Tên Kia Đừng Tưởng Bở

Chương 27: Chuyện Tin Nhắn


Bạn đang đọc Tên Kia Đừng Tưởng Bở: Chương 27: Chuyện Tin Nhắn


Dương Chi Ngọc chộp lấy cái điện thoại, hớn ha hớn hở mở ra. Tin nhắn đến từ một số lạ, số này ko được lưu trong điện thoại của anh.
“Chẹp!!! Cầu trời cho phát hiện cái nhược điểm ác ôn gì đó của anh!!! Hehe!!!”
Cô cười gian xảo, ôm điện thoại của anh, chui vào chăn, trốn kín mít trong đó mà đọc. Đọc vầy nó mới có không khí chớ!!!
Tin nhắn ghi thế này: “Honey iu dau cua e. E miss a mun chet!!! Nho loi hen nha, toi nay 8h30’ o Blue!!! KISS you!!!!”
Honey yêu dấu á?!!!!!!! Mẹ kiếp!!! Con ranh nào lớn gan dám giật chồng bà vậy hả??? Có tin bà đem 1 tấn bom dội thẳng vào nhà nó hay không???
Miss??? Miss cái đầu heo của nó!!! Không! Phải nói là miss cái con heo mới đúng!!! Lại còn hẹn hò nữa chứ?! Mấy người xem Dương Chi Ngọc này lên bàn thờ ngồi rồi à?!!!!! Khốn kiếp hơn là cái chỗ Blue đó ko biết là khách sạn, bar, nhà nghỉ hay gì gì nữa. Hic!!!! Ko nói rõ cô sao mà đi oánh ghen chớ!!!!
Cô ko thèm nhắn lại, âm thầm…lặng lẽ…chờ tới 8h30’…ĐỂ TRẢ THÙ RỬA HẬN!!!!!!!!!
**************Sunflower

“Ông xã!!! Em đói bụng!!! Anh dẫn em đi ăn đi!!!!”Cô trưng bày ra bộ mặt ướt át (Khiếp!) nũng nịu, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Lâm Tịch. Để bà ăn no xong thì sẽ tiễn hết đôi gian phu dâm phụ chúng mày xuống cửu tuyền!!!!
“Hở???” Anh tái mặt, đặt một tay lên trán cô. “Không sốt!!! Sao mà cô lạ thế?!!! Đói quá hóa hâm à?!!!”
“Hic!!! Đói bụng!!! Em đói bụng!!!” Cô ko quan tâm, tiếp tục dây dưa. Lâm Tịch thoáng cái buông xuống bức tường phòng vệ, ôm Dương Chi Ngọc vào lòng, nói nhỏ bên tai:
“Từ từ nào!!! Chút nữa anh chở em đi ăn!!!”
Dương Chi Ngọc: Con heo ngu ngốc nhà anh mau mau buông tay ra khỏi cái thân thể ngọc ngà của tôi!!!!!
“Nhớ nha?!!!” Cô chớp mắt hai cái, cười tươi. Hừ!!!!
************Sunflower
Rồi…Cái giờ mà cô trông mong mòn mỏi cũng đến.
“Em tự mình về khách sạn nha! Anh có việc đi đến đây một chút!!!” Lâm Tịch nói, gọi taxi giùm cô sau đó dặn dò tỉ mỉ ms rời đi.
Nếu cô mà nghe lời anh…Hơ hơ!!! Đừng có giỡn chơi nữa!!! Hứ!
Nhanh chóng nhảy xuống xe, cô tay ko tấc sắt, chạy bộ đuổi muốn hụt hơi đuổi theo anh. Thế nhưng, giữa đường cô chịu hết nổi, phóng lên taxi đuổi theo.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy tin nhắn ấy cô lại rất giận, giận đến mức muốn lập tức lôi đầu con nhỏ ấy ra mà đánh để kiếp này nó khỏi có cơ hội giật chồng người ta nữa!!!
Chiếc xe chạy rất lâu, hình như đã đi xa trung tâm thành phố lắm rồi!!! Cô bất giác thấy bất an. Anh đi đâu mà xa vậy???
Cảm giác bất an trong lòng càng lớn hơn khi taxi dừng lại tại khách sạn Blue!
Trả tiền taxi, cô len lén theo chân anh vào trong, tay siết chặt. Trong lòng khó chịu và nóng như bị lửa đốt. Ngẩng mặt lên, nhìn thấy bóng anh gần khuất, cô hoảng hốt co chân đuổi theo.
Phòng 129…

