Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 98
Huyện Thường Sơn, Sài Đỗ bắt giặc phạm
Mã Gia Hồ, Tế Điên Cứu Dương Minh
Tế Điên xòa tay đưa cho chưởng quỹ, nói:
– Dựa vào cái này đòi 5 điếu tiền được không?
Chưởng quỹ dòm vào tay của Hòa thượng sợ đến xanh cả mặt, lật đật nói:
– Tôi chịu đưa 5 điếu tiền.
Nói rồi mở tủ lấy ra 5 điếu đưa cho Tế Điên. Mọi người đều không biết đó là vụ gì? Tế Điên nói:
– Chú bán chó này! Chú thả chó ra đi! Ta nghe kêu lên một tiếng sẽ cho chú 5 điếu.
– Tôi thả chó ra, nó sẽ chạy về nhà tôi rồi sao?
– Không hề gì! Nó chạy đi kể như là của ta rồi.
Người bán chó mở chó ra, chó tự động chạy đi. Tế Điên cầm tiền giao cho hắn.
Được tiền hắn cũng đi nốt. Chưởng quỹ nói với tế Điên:
– Đại sư phụ nè, chuyện đó ông đừng nói cho ai nhé, tôi sẽ đãi cơm rượu cho sư phụ.
– Ừ, đãi thì đãi.
Lập tức chưởng quỹ sai mua thức ăn đem đến thật nhiều. Lại thêm rượu cho Hòa thượng. Tế Điên nói:
– Vụ việc này, ta với ngươi phải lên quan nha mới được, oan hồn bị chết oan uổng, không thể để như vậy.
Tế Điên nói rồi lấy tay chỉ một cái, chưởng quỹ đôi mắt trợn ngược, đứng
dậy đi theo Tế Điên ra khỏi tửu quán Nhất Điều Long, thẳng đến nha môn
huyện Thường Sơn. Quan huyện Thường Sơn thấy Tế Điên liền đứng dậy tiếp
đón, nói:
– Thánh tăng gía lâm, đệ tử nghinh đón chậm trễ, xin
người miễn thứ! Xin mời thánh tăng ngồi. Bạch Thánh tăng, người đi theo
này là ai vậy? Hắn đã làm gì thế?
Tế Điên đáp:
– Lão gia hãy đem người này cho giam lại, một lát sẽ đề cập đến sau.
Quan huyện y lời. Cho đưa ra sau tra xét. Tế Điên nói:
– Này lão Sài, lão Đỗ, hai vị mừng quá há! Bắt được Hoa Vân Long, phen
này về Lâm An thế nào cũng được thưởng 1.200 lượng bạc. Mừng ghê, mừng
ghê!
Sài Nguyên Lộc, Đỗ Chấn Anh hỏi:
– Sư phụ không mừng sao?
Tế Điên day qua hỏi tên giặc:
– Này tên giặc, mi họ tên gì?
– Tôi tên Hoa Vân Long.
Tế Điên cười lớn nói:
– Mi họ Hoa đâu có dễ dàng vậy.
Nói rồi bước tới lột áo tên giặc ra, Tế Điên nói:
– Mấy người lại đây xem, cái này là ngoại hiệu của hắn đây.
Sài, Đỗ hai người bước tới, thấy trên lưng của tên giặc rành rành 9 nốt đỏ lớn bằng đồng tiền. Bị nhận diện, tên giặc mới nói:
– Thôi được, Hòa thượng đã biết rõ, tôi thật không phải họ Hoa.
Quan huyện hỏi:
– Vậy tên thật của ngươi là gì?
