên tâm. Nhưng em bộ xa thế này, không mỏi chân à?
– Mỏi lắm đây anh, em sắp khóc rồi đây.
– Haha, em đáng yêu thật đấy.
Tập trung, tập trung, phải tập trung, phải nhớ đường để bữa nào đi lạc nữa thì còn biết mò về. Cơ mà lần sau cũng chẳng dám đi xa thế này. Cuối cùng, xe cũng chạy vào con đường quen thuộc, rồi dừng ngay trước căn nhà màu trắng có xích đu đủ màu.
– Ông, bà … – thấy ông bà đứng trước cổng nhà đợi tôi, tôi sụt sịt muốn khóc.
– Cô đi đâu thế? Có biết mọi người lo cho cô lắm không? – tiếng Lâm cao vút. Làm gì ghê thế, tôi đi đâu ảnh hưởng gì đến anh.
– Cháu xin lỗi, cháu không biết đường về. – tôi ôm bà.
– Thôi được rồi, vào nhà đi nào, lần sau nhớ đem theo điện thoại nhé cháu. – Giọng ông ôn tồn nhắc nhở, ông vỗ nhẹ lưng tôi rồi vào nhà.
– Được rồi, con bé nó bị bệnh mù phương hướng mà. Không trách được. Ông bà và cậu Lâm lo cho cháu lắm đấy.
– Dạ, lần sau cháu không thế nữa bà ạ. Cháu gặp được anh John mà. – Tôi xoay người ôm chằm cánh tay anh. – anh nhìn ra cháu đấy bà ạ.
– Con thấy cô ấy ngồi đợi trên đường đấy mẹ, trông tội nghiệp lắm. – Anh vỗ nhẹ đầu tôi.
– Chào anh, tôi làm Lâm. – Lâm lên trước và đưa tay ra với John.
– Lâm? …
– Rất vui được gặp anh, anh tên là John?
– À, chào Lâm, tôi là John. – hai người đàn ông bắt tay nhau, nhưng rất khó hiểu, nhưng tôi không quan tâm, tôi đói.
– Bà ạ, cháu đói lắm rồi, chúng ta vào nhà ăn bà nhé. – Nói xong nhanh chóng kéo bà vào nhà.
Hôm nay vì có John nên bà nấu rất nhiều món, món nào cũng ngon cả. Vì đi cả ngày trời nên tôi ăn không phải ngại gì cả.
– Sao con tìm được con bé? – bà hỏi John.
– Con có tìm đâu, cô bé ngồi ngay trên đường, con bảo rồi, trông rất tội nghiệp. – Tôi lườm anh. – À không, do mẹ bảo con bé tóc đen, và mang váy trắng. Con thấy thế thì hỏi thôi. Nhưng con bé ngốc lắm mẹ ạ, coi chừng có ngày cũng bị người ta bắt cóc.
– Hì hì – tôi gắp cho anh một miếng sườn. – Vì anh là anh trai em mà. Bà ạ, John đồng ý làm anh trai cháu rồi ạ!
– Tốt lắm ! Cậu Lâm cũng lo cho cháu lắm đấy! – tôi quay sang nhìn người kia, rốt cuộc cũng thấy ánh mắt kia đỡ sát thủ hơn khi nãy.
– Tôi xin lỗi, anh không cần lo cho tôi. Tôi tự lo được. Ông ạ, cháu xin lỗi ông, lần sau cháu sẽ không thế nữa ạ. – tôi quay ngay sang ông, và cũng gắp cho ông một miếng sườn.
– Được rồi, John đã tìm cho Anh việc gì chưa?
– À hóa ra là tìm việc cho cô bé này á? Công ty con còn việc nhưng rất xa ở đây. Em có tiện đi không? Sợ em đi lạc nữa lắm nhé.
– Hứ, không nhé, nếu mà em đi làm được thì em sẽ nhớ đường mà. Em sẽ đi bằng bus, nhưng cụ thể là làm gì hả anh?
– Em học thiết kế đúng không? Công ty anh đang thiết kế một số văn phòng. Anh sẽ để em thiết kế văn phòng cho anh. Được không?
– Thế còn gì bằng ạ, khi nào bắt đầu hả anh?
