Tế Điên Hòa Thượng

Chương 97


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 97

Dương Minh giúp bạn đánh bọn giặc

Uẩn Phi quyết bắt Trấn bát phương

Tiểu huyền đàn Châu Thoại đứng ở cửa quán rượu nghỉ ngơi, các bạn vây quanh hỏi đau bệnh gì. Châu Thoại đáp:

– Tôi theo bắt Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long, bị bè đảng hắn dùng đá ném tôi bị thương, tới nay thổ huyết chưa hết.

Các bạn đều khuyên:

– Thôi, hãy thư thả dưỡng thương, đừng lo nghĩ làm chi.

Châu Thoại là người đối xử rất tốt với bạn, nên bạn bè rất đông. Cả huyện
Thường Sơn quen biết gần hết. Đang ngồi nói chuyện, bỗng có một người
trong quán đi ra, chính là Hoa Vân Long. Châu Thoại liền hô:

– Phổ ky đâu, bắt nó, đừng để Hoa Vân Long chạy thoát.

Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh thấy quả là Hoa Vân Long, lật đật chạy đến ngăn lại:

– Này các bạn, đừng có rượt theo! Việc này các vị hãy để cho chúng tôi.
Tôi đây là Sài Nguyên Lộc, còn anh này là Đỗ Chấn Anh. Chúng tôi dầm
sương dãi nắng từ Lâm An tới đây bắt hắn. Hắn gây không biết bao nhiêu
vụ án ở Long An rồi.

Đỗ Chấn Anh nói:

– Này Hoa Vân Long, mi đừng để chúng ta phí thời gian. Hãy đi theo chúng ta cho rồi.

Tên giặc dòm hai vị Ban đầu cười cười, nói:

– Hai vị là Nguyên sai vâng lệnh bắt Hoa Vân Long phải không?

– Phải đó! Sài Nguyên Lộc nói:

– Tôi có thể là Hoa Vân Long, hai vị muốn bắt tôi, tôi cũng muốn nghe
theo quý vị, nhưng tôi có một người bạn, anh ta lại không muốn.

– Bạn mi bây giờ ở đâu?

– Xa thì ngàn dặm, gần thì trước mắt.

Nói rồi rút dao ra chỉ. Sài Nguyên Lộc hét:

– Hay cho tên giặc này, ngươi dám chống cự với bộ khoái hả?

– Để xem hai ngươi có bản lĩnh gì cho biết. Nếu thắng được con dao trong
tay ta, ta sẽ theo bọn ngươi đến quan nha cũng chưa muộn.

Sài, Đỗ cùng nói:

– Được, hãy coi tài năng của ta đây!

Nói rồi hươi thước sắt nhắm ngay đầu tên giặc đánh xuống. Tên giặc khoa dao đón đỡ. Sài, Đỗ thấy dao pháp của kẻ địch lên xuống bay lượn, công thủ
kín đáo. Hai người không làm gì được. Sài đầu nghĩ: “Tên giặc này quả
nhiên có võ nghệ cao cường, hèn gì hồi ở Lâm An gây án giết người, trộm
lấy vòng ngọc phụng quan cũng phải. Hôm nay nếu không phải là hai ta thì phải bỏ mạng vì tên giặc này là cái chắc”. Sài Nguyên Lộc thầm giận Hòa thượng nhè lúc chia tay lại gặp Hoa Vân Long phải động thủ thế này! Sài Nguyên Lộc nói:

– Đỗ đầu, chú coi Hòa thượng thiệt dễ giận ghê chưa? Lúc này gặp chuyện mà đi đâu mất biệt.

Đỗ Chấn Anh nói:


– Tế Công bây giờ chắc gặp chuyện gì rồi.

Hai người oán trách chưa xong thì nghe trên nửa lừng có tiếng nói:

– Ta tới rồi đây mà xuống không có được! Chắc chết quá!

Sài đầu nhìn lên thấy Tế Điên đang đứng trên bảng hiệu của tiệm thuốc bắc ở nửa lưng trời, không biết lên đó bằng cách nào. Ai nấy ngước đầu lên,
nói:

– Không được đâu Hòa thượng, té chết đa!

