Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 99: Giết Gà tại website TruyenChu.Vip
Tình hình trên các trang mạng xã hội hết sức nghiêm trọng. Từ trên xuống dưới bảng tin chính là một hàng số điện thoại và kèm theo tên liên lạc. Mỗi bài, lượt chia sẻ nhanh chóng tăng vùn vụt như gió thổi.
Tứ Diệp Thảo chạy Đông, chạy Tây kêu gọi cùng nhau phá huỷ những tài khoản cop hay chia sẻ. Kêu gọi mọi người phải bảo toàn thông tin liên lạc của Vương Tuấn Khải tình hình hiện giờ vô cùng hỗn loạn. Chỉ cần lên mạng, lướt từ trên xuống dưới chính là khẩu hiệu “Diệt Fans cuồng, diệt hắc đạo” thậm chí tàn nhẫn đến nỗi có câu khẩu hiệu “Giết nhầm còn hơn bỏ sót”. Chỉ cần thấy tài khoản nào đăng bài viết là một loạt hàng số dài lập tức sẽ bị phá huỷ.
Tứ Diệp Thảo và Antifans đang có trận đấu “sinh tử” trên các trang mạng lan toả ra khắp mọi miền năm Châu. Người nọ gọi người kia, người kia gọi người khác chẳng mấy chốc hai ngày nay diễn ra cuộc chiến tranh thế giới lần thứ nhất trên các trang mạng xã hội. Ta không hơn mà địch không kém, luôn luôn tìm ra sơ hở để công kích đối phương.
Chiến tranh diễn ra người chịu thiệt đương nhiên không ai khác là Vương Tuấn Khải. Dù muốn thay số nhưng giờ lại đang phân vân có nên hay không. Mỗi lần mở máy gọi về cho gia đình là một lần muốn đập tan cái máy chỉ vì hàng loạt tin nhắn lẫn cuộc gọi thi nhau đổ chuông làm cậu thấy phiền toái và cậu phải mượn điện thoại của mọi người mà gọi về.
Đương nhiên cuối cùng cũng có giới hạn, Tuấn Khải lập tức đi thay sim mới và dành mất hơn một ngày trời cuối cùng cậu cũng đã có thể thông báo việc cậu đổi số cho các tiền bối và may hơn là không bị người ta cáu giận hay gì đó. Và chiến tranh thế giới thứ nhất trên mạng lập tức dừng lại sau khi cậu đã đăng bài thông báo đổi số.
Tuy nhiên cuộc truy tìm thủ phạm lại mới bắt đầu. Thám tử Tứ Diệp Thảo chaiyo! Chaiyo! Chaiyo!
***
Bảo Lam ngồi trên ghế phụ vươn vai ngáp một hơi, chỉnh sửa tóc mái ngố một chút rồi quay sang nhìn sắc mặt Như Nguyệt đen xì mà lắc đầu ngán ngẩm. Cô ngoái người ra phía sau vừa tầm Nhi Lam cũng nhún vai nhìn cô. Cô mím môi thành đường chỉ dài rồi quay lên phía trước nhìn đường.
– Nguyệt Nguyệt cậu giãn cái mặt ra xem nào! Trông cậu xấu quá đấy!
Dốt cuộc Bảo Lam cũng nhịn không được mà lên tiếng nhưng khi quay sang Như Nguyệt thì cô chỉ biết nhún vai bất lực chả biết làm thế nào. Chỉ là chuyển tới ở cùng cả nhà thôi mà việc gì phải cau có mặt mày lên như thế?
Mà không đúng! Là bị ép tới đây mới đúng!
– Phải đó! Phải đó!
Nhi Lam ngồi sau xe cũng đồng tình gật liên hồi. Tay trái lành lặn kéo cổ áo bên phải lên phủ kín người. Giờ đã một tuần kể từ khi hôm bị tai nạn kia xảy ra nhưng tay phải của cô vẫn phải bó bột. Còn về chuyện tình hình về đoàn phim “Sóng” cô cũng đã nắm rõ tình hình nhờ thông tin trên mạng và cả Gia Lưu Hương. Nữ chính đã được thay thế bởi một thành viên của TFGIRLS – Hạ Ân Kỳ.
– Các người được nghỉ phép thì về nhà nghỉ ngơi đi. Tại sao còn lôi kéo tớ về đó làm gì?
Như Nguyệt rít qua kẽ răng, đáy mắt ánh lên tia phẫn nộ. Đôi tay cầm chắc volang, chân kia đạp phanh làm tốc độ tăng lên hai phần. Được nghỉ dưỡng ba ngày sau khi đoàn phim “Hồi Sinh Mảnh Ghép” gặp sự cố gì đó, mọi người nhân cơ hội liền quay trở về TFHome nghỉ ngơi. Nhưng khổ nỗi là cô bị nôi kéo, ép buộc tới đây nên giờ mới trở lên khó chịu như vậy.
– Này! Đừng vơ cả bó thế nhé! Có trách thì trách Vương Nguyên ấy!
Nhi Lam ngồi phía sau không vui vẻ gì liền cau mày nhăn nhó. Nhìn một bên mắt Như Nguyệt qua kính chiếu hậu, cô không khỏi âm thầm nôi tên nào đó lên mắng trong bụng. Người ta đã không thích thì thôi còn ép buộc cho bằng được chả hiểu nổi Vương Nguyên muốn cái gì nữa.
Ở đâu đó có người hắt hơi lớn một tiến…
– Nếu có thể tôi sẽ đánh cho anh ta bầm mắt!
