Tế Hồn Câu

Chương 15: Máu nhuộm Trường Phong


Đọc truyện Tế Hồn Câu – Chương 15: Máu nhuộm Trường Phong

Con lừa xanh cuối cùng đã chạy đến gần. Đến gần có thể thấy rõ gương mặt to bự của nữ nhân béo mập đó.

Nữ nhân mặc y phục hai màu đỏ đậm, xanh đậm mặt nung núc thịt, phấn son to dày, tất cả phủ lên vóc dáng ngồn ngộn thịt. Nhìn thấy chẳng phải yêu mị cũng không phải là dung tục cảm giác của người ta là kinh khủng, giống như đang bị khủng bố. Sự khủng bố của loài dã thú.

Nam Cung Vũ không nén được hít một hơi lạnh lâm bấm nói :

– Trời ơi! Thì ra ác bà này. Nữ nhân xấu xí ta gặp qua không ít, nhưng xấu đến mức này mụ ta coi như đứng đầu.

Độc Phách lạnh trầm nói :

– Mụ này mang đầy tà khí nên ngoài xấu xí ra còn chứa hung khí.

Nam Cung Vũ thấp giọng nói :

– Đệ có thể đoán định mụ ta chính là Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô không?

Ngẩng đầu lên, Độc Phách cất giọng chắc nịch :

– Chính là mụ.

Nam Cung Vũ tức tốc mở bao thương ra, nhỏ nhỏ hỏi :

– Đệ đã nắm chắc như vậy, Độc Phách, chúng ta động thủ.

– Mụ Diêm Tứ Cô này có thể hình diện mạo đặc biệt, có sắc thái hung tàn khác mọi người, không cần trước đây biết mụ, chỉ cần biết những truyền ngôn miêu tả về mụ, vừa nhìn đã có thể minh bạch. Nam Cung, mụ này không thể giả được.

Nam Cung Vũ nói :

– Sắp đến rồi bằng hữu.

Đôi mắt ngưng thần nhiều lần quan sát xung quanh, Độc Phách nghi ngờ nói :

– Kỳ lạ! Phải chăng chỉ có một mình mụ.

Nam Cung Vũ căm hận nói :

– Mặc kệ mụ có bao nhiêu người. Giết một đứa đỡ một đứa. Độc Phách, thanh toán mụ này rồi tính.

Độc Phách hốt nhiên đứng dậy, vội vã buông một câu :

– Nhớ kỹ kế hoạch hành động của bọn ta.

Thanh âm chưa dứt, chàng đã đăng không chín thước. Giữa không trung giang hai tay duỗi thẳng người, thân hình như cánh nhạn lướt gió, tốc độ nhanh không thể tả, bổ xuống mục tiêu dưới chân núi.

Con lừa xanh vạm vỡ đang lách cách đi lên phía trước. Diêm Tứ Cô trên lưng ngựa cũng thản nhiên không cảnh giác. Thế bổ xuống của Độc Phách giống như một cơn lốc cuộn đến, mỗi một tấc đất chung quanh đã bị bao phủ trong thế công của chàng như thiên la địa võng màu đen chụp xuống, trùng trùng điệp điệp, Diêm Tứ Cô cảm thấy kình phong thình lình từ đỉnh đầu bổ xuống. Một màn đen che mờ mắt. Trong màn đen lộ ra một tia sáng lạnh tím. Mụ lập tức biết không xong rồi.

Tế Hồn Câu nhanh như điện đao phong rít không khí phát ra tiếng rít chói tai.

Thân hình Diêm Tứ Cô trên lưng lừa không kịp tránh né. Một tiếng rống thảm vang lên. Con lừa xanh to lớn đã biến thành hai khúc, nội phủ bầy nhầy văng ra khắp nơi. Nửa thân trước nằm giữa lộ, nửa thân sau nằm ven lộ. Mặc cho thân thể bị phân ra, bốn bàn chân lừa không ngừng co giật.

Máu lừa bắn đầy đầu đầy cổ, Diêm Tứ Cô như có kỳ tích thoát được đao chí mạng này. Mụ hoang mang từ dưới đất bò dậy, lảo đảo thoái lui năm sáu bước, miệng không ngừng mắng lớn :

– Tên chó mù nào dám ám toán bà tổ của nó. Mi hết muốn sống rồi.

Độc Phách lạnh lùng nhìn Diêm Tứ Cô bị máu nhuộm đầy người, âm trầm hỏi :

– Mụ là Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô?

Xòe bàn tay vuốt lên mặt một cái, hai mắt trợn tròn xoe như lão hổ trước khi ăn thịt người, hét lên :

– Chính lão bà. Tên tạp chủng vừa rồi ám toán ta phải chăng là mi.

Độc Phách nói :

– Không sai, là ta. Con lừa xanh kia bị phân thây thay cho mụ thật quá tội nghiệp.

Diêm Tứ Cô nộ hỏa cuộn trào, khản đục nói :

– Ta chửi mười tám đời tổ tiên nhà mi. Ta không đụng chạm đến mi, phải chăng mi ăn quá nhiều thịt thối đến mê tâm, không phận rõ trắng đen đã nhào vô lão bà mà động thủ.

Độc Phách lạnh lẽo nói :

– Mi không sáng suốt, Diêm Tứ Cô. Nếu không, đến giờ mi đã đoán được ta là ai.

Nhổ xuống đất một bãi nước bọt. Diêm Tứ Cô nhe ranh múa vuốt nói :

– Mi là ai? Mi không sợ cứ nói xem mi là ai?

Độc Phách nói :

– Ta có một nữ nhân tên gọi Phi Tinh.

Sững sờ, Diêm Tứ Cô rùng mình, từng gân thịt trên mặt co giật :

– Độc Phách? Mi là Độc Phách?

Độc Phách nhạt nhẽo nói :

– Ta biết nhắc đến Phi Tinh đáng thương mụ sẽ nghĩ đến ta.

Đầu lưỡi của Diêm Tứ Cô giống như hóa đá, líu ríu nói :

– Độc Phách… Mi… Mi muốn thế nào?…

Độc Phách bình tĩnh nói :

– Phi Tinh thế nào mi thế đó. Giang hồ có câu: Máu đền nợ máu.