– Vài ngày nữa cũng được, em cứ thu xếp mọi thứ trước đã. Công ty anh ở đường Elgin ấy, gần với tiệm cà phê Campos, em cứ đến đó sẽ thấy ngay công ty anh. Lát anh cho số, đến đó rồi gọi cho anh. À ở đó không cần đi Bus đâu, em đi Tram( xe điện) đi.
– Dạ dạ, chắc mai em sang thăm luôn đấy ạ, đằng nào em cũng không có gì làm.
– Mai tôi cũng rảnh, tôi cũng muốn đi đây đó, tiện đường đi cùng cô và thăm thú đường phố luôn. Tôi sẽ ngồi ở Campos đợi cô. – Lâm nói với tôi. – John tôi cũng có thể thăm công ty anh chứ?
– Đương nhiên, anh là bạn tôi à … là bạn của em gái tôi và là khách của nhà tôi mà. Mai anh dắt cô bé đi cho an toàn, không lại có người bảo tôi, mỏi chân sắp khóc.
Lúc dùng bữa xong và giúp bà rửa chén bát, tôi vọt ngay lên phòng và tất nhiên là xách máy ảnh xuống.
– John em muốn chụp ảnh với anh. Cả nhà chúng ta làm vài bức nào. – Tôi xoay sang Lâm – Anh giúp chúng tôi nhé?
– Được thôi.
Lâm chụp cho chúng tôi rất nhiều. Anh ta chụp cũng rất đẹp.
– Lâm vào đây chụp luôn nào. – John nói với Lâm.
– Không cần … – hai chúng tôi nói cùng một lúc. Nhưng nghĩ lại thấy cũng không phải phép. – Anh vào đi để tôi chụp cho anh với ông bà tôi.
– Vậy cảm ơn cô. Lát cô cho tôi nhé.
– Yên tâm. – tôi cầm máy ảnh rồi chụp cho họ.
– Anh, em vào đây luôn đi, đặt máy ảnh ở kia rồi hẹn giờ. – John lại nói với tôi.
– Nhưng …
– Nhưng gì, anh hiếm khi chụp ảnh lắm nhé, mau kẻo anh đổi ý.
– Yes sir.
Nếu bức ảnh này mà không có tên Lâm kia thì rất rất đẹp. Nhìn gia đình chúng tôi thế kia mà anh ta chen vào thật là …
– Lam, lại đây chụp với ông bà và Lâm nào. – Lần này là ông nói với tôi, ông rất ít nói thế nên tôi không muốn từ chối ông.
– Vâng cháu đến ngay. John chụp cho chúng em nhé. – Tôi đưa máy ảnh cho John rồi chạy lại bên ông bà.
– Xong, Anh với Lâm chụp một cái nào. – Chính xác là bà Beck yêu cầu tôi lần này.
– Làm gì ạ … – tôi nói nhỏ với bà. – cháu cũng không quen anh ta, không cần bà ạ.
– Chụp cho lịch sự – bà nói nhỏ lại với tôi – ai cháu cũng chụp cùng thế mà không chụp cùng cậu ấy à. Lịch sự mà cháu gái.
– Dạ … – tôi lầm lì đến gần anh ta. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc gặp lại tôi đứng gần anh ta như thế. Vẫn là mùi hương giống mùi của Long, khuôn mặt anh thì rất giống, nhưng lại rất khác. Tôi không hiểu là khác ở chỗ nào nữa.
– Nhanh nào Anh!
Tôi cũng cố nở nụ cười không mấy tự nguyện, lịch sự, lịch sự phải lịch sự. Anh ta là khách, chúng tôi là chủ nhà cơ mà. Mãi lo cười dưới con mắt của ông bà và John, tôi không hề cảm nhận được bên hông có người nhẹ nhàng ôm lấy. Đến khi chụp xong thì :
– Hai đứa chụp đẹp lắm đấy, hai đứa xứng đôi lắm. Hay quen nhau đi! Hờ hờ.
– Anh đùa, anh ta có vợ rồi đấy. – tôi lườm ông anh đáng ghét.
– Vợ chưa cưới …
– Đấy anh nghe chưa – Lâm chưa dứt câu tôi đã quay sang phản bác tên John đáng ghét kia. Muốn bán em gái cho kẻ đã có vợ đấy.