– Tôi họ Tôn, tự bá Hổ, ngoại hiệu là Cửu đóa mai hoa. Tôi vốn là người
Tây Xuyên, hiện ở miếu Ngọc Hoàng thường có nhóm lục lâm Tây Xuyên tụ
tập. Vụ đốt đèn cầm gậy cướp tiệm cầm đồ Vạn Hưng là do Bồng đầu quỷ Uẩn Phương kéo theo Đào hoa lãng tử Hàn Tú, Bạch viên Tú sĩ Uẩn Phi, Song
thủ phân vân Ngô Đa Thiểu, Đê đầu khán vật Hạ Đắc Hoành, Hận địa vô hoàn Lý Mãnh, Đê đầu khán tháp Trần Thanh, Thát nguyệt phùng Trình Trì Viễn, Tây lộ hổ Hạ Đông Phương, Khiêu giản hổ Trần Đạt, Bạch hoa xà Dương
Xuân Liên, cộng tất cả 31 người. Còn vụ đón đường cướp ngoài cửa Đông
chính tôi cùng Vô hình thái tuế Mã Kim Xuyên cùng làm thôi. Trước đây
Bồng đầuquỷ Uẩn Phương bị quan nhân bắt giữ, em hắn là Bạch liên tú sĩ
Uẩn Phi phát thiệp lục lâm, truyền lục lâm tiễn mời các bạn bè bạn lục
lâm, tất cả là 73 người đến cướp ngục thả tù cứu Uẩn Phương đem đi, bắt
thêm 7 tên sai dịch, chém chết quân giữ cửa thành và kéo nhau ra cửa
Đông. Chân của Uẩn Phương bị khảo kẹp hư gãy, hắn nói: – Lão gia ở huyện Thường Sơn và Bạch kiểm chuyên chư ở Mã Gia Hồ là hai kẻ thù của ỵ Hôm
nay các bạn lục lâm kéo nhau đến Mã Gia Hồ làm cỏ toàn gia Mã Tuấn. Phần tôi là anh em kết nghĩa với uẩn Phương, y phái tôi đến đây giết lão gia và cướp ấn, không ngờ lại bị quan quân bắt được. Còn Hoa Vân Long không có ở chung với các anh em lục lâm trên miếu Ngọc Hoàng, nhưng tôi có
quen biết hắn, tính nhân dịp này nhận bừa là Hoa Vân Long để xóa mấy vụ
án kia đi, nào ngờ bị Hòa thượng biết được mưu gian. Đây là tình thiệt
tôi xin khai trình.
Quan huyện đã tỏ tường liền ra lệnh đóng trăn tên giặc bỏ vào ngục. Sài đầu, Đỗ đầu bây giờ quả tức giận cành hông!
Tế Điên an ủi:
– Hai vị chớ có nóng vội, sớm muộn gì ta cũng bắt được hắn cho hai vị mà.
Lúc này quan huyện mới hỏi:
– Bạch Thánh tăng, người hồi nãy Ngài dẫn theo là có sự cố gì thế.
Tế Điên xòa tay ra nói:
– Lão gia cứ xem đây này.
Quan huyện xem qua mới biết sự việc, lập tức kêu đem người ấy vào. Người
chưởng quỹ quán rượu này tên là Đổng Sĩ Nguyên. Trước kia chủ của quán
rượu “Nhất Điều Long” (con rồng) này họ Khổng, thứ tư, thường gọi là
Khổng Tứ, cùng Đổng Sĩ Nguyên kết nghĩa anh em, hoạn nạn có nhau. Đổng
Sĩ Nguyên là người độc thân, còn Khổng Tứ ngoài vợ là Châu thị còn có
hai con, một gái một trai. Đổng Sĩ Nguyên thường ngày giúp đỡ Khổng Tứ
coi sóc việc buôn bán ở quán rượu. Về sau Khổng Tứ mắc bệnh nặng, lúc
đến hồi nguy kịch bèn mời Đổng Sĩ Nguyên đến nhà, nói:
– Đổng
hiền đệ, anh em ta, tình đối xử như tay chân, chắc anh sống không lâu.
Khi anh chết rồi, chị em nách hai c`háu bé sống qua ngày tháng, không
chỗ nương tựa. Quán rượu này, anh giao cho em coi sóc. Sau khi anh chết
rồi, em lo sao cho chị em khỏi phải đói lạnh, các cháu em được ăn học
nên người, nối tiếp hương lửa nhà họ Khổng thì anh ở suối vàng cũng cam
tâm mãn nguyện
Đổng Sĩ Nguyên nói:
– Huynh trưởng cứ lo
dưỡng bệnh đi, đừng lo lắng làm chi! Nếu như huynh trưởng có mệnh hệ nào thì em sẽ thay anh lo lắng cho chị và các cháu.