Hô hấp tức thời trở thành khó khăn. Lỗ mũi của Diêm Tứ Cô nở to giống như không khí trong phổi không đủ.

– Họ Độc kia! Lão nương xuất thân từ Báo phòng của Quỷ Vương kỳ thuộc hạng sát thủ nổi danh. Tốt xấu cũng phải nhìn qua cục diện, xem rõ nhân vật, mi cho rằng mấy câu nói có thể hù dọa được lão nương sao?

Độc Phách lặng lẽ nói :

– Quỷ Vương kỳ là thứ gì? Hơn nữa những kẻ thuộc Báo phòng đặc biệt âm độc, toàn là côn trùng độc hại cho võ lâm. Lẽ ra từ sớm đã phải đuổi tận sát tuyệt.

Diêm Tứ Cô nước bọt văng tứ tung nói :

– Trời đánh thánh vật mi. Mi hết muốn sống mới dám nhục mạ Quỷ Vương kỳ trước mặt lão nương. Mi có mấy cái đầu?

Độc Phách hơi ngẩng mặt lên :

– Giống như mụ, đầu chỉ có một. Thắng được ta, mụ có đầu ta. Không thắng được ta, ta lấy đầu mụ.

Trên trán nổi gân xanh cơ hồ muốn văng ra ngoài. Thái độ châm chọc, Diêm Tứ Cô nói :


– Phi Tinh tạp chủng đó quả lợi hại, mê hoặc người ta đến nỗi như vậy. Ả đã sớm vào Quỷ môn quan, vậy mà trên dương thế vẫn có một hán tử vì ả mà bán mạng.

Độc Phách lạnh lẽo nói :

– Tình yêu vĩnh hằng không phai. Không giống như bọn mi chỉ biết giao phối như loài trâu chó.

Diêm Tứ Cô hai tay khoác lên hét lớn :

– Bỏ mẹ chuyện ngu ngốc đó đi. Yêu? Cái gì gọi là yêu? Yêu một con mụ già, lẽ nào mi không giao phối. Mi và Phi Tinh da mướt thịt ngon, ngực to mông lớn, lẽ nào không giao phối? Nói đến con dâm đãng đó thật hoang dâm quá độ. Ả không chỉ thích thú cùng mi giao phối, ngay cả Lại Xà cũng cùng ả lăn lộn đùa cợt trên giường.

Độc Phách không nổi giận. Một chút cũng không nổi giận, thậm chí trên mặt lại hiện ra một nụ cười quái dị :

– Lại Xà và nàng đùa cợt lăn lộn trên giường mi thấy sao?

Diêm Tứ Cô ngoác cái miệng như thau máu, đắc ý nói :

– Chỉ nhìn thấy thôi sao? Nói cho tên hiếu tử hiền tôn mi được biết, lúc đó lão nương ở bên cạnh. Mỗi một động tác, mỗi một tiếp xúc của chúng, cả những bộ phận đặc trưng trên cơ thể hai người, lão nương đều thấy rất rõ ràng. Ả còn giúp đỡ chỉ điểm cho Lại Xà từng tư thế.

Độc Phách khép hờ đôi mắt :

– Vui đùa hay quá, hả?

Diêm Tứ Cô khánh khách cười đanh ác :

– Cực kỳ vui, họ Độc kia. Đáng tiếc, Phi Tinh dâm đãng đó đã chết tiêu rồi, nếu không bảo Lại Xà và ả diễn lại một lần cho mi xem, bảo đảm cực kỳ thú vị khiến mi phải chảy nước miếng.

Độc Phách chăm chú nhìn cái mặt thơn thớt của Diêm Tứ Cô, an nhàn nói :

– Mụ biết lúc này ta đang nghĩ gì không?

Diêm Tứ Cô nói :

– Ta làm sao biết mi đang nghĩ gì.

Độc Phách nói :

– Ta đang nghĩ, Diêm Tứ Cô. Lịch sừ đã trở lại báo ứng đã nhãn tiền. Tất cả quá trình mà Phi Tình phải trải qua, giờ đều bắt đầu ứng nghiệm trên mình của mi, không một chút sai chạy.

Diêm Tứ Cô hung tính đại phát, quát lớn :

– Đồ côn trùng họ Độc kia, chỉ cần mi có bản lãnh này, lão nương sẽ bồi tiếp mi khoái lạc.

Tế Hồn Câu trong tay phải Độc Phách nghiêng nghiêng cử lên. Sợi xích bạc quấn ở cổ tay bắn tóe hàn quang. Chàng chú mục nhìn đối phương, thần sắc thản nhiên, không có chút phản ứng hỉ nộ ái ố nào.

Thoái lui ra sau mấy bước, Diêm Tứ Cô cởi bỏ áo khoác ngoài. Vừa lật bàn tay đã xuất hiện một sợi dây đỏ như dây lưng. Dây dài hơn một trượng, rộng hơn năm tấc, màu máu láng bóng. Hơi rung động, nó gợn lên từng đợt sóng sánh.

Diêm Tứ Cô mày rậm nhường cao, hai mắt như phun lửa, ngửithịt trên mặt căng cứng, răng vàng khè nhe ra giống như dã thú trước khi chụp mồi.

Thanh âm của Độc Phách rít ra :

– Giờ của mụ đã điểm. Diêm Tứ Cô.

Hét to một tiếng, Diêm Tứ Cô lao đầu tới.

Tế Hồn Câu của Độc Phách vẫn cử nghiêng không nhức động. Người cũng đứng yên bất động. Kinh nghiệm báo cho chàng biết, thế tấn công cực kỳ xung động như vậy, đa số chỉ là hư chiêu! Chiêu thức chân chính ẩn phía sau hư chiêu. Đó mới là chiêu cần dự phòng và hóa giải.

Quả nhiên, cự ly xông đến của Diêm Tứ Cô đến gần, thân hình đột nhiên xông lên năm bước, một đạo xích quang từ trong tay mụ bắn vọt về phía Độc Phách.

Đây chỉ là một sợi dây màu, vậy mà khi xuất thủ, thế đến xé gió cực kỳ mãnh liệt không kém bất kỳ một binh khí cứng rắn nào.