Tế Điên từ
đâu đến đây? Nguyên khi ở Lăng Vân quán trên núi Cổ Thiên trị bệnh cho
Lục Thông và Khổng Qúy xong, bảo hai người trở về, rồi mới đi tìm Hoa
Vân Long. Đến bên trái phía Đông thấy có một đạo sĩ già là Lưu Diệu
Thông đang nằm bệnh, Tế Điên lấy thuốc trị cho ông ta lành mạnh rồi bảo ở lại giữ miếu, xong việc Tế Điên mới đi xuống huyện Thường Sơn. Đến ngã
tư đường thấy hai vị Ban đầu Sài, Đỗ đng đánh nhau với tên giặc, Tế Điên sử dụng nghiệp pháp leo lên đứng trên bảng hiệu ở nửa chừng như thế.
Sài đầu kêu:

– Sư phụ Ơi, mau xuống đây bắt giặc!

– Ta cũng muốn xuống mà không xuống được, chắc chết quá!

Mấy người đứng dưới đất đều nói:

– Bộ Hòa thượng muốn chết hả?

Nào ngờ Tế Điên nhảy xuống, tà tà cách mặt đất hai thước thì dừng lại. Ai nấy thấy vậy cũng trầm trồ:

– Cái ông Hòa thượng này thiệt lạ đa!

Sài đầu thấy vậy nói:

– Sư phụ mau niệm chú bắt giặc đi!

– Gấp quá, ta quên chú ráo trọi rồi!

Tên giặc lúc đó thu võ khí lại sửa soạn chạy trốn, đang nhảy lên nóc nhà. Tế Điên nói:

– À, à, ta nhớ ra rồi. “Án sắc lịnh hích”.

Tên giặc vừa mới rớt trên nóc nhà tức thì như có ai nắm lưng níu kéo lại
ném xuống đất, rớt ngay trước mặt Tiểu huyền đàn Châu Thoại. Châu Thoại
bước tới nắm chặt tên giặc lại. Sài, Đỗ thấy vậy, giận Tế Điên vô cùng:
“Sai sự tốt đẹp này, lại để cho thằng bệnh vớ phải!”. Ý muốn bước tới
trói lại, lại sợ người ta không đồng ý.

Hai vị Ban đầu bước tới nói:

– Xin lỗi bạn, tôi là Sài Nguyên Lộc, còn anh này là Đỗ Chấn Anh. Chúng
tôi là mã khoái trong nha môn của Thái thú huyện Lâm An, vâng lịnh đường dụ đi bắt Hoa Vân Long. Xin bạn vui lòng để chúng tôi trói tên giặc này lại.

Tiểu huyền đàn Châu Thoại quả là người khoan dung đại lượng cũng không có ý tranh giành, nói:

– Hai vị cứ trói hắn đi.

Sài Nguyên Lộc mới rút dây sắt trói nghiến tên giặc lại. tế Điên nói:

– Chúc mừng cho hai vị đấy! Bắt được Hoa Vân Long thế nào cũng được thưởng 1.200 lượng bạc, thích nhỉ!


– Sư phụ không mừng sao?

– Hai vị mừng thì có! Bắt được Hoa Vân Long đem về được thưởng 1.200 lượng ấy mà.

– Sư phụ không mừng à?

– Hai vị mừng lắm phải không?

Tế Điên nói đi nói lại 4,5 lần. Sài đầu gắt:

– Sư phụ thôi đi, đừng nói nữa!

– Hai vị đi đến nha môn trước đi, ta phải đi cầu một chút.

Hai vị Ban đầu áp giải tên giặc đến nha môn huyện Thường Sơn. Có người vào
bẩm báo, quan huyện lập tức thăng đường. Sài, Đỗ đưa tên giặc vào công
đường, thỉnh an quan huyện:

– Hạ dịch là Sài Nguyên Lộc xin ra mắt lão gia.

