Bạn đang đọc Tên Kia Đừng Tưởng Bở: Chương 23: Nhà Có Khách
Nhìn thấy cảnh tượng Lâm Uyển Tiệp bị tên đầu heo này áp bức kinh người như vậy, máu giang hồ trong Chi Ngọc cuồn cuộn dâng cao.
“Ê!!!!!!!! Tên ích kỷ kia!!!!!!!!! Anh có trái tim bằng thép ư?! Chị Tiệp đã như vậy rồi!!! Anh mau đồng ý cho cô ấy ở lại đi!!!”
“Nếu tôi ko đồng ý thì sao hả???” Anh ấm ức. Nhà này dù sao cũng là của anh mà!!!
“Thì tôi sẽ đập cho anh một trận chứ sao!!!!!!” Cô nghiến răng.
Lâm Uyển Tiệp: Yeah~!!! Chết nhé Tịch em!!! Cuối cùng cũng có người kế nghiệp chị dạy dỗ em rồi nè!!! Hihi…
“CÔ!!!!! Đây là nhà tôi hay nhà cô thế hả???”
“Nhà~ của~ chung!!!!!!”
Lâm Uyển Tiệp thấy mình yên lặng, cứ trơ trơ nhìn họ như vậy thì có phần…không phải đạo, nên:
“Huhuhu!!! Ngọc à! Chồng em ko muốn thì thôi!!!!! Chị cứ ra thuê phòng cho xong!!! Hic!” Lâm Uyển Tiệp rơm rớm nước mắt.
“Không được!!!! Chị yếu đuối như vậy, ra ngoài lỡ gặp chuyện gì thì sao chứ!!!” Dương Chi Ngọc ko ngần ngại mà phủ quyết.
Lâm Tịch: Yếu…yếu đuối á?!!! Làm ơn, sức bà chị ấy đủ vật chết một con cọp mẹ đấy!!! Tôi ms là người yếu đuối đây này!!!!!!!
“Thôi!!!!!! Ok!!!!!!!! Chị Tiệp, chị chỉ được ở 1tuần thôi nha!!!!! Còn nữa, ko được phá hoại ‘chuyện tốt’ của bọn tôi!!!!!!!!!!!”
Lâm Tịch vừa dứt lời, chiếc giẻ lau vô danh bay thẳng vào mặt, kế đó là tiếng rống inh ỏi:
“Ê!!!!!!!!!! Cái gì mà ‘chuyện tốt của bọn tôi’ chứ?! Đồ biến thái!!!!!!!!”
************Sunflower
Lâm Tịch ko tài nào tập trug công việc được!!!
Haizzz…Bà chị Lâm Uyển Tiệp ấy tất nhiên ko tốt bụng đến mức khơi khơi tìm đến anh rồi!!! Nhất định chị ta lại âm mưu điều gì đó!!! Hừ!
Chị ta mà dám kiếm chuyện, cho dù Dương Chi Ngọc có xuất thủ thì anh vẫn sẽ đuổi chị ấy đi thôi!!!
Lâm Tịch cố gắng an ủi bản thân để tập trug vào công việc hơn:
“Ko sao! Ko sao hết!!! Chẳng qua là thêm một người, thêm một đôi đũa, một cái chén thôi!!! Có gì to tát chứ!!!”
Haizzz…
…
Ở nhà, Dương Chi Ngọc và Lâm Uyển Tiệp cùng nhau vào bếp. Họ vừa nấu ăn vừa nói cười rôm rả. Tất nhiên, chủ đề bàn tán ko ai khác ngoài…Lâm Tịch!
“Hahaha!!! Hóa ra hồi còn nhỏ Lâm Tịch đáng yêu thế á?!!” Dương Chi Ngọc mang tạp dề màu hồng, cười tươi tắn.
“Ừ! Có lần, nó leo cây trộm táo, bị chủ nhà tóm được nên đánh liều từ trên cây phi thân xuống. Kết quả, hehe…Nằm viện hai tháng!” Lâm Uyển Tiệp cười trên đau khổ của người khác.
“Nằm viện hai tháng là còn may chán!!! Từ trên cây nhào xuống, chưa chần Diêm Vương là hên đấy!!!”
“Ừ! Còn lúc kiểm tra, nó chuyên môn ko học bài, lúc nhỏ lại xấu hoắc chứ chẳng điển trai như giờ đâu! Thế nên, mấy bạn nữ ngồi gần đó chẳng ai thích nói chuyện với nó. Lúc cần hỏi bài thì…bất hạnh lắm!!!”
“Học dở! Xấu trai! Lại còn ko được bình thường!!!”