Sau câu nói bá đạo không kém phần phẫn nộ của Như Nguyệt là chiếc xe tăng tốc nhanh hơn về phía trước thêm hai phần làm cho Song Lam đã ớn lạnh câu nói của cô giờ lại run cầm cập khi cô tăng tốc.
– Lâm Như Nguyệt cho cậu ba giây mau lập tức giảm tốc độ xe!!
Nhi Lam ngồi phía sau cố vươn tay lên bám chặt bộ phận an toàn trên nóc xe lập tức hét lên trong khi sắc mặt cô nhanh chóng hạ xuống. Tuy tay lái Như Nguyệt không như những tay đua… Tay đua còn tốt hơn là lái kiểu mấy tên đầu đường xó chợ đang thể hiện bản lĩnh dởm.
– Tớ biết tên tớ đẹp!
Như Nguyệt nói xong lập tức đạp thắng cho chạy vượt lên các xe khác bộ dạng tức giận như thể muốn dùng trò chơi nguy hiểm này trút giận. Nói thật đây là lần đầu cô đi nhanh như vậy có chút hoang mang. Cô chỉ có bằng cấp lái xe chứ không có bằng cấp đua xe.
Nhi Lam lập tức im bặt khi nghe câu nói đó của Như Nguyệt. Trong tâm không khỏi nghĩ đến một người từng nói câu nói như vậy và rồi biến mất.
– Lâm Như Nguyệt cậu có phải tay đua không thế?
Bảo Lam bên cạnh ôm chặt dây an toàn quay sang nhìn Như Nguyệt đang lái xe nhanh với tư thế chuyên nghiệp. Nếu Như Nguyệt là tay đua cô không để tâm nhưng ngược lại cô chắc chắn sẽ không thể không để tâm. Đáng tiếc…
– Không!
Thanh âm nhẹ nhàng làm toàn bộ người trong xe im lặng đến nỗi còn nghe thấy tiếng gió quật vào cửa kính từ bên ngoài.
– CÁI GÌ???
Song Lam giật mình đồng thanh hét lên làm Như Nguyệt cũng bị vạ lây mà lại chệch hướng suýt chút nữa tông vào cái cột đèn đường gần đấy. Sau khi chỉnh lại đường lái Như Nguyệt lập tức dậm phanh cái két làm cả ba cùng chúi đầu về phía trước.
– Hai người có biết mạng sống quan trọng thế nào không?
Như Nguyệt lập tức quay phắt sang lần lượt Song Lam trừng mắt gắt lên. Câu nói vừa dứt đầu cô đã ăn ngay hai cái cốc đầu cái cốp rõ đau. Cô kêu lên rồi trừng mắt lườm Song Lam, vừa lườm vừa đưa tay xoa cục u to tướng trên đầu.
– Câu này phải để bọn này hỏi mới đúng!
Song Lam cùng đồng thanh và cùng trưng bản mặt khủng bố doạ cho Như Nguyệt nhất thời không nói được gì liền quay sang tiếp tục lái xe tới địa điểm cần đến.
***
Chiếc xe hơi trắng biển số CP23-0911 dừng trước một ngôi nhà hình hộp ba tầng sơn đã chóc vảy màu trắng thậm chí nổi rõ cả đường gân rêu xanh đen. Trước cửa treo phông giới thiệu tên cửa hàng và kèm theo vài ba hình con gà từ lớn đến bé.
Ba cô nàng ngồi trong xe nhìn nhau liền gật đầu không ai nói câu nào mà lại cùng mở cửa cùng bước xuống xe.
– Vào thôi!
Như Nguyệt đóng cửa xe vào bản nề. Chỉ vì chiều cao có hạn mà cô phải nghến chân lên để nhìn qua đầu xe, giả bộ ra oai gõ nhịp lên lóc xe hất mặt vào trong cửa tiệm có nhắc tới gà thả trước mặt.
Song Lam gật đầu sau đó đóng mạnh cửa vào bản nề. Một người bình thường, một người cà nhắc đi trước một người bình thường đột xuất điên bất thình lình theo phía sau.
***
~ Quác!!! Quác!!! Quác!!!
Tiếng thét thê lương của con gà xấu số vang lên trong màn hình laptop. Dòng máu đỏ tươi ở cổ phun ra như tách trà đang rót nước xuống chiếc bát con đang dần dềnh huyết kê lên trên, vài giọt bám lên miệng bát nham nhở. Tiếp theo là tiếng ném con gà đã tắc thở xuống đất cái phịch để cho con gà có cơ hội cử động lần cuối.
Chiếc laptop bị đóng lại, hình ảnh kinh dị đó cũng biết mất trả lại sự trầm mặc cho cả gian phòng khách.
Bốn người đàn ông nhìn nhau, thở dài…
– Làm việc này có tàn nhẫn quá không?
Dù cho Vương Nguyên là kẻ phàm ăn nhưng không có nghĩa là một người… Giết gà không ghê tay. Nhớ lại cảnh tượng con gà bị cắt cổ chết thảm vừa rồi trong laptop mà không khỏi rùng mình. Mà tại sao lúc ý cả đám lại thống nhất mua gà về giết ý nhỉ?
– Còn phải hỏi sao?
Chí Hoành ngồi ngay bên cạnh chán nản cất giọng. Cậu ngả người ra sau ghế nhắm hờ mắt lại và bắt đầu nghĩ tới cảnh tượng kinh dị vừa rồi trong màn hình laptop.
– Quan trọng là không lẽ lại để ba người bọn họ làm sao?