Chờ đợi chính là tích tắc này, Độc Phách hai vai hơi nhích động. Người đã lướt đi một bước, hàn quang như ánh chớp vọt ra.

“Phựt” một tiếng, sợi dây màu đỏ vừa bắn tới đã bị cắt gọn một đoạn hơn ba thước. Sợi dây bị cắt đi một đoạn vẫn không vì thế mà co rút lại hoặc rủ xuống.

Trước khi đoạn dây bị cắt còn chưa chạm đất thì toàn bộ phần còn lại của nó đột nhiên cấp tốc xoay chuyển, như một con quái long đang bị thương giẫy giụa, nhanh như tóe lửa từ trên bổ xuống đầu Độc Phách.

Phản ứng của Độc Phách là phản ứng ra ngoài ý liệu của con người.

Chàng không tránh né cũng không vung đao lên đỡ, thân hình cứ đứng thẳng, lấy đầu của mình ra mà nghinh đón.

Diêm Tứ Cô hai mắt tròn xoe, hít mạnh một hơi phát ra toàn lực, tăng thêm sức mạnh vào sợi dây trên tay. Thanh âm nghiến răng kèn kẹt của mụ vang lên. Mụ thở hổn hển, mũi mở to ra, ngay cả miệng cũng há hốc.

Sợi dây chỉ cách đầu của Độc Phách một tấc, thì Độc Phách trong khoảng không gian cực gần đó chàng hơi nghiêng đầu. Khoảng cách nghiêng chỉ là một khe hở, sợi dây cơ hồ như quét trên má chàng mà lướt đi. Lực đạo mạnh mẽ của nó tuy chưa chạm vào nhưng cũng nóng bỏng như một tát tai.

Tế Hồn Câu xé không khí từ dưới cắt lên, đao phong lạnh như nước mùa thu.

Đúng lúc cự ly của song phương tiếp cận như vậy. Đúng lúc thế công của địch nhân có khe hở, đao phong lanh lẹ xuất ra bốn lần, bắn ra, nhảy lên, hoành ngang, thu về mà bốn lần nhảy múa đó, nhìn bên ngoài thì chỉ thấy là hàn quang của một đao duy nhất.

Diêm Tứ Cô như chuông bể rơi xuống đất, thốt ra một tiếng hét chói tai. Thân thể to mập nặng nề rơi xuống nằm một đống trên đường. Các cơ thịt mập mạp trên dưới đều đang co giật.

Cơ thịt còn đang co giật. Đủ thây mụ bà nương này còn chưa táng mạng.

Độc Phách không lập tức lấy mạng mụ ta.

Độc Phách chỉ cắt đứt gân vai và gân chân khiến mụ không thể động đậy được.

Phàm đối với một người sức khỏe bình thường thì bất kỳ một thống khổ nào của da thịt thì rất mẫn cảm. Rách một miếng da, chảy một miếng máu đều cảm thấy không yên, huống hồ cắt đứt gân tay gân chân. Thân thể Diêm Tứ Cô đương nhiên bình thường, vì vậy nỗi thống khổ khiến mụ không ngừng rên rỉ.

Độc Phách không lý gì đến Diêm Tứ Cô, chàng đứng yên lặng, mục quang sáng quắc quan sát chung quanh chờ đợi sự xuất hiện của tình hình mới.

Chàng đã nói qua, người của Quỷ Vương kỳ không phải ngu ngốc, tất nhiên mượn quan hệ ân oán của Diêm Tứ Cô mà làm mồi nhử, đưa chàng vào bẫy.

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. Trừ người của Diêm Tứ Cô nằm ngang dọc, ngoài ra không có dấu hiệu lạ. Chẳng lẽ người của Quỷ Vương kỳ là ngu ngốc thật sao.

Lại chờ một lát không thấy bóng địch, thậm chí ngay cả một người thứ hai đi trên đường cũng không có.

Ánh thái dương ấm áp chiếu xuống mặt đất. Vậy mà, khí hậu lại nhuộm đầy tà khí.

Diêm Tứ Cô ngũ quang méo xệch, nước bọt chảy dài theo khóe miệng. Mụ vừa rên rỉ vừa gào lên :

– Độc Phách! Họ Độc kia, mi là tạp chủng đáng chém ngàn dao. Mi lòng dạ gian tà, có giỏi lấy mạng ta đi. Không ngờ mi lại tàn độc đến nước này. Cắt gân tay chân của ta biến ta thành tàn phế. Giờ ta không xong rồi, thì mi ngày sau đừng mong có ngày tốt đẹp an nhàn.

Độc Phách thu hồi tia nhìn, đưa thần nhãn khiến người ta không lạnh mà run nhìn về phía Diêm Tứ Cô, chậm dãi nói :

– Mi cho rằng cừu hận giữa chúng ta đến đây kể như kết thúc sao?

Thân run run mà giọng nói ra vẻ hảo hán Diêm Tứ Cô lên tiếng :

– Không kết thúc, lại thế nào nữa?

Độc Phách vẫn cười.

Trong cảm giác của Diêm Tứ Cô, trong nụ cười đó chứa đầy sắc máu :


– Ta nhớ mi đã nói qua, chỉ cần ta có bản lãnh là sẽ bồi tiếp ta khoái lạc. Khoái lạc giống như Lại Xà vui đùa cùng Phi Tinh. Phải chăng giờ này mi nuốt lời.

Diêm Tứ Cô kinh khủng hét to :

– Mi… Mi muốn làm gì?

Độc Phách nói :

– Hỏi thật hay đấy Diêm Tứ Cô. Ta muốn làm gì? Chỉ cần mi hồi tưởng lại mi và Lại Xà đã làm gì với Phi Tinh thì ta bất tất phải đáp lời.

Diêm Tứ Cô cực kỳ hoảng loạn, nhất thời muốn nói hết mọi việc :

– Độc Phách, ta thẳng thắn mà nói. Mi muốn cùng ta vui vẻ cũng không cần khiến ta máu chảy tràn trề thân không động đậy. Ta từ lâu không phải hoàng hoa khuê nữ, cùng nam nhân làm chuyện này như người ta ăn cơm bữa. Mi nếu như nói rõ phải vui đùa như thế nào thì lão nương sẽ theo mi đi.