Lâm Tịch mang theo tâm trạng lo lắng lạ lùng bước đến khách sạn. Tại sao tên ấy ko trực tiếp gặp mình mà phải nhờ tới Nhã Vi?! Hắn ta có quan hệ gì vs con nhỏ kiêu kỳ này ư??? Hơn nữa, chẳng phải chuyện cơ mật thu mua tập đoàn trang sức chỉ có anh vs hắn ta biết thôi hay sao?! Ở đâu xuất hiện thêm con nhỏ này chứ???
Hàng loạt câu hỏi tới tấp xoáy vào trong anh. Lưỡng lự một lúc, bất đắc dĩ anh phải vào phòng. Dù gì cũng là thương lượng làm ăn, bất quá, nếu có gì nguy cấp anh sẽ call cho Dương Chi Ngọc nhờ cô ta xuất ra ‘công phu nói mỉa’ của mình mà dạy cho con Nhã Vi kiêu kỳ này một bài học bõ ghét!!!
“Hello!!!! Con cọp cái ấy ko theo chân anh đến đây hả???” Nhã Vi lên tiếng. Thật ra…Cô cũng có chút sợ con nhỏ hung dữ ấy, nghe đâu nó học đủ thứ võ. Đừng nói là hạ gục cô, mười tên cao to lớn xác nó còn chẳng sợ là khác!!!
“Việc thu mua tập đoàn Silver bên tập đoàn Ruby đã có quyết định gì chưa?! Chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi!!!” Lâm Tịch vào luôn vấn đề chính. Thựcc ra nếu muốn, anh có thể kéo dài thêm 2 tháng, 3 tháng, thậm chí là một năm để thực hiện vấn đề này, nhưng anh sợ rằng bản thân sẽ bị lung lay. Người dù có trái tim lạnh lẽo đến mức nào thì cũng có nhược điểm mà!!!
“Anh nha!!! Nhìn anh vậy mà cũng thật là gian xảo!!! Hihi!!! Không sao, bất quá em thích người gian xảo một chút!!!” Nhã Vi cười tươi roi rói. Thật ra ban đầu cô cũng bất ngờ lắm, hóa ra anh là có mục đích. Tội là tội cho con cọp mẹ ngốc xít ấy á!!!!
“Cô nghĩ cô ngây thơ chắc?!” Anh liếc xéo. Cuộc đời anh ghét nhất là mấy người thừa nước đục thả câu, giậu đổ bìm leo. Mà, con nhỏ này lại chính là hạng người đó!!!
***********Sunflower
Cô chạy hồng hộc rượt theo anh. Tên đáng ghét ấy, có cần đi nhanh vậy ko hả???
Dừng lại trước phòng 129, cô áp tai vào nhưng ko nghe được gì. Oài!!! Cô quên béng đây là khách sạn cao cấp, cách âm dĩ nhiên là tốt rồi!!! Giờ phải làm gì đây? Chẳng lẽ chạy một đoạn dài đến đây lại công cốc à?!!!
Nhưng nếu bây h xông vào có phải là lộ liễu quá hay ko??? Gọi người tới?! Ko nên!!! Chẹp! Phải là sao bây h???

Không khí trong phòng 192 càng lúc càng nặng trĩu. Anh tâm trạng rối bời trong khi Nhã Vi ung dung nhắn tin. Hồi lâu, anh lên tiếng:
“Nhã Vi! Thật ra cô có quan hệ gì vs Lương Ân???” Lương Ân là đối tác mà gần đây anh thường xuyên gặp mặt, mà con nhỏ này…
“Lâm Tịch!!! Sao anh mau quên vậy? Em cũng họ Lương nè!!!” Cô ta nháy mắt nghịch ngợm.
“Nói vậy…Cô…là em gái của Lương Ân???” Lâm Tịch trợn mắt ko tin tưởng.
“Cũng ko hẳn!!! Thật ra…em là con nuôi của nhà họ Lương thôi. Tuy nhiên, đứng ở khía cạnh nào đó em cũng được coi là em gái của Lương Ân. Hihi…Sao? Bây h bàn việc nhé?!!!”
“…Được!”

Cô lòng nóng như lửa đốt, ko biết phải làm thế nào. Đánh liều, cô gõ cửa…Khoảng 5 giây sau, cửa mở ra…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.