Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 13
CHƯƠNG 13: Yêu.
– Gì ạ? – tôi sững sờ. – bà nói gì cháu không hiểu?.
– Cháu hiểu mà đúng không Anh, cháu yêu cậu ta.
– Không bà ạ! – tôi quơ tay loạn xạ tỏ rõ là mình không hề có một chút tình cảm nào với người kia cả.
– Đừng giấu bà, nếu cháu không yêu cậu ta thì cũng đã không ở bên cậu ta lâu thế, cũng không thể nào mang con cậu ấy, càng không thể nào chấp nhận kết hôn cùng cậu ấy. Nếu nói là cậu ấy ép thì không đúng lắm, cháu hoàn toàn có thể từ chối. Cậu người yêu cũ đã mất, cháu chẳng còn lí do nào để ở bên cậu ta, cho là vì đứa bé, nhưng cháu kết hôn với cậu ta hoàn toàn tự nguyện, đúng không? – bà xoay người lại và nhìn chằm chằm vào tôi.
– … – tuy đã bao lần tôi trốn chạy sự thật này nhưng hôm nay nghe chính miệng bà nói thì tôi cảm thấy như bị người ta nhìn thấu tâm can mình vậy. Đây là điều mà tôi không muốn nghe nhất, không muốn hiểu nhất, nhưng hôm nay bị người khác nhìn nói thẳng ra thế kia, thực sự là rất khó chấp nhận.
– Bà hiểu, trong chuyện này cậu Long kia đúng là có lỗi, nhưng đã bao giờ cháu nhìn lại, đâu là lí do cậu ta bắt đầu mọi chuyện chưa?
– Anh ta ghét Quân, còn lí do nào cháu không biết ạ !. – tôi nhanh chóng trả lời bà, đây là nguyên nhân hắn đã từng nói với tôi.
– Thật vậy ư? Cháu khờ lắm, Anh ạ. Hãy dùng con tim mình cảm nhận thử xem. Đâu là nói dối và đâu là những lời nói thật lòng của cậu ấy. Nếu chỉ là vì Quân thì khi Quân mất vì sao cậu ấy lại cầu hôn với cháu?
– … “Cháu nghĩ là anh ấy biết cháu đã mang thai ạ.” – tôi nói thầm với lòng mình.
– Anh ạ, tuy bà không biết nhiều về chuyện này nhưng hãy thử dũng cảm đối mặt xem, tình cảm của cháu giành cho cậu ấy là thế nào? Nếu là hạnh phúc thì tại sao lại không nắm bắt?
– Cháu nghĩ …- tôi vùi đầu vào vai bà – cháu nghĩ là cháu đã yêu người kia rồi, bà ạ!. Cháu đã từng cảm nhận được nhưng cháu không muốn thừa nhận nó, điều này không công bằng cho Quân, bà hiểu không?
– Vậy đâu mới là công bằng cho cậu ấy? Và với cháu vậy có công bằng không? – Bà nắm lấy tay tôi vuốt nhẹ – Con gái à! Con không thể cả đời mang cảm giác tội lỗi đó bên mình được, Quân cũng đã không còn, có lẽ cậu ta cũng muốn con hạnh phúc, ba năm con đã đánh đổi hạnh phúc mình cho sự nghiệp của cậu ấy, nếu bây giờ con lại đánh mất tương lai con thì cậu ấy cũng không yên lòng, con hiểu không?
– …
– Ta biết con khó chấp nhận việc yêu người mà mình đã từng hận nhất, nhưng yêu là phải vị tha con ạ, con phải biết quên đi quá khứ, dũng cảm đối mặt với tương lai, thật lòng với chính bản thân. Biết đâu đó là cơ hội cho con, cũng là cơ hội cho người khác?
– Bà ạ … – tôi ôm chầm lấy bà – con cảm ơn bà nhiều lắm, nhưng bà biết không, con sợ!