Độc Phách cố nén lợm giọng, hít mạnh một hơi mới lạnh lẽo nói :

– Ta có cách vui đùa khác. Diêm Tứ Cô.

Yết hầu Diêm Tứ Cô vang lên tiếng kêu lục cục kéo như bị suyễn :

– Bất kể mi muốn thế nào cũng được nhưng bây giờ ta đang bị thương e rằng khó thể khoái lạc.

Sắc mặt Độc Phách dần trắng bệch. Tay phải đang nắm chặt Tế Hồn Câu nên mấy gân tay trở nên xanh mét. Ngữ điệu của chàng chậm rãi nhưng thật rõ ràng :

– Chúng ta có cách vui khác. Diêm Tứ Cô, nhưng mi là loại heo già dâm câu nên tốt nhất cần phải làm rõ, đây không giống như mi tưởng tượng không phải là sự hoang lạc mà mi dự trù cho ngày tới. Sự dơ bẩn, hạ tiện, đê hèn của mi đối với một nam nhân có chí khí mà nói đều là sự ô nhục ác chướng đối với họ. Tư tưởng hành vi của mi như loại ôn địch, mi hoàn toàn không có nhân tâm nhân tính cho nên chúng ta chỉ có một cách vui đùa cho đến khi mi chết đi sống lại, cho mi xấu hổ ngàn đời thiên hạ.

Sững sờ một lát, Diêm Tứ Cô mắng lớn :

– Họ Độc kia, mi là tên điên, tên biến thái, đồ khó ngửi thối tha. Mi đem ta ra làm trò đùa như thế ta chửi sáu đời nhà mi. Mi làm nhục ta, ta không xem mi thành loại chó gì…

Độc Phách không nói nửa bước lên phía trước xòe tay trái chụp lấy cổ áo Diêm Tứ Cô kéo xuống dốc nghiêng bên lộ.

Bản năng giẫy giụa của Diêm Tứ Cô nổi lên. Mụ giống lên không giống tiếng người.

– Mi muốn làm gì, Độc Phách? Giết người bất quá chỉ rơi đầu xuống đất, mi còn muốn làm gì ta?

Ném Diêm Tứ Cô như ném một con mèo bên lộ. Độc Phách bay lên đạp trên mông nung núc thịt của mụ nhưng tay chàng vẫn nắm chặt cổ áo không buông.

Thế là “xoẹt” tiếng vải rách vang lên. Chiếc áo hoa của Diêm Tứ Cô lập tức bị xé rách, lộ ra thân thể của mụ vừa mập vừa đen vừa nhơ nhớp. Trước ngực của Diêm Tứ Cô cũng che một cái yếm màu hồng đào có thêu một đôi uyên ương hí thủy màu xanh lục đang bơi trên sóng nước.

Độc Phách không màng đến điều này mà xòe tay giật mạnh yếm ra để lộ bộ ngực vừa to vừa xệ của mụ, nó không ngừng lắc lư theo hơi thở hồng hộc của mụ, nó chẳng chút đẹp đẽ khiến cho người động tình. Ngay cả Diêm Tứ Cô, trước nay là loại hung tàn ác bá, tình cảnh này cũng không nén nổi lòng giá buốt, cơ thể run rẩy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Mụ có ý muốn che nó lại nhưng lực bất tòng tâm.

Yết hầu mụ khàn đục :

– Độc Phách. Họ Độc kia, mi hành sự không thể ác như vậy. Ta tốt xấu cũng là nữ nhân, mi không thể đối xử với ta như vậy.

Độc Phách khô khan nói :

– Phi Tinh cũng là nữ nhân.

Thịt trên cơ thể Diêm Tứ Cô không ngừng co giật, mở miệng van cầu :

– Mi nhẹ tay mà tha cho ta. Độc Phách, mi sáng suốt cũng biết oan có đầu nợ có chủ. Hại Phi Tinh chết không phải ta, kẻ gian dâm nàng cũng không phải ta. Tất cả là do Lại Xà hại nàng đến phải cắn lưỡi tự tận…

Độc Phách từ trên nhìn xuống Diêm Tứ Cô, nét mặt như đóng băng :

– Không có gì khác biệt. Bọn mi động thủ sát hại nàng hay bức nàng đến tự tuyệt cũng một kết quả. Phi Tinh vì bọn mi ô nhục mới chết…

Diêm Tứ Cô nước mắt, nước mũi giàn giụa, nấc nghẹn nói :

– Độc Phách… Mi hành thiện… tha cho ta… Ta cũng vì phụng mệnh hành sự… Thân bất do kỷ. Đầu nhi Thương Ba đích thân dặn dò. Ta không thể không làm. Ta thề, lúc đầu tuyệt đối không có ý bức tử Phi Tinh.

Hơi lắc đầu, Độc Phách nói :

– Nhưng Phi Tinh chết rồi.

Diêm Tứ Cô kêu lên :

– Đó là ngoài ý. Độc Phách, đó là ngoài ý muôn.

Tế Hồn Câu trong tay phải của Độc Phách lóe lên, vừa chuẩn xác vừa thần tốc từ phía lưng Diêm Tứ Cô cắt xuống.

“Xoẹt” một tiếng.

Toàn bộ váy quần của mụ đều bị cắt toạc ra, vậy mà lưỡi đao chẳng hề chạm vào da thịt mụ.

Hiện giờ toàn thân của Trượng Nhị Hồng Diêm Tứ Cô đều lõa lồ, không khác gì tình hình ngày đó Phi Tinh cũng bị chúng cắt đến một sợi tơ cũng chẳng còn.

Điều duy nhất khác biệt là không thể đem thân thể xấu xí của Diêm Tứ Cô ra so sánh với Phi Tinh diễm lệ.

Toàn thân mụ trên dưới thịt nổi lên cuồn cuộn nhão nhoẹt như mỡ heo. Da thì thô ráp điểm những lớp lang ben đen trắng lởm chởm. Nhìn mụ chẳng khác gì một đống thịt thối tha dơ bẩn.

Diễn biến sự tình đã đến nước này. Diêm Tứ Cô cuối cùng mới hiểu tâm nguyện của Độc Phách, cũng mới hiểu ý Độc Phách nói có cách vui đùa khác. Mụ không nén được đau nhói trong phủ tạng.

