Tế Hồn Câu

Chương 14: Tân ân giải cựu oán


Đọc truyện Tế Hồn Câu – Chương 14: Tân ân giải cựu oán

Lúc này là giọng nói của Nam Cung Vũ vọng đến, hoan hỉ nói :

– Độc Phách, đệ thì dễ chịu rồi, còn ta thì mệt chết được. Đệ đoán xem ta mang những thức gì về…

Độc Phách cười trả lời, uể oải ngồi xuống ghế trúc khiến ánh sáng ngọn đèn dầu lay động. Nam Cung Vũ đã đẩy cửa vào. Đúng lúc một chân đạp xuống thi thể nằm móp xuống của Thiên Bảo, lão lảo đảo muốn té. Đến lúc ổn định thân người, Nam Cung Vũ mới thấy được cảnh tượng máu văng tung tóe, lão không nén được hét lên một tiếng, kinh hoảng la lên :

– Trời ơi! Trong đây là cái gì vậy? Ta chỉ ra ngoài đó một vòng thì một gian phòng thanh nhã đã biến thành Tu La điện. Độc Phách, hai vị nhân huynh này làm gì vậy? Xem tình hình là do đệ hạ thủ.

Độc Phách nhìn một chiếc giỏ lớn trong tay Nam Cung Vũ hỏi thay cho đáp :

– Nói đi, huynh mang thứ gì về cho đệ? Đánh đấm vừa rồi đói lắm đây.

Nam Cung Vũ lại trợn mắt nhìn Ngụy Dung đang ở trên nệm, mặt đầy nghi vấn, hỏi thay cho đáp :

– A… A… Sao lại xuất hiện thêm một đại cô nương? Thế sự quả nhiên vô thường! Trước sau khoảnh khắc, trong ngôi nhà tranh nho nhỏ đã diễn ra một màn kịch lớn, khiến người ta sinh ra hồ đồ.

Độc Phách nhàn hạ nói :

– Huynh đừng vội, là việc gì đệ sẽ giải thích rõ với huynh. Nam Cung, sao huynh đi lâu quá vậy? Phải chăng vì bận tìm rượu quí Bách Trân tửu?

Đặt giỏ lớn lên bàn, Nam Cung Vũ mắt nhìn xung quanh :

– Trong giỏ có bánh nóng vừa ra lò, đậu phộng nấu nước muối, mì sợi xào đều là do chủ nhà tranh này tặng cho. Ngoài ra, huynh còn chạy đến đầu thôn mua cho đệ một con gà rừng, nửa cân thịt trắng, thuận tiện mua hai bình Lão Hoàn tửu. Đồ vật đủ cho chúng ta ăn uống… Nhưng mà Độc Phách, trong phòng máu thịt như vầy, bảo người ta sao nuốt vô?

Độc Phách cười cười nói :

– Làm sạch, làm sạch. Không còn thời gian sớm nữa, lại đang ở trong thôn hoang dã như vậy. Ngoài nhà này ra còn tìm được chỗ nào trú thân tốt xấu cũng phải thích ứng coi như không có việc này, tự mình ăn uống đi đừng ngại.

Nam Cung Vũ vội nói :

– Muốn làm sạch tự đệ làm sạch đi, đừng hi vọng ta giúp. Việc ai làm người đó chịu. Người đều do đệ giết, còn ta vô can. Ta sợ nhất là đụng tới người chết…

Độc Phách nói :

– Huynh nỡ tâm rũ tay đứng nhìn đệ một mình bận rộn sao?

Nam Cung Vũ lắc đầu nói :

– Đừng lấy tình nghĩa ra mà lôi kéo huynh. Sao lại nhẫn tâm, ta không làm được những việc này.

Ngụy Dung nãy giờ không lên tiếng, đột nhiên nói :

– Độc Phách, ta sẽ giúp mi.

Độc Phách khoát tay, ý không cần, rồi nói với Nam Cung Vũ :

– Huynh là lão hảo hữu của ta, nhưng còn không bằng một cô nương nhà người. Đã vậy, huynh không cần thu dọn thi thể, chỉ cần ra phía sau đào một cái hố to là xong, mọi việc khác để đệ.

Nam Cung nhảy dựng nói :

– Chỉ đào một cái hố to là xong? Việc cực khổ đều do ta làm, việc tiện nghi thì mi làm. Không được, bọn ta hai người cùng đào hố, thu thi thể chôn thi thể thì đệ làm. Thế nào?