Ba người đàn ông cùng quay sang nhìn người vừa phát ngôn. Thiên Tỉ đảo mắt nhìn quanh rồi thở dài. Cả đám cùng đảo mắt ngẫm nghĩ. Trong nhà có bốn thằng đàn ông không lẽ lại để cho phụ nữ ra tay chỉ vì sợ sao? Như vậy thì gọi gì là đàn ông nữa…
Nhưng tiếc là bốn người đàn ông của cái nhà này lại chưa có kinh nghiệm giết gà…
Bên ngoài có tiếng cửa cổng bị kéo ra vang lên tiếp theo đó là tiếng động cơ xe hơi giảm ga và tắt máy. Cả bốn người đàn ông cùng quay sang nhìn nhau thầm hiểu ý của nhau là gì.
– Bọn họ về rồi ra xem thử rồi tính!
Tuấn Khải đứng thẳng dậy sau đó nhanh chân bước ra khỏi phòng khách đi nhanh vào trong bếp hướng cửa bếp ngách ra sau giếng nước. Ba chàng còn lại cũng đứng dậy đi theo sau riêng Thiên Tỉ ở lại cất laptop xuống gầm bàn rồi ra sau cùng.
***
~ Quác!!! Quác!!! Quác!!!…
Tiếng gà khóc thảm thiết khi bị Bảo Lam túm hai chân xách ngược hùng hồ bước nhanh chân về phía sân giếng sau nhà. Con gà đáng thương vừa ngoạc mỏ kêu quác quác thật to vừa vung cánh vỗ lung tung phản kháng trong vô ích. Theo sau cô là Nhi Lam và Như Nguyệt, trong tay Như Nguyệt xách hai túi nguyên liệu còn trong tay Nhi Lam vốn chả cầm cái gì.
Nghĩ sao mà muốn người “tàn tật” cầm đồ?
Con gà bị ném cái phịch xuống giữa sân giếng trước bốn đôi mắt mở to của giàn “Fanboys” đứng chen chúc trên cửa. Các chàng di mắt lên nhìn Bảo Lam đang đứng phủi tay khi cô hướng tới vòi nước rửa tay thì các chàng lại di mắt xuống con gà đang ngoạc mỏ thở ra khói, chân bị chói chặt đang cố giãy cùng với đôi cánh đang cố đập loạn. Các chàng thầm đáng giá con gà này ước chừng tầm ba cân đấy nhỉ?
– Con này nhiêu tiền thế?
Tuấn Khải nhìn Bảo Lam vừa rửa tay xong đang quay sang nhìn bọn cậu rồi lại chuyển tầm nhìn sang Nhi Lam và Như Nguyệt vừa đặt vài túi nguyên liệu xuống đất huýt một hơi sáo thích thú quay sang hỏi ba cô. Tuy không am hiểu về gà thịt cho lắm nhưng ngày nhỏ cũng từng chứng kiến cảnh giết gà của các bậc trưởng bối. Theo kinh nghiệm non nớt còn tồn đọng, Tuấn Khải nhận xét con gà này là: bộ lông phát triển không ép sát vào thân, đầu to, cổ to ngắn, mỏ to chắc, ngực sâu rộng, lưng dài, rộng, phẳng, đùi lườn phát triển, xương thô (kiến thức gà qué của Đại Ca cũng như tác giả là nhờ bác Google chỉ giáo =v=) nhìn có vẻ chắc thịt…
– Hai trăm hai tám! (Tương đương 800k, chả biết đúng không)
Nhi Lam nhún vai rút trong túi áo chiếc ví da màu đen rất thân quen làm bốn chàng “Fanboys” há hốc mồm còn Tuấn Khải lại quay ngang quang ngưa tay sờ mó mấy cái túi quần trước sau. Cậu đen mặt ngước lên nhìn cô cháy con mắt.
– Lườm gì mà lườm! Ví của anh rơi trong xe ấy!
Nhi Lam tung chiếc ví da về phía Tuấn Khải làm cậu theo phản xạ liền đưa tay ra chụp nhưng thế quái nào mà đã chạm vào rồi còn để rơi xuống sân giếng lại còn gần trúng… Sắc mặt cậu đen thùi lùi còn mấy người kia cười như được mùa.
– Gần chín giờ rồi đấy không làm nhanh là nhịn đói!
Như Nguyệt cố nín cười hắng giọng lên tiếng thông báo sau khi xem thời gian trên màn hình khoá điện thoại. Mọi người thấy vậy cung gật gật đầu đồng tình. Cô bước tới cửa bếp không quên chú ý “bom mìn” của con gà ban tặng. Cởi chiếc áo khoác dạ đen đưa cho Chí Hoành cô vuốt hai bên ống tay lên tậm khuỷu để lộ đôi cánh tay trắng trẻo mềm mịn. Tiện thể cô cúi xuống nhón chiếc ví lên đưa cho Tuấn Khải.
– Ở đây có mỗi Nhi Nhi biết giết gà nhưng…
Như Nguyệt vô tư quay sang nhìn Nhi Lam hoàn toàn không nghĩ nhiều liền lên tiếng.
– So sorry!
Nhi Lam nhún vai mím môi cười tạo thành hình vòng cung. Hình như cảm nhận được điều gì đó sai sai cô liền đứng thẳng người nhìn Như Nguyệt chăm chăm.
– Mà sao cậu biết tớ có thể giết gà?
– Đoán thôi!
Như Nguyệt thấy vẻ mặt nghi hoặc của Nhi Lam liền gượng cười thầm trách bản thân lanh cha lanh chanh.
– Đúng là phù thuỷ có khác a~!
