Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 2920
“Em thấy ổn hơn chưa?” mắt vẫn nhìn đường, Junhuyng hỏi. Hắn ghét nhất nước mắt ướt át, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn cậu khóc, không khó chịu, chỉ thấy xót xa, tim bất giác thít chặt. Haizz, Yang Yoseob, lại nhớ tên nhóc rồi. Chợt chuông reo:
Hirokeoul nanto… Vừa nghĩ đến tào tháo, đã thấy tào tháo gọi
“Yeoboseo”
“…”
“Đã về rồi sao? Em ăn gì đi!”
“…”
“Ngoan…Được, sẽ về ngay”
“Em thích gì? Sữa? Đứa trẻ, em thật là…”
Boyoung ngạc nhiên quên khóc, quay sang nhìn tò mò. Khuôn mặt anh tuấn rạng ngời hạnh phúc, nét cười tràn đầy trong mắt, giọng hắn cưng chiều, dịu dàng hết mức. Cô mê muội nhìn đến khi hắn nói chuyện xong, tắt máy quay sang
“Nhà em ở… Huh? Sao lại nhìn tôi như thế?”
“Là…bạn gái anh sao?”
“…” im lặng vài giây cân nhắc, Junhuyng điềm đạm trả lời:
“Không!”
Boyoung khẽ thở nhẹ, khuôn mặt hơi giãn ra.
“Em ở khu nào?”
“À…Khu riêng Beautiful” thì ra khu cô ở cách chỗ hắn không xa, chỉ khoảng 30 ôtô.
Cứ thế không ai nói thêm gì, hắn chả buồn mở miệng, cô cũng không dám nói. Thoáng chốc đến nơi, Junhuyng lịch thiệp mở cửa xe. Cô bước xuống, ngượng ngùng bối rối cám ơn
“Hôm nay…Gomawo oppa… Em làm gì để đáp lại đây? Khi nào anh rảnh, em mời anh ăn tối?”
“Không cần cảm kích, đừng để trong lòng. Tôi về đây, chào em!” hắn tiêu sái định bước đi bỗng nhiên quay lại, giọng trầm như gió thoảng:
“Đó…là người yêu, người tôi yêu!”
“…”
Chiếc BMW đã khuất từ lúc nào, cô gái vẫn đứng đó, sững người hồi lâu rồi cúi đầu cười buồn. Đôi tay này…đã ôm hắn…dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Lần đầu có cảm giác động lòng trước một người, tình yêu chưa kịp chớm nở đã bị nam nhân vô tình kia dập tắt trong vô vọng…
“Không phải bạn gái, là người yêu…anh thật biết cách làm người khác chết tâm…” bóng dáng thon nhỏ bất lực ủ rũ vào biệt thự.
***
Xe vừa vào trước cửa gara đã thấy Yoseob đi qua đi lại, cậu nhóc đầu tóc rối xù bởi gió, mặt hơi tái và chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh. Đã thế còn mặc độc nhất có chiếc áo thun vàng, quần pijama xanh sẫm. Yoseob sốt ruột cắn cắn móng tay…
Junhuyng lách sang bên phóng vào gara, dập cửa xe đánh rầm một cái, tức giận hét lớn:
“SEOBIE! Em muốn bị đánh đòn phải không?” tiếng gầm vang cả gara làm Yoseob rùng mình co người sợ hãi
“Em…em có làm…Á!” hắn hầm hầm tiến lại, vung tay cứ tưởng đánh người, bất ngờ ôm chặt cậu, đau lòng than thở:
“Trời lạnh như vậy, em không ở trên phòng lại xuống đây làm gì, đứa trẻ ngốc này!”
“…” đột nhiên như thế doạ cậu tay chân vô thố, sững sờ mở to đôi mắt tròn ngây ngô rồi từ từ long lanh hạnh phúc, vòng tay ôm trọn lưng người yêu, cũng không dám nói mình lo lắng, cậu phúng phính:
“Sữa của em đâu?”
“Đồ trẻ hư! Không hỏi huyng đi làm mệt không, đứng chịu lạnh cả buổi đợi sữa!” Junhuyng mắng yêu, cắn lên cánh môi hơi tái rồi mút lấy, hôn đến khi cảm thấy người cậu nóng lên mới buông ra, giọng tỉnh queo:
“Huyng mua cả thùng, lát nữa vệ sĩ mang vào. Bây giờ lên phòng thôi!” nói đoạn ôm eo cậu.
“Hehe được, mình đi!”
“Khoan đã, phí mua sữa, em tính xù à?” Junhuyng vừa lên cầu thang vừa cao giọng
“Cái gì? Nhà đại tư bản quả nhiên bản chất bóc lột. Đồ tính toán, lát em đưa tiền lại, xì!” dứt câu cũng là lúc đến phòng, hắn đẩy cậu vào trong, dập nhẹ cửa bằng gót chân.
“Đáng tiếc, ngoài cơ thể Yang Seobie, nhà kinh doanh như huyng không chấp nhận khoản trao đổi nào khác!” anh lại cất giọng vô sỉ rồi đấy Yong thiếu gia…
“YA~!!! Không đùa, chưa ăn gì kìa!” Yoseob lẫy người la lên ngược lại hắn cười gian tà
“Ý em là ăn xong thì có thể?”
Yong Junhuyng, tên đại biến thái cuồng này. Cậu đỏ mặt, nóng bừng người, ánh mắt không tự giác lia xuống lưng quần hắn… Chúa ơi, cậu bị đầu độc hỏng hết não rồi
“Em đang nhìn gì? Không đợi được?” giọng trầm đầy khêu gợi, hắn đưa tay cởi nút áo, vừa cởi vừa tiến về phía trước.
“Gì, gì? Em có đâu? Huyng…không được lại đây, không đâu, andwae!!!” mau chóng lùi lại, giữ khoảng cách an toàn, Yoseob ra sức phủ định ý nghĩ đen tối mới nhá nhem trong đầu. Junhuyng không có ý định dừng trò đùa thú vị này, tay vẫn tiếp tục gỡ chiếc nút cuối cùng, quăng áo sang bên, quá đáng hơn là hắn tháo cả nịt, khuy quần…
“Ực! Không, không được cởi nữa aaaa!!!”
“Sao em không quay mặt đi?” Junhuyng bỡn cợt, ai bảo biểu hiện cậu đáng yêu quá chi haha, mắt rõ ràng nhìn đến nước miếng cũng không kịp lau mà cứ chối đây đẩy.
“Cho huyng một thứ, huyng không cởi nữa!”
“…???”
“Môi em!” dứt lời hắn khoá chặt môi cậu!