Độc Phách nói :

– Được rồi! Ai bảo ta giết bọn chúng chứ!

Chờ cho hai người họ đào hố xong, rồi Độc Phách lo chôn thi thể, thì ở trong nhà, Ngụy Dung đã chùi rửa sạch sẽ vết máu, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng.

Trừ vết nước còn ươn ướt trên nền nhà, còn lại không thể nhìn ra trước đây không lâu đã xảy ra một trường huyết đấu. Đương nhiên, Ngụy Dung đã ăn mặc chỉnh tề, tóc búi gọn gàng thần thái đã trở lại bình thường chỉ có sắc mặt hơi trắng xanh, hơi tiều tụy.

Rửa tay xong, Độc Phách và Nam Cung Vũ cùng ngồi quanh bàn. Nam Cung Vũ mang tất cả thực phẩm bày lên bàn. Họ cùng gọi Ngụy Dung đến dùng cơm. Ngụy Dung tuy ăn không nổi nhưng cũng bước đến. Hai mắt trầm mặc chú mục nhìn Độc Phách, tình cảm trong đáy mắt thật là phức tạp.

Nam Cung Vũ không khách sáo, xé đùi con gà rừng cầm lên, nhìn Độc Phách và Ngụy Dung :

– Thú vị! Thật thú vị!

Độc Phách cầm bình tu một ngụm rượu nhai một nắm đậu phộng rồi hơi chau mày nói :

– Việc gì mà thú vị?

Chân gà trong tay, Nam Cung Vũ chỉ Ngụy Dung, không ngừng chép miệng :

– Huynh nói là biểu lộ tình cảm của cô nương này nhìn đệ thật là thú vị.

Độc Phách lại hớp một ngụm rượu, thản nhiên nói :

– Nàng là Ngụy Dung, Tiểu Phong Linh Ngụy Dung, Nhị tiểu thư của Ngụy gia bảo.

Tròng mắt như đứng lại, Nam Cung Vũ nói :

– Tiểu Phong Linh Ngụy Dung? Độc Phách, phải chăng là Ngụy Dung, lần trước đã cùng đệ kết thành mối oán hận?

Độc Phách nói :

– Chính là nàng!

Nam Cung luận lý :

– Sự đời thật không phải là vô thường sao? Vị Ngụy cô nương này chẳng phải kết oán cùng đệ trước kia sao? Tại sao quay đi ngoảnh lại hai người đã kết thành một khối? Trong đó lại có huyền hư gì?

Độc Phách tóm tắt kể lại sự tình phát sinh, tuy không nói nhiều nhưng cũng khiến Nam Cung Vũ vừa kinh ngạc vừa thở dài, lão cảm khái tiếp lời :

– Giấc mộng hoàn lương! Trong mộng có bao điều ấm lạnh! Ta vừa ra ngoài đi một vòng thì nơi đây đã có hai kẻ tàn đời, thật phong vũ bất trắc, phúc họa khó đoán, việc gì đều có thể xảy ra.

Độc Phách bẻ một miếng bánh cho vào miệng, nhạt nhẽo nói :

– Huynh phải lĩnh hội điều này sớm mới đúng.


Vừa nói, chàng vừa đưa mắt nhìn Ngụy Dung :

– Ngụy cô nương, nàng không muốn ăn chút nào sao?

Ngụy Dung nhếch miệng cười khổ nói :

– Thực là ăn không nổi. Cũng không biết tên súc sinh họ Lộc kia cho ta uống mê dược gì mà đến giờ còn cảm thấy trầm trọng nặng nề mà còn muốn ói nữa.

Độc Phách nói :

– Họ Lộc từng nói qua cho nàng uống Song Canh Chuyển Hồn Dịch, dược liệu là loại bá đạo nhưng hắn cũng cho nàng uống thuốc giải, nếu không e rằng hiện giờ nàng còn chưa tỉnh lại Cho dù tỉnh lại thì càng khó chịu hơn.

Tay xoa má, Ngụy Dung căm hận nói :

– Tên lòng lang dạ sói này, ta nằm mộng cũng không nghĩ ra hắn dám dùng thủ đoạn này áp bức ta.

