Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 24: Nét chữ quen thuộc
– Thiếu gia không có ở quảng trường, vùng xung quanh đó cũng không thấy. Tôi đã hỏi người dân ở đó nhưng không ai nhìn thấy cậu ấy cả.
– Tô Diễm và Tô Tử Nhiên đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nhất là Tô Tử Nhiên, người của anh ta dường như đã bắt gặp thiếu gia đi cùng Lại Tĩnh Nhã. Nếu như thiếu gia vẫn không xuất hiện, sợ rằng…
– Liệu Lại Tĩnh Nhã có nói thật không? Nếu như cô ta lừa chúng ta thì sao?
– Cô ta là người cuối cùng tiếp xúc với thiếu gia, ngoài cô ta ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
– Nhưng mà…
– Các cậu đừng ồn ào nữa, để tôi suy nghĩ một chút! – Lê Minh trầm tư, nhưng chẳng được bao lâu.
Cạch…
Cánh cửa phòng bật mở, sau đó…
Leng keng~ Leng keng~
Leng keng leng keng~
Leng keng leng keng leng keng leng keng~
Cô nhảy nhót tiến vào, chân đung đưa một chút, tay đung đưa vài cái dẫn đến một loạt tiếng chuông hết sức vui nhộn.
Nói đến mấy cái chuông, đại khái là như vậy, hôm đó Lê Minh quả thực đã tháo lắc chân cho cô, nhưng mà có một buổi tối cô đột nhiên ngứa chân muốn đi tham quan nhà họ Tô một chút, lúc đi ngang qua phòng Chu Đức Chí tiện tay cầm của anh ta vài thứ. Sau đó cô nghĩ, không thể bên trọng bên khinh như thế được, vì vậy hạ mình cầm thêm vài thứ của Lâm Thanh và Lê Minh về phòng trưng bày. Sáng hôm sau ba người bọn họ nhìn thấy liền cảm động đến mức lập tức hai tay dâng lễ vật lên cho cô, trọn bộ lắc tay lắc chân đính chuông bạc, thật sự rất có lòng đấy!
– Cô vào đây làm gì? – Chu Đức Chí kinh ngạc thốt lên, nhưng vừa hỏi xong đã thấy ngu xuẩn.
Quả nhiên, cô khinh thường liếc anh ta một cái, tiếp tục lắc tay lắc chân chạy vòng vòng, tập thể dục a~
– Lại Tĩnh Nhã, cô đủ rồi đó! – Lê Minh xoa trán.
– Các anh cứ tiếp tục, không cần để ý đến tôi, tôi tập thể dục xong sẽ tự động đi ra ngoài. – Cô đứng bên cửa sổ vừa ngắm phong cảnh vừa xoay cổ tay cổ chân, mỉm cười hào phóng.
– Không đúng, tôi nhớ là đã khóa cửa rồi mà? – Lâm Thanh đến bây giờ mới kịp phản ứng, lắp bắp chỉ vào cô. – Cô… cô… cô… không phải Lê Minh đã lấy hết cặp tăm trên người cô rồi hay sao? Cô mở cửa bằng cách nào?
– Phải rồi, thật xin lỗi, tôi lỡ tay làm hỏng mất hai cái móc trên lắc tay rồi. – Cô đung đưa cái móc nhỏ xíu đã bị bẻ thẳng, cươi hết sức đắc ý.
Chu Đức Chí nắm chặt nắm đấm, phải cực lực nhẫn nại mới có thể không vung quyền về phía khuôn mặt nhơn nhơn đáng ghét kia.
Lâm Thanh trợn trắng mắt. Thiết gia ơi, mau mau trở về đem con quái vật này quăng đi đi!
Lê Minh mặt mày vặn vẹo. Anh thật sự không biết phải làm gì với cô nữa rồi. Hai tên kia tưởng mình đáng thương lắm sao? Hừ, người chân chính đáng thương phải là anh mới đúng. Mấy ngày qua người chịu trách nhiệm quản giáo Lại Tĩnh Nhã là anh, là anh đó.
