Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Chương 7335


Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 7335

Nhìn Kikwang dìu Dongwoon ra cửa Yoseob chợt chạnh lòng, tình yêu vượt qua bao cay đắng như thế cũng có 1cái kết hạnh phúc, còn cậu… Khoan, khoan đã, sao đột nhiên nóng quá vậy? Bartender sao đến 2người? Tiếng nhạc xập xình bắt đầu làm Yoseob cảm thấy đinh tai nhức óc, cơ thể nhẹ hẫng lâng lâng, chất cồn khiến cậu thấy váng vất mụ mị, hai mắt nhức đến mức thái dương cũng giật theo.
“Cho tôi 1ly!” Yoseob gục đầu lắc lắc, ý cậu là nước lọc. Nhưng bartender ngỡ cậu muốn thêm 1ly Brandy…
Yoseob quờ quạng vớ ly “nước” ực nhanh 1hơi cạn sạch!
.
.
.
Xong, tiêu rồi! Nỗi kinh hoàng mang họ Yang đã đến!
“Nước gì đắng nghét vậy hả?” kẻ say xỉn lờ đờ bắt đầu mắng và mất kiểm soát ý thức, cậu đổ xụp người trên mặt bàn
“…” Im lặng 5
“YONG JUNHYUNG” bất ngờ Yoseob ngóc đầu dậy đánh rầm 1tiếng hét to làm bartender suýt rơi ly cocktail đang pha dở. Cậu móc điện thoại chọt loạn đến muốn thủng màn hình cảm ứng, cuối cùng ra được dãy số

Bíp!
“Đầu heo! Anh đang ở đâu?”
“…” bên kia im lặng
“YA! Giỡn mặt hả, tưởng giả câm thì tôi không biết anh đang ở cùng đàn bà à?”
Junhyung cau mày quay sang Goo Hyo Jin bên cạnh
“Thì sao? Cậu muốn quản?”
“Quản? Tôi muốn quản thì đã đập nát “cái thứ mà anh tự hào” rồi…ấc…Mau đến đây…ấc…đồ khốn!” tiếng nấc cục xen kẽ khiến giọng cậu đứt quãng lè nhè
“… Cậu say à? Về nhà ngủ ngay đi!” Junhyung hắng giọng đầy khó chịu, mai bay rồi giờ còn uống, cậu quả nhiên thay đổi, biết chơi bời cơ đấy!
“YA tôi bảo đến thì đến! Á, gì nữa…” đột nhiên bả vai bị nắm làm Yoseob hét lên, cậu quay ngoắt lại chu mỏ
“MWO? Muốn gì? Cái thằng mặt ngựa…ấc… Bỏ tay khỏi người tao…ấc…”
“Ai đụng đến cậu? Đang ở đâu? Shit!” Junhyung siết điện thoại, Yoseob đang say sẽ bị người ta lợi dụng mất! Cứ nghĩ đến ai dám động vào làn da trơn nhẵn mịn màng ấy là hắn lại có vọng động muốn giết người
“MASTERMIND! Anh biến đi, không cần nữa”
Tua! Tua! Yoseob cúp điện thoại thẩy lên bàn. Đứa chán sống nào phiền cậu lúc này thế?
“Hở? Yong Junhyung? Ấc… Đâu chui ra mau thế? Bộ anh là chuột à…ấc…” vừa nói chuyện qua điện thoại mà nhảy ra đây hồi nào? Bóng người trước mặt loè loè nhoè thành hai lại nhập thành một, lúc mờ lúc tỏ rồi biến thành Junhyung
“Cậu em xinh tươi, vui vẻ cùng anh 1đêm nào! Aigoo~da láng mịn quá” tên đàn ông cao to liếm môi xoa xoa lên gò má ửng hồng phúng phính
“Hờ hờ…ấc…hờ…muốn vui vẻ? Tôi cũng đang buồn đây…ấc… Ngủ với anh 1lần hay 10lần cũng thế thôi, Yong Junhyung…ấc…” Yoseob cười, nụ cười dài dại đưa đẩy, tay cậu trượt lên khuôn ngực kẻ lạ mặt, không ngần ngại du di xuống thẳng phần hạ bộ
“…ấc…muốn tôi…ấc…”đàn bà” của anh chưa cho anh “ăn” no chứ gì…khốn khiếp… Xem anh đủ bản lĩnh không đã!” Yoseob nghiến răng 1phát bóp mạnh “của quý” kẻ xấu số

“HỰ! AAAAÁ!!!” tiếng la thê thảm chấn động cả quán bar
“Phụt!” Xoảng! Bartender đứng hình phun nguyên ngụm nước mới uống, mắt trợn đến muốn lòi tròng ra ngoài, hàm rớt gần đụng đất đánh rơi luôn ly thuỷ tinh đang cầm.
“Khặc khặc cho anh chết…ấc… tên quỷ đói đê tiện…ấc…” Yoseob ôm bụng cười sằng sặc đá bồi thêm 1cú vào chân gã đáng thương đang rên hừ hự bụm chặt hạ bộ.
“Sao hả? Hả? Hả? Còn muốn vui vẻ không? Ấc…”
Hả hê nhìn “Yong Junhyung” đau đớn, cậu dằn tiền lên bàn, với lấy điện thoại rồi xiêu vẹo ra khỏi quán…
Chúa phù hộ cho gã đàn ông đang lăn lộn trong bar không bị liệt dương! Kẻ xấu số tiếp theo sắp phải cảm thán “Yang Yoseob! Cậu thật đáng sợ”đương nhiên là Yong.Jun.hyung!
***
Junhyung lao vào quán, nhân viên vội vàng kính cẩn chào
“Yong thiếu gia! Chủ tịch Jang không ghé đây!”
Hắn xua tay dáo dác nhìn
“Tôi tìm người!”
“Anh tìm ai ạ?”

“Tên nhóc khoảng 1m74, đầu bạch kim” Junhyung tả ngắn gọn, Yoseob dù đi đâu cũng rất nổi bật
Phì! Ưm… Tất cả nhân viên vừa nghe đã bụm miệng nhịn cười đến tím mặt! Chàng bartender mím môi trả lời
“Hèn chi cậu ấy gọi tên anh rất to! Hm… Cậu ấy về được 15rồi! Hm…sau khi quậy long trời lở đất ở đây”
“Mwo? Tên nhóc uống bao nhiêu rượu?”
“2ly Brandy không đá ạ”
Junhyung nghe sống lưng lạnh toát, Brandy rất nặng, 2ly không đá! Sao cậu về nhà nổi, nhỡ trên đường gặp chuyện gì…
“Aishh điên mất thôi!”
***
Sau khi lái xe tản khắp khu vực xung quanh bar vẫn không thấy, Junhyung về thẳng biệt thự. Vừa vào khách sảnh hắn đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy thân ảnh quen thuộc, cậu đang lăn kềnh áp mặt xuống nền đá lạnh nơi chân cầu thang, tay chân hươ như đang tập bơi trên cạn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.