Độc Phách dời bình rượu trước mặt, thấp giọng nói :

– Xem như trong bất hạnh gặp đại hạnh. Ngụy cô nương, họ Lộc còn chưa xâm phạm đến nàng. Chính trong lúc khẩn yếu ta ra tay ngăn cản nên nàng vẫn còn trinh bạch.

Ngụy Dung đỏ mặt nói :

– Nếu mi không xuất hiện kịp thời cứu giúp, ta nhất định đã bị gã đó làm nhục rồi.

Độc Phách ăn một miếng bánh, uống một ngụm rượu rồi nói :

– Không cần để trong lòng, Ngụy cô nương.

Nam Cung Vũ lấy ra một chiếc khăn tơ, trong thắt lưng cẩn thận lau vết mỡ trên tay :

– Ngụy cô nương, nàng là kẻ trí tuệ, lại sớm biết họ Lộc có ý đồ khác với nàng, sao còn lầm mưu của hắn?

Ngụy Dung thở dài một tiếng, vẻ khuất nhục :

– Chủ yếu nhất là vì ta cho rằng gã không dám cả gan với ta, càng không ngờ đến gã dùng thủ đoạn bỉ ổi này để ám toán ta. Trước khi xảy ra việc, gã đã gạt ta, nói tỷ tỷ gã có hai viên ngọc quý tổ truyền, do tỷ tỷ cần tiền gấp, hơn nữa, gã là người trong nhà, giá cả có thể thấp không giấu hai vị, ta đối với ngọc quý trước nay rất ưa thích, nghe được cơ hội như vật đâu dễ bỏ qua. Gã nói địa điểm lại không xa nên ta không suy nghĩ mà đi theo gã. Vốn không ngờ được rằng từ đầu đến đuôi việc này gã đã sớm giăng bẫy.

Nam Cung Vũ hỏi :

– Họ Lộc động thủ phục mê dược, lẽ nào cô nương một chút cũng không đoán biết?

Ngụy Dung nghiến răng nói :

– Nếu ta có thể đoán biết trước sự tình còn để cho hắn đắc thủ sao? Họ Lộc đã sớm cho mê dược vào ly nước của ta. Mê dược đó vô sắc vô vị. Nhớ kỹ trên đường đi, ta vì cảnh giác mà không uống chút nước nào, cho đến sau trưa vì ăn lương khô nên uống mấy ngụm, đâu ngờ vừa uống vào đã bị bất tỉnh.

Nam Cung Vũ cười nói :

– Coi như phúc tinh của cô nương chiếu sáng mới gặp được Độc Phách. Nếu không, chỉ cần thời gian, địa điểm, quá trình hành sự hơi thay đổi một chút, e rằng đã không gặp được hắn rồi. Ngụy cô nương, trường hợp như vậy vô cùng hiếm có.

Ngụy Dung chân thành nói :

– Cho nên đối với đại ân, đại đức của Độc Phách ta vĩnh viễn không quên.

Độc Phách bình thản nói :

– Bất tất như vậy, ta chỉ làm những việc ta phải làm. Tin rằng một người có lương tri nào gặp trường hợp này đều không phải làm khác hơn.

Nam Cung Vũ ưỡn ngực nói :

– Điều này là đương nhiên, lấy ta ra mà nói, bình sinh ta hận nhất là loại ác dâm thất đức, đảo lộn can thường. Giả như tên họ Lộc là bị ta gặp phải, đảm bảo hắn càng chết nhanh hơn.

Độc Phách cười nói :

– Tinh thần thay trời hành đạo của Nam Cung huynh không ai nghi ngờ được.

Thăm thẳm nhìn Độc Phách, Ngụy Dung nói :

– Độc Phách, ta muốn xin lỗi vì việc lần trước.

Độc Phách nói :

– Ta chưa từng ghi hận với hiền huynh muội, vì cừu gia của ta không phải là nhị vị. Oan có đầu nợ có chủ. Ai thiếu ta, ta tìm người đó. Nói lời xin lỗi đúng ra là ta. Bốn mạng của Bàng Long tứ côn ta thực vô cùng ân hận.

Ngụy Dung thở dài :

– Việc quá khứ không cần nhắc lại.

Độc Phách nói :

– Nhưng mà lệnh tôn và lệnh huynh chưa hẳn đã nghĩ vậy.

