Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 8639.1
“Yoseob! Yoseob!”
“…” văng vẳng bên tai có tiếng người, tiếng còi hú và ánh sáng nhập nhoè đâu đó… Nhưng tỉnh lại? Cậu đã không còn muốn nữa rồi…
***
Tối quá…
Đau…
Lạnh…
Hình ảnh nam nhân người bết máu rơi xuống vực biển sâu đen ngòm. Sóng gầm thét nuốt hắn vào bụng biển, nước mặn ồ ạt thốc vào tai mũi họng… Đầu tê buốt như úng ngập thứ nước độc lạnh giá, hắn chìm…và chìm… Sâu thật sâu rồi tan biến như chưa từng tồn tại!
“ANDWAE HYUNGIE!”
Yoseob hét to bật dậy, mồ hôi vã ướt áo. Mở bừng bừng mắt nhìn khắp phòng: toàn màu trắng, kim tiêm, bình truyền dịch? Đây là bệnh viện. Sao cậu lại ở trong bệnh viện? Bây giờ là ngày hay đêm? Cậu bất tỉnh bao lâu rồi?
Ngó xuống nhìn quần áo bệnh nhân và cánh tay băng trắng bột, cả đầu cũng được băng bó… Yoseob nhíu chặt trán day day thái dương.
Lao đao…
Cơn chóng mặt ập đến khi định bước xuống giường, cậu ngả người lại trên nệm. Kí ức kinh hoàng lại dội về, rõ nét như chỉ vừa mới xảy ra. Cậu nhìn thấy Junhyung rơi xuống… Nỗi tuyệt vọng dâng lên đến đỉnh điểm nhấn chìm toàn bộ hi vọng…
“ANDWAE! Anh tuyệt đối không chết!” Yoseob lắc đầu phủ định, cánh tay lành lặn còn lại giật ra mớ kim truyền nước truyền dịch đang găm trên người, cậu ập về phía cửa.
Nắm vặn xoay 1vòng, cả 2bên trong ngoài đều mở, Gina và Doojoon bước vào.
“Seobie? Em tỉnh rồi ơn chúa! Hu hu” Gina mừng rỡ ôm chầm em trai, vừa nghe tin cô suýt ngất vội vàng bay về đây, biết cảnh đứa bị thương người rơi xuống vực cô đã khóc cả mười mấy tiếng trên máy bay. Gặp nhau ở sân bay Doojoon phải dỗ dành mãi, phiếm bao nhiêu chuyện Gina mới nín.
Yoseob bất tỉnh hơn 1ngày, vừa mất máu lại chả ăn gì nên rất yếu.
“Em trở về giường đã Seobie” Gina cùng Doojoon dìu Yoseob lại giường
“Andwae chị! Hyungie hu hu…”
“Bình tĩnh đi Yoseob! Junhyung còn sống” Doojoon nhấn cậu nằm xuống giường vừa báo luôn tin mừng.
“Thật sao? Thật chứ? Hai người không lừa em đúng không? Hyungie còn sống là thật?” tạ ơn ông trời có mắt, Yoseob túm chặt áo Doojoon ánh mắt kích động đầy tha thiết mong đợi. Khuôn mặt sáng rực không giấu nổi vẻ vui mừng dữ dội, quên mất mình đang đau yếu, giọng cậu vút lên tận quãng tám cả về cao độ, trường độ và âm lượng:
“AAAAAA! Hyungie! Anh không chết!” nước mắt hạnh phúc lăn dài lăn dài khiến người nhìn cũng phải xót xa lòng.
“Chuyện là thế nào? Sao mọi người cứu được anh ấy?”
“À chuyện này…”
“Chuyện này là do em!” cùng lúc Kiwoon đi vào, Dongwoon cười nói cắt ngang Doojoon.
“…”
—FLASH BACK—
Tu tu… Tu tu…
Yoseob vừa ngất xỉu thì có ánh sáng đèn pha chiếu khắp vùng trời cũng như vùng biển. Tàu của cảnh sát biển kịp thời đến.
Tiếng ồn ào huyên náo, tiếng người xôn xao lặn ngụp dưới nước, tiếng người chỉ huy điều khiển qua loa…
Sau 30phút huy động lực lượng “xới tung” mặt nước tìm kiếm cuối cùng tìm thấy 1người 1xác. May mắn cái xác là của tên mặt sẹo.
Nói về tại sao bộ thuỷ binh lại đến kịp thời thì phải cảm ơn Dongwoon. Trên đường cùng Kikwang đến khu công trình cậu nghĩ đến mọi khả năng xảy ra, cố gắng nhớ lại những tình huống và cách giải quyết đã được học trong khoá huấn luyện đặc công. Khi Kikwang nói nhà kho bên cạnh vực biển chưa xây tường bao lại, Dongwoon đoán 2khả năng: 1là bọn bắt cóc sẽ trốn đi bằng đường biển, 2là sẽ có người không may rơi xuống vực, cũng có thể xảy ra cả 2trường hợp. Cậu vội bảo Kikwang gọi cho cha huy động cảnh sát đường biển.
Những tên còn lại trên bờ chỉ bọn canh gác khu vực ngoài bìa cùng mấy tên bị gãy xương là còn sống và bị tóm gọn. Thấy thủ lĩnh đã chết chúng đều sợ hãi đồng ý phối hợp cảnh sát khai hết sự thật hòng mong được giảm nhẹ tội.
—END FLASH BACK—
“Chuyện là thế. Woonie của anh thật tài giỏi. My bodyguards the best ~!” Kikwang chốt lại vấn đề bằng câu ca tụng người yêu tới tận nóc nhà.
“Không chết…nhưng chưa chắc có thể sống…” Gina nhỏ giọng buồn rầu
“Mwo? Ý chị là gì?” vừa hân hoan vui mừng bỗng 1câu của Gina làm Yoseob… Giống như khi ta đang chơi vơi trong vùng nước lạnh giá Bắc Cực may mắn vớ được mảng băng mỏng trôi ngang, bám víu vào đó leo lên với hi vọng sống mãnh liệt, bỗng 1câu nói như cái gõ chí tử vào nền băng mỏng khiến nó vỡ tan và ta lại chìm trong nước lạnh cắt da cắt thịt, chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng lần nữa.
Cái tuyệt vọng sau khi bị thất vọng luôn làm người ta suy xụp hơn nỗi tuyệt vọng ban đầu!
.
.
.
“Chị nói thế là ý gì? Các người…đang dối em phải không?”
“…”