Đỗ Chấn Anh cũng báo danh thỉnh an xong. Sài Nguyên Lộc bẩm:

– Khải bẩm lão gia, dạ dịch là mã khoái nha môn Thái thú huyện Lâm An,
vâng theo lịnh Thái thú, đi ra bắt Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long là tên
trộm vòng ngọc phụng quan của Thừa tướng. Hiện bắt được hắn tại địa
phương này, xin trước đến trình bẩm lão gia rõ.

Tri huyện họ Phùng hỏi:

– Các người có Hải bộ công văn không?

– Thưa, có!

Nói rồi lấy công văn trình lên. Quan huyện nhìn lên thấy quả thật, mới hỏi:

– Tên giặc dưới kia có phải là Hoa Vân Long không?

– Tôi họ Hoa, chính là Hoa Vân Long. Tên giặc đáp.

– Ngoại hiệu của ngươi là gì?

– Ngoại hiệu của tôi là Càn khôn đạo thử.

– Mi gây án gì ở Lâm An thế?

– Những việc ở am ni cô, vì gian dâm không được nên giết thiếu phụ, chém
bị thương lão ni; gây tội ở lầu Thái Sơn rồi giết chết mạng người. Sau
khi lấy trộm vòng ngọc phụng quan ở phủ Thừa tướng, lấy phấn đề thơ trên tường, đều do tôi làm cả.

– Mi đề thi như thế nào?

– Đó là loại tàn đầu thị Chữ đầu mỗi câu ráp lại là Càn không đạo thử Hoa Vân Long trộm.

– Còn ở địa phương này, đốt đèn cầm gậy cướp tiệm cầm đồ ngoài cửa Nam,
cướp giật chận đường sát thương hại mạng người ở cửa Đông; còn tại huyện nha cướp ngục thả tù, cướp Bồng đầu quỷ Uẩn Phương, bắt đi bảy tên sai
dịch. Việc này mi có nhúng tay vào không?

– Tôi không có gây án ở địa phương này. Những việc ấy tôi đều không biết.


Quan huyện nghe nói đột nhiên nổi giận:

– A, nói lời dịu ngọt mà nó không chịu nghe. Bây đâu, đè nó xuống, đập một trận cho ta.

Tên giặc nói:

– Bẩm lão gia, một mình tôi gây ra mấy vụ án ở Lâm An vừa cung khai ra đó cũng đáng tội chết rồi. Còn những vụ án tại địa phương này tôi không có gây ra. Lão gia bảo tôi nhận bừa, làm sao tôi nhận được? Bẩm lão gia,
có phải Ngài bảo tôi nhận đại để xóa bớt đi vụ án, giữ vững chức vụ của
Ngài phải không? Ngài muốn mượn tôi phá án giùm cứ nói ra đi, có sao
đâu!

Quan huyện nghe nói, tức giận tràn hông, tóc tai dựng ngược, hét lớn:

– Tên chết tiệt này chắc là đầu đảng bọn giặc đây. Nếu không ăn đòn đâu chịu khai.

Quan huyện định sai người tra khảo tên giặc. Ngay lúc ấy, từ bên ngoài có
tiếng bước chân rộn rịp. Tế Điên từ bên ngoài bước nhanh vào. Sài Nguyên Lộc nhìn thấy, bước tới trước quan huyện, nói;

– Bẩm lão gia, có Tế Công đến.

Quan huyện nghe báo lật đật đứng dậy đón tiếp. Nhìn thấy phía sau Tế Điên có một người đi theo đôi mắt trợn dọc, bước thẳng đến công đường.

Chia tay cùng hai vị Ban đầu ở ngã tư đường, Tế Điên lững thững đi sau đến
huyện Thường Sơn. Đến cửa huyện nha, Tế Điên ngước đầu xem thấy trước
cửa huyện nha có một quán rượu trang trí đẹp đẽ. Tế Điên nhìn kỹ thấy có cột oán khí xông thẳng lên từng không, bèn vén rèm bước vào. Một người
ngồi sau quầy tuổi trạc hơn 40, mày hưng mắt ác trên chiếc mặt đầy thịt. Tế Điên lại gần, nói:

– Chưởng quỹ ơi, cho mượn cây viết một tý.