Ngụy Dung ngẩng mặt, nghiêm sắc nói :

– Lời mà ta nói đương nhiên có sức nặng. Phụ thân và ca ca ta trước nay rất coi trọng ý kiến của ta.

Gật đầu, Độc Phách cười nói :

– Ta có thể tưởng tượng ra điều này, Ngụy cô nương.

Không biết tại sao hai gò má Ngụy Dung nóng bừng, giận dỗi nói :

– Ý của mi là tánh ta nóng nảy, hung dữ phải chăng?

Độc Phách nói :

– Không! Đây gọi là mạnh mẽ. Lần thứ nhất ta gặp nàng, ta biết nàng là một nữ hài tính tình cương liệt.

Ngụy Dung cúi đầu nhỏ nhẹ nói :


– Ta không biết mi là chính hay tà, hẹp hòi hay độ lượng nhưng có một việc ta rất hiểu, lần gặp mặt trước ở trên đê đá, ấn tượng của ta đối với mi nhất định không tốt vì ta nhất định ép mi xuất thủ…

Độc Phách uống một ngụm rượu nói :

– Không có gì, lang bạt giang hồ nhiều năm nay, ta gặp phải nhiều kẻ thái độ ác liệt hơn nàng nhiều.

Ngụy Dung cười tươi rồi hốt nhiên hỏi :

– Độc Phách, mi có thể nói với ta về Dịch Thủy Nhu, mi đã làm gì nàng?

Lúc này, Nam Cung Vũ vừa nuốt một miếng thịt nghe lời hỏi của Ngụy Dung, miếng thịt nuốt nghẹn ngang cổ chỉ nhìn Độc Phách chờ xem trả lời thế nào. Hơi trầm ngâm Độc Phách nói :

– Tình hình Dịch cô nương rất tốt, ta dám nói, trước nay nàng chưa từng vui vẻ giống như bây giờ.

Ngụy Dung vội vã hỏi :

– Người giờ ở đâu?

Độc Phách nói :

– Nàng không cần lo, Dịch cô nương đang ở một nơi rất an toàn, cảnh trí vô cùng u nhã, có người phục vụ chu đáo, cuộc sống sung túc không thiếu thứ gì, chủ yếu nhất là tình cảm nàng sảng khoái tinh thần vui vẻ. Nói thực, nếu bảo nàng về chưa hẳn nàng về.

Ngụy Dung chớp mắt không hiểu hỏi :

– Lời này là giải thích điều gì?

Độc Phách thản nhiên nói :

– Cả đời của một nữ nhân điều truy cầu không ngoài một mái ấm gia đình, một tình yêu chung thủy của một nam nhân. Sau đó, cả tâm tính nàng, cả tình cảm nàng đều có nơi gởi gấm. Nếu Dịch cô nương đã đạt được những điều này hoặc là sắp đạt được thì làm sao nàng dễ bỏ qua. Đã không muốn bỏ qua tất không chịu trở về.

Ngụy Dung cẩn trọng hỏi :

– Độc Phách, lẽ nào mi là tên nam nhân đó?

Độc Phách buông nhẹ :

– Không phải ta!

Ngụy Dung nhường mày nói :

– Mi không vì mình mà chớp Dịch Thủy Nhu, lẽ nào thay người khác mà hành động?

Độc Phách nói :

– Ta chỉ có thể nói đến đây, ngoài ra nàng có thể dựa vào sự liên tưởng của mình mà đoán định.

Ngụy Dung nói :

– Nội dung việc này không đơn giản, có chút không hợp tình lý. Chí ít tình hình bên ngoài với sự thật khó đối chiếu. Ta hoài nghi bên trong có ẩn tình khác. Người mà có thể khống chế được mi không dễ gì liên tưởng tới.

Nam Cung Vũ bên cạnh mở miệng nói :

– Ngụy cô nương nghe Độc Phách nói, sở dĩ nàng quan tâm đến Dịch cô nương như vậy vì ca ca nàng có tình ý với Dịch cô nương.

Ngụy Dung thủng thẳng nói :

– Không sai. Ca ca ta đã si mê nàng.

Nam Cung Vũ hỏi :

– Dịch cô nương đối với tình cảm của lệnh huynh thì thế nào?

Ngụy Dung thở dài nói :

– Cơ hồ không mặn mà lắm. Trước nay cứ bình thản không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng ca ca ta lại không chịu bỏ qua.