Sau mấy lời trăn trối, quả nhiên Khổng Tứ nhắm mắt đi xuôi. Đổng Sĩ Nguyên giúp đỡ lo
lắng việc tang mạ Sau khi chôn cất Khổng Tứ, quán rượu Nhất Điều Long
hoàn toàn về tay Đổng Sĩ Nguyên quản lý. Hắn ta thường đến nhà cung cấp
tiền cho Châu thị. Con gái lớn của Châu thị lúc đó đã 17 tuổi, mười phần xinh đẹp nhưng chưa hứa gả cho ai. Đổng Sĩ Nguyên vốn là bợm háo tửu
sắc, sau khi Khổng Tứ qua đời, hắn rắp tâm rình chờ cơ hội chiếm đoạt cô nương. Ngày kia Châu thị đưa con trai về thăm ngoại, chỉ có một mình cô nương ở nhà. Đổng Sĩ Nguyên dò biết, liền mua rất nhiều tặng vật đem
đến nhà Châu thị. Thấy trong nhà chỉ có một mình cô nương, Đổng Sĩ
Nguyên buông ra những lời cợt nhả, thò tay kéo cô nương vào mình. Cô
nương quýnh quá chạy tuốt ra nhà sau nhảy xuống giếng thường ngày múc
nước tưới hoa để tự vẫn. Phần Đổng Sĩ Nguyên vội vã chạy về quán cố tình như không biết. Đến tối Châu thị về đến nhà không thấy con gái đâu, tìm kiếm khắp nơi mà không tông tích, mãi đến ngày thứ ba, xác cô gái nổi
lên trong giếng mới biết. Châu thị nghĩ rằng chắc con gái mình xách nước tưới hoa trật chân té xuống giếng chết chớ đâu ngờ Đổng Sĩ Nguyễn cưỡng gian không được đã bức tử cô nương! Châu thị lập tức cho vớt tử thi con gái lên rồi cho Đổng Sĩ Nguyên haỵ Đổng Sĩ Nguyên liền chạy mua giúp
quan tài và lo việc chôn cất cô gái. Hắn nghĩ rằng việc làm của hắn,
người không biết, quỷ không haỵ Dè đâu hôm nay có ông Hòa thượng đòi hắn 5 điếu tiền, trong tay viết rành rành mấy chữ: “Cưỡng gian bức chết
Khổng Tiểu Loan”. Thấy mấy chữ ấy, Đổng Sĩ Nguyên lật đật đưa ngay 5
điếu tiền. Hắn định bụng sẽ cho Hòa thượng một ít tiền để ém nhẹm mọi
chuyện xấu xa đi, nào ngờ Hòa thượng dùng nghiệm pháp dẫn hắn đến nha
môn.
Quan huyện thấy mấy chữ trong tay của tế Điên mới rõ ràng sự việc, bèn vỗ kỉnh đường, nói:
– Cái thằng lớn mật này, tại sao mi dám cưỡng gian bức tử Khổng Tiểu
Loan? Hãy tình thiệt khai ngay, nếu không bản huyện sẽ xử nặng đấy!
Đổng Sĩ nguyên lúc này mới tỉnh lại, nhìn ra là mình đang đối trước công
đường. Hắn tự nghĩ: “Việc làm của ta không ai hay biết, mà sao lạ vậy
kìa?”. Nghĩ rồi, bèn thưa:
– Bẩm lão gia ở trên soi xét, tiểu
nhân tên Đổng Sĩ Nguyên là người buôn bán thật thà, nào có quen biết ai
là Khổng Tiểu Loan đâu?
Tế Điên nói:
– Cái thằng chết tiệt này, lớn gan dữ a! Nó không chịu khai, nhưng oan hồn người chết đã tố
cáo với ta hết rồi. Lão gia dùng cực hình khảo kẹp nó, nó sẽ phun ra
ngay thôi.
Quan huyện lập tức ra lịnh đem kềm kẹp đến, đè Đổng Sĩ Nguyên xuống tra khảo. Đau nhức quá, Đổng Sĩ Nguyên chịu không nổi bèn
la lên:
– Xin lão gia đừng kềm kẹp nữa, tiểu nhân xin khai hết.
– Ừ, mi khai đi! Quan huyện nói.
Đổng Sĩ Nguyên mới đem việc kết bạn với họ Khổng. Khổng Tứ gởi gắm vợ con
lại trước khi tắt hơi ra sao. Nhân vì Khổng cô nương xinh đẹp quá, hắn
động lòng, tìm cách cưỡng gian, cô nương không thuận bèn nhảy xuống
giếng tự vận nhất nhất thuật lại. Quan huyện nói:
– Mi là thằng chẳng ra gì, thật là vô luân vô nghĩa mới làm những việc thương thiên nghịch lý như vậy!
Nói rồi ra lịnh đem Đổng Sĩ Nguyên đóng trăn giam vào ngục, chờ thân nhân
người chết đến đối chất rồi sẽ định tội. Quan huyện truyền bãi hầu rồi
thưa:
– Xin mời Thánh tăng vào ngồi trong thư phòng, bản huyện có việc cần thương lượng. Bây đâu, dọn rượu lên!