Chí Hoành thấy vẻ khác thường liền chủ động lên tiếng chọc ghẹo Nhi Lam ngấm ngầm chuyển đổi đề tài. Thấy vẻ mặt vờ tỏ ra kiêu ngạo của Nhi Lam cậu thầm hiểu chuyện này đã được gạt sang một bên. Vắt dọc áo Như Nguyệt lên tay ép vào ngực, tay kia ôm ngang cậu nhìn Nhi Lam cười cười nguy hiểm.
– Người duy nhất biết giết gà lại bị bó bột thế kia thì làm ăn gì?
Bảo Lam đi tới gần con gà đưa chân đạp nhẹ vào đầu con gà vài cái làm nó kêu ré giãy nảy lên, đá được mấy cái rồi lại thôi. Cô chống hai tay vào hai bên hông đúng bộ dạng của mấy bà cô bán cá ngoài chợ ngước lên nhìn giàn “Fanboys” rồi quay sang nhìn Như Nguyệt và Nhi Lam. Không lẽ kế hoạch ăn trưa của cả nhà bị hoãn hả?
– Còn bọn này để trưng bày hở?
Thiên Tỉ vắt ngang tay lên tường nghiêng người dựa trán vào cánh tay đưa mắt nhìn ba cô nàng dưới sân giếng. Cậu chợt phì cười khi thấy ba cô ba dáng khác nhau. Một người thì chống hông như bà bán cá ngoài chợ, một người hai tay sắn cao quá khuỷu như du côn, một người thì mặc áo không ra mặc tay phải lại còn bó bột đeo giá đỡ trên cổ. Khoảng khắc này nên lưu lại chứ nhỉ?
Thiên Tỉ nén nút rút điện thoại trong túi ra…
– Các anh làm được không?
Ba cô nàng đồng thanh trưng vẻ mặt không thể tin được nhìn bốn người nam nhân đứng trên trước cửa bếp kia.
– Sao lại không?
Dù thật sự là không làm được nhưng vì sĩ diện của đàn ông. Bốn chàng hùng hổ đồng thanh đến khi nhìn thấy vẻ mặt cười nham hiểm của ba cô nàng trước mặt mới biết bản thân tự chui vào chỗ chết rồi.
~ Quác!!! Quác!!! Quác!!!
Cảm nhận được sự nguy hiểm hơn cái chết con gà liều mạng giãy giụa kêu to.
Tôi đã làm gì lên tội? Tiếng lòng của gà…
***
Một ngọn gió vi vu lướt ngang cuốn theo vài chiếc lá bay ngang khu sân giếng sau nhà bếp. Bay qua bốn bức tượng đứng đực bốn góc nhìn nhau. Chính giữa là con gà đang ngơ ngơ ngác ngác hết nhìn người nọ lại xọ sang nhìn người kia.
Wao!!! Thật soái!!!!! Gà thầm nghĩ. (==!)
– Các anh đứng ngắm nhau hay giết gà thế?
Bảo Lam đang ngồi sổm trên cửa bếp nhặt rau ngải cứu. Cô đặt cả nắm rau ngải cứu đã nhặt sạch vào trong rổ cạnh đó rồi quay sang liền có con quạ bay ngang đầu khi thấy bốn bức tượng đẹp đẽ được trưng bày dưới sân giếng. Lại lia mắt xuống con gà thầm cầu nguyện cho nó có cái chết êm ái nhất.
– Các huynh đệ! Đến lúc chúng ta thực hành rồi!
Tuấn Khải với bộ dạng đôi ống quần sắn lên gần đầu gối, đôi ống tay áo cũng kéo lên để lộ đôi cánh tay trắng như con gái. Thật ghen tỵ a~! Cậu trưng vẻ mặt nghiêm túc quay sang nhìn ba người anh em trước mặt như thể đại uý đang nghiêm chỉnh cổ động quân đội đi giết… Gà…
– Trước khi giết nhớ đọc bài hoá kiếp nha!
Nhi Lam đứng bên cạnh kệ bếp dùng tay trái lành lặn vo gạo trong xoong. Vừa vo gạo vừa nói vọng ra ngoài sân giếng làm cho TFBOYS và Chí Hoành ngơ ngác nhìn vào trong cửa bếp chả hiểu cái gì đồng thanh:
– Như nào?
– Gà ơi gà, ta cắt cổ ngươi để ngươi hoá sang kiếp người. Để kiếp sau ngươi không bị người khác cắt cổ nữa!
Bảo Lam nhìn TFBOYS và Chí Hoành nhún vai trả lời rồi quay vào chăm chú nhặt một đống rau dưa trước mặt.
– Phong tục Việt Nam lạ nhỉ?
Sau câu nói của Thiên Tỉ là ba cái gật đầu của ba người còn lại. Từ xưa đến giờ các cậu chưa từng nghe ai trước khi giết thịt lại đọc bài hoá kiếp hết. Giờ mới là lần đầu chứng kiến nên mới cảm thấy lạ lẫm.
– Không hẳn là phong tục. Tuỳ từng người giết thôi. Có người đọc, có người không. Nhưng dù sao đọc lên cũng chả mất gì lại làm cho tội sát sinh của chúng ta giảm đi một phần!
Bảo Lam không ngẩng lên mà nói. Tay nhặt rau một cách nhanh nhẹn đang nhặt liền thấy đôi chân của Nhi Lam đang từ từ khuỵu xuống ở trước mặt. Cô ngước lên chỉ thấy cô nàng nhún vai rồi dùng tay lành lặn nhặt từng cọng rau.