Độc Phách nói :

– Có cơ hội khuyên lệnh huynh một tiếng, nên quên chuyện đó đi, mối tình duyên này hắn không đạt được đâu.

Ngụy Dung cao hứng nói :

– Mi đừng coi thường ca ca ta như vậy.

Độc Phách thẳng vai nói :

– Ta có hảo ý khuyên lệnh huynh thà chịu khổ một lần còn hơn đau đớn triền miên. Nghĩ thông suốt một lần còn hơn, vì Dịch cô nương là hoa đã có chủ, lệnh huynh hà khổ mà chuốc lấy phiền hà.

Lặng yên một hồi Ngụy Dung nói :

– Người đó cuối cùng là ai?

Độc Phách lắc đầu :

– Ta không thể nói nhưng những điều ta báo với nàng đều là thực tình.

Sắc diện Nam Cung Vũ cũng nghiêm trang nói :

– Những lời Độc Phách nói đều không sai, Ngụy cô nương, ta có thể chứng minh cho hắn.

Ngụy Dung cười buồn :

– Xem ra ca ca ta không có hy vọng gì. Cổ nhân nói không sai: Tự cổ đa tình không di hận, ta chỉ sợ ca ca ta nghe được tin này chịu không nổi sự kích động…


Độc Phách cao giọng nói :

– Nam tử hán đại trượng phu có công danh sự nghiệp sợ gì vô thê. Ngụy cô nương khuyên lệnh huynh đừng buồn.

Ngụy Dung gắng phấn chấn tinh thần nói :

– Khuyên đương nhiên là ta khuyên nhưng nghe hiểu thế nào là tùy ca ca ta. Độc Phách, bất kể thế nào ta đều đa tạ mi về vấn đề này, biết sớm còn hơn biết trễ.

Ngưng một lát, nàng hoài nghi nói :

– Nhưng mà… Độc Phách. Phía Quỷ Vương kỳ mi chuẩn bị ứng phó ra sao?

Tay xoa mặt, Độc Phách bình tĩnh nói :

– Đây là hai việc khác nhau. Đối với Quỷ Vương kỳ không thể đối đãi tốt với chúng.

Ngụy Dung ngạc nhiên :

– Vấn đề là ở chỗ Dịch Thủy Nhu, nếu an bày người của Quỷ Vương kỳ không xong, nàng ở giữa vô cùng khó xử.

Nam Cung Vũ vừa ca ngợi vừa cảm thán nói :

– Tư tưởng của Ngụy cô nương thật tinh tế suy nghĩ tỉ mỉ, lập trường đôi bên đều nghĩ đến. Việc bất hạnh là diễn biến sự tình không ra khỏi dự liệu của cô nương. Nói rõ hơn, tình thế ngày nay hoàn toàn bất lợi, giữa Độc Phách và Quỷ Vương kỳ không thể hòa giải được. Ý của ta là cừu hận hai bên sâu nặng bất động đáy thiên. Mối hận này không trả không xong, bất kỳ người nào cũng không chịu buông tay.

Ngụy Dung kinh ngạc nói :

– Nghiêm trọng vậy sao? Thế… Dịch cô nương phải làm sao?

Độc Phách nói :

– Nàng không cần làm gì cả. Sự thật Dịch cô nương không biết tình hình đã ác liệt đến mức này. Đương nhiên, bọn ta cũng không báo cho nàng biết, tránh cho lòng nàng đau khổ. Điều này cần chính là những ngày tháng bình yên, hạnh phúc sống bên người mình yêu. Tất cả phong ba hiểm ác bên ngoài đều do bọn ta chống đỡ.

Ngụy Dung gắng gượng nói :

– Mi nói là… mi nói là… chiến đấu với Quỷ Vương kỳ đến cùng?

Độc Phách nặng nề nói :

– Đúng vậy! Nợ máu trả bằng máu. Không chết không ngừng.

Từ thanh âm khô khốc căm hận của Độc Phách. Ngụy Dung trầm lặng không nói. Nàng cảm giác rằng Độc Phách tim đã như thế, ý chí đã như sắt không gì lay động được. Hơn nữa, từ sự kích động thù hận hiện trong mắt chàng, trong giọng nói chàng đọng lại không chỉ giống một ngọn đuốc mà giống một ngọn dao nhọn xuyên thấu tâm cốt. Nam Cung Vũ chậm rãi nói :

– Độc Phách vừa nói qua rồi. Quỷ Vương kỳ là Dịch cô nương là hai việc. Ngụy cô nương, đến giờ nàng tuy chưa biết hết đầu đuôi nhưng chắc đã có chút ý niệm rồi?

