Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 8739.2
Cạch!
Cửa mở ra Boyoung mệt mỏi hơi dựa Hyunseung bước vào
“Junhyung oppa bị mất máu quá nhiều! Dập lá lách, gãy 1xương sườn và bị băng huyết do ngâm quá lâu trong nước lạnh! Khi cấp cứu phổi anh ấy toàn nước! Thương hàn nặng và vết thương làm Hyungie hôn mê sâu! Giờ anh ấy rất yếu Seobie à”
Thoáng chốc không khí trong phòng như chìm xuống, nặng nề u ám thê lương. Tiếng thở dài dù cố kiềm nén cũng phải bật ra, giọt nước mắt lại rơi…
“Làm thế nào cứu được anh ấy?” Yoseob đơ dại hỏi
“Chỉ có thể đợi. Anh ấy hôn mê hơn 1ngày, cơ quan trong cơ thể ngày càng yếu, gần như không thể hấp thu và chuyển đổi năng lượng. Nếu qua đêm nay vẫn hôn mê, tôi nghĩ…” cô không dám nói tiếp nữa…
“Đưa tôi đi gặp anh ấy!”
“Em ăn gì đã Seobie”
“EM KHÔNG MUỐN ĂN” Yoseob gào lên giận dữ
“CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ ĂN SAO?”
“Được rồi bình tĩnh đi Yoseob! Hyungie đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Hyung đưa em sang” Hyunseung trầm giọng, ánh mắt trấn an Boyoung rồi dìu Yoseob ra khỏi phòng
***
1 mình Yoseob chầm chậm tiến lại gần giường bệnh nhìn rõ hơn người đang nằm, cậu bụm miệng ngăn tiếng khóc thoát ra. Chỉ biết nước mắt làm nhoà đi bóng hình anh tuấn phía trước…
Junhyung nằm bất động nơi đó, mọi thứ: ga giường, mền, vải băng bó…đều màu trắng kể cả khuôn mặt hắn. Trắng bệch, đôi môi đẹp tái nhợt khô nẻ đến thảm hại, hàng mi đen phủ xụp đôi mắt nhắm nghiền…cậu không cảm giác hắn đang thở, cứ như chết rồi. Trên mặt Junhyung có vài vết bầm dập xây xát, phần bụng và ngực bị quấn băng trắng kín mít dày cộm, chỗ vết thương máu thấm hồng 1dải…
Yoseob vươn cánh tay không bị thương, run rẩy muốn chạm vào Junhyung nhưng lại rút về vào phút cuối.
“Nếu em chạm vào…anh sẽ không tan biến chứ…” nhìn hắn nhợt nhạt quá, như vô hình trong suốt. Một Yong Junhyung ngạo mạn ương ngạnh luôn oanh oanh liệt liệt nộ khí với người khác nay lại vì cậu mà đến cái động nhẹ cũng không thể…
Tách!
“Hm… Đáng sao? Em đáng để anh làm thế sao Hyungie…” mím môi Yoseob nghe vị mặn chát đầu lưỡi, nước mắt thấm ướt đôi môi khô nẻ…
.
.
.
“Công bằng của 4năm trước, anh trả lại cho em…”
.
.
.
“Im miệng! Dù anh chết em vẫn phải sống”
.
.
.
“Đừng buông tay…”
“Anh hứa!”
.
.
.
“Nếu em bảo anh đừng chết! Anh vẫn sẽ chết ư… Sao anh thất hứa, Hyungie?”
“Vì anh đã buông tay đã thất hứa. Nên làm ơn lần này…van cầu anh giữ lời với em… Hãy sống, anh phải sống được chứ? Anh làm được đúng không? Yong Junhyung chưa bao giờ khuất phục ai, đừng cúi đầu trước tử thần…”
Giường bệnh rất rộng, Yoseob ngả người nằm nhẹ sát mép giường cố gắng không chạm vào Junhyung. Cậu nhìn hắn, chỉ im lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ qua làn nước dày đặc chảy ướt đẫm mảng nệm…
“100triệu em buộc phải nhận vì 1lời hứa với cha anh. Hứa sẽ thành công trở về và khi xem MV quảng bá Kí Ức, em biết mình đã chiến thắng trò chơi này”
“Em đã có thể đường đường chính chính bên cạnh anh, đừng bỏ em Hyungie…”
.
.
.
“Có lần anh hỏi Cô bé bán diêm là con nhỏ nghèo nàn nào mà em cứ nhắc hoài. Anh đã quậy ầm lên khi nghĩ em yêu Cô bé nào đó”
“Lúc ấy em cứ trốn vào nhà vệ sinh mà cười nắc nẻ. Anh không biết truyện cổ tích là gì phải không, tên ngốc này?”
“Em kể truyện cổ tích cho anh nghe! Tất cả những câu chuyện em biết, em sẽ kể hết… Anh đừng chết, chết sẽ nghe không được… Hm…” Yoseob cắn môi, tâm trạng lúc này thật kinh khủng, 24năm sống trên đời cậu chỉ trải qua cảm giác này 2lần: khi mẹ mất và khi hắn rơi xuống vực biển.
“Sao em không nghe tiếng anh thở? Làm ơn thở đi anh…” tiếng điện tâm đồ, màn hình hiển thị đường cong nhấp nhô nhẹ như mạng sống Junhyung đang chông chênh lúc này.
.
.
.
Yoseob bắt đầu kể, hết chuyện này sang chuyện khác. Thậm chí không biết mình đang kể gì cậu vẫn kể… Chỉ là chuyện cổ tích, từ nàng lọ lem đến cô bé bán diêm, chú mèo đi hia… Cái kết luôn hạnh phúc mĩ mãn…
“Em ước chúng ta có được cái kết hạnh phúc như thế”
“Em không tin vào cổ tích. Nhưng em tin anh, Hyungie em tin anh sẽ sống…”
Yoseob không kể lể cũng chẳng thuật lại những kỉ niệm từ ngày cả 2 quen biết nhau, cậu không muốn câu chuyện của hắn và cậu trở thành quá khứ… Chỉ có thể là hiện tại và tương lai!
Tiếng kể khe khẽ dần chậm lại, lí nhí rồi im lặng… Yoseob mệt mỏi ngủ quên bên người yêu, qua đêm nay sẽ ra sao? Chỉ cần giây phút này mãi mãi…
***
Sáng!
Lờ mờ mở mắt Yoseob điếng hồn khi thấy người bên cạnh mở mắt nhìn mình từ lúc nào, hắn sống rồi trời ơi!
“Cậu là ai?”
“…”