(Câu kia là tác giả học từ ba ba thân yêu nhé chứ không có rõ có phải “phong tục” hay không)
Con gà cảm nhận được điều nguy hiểm liền điên cuồng đập cánh xuống đất làm bốn pho tượng đẹp trai giật mình cùng lia mắt xuống lườm làm con gà sợ quá nằm bất động luôn tại chỗ.
– Nước gần sôi rồi đó mấy ông nội!!
Như Nguyệt ở trong bếp gắt lên làm TFBOYS và Chí Hoành cùng quay sang nhìn cô rồi quay sang nhìn nhau. Không ai bảo ai cùng nhau nổi da gà da vịt khắp người. Lại lia mắt xuống con gà đang kêu liên hồi ở dưới đất.
– Vậy ai làm đao phủ?
Cả đám cùng ngước nhìn người vừa lên tiếng kia như người ngoài hành tinh. Vương Nguyên quay sang nhìn lần lượt từng người với bản mặt ngố rừng. Hỏi mỗi một câu mà sao lại quay sang nhìn cậu “thắm thiết” như vậy?
Trong giây nát mặt Vương Nguyên tối sầm lại… Đừng có nói…
***
Giết một con gà vốn đơn giản dễ như trở bàn tay cần sự trợ giúp cũng chỉ có một người đã trảm xong con gà rồi nhưng đấy là đối với người bình thường. Còn đối với người không bình thường lại khác.
Người không bình thường ở đây là…
~ Nghéc… Nghéc… Nghéc…
Con gà đáng thương đang kêu bằng cổ họng một cách bất lực. Cả thân thể gồng mình để cố thoát khỏi bốn tên đàn ông to khoẻ đang giày vò nó. Trong lòng không khỏi khóc ra nước mắt chỉ biết thầm trách sao kiếp này của mình là một con gà?
– Vương Nguyên Nhi nhớ cẩn thận anh không muốn dính huyết kê trên áo đâu!!
Tuấn Khải quỳ ngồi hờ bằng đầu đôi ngón chân. Một tay cầm chặt đầu con gà đáng cố ư ử gồng mình giãy giụa ấn xuống chiếc thớt phía dưới. Cậu trừng mắt lườm Vương Nguyên cảnh cáo sau đó quay mặt đi chỗ khác để khỏi chứng kiến cảnh tượng rùng rợn tiếp theo.
– Anh có ngon thì đổi vị trí đi!!!
Vương Nguyên đứng khom người một tay chống đầu gối, một tay cầm chắc cán con dao phay chạm lưỡi dao lạnh ngắt hờ lên chính giữa cổ con gà. Con gà ư ử làm rung cả lưỡi dao làm cậu cảm nhận được rõ ràng. Cổ họng nuốt một ngụm nước miếng cái ực. Mà cũng bực mình ghê! Sao ba tên kia lại cùng đồng lòng bầu cử cậu cầm dao như thế?
– Làm đi làm đi!!
Tuấn Khải dùng tay còn lại phẩy phẩy. Khuôn mặt cậu đang đỏ lên, chân mày cũng nhíu lại một cách đau đớn. Con gà khốn nạn nó đang mổ tay cậu!!! Đau chết mất thôi!!! Đau quá!!!
Ngước lên nhìn Chí Hoành và Thiên Tỉ người túm chân người tóm cánh trước mặt. Khuôn mặt Vương Nguyên đen thui kèm theo ba đường hắc tuyến chảy dài khi thấy hai đương sự hất mặt đi hướng khác. Cậu lại chuyển tầm nhìn xuống con gà đang liếc mắt đáng thương cầu cậu tha mạng.
– Lần sau đừng có mua gà sống về nữa!!!
Vương Nguyên ngước nhìn lên cửa bếp nơi có ba người khiến cho cả đám phải “đổ vỏ” như này nhăn mày đanh giọng gắt lên. Thế quái nào lúc bàn bạc lại chọn mua gà sống thay vì mua gà đã làm sẵn thế không biết. Chắc lúc đó cả đám chưa uống thuốc đi!
– Còn lần sau?
Cả đám nhìn Vương Nguyên đồng thanh.
– Nhanh lên nước sôi rồi!!
Như Nguyệt nói xong liền quay lưng đi vào trong khi nghe thấy ấm siêu tốc rú còi báo hiệu để rút ổ cắm điện.
Trán Vương Nguyên đổ ra một đống mồ hôi hột. Đôi mắt trời đêm chăm chăm nhìn lưỡi dao trong tay đang di chuyển cưa lên cổ con gà một cách… Nhẹ nhàng.
Lúc đầu thì không sao dần dần da con gà bị cắt tách ra ngày càng sâu máu cũng đã rỉ ra. Con gà kêu càng ngày càng to khi tận hưởng cảm giác chết trong đau đớn lại còn từ từ thế này. Toàn thân ra sức gồng mình giãy giụa nhưng lại bất lực khi ba tên đàn ông người giữ đầu, người giữ cánh, người giữ chân chặt đến nổi cả gân tay thế kia thì thoát kiểu gì?
– Ra tay rứt khoát cái coi. Nhìn ghê quá đi mất!!!
Nhi Lam đứng trên cửa bếp tay lành chống lên tường thấy một màn bốn tên nam nhân to khoẻ đang hành hung một con gà dù cho là gà trống đi chăng nữa. Càng rợn hơn khi thấy máu đã nhuốm đỏ lưỡi dao và đang chảy từ trên thớt xuống sân giếng lan rộng ra xung quanh tạo thanh một bãi chiến trường xử chảm… Gà. Cô mà không bị thương ở tay cô đã nhào vào giết gà rồi.