Ngụy Dung ấp úng nói :

– Thật đáng sợ… Ta cơ hồ nhìn thấy cảnh tượng đó Trời ơi! Quỷ Vương kỳ và Độc Phách…

Nam Cung Vũ ngắt lời :

– Còn có ta Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ.

Ngụy Dung trợn mắt nhìn Nam Cung Vũ một hồi lâu mới ngập ngừng hỏi :

– Giữa lão và Quỷ Vương kỳ cũng có cừu hận?

Nam Cung Vũ cười nói :

– Ta và bọn chúng không có cừu hận, thậm chí ta không biết một tên nào trong Quỷ Vương kỳ nhưng như vậy có gì khác biệt đâu. Chúng kết cừu hận với Độc Phách cũng là kết cừu hận với ta.

Hít mạnh một hơi, Ngụy Dung cố ý tán dương :

– Không ngờ Độc Phách lại có một bằng hữu sinh tử như vậy.

Độc Phách không đồng ý nói :

– Bình sinh ta có ba bằng hữu tốt.

Ngụy Dung đột nhiên cúi đầu, trầm mặt nói :

– Ta xin lỗi, Độc Phách. Việc này ta không giúp được, một chút ta cũng không giúp được.

Độc Phách bình thản nhìn Ngụy Dung :

– Ta không yêu cầu nàng giúp ta. Nàng cũng không có nghĩa vụ giúp ta, vì vậy có gì phải xin lỗi.

Ngụy Dung hai tay khoanh trực ngực, có phần như hổ thẹn :

– Ta biết mi không ghi oán cũ, lấy đức báo hận, dưới tay dâm tặc bảo tồn danh tiết của ta, vậy mà mi đang gặp cảnh nguy hiểm, đối mặt với cừu dịch mà ta không thể đem mạng mình ra báo đáp. Độc Phách, ta thầm thâm cảm, thiếu nợ mi quá nhiều nhưng bất luận thế nào xin mi hiểu mà thứ lỗi. Cừu gia của mi là bằng hữu tốt nhà ta.

Độc Phách ngẩng đầu nói :

– Ta hiểu, đồng thời ta không mang lòng oán hận nàng. Ngụy cô nương, nàng đã nghĩ như vậy ta thật cảm kích nàng.

Thoái lui một bước, Ngụy Dung làm lễ :

– Nhị vị ta xin cáo từ.

Độc Phách và Nam Cung Vũ cùng nhau ôm quyền làm lễ.

Nam Cung Vũ nhắc nhở :

– Ngụy cô nương, việc đêm nay có thể nói hay có thể không nói đều do cô nương.

Ngụy Dung đáp :

– Ta biết rồi. Nam Cung tiên sinh, ta tự có cách nói khác.

Tiễn Ngụy Dung đi rồi. Độc Phách nhìn rượu thịt đầy bàn, cảm thấy lòng đang thú vị nhưng lại không gắp nổi thức ăn. Chàng bước đến nằm dài trên nệm, nhắm mắt mông lung mà không biết mình đang nghĩ gì.

Nam Cung Vũ không lan man như Độc Phách mà khẩu vị của lão tuyệt vời.

Trở lại ngồi cạnh bàn, tiếp tục ăn uống. Trong tiếng nhóp nhép lão nghiêng mặt trêu trọc Độc Phách :

– Ê bằng hữu, làm gì vậy? Đại cô nương vừa đi lục phủ ngũ tạng cũng tiêu theo phải không?

Độc Phách hai tay gối đầu, buồn bã nói :

– Không biết vì sao trong lòng cảm thấy đột ngột trống rỗng. Điều này không liên can với Ngụy Dung, huynh đừng vô căn cứ mà nói đùa. Sau đêm nay ta và nàng lại có vương vấn gì?

Nam Cung Vũ lại xé chân gà rừng còn lại nhai ngấu nghiến, thanh âm khó nghe :


– Đệ nghỉ ngơi trước đi, gắng dưỡng tinh thần qua vài ngày còn phải quyết đấu.