Độc Phách quả nhiên nói là làm khiến mụ phải xấu hổ ngàn năm với thiên hạ.

Diêm Tứ Cô vốn là một lão giang hồ từng trải qua sóng to biển cả, bất luận sự việc xảy ra thế nào, tự mụ cũng có sự phán đoán và giải quyết. Trước mắt mụ đã bi ai mà phát giác rằng tim Độc Phách đã trơ như đá. Kiếp nạn này của mụ đến chín phần là không thoát khỏi rồi. Sợ hãi sự tử vong pha lẫn sự hổ nhục đột ngột kích động mụ Diêm Tứ Cô như phát cuồng, mụ toàn thân co giật, miệng gào lên :

– Cứu mạng… Cứu mạng… Huynh đệ của Quỷ Vương kỳ, anh em của Báo phòng có ai đến cứu ta… Độc Phách.. Tên súc sinh trời đánh này muốn trước gian dâm ta sau giết chết… Giữa thanh thiên bạch nhật muốn cường đạo cưỡng hiếp ta… Ối…

Tiếng “ối” phía sau là do thanh âm bị tắc nghẹn vì sợi xích bạc nối với Tế Hồn Câu lúc này đã vút ra giống như quái xà quấn ngang cổ vừa thô vừa ngắn của mụ siết chặt thậm chí như siết vào lưới thịt.

Tay Độc Phách nắm chặt cán đao bắt đầu lôi thân Diêm Tứ Cô đi xuống dốc đất. Thân hình mụ vừa mập vừa nặng, sợi xích bạc mỏng mảnh cuốn trên cổ mụ chịu sức nặng cực lớn, hai đầu căng ra như quản bút. Độc Phách lom khom lưng kéo, xa xa nhìn giống như con trâu đang kéo cày.

Thân thể tuột theo dốc đất cho đến một khúc quanh khúc khuỷu thì mụ Diêm Tứ Cô có lúc đau còn giãy giụa không lâu sau thì lặng yên hết thở toàn thân mềm nhũn, tứ chi duỗi dài.

Thân thể to mập lõa lồ từ trên xuống lấm lem đất cát theo đáy dốc từ từ trượt đi. Cảnh tượng thật dễ sợ.

Đến đáy dốc, Độc Phách không nhìn thi thể của Diêm Tứ Cô mà cườm tay phải xoay một vòng sợi xích bạc quấn trên cổ Diêm Tứ Cô bung ra thu gọn vào tay chàng. Sau đó, sau đó chàng rảo bước mà đi, không cần xem lại thi hài của Diêm Tứ Cô. Độc Phách cũng thừa biết căn cứ vào lực đạo mà chàng xuất thủ, chàng dám khẳng định Diêm Tứ Cô không thể sống được.

Giết chết Diêm Tứ Cô coi như thay cho Phi Tinh báo một phần thù hận nhưng lúc này tâm tình Độc Phách không chút thư thới. Tương phản lại chàng cảm thấy u uất trầm trọng. Một sự trầm trọng khó nói nên lời đè nặng trước ngực chàng, khiến chân chàng bước lên dốc cũng trở lên nặng nề khó nhọc.

Vừa bò lên giữa chừng của dốc đất. Độc Phách thình lình cảm thấy tâm thần bất định da cũng cảm thấy lành lạnh.

Trong mơ hồ dường như có nhiều ánh mắt sắc bén vô tình tập trung lên người chàng. Trực giác lập tức báo với chàng đây không phải là tinh thần quá linh mẫn, chỉ e rằng có nguy cơ xuất hiện phía trước.

Không sai, con người đều có giác quan thứ sáu hơn nữa Độc Phách là người lăn lộn giang hồ, sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, giác quan thứ sáu cũng đặc biệt linh mẫn.


Chàng ngẩng đầu lên nhìn.

Con đường dốc phía trên đã xuất hiện bảy bóng người.

Bảy bóng người như quỷ mị.

Chớp hai mắt, Độc Phách, một mặt quan sát bảy tên đã đứng thành một hàng hình chữ nhất một mặt chân chậm rãi bước về phía đối phương.

Chàng hành tẩu giang hồ nhiều năm hiểu một quy tắc: Phúc thì khó đến, họa thì khó tránh. Đối mặt hiện thực tùy cơ ứng biến mới là thượng sách.

Thương Ba vẫn khôi ngô, nho nhã, da phấn môi son. Hắn an nhàn chắp hai tay sau lưng, đưa nụ cười thân thiện thích thú nhìn Độc Phách, không thể nhìn ra hắn có chút ác ý nào.

Sáu tên kề vai đứng sau lưng Thương Ba, Độc Phách nhận ra ba tên.

Một tên mặt dài da xanh, hình dung âm lạnh là Lại Xà Thôi Tú. Trên gò má Thôi Tú còn dán thuốc dán. Cổ hắn dường như thẳng cứng. Từ diện mạo đặc trưng của hắn và mấy vết xước trên mặt không khó mà nhận ra.

Ngoài ra, đầu khỉ, sọ khỉ Phương Cửu Thọ cũng ở trong số này.

Còn tên đầu bự như nửa tòa thiết tháp, không cần đoán Độc Phách biết ngay chính là Sơn Sư Bùi Chiến Cửu.

Ba tên còn lại, một tên là tiểu lão đầu vừa khô vừa lạnh, da mặt nhăn nheo. Tiểu lão đầu này mặc áo màu tro rộng dài, nét mặt tươi cười tỏ ra người hoạt bát.

Đứng cạnh tiểu lão đầu là một tên trung niên dáng cao xanh xao, mặt nghiêm túc.

Tên cuối cùng, có lẽ niên kỷ nhỏ nhất, ước khoảng hai mươi bốn, hai mươi năm. Thân thể hắn vạm vỡ, giữa hai chân mày có làn gân xanh nổi lên. Từ hình thức mà đoán, tên này hết tám phần là loại liều mạng.

Cách nhau còn khoảng sáu, bảy bước, Độc Phách dừng lại.

Lúc này Thương Ba bước lên một bước, đầu tiên dùng lễ chào Độc Phách. Mặt mày tươi cười nói :

– Tại hạ Thương Ba. Nếu tại hạ không nhìn lầm, tôn giá chắc là Độc Phách Độc huynh đệ.