Có trách thì trách con gà xui xẻo rơi chúng tay TFBOYS và Lưu Chí Hoành…
~ Ẹc.. Ẹc… Ẹc…
Giọng con gà ngày càng yếu dần vì dây thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng. Thân thể càng quẫy đạp mạnh bạo hơn khi Diêm Vương sai nam thần tới rước nó về thế giới bên kia.
Vương Nguyên thấy Nhi Lam thúc dục bèn nhắm chặt mắt giơ cao tay giáng lưỡi dao phay bạc sắt xuống dưới.
Lưỡi dao phay bạc dưới ánh mặt trời loé sáng…
Phập…
– Áaaaa!!!!
Thanh âm tổng hợp của ba cô nàng trên cửa bếp khi thấy một màn kinh dị trước mặt. Cả ba cùng che mắt lại và đi vào trong không ngừng phát ra những thanh âm hoảng hốt kinh hãi.
Chí Hoành, Thiên Tỉ, Tuấn Khải lập tức buông tay khỏi con gà lùi xuống vài bước. Khuôn mặt ai cũng tái nhợt sắc khi thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt thậm chí còn há hốc mồm miệng. Cả ba người đặc biệt là Tuấn Khải dính một đống huyết kê trên người, trên khuôn mặt nhạt sắc cũng bị dính một ít nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt cả đám hoàn toàn quên béng mất.
Kinh hãi hơn chính là Vương Nguyên khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ sợ hãi khi chứng kiến một cảnh còn kinh dị hơn cả trong phim của hãng Holiwood. Ôi mẹ ơi cậu vừa làm cái gì thế?
Quay trở lại với nhân vật chủ chốt…
Con dao phay cắm nghiêng trên thớt ngăn cách đầu và thân của con gà. Nói đến đây chắc cũng rõ là đầu con gà đã lìa khỏi cổ, máu đổ thành sông nhuộm đỏ cả một vùng sân giếng. Thân dưới con gà đập cánh xuống đất vùng vẫy một hồi rồi lịm đi, trong lúc vũng vẫy đã làm bắt huyết kê lên tứ phía. Và hậu quả là cả bốn pho tượng đẹp mã đang trưng biểu cảm sợ hãi đứng xung quanh đó dính đòn.
– Hoành Thánh siêu nước!
Như Nguyệt thình lình lên tiếng làm cả bốn chàng quay sang nhìn cô với bộ dạng thảm khốc sau “trận chiến” vừa rồi. Chỉ thấy cô khom người đặt chiếc ấm siêu tốc xuống cạnh cửa rồi đứng thẳng nhìn lại.
– Ném con gà vào trong thau rồi tưới nước nóng xung quanh cơ thể nó ấy. Nhân lúc nước nóng thì vặt lông luôn, còn cái đầu gà thì nhét vào túi rác ấy. Xong suôi các anh chịu khó dọn lại nha!
Nói xong Như Nguyệt quay lưng đi thẳng vào trong đi luôn để lại bốn pho tượng còn chưa hoàn hồn ngây ngốc nhìn theo.
Lại chuyển tầm nhìn sang con gà xấu số cùng thở dài.
Thật là đáng sợ!
***
Chiếc thau chứa con gà đáng thương mất đầu được Thiên Tỉ nôi ra chính giữa sân giếng. Vừa đứng dậy lui lại, Chí Hoành cầm ấm siêu tốc tưới đều quanh người con gà. Chẳng mấy chốc lông con gà đã ướt sũng và da chuyển sang sắc vàng làm cả đám như thấy vật thể lạ mà oh lên thích thú đầy kinh ngạc.
– Xong rồi thì… Vặt lông hở?
Giờ bộ dạng của Tuấn Khải trông vô cùng nhếch nhác, vệt huyết kê trên mặt lau qua vẫn còn mờ mờ. Đầu tóc không biết vì sao lại bù xù như ổ quạ. Quần thì ống thấp ống cao, ống tay sắn lên đến tận sát lá nách. Cậu đứng một tay chống hông, tay kia đưa lên lau qua hàng mồ hôi trên trán.
Lấy danh dự của cậu ra. Cậu thề không bao giờ chơi cái trò này nữa chả vui tí gì cả. Lại còn bị gà nó mổ cho đỏ cả ngón tay.
Ba chàng còn lại không nói liền xúm lại. Bốn người mỗi người một góc ngồi xuống nhón nhón từng chiếc lông gà và bắt đầu công việc cao cả. Vì nước sôi nóng giật nên khi chạm vào lông gà cả đám nhăn nhó mặt mày, khoé miệng giật giật. Dùng chuẩn bộ dạng cầm kim vặt lông gà.
Chí Hoành cố tỏ vẻ bình tĩnh tay túm một nhúm lông gà phần cánh dùng lực giật giật. Thấy bản thân vặt được một nhúm lớn liền thở dài ngoác miệng cười thích thú. Ai ya mổ gà cũng đâu có khó đâu nhỉ?
Ba chàng còn lại thấy vậy cũng không ném vế mà nâng cao tinh thần hiếu thắng. Không lẽ đến lông gà cũng thua hay sao? Đừng có mơ!
Dù là vậy Tuấn Khải không khỏi thở dài cắn môi nhìn xuống phần ức gà dùng tay cẩn thận vặt từng túm nhỏ một. Công nhận vặt lông gà với vặt lá cây cũng chả khác gì nhau nhưng mà đối với người cung Xử Nữ như cậu thì phải nghĩ lại. Mùi tanh nồng của huyết kê hoà cùng mùi hôi của gà thả vườn tạo lên một mùi hương chẳng hề thoải mái tí gì hết, rất khó chịu lại còn ươn ướt nữa. Cậu thầm tưởng tượng phù thuỷ ngồi vặt lông gà mà không khỏi rùng mình. Không biết bộ dạng khi đó như thế nào nhỉ?