Độc Phách không nói lên tiếng. Lời của Nam Cung khiến tư tưởng của chàng đang bồng bềnh trở về hiện tại. Chàng bắt đầu tỉ mỉ cân nhắc bước đi kế tiếp của mấy ngày sau sẽ như thế nào. Chàng không muốn phát sinh bất kỳ sự mất mát nào vì hiện giờ bọn chàng chỉ có hai người thôi.

Trong nhà tranh trầm lắng hẳn đi. Thanh âm duy nhất là tiếng nhai nhóp nhép của Nam Cung Vũ. Vị Thất Xảo Thương này chỉ độc thực độc ẩm, vậy mà ăn uống thật là khoái khẩu.

* * * * *

Từ Bao Cô lãnh đến Giang Đô trấn chỉ có một con đường mà con đường này đang quanh co khúc khuỷu trước mặt Độc Phách và Nam Cung Vũ.

Mặt lộ không rộng nhưng độ khúc khuỷu rất nhiều không giống như một con đường bình thường. Độc Phách chọn một địa điểm phục kích vừa đúng có một chỗ ngoặt ở con đường, bên phải là một dốc núi nghiêng, bên trái là dốc đất rất lớn mà con đường chuyển đến đây càng lúc càng hẹp.

Dốc thì không cao, cự ly trên dưới chỉ khoảng hơn ba trượng. Trên đỉnh dốc trúc mọc um tùm.

Nằm ẩn trong đám trúc nhìn xa nhìn thấp vô cùng tiện lợi. Còn người đi trên đường mong muốn nhìn lên không dễ dàng phát giác được điều gì. Nơi đây tương đối thích hợp cho việc phục kích.

Hôm nay ngày hai mươi ba tháng mười. Trời đang mờ sáng. Màn sương không dày đặc lắm lan tỏa xa gần. Màn sương như lụa trắng bay bay. Hít vào mũi vừa lạnh vừa buốt, rồi từ trong mũi thở ra lại biến thành một màn trắng mang mang.

Độc Phách xếp bằng ngồi trước bụi trúc, đôi mắt chú mục trên đường, nét mặt không chút biểu cảm.

Con đường khúc khuỷu. Cảnh sắc mông lung như có quan hệ chặt chẽ với buổi sớm tinh sương nên không thấy bóng người đi trên đường.

Bên cạnh, ngoài ba thước Nam Cung Vũ ngồi đó. Cây thương của lão giắt nghiêng bên gối miệng ư ừ một khúc nhạc nhỏ, dáng điệu thảnh thơi nhàn nhã, tuyệt không có chút thư thái khẩn trương nghiêm trọng trước lúc ra tay sát tử. Một tay theo âm luật của tiếng nhạc mà nhịp nhịp. Không lâu, mặt trời từ sau đám mây dần hiện lên. Sương mù cũng dần tan. Thân thể con người vừa cảm thấy ấm áp thì tinh thần cũng phấn chấn lên.

Nam Cung Vũ vươn tấm lưng lười nhác ra cười hỏi :

– Đệ đang nghĩ gì vậy Độc Phách?

Khóe miệng Độc Phách hơi nhích động :

– Đệ đang nghĩ mụ đó khi nào có thể xuất hiện? Mụ đến bằng cách nào?

“Ơ” một tiếng, Độc Phách nói :

– Không phải mấy ngày trước bọn ta đã phân tích rồi sao? Thương Ba và người của hắn có thể đã tương kế tửu kế lấy Diêm Tứ Cô làm mồi dẫn dụ chúng ta vào bẫy. Nếu bọn này không phải kẻ ngu thì chuyến đi này của Diêm Tứ Cô tất nhiên có sở liệu.

Nam Cung Vũ nói :

– Đệ cũng biết bọn này không phải là một lũ ngu.

Độc Phách gật đầu :

– Nên đệ cho rằng Diêm Tứ Cô vẫn hành động đi theo con đường cố định. Bản thân hành động này chính là một cái bẫy.

Nam Cung Vũ nói :

– Đây không phải hợp với đệ sao. Cho dù bọn chúng đến đây nhưng không kịp phòng bị, mượn thời cơ này bắt một lúc mười mấy con cá lớn ở trong lưới.

Độc Phách thâm trầm nói :

– Lo lắng duy nhất là vấn đề năng lực của bọn ta. Cá đến nhiều đương nhiên là đáng mừng nhưng cũng phải bắt cho được mới tốt.