Độc Phách ôm quyền nói :

– Không sai. Tại hạ chính là Độc Phách.

Thương Ba vẫn tươi cười tiếp lời :

– Cửu ngưỡng đại danh đã lâu, hận là không biết sớm, nhiều lần thăm hỏi lại không gặp nhau, đến hôm nay bái vọng được tôn giá cũng không dễ dàng gì.

Độc Phách nhạt nhẽo nói :

– Các hạ tìm ta, ta biết. Thương đầu nhi, nói thật ta cố ý tránh các hạ.

“Ơ” một tiếng, dáng điệu Thương Ba rất thành khẩn :

– Thực sự thì bất tất phải như vậy. Vấn đề đã phát sinh rồi, lẽ ra phải mặt đối mặt thương nghị giải quyết. Úy kỵ không gặp không tránh khỏi hiểu lầm càng nhiều, càng thêm rắc rối. Thiết tưởng Độc huynh và bọn ta gặp nhau sớm, mọi người thành tâm đối đãi, tin rằng các phiền phức này từ lâu đã xong rồi.

Độc Phách không lên tiếng. Chàng lười giải thích lập trường và tâm sự của mình. Càng không muốn giải quyết “phiền toái” bằng lời nói với Thương Ba vì không chỉ là “phiền toái” thôi mà còn chính là “cừu hận”. Cừu hận của sự máu đỏ tràn trề. Cừu hận bất động đáy thiên, trừ phi nợ máu trả bằng máu. Căn bản vốn không có bản năng thương nghị mà giải quyết được chàng không tin Thương Ba không nhận ra điều này.

Hơi phất tay áo, Thương Ba lại cười híc híc :

– Có một hư án, thỉnh Độc huynh chỉ điểm, cho bọn tại hạ có cơ sở bẩm báo lên trên.

Độc Phách nói :

– Xin cứ nói.

Thương Ba hơi thất vọng :

– Dịch Thủy Nhu cô nương, thân muội của Kỳ chủ, trước đây không biết vì sao được Độc huynh mời đi. Sau khi Kỳ chủ biết được không tránh khỏi lo lắng. Đặc biệt căn dặn bọn ta thỉnh lời với Độc huynh. Có ba nghi vấn xin Độc huynh lý giải. Thứ nhất đến hôm nay Dịch cô nương đang ở đâu, tình hình thế nào, thứ hai, Độc huynh vì mục đích gì mà cưỡng ép Dịch cô nương đi, thứ ba, lúc nào, ở đâu có thể thả Dịch cô nương về.

Độc Phách cười nói :

– Xem tình hình ta muốn phủ nhận cũng không được rồi.

Thương Ba nghiêm sắc nói :

– Nhân chứng trước mặt đã nói rõ rồi. Độc huynh, tại hạ cho rằng tranh chấp vấn đề này không có ý nghĩa. Bọn ta nếu không có nắm chắc chứng cứ đâu dám đổ oan cho huynh.

– Được! Ta có thể đáp mấy nghi vấn này. Dịch cô nương đang ở một nơi sơn thanh thủy tú khung cảnh thanh nhã, có người hầu hạ, cuộc sống an nhàn, tâm tình nàng vui vẻ, hành động hoàn toàn tự do không chịu bất kỳ một câu thúc nào. Thứ hai, sở dĩ Dịch cô nương tình nguyện theo ta mà đi vốn là muốn truy cầu một lý tưởng, một mục tiêu, thực hiện khát vọng hạnh phúc tạo ra một tương lai sáng lạng. Thứ ba, e rằng nàng không thể trở về vì nàng tự mình không muốn trở về. Nàng đã là một nữ nhân trưởng thành, đủ quyền tìm nơi ký thác vĩnh viễn nửa cuộc đời còn lại của mình. Thương đầu nhi, đáp như vậy hy vọng các hạ vừa ý.

Trầm mặt một hồi, Thương Ba lắc đầu :

– Không! Độc huynh, ta chưa vừa ý, một chút cũng chưa vừa ý. Sự thực, các hạ làm gì không nói rõ lại với ta. Nơi non xanh nước biếc trong thiên hạ rất nhiều, không biết các hạ muốn chỉ nơi đâu, mà Dịch cô nương có nói với các hạ những lời vui vẻ như trên không thì còn là nghi vấn. Vì chiếu theo tình lý mà đoán, quá trình phát triển như vậy tuyệt không có thể. Ngoài ra, nàng muốn truy cầu lý tưởng mục tiêu gì, tạo ra tương lai sáng lạng gì? Trừ phi, lực lượng của Quỷ Vương kỳ không làm thỏa mãn tâm nguyện của Dịch cô nương. Hơn nữa, nàng không muốn trở về là tìm được một nơi ký thác nào mà có thể hấp dẫn nàng đến vậy thậm chí ngay cả bào huynh ngay cả gia quyến cũng không màng. Độc huynh, đây chỉ là lời từ một phía, tại hạ không dám đồng cảm. Trừ phi Dịch cô nương đích thân nói với bọn ta, tại hạ nghe được lời giải thích của chính nàng, mới dám tin chắc.

Độc Phách nói :

– Thương đầu nhi, các hạ không tin ta.

Thương Ba nói :

– Đây không phải là vấn đề tại hạ tin hay không tin, mà là vấn đề một người bình thường nên có sự phân tích thế nào và tại hạ phải hồi báo lên cấp trên thế nào. Độc huynh, giả như tại hạ đem hết những lời huynh nói mà chuyển báo lên, thế tất biến thành trò cười. Nếu Kỳ chủ không cách chức bọn ta thì bọn ta cũng phải nghe mắng một trận.

Vương thẳng vai Độc Phách nói :

– Xin lỗi Thương đầu nhi. Thật rất xin lỗi, vì những điều ta nói chỉ có thể bấy nhiêu thôi.

Chú mục nhìn Độc Phách, Thương Ba nhẹ nhàng nói :

– Độc huynh, xem tình hình huynh có thâm tình với Dịch cô nương của bọn ta?