– Các anh phải vặt suôi chiều lông mọc ấy mới dễ!
Nhi Lam tập tễnh đi tới cửa bếp nhìn xuống bốn vị nam thần Showbic đang chụm lại cái thau giữa sân khấu vặt lông gà. Thấy biểu cảm của từng người cùng quay lại nhìn cô mà không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Có lẽ cô nên xuống giúp một tay mất thôi!
– Xuống đây chi vậy má?
TFBOYS và Chí Hoành cùng nhìn Nhi Lam đồng thanh làm cô đang hơi khuỵu một gối, thò một chân xuống định sỏ dép liền khựng lại. Cô ngước lên nhìn bốn chàng cười cười cố thò chân xuống, đầu ngón chân vừa chạm xuống chiếc dép…
– Nếu cô xuống tôi quăng nguyên con gà vào người cô!
Tuấn Khải vừa vài phút trước nhăn mặt vì bệnh sạnh sẽ của cung Xử Nữ tái phát. Vậy mà lúc này cậu lại bình thản tóm một bên chân gà đứng dậy nhấc con gà lên làm đống nước trên con gà nhỏ xuống như mưa. Hướng về phía Nhi Lam trừng mắt đe doạ.
– Ôi mẹ ơi! Đao Ca anh có điên không thế hả?
Ba chàng còn lại lập tức tránh xa trước khi bị đống nước kinh dị ấy vẩy vào người. Vương Nguyên gần đấy nhất tiện tay vươn lên túm quần Tuấn Khải giật giật mà quên mất hai điều. Thứ nhất, tay cậu còn dính một đống lông gà đen nháy. Thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, quần Tuấn Khải là quần thu… Cho nên không nói tiếng nào mà… Tụt xuống để lộ… Lộ… Lộ… (Tác giả bị cà lăm rồi…)
– Áaa!!!
Tiếng thét thảm thiết của hai người một nam một nữ vang lên. Nhi Lam lập tức ngoảnh mặt vào trong cả khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Cô nàng vội vội vàng vàng bất chấp bản thân bị què hay bị gì đó cũng cố leo lên mà đi vào trong. Trước khi đi cô nàng tiện tay vơ đống rau cạnh bếp đã rửa ném về phía hiện trường tạo lên bốn tiếng thét kinh thiên động địa nữa.
Quay trở về với Tuấn Khải…
Sau khi bị Vương Nguyên ám sát kéo lệch một bên quần xuống để lộ… Một phần màu đen. Theo phản xạ cậu hét lên như thể gặp biến thái (à không còn là như thể nữa) cậu thả tay ra làm con gà rơi xuống thau nước toàn lông gà và đã vẩn đục màu hồng huyết kê. Theo lực đạo nước liền bắn tung lên và kẻ chịu hậu quả không ai khác là bốn vị nam thần Showbic ngồi quanh đấy và thế là một tiếng thét đồng thanh của bốn vị nam thần vang lên.
Thanh âm kinh dị phản chiếu lại qua hai bên bức tường như để cả đám không thể quên vụ việc ngày hôm nay.
Bất chấp tay toàn lông gà Tuấn Khải tóm cạp quần sếch lên đến nỗi lệch luôn khỏi thắt lưng. Cậu quay sang nhìn Vương Nguyên vừa tắm… Nước vặt lông gà lườm cháy con mắt. Nhưng thấy đầu Vương Nguyên có vài ba sợi lông gà cùng ướt đến tóc bết vào cậu lại cất giọng cười quỷ dị nhất hành tinh vang lên.
– Há ha ha ha ha ha!!!!!
Tuấn Khải đứng bộ dạng hai tay tóm chặt cạp quần ngửa cổ cười như được mùa. Hai bên ống quần một bên quá đầu gối, một bên buông thõng xuống dưới lại còn ướt ống quần trông cậu thật sự… Hoang tàn lời.
– Muốn cười không hả?
Vương Nguyên bên cạnh một tay gạt vài sợi lông gà dính trên đầu xuống. Thấy Tuấn Khải không hề xi nhê sau khi cậu lên tiếng hầm hè đã vậy còn cười lớn hơn cùng hai tên kia. Cậu đen mặt thẳng tay tóm vạt quần Tuấn Khải kéo mạnh xuống làm ai đó không chú ý liền… Bị tụt quần… (*phụt* máu mũi của ta -_-|||)
Chiếc quần rời khỏi vị trí và tụt xuống tận đầu gối… Vừa tầm một cơn gió ngại ngùng thổi ngang…
– ÁAAAAA!!!!!!!!
– Ha ha ha ha ha!!!!!
Lần này là Vương Nguyên không nhịn nổi liền cười ầm lên trong bộ dạng đỏ mặt của vị nam thần nào đó đang khom người vội vàng xách quần lên. Bên cạnh là Chí Hoành và Thiên Tỉ cũng cười đến rơi nước mắt thậm chí đến nỗi Thiên Tỉ bị ngồi bệt xuống nền sân giếng… Ướt…
Nàng gió ngây thơ lướt ngang…
– Mẹ của tôi ơi!!! Lạnh chết tôi rồi!!!