Thủ hạ vâng dạ chuẩn bị. Quan huyện nói:
– Bạch Thánh tăng, tối nay bọn giặc xông vào Mã Gia Hồ, thảng như chúng
giết hại nhân mạng tại địa phương này, bản huyện rất lấy làm lo lắng.
Thánh tăng có cao kiến gì xin dạy cho biết?
– Đó là việc nhỏ, Tế Điên đáp, uống rượu mới là việc lớn đây!
Sài đầu, Đỗ đầu lúc đó tức giận cành hông. Tế Điên quay ra nói:
– Chúc mừng hai vị.
Sài đầu nói:
– Không phải Hoa Vân Long mà mừng nỗi gì?
– Hai vị đừng nóng vội! Lát nữa ta dắt người kia đi bắt Hoa Vân Long về
giao cho hai vị luận công lãnh thưởng, có được không nào? Hai vị cứ ở
tại gia môn đây chờ đi. Ta không nói láo với hai vị đâu!
Đoạn quay qua quan huyện, nói:
– Thưa lão gia, Ngài phái Tiểu huyền đàn Châu Thoại, Xích diện hổ La Tiêu tuyển lựa 20 tên khoái thủ lát nữa đi với Hòa thượng ta đến Mã Gia Hổ
bắt giặc.
Quan huyện gật đầu, truyền dụ ngaỵ Tiểu huyền đàn Châu Thoại nghe lệnh gọi đi bắt giặc, vội vào thưa:
– Bẩm lão gia, tại dịch được lão gia thương tình cho nghỉ phép tịnh dưỡng nhưng nay miệng còn nửa máu tươi không thể cùng Tế Công đi biện án
được. Xin lão gia phái một mình La Tiêu đi thôi.
Tế Điên hỏi:
– Này Châu Thoại, ngươi thổ máu tươi mà muốn chết hay muốn hết?
– Muốn hết, chớ ai muốn chết bao giờ.
– Để ta cho ngươi một viên thuốc uống thử xem sao.
– Vậy thì xin Hòa thượng.
– Tế Điên mò túi lấy ra một viên thuốc đưa cho Châu Thoại. Châu Thoại
uống vào, khí huyết lưu thông, bỗng chốc nghe trong người sảng khoái,
khen lia lịa:
– Thuốc hay quá! Thuốc hay quá!
– Ngươi khoẻ rồi hả? Tế Điên nói, vậy thì cùng với La Tiêu và 20 tên khoái thủ ở
ngoài thư phòng đợi tạ Mỗi người phải dắt một chiếc lông ngỗng trắng,
chừng ta bảo đi hãy đi.
Gia nhân thưa: – Tiệc rượu đã dọn xong.
Quan huyện mời Tế Điên vào thư phòng uống rượu. Tế Điên nói:
– Lão gia, thứ rượu này tôi không uống đâu.
Quan huyện hỏi:
– Thánh tăng muốn uống rượu nào xin cho biết để xếp đặt?
– Trước hết hãy dọn mâm rượu này xuống, dọn một mâm rượu khác giống như
vậy, bảo thủ hạ hô lớn: Lão gia cùng Thánh tăng đang uống rượu tại thư
phòng. Mọi người nghe hô phải dạ rân lên, bưng dọn thức ăn. Hòa thượng
ta muốn nghe tiếng ồn ào cho vui một tí.
Quan huyện nói:
– Phải đấy! Bây đâu? Hãy dọn mâm rượu này xuống rồi dọn mâm khác lên.
Mọi người trong nha môn đều được truyền khắp một lượt. Gia nhân bưng mâm rượu ấy xuống, dọn mâm rượu khác lên rồi hô lớn:
– Lão gia và Thánh tăng đang uống rượu tại thư phòng, các ngươi phải lo bưng cơm rượu lên thư phòng nhé.
Mọi người đều dạ rân. Lúc đó Tế Điên mới ngồi vào bàn uống rượu. Rượu được vài tuần, Tế Điên hỏi:
– Lão gia này, để tôi biến một trò này cho ngài xem chơi. Tôi muốn biến trò “Ngọc nữ lâm phàm”.
Nói rồi lấy tay chỉ một cái. Dưới đất hiện lên mấy cô mỹ nữ đàn ca xướng rất du dương. Tế Điên lại nói:
– Tôi muốn biến ra một trò “Đất bằng bắt quỷ”.
Nói rồi thò tay dưới bàn chộp một cái, kéo ra một tên giặc, làm quan huyện hết hồn, mồm há hốc.