Câu hỏi này của Thương Ba đã sớm nằm trong dự liệu của Độc Phách, vì thế chàng vẫn thản nhiên nói :

– Thương đầu nhi. Ta luôn kính trọng Dịch cô nương nhưng ta đối với nàng không có chút tình cảm riêng tư gì, nàng đối với ta cũng vậy. Giữa bọn ta là quan hệ khác, các hạ đừng hiểu sai lệch.

Trầm ngâm một lát, Thương Ba thần sắc không đổi nói :

– Nói như vậy chính giữa là có người khác? Người này mới chính là nhân vật đã ép uổng Dịch cô nương?

Độc Phách lặng thinh không nói. Chàng không muốn lưu lại cho đối phương bất kỳ một manh mối nhỏ nào. Chàng biết Thương Ba là người minh mẫn, sức tưởng tượng phong phú, chỉ cần bị hắn thấy ra một tý sơ suất là hắn có thể lần đến tông tích.

Hơi mỉm cười, Thương Ba tiếp lời :

– Độc huynh, có thể nói cho ta người đó là ai không?

Độc Phách đáp :

– Thương đầu nhi, không thể nói.

Thương Ba thoáng sầm mặt :

– Độc huynh cưỡng thỉnh Dịch cô nương, lại không phải vì mình, thế thì đương nhiên vì một người khác. Người này có thể ủy thác cho Độc huynh làm việc này, chắc rằng quan hệ với Độc huynh không phải tầm thường, chí ít cũng là quan hệ cực kỳ thân thiết! ấy! Người này là ai?

Độc Phách lên tiếng :

– Các hạ gắng sức đoán đi, Thương đầu nhi.

Hơi chau mày rồi lập tức giãn ra, Thương Ba cười nói :

– Mỗi người có qua lại riêng của người đó. Có quan hệ ẩn mật, hoặc công khai. Hơn nữa, đối với tình hình của Độc huynh ta lại không quen thuộc, bảo ta trong mịt mù đoán thật quá khó…

Độc Phách nói :

– Thương đầu nhi, liên quan đến vụ này, lời của ta chỉ có thể nói đến đây.

Thương Ba không chút giận giữ nói :

– Người đó là ai quả Độc huynh không chịu tương cáo sao?

Lắc đầu, Độc Phách nói :


– Xin lỗi, Thương đầu nhi.

Thương Ba gật đầu nói :

– Cũng được! Bọn ta chuyện này tạm gác sang một bên về sau hẵng nói. Hiện giờ, để bọn ta vào vấn đề thứ hai. Độc huynh, thủ hạ Diêm Tứ Cô của ta, huynh giết rồi sao?

Độc Phách đương nhiên không phủ nhận, chàng thẳng thắn nói :

– Thi thể đang nằm ở dưới dốc kia.

Thương Ba vẫn không có một chút phản ứng bi ai hay phẫn nộ, giống như lúc này hắn đang đàm luận là một kẻ lạ hoàn toàn vô can với hắn.

Hắn thản nhiên nói :

– Nói đúng ra, Độc huynh. Diêm Tứ Cô coi như tự ả chuốc lấy. Lão bà nương này không kết oán với ai lại đi chọc giận huynh. Bình nhật tại hạ không biết nhắc nhở, khuyên răn ả bao nhiêu lần rồi, ngộ sự phải bình tĩnh không được xung động mà mụ như vịt nghe sấm, lời nói không vào tai. Hiện giờ ả tự mình chuốc lấy họa sát thân còn đem lại phiền hà cho bọn ta, không thể không thu dọn xác của mụ.

Độc Phách lặng lẽ nói :

– Thương đầu nhi, các hạ nhất định biết ta vì sao mà giết Diêm Tứ Cô?

Thương Ba thở dài nói :

– Ta hiểu là vì Phi Tinh nữ nhân của huynh.

Độc Phách chậm rãi nói :

– Không sai! Diêm Tứ Cô và một thuộc hạ khác của các hạ đã hại chết Phi Tinh. Hơn nữa, trước khi bức nàng tự tận, chúng còn ô nhục nàng. Lý do này, ta nghĩ đủ để bắt Diêm Tứ Cô đền mạng.

Liên tiếp gật đầu, Thương Ba rất đồng ý :

– Phải! Phải! Đáng lắm! Hai tên không có nhận thức, tự tung tự tác, vì việc xấu hổ này của chúng khiến ta bị sự quở trách của cấp trên. Mọi người không ít lời gièm tếu, chê bai. Trách là trách bọn chúng chuyên hành độc đoán không chiếu theo vụ lệnh của ta mà hành sự mới dẫn đến cái ung nhọt không thể cắt bỏ được.

Độc Phách nói :

– Nghe nói đêm đó chính Thương đầu nhi đích thân chỉ huy.

Thương Ba khẳng khái nói :

– Chính là do ta đích thân chỉ huy. Nhưng ta quyết không bảo bọn chúng nghịch hành bạo loạn như vậy. Ta chỉ dặn dò chúng dò hỏi Phi Tinh cô nương nơi ngụ của Độc huynh ở đâu. Phương pháp tra hỏi phải châm trước, không được quá mức. Ai ngờ, hai đứa chúng lại gây đại họa như vậy. Đến lúc ta nghe báo cáo đáng tiếc việc đã khó thể cứu vãn.

Độc Phách cười nói :

– Đúng là khó thể cứu vãn. Thương đầu nhi, việc thế gian có rất nhiều, chỉ cần sai phạm một lần là đã di hận thiên cổ.

Thương Ba thần sắc nghiêm giọng nói :

– Nói thực, Độc huynh! Bọn ta đến đây vì muốn huynh đưa ra giải thích chứ không vì muốn thỉnh huynh khoan dung. Vì sự tình phát sinh như vậy thì hết cách khoan dung, ta chỉ có thể hy vọng huynh hiểu được sự việc chân chính của nó, biết được lập trường của bọn ta trong lúc đó, còn trách nhiệm hoàn toàn do ta gánh vác.

Độc Phách nói :

– Hai chúng ta đều có trách nhiệm gánh vác, Thương đầu nhi.

Thương Ba chậm rãi nói :

– Huynh thẳng thắn nên ta cũng sẽ thẳng thắn Đối với Dịch cô nương, đối với cái chết của Diêm Tứ Cô, huynh có trách nhiệm. Đối với Phi Tinh cô nương, bọn ta cũng có trách nhiệm. Song phương đã không thể khoan dung cho nhau đành dựa vào phương thức truyền thống trên giang hồ mà giải quyết. Độc huynh, chắc hiểu ý ta?