Anh tốt bụng tháo chuông trên chân cô, cô lại chạy đi lấy trộm đồ của anh.
Anh khóa cửa nhốt cô trong phòng, cô dùng chiếc cặp bé tí mở khóa, vui tươi hớn hở đi dạo khắp nơi.
Anh lấy đi cặp tăm của cô, cô lại moi ra một cái khác, cứ như vậy trong phòng anh bây giờ đã có chừng mười mấy cái rồi.
Cô im lặng được vài hôm, anh cứ tưởng cô đã hết mánh khóe, ai ngờ…
– Cô rốt cuộc muốn cái gì? – Lê Minh vò đầu bứt tai, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
– Rất đơn giản, tháo chuông! – Cô búng ngón tay một cái, lập tức âm thanh vui tai kia lại vang lên.
– Không được, không có mấy cái chuông này không thể quản nổi cô. – Lê Minh kiên quyết lắc đầu. – Chúng tôi sẽ tự tìm thiếu gia, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở trong này là được.
Leng keng~ Leng keng~
Leng keng leng keng~
Leng keng leng keng leng keng leng keng~
Cô tức giận nhảy đến trước mặt Lê Minh lắc chân lắc tay nhảy nhảy nhót nhót, sau khi thành công chọc cho người ta tức đến bật dậy thì bắt đầu uốn éo, dùng tốc độ người thường khóc mà tưởng tượng được vòng qua vòng lại, bứt một sợi tóc của Lâm Thanh nhét vào lỗ tai Lê Minh, ấn đầu Chu Đức Chí đập vào đầu Lê Minh, rồi lại lấy mất điện thoại của Lê Minh quăng vào người anh ta. Cô lượn a lượn, lượn a lượn, đến khi ba người trong phòng đều mặt mày hầm hầm nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn tươi nuốt sống cô mới vừa lòng cười hi hi lững thững đi ra ngoài.
Ngay khi ba người kia vừa thở phào một hơi thì một cơn gió lại lao tới, quăng cho mỗi người một bắp ngô trúng đầu, sau đó cô nghênh ngang dựa vào bệ cửa sổ nở nụ cười khinh bỉ.
– Tưởng có chuôn thì tôi không thể làm gì à? Các anh quá coi thường tôi rồi!
Lê Minh rốt cuộc hỏng mất. Thiếu gia tại sao lại dính líu tới cô gái khó nhằn này chứ? Muốn anh vừa kìm hãm được cô, vừa không làm tổn thương đến cô thật sự còn khó hơn lên trời. Lê Minh bắt đầu nghĩ đến, có lẽ theiesu gia cũng không thực sự coi trọng cô gái này như vậy, có lẽ anh chỉ trói cô lại hay cho cô ăn đau một tí thì cũng không sao…
Hiển nhiên Lâm Thanh và Chu Đức Chí cũng có cùng suy nghĩ này. Ba người nhìn nhau một cái, gật gật đầu, chỉ cần không quá nặng tay là được rồi. Nhưng còn chưa kịp hành động, bên người đã lại có một cơn gió thoáng qua, cô đi mất rồi.
– Có cần đuổi theo không? – Chu Đức Chí do dự.
– Trước mắt cứ mặc kệ cô ta, nếu như cô ta biết điều một chút là tốt nhất. Nếu không…
…
Cùng lúc đó, ở bên ngoài,
Cô lao nhanh đến cửa sổ ở hành lang, chỉ thấy một chiếc xe ô tô trắng muốt đã chạy xa tít tắp, để lại một đường khói bụi mù mịt. Đó là xe của Tô Diễm!
Cô vò đầu bứt tai, Tô Diễm Tô Diễm Tô Diễm… aizzz rốt cuộc là cô đã từng gặp anh ta ở đâu cơ chứ?
…
Sáng hôm sau,
Khi cô đang thưởng thức bữa sáng thì Lâm Thanh từ bên ngoài đi tới, bàn tay to lớn đập bàn cái rầm, sắc mặt hết sức cảnh giác.
