Đọc truyện Tên Ngốc Anh Thật Phiền – Chương 23: Hiếm khi nghiêm túc
Leng keng~ Leng keng~
Bên tai không ngừng vang lên tiếng chuông thanh thúy làm cô hận đến nghiến răng. Cô thề, sau này nhất định phải dạy cho tên khốn kiếp Lê Minh kia một bài học đích đáng!
– Cô chửi rủa tôi cũng vô dụng, cô không trốn thoát được đâu. – Lê Minh thoáng liếc qua lắc chân thủy tinh trên chân cô, cười đến vô cùng đáng ghét.
– Đừng quá đắc ý, tôi nhất định sẽ tìm được tên ngốc, để anh ta thay tôi báo thù, hừ!! – Cô liếc xéo tên mặt người dạ côn trùng kia một cái, quyết tâm bỗng nhiên dâng cao ngùn ngụt. Đúng rồi, cô phải tìm tên ngốc kia trở lại. Không phải bọn họ muốn theiesu gia sao? Cô sẽ để cho theieus gia của bọn họ trừng trị bọn họ. Dám bắt nạt cô? Tên ngốc nhất định sẽ giúp cô hành hạ chết bọn họ.
Lâm Thanh và Chu Đức Chí đi đằng sau quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương ngập tràn mê mang. Thiếu gia nhà bọn họ từ bao giờ trở thành tên ngốc rồi hả? Là do cô gái này độc mồm độc miệng hay là thiếu gia bị thương nặng đến nỗi trở nên ngu đần rồi? Nghĩ một chút, hình như trường hợp thứ hai có vẻ khả dĩ hơn, nếu không tại sao thiếu gia lại không liên lạc với bọn họ chứ? Trời ạ, đừng mà! Thiếu gia của bọn họ thật là đáng thương!
– Cô liên tục gọi thiếu gia là tên ngốc, rốt cuộc thiếu gia bị làm sao? – Lê Minh kinh hoàng túm chặt bả vai cô. – Thiếu gia bị thương nặng lắm à? Hiện tại đang ở đâu? Chết tiệt, sao cô không đem theo thiếu gia, nhỡ may cậu ấy gặp phải kẻ thù…
– Rốt cuộc cô để thiếu gia ở đâu rồi hả? – Chu Đức Chí cũng sốt ruột rồi. Tìm lâu như vậy mới có manh mối, ngàn vạn lần đừng nói với anh là thiều gia lại lần nữa rơi vào nguy hiểm rồi nha?
– Muốn biết? – Cô cười tít mắt, ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ xuống cổ chân mình. – Tháo chuông!
– Cô nằm mơ! – Chu Đức Chí trợn amwts. – Tháo chuông để cô tùy thời để có thể chạy trốn à? Cô nghĩ chúng tôi ngu lắm à? Nói, thiếu gia đang ở đâu?
– Ai da, mấy cái chuông này làm tôi nhức đầu quá, chẳng thể nhớ nổi cái gì nữa rồi. – Cô ôm đầu rên rỉ, nhưng ánh mắt lại liếc Chu Đức Chí một cái, rõ ràng muốn nói: Tôi cứ giả bộ hồ đồ đấy anh làm gì được tôi?
Ngọn lửa lan tràn, khói bốc nghi ngút, nhưng có Lâm Thanh và Lê Minh bên cạnh, Chu Đức Chí hoàn toàn không có cơ hội làm gì cô gái đáng ghét này, chỉ có thể tự mình bốc hỏa, tự mình chịu.
…
Vài này sau,
– Cô làm ăn với Tô Tử Nhiên hẳn là cũng biết kha khá tình hình nhà họ Tô lúc này? – Lê Minh hắng giọng, nghiêm túc hỏi.
– Tàm tạm. – Cô nằm vắt vẻo trên ghế, hai chân đung đưa đung đưa tạo ra những tiếng leng keng vui tai.
Được rồi, cô thừa nhận cuộc sống của mình mấy hôm nay rất ư là an nhàn, hết ăn lại nằm, nằm rồi lại ăn, nhàm chán thì nghe chuông kêu, mệt mỏi thì đi ngủ, một chút khổ cực cũng không có. Điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là tên ngốc kia không biết đã chạy đi đâu rồi, một mình anh ta với cái đầu của trẻ con tiểu học liệu có thể lo cho cái thân xác to lớn đó hay không?