– Để làm gì vậy? Chưởng quỹ hỏi.

– Ta đến uống rượu, mượn viết viết ít chữ.

Chưởng quỹ cầm viết đưa cho Hòa thượng. Tế Điên cầm viết viết mấy chữ trong
lòng bàn tay rồi đến ngồi ở một bàn gần chưởng quỹ, kêu đem hai bầu rượu và một đĩa thức ăn. Mấy bàn bên có người nói chuyện với nhau:

– Bữa nay Tế Công trưởng lão bắt giặc tại ngã tư đường, anh có thấy không?

– Tôi không thấy, người kia đáp.

– Tôi thấy rõ ràng, Hòa thượng cao một trượng, đầu to như cái đấu gạo,
mặt đỏ hồng, mặc cái đạo bào màu vàng, tay cầm xâu chuỗi 108 hột. Thật
đúng là bậc La Hán.

Người kia lại nói:

– Anh đừng nói xàm. Tế Điên tăng là cái ông say rượu điên điên khùng khùng, mặt mày bùn đất tèm lem, tăng bào te tua, tay sứt bâu rách, đầu tóc dài cả tấc mới
phải.

Nói xong, lấy tay chỉ Tế Điên, nói:

– Giống như ông Hòa thượng này nè!

– Làm sao anh biết được? Người kia gặng.

– Tôi có quen biết với ông ta mà.

Tế Điên nghe nói, hỏi người ấy:

– Chú quen với ông ta, mà quen trong trường hợp nào?

– Mùa xuân năm ngoái, tôi gặp ổng ở Lâm An, có cùng ăn cơm với ổng.

– Mùa xuân năm ngoái, chú đi buôn ở phủ Trấn Giang phải không?

Người kia nghĩ thầm: “Lạ thiệt, làm sao ông ấy biết mình đi buôn ở Trấn Giang?” Bèn hỏi:

– Hòa thượng, làm sao ông biết tôi ở Trấn Giang?


– Ta có gặp chú ở Trấn Giang mà.

Nói tới đó thì phía ngoài có người nói lớn:

– Chó mập lắm đây. Có ai mua không?

Tế Điên nghe rao mới hỏi:

– Chú bán à, con chó này chú bán bao nhiêu?

Người kia đằng hắng một tiếng rồi nói:

– Đại sư phụ muốn mua thì tốt lắm! Trong nhà tôi có ba người, bà mẹ tôi
đang bị bịnh nặng, trong nhà có cái gì đi cầm được đều đem đi cầm hết,
cái gì bán được cũng bán tất, chỉ còn thừa lại con chó này thôi. Hòa
thượng mua thì tốt quá, tôi chỉ xin một điếu tiền thôi.

– Ta không mua, Tế Điên nói.

– Thôi, 900 nhé?

– Không mua.

– Tám trăm, Hòa thượng bắt đi!

– Không mua.

Người bán chó nghĩ bụng: “Dễ gì có người để mắt tới”, bèn nói:

– Cũng được, tôi tính hạ còn 700 thôi.

– Ta không mua.

– Thôi, 600 lấy giùm đi.

– Ta không mua.

Có người ở bàn bên thấy vậy mới hỏi:

– Đại sư phụ, vậy rút lại Ngài muốn trả bao nhiêu tiền?

– Ta muốn trả một giá, nói ra chú đừng buồn.

– Tôi không giận đâu, người kia nói.

– Đưa chú 5 điếu tiền nhé?

Người ngồi bàn bên nói:

– Ông Hỏa thượng này điên mất rồi!

Người bán chó nói:

– Tôi chịu bán đó!

Tế Điên nói:

– Chú chịu bán thì chưởng quỹ sẽ đưa 5 điếu tiền cho chú.

Chưởng quỹ nói:

– Dựa lý do gì mà bảo tôi đưa cho hắn 5 điếu?

Tế Điên xòe tay ra, nói:

– Ngươi hãy coi bằng chứng này nè.

Chưởng quỹ dòm thấy sợ quá, lật đật nói:

– Tôi bằng lòng trả cho chủ chó 5 điếu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.