Đọc truyện Tfboys Và Cô Nàng Lạnh Giá – Chương 43
———————4 Năm Sau——————–*Không biết làm gì với khúc tiếp theo nên cứ cho mình tua qua nha*
“Đinh…..Đong….”
“Cạch….”
“Tới đây làm gì?”Khải hỏi.
“Không cho tới à?”Cô chu chu.
“Nghĩ sao mà mới tờ mờ sáng mà cô lại vác cái bản mặt tới đây làm gì chứ?”Khải cáu.
“Không cho vô thì thôi chứ mắc mớ gì cáu dữ vậy?”Cô mếu.
“Mà sao lại tới sớm quá vậy?Không ngủ thì cũng để cho người khác ngủ chứ?”Khải được nước lấn tới.
“Híc….tới chơi thôi mà làm căng vấn đề….không cho vô thì thôi nói biết ngõ người ta còn đi về chứ…đứng nãy giờ cả chục phút mà giờ mới ra mở cửa…đứng mỏi chân thầy mồ…”Cô ứa lệ.
Nhìn cô sắp khóc Khải luống cuống hết gãi đầu tới bức tóc mà không biết làm gì.Nói thật thì Khải lúc đầu cũng bực lắm nhưng nhìn mặt cô ngây thơ,dễ thương nữa nên tính chọc cô thôi ai dè đâu cô khóc làm cậu cảm thấy có lỗi.
“”Xin lỗi…tôi chỉ đùa xíu thôi…..ai ngờ đâu lại làm cô khóc….”Khải luống cuống.
“*Choàng tay Khải*Hi tôi cũng đùa….”Cô cười nói.
“*Đỏ mặt*Đùa gì kì vậy?”Khải.
“Kì gì???Không làm vậy sao anh cho tôi vô?Người ta nói “nước mắt đàn bà có thể làm được mọi chuyện” quả không sai?”Cô nói.
“Ủa..người ta cũng nói câu đó hả?”Khải.
“Tôi nói chứ có ai nói đau?”Cô cười.
“Trời….”
“Hôi…vô nhà…..”Cô đẩy Khải vô.
Cô choàng tay Khải vô nhà với sự ngỡ ngàng chưa từng có của Khải.Nói thật thì từ nảy cô choàng tay anh anh tính đẩy ra vì quá bất ngờ nhưng thôi…hi sinh cho người mình thích chả có sao(vậy mà hi sinh á!!)
“Rồi tới đây để làm gì?Còn San San và Thùy Chi đâu?”Khải hỏi.
“Bây giờ chỉ mới có 5 giờ 53 phút à….anh nghĩ hai con sâu róm đó ngủ dậy chưa?”Cô nói.
“Chứ cô tới đây làm gì?”Khỉa hỏi.
“*Cốc đầu Khải*Hỏi nhiều quá tới chơi chứ làm gì!”Cô.
Khải xoa xoa chỗ bị cô cốc.Hai người lên phòng của Nguyên,gọi Nguyên nhưng kết quả lại bị cậu phang ngay cái gối vào mặt.Còn qua phòng Tỉ gọi cậu dậy thì lại bị ăn ngay tới một đống con gấu KUMA của cậu.Tình thế nguy hiểm cả hai chạy vào phòng Khải ngồi chơi.
“Trước giờ đây là lần đầu tiên tôi vào phòng của anh á?”Cô ngồi xuống giường nói.
“Chứ cô là con gái vô phòng tôi làm gì?”Khải ngồi xuống ghế nói.
“Chứ anh là con trai vào phòng tôi làm gì?”Cô cãi.
“….”Đứng hình.
Cô cười rồi đứng dậy tham quan phòng của cậu.Phòng cậu rất đơn giản nhưng lại được cách điệu nên thấy rất thú vị nó mang một vẻ đẹp riêng của nó nên rất có sức hút.Tiến lại bàn học của cậu cô như đứng hình…Bức ảnh…..cô chụp chung với cậu khi nào đâu mà lại có bức ảnh đó vả lại rất thân mật nữa chứ.”Thình…..thịch…..”tim cô đập mạnh….một loại hình ảnh khi xưa ùa về….cô ôm ngực(chỗ tim ý) ngồi xuống đất.Khải thấy vậy vội lại chỗ cô.
“Này…bị gì vậy?”Khải hỏi.
“Tấm….tấm ảnh đó là sao vậy??Cô gái đó có…có phải là tôi không?”Cô run rẩy nói.
“À….Cô gái đó là Hàn Lệ Tuyết…một người con gái mà tôi cực thương đó…..hiện giờ cô ấy không ở đây…..cô đừng bận tâm….cô đừng lo….cô….không…..phải….là….người…..trong…ảnh….đâu….”Khải hạ giọng nói.
“KHÔNG…..TÔI KHÔNG TIN…..”Cô hét.
“CÔ KHÔNG TIN THÌ CŨNG TIN….vì….giờ cô không phải là Hàn Lệ Tuyết của trước kia nữa….”Khải nói.
“Vậy anh kể cho tôi nghe đi…tại sao lại có tấm ảnh đó…”Cô nói.
Khải nhìn cô rồi gật đầu.Cô vội kéo Khải đứng dậy…kéo cậu ngồi xuống giường.
————————8 phút trôi qua———————–
“Ồ….thì ra Hàn Lệ Tuyết là con người như vậy à?”Cô gật gù tỏ vẻ hiểu.
“Ừm….”
“Còn món quà mà cô ấy tặng anh….anh cũng chưa mở ra à?”Cô hỏi.(trời ạ là bà đấy chứ cô ấy cái nỗi gì!!)
“Cô ấy chưa bảo tôi mở….”
“Tôi cũng là Hàn Lệ Tuyết nên cho phép anh mở đấy….”Cô cười.
Khải thở dài trước độ ngốc của cô và đứng dậy đi lấy hộp quà mà khi xưa cô tặng.Ngồi xuống giường mở hộp quà ra…
“Woa…..là một móc khóa điện thoại nà……đẹp ghê á….ý có thư nữa kìa…..”Cô cầm móc khóa lên nói.
“Trời….có nhiêu đó thôi mà khi xưa cô bảo tôi phải có sự đồng ý của cô mới mở á hả??”Khải nói nhỏ.
“Anh nói cái gì vậy?”Cô hỏi.
“À..không có gì..”Khải cười trừ.
“Tôi thấy nó khá quen….”
Cô chăm chú nhìn nó…..Tim cô bắt đầu đập mạnh…..đầu cô bắt đầu đau và một loạt hình ảnh và phần kí ức của trí nhớ liên tục ùa về.Cô ôm đầu nằm xuống vẻ đau đớn không che nổi.Khải sốt sắn không biết làm gì chỉ biết hỏi “Cô bị sao vậy?”
“Nè…đừng làm tôi sợ nha…..”Khải hỏi.
“*Ôm Khải*Đầu tôi đau lắm….”Cô nói.
“…….”
Cô ngất xỉu trong lòng Khải.Khải thấy cô ngất thì đỡ cô nằm xuống giường rồi đi lấy khăn chườm lên trán cô(làm như bả bị bệnh không bằng).
P/S:Xin lỗi vì sự chậm trễ này hen….quên mật khẩu rồi học để thi nữa nên lâu ra hihi……