– Lại Tĩnh Nhã, cô rốt cuộc là người của ai?
– Không có. – Cô lắc lắc đầu, còn tốt bụng đưa cho anh ta một cốc trà hoa nhài hạ hỏa.
– Vậy cô có quan hệ gì với nhà họ Tô? – Lâm Thanh không thèm quan tâm lòng tốt của cô, chỉ bày ra vẻ mặt như gặp kẻ địch.
– Tôi làm ăn với Tô Tử Nhiên, nhìn Tô Diễm rất quen mắt, cho Tô Diệp Hàm ở nhờ một thời gian.
– Nhìn Tô Diễm quen mắt là thế nào?
– Tôi thấy anh ta rât quen, nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi.
– Thất sự chỉ có như vậy?
– Chỉ có như vậy.
– Cô chắc chắn chứ?
– Tôi chắc chắn
– Cô thề đi!
– Tôi thề.
– Tôi không tin cô.
– @@ – Vậy chứ anh hỏi tôi nãy giờ làm cái gì? Chơi tôi đấy à?
Leng keng leng keng leng keng leng keng~
Lại Tĩnh Nhã tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng!
Cô vòng ra sau lưng nhấc chân hung hăng đá vào bắp chân Lâm Thanh một cái, sau đó lại lắc lư mấy vòng xung quanh như đang thị uy, vài giây sau đã biến mất hút.
Lâm Thanh ôm bắp chân đâu đến tê dại, cau mày thật chặt. Tại sao anh cứ có cảm giác không ôn? Cô gái kia hình như rất tức giận, chắc cahwns sẽ không chỉ đá anh một cái đâu. Nghĩ như vậy, Lâm Thanh giật thót, vội vàng kiểm tra mọi thứ trên người, quả nheien… điện thoại không thấy, chìa khóa xe không thấy, ví không thấy, ngay cả khăn mùi xoa cũng không thấy. Không thấy không thấy không thấy, cái gì cũng không thấy!
Leng keng~
Tiếng chuông lại tới khiến sống lưng Lâm Thanh cứng ngắc. Không phải chứ, trên người anh thật sự chỉ còn bộ quần áo này mà thôi.
Nhưng lần này anh đoán sai rồi, Lại Tĩnh Nhã không phải muốn tiếp tục trút giận, mà cô có điều thắc mắc. Cô giơ một quyển sổ nhỏ xinh ra trước mặt anh, hỏi:
– Đây là của Tô Thanh Thanh?
– Tô Thanh Thanh? Cô lại đi lấy trộm đồ của người ta nữa hả? – Lâm Thanh thwor dài thườn thượt. – Đợi chút, không phải trên chân tay cô đều có chuông thủy tinh à? Cô làm sao mà đi ăn trộm được hả?
– Tôi chỉ muốn biết, quyển sổ này có phải là của Tô Thanh Thanh hay không.
– Tôi làm sao mà biết? Cô mới là người đi trộm cơ mà?
– Tòa nhà nằm ở góc vườn bên trái, tầng ba, căn phòng ngoài cùng sát cửa sổ.
– Bên đó đúng là nơi ở của Tô Thanh Thanh rồi. Theo tôi được biết thì căn phòng kia là nơi cô ta học tập luyện chữ gì đó, những người khác đều không được tiến vào. Nếu như cô lấy thứ này ở đó thì chắc là của cô ta đó.
– Tôi biết rồi.
Leng keng~
Cô nắm chặt quyển sổ trong tay, mím môi xoay người bước đi. Cô đã so sánh rồi, khắp căn phòng kia đều có nét chữ đó. Cô chỉ muốn xác nhận một chút, muốn chắc chắn mình không nhận sai người. Bởi vì…
… nét chữ này… là thứ cô đã từng nhìn thấy… trên mẩu giấy nhỏ bên cửa sổ… chỉ xuất heienj khi có ánh sáng chiếu vào… ở một góc độ nhất định…
——————————————————————