“Chi Ngọc!!! Dù xấu xa gì thì đó cũng là chồng em!!!”
“Hahahaha!!! Please, chồng em ko có tệ hại như vậy. Chỉ là giả thôi!!!” Chi Ngọc xua xua tay. Dù Uyển Tiệp mới đến, thế nhưng, Chi Ngọc đã xem chị Tiệp như chị ruột, tâm tình một mạch.
Mộc Như Ý chăm chỉ thiết kế cho khách ruột của mình. Bất thình lình…
“Sue!!!!!!”
“Kevin???” Cô bất ngờ. Úi giời! Thằng chả tới đây làm cái gì?!!
“Sue! Tối nay đi ăn tối với anh nha!!!” Kevin toàn tâm toàn ý yêu Sue. Anh thích cái nét mạnh mẽ bao bọc trong vẻ đẹp thùy mị. Anh còn thích cả cái tính thật thà mà đáng yêu của cô nữa!!!
“I’m sorry! Tối nay tôi lại phải thâu đêm để hoàn thàh bản thiết kế. Vs lại, tôi ko thích ăn tối!!!!”
“Chẳng lẽ em cứ giữ khoảng cách với anh như thế mãi sao??? Anh có gì kém cỏi chứ?!!” Kevin vừa giận vừa buồn.
“Anh ko kém cỏi. Chẳng qua tôi thấy chúng ta ko thích hợp, cứ làm bạn như thế thì hay hơn nhiều!!!” Nói rồi, cô có ý muốn vẽ tiếp. Thế nhưng, Kevin nắm chặt tay cô lại, nói ra tiếng lòng. Dù sống dù chết, dù bị từ chối thảm hại, anh vẫn phải nói:
“Sue! Anh yêu em!!!”
CẠCH!!!!!!!
“Ối!!!! Trời ơi!!!!!!! Sao mà hai người ăn ko chờ tôi thế?!!!!!” Lâm Tịch gắt lên. Vừa ms bước vào nhà, nghe mùi thức ăn thơm nức mũi, Lâm Tịch cảm thấy bụng mình đói cồn cào.
Còn nghĩ sẽ chén được một bữa no căng, ai ngờ, ngẩng đầu lên thì thấy một nửa thức ăn đã bị hai ‘nàng’ cọp chén sạch.
“TẠI SAO BỌN TÔI PHẢI CHỜ???” Hai người họ đồng thanh nói lại.
Lâm Tịch: Chắc mình chết sớm mất!!!!!
“Bởi vì đây là nhà tôi!!!!!! Cô đó, Chi Ngọc, cô làm vợ mà thế à?! Chồng mình về ko hầu hạ tử tế thì thôi, ít nhất cũng phải hôn chào tôi chứ!!! Ai cho phép cô ung dung thế hả???” Lâm Tịch tức tối sỉ vả. Dương Chi Ngọc nổi khùng chộp nguyên cái ly coca bên cạnh hất thẳng nước ngọt vào mặt Lâm Tịch:
“Này thì hầu hạ! Này thì hôn chào nhé!!!! Đi tự tử đi!!!!!!”
“Ô~!!!!!” Lâm Uyển Tiệp lấy đó làm vui.
“Cô! Cô dám hắt nước vào mặt tôi hả???” Thấy mình bị mất sỉ diện trước mặt Uyển Tiệp, Lâm Tịch rất tức giận. Nhất thời không suy nghĩ, anh không chần chừ cầm lấy cái bánh bông lan gần đó…úp thẳng lên mặt cô!!!
Uyển Tiệp: OÁI!!!!
“Hừ! Hừ! Hừ!!!” Dương Chi Ngọc híp mắt sát lại, trong ánh mắt hằn lên tia căm thù. Hôm nay, cô nhất định, GIẾT CHẾT TÊN KHỐN KIẾP NÀY!!!!!!!!
************Sunflower
Dương Chi Ngọc nổi quạu xách chổi, gậy gộc ra, cô bực mình dùng cán chổi đập ngay chân anh một phát.
“Tên chết tiệt! Ai cho anh đem bánh tôi làm hai giờ úp lên mặt tôi hả??? Hả??? Cái bánh đó vốn dĩ còn định để cho anh nếm thử, giờ thì hết rồi, nhịn đi nhé!!!!!!!!”
Nói xong, dùng cái thứ nước đen đen sệt sệt mà cô và Uyển Tiệp vừa mới lau nhà…đổ cái ào lên bộ vest của Lâm Tịch!!!!!
Uyển Tiệp: Tịch em, em thê thảm rồi!!!!