Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 3020.1
Yoseob nhớ đến cuộc trò chuyện của 2nữ nhân viên lúc chiều vô tình nghe được ở bar Mastermind
—FLASH BACK—
“Nếu có người yêu rất rất rất bảnh như chủ tịch HuynSeung của chúng ta thì sao nhỉ?”
“Sue Ah à, cái đầu heo nhà cô sao ngu thế, đương nhiên phải tranh thủ ăn sạch “đậu hủ” của chủ tịch rồi, hí hí”
“Cô đúng là đồ đen tối!”
“Chứ sao, đừng giả vờ không muốn đi! Đậu hủ chủ tịch là đậu hủ cao cấp đó, vả lại để bản thân bị ăn quài, thụ động quá người ta cũng chán cô thôi!” 2nữ nhân viên che miệng cười khúc khích, Yoseob tròn xoe mắt, hoang mang lẩm bẩm
“Chán mình sao?”
—END FLASH BACK—
Đứa trẻ ngây thơ Yang Yoseob sau khi suy nghĩ đã đi đến quyết định. PHẢI ĂN “ĐẬU HỦ CAO CẤP” MỘT LẦN!
Nghĩ là làm, tay cậu đặt lên tấm ngực trần săn chắc, liên tục sờ soạng… Trong lòng gào thét cười thầm
(YA~! Cảm xúc không tồi ngar… Woa~cơ bụng săn chắc, mình còn đếm được cả múi haha… Oá vòng 3huyng ấy chuẩn hơn cả mình…blah blah blah…) Chúa tha tội cho đứa trẻ đang học đòi làm chuyện mờ ám này, đúng là “gần mực thì đen”, Yong Junhuyng đồi bại, anh làm giảm số lượng trẻ ngoan của Đại Hàn Dân Quốc rồi đấy!
Đang hỉ hả vui sướng vì được ăn “đậu hủ” quá chất lượng, bàn tay nhỏ bị nắm chặt. Junhuyng rời môi cậu, ánh mắt mờ đi, giọng hắn trầm khàn cố nén ham muốn
“Hôm nay em muốn quyến rũ huyng à? Muốn huyng đến thế sao? Dừng lại đúng lúc nếu không sáng mai sẽ có người không xuống nổi giường đấy!”
“Ơ…MWO? Aaa em sai rồi, em không thế nữa!” Yoseob la toáng lên chạy rầm rập khỏi phòng với tốc độ tên lửa.
Junhuyng sững người vài giây bỗng phì cười rồi gập người ôm bụng cười lớn hơn. Haha tên nhóc của anh từ lúc nào lại bạo gan đến thế nhỉ? Lúc nãy không kiềm chế thì đã…
***
Sau bữa cơm tối, Junhuyng vào phòng sách làm việc! Hôm nay vì cắt thời gian gặp Boyoung mà 1đống giấy tờ công văn chưa kí. Đang mải tập trung hắn không hay biết có thân ảnh nhỏ bé lặng yên mê đắm nhìn mình qua cánh cửa mở hờ…
Yoseob đang định vào tìm người nói chuyện, hỏi xem hắn giải quyết thế nào rồi. Mới đẩy nhẹ cửa đã bắt gặp một Yong Junhuyng “xa lạ” mà cậu chưa bao giờ thấy trước đó. Hắn đeo chiếc kính gọng đen, ánh mắt sắc bén, thần thái nghiêm túc lại dường như có thêm vẻ trầm ngâm tư lự khác hẳn vẻ ngông nghênh, cường quyền hay dịu dàng, đùa cợt thường ngày…
Đột nhiên chân không thể bước qua ngưỡng cửa ngay trước mắt, cảm thấy nam nhân quá ư toàn mỹ kia thật xa vời… Bước chân vô thức lùi lại, một bước, hai bước, ba bước…cậu xoay hẳn người đi như chạy ra hoa viên.
Nằm xoài trên chiếc bàn đá lạnh buốt, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm đen tuyền như tấm thảm nhung phủ trùm cả thế giới, cảm giác ngột ngạt đến khó thở…
Bản chất con người mâu thuẫn là thế, rõ ràng yêu một người đến phát điên, lại sợ hãi đối diện khó khăn phía trước. Muốn hiểu rõ một người, lại hoang mang khi thấy một phần con người thật của họ. Không biết con đường phía trước sẽ dẫn tới đâu, lại cứ cố chấp bước tiếp vào vùng tối ấy chỉ với tí hi vọng tìm chút ánh sáng le lói phía cuối con đường…
Yoseob mông lung nhìn không trung, bàn tay với lên như muốn bắt lấy ngôi sao nhỏ trên cao. Hạnh phúc cũng thế, ở ngay trước mắt tưởng chừng đưa tay là có thể chạm vào, nhưng thứ nắm được chỉ là không khí, vô hình lạnh lẽo.
“Xa quá…với không tới sao?” giọng nói yếu ớt tuyệt vọng, những tưởng nước mắt sẽ rơi nhưng ngay cái chớp mong manh đó, một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ chơ vơ giữa khoảng không. Khuôn mặt tuấn tú phóng đại che cả tầm nhìn của cậu.
Bầu trời trước mắt cậu, là Yong Junhuyng rồi!
“Huyng thấy cửa mở, sao em không vào?” hắn hôn lên từng ngón tay nhỏ lạnh ngắt khiến cậu đỏ mặt bật dậy
“Em thấy huyng đang làm việc. Em…em sợ mình phiền!”
“Huyng xong rồi, chúng ta nói chuyện!” hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, xốc cậu lên đùi ôm chặt. Nhưng hôm nay Yoseob “ăn gan trời”, không yên vị như mọi khi mà xoay ngược người dang hai chân rộng ngồi kẹp Junhuyng ở giữa. Tay vòng qua quấn chặt cổ hắn, mắt ngây ngô chăm chú không biết tư thế mình có bao nhiêu khiêu khích.
“Huyng nói đi!”
“…” 5s im lặng.
“Sao không nói? Em đang nghe này!”
“Seobie…” hắn than thở
“Huh?”
“Mình đi ngủ trước đi, tí nói sau!” tay hắn kéo cổ áo cậu lệch sang một bên, nút nhẹ lên làn da trần thơm mùi sương đêm
“A…Mau dừng lại, nói cho xong nào!” Yoseob rên rỉ nhăn mặt kháng nghị.
“Được rồi, huyng nói, thôi bộ dạng bí xị đó đi!”
“Huyng gặp Park Boyoung rồi, cô ấy đồng ý huỷ hôn!”