Mà tiết trời bên Trùng Khánh hiện tại là mát run người…
Thiên Tỉ lập tức đứng bật dậy liều mạng đưa tay phủi mông nhanh nhất có thể. Vừa phủi vừa ngoái nửa người ra sau khi thấy vài cái lông gà dính lung tung phía sau. Sắc mặt cậu đen lại… Càng đen hơn khi thấy một vàn tay biến thái đang có ý định chạm vào.
– Vương Nguyên…
Nguyên Nhi thấy tiếng gằn giọng liền dừng tay lại ngước lên thấy vẻ mặt đen thùi lùi của Thiên Thiên liền nhe răng cười vô tội vạ. Cậu ngoan ngoãn quay sang xử lí nốt con gà chưa được “nột đồ” xong.
Thiên Tỉ an tâm thở phào một tiếng nhưng chưa kịp định thần ở bên kia một cánh tay cũng thò vào nhanh như cắt túm quần cậu làm cậu còn chưa kịp định thần liền cảm nhận được hơi lạnh của nàng gió vừa lướt ngang thấm dần vào… Đến tê liệt mới nhận ra là bản thân bị… Tụt quần… (*té giường cái uỳnh* *máu mũi tuôn như suối*)
– ÁAAAA!!!
Một thanh âm thét lên long trời nở đất cất lên từ sân giếng hoà cùng tiếng cười như ma điên của mấy chàng xung quanh.
***
Sau hơn một tiếng vật lộn con gà cuối cùng cũng đã được xử lý xong vô cùng sạch sẽ. Nhưng đống nội tạng bị bốn vị nam thần (kinh) nào đó làm cho không ra hình thù và tống vào túi rác cùng cái đầu gà đáng thương. Hiện giờ, cả bốn chàng đang thu dọn lại chiến trường còn ba cô nàng nào đó đang lục đục trong bếp để chế biến con gà vừa được làm sạch.
Sân giếng cuối cùng cũng được quét dọn xong trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của bốn người nào đó. Tuấn Khải đang vô cùng, vô cùng, vô cùng phấn khởi khi đã có thể đi tắm rửa sạch sẽ. Cậu lon ton đi vòng ra sau Thiên Tỉ đang thu dọn nốt đống lông gà còn xót vào túi rác.
– Áaaaa!!!!!!
Tùm~!!!
– Tiểu Khải… Há ha ha ha ha ha!!!!!
Thế nhưng không biết đi kiểu gì mà vấp ngã ngửa ngồi xuống thau nước lạnh đang được Chí Hoành chuẩn bị nâng lên để dội qua sân giếng… Nước lạnh nhé…
Mặc kệ bị nước bắn lên ướt xũng quần từ trên xuống dưới Chí Hoành ngơ ngác nhìn vị Đại Ca đang ngồi chồm hỗm trong thau nước lạnh vài giây rồi bật cười ầm lên. Vương Nguyên, Thiên Tỉ thấy vậy liền quay sang mà cười ầm lên như được mùa.
– Hoành Nhi cậu có thấy… LẠNH không?
Vương Nguyên đứng vắt chân ra sau dựa người vào cây chổi trong tay lia mắt nhìn phần thân dưới của Chí Hoành mặt gian tà huýt sáo thích thú một tiếng. Thấy vẻ mặt ai đó độn lại cậu liền bật cười thành tiếng ầm cả lên.
Chí Hoành phần thân dưới sau lớp quần đang run lên liền đưa mắt nhìn xuống dưới liền phát hiện cậu cũng bị Tuấn Khải lây ướt từ phần cạp quần hất xuống. Khuôn mặt cậu bắt đầu nhuộm đỏ…
Vi vu… Vi vu… Nàng gió lại lần nữa lướt ngang…
Còn chưa định thần liền bị ai đó hất thêm nước lên đúng… Làm Chí Hoành lạnh tới muốn khóc. Còn chưa kịp lườm nguýt cậu đã cảm nhận được chiếc quần yêu quý không báo trước liền “rơi” xuống dưới.
Nàng gió lại lần nữa lướt ngang…
– ÁAAAA!!!!!
– Ai cho chú cười anh… Ôi mẹ ơi lạnh chết con rồi…
Chưa cười được bao lâu Tuấn Khải liền nhăn mặt nhanh chóng đứng lên khi đã ngồi trong thau nước lâu như thế. Cơn lạnh từ… Mông chạy thẳng lên não làm cậu phải vùng mình đứng thẳng trong bộ dạng quần áo đa phần là bị ướt sũng cả cơ thể cũng run lên như cày sấy, răng gõ vào nhau.
Ào…
– ÁAAAA!!!!!
Tuấn Khải hét lên thất thanh khi bị Chí Hoành nhấc nguyên thau nước hất luôn lên người. Cơn gió lúc này lại to hơn cậu ôm người run lên quay sang nhìn tên nào đó mà lườm cháy con mắt. Tiếp theo là lườm hai tên đang cười như điên còn lại sau đó quay lưng hướng cửa bếp định đi lên bếp với ý định phải đi thay đồ tắm giặt ngay tức khắc. Còn chưa kịp nhấc chân chèo lên liền bị chiếc khăn tắm từ trong ném xuống đầu. Cậu giật mình kéo khăn xuống ngước lên nhìn.
– Tắm đây đi. Chạy từ đây lên lầu ai dọn hở?
– Anh dọn!
Tuấn Khải không nghĩ nhiều liền trả lời Nhi Lam sau đó liền chèo lên chạy nhanh lên lầu. Nhưng vì vẫn đi tất và nền nhà lại là nền đá hoa.
Vâng! Đại Ca đã… Vồ ếch trước khi chạy ra khỏi nhà bếp và để lại phía sau một tràng cười siêu ác ma của đám còn lại.