Độc Phách ngẩng đầu nói :

– Hiểu! Rất hiểu!

Mục quang Thương Ba nhìn xuống dốc đất, hắn cười, nụ cười gượng :

– Dù cho cừu hận của huynh đối với Diêm Tứ Cô quá thâm sâu, ta cho rằng phương thức hạ thủ của Độc huynh không được cao thượng. Tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, dùng phương pháp như vậy để đối phó tránh không khỏi thất đức.

Khóe miệng của Độc Phách co giật :

– Thương đầu nhi nói đúng lắm. Thủ đoạn như vậy không chỉ là thất đức mà còn ác độc tàn khốc. Trong cuộc đời ta, lần đầu đã phải dùng hình thức này để trừng phạt một người nhưng ta chỉ hành sự theo luật nhân quả. Lấy đạo của người mà trị trên thân người. Nếu ký ức của Thương đầu nhi còn minh mẫn đương nhiên nhớ Phi Tinh đã chết như thế nào?

Thương Ba cười khan nói :

– Độc huynh thật là ân oán phân minh, đây gọi là nhất báo hoàn nhất báo, phải không?

Độc Phách nói :

– Hãy còn chưa hết, Thương đầu nhi.

Thương Ba thản nhiên nói :

– Cho nên ta cho huynh một cơ hội này trước mặt.

Độc Phách nhìn những người đứng đằng sau lưng Thương Ba. Lúc tia mắt chàng quét ngang nét mặt của Lại Xà Thôi Tú, họ Thôi không có phản ứng nào, giống như hắn vốn không quen biết Độc Phách cũng giống như hắn và Độc Phách trước nay không có nhân quả gì.

Trái lại Phương Cửu Thọ đầu khỉ sọ khỉ không nén được co cổ lại, bộ dạng bất an.

Thương Ba xòe tay chỉ về phía sau nói :

– Độc huynh. Ta biết huynh đối với Quỷ Vương kỳ không có ấn tượng tốt, đặc biệt là thuộc hạ của Báo phòng, càng thâm hận. Vì muốn tiết kiệm thời gian cho huynh để huynh một lần đủ đạt được ý nguyện nên ta mang hầu hết nhân thủ của Báo phòng đến đây, cũng tốt cho huynh có oán báo oán, có thù báo thù.

Độc Phách đương nhiên hiểu rõ bề trái lời nói của Thương Ba. Rõ ràng hắn muốn dựa đông hiếp ít, nhưng lại khéo che đậy bằng những lời ân nghĩa. Chàng thậm chí biết rằng, trận sát đấu trước mắt chắc chắn đối phương không tuân theo quy củ giang hồ mà ứng chiến.

Hơi khom người, chàng nói :

– Đa tạ mỹ ý của Thương đầu nhi. Ta sẽ gắng lực mà làm.

Thương Ba cười ha hả :

– Đời có câu: Đương quyền bất nhượng phụ, có quyền không phải nhượng ai, khi giao tranh xin Độc huynh đừng khách sáo, bất tất lưu tình, cũng có thể cho chúng học hỏi được tuyệt học chân chính.

Độc Phách nói :

– Thương đầu nhi quá lời. Tại hạ hổ thẹn không dám nhận, nhưng khi động thủ, sự thực khó lưỡng toàn. Đầu nhi có thể rộng lượng, ta đa tạ trước. Ngoài ra, trước khi xuất thủ, ta có mấy câu, không biết hỏi được không?

Thương Ba nói :

– Xin nói! Xin nói! Ta biết chẳng dám giấu.

Nhìn thấy ý tứ của Thương Ba, cơ hồ xem Độc Phách là một người đã chết, nếu không vì lý do gì hắn đối mặt với cường địch lại tỏ ra đại lượng như vậy.

Độc Phách hỏi :

– Mấy ngày trước, một thủ hạ tên Thôi Tú của Đầu nhi từng ở trong một kỷ viện ở Hậu Sơn Câu từng gặp sự tập kích. Việc này, sau khi thoát chạy xong không biết họ Thôi có bẩm báo lại với Đầu nhi?

Thương Ba cười nói :

– Đương nhiên là có báo cáo với ta. Hơn nữa, qua phân tích phán đoán, ta lập tức xác định kẻ tập kích hắn chính là tôn giá. Độc huynh, ta nói không sai chứ?

Độc Phách bình thản nói :

– Hoàn toàn chính xác. Đại khái là qua việc Thôi Tú gặp phải sự tập kích khiến các vị có thể liên tưởng đến vận mạng của Diêm Tứ Cô có thể sẽ gặp cảnh tương đồng nên mới tương kế tửu kế lấy Diêm Tứ Cô làm mồi dụ ta xuất hiện. Đúng không?

Dơ ngón tay cái, Thương Ba ca ngợi :

– Cao! Cao! Độc huynh kiến giải thật cao siêu phân tích rõ ràng. Ta cơ hồ hoài nghi khi bọn ta thương nghị việc này, Độc huynh cũng có ở hiện trường.

Độc Phách lại hỏi tiếp :

– Các ngươi đã có kế hoạch này, hơn nữa thực tế đã lấy đó hành động bất tất phải đem Diêm Tứ Cô là vật hy sinh. Phương pháp lấy mồi dụ địch rất nhiều, tại sao lại dùng cách này?

Thương Ba cười nói :

– Hỏi hay lắm Độc huynh! Để ta từ từ giải thích. Việc Thôi Tú bị tập kích, sau khi hắn báo cáo với ta, ta chỉ để bốn người trong Báo phòng biết. Bốn người đó là ta, Nguyệt Hạ Phong Nguyễn Vô Ảnh, Tử Mẫu Hoàn Dư Lương và Thôi Tú mà thương nghị quyết định phương án hành động cũng là bốn người bọn ta, những người còn lại trong Báo phòng đều không được thổ lộ tin tức. Vì thế bọn chúng hoàn toàn không biết nội dung lần hành động này. Thậm chí không biết được sẽ có lần hành động này. Đương nhiên, trong đó có cả Diêm Tứ Cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.