Nam Cung Vũ cười nói :

– Ngoài việc này ra còn phải đề phòng bị nó cắn ngược. Nói không chừng trong đó còn có mấy con cá mập nữa.

Cười nhạt Độc Phách nói :

– Huynh nhớ kỹ chỉ cần y theo kế hoạch hành sự, bất kể chúng là cái gì cũng nhất định cắt cho được mấy cái đầu. Bọn ta cắt một con là đủ vốn, cắt hai con là lời một con.

Nam Cung Vũ nói :

– An tâm! Phương thức đơn giản như vậy làm sao mà ta không nhớ. Nếu đệ không tin ta nhắc lại một lần. Đầu tiên, đệ xung phong còn ta mai phục ở đây lược trận cộng thêm nhiệm vụ đột kích vây cánh của đối phương nhưng trừ phi có tín hiệu của đệ thì không được tùy tiện bản thân. Hạ thủ cần phải nhanh độc, chuẩn xác. Một kích đoạt mệnh là nguyên tắc.

Khép hờ đôi mắt, Độc Phách hơi ngẩng đầu :

– Không sai. Nhưng còn một việc nữa?

Nuốt một ngụm nước bọt, Nam Cung Vũ nói :

– Điều đó hết tám phần là không dùng đến.

Độc Phách nói :

– Hy vọng không cần dùng đến nhưng đệ cũng muốn nghe huynh nhắc lại một lần, tránh đến lúc then chốt lại quên đi.

Nam Cung Vũ quay mặt lại lâm bầm nói :

– Vừa nghe được ám hiệu xung đột trùng vây mà đệ phát ra, bất luận là đang vướng phải tình hình nào phải tức khắc thoát thân không được chậm trễ. Dù cho đệ đang rơi vào tuyệt cảnh cũng như không có…

Độc Phách cười nói :

– Tốt lắm! Nói rất rõ ràng. Nam Cung huynh, lời nói và hành động cần hợp nhất, nếu lâm vào trường hợp này ngàn lần không được do dự.

Nam Cung Vũ “xì” một tiếng :

– Bỏ mẹ nó điều này đi. Đệ không cảm thấy đã quá khiếp nhược sao? Lúc quyết đấu, trước tiên phải quyết tâm tất thắng tất thành mới được. Trái lại, ngay cả đào tâu thế nào cũng tính kỹ không phải tự mình chuốc mình sao?

Độc Phách thản nhiên nói :

– Nam Cung huynh, tiến có đạo lý của tiến, thoái có quy luật của thoái, thiên hạ từ đâu mà có kẻ bách chiến bách thắng, lại có ai muôn thùa xưng hùng, dự liệu con đường rút lui vẫn là an toàn hợp lý cho việc tự bảo vệ.

“Hừ, hừ” Nam Cung Vũ đang định phản biện, mục quanh vô ý lướt ngang trên con đường bất giác giật mình.

– Bằng hữu! Xem xem, có phải chúng đã đến.

Độc Phách dời mục quanh nhìn xuống dưới :

– Không sai.

Phía xa xa trên đường quả nhiên xuất hiện một người. Người là một nữ nhân mập mạp hiếm thấy, cưỡi trên một con lừa xanh to lớn.

Trên đường chỉ có nữ nhân to mập này và con lừa xanh mụ cưỡi. Bên ngoài không thấy có gì khác lạ.

Hiện giờ sương mù đã tan hết. Cảnh sắc vô cùng sáng rõ. Nhìn rõ cả những thửa ruộng nơi thôn dã. Tất cả đều trầm lặng vắng vẻ.

Từ từ tiếng chân lừa loáng thoáng vang đến. Con lừa xanh đi bước kiệu không nhanh không chậm mà tiến tới. Con lừa này tương đối vạm vỡ bền sức tuy nó mang trên lưng một nương tử to béo nhưng cũng không lộ ra mệt mỏi.

Tay che mắt nhìn về phía trước, Nam Cung Vũ thấp giọng hỏi :

– Có phải là lão hổ bà Diêm Tứ Cô không?

Độc Phách không đáp vì cự ly trước mắt không đủ để phân biệt rõ ràng, hơn nữa trước này chàng chưa từng gặp qua Diêm Tứ Cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.