– Nhà họ Tô từ 8 năm trước đã chia thành bốn phe, không ngừng đấu nhau cả trong tối lẫn ngoài sáng. Mà dạo gần đây, bởi vì thiếu gia đột nhiên mất tích, chúng tôi phải thông báo với bên ngoài là cậu ấy đang đi nghỉ ở nước ngoài, nhưng thời gian càng lâu càng bất lợi với thiếu gia, bởi vì phe Tô Diễm và Tô Tử Nhiên ngày càng khuếch đại. – Hiện tại chỉ có hai người ở trong phòng, Lê Minh quyết định nói chuyện nghiêm túc với cô gái này. Tại sao? Bởi vì so với cô, thì cáo già anh đây cũng không cô lại bằng, cô cứng mềm đêu không ăn, còn hết sức thảnh thơi mà hưởng thụ sự giám sát của bọn họ, khiến cho sự nhẫn nại của anh cũng bị bào mòn rồi. Tại sao không dùng biện pháp mạnh với cô? Thứ nhất, cô dù sao cũng là ân nhân của thiếu gia, lại chăm sóc thiếu gia suốt một thời gian dài. Đúng, mấy hôm nay không phải cô không chịu nói gì, ngược lại nói rất nhiều, nhưng mở miệng ngậm miệng toàn chuyện râu ria không liên quan khiến Chu Đức Chí bi phẫn đến bỏ đi rồi. Thứ hai, Lâm Thanh nói hôm đó nhìn thấy thiếu gia giống như rất nghe lời cô gái này, cho nên bọn họ không dám làm bừa. Nhỡ đâu thiếu gia trwor về mà vẫn chưa khôi phục trí nhớ, lại nhìn thấy bé con của mình sống dở chết dở, trong lúc nóng giận có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ cũng không chừng. Vì vậy, ba người thuộc hạ trung thành này thật bất hạnh vừa phải cung phụng cô lại vừa phải vắt óc ra nghĩ cách dụ dỗ cô hợp tác. – Cô cũng nói hiện tại trí óc của thiếu gia chỉ giống như một đứa trẻ, nếu rơi vào tay của Tô Tử Nhiên, Tô Diễm hay Tô Thanh Thanh thì sẽ như thế nào?
– Chết. – Cô ăn một quả nho, hơi nhíu mày phun ra một chữ.
– Cho nên thiếu gia bây giờ rất nguy hiểm, cần phải mau chóng tìm được cậu ấy, nếu không…
Nhóp nhép~
Cô lại ăn thêm một quả nho, rốt cuộc cũng nói được một câu hữu ích.
– Tôi để anh ta ở quảng trường lớn giữa thành phố, nhưng mà có lẽ bây giờ anh ta đã không còn ở đó nữa rồi.
– Cám ơn! – Lê Minh trút một hơi thở nặng nhọc, nhanh chóng gọi cho Chu Đức Chí, sau đó lại quay đầu nhìn cô. – Tôi có thể hỏi tại sao cô lại muốn bỏ rơi thiếu gia không?
– Bởi vì… – Cô bình tĩnh nhai nho. – … tôi sợ chết.
– Cô sợ Tô Tử Nhiên hiểu lầm?
Leng keng keng~
– Không phải. – Cô lắc lắc cổ chân, do dự một chút mới hỏi. – Tô Diệp Hàm có từng đưa ra mệnh lệnh giết tôi hay không? Hoặc là, có ai có thể ra lệnh cho anh ta hay không?
– Không có. – Mặc dù không hiểu lắm nhưng Lê Minh vẫn thành thực lắc đầu. – Thiếu gia chính là thiếu gia, làm sao có thể có người có quyền lớn hơn cậu ấy được? Còn cái mệnh lệnh kia, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
– Vậy sao? – Cô mím môi, vô vỗ tay đứng dậy. – Tháo chuông, tôi giúp anh tìm Tô Diệp Hàm!
– Tôi có thể tin cô không? – Lê Minh nheo mắt.
– Thường thì là không, nhưng lần này anh nên tin tôi. – Cô cươi co chút ngượng ngùn. Cô thừa nhận Lại Tĩnh Nhã cô rất không đáng tin, nhưng lần này khác. Cô phải tìm được tên ngốc, nhất định phải tìm được anh ta, coi như là trả công anh ta phục vụ cô suốt thời gian qua đi.
…
Tại một căn phòng trên tầng cao nhất trong căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố,
– Thả tôi ra! Tôi muốn đi tìm bé con! Tôi phải đi tìm bé con!!
– Em phải nói bao nhiêu lần nữa, em chính là bé con!
– Không phải, cô không phải bé con. Đồ lửa đảo! Mau thả tôi ra!!
– Tại sao anh cứ cố chấp như vậy chứ? Anh bị mất trí nhớ, lại nhận nhầm người khác thành em, em rất đau lòng anh có biết không?
– Tôi không nhận nhầm, cô không phải bé con. Cô là người xấu, cô nói dối tôi. Cô là đồ lừa đảo xấu xa!
– Vậy anh biết bé con tên là gì không?
– Tất nhiên biết, bé con nói cô ấy tên là Lại Tĩnh Nhã.
– Lại Tĩnh Nhã?
– Đúng vậy, bé con chính là Lại Tĩnh Nhã. Bé con của tôi là Lại Tĩnh Nhã.
– Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai em lại đến thăm anh.
– Tôi không cần cô đến thăm, tôi chỉ muốn bé con. Cô mau thả tôi ra ngoài, tôi phải đi tìm bé con!! Bé con…
Qua khúc ngoặt, âm thanh trầm thấp mà ngây thwo kia ngày một nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Đôi giày cao gót đỏ rực dừng lại giữa hành lang trống vắng, trong không khí như có như không một giọng nói ngọt ngào trầm bổng.
– Lại Tĩnh Nhã, tại sao lại là cô?
——————————————————————