Sự thật ở Maldives mà tôi ngầm phát hiện được đã bi vạch trần, dù rằng đã trốn tránh rất lâu nhưng hôm nay cũng không khó để chấp nhận như đã nghĩ. Sau đêm đó ở Maldives, tôi cảm thấy chẳng còn gì để mất nữa, tôi đã không còn xứng đáng với Quân, đã mãi mãi mất đi tư cách làm người yêu của anh. Tôi hận Long, hận anh đã cướp đi tất cả của tôi, sự trong sạch và niềm hy vọng của tôi. Nhưng đến khi phát hiện ra, Long đã đi vào trái tim tôi thì tôi càng hận bản thân mình hơn nữa. Tuy nói là vì sự nghiệp của Quân mới đồng ý tình nhân của anh ta, nhưng nếu tôi không đồng ý thì Long cũng chẳng làm gì được. Tuy nói là vì Quân mới ở bên Long, nhưng rốt cuộc tôi vẫn không biết xấu hổ đem lòng yêu Long, kẽ hãm hại Quân và phá tan hạnh phúc của tôi.
Thời gian còn lại ở trên đảo suốt ngày tôi không ngừng đấu tranh tư tưởng, liệu tôi có thực sự quên Quân, liệu có phải là tôi yêu Long hay không?. Cảnh vật ở Maldives quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta vọng tưởng. Tôi muốn một lần phóng túng bản thân, ở nơi thần tiên thế này, tôi nên thử sống thật với lòng mình. Tôi bắt đầu nói chuyện với Long nhiều hơn, quan tâm anh nhiều hơn, tôi biết anh cũng cảm nhận được điều đó nhưng có lẽ anh cảm thấy ăn năn nhiều hơn về tối hôm đó. Nhưng dù có tối hôm đó hay không thì mọi chuyện cũng đã khác trước, tôi đã thích anh.
Tôi chẳng để tâm rằng anh có thích tôi hay không vì đến chính tôi còn không chấp nhận được tình cảm này huống hồ là anh, anh rất ghét Nguyên Quân mà tôi, tôi cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ anh bày sẵn để từng bước giày vò Quân, là người yêu cũ của Quân mà thôi.
Thay vì suốt ngày ngồi thất thần ở bãi biển, tôi cũng đã chạy nhảy đi thăm thú quanh hòn đảo. Tôi theo Long đến những lễ hội, những bữa tiệc, và còn đi mua sắm nữa. Tôi đã từng hy vọng chúng tôi sẽ chẳng bao giờ rời khỏi Maldives, nơi không có Quân và không có những kế hoạch của anh, nơi chỉ có tôi và anh, chỉ có chúng tôi và tình cảm của tôi.
Nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Quân tại nhà hàng, tôi biết mình đã sai rồi. Tôi đã có lỗi với Quân, anh đã yêu tôi nhiều đến thế, chiều chuộng và che chở tôi nhiều đến thế nhưng nay tôi lại rung động trước người đã cướp đi tôi từ anh.
Anh bảo anh rất nhớ tôi, và tôi cũng thế. Anh đã từng xuất hiện rất nhiều trong những giấc mơ của tôi, thế mà vài tháng vừa qua tôi không phát hiện rằng anh đã không còn thường xuyên ở bên tôi trong mơ nữa. Là do tôi yêu anh không nhiều hay là sức hút của người kia quá lớn?
Anh nói một năm qua anh đi tìm tôi? Tại sao anh vẫn ngốc như thế, hôm đó tôi đã nói chia tay anh, và ngay sau đó tôi đã theo Long ra Hà Nội ở một năm. Anh thế nào mà có thể tìm ra tôi? Đôi lúc trở về thăm bố mẹ, tôi vẫn cố lén đi tìm anh nhưng không tìm được. Thì ra là anh tìm tôi. Trong khi anh tìm tôi trở về thì tôi lại đã có tình cảm của người khác. Tôi thật chẳng ra gì, tôi và Quân bên nhau hơn ba năm vậy mà không đổi được khoảng thời gian một năm tôi ở bên Long. Nếu tôi hận Long bao nhiêu thì tôi càng hận mình bấy nhiêu.
Mặc dù đã dặn lòng mình phải quên Quân và bóp chết thứ tình cảm kia với Long nhưng tôi vẫn không làm được. Sau hôm đó, tôi biết Long đã tìm mọi cách để ngăn Quân gặp mặt tôi, anh đã chuyển nhà, và không cho tôi đi làm nữa. Anh đã thuê một phòng ở tầng cao trong khu chung cư cao cấp và dặn dò cả bảo vệ nếu tôi muốn ra ngoài thì phải thông báo với anh. Nếu Quân là lí trí đánh thức tôi khỏi sự u mê với Long thì một khi một chút lí trí đó không còn thì tôi hoàn toàn mê muội. Tôi không còn gặp Quân, mà tình cảm của tôi với Long lại một ngày một lớn, lớn đến nỗi bản thân tôi tự động lờ đi. Tôi không còn yêu Quân nhưng lại không thể nào yêu Long.
Đúng như bà Beck đã nói, không còn Quân tôi chẳng còn lí do gì cho Long uy hiếp, chẳng còn lí do để ở lại bên anh, và nếu tôi không đồng ý thì cũng chẳng có đám cưới nào diễn ra. Sau đám tang của Quân, nơi đầu tiên tôi quay lại vẫn là nhà của Long, có lẽ trong tiềm thức tôi đã xem nơi đó là nhà và thực sự đứa bé không phải là cái cớ. Có lẽ, chính tôi sợ rằng, nếu không còn Quân, đâu là nguyên nhân để tôi ở anh? Liệu anh có muốn giữ tôi ở lại hay không?
Những ngày mang thai tôi nằm mơ thấy Quân nhiều hơn. Trong giấc mơ, anh luôn hỏi tôi tại sao? Tại sao không phải là anh, mà lại là Long? Tại sao tôi có thể vứt bỏ anh như thế? Tại sao anh không còn nhưng tôi vẫn ở bên Long?
Tôi hoảng hốt, lo sợ, phải chăng là tôi đã sai lại thêm sai? Tôi luôn cảm thấy mình có lỗi trong cái chết của anh. Anh chết là vì cứu tôi thế nhưng tôi chưa một lần nghĩ đến anh lại thản nhiên tiếp tục ở bên Long. Những lời trách móc trong mơ của anh luôn làm tôi tỉnh dậy lúc nữa đêm, nhưng khi thấy Long vẫn ở bên cạnh ôm tôi ngủ, tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi chưa bao giờ thật lòng mình với Long, vì cảm thấy tội lỗi với Quân nên tôi luôn dùng thái độ lạnh lùng với anh và không cho anh biết về sự tồn tại của đứa trẻ, tôi không muốn đó là ràng buộc của tôi với anh. Cũng không ngừng nhắc nhở bản thân rằng như thế là không công bằng với Quân.
Lúc anh cầu hôn tôi, tôi hoàn toàn bất ngờ. Vì sao anh lại muốn kết hôn với tôi? Vì sao anh lại muốn lấy tôi làm vợ? Vì quá vui mừng, quá hạnh phúc nên tôi chưa bao giờ tìm đáp án cho những thắc mắc đó. Một phút hạnh phúc và một giây ích kỉ tôi đã đồng ý lấy anh.
Tôi trốn anh, sự thật là vì muốn thoát khỏi bàn tay anh, hay thực sự trốn tránh tình yêu của mình, trốn tránh sự thật rằng, tôi đã yêu kẻ giết chết bạn trai cũ của mình.
“Tha cho tôi, có được không?”
Đó là lần đầu tiên tôi yêu cầu anh và cũng là câu nói cuối cùng tôi nói với anh.
Ngay hôm sau, tôi đã nhờ một người bạn làm thủ tục xuất cảnh ình, mọi thứ đều suôn sẻ. Tôi muốn thời gian, tôi cần thời gian để nhìn nhận lại tất cả. Tôi không thể tha thứ cho anh, càng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Ba năm qua tôi chưa dùng một đồng nào trong thẻ mà anh đưa, nhưng tôi biết mỗi tháng anh đều thêm tiền vào tài khoản cho tôi. Nay mọi thứ đã chấp dứt rồi, tôi chẳng còn liên quan đến anh, chẳng còn cơ hội nào để trả lại anh tất cả nên tôi đã đến St Kilda và dùng thẻ của anh